S
au đây là câu chuyện có xuất phát từ những tiểu phẩm phê bình, thơ, tạp bút văn học và một cuốn sách nhận định về người và việc chính trị, quân sự, (thật rối rắm nếu như ông và tôi phải viết cho nhau lên báo về những điều gọi là thơ, phú, chữ nghĩa luận lý nầy), nhưng vì tôi phải dọn nhà thêm một lần nữa (không biết là mấy lần rồi) sau năm năm ở Mỹ, địa chỉ ông lại bị lạc đâu mất... Nên tôi mượn báo các bác dưới Cali, cùng bạn bè bốn phương gởi bài viết nầy đến ông (nếu may ra không bị bỏ đâu đó), để nói rõ ra câu chuyện sắp kể ra dưới đây. Cũng bởi, hôm tháng 7, 1997, ở Orange County, CA ông đã bênh vực tôi vì điều:'Viết như thế nào để được xứng đáng là 'nhà văn chân thật?'. Xưa nay, hơn ba mươi năm qua, ông và tôi cũng khá đậm ân tình, dù có giai đoạn cách xa mất bặt lâu dài, nhưng có những lúc nguy nan, cận kề hơn thân thích ruột thịt... Ông chia cho tôi điếu thuốc chống rét dưới chân đèo 'tắt thở', xã Việt Hồng, Hoàng Liên Sơn, mùa đông năm 1976; tôi khiêng ông qua cầu sinh tử, trại Z 30D, cuối năm 1988, đoạn đường ông 'thật chết' hơn là còn sống với bộ não vỡ hồng cầu máu đến lượng cuối cùng. Thế nên, câu chuyện sau đây chắc hẳn không còn 'tính thật' nào khác hơn cảnh đời của ông và tôi đã đi qua và cũng đang sắp hết.