Số lần đọc/download: 2305 / 41
Cập nhật: 2017-05-25 16:42:31 +0700
Chương 1
C
ÂU CHUYỆN XẢY RA VÀO BAN ĐÊM. THOẠT ĐẦU CÓ một lá thư nguyên văn như thế này:
Mình cưng,
Có điện thoại cho mình thì lại như những lần trước nên em bắt buộc phải có thư vậy. Đỡ phải nghe mình la lối điếc cả tai. Sao mình cứ cáu kỉnh giận dữ với em vậy kìa? Nhất là sáng nay...
Mà mình giận về cái gì em thật sự chưa hiểu đấy. Mình muốn hai đứa ly dị. Ừ thì ly dị... Mình xem em có dám lộn xộn có chống chỏi hay gây tai tiếng gì đâu? Mình phải hiểu giùm em chớ? Em là vợ mình, còn ăn ở với nhau thì thôi. Thôi nhau thì em phải có cái gì, có chút phần hợp lý của em chớ? Của chồng công vợ, mình nỡ để em đi ra tay không? Mình lại nghĩ em bòn rút thì vô lý, tội nghiệp cho em quá! Bề nào cũng còn pháp luật phân xử, chớ vợ chồng với nhau tài sản là của chung, em có muốn dành phần hơn cũng không được kia mà?
Ý em là cứ phát mại quách cái nhà, rồi hai đứa cưa đôi là xong. Sở đất còn có giá chớ cái xác nhà thì có ra gì!
Bán hết cả đi thì em có một số tiền đỡ khổ, mà mình dư sức dọn đi, chọn chỗ nào gần gụi, đông khách một chút sắp đặt lại cơ sở làm ăn thì hành nghề thú y mới ra tiền chớ?
Vậy mà mình cứ khăng khăng không chịu tính phức giùm em thì bảo em không nôn nóng sao được! Em bắt buộc phải nghĩ hay là mình đã có cô nào? Dù em chưa hân hạnh gặp... nhưng chắc mình hiểu em chẳng phải thứ dọn cỗ sẵn để một con nào đó nhào vô hưởng! Em đâu phải thứ đàn bà rộng lượng sẵn lòng ra đi nhường hết cho người còn mình thì bóp bụng nhịn, phải không? Tụi mình mói ly thân mà? Ly dị xong cũng còn phải một năm nữa!
Em đe dọa mình để làm gì khi tụi mình còn có thể giàn xếp êm đẹp? Hết vợ chồng nhưng còn tình bạn, mỗi đứa nhịn nhau một chút là xong hết. Khó khăn gì đâu? Mình đừng nóng giận, mình suy nghĩ chính chắn sẽ hiểu ngay là làm cách em vừa nói thuận tiện cho cả hai đứa. Trước sau em vẫn nghĩ vậy thì ý mình ra sao cho em biết với. Mình tính phức đi chớ em không muốn về, phiền phức lắm! Em nói thực đấy.
Vợ mình
Carlene
TB: À, thư này em gởi bảo đảm để đến tận tay mình bằng không mình lại nói chằng biết, chẳng nhận thư từ gì hết.
Lập tức lá thư bị Rand Hammond vò viên quăng vào góc nhà. Kèm theo là một câu chửi xứng đáng làm cho Doberman đực đang nằm phục cạnh chủ dựng bật dậy lông xửng lên. Con bẹc-giê đồ sộ gốc Ái nhĩ lan cũng đang nằm bên đánh một giấc chỉ mở mắt ra nào. Nó không buồn cục cựa, còn lạ gì tính nết ông chủ nhà này!
Rand vuốt ve, vỗ về con chó nhỏ: “Thôi mày... nằm yên đi. Có ai đây đâu mà đòi cắn? Tao cũng muốn cắn lắm chớ?” Hắn nhặt lá thư lên, vuốt cho ngay ngắn đặt lên bàn đọc lại. Thư vừa nhận hồi chiều đang mắc khách túi bụi. Thấy tuồng chữ Carlene là để sang một bên. Dĩ nhiên chẳng có chuyện hay, biết rồi đọc làm chi cho bực mình? Để tối khuya. Ăn cơm tối xong Rand có người kêu đi cấp cứu một con dê mẹ bị đụng xe nặng. Còn cứu gì nổi, đành chích cho nó một phát cho đi luôn cho khỏe!
Mãi khuya mới rảnh rang để đọc coi nó biết gì, muốn gì. Thì ra vẫn chuyện đó, có bấy nhiêu đó! Phải nghe nhai nhải mấy chục lần rồi nhưng khuya nay bỗng thêm chi tiết mới: anh mà rước con nào về thì coi chừng tôi đấy! Rand bật cười...
Khốn nạn, từ ngày nó xách va-li đi thi Rand chỉ chúi mũi vào mấy cuốn sách nghề nghiệp mới ra cho tiêu thì giờ. Con nào! Nhà chỉ có hai con chó... mà chó đực cả. Bị có mỗi con vợ—một con vợ tệ hại đến như Carlene là cùng—Rand đâm ngán cả giống đàn bà.
Quả thực Rand vẫn đau khổ, không hiểu sao hồi đó ngu ngốc tới vậy? Bảo là thợ săn Rand Hammond, bác sĩ thú y bị con mồi Carlene săn dính thì nhục quá, dù tình thực gần gần như vậy! Cú sét ái tình là không có. Mê mệt cũng không. Bản chất đã kỹ, nghề chữa bệnh cho mấy con thú bắt buộc phải quan sát, chú ý tỉ mỉ từng chút vậy mà mới biết qua Carlene, chưa có dịp tìm hiểu tính tình thế nào đã vội rước ngay về.
Carlene chẳng nói nhiều lần hai đứa lấy nhau là cả một vô lý từ khởi điểm sao? Thấy anh chàng cao lớn tóc vàng mà mình nhỏ thó tóc đen thể chất khác nhau rõ quá... cặp nhau làm vợ chồng cũng hay mà cái nghề thú y sĩ quả cũng ngồ ngộ! Còn Rand? Thì sống cu ky mãi phát chán cũng phải có con vợ cho đầm ấm cuộc đời chớ? Thế là lấy nhau.
Người chán trước dĩ nhiên là Carlene. Tưởng nghề bác sĩ thú y hay ho thế nào... chớ tối ngày ru rú trong cái xó nửa tỉnh nửa quê không đi đâu được nửa bước, chờ thân chủ mang tới con chó con mèo lâu lâu mới có người kêu đi coi con bò con ngựa. Làm vợ ông thú y còn nản hơn nhiều! “Mình thay đổi nếp sống thế nào chớ em chán quá chịu hết nổi”. Đâu được, nghề nghiệp này thú vị có bấy nhiêu... không chịu nổi thì cũng đến chịu chớ thay đổi thì không.
Thế rồi những xích mích, đụng chạm nho nhỏ hàng ngày đưa đến đổ vỡ hôn nhân. Cáu quá Carlene xách valy đi. Rand không cần giữ, dĩ nhiên. Để nó trở về đô thị, sống ào ào cho khoái. Nó đến luật sư nhờ làm thủ tục ly dị cũng thây kệ. Dứt luôn cho rồi!
Đâu có dứt dễ vậy? Còn tiền chớ? Tiền bồi thường ly dị Carlene. Có tiền mặt chi ra cho nó thì xong rồi... nhưng tiền đâu? Bao nhiêu tiền dành dụm đã đổ hết vào cái trại này, sở đất bao quanh 3 mẫu chớ đâu phải ít? Còn tiền “đầu tư” vào dụng cụ nghề nghiệp, tiền tu bổ bao nhiêu thứ... Mới mở ra đâu đã có khách?
Xưa nay Rand chỉ mơ ước có được một cơ sở như thế này để hành nghề. Bây giờ nó đề nghị bán tống đi hết đi một lượt, lấy một khoản tiền hai đứa chia nhau! Sao lại giản dị, dễ dàng và... ngon ơ thế nhỉ? Có 2 lý do khiến Rand không thèm xét đến đề nghị chia hai của Carlene.
Một là Rand đã đổ tiền, trút bao nhiêu mồ hôi vào đấy từ trước khi biết đến Carlene, từ lâu lắm. Bây giờ phải bán đi chia hai... dâng cho nó một nửa chỉ vì mấy tháng chung giường, chung chiếu thì đau quá, mắc giá quá! Còn lâu mới “của chồng công vợ”, luật pháp bắt quân phân tài sản thì thây kệ luật pháp.
Hai là Rand mê chỗ này, từ nơi ăn chốn ở đến cơ sở hành nghề sắp đặt đâu ra đó. Coi, hắn đã phải tốn công dựng cả một vòng rào bao quanh căn nhà có hai từng, để ra gần một mẫu đất lần lượt cất lên nào là chuồng bò, chuồng ngựa, chuồng chó riêng rẽ, ngăn nắp. Có cũi nhốt, có sân chơi đàng hoàng! Sở đất còn lại dư hai mẫu, kể như vùng đệm. Hàng xóm láng giềng khó tính đến mấy cũng hết kêu ca... người mà phải ở chung với mấy con thú bịnh “nằm nhà thương” của ông thú y sĩ Rand Rammond...
Hai năm trước vì nể nang quá Rand phải cho mướn bớt khu đất trống bên tay mặt để ông hàng xóm gốc nông dân Trung Hoa tên Kwei nhà ở chỗ cuối đường cái có đất dựng một vườn chanh. Thêm một tí tiền trả góp nhà băng, đất để không cũng thế vả lại có cái vườn chanh bên cạnh nhà cũng thú vị chớ?
Từ đây lên Cựu kim sơn, theo quốc lộ đi một mạch chỉ 20 cây số nhưng có mấy khi Rand đi chơi? Mỗi tuần một lần bắt buộc phải đi mua thực phẩm, mấy món đồ hữu dụng hắn chỉ đi tới Avocado — đúng nửa đường — là đủ rồi.
Cuộc sống êm ả, thích hợp thế này mà nhất đán bỏ đi? Đâu phải Carlene muốn phá? Nó chán quá và không hiểu tại sao Rand không chán như mình vậy thôi! Không chừng nó còn tưởng là giải pháp chia hai giúp anh chồng thú y thoát khỏi cái địa ngục chán chường này đi làm ăn chỗ khác vui hơn cũng nên. Chỗ khác vui hơn. Nó chỉ thích vui chớ có biết quái gì? Bây giờ chui đầu về tỉnh thành chật chội, chen chúc nhau... dựng bảng hiệu ở một căn nhà ngoại ô lụp sụp, chỉ mong đông khách hàng để hốt bạc là vui chắc? Chết sướng hơn!
Rand bực bội khui thêm một hộp la-ve nữa nhấm nháp tí bắp rang ngồi suy nghĩ cách đối phó. Cứ lờ tuốt đi như mọi lần không xong chắc. Viết mấy chữ chửi vào mặt nó thì chỉ sướng được một lúc bây giờ, vì chắc chắn Carlene sẽ nắm lấy làm tài liệu, ghim vào hồ sơ ly dị để trình tòa một bằng chứng không thể chối cãi về sự ngang bướng, không chịu giải quyết êm thắm của một thằng chồng bần tiện! Còn lạ gì con người của nó. Thư gởi bảo đảm, trao tận tay chỉ cốt có vậy.
À nếu đã chịu khó chuẩn bị là phải coi chừng. Phải cẩn thận, không chọc giận để nó làm hoảng mà nhượng bộ một ly cũng nhất định không. Dĩ nhiên đối phó chẳng dễ. Rand lầm bầm: chơi với con này... chẳng khác vắt sữa cọp!”
Tự nhiên Otto chồm dậy. Lần này nó tự ý, nó nghe thấy tiếng gì khác lạ. Bằng không đã chẳng dỏng tai thế kia. Mà con bẹc-giê cũng thủng thẳng đứng lên. Rồi, có tiếng động lạ. Nửa đêm tiếng chân ngưòi chạy huỳnh huỵch nghe rõ dần. Tiếng chân rầm rập, hốt hoảng, trốn chạy. Lại băng ngang hàng rào, chạy cuống quít về phía này rõ.
Rand vội đứng lên, đi nhanh ra cửa. Khỏi cần mở ra nghe ngóng, tìm hiểu... vì cánh cửa mở bật, một bóng người cắm đầu lao thẳng vô. Một đứa con gái! Con Otto sủa dọa một phát gắt gỏng rồi nhào tới chặn. Hàm răng con Doberman đã nhằm chỗ cần cổ con nhỏ làm dữ, nếu Rand không vọt ra nắm cứng vòng đai da quanh cổ nó ghì chặt. Hắn cuống quít gắt: "Nằm!"
Con nhỏ nằm gấp. Nó nằm dài ra sàn nhà, tưởng đâu ông chủ nhà ra lệnh cho nó! Bị chủ ghì xuống và quát nằm nhưng giống Doberman giữ nhà ác ôn đâu chịu? Nó hùng hổ chờn vờn... nhất định đòi thịt đứa vừa xâm nhập bất hợp pháp. Phải kéo cổ nó, tống xuống bếp đóng cứng cửa lại mà Otto vẫn hục hặc sủa, cào cửa đòi ra.
Rand quay lại ngó. Kẻ lạ là một đứa con gái thật. Mớ tóc đen thẫm nhưng ô hay, quần áo nó đâu kìa? Rand gằn giọng: “Coi, chuyện gì kỳ lạ vậy này?” Con nhỏ ngước nhìn, run rẩy hết lời, hai tay ôm cứng đầu gối ông chủ nhà van xin hốt hoảng: “Ông... ông cứu tôi... Cứu tôi với!”
Hất tay nó ra không nổi. Nó níu cứng quá. “Cứu cái gì? Cô là ai? Làm gì kỳ vậy?” Con nhỏ không buông: “Ông ơi, tụi nó rượt... Tụi nó vừa giết hụt tôi!” Ra thế. Không gỡ ra được thì Rand kéo nó đứng dậy đã...
Nó đã quỳ, ôm cứng chỗ hông.
— Muốn gì cứ buông ra nói! Ai... ai giết?
— Tụi nó! Cứu tôi với...
Con nhỏ quá sợ chắc? Nó lì lợm không chịu rời ra. Rand lúng túng. Ở một mình, nửa đêm có vụ “Cứu tôi... Tụi nó giết tôi” ôm dính này thật kẹt! Chẳng hiểu ra thế nào? Mà con nhỏ người ngợm coi ngồn ngộn. Quần áo ngoài không một mảnh. Tòn teng 2 món đồ lót mỏng tanh, chẳng che dấu gì. Kẹt nhất là đêm hôm, cánh cửa mở toang thế kia! Con Doberman gậm cửa bếp ấm ức sủa. Con bẹc-giê đồ sộ Morrigan vô tích sự! Nó lẳng lặng bên cạnh con nhỏ, cái mõm khồng lồ chúi xuống hít hít chỗ bắp chuối.
— Coi, muốn tôi cứu phải không? Để cánh cửa mở bung thế kia dược không? Ít nhất cũng phải buông ra để tôi lo chặn cửa lại chớ?
Nó buông ngay. Rand ra ngó chừng rồi khóa cửa. Quay vô đã thấy nó đứng dậy. Con nhỏ giương mắt lên: “Thấy không ông? Ông có thấy tụi nó?”
Rand muốn nói: “Chẳng thấy ma nào... ngoài cô!” Hạng người nửa đêm trốn chạy, đâm đầu đại vào nhà người, hở hang thế kia cố nhiên chẳng phải thiện nhân! Con gái nhà tử tế, người ngợm dễ coi có đời nào liều lĩnh vậy? Thứ này không dở người, điên đầu thì cũng...
Nhưng có lẽ không. Nó nhỏ vóc song nở nang cân đối và rắn chắc nhất định chẳng phải con nít. Một đứa con gái lớn, phải công nhận là đẹp! Mớ tóc rậm đen mun rũ tung, xỏa xuống đôi vai rám nắng. Cặp mắt to đen hoảng hốt, nó run sợ nhưng mặt vẫn có sắc hồng phơn phớt lông măng. Dáng dấp, người ngợm này nhất định không phải gái Mỹ. Nó phải là gái lai, có pha trộn chút máu Nam Thái bình dương. Nam Mỹ hay Tahiti?
Nó nghiêng về gái hải đảo. Đúng rồi, tại mớ quần áo lót có chút xíu, chân lại đi đất. Một mẫu gái hấp dẫn lắm chớ?... Nhưng trường hợp khác kìa. Bây giờ thì Rand chẳng dám. Lỡ một cái là nhiều chuyện tai vạ, tốt hơn lo né trước. Hắn dang xa một chút vì con nhỏ coi bộ không hề bối rối, mắc cỡ vì thân thể hở hang.
— Nào bây giờ sao? Có ai đâu, ngoài cô?
— Có thể lắm. Tụi nó thấy ông có thể bỏ chạy, chắc vậy. Ông chớ để chúng lọt vô... chết tôi!
Cánh tay nó kéo lại. Che ngực... hay cầu nguyện? Hay làm duyên với ông chủ nhà không chừng...
— Nói mãi! tụi nó là ai... tại sao giết mới được chớ?
— Là ai tôi đâu biết? Tôi bị bắt cóc...! đưa tới đây. Tụi nó tính thủ tiêu. Tụi nó có hai đứa.
— Bỏ đi cô! Tự nhiên hai thằng tính thủ tiêu?... Không biết chúng là ai, không hiểu tại sao. Bộ giết người dễ quá vậy?
Nó cúi mặt xuống rầu rĩ nhưng tính sáp lại gần thêm, nếu Rand không đưa tay gạt. Chuyện vô lý, rẻ tiền!
— Ông à... tụi nó thịt tôi thực. Hai đứa. Tôi chưa thấy mặt chúng bao giờ làm sao biết tại sao? Nhưng tụi nó còn rình bên ngoài, chờ tôi ra. Tôi chắc chắn vậy.
— Thôi, bỏ cái vụ chết bịa đi! Sự thực ra sao thì kể đi, bây giờ đâu có sợ chết nữa?... Chắc đi với thằng bồ nào, tới chỗ vắng vẻ nó tính làm hỗn thì vùng chạy vô đây, đúng không nào? Thà rằng thú nhận như vậy đi...
— Đâu phải? Tôi đâu có bồ? Tôi bị hai đứa tụi nó kè lên xe lúc vừa ở xi-nê ra. Hai thằng lạ hoắc. Tụi nó tính thảy tôi xuống một cái hố ở đằng kia... đúng rồi một cái hố sâu lắm.
— Ra chúng nó sẵn một cái hố để áp giải cô tới liệng xuống?
Rand định móc mói một hai câu nữa nhưng tốp kịp. Một ý nghĩ nhanh như điện lóe lên. “Một cái hố sâu lắm... ở đằng kia!”
— Chắc không? Mà cái hố đó ở phía nào?
Con nhỏ đưa tay chỉ. Cánh tay run lẩy bẩy. Nó kể tiếp:
— Tụi nó ép tôi xuống chỗ đầu đường. Đi thẳng tới. Rồi tụi nó lột quần áo, liệng giầy của tôi đi. Hai đứa hùng hục mở cái nắp lên, tôi hoảng quá co giò chạy miết. Chạy bừa đi. Thấy khu nhà có đèn chiếu ra tôi mừng quá vọt qua hàng rào vô đại. Tụi nó mà vớ được thì xuống hố chắc!
Giọng nói hốt hoảng coi bộ sợ “cái hố sâu” thiệt. Nếu kịch thì đóng cừ đấy. Lại còn khóc nức nở được. Coi, nãy giờ mới thấy chân cẳng nó chảy máu, xây xát nhiều chỗ. Cỏ gai không mà? Vậy nó kể chỗ này có thể đúng lắm, nhất là phương hướng “cái hố sâu lắm, có nắp đậy”. Nếu không nó làm sao biết được?
— Ô hay, sao lại khóc? Bây giờ có gì nguy hiểm nữa đâu?
— Cảm ơn ông, cảm ơn ông lắm... Ông tin lời tôi nói rồi chứ?
— Đâu có, tôi có nói tin lời hồi nào? Tôi bảo bây giờ cô khỏi sợ gì hết. Cô đã ở trong nhà tôi thì chẳng đứa nào vô giết nổi nữa. Có vậy thôi! Mà bỏ tay ra chớ?
Nãy giờ nó nắm tay Rand coi bộ thân thiện, biết ơn quá. Hắn vội nhẹ nhàng gỡ ra để đi tới buya-rô, lấy ra chiếc đèn pin và sợi giây xích chó. Thấy hắn bước về phía nhà bếp, nó hốt hoảng nắm lấy... nhưng chợt nhớ ra vội bỏ tay hấp tấp hỏi:
— Ông... ông đi hả? Ông đi đâu?
— Tôi ra ngoài... Đi quanh quanh nhà coi có gì không,..
— Ông... ông đừng đi. Ở lại đây đi, ra bây giờ nguy lắm...
— Nguy cho cô... vì bại lộ chuyện bịa chớ gì?
— Không, tôi không bịa. Tụi nó 2 người... tụi nó còn ở ngoài... Mà ông chỉ có một mình, ông bị thì tôi cũng nguy nữa.
Rand cười ha hả: “Đừng lo! Mình con Otto đã dư sức sơi tái bốn mạng, huống hồ chỉ có hai”. Hắn tròng sợi xích vào cổ con Doberman ghìm cứng. Đồng ý có nó đi cùng là chấp mấy thằng nhưng để nó ở nhà cũng ngại: nó dám tông cửa ra thịt con nhỏ lắm chớ? Hắn mở cửa hông, để Otto kéo xích dẫn đi. Nó kéo băng băng. À, cánh cửa ngoài còn khóa thiệt. Vậy nó nói nó nhảy qua rào cũng đúng. Nhưng đêm không trăng mờ mịt quá, nhướng mắt nhìn chỉ thấy đen ngòm.
Sau khi bấm thử đèn pin, Rand mở cửa bước ra. Ánh đèn chiếu dài dọc hàng rào. Tới khu vườn chanh hắn chậm bước lại nghe ngóng, quét đèn sát mấy bụi cỏ. Không có gì lạ mới rẽ ngoặt vô, đám cỏ mọc cao trên đầu gối, che lấp cả. Nó phải ở chỗ này. Nó nằm đâu?
Nó đây là “cái hố sâu”... là cái giếng có xây thành đàng hoàng, bên trên có nắp sắt đậy mà người chủ trước đào, chắc để lấy nước làm vườn.
Hồi đó khu này đâu đã có nước máy? Chắc có nước máy là họ bỏ luôn nên bữa mới dọn tới Rand “khai quang” khu vườn cỏ rậm rạp tình cờ bắt gặp thì nắp đậy miệng giếng đã rỉ sét hết. Có ý định làm vườn đâu nên Rand cứ để nguyên trạng, tưởng chỉ mình biết chỗ đó có cái giếng bỏ hoang. Nào ngờ kẻ khác cũng biết! Đúng rồi, đám cỏ chung quanh nhà nát rõ ràng có người vừa đạp bừa lên. Nắp giếng nằm im chỗ nhưng có dấu vết bùn một bèn vành... chứng tỏ có người vừa giở lên thiệt. Con nhỏ nói đúng. Ban đêm nó hốt hoảng tưởng “một cái hố sâu lắm” là phải. Kìa chiếc váy xanh của nó còn nằm kia, rách tét một đường dài ở lưng. Lại có xâu chuỗi xúc xích móc tòn teng trên bụi cây. Thứ mạ vàng rẻ tiền, đeo tay lấy hên. Còn đôi giày, phải có đôi giầy nằm đâu đây chớ?
Soi đèn không thấy, Rand bỏ cuộc nhét đại chiếc váy vào túi áo ngoài, hắn quay trở về. Vậy con nhỏ nói đúng. Có người định hại nó thiệt. Bằng chứng đây. Nhưng rõ ràng nó còn dấu một cái gì. Nó đâu kể hết mọi chuyện? Nó đâu có cho biết ai định giết nó... và giết nó để làm gì? Tại sao giết?
Gần tới cửa nhà Otto chợt đánh hơi rồi giựt xích lồng lộn. Nó chồm lên. Một tay Rand ghì nó, một tay Rand quét đèn pin. Có người lạ. Một gã đàn ông đứng sừng sửng ven đường. Bị Rand chiếu đèn trúng nó gắt lên:
— Ai đó? Tôi nhân viên, Cảnh sát...