Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Chương 2
Cái gì đó ướt nhép té lên mặt Rachel. Mắt cô nhấp nháy mở ra, và cô nhìn thấy những vệt sáng xanh-trắng lấp lánh phía bên trên. Cô cố gắng nháy mắt xua bỏ chúng đi, rồi hoảng hốt. “Edward?”
“Mẹ!”
Tất cả mọi thứ quay trở lại với cô. Chiếc xe. Bãi chiếu bóng. Cô ép đôi mắt tập trung lại. Những vệt sáng đến từ bóng đèn huỳnh quang bên trong quầy thực phẩm. Cô đang nằm trên mặt sàn bê tông. Gabe Bonner quỳ trên một đầu gối cúi xuống bên cạnh cô, và Edward đứng ngay phía sau anh ta, gương mặt trẻ con nhỏ xíu của thằng bé trở nên già đi vì lo lắng. “Ôi, con yêu, mẹ xin lỗi …” Cô cố gắng vật lộn để ngồi dậy. Dạ dày cô trào lên, và cô biết rằng cô sắp sửa nôn ra.
Bonner đẩy một chiếc tách nhựa lên môi cô, dòng nước tràn vào qua lưỡi. Chiến đấu với cơn buồn nôn, cô cố gắng quay tránh khỏi tách nước nhưng anh ta không để cô làm thế. Nước tràn ra cằm và chảy xuống cổ cô. Cô nuốt xuống một chút, và dạ dày của cô ổn định lại. Cô nuốt xuống thêm và nhận ra dư vị phảng phất của mùi cà phê cũ.
Cô gần như không thể ngồi thẳng dậy được, và tay cô run lẩy bẩy khi cô cố gắng cầm lấy cái bình thuỷ từ tay anh ta. Anh ta thả ra ngay lúc các ngón tay của họ chạm vào nhau.
“Đã bao lâu rồi kể từ lúc cô ăn cái gì đó?” Anh ta lẩm bẩm câu hỏi mà không thể hiện hứng thú gì nhiều rồi đứng dậy.
Cô nuốt xuống vài ngụm nước nữa và hít vào vài hơi thật sâu để hồi phục lại đủ để đưa ra một câu trả lời ranh mãnh. “Sườn bò vừa mới tối qua.”
Không bình luận gì, anh ta nhét một loại bánh ăn nhanh nào đó vào tay cô, có chocolate và kem trắng ở giữa. Cô cắn một miếng rồi tự động đưa nó cho Edward. “Con ăn nốt đi, con yêu. Mẹ không đói.”
“Ăn đi.” Một mệnh lệnh. Cộc lốc, thẳng băng, không thể không vâng lời.
Cô muốn tống miếng bánh vào mặt anh ta nhưng không có đủ sức. Thay vào đó, cô cố đẩy nó xuống giữa những ngụm nước và nhận ra mình cảm thấy khá hơn. “Chuyện này sẽ dạy tôi không được ra ngoài nhảy nhót suốt đêm.” Cô cố lên tiếng. “Điệu tango cuối cùng đó hẳn là đã làm tôi kiệt sức.”
Anh ta không tin vào lời nói của cô một chút nào. “Tại sao cô vẫn còn ở đây?”
Cô ghét cái thực tế là anh ta sừng sững phía trên cô nên cố gắng ép mình đứng dậy, chỉ để nhận ra là chân cô không còn làm việc được tốt như thế. Cô ngồi thụp xuống một chiếc ghế xếp bằng kim loại dính sơn bê bết. “Anh có tình cờ nhận ra … tôi đã làm xong bao nhiêu việc trước khi tôi … chẳng may bị ngã quỵ xuống bất tỉnh không?”
“Tôi có nhận thấy. Và tôi đã nói với cô rằng tôi sẽ không thuê cô.”
“Nhưng tôi muốn làm việc ở đây.”
“Quá tệ.” Không có vẻ gì đặc biệt vội vàng, anh ta xé một túi chip bánh mì ngô có kích thước bằng túi snack và đưa nó cho cô.
“Tôi phải làm việc ở đây.”
“Tôi nghi ngờ điều đó.”
“Không, đó là sự thật đấy. Tôi là môn đồ của Joseph Campbell. Tôi theo đuổi niềm hạnh phúc của mình.” Cô nhét một miếng bánh mì ngô vào miệng, rồi nhăn mặt khi vị muối làm xót những vết xước trên ngón tay cô.
(Joseph Campbell: là một nhà nghiên cứu về thần thoại học của Mỹ, một nhà văn, một giảng viên đại học; nổi tiếng nhất trong lĩnh vực thần thoại học và tôn giáo học tương đối. Phạm vi nghiên cứu của ông rất rộng lớn, bao trùm rất nhiều các mặt của đời sống con người. Triết lý sống của ông thường được gói gọn trong cụm từ nổi tiếng: “Hãy theo đuổi hạnh phúc của mình.”)
Bonner không bỏ qua bất cứ điều gì. Anh ta túm lấy cổ tay cô, rồi lật hai bàn tay bẩn thỉu của cô lên để quan sát lòng bàn tay bị cào xước cùng những vết rách dài và đầy máu phía bên dưới cánh tay cô. Những vết thương dường như không làm anh ta bận tâm nhiều. “Tôi ngạc nhiên là một kẻ mồm năm miệng mười như cô lại không đủ hiểu biết để mà đi găng tay vào.”
“Tôi để chúng ở ngôi nhà trên bờ biển của tôi.” Cô đứng dậy. “Tôi sẽ vào phòng vệ sinh nữ và gột sạch mấy thứ bẩn thỉu này đi.”
Cô không ngạc nhiên khi anh ta không cố gắng ngăn cô lại. Edward đi theo cô ra phía sau khu nhà nơi cô tìm thấy một phòng vệ sinh nữ bị khóa, nhưng cánh cửa sang phòng vệ sinh nam lại mở. Ống dẫn nước đã cũ và rỉ sét, nhưng cô nhìn thấy một chồng khăn giấy và một cục xà bông Dial còn mới.
Cô lau chùi tất cả những bộ phận của cô mà cô có thể với tới, và, giữa làn nước lạnh và đám thức ăn, cô cảm thấy khá hơn. Nhưng cô vẫn trông như một đoàn tàu đổ nát vì trật đường ray. Chiếc váy của cô bẩn thỉu, gương mặt cô xám ngoét. Cô gỡ rối mái tóc bằng những ngón tay và véo lên má trong khi cố hình dung ra làm thế nào cô có thể hồi phục lại từ thảm họa mới nhất này. Chiếc Impala sẽ không đi đâu cả, và cô không thể bỏ cuộc.
Vào lúc cô quay trở lại quầy thực phẩm, Bonner đã hoàn thành xong công việc lắp lớp vỏ nhựa bên ngoài bóng đèn huỳnh quang. Cô cố nặn ra một nụ cười rạng rỡ khi nhìn anh ta tỳ lên chiếc thang gấp dựa vào tường.
“Sẽ thế nào nếu tôi bắt đầu nạo những bức tường này xuống để có thể sơn lại chúng? Nơi này sẽ không quá tệ hại sau khi tôi làm xong đâu.”
Tim cô chùng xuống khi anh ta quay sang cô với bộ mặt trống rỗng, vô hồn. “Bỏ cuộc đi, Rachel. Tôi sẽ không thuê cô. Bởi vì cô sẽ không rời đi với xe kéo nên tôi đã gọi một người đến đón cô rồi. Ra ngoài đường đợi đi.”
Vật lộn với nỗi tuyệt vọng, cô hất đầu một cách láo xược. “Không thể làm thế, Bonner. Anh quên mất về chuyện hạnh phúc rồi. Những bãi chiếu bóng là vận mệnh của tôi.”
“Không phải cái này.”
Anh ta không thèm quan tâm rằng cô đang tuyệt vọng. Anh ta thậm chí còn không phải là con người.
Edward đứng bên cạnh cô, túm chặt lấy váy cô trong nắm tay và vẻ mặt già nua trên gương mặt. Điều gì đó bên trong cô cảm giác như thể đang vỡ tan ra. Cô sẽ hi sinh bất cứ điều gì, tất cả mọi thứ, chỉ để giữ an toàn cho thằng bé.
Giọng cô nghe già cỗi và lỗi thời như chiếc Impala của cô. “Làm ơn, Bonner. Tôi cần một chỗ dừng chân.” Cô dừng lại, cảm thấy căm ghét bản thân vì phải cầu xin. “Tôi sẽ làm bất cứ điều gì.”
Anh ta từ từ ngẩng lên, và khi đôi mắt xám bạc đó lướt qua người cô, cô bỗng nhận thức về mái tóc rũ rượi và chiếc váy bẩn thỉu của mình. Cô trải nghiệm một điều gì đó khác nữa – một nhận thức mãnh liệt về chuyện anh ta là một người đàn ông. Cô cảm thấy như thể cô đã đi một vòng quay trở lại Nhà nghỉ Dominion. Quay trở lại sáu ngày trước đó.
Giọng anh ta trầm đục thoảng qua, gần như không nghe thấy. “Tôi thực sự nghi ngờ điều đó.”
Anh ta là một người không quan tâm đến điều gì cả, nhưng cái gì đó nóng bỏng và nguy hiểm đang lấp đầy khoảng không ở đó. Không có sự dâm đãng nào trong ánh mắt khi anh ta quan sát cô, nhưng cùng lúc đó, một sự báo động nguyên sơ trong cái cách anh ta đang nhìn cô nói với cô rằng cô đã sai. Sự thực là có ít nhất một điều mà anh ta quan tâm đến.
Cảm giác về một điều không thể tránh khỏi ập xuống cô, một cảm giác mà tất cả những cuộc chiến cô đã chống lại đều đã dẫn đến giây phút này. Tim cô nện thình thình vào lồng ngực, và miệng cô cảm giác như bông gòn. Cô đã chống lại số mệnh đủ lâu rồi. Giờ là lúc cô phải từ bỏ cuộc đấu tranh đó.
Cô đẩy lưỡi lên đôi môi khô khốc và giữ ánh mắt găm thẳng vào Gabriel Bonner. “Edward, con yêu, mẹ phải nói chuyện riêng với ông Bonner. Con ra ngoài ngồi chơi trên con rùa đó nhé.”
“Không muốn đâu.”
“Không cãi.” Cô quay khỏi Bonner đủ lâu để dẫn Edward về phía cửa. Khi thằng bé đã ra ngoài, cô trao cho nó một nụ cười run rẩy. “Đi đi, cún con. Mẹ sẽ ra đón con nhanh thôi.”
Thằng bé miễn cưỡng rời đi. Mắt cô bắt đầu nhức nhối vì nước mắt, nhưng cô sẽ không để một giọt nào rơi xuống. Không có thời gian. Không ý nghĩa gì.
Cô kéo cánh cửa quầy thực phẩm đóng lại, vặn ổ khóa, rồi quay lại đối diện với Bonner. Cô buộc mình ngẩng cao đầu. Dữ dội. Kiêu kỳ. Để anh ta biết cô không phải là nạn nhân của bất cứ ai. “Tôi cần một số lương đều đặn, và tôi sẽ làm bất cứ điều gì để kiếm được nó.”
Âm thanh mà anh ta thốt ra hẳn phải là một tiếng cười, ngoại trừ nó không có chút thú vị nào nghe như một tiếng thét vậy. “Cô không thực sự có ý đó đâu.”
“Ồ, tôi nói thật đấy.” Giọng cô vỡ ra. “Danh dự của hướng đạo sinh.”
Cô nhấc ngón tay lên những cái cúc phía trước chiếc váy của mình, mặc dù cô không có gì bên trong đó ngoại trừ một chiếc quần lót nylon màu xanh. Bộ ngực nhỏ nhắn của cô không phù hợp với sự đắt đỏ của một chiếc áo ngực.
Từng chiếc từng chiếc một, cô tháo cúc ra trong khi anh ta đứng nhìn.
Cô tự hỏi không biết anh ta đã kết hôn chưa. Xem xét đến độ tuổi của anh ta và vẻ nam tính choáng ngợp, khả năng đó là rất lớn. Cô chỉ có thể thở ra một lời xin lỗi câm lặng với người đàn bà vô danh mà cô đang làm tổn thương đó.
Mặc dù anh ta đang làm việc, nhưng không có chút két bẩn nào bên dưới móng tay anh ta, không một vết mồ hôi hình lưỡi liềm nào dây bẩn trên chiếc áo sơ mi, và cô cô gắng cảm thấy biết ơn vì anh ta là người sạch sẽ. Hơi thở của anh ta sẽ không nồng nặc mùi hành mỡ và răng sâu. Tuy vậy, một hồi báo động phía bên trong cảnh báo cô rằng cô hẳn sẽ an toàn hơn với Clyde Rorsch.
Môi anh ta gần như không động đậy. “Lòng kiêu hãnh của cô đâu rồi?”
“Mất sạch rồi.” Chiếc cúc cuối cùng bung ra. Cô tuột chiếc váy chambray màu xanh mềm mại ra khỏi vai. Với một tiếng rít nhẹ nhàng, nó rơi xuống quanh mắt cá chân của cô.
Đôi mắt xám bạc trống rỗng của anh ra nhìn bộ ngực cao, nhỏ nhắn và những chiếc xương sườn hiện ra rõ ràng bên dưới. Chiếc quần lót cạp trễ không che đậy được những đường cong trên xương hông của cô hay những vết rạn lộ ra phía bên trên cạp quần.
“Mặc quần áo vào.”
Cô bước ra khỏi chiếc váy và bước về phía anh ta, được che phủ bởi mỗi chiếc quần lót và đôi sandal. Cô giữ đầu ngẩng cao, quyết tâm giữ phẩm giá của mình còn nguyên vẹn.
“Tôi sẵn lòng làm việc hai ca, Bonner. Ngày và đêm. Không có người đàn ông nào anh thuê có thể làm được như thế.”
Với quyết tâm không gì lay chuyển được, cô với tay ra và úp lấy cánh tay anh ta.
“Đừng có chạm vào tôi!”
Anh ta bất thình lình giật ngược lại như thể cô đã tấn công anh ta, và đôi mắt anh ta không còn vẻ trống rỗng nữa. Thay vào đó, nó tối sầm lại với một cơn thịnh nộ quá dữ dội đến mức cô ngay lập tức phải lùi lại một bước.
Anh ta chụp lấy cái váy và xô nó vào người cô. “Mặc vào.”
Sự thất bại làm vai cô sụm xuống. Cô đã thua. Khi tay cô cầm lấy lớp vải mềm mại màu xanh đó, mắt cô tìm thấy tấm ảnh G. Dwayne Snopes đang nhìn chằm chằm vào cô từ mẩu quảng cáo màu tía đang cuộn lại trên tường.
Đồ tội phạm! Đồ đĩ điếm!
Cô tròng chiếc váy vào người trong khi Bonner bước về phía cửa và mở khóa. Nhưng anh ta không đẩy nó mở ra. Thay vào đó, anh ta chống hai tay lên hông và cúi đầu xuống. Hai vai anh ta nâng lên rồi hạ xuống như thể anh ta đang hít thở rất nặng nhọc.
Những ngón tay tê cứng, vướng víu của cô vừa mới chỉ xoay xở đóng được chiếc cúc cuối cùng thì cánh cửa quầy thực phẩm bật mở tung ra.
“Này Gabe, em nhận được điện thoại của anh. Đâu …”
Mục sư Ethan Bonner chết sững tại chỗ khi nhìn thấy cô. Anh có mái tóc vàng và đẹp trai đến không thể thở được, với những đặc điểm được đục đẽo rất tinh tế và đôi mắt dịu dàng; anh ta hoàn toàn đối lập với người anh trai của mình.
Cô nhìn thấy chính xác cái khoảnh khắc anh nhận ra cô. Đôi môi mềm mại mím lại và đôi mắt dịu dàng đó lóe lên với vẻ khinh bỉ. “Chà chà. Không phải là Góa phụ Snopes quay lại ám chúng ta đấy chứ?”