Số lần đọc/download: 1707 / 9
Cập nhật: 2016-05-29 15:37:26 +0700
Chương 2
N
hã Đình có thói quen dậy sớm. Sáng nay em thức dậy trong một thế giới hoàn toàn khác. Em nằm trên nệm êm, trong chăn ấm và bên cạnh là những con thú nhồi bông. Đây là món đồ chơi xa xỉ mà từ lâu rồi em vẫn ước mơ.
Nhã Đình nằm nán thêm một chút, ôm trong lòng chú cún con và vuốt ve nó. Em nghĩ đến giấc mơ đêm qua, một giấc mơ mà không bao giờ em mong muốn nó trở thành sự thật.
Nhã Đình ý thức được một điều rằng em đang có một cơ hội lớn trong tay. Một cơ hội vĩnh viễn em không bao giờ trở về với đời sống tối tăm đã trở thành nỗi ám ảnh.
lớn lao trong tâm hồn trẻ thơ của em. Và điều trước tiên em phải làm là lấy lòng những thành viên trong gia đình này.
- Vú ơi, vú đang làm gì đó?
Bà vú quay lại ngạc nhiên.
- Ồ, cô bé! Sao lại dậy sớm thế này?
- Con quen dậy sớm rồi.
- Vú đang làm điểm tâm cho cả nhà đây.
- Để con giúp vú một tay.
- Không… không… để vú làm được rồi.
- Vú sợ con không biết làm chứ gì? Con biết mà,
thật đấy.
Bà vú dừng tay, nhìn em với vẻ trìu mến.
- Thế con biết làm những gì, nói cho vú nghe xem nào?
- Con biết nấu cơm nè - Nhã Đình cong những ngón tay bé xíu qua giọng kể lể Con biết nhặt rau và làm cá nữa cơ. Con biết nhiều thứ lắm. Mẹ ruột muốn con làm gì thì con phải làm cho được, nếu không sẽ ăn đòn.
Vú dừng hẳn tay. Bà ngồi xuống ôm Nhã Đình vào lòng.
- Thật tội nghiệp cho con. Trên đời này sao lại có bà mẹ độc ác như thế chứ? Nhưng con hãy yên tâm, bước chân vào nhà này rồi thì con đã trở thành nàng.
công chúa nhỏ.
- Công chúa là gì hở vú?
- Con không có xem truyện cổ tích à?
- Con không biết đọc.
- Sao? Con chưa đi học bao giờ?
Nhã Đình buồn bã gật đầu. Trong trái tim bà vú chợt dâng lên một tình thương vô biên. Một thứ tình thương gần như là ruột thịt. Bà hôn lên má con bé, ghì em thật chặt vào lòng.
- Rồi chúng ta sẽ bù đắp cho con, cô gái yêu quí à. Thôi nào, bây giờ hãy giúp vú nướng lại những ổ bánh này. Sau đó chúng ta sẽ ăn sáng.
Mỹ Nhiên rất ngạc nhiên khi thấy Nhã Đình đi lên từ nhà bếp với vú.
- Con dậy sớm thế cơ à?
- Bà chủ có biết không? Vú nói: Nhã Đình giúp tôi nướng bánh đấy.
Nhiênbỏ tờ báo trên tay xuống, kéo Nhã Đình vào lòng.
- Con giỏi đến thế cơ à?
- Nhã Đình chưa được đi học bao giờ bà chủ à.
Nhiêncũng có vẻ xúc động, nàng vuốt tóc con thật dịu dàng.
- Con có thích đi học không, Nhã Đình?
- Dạ con thích lắm a.
- Tốt lắm, con sẽ được đi học và phải học cho thật giỏi. Có thể con chưa ý thức được, nhưng nếu con muốn trở thành người thành đạt thì cần phải học cho thật giỏi.
- Thành đạt là thế nào hở mẹ? Có phải như mẹ bây giờ không? Có nhiều tiền, có nhà đẹp, xe đẹp và muốn làm gì cũng được.
Mỹ Nhiên bật cười.
- Gần đúng như thế đấy, cô bé a.
Nhã Đình có vẻ suy nghĩ rất nghiêm túc, không ai hiểu được là trong lòng em lúc này quyết tâm như thế nào. Em hầu như khẳng định rằng em sẽ học, cố gắng học, nếu thật sự học giỏi là con đường để em vĩnh viễn không bao giờ trở về với đời sống tối tăm trước đây nữa.
Mỹ Nhiên chợt kêu lên.
- Ồ, hai người chị hư hỏng của con đến giờ vẫn chưa dậy. Con mau lên gọi các chị xuống ăn sáng đi, Nhã Đình.
- Da.
Nhã Đình thoăn thoắt chạy đi. Đột nhiên em gặp Nhã Văn trên cầu thang, có vẻ như Nhã Văn đứng đó từ lâu rồi. Hai cô bé nhìn vào nhau và có một chút bối rối. Các em cảm thấy trong cái tình cảm gắn bó người lớn cố tạo nên như còn có một cái gì đó vô hình ngăn cách giữa các em.
- Chị Nhã Văn, mẹ gọi xuống ăn sáng.
- Chị biết rồi.
- Để em đi gọi chị Nhã Trúc.
- Nhã Trúc chắc cũng dậy rồi.
Thật vậy, Nhã Trúc đã thức từ lâu. Em có thói quen đứng ở song cửa nhìn xuống khu vườn nhỏ còn đọng những hạt sương mai. Em thích đưa tay qua cửa sổ, hứng những giọt nước long lanh từ cây hoa hoàng hậu vươn những cành xum xuê đến tận căn phòng nhỏ của em.
Sáng nay Nhã Trúc có nhiều chuyện để suy nghĩ. Việc mẹ nhận một đứa con nuôi làm cho em cảm thấy nó như thế nào ấy. Mẹ đã có hai đứa con rồi, chẳng lẽ còn chưa.
đủ hay sao?
Nhã Đình! Bằng một cảm giác mơ hồ, em cảm thấy từ nay Nhã Đình sẽ lấy đi của em nhiều thứ, điều cụ thể nhất là tình cảm của me.
Bấy lâu nay trong nhà Nhã Trúc có phần lướt Nhã Văn. Em thông minh hơn, lanh lợi hơn, nổi bật hơn trong tất cả những lần mẹ đãi tiệc ở nhà làm cho mẹ cảm thấy tự hào.
Nhưng bây giờ Nhã Trúc có cảm giác những ưu thế ấy từ nay sẽ không còn là của riêng em nữa. Nhã Đình có vẻ như là một đối thủ đáng gờm.
- Chị Nhã Trúc.
Em giật mình quay lại. Sự xuất hiện đúng lúc của Nhã Đình làm cho em bực bội.
- Có chuyện gì thế? Sao vào phòng mà không gỏ cửa?
- Em.. em không biết.
Nhã Trúc vẫn cau có.
- Như thế mà cũng không biết. Vào phòng người ta thì phải gỏ cửa.
- Em..
- Em, em cái gì? Nếu phạm tội thì phải xin lỗi, bộ người ta không dạy em như thế sao?
Nhã Đình muốn nổI đoá lên. Trong người em sẵn có máu chị Hai,xưa nay chỉ sợ mỗi mình Trúc Linh mà thôi. Nhưng trong cái tích tắc cuối cùng Nhã Đình đã kềm lại được.
'Nhã Đình… Nhã Đình… mày không được nóng nảy. Dù sao mày cũng chỉ là đứa con nuôi thôi. Mày phải biết nhịn nhục, nhịn nhục!'.
- Em xin lỗi, mẹ gọi chị xuống ăn sáng.
- um!
Nhã Trúc cảm thấy hả dạ. Em không có tính ghim gút và cũng không phải là đứa bé nhỏ mọn. Cái cảm giác ganh tị với Nhã Đình khác hẳn với tâm tính thường ngày của em.
Mỹ Nhiên nhìn mặt hai đứa trẻ là biết có chuyện không ổn. Nàng hiểu hơn ai hết những khó khăn trong việc dàn xếp, dạy dỗ tâm tính cho ba cô con gái nuôi của mình. Trong ba đứa chỉ Nhã Văn là có vẻ dễ chịu nhất.
- Có chuyện gì thế các con?
Nàng hỏi, cố sao cho giọng dịu dàng và nhiều tình cảm nhất.
- Con vào phòng chị Nhã Trúc mà không gỏ cửa.
- The con đã xin lỗi chị chưa?
- Dạ rồi a.
- Vậy là tốt, chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà đúng không? Chúng ta ngồi vào ăn sáng đi. Nhã Đình sang ngồi cạnh mẹ bởi vì con là con gái út. Nhã Văn, con sang ngồi với vú nhé. Từ nay con đã là chị của hai đứa em, mẹ tin là con có thể giúp mẹ dạy dỗ các em.
Nhã Văn chỉ cười rồi ngoan ngoãn nhường chỗ ngồi cho Nhã Đình. Thế rồi mọi người lại vui ve?
Ngày hôm đó Mỹ Nhiên dẫn Nhã Đình đi mua sắm những thứ cần thiết cho em. Để tỏ ra công bằng, mặc dù Nhã Văn và Nhã Trúc đã có rồi, nàng vẫn mua thêm và chia đều cho cả ba. Mỹ Nhiên muốn táI tạo lai hình ảnh ba cô con gái dễ thương, xinh đẹp và rất mực.
gắn bó với nhau. Nàng biết đó là một giấc mơ lớn đòI hỏI nàng phải bỏ rất nhiều tâm huyết.
Nhiêngỏ cửa căn phòng thứ hai trước tiên. Nhã Trúc là một cô gái thông minh và đặc biệt nhạy cảm. Nàng muốn biết tâm tình của cô bé.
Giọng Nhã Trúc vang ra nghiêm trang.
- Vào đi.
- Mẹ gỏ cửa thận trọng như thế có làm công chúa của mẹ hài lòng không hơ?
Nhã Trúc mặc áo ngủ màu tím, màu mà em thích nhất. Em đang tômàu cho bức tranh phong cảnh do chính em vẽ.
- Con không thích mẹ chọc quê con như thế đâu.
- Sao lại gọi là mẹ chọc quê?
- Thì chuyện sáng nay đấy.
- Mẹ đâu có nói là con sai. Theo phép lịch sự, vào phòngngười ta thì phải gỏ cửa mà.
- Nhưng lẽ ra con không nên bắt lỗi em Đình. Em đâu có người mẹ tốt dạy cho em biết những điều mà mẹ dạycho chúng con.
Mỹ Nhiên mỉm cười, nghe lòng nhẹ nhõm vì đã cất đi mối lo ngại trong lòng. Nàng ôm con vào lòng, nói bằng giọng dịu dàng.
- Con biết nghĩ như thế là tốt lắm, Nhã Trúc ạ Mẹ muốn nói cho con biết là Nhã Đình của chúng ta rất đáng thương, rất đáng thương! Nhã Đình hầu như không có chút may mắn nào trong tuổi thơ của nó.
Nhã Trúc gật đầu ra vẻ hiểu biết.
- Mẹ đừng lo, con không có ganh tị với em đâu.
Mỹ Nhiên dí tay lên trán con.
- Cái con bé này, con biết đọc ý nghĩ trong đầu mẹ nữa cơ à?
- Thì mẹ vẫn thường khen con là thông minh mà.
- Đừng có mà kiêu ngạo, bé con a.
Rồi hai mẹ con ôm nhau cười. Mỹ Nhiên sung sướng lắm. Nàng hầu như đã gây dựng được cái gia đình xưa kia của nàng.
- Để mẹ xem con đang làm gì đây?
- Cô giáo dạy con vẽ tranh phong cảnh. Khó lắm cơ! Con không tưởng tượng được và không biết là con muốn vẽ cái gì.
- Mẹ hiểu rồi. Để mẹ thu xếp việc ở công ty để đưa các con đi chơi xa một chuyến. Để xem chúng ta đi đâu nào. Đúng rồi, Lái Thiêu. Ở đó có nhiều cảnh thiên nhiên để cho con nghiên cứu.
Nhã Trúc reo lên.
- A, mẹ nói làm cho con thích quá. Bao giờ.. Bao giờ mình đi hở mẹ?
- Cuối tuần được không nào?
- Mẹ không được quên đấy nhé. Thất hứa với trẻ con là điều không tốt đâu.
Mỹ Nhiên bật cười khi nghe con bé giở giọng người lớn. Sau đó nàng đi sang phòng Nhã Văn sau khi chúc con gái ngủ ngon. Mỹ Nhiên lại cảm thấy sung sướng như thưở nào, lúc nàng mỗi đêm rón rén đi qua từng phòng các con, cẩn thận đắp chăn cho chúng.
Nhã Văn là cô bé rất chú trọng hình thức. Em thích màu trắng vàthường hay bắt chước người lớn trang điểm. Nhã Văn ít nói, không có tính mạnh mẽ, có vẻ như em là cô bé dễ chịu nhất trong ba đứa con nuôi của Mỹ Nhiên.
Lúc Mỹ Nhiên vào thì thấy Nhã Văn đang xem sách. Em mặc áo ngủ trắng toát,mái tóc cột gọn bằng sợi ruy- băng màu xanh.
Nàng thơm nhẹ vào má con bé.
- Chúc con ngủ ngon.
Buổi sáng Mỹ Nhiên rời nhà đến sở làm lúc bảy giờ. Thường thì nàng đưa cả con gái đi học luôn nhưng hôm nay chúng được nghỉ lễ. Tám giờ bà vú đi chợ, sau khi dặn dò Nhã Văn trông chừng các em.
Hôm qua là ngày đầu tiên Nhã Đình tới trường học. Lúc mặc vào người bộ đồng phục, khoát trên vai chiếc cặp bé xíu cóhình chú gấu Mi- Sa, đột nhiên Nhã Đình thấy mình lớn hẳn lên.Em có cảm giác đời sống của em từ nay quan trọng hơn, ý nghĩa hơn và em tự hứa với lòng là sẽ cố gắng học tập.
- Vào đi.
Nhã Trúc nói sau khi nghe tiếng gỏ cửa rụt rè, Nhã Đình thò đầu vào.
- Chị Nhã Trúc.
- Có chuyện gì vậy?
Nhã Trúc không quay đầu lại. Em đang đùa với chú chuột bạch bé xíu trong cái lồng con treo trong phòng.
Giọng Nhã Đình ngập ngừng.
- Em.. em có chuyện muốn nhờ chi.
- Em vào đây đi.
Nhã Đình bước hẳn vào. Nhã Trúc vẫn dùng ngón tay của mình chỏ chỏ chú chuột bạch chạy loạn lên trong chuồng của nó. Em có vẻ hứng thú lắm.
- Em thấy nó có đẹp không Nhã Đình? Nó tên Tiểu Bạch đó. Là cái tên chị đặt cho nó.
- Ôi, sao nó lại trắng toát, xinh đẹp thế này hở chị?
- Bởi vì nó là chuột bạch mà.
- Em chưa bao giờ thấy con chuột xinh đẹp như thế này. Lũchuột mà em từng gặp vừa hôi hám vừa đáng sợ.
Nhã Trúc ra vẻ hiểu biết.
- Đó là chuột cống, chuột xạ vô dụng. Con chuột của chịđắt tiền lắm đấy.
Nhã Đình có vẻ thích quá nên không kềm được.
- Chị cho em nha.
- Làm sao được chứ? Nó là bạn của chị cơ mà.
- Em.. em thích nó lắm.
- Em thích cũng không được. Bộ mẹ em không dạy cho em biết là không nên dòm ngó những gì không phải là của mình sao?
Nhã Trúc nói rồi mới chợt ân hận. Em bỏ chú chuột quay hẳn sang Nhã Đình.
- Chị xin lỗi. Chị quên là mẹ em không có tốt với em. Nhưngchị không thể cho em con chuột này được.
Nhã Đình mím môi, có vẻ toan tính gì đó. Em liếc qua chú chuột và cảm thấy ngứa ngáy tay chân.
- Em nói là muốn nhờ chị chuyện gì mà?
Nhã Đình chìa ra quyển sách nãy giờ em vẫn cầm trên tay.
- Hôm qua cô dạy em chữ này, bây giờ em quên cách đọc mất rồi.
- Sao em không sang nhờ chị Nhã Văn? Mẹ giao chị ấy nhiệm vụ dạy em học mà.
Nhã Đình có vẻ không vui.
- Chị Nhã Văn bảo em sang đây nhờ chi.
- Hứ, chị Nhã Văn trốn tránh trách nhiệm đây mà. Thôi được, chữ nào đâu, đưa chị xem.
Hai chi em loay hoay trong phòng Nhã Trúc chừng nửa giờ. Chừng Nhã Đình đi khỏi thì chú chuột bạch cũng không còn trong lồng nữa. Mười lăm phút sau Nhã Trúc mới phát hiện ra. Em chạy sang phòng Nhã Đình la toáng lên.
- Mau trả con chuột bạch lại cho chị Nhã Đình em có nghe không? Tại sao em dám ăn trộm con Tiểu Bạch của chị chứ?
Nhã Trúc đập cửa nhưng cánh cửa đã đóng chặt. Nhã Văn nghe ồn cũngchạy ra.
- Có chuyện gì? Có chuyện gì vậy?
Nhã Trúc giận dữ.
- Nhã Đình ăn trộm con chuột bạch của em.
- Làm sao nó lấy trộm được?
- Em đâu có biết. Nó vốn là con nhỏ bụi đời mà, cóchuyện gì nó không dám làm. Nhã Đình em mau mở cửa ra đi.
- Em không có lấy.
Co tiếng Nhã Đình vọng ra. Nhã Trúc thét lên.
- Em nói dối! Rõ ràng là em lấy nó. Em thích nó, xin chịkhông cho thì em lấy trộm sao? Trong nhà này không có ai là kẻtrộm hết, trừ em ra.
Cửa phòng mở toang, Nhã Đình xuất hiện với vẻ giận dữ, trừng trừng nhìn vào Nhã Trúc. Dòng máu nổi loạn, bụi đời đang chạy rần rật trong em.
Nhã Trúc hơi sợ, em lùi lại một bước cầu cứu Nhã Văn.
- Chị Nhã Văn xử giùm em đi. Lấy lại tiểu bạch cho em.
Không ngờ Nhã Văn khoanh tay ra vẻ bàng quan.
- Chị không biết, chuyện của tụi em thì hai đứa tự giải quyết lấy.
- Nhưng chị là chị Hai, chị có quyền bắt Nhã Đình phải trả Tiểu Bạch ra chứ.
- Chị không phải la….
Nhã Văn bỗng dừng ngang câu nói, tiếp tục thái độ bàng quan. Nhã Trúc vừa giận vừa tiếc Tiểu Bạch nên không còn sợ hãi nữa. Em sấn tới.
- Nhất định là em lấy Tiểu Bạch. Nếu em không có hãy để chị xét phòng.
Nhã Đình vẫn ngáng ngang cửa, giọng ngang ngược một thời làm chị Hai của em.
- Tôi không lấy cũng không cho ai vào hết, chị làm gì tôi?
- Em..
Nhã Trúc giận đến xanh mặt nhưng không biết làm gì hơn. Đột nhiên Nhã Văn xen vào.
- Nếu em không lấy thì phải để cho người ta xét phòng chứ.
Nói rồi Nhã Văn nắm tay Nhã Trúc đi vào. Nhã Đình đành phải nhường đường. Trong thâm tâm em tính toán nếu có đánh nhau thì một mình em khôngthể đánh lại hai người.
Nhã Đình tức căm gan khi thấy Nhã Trúc lục lạo trong phòng của mình. Nếu là.
trước đây thì em đã ra tay rồi, mặc kệ có đánh lại hay không.
- Đây rồi, nó đây rồi.
Nhã Trúc đã tìm thấy Tiểu Bạch trong ngăn bàn học. Em vuốt ve chú chuột bé.
bỏng và an ủi nó.
- Đừng sợ, em đừng sợ, Tiểu Bạch yêu quí của chị Trong nhà nàytừ nay đã có kẻ trộm rồi, chị sẽ canh chừng em cẩn thậnmới được.
Nhã Trúc một điều mắng kẻ trộm, hai điều mắng ăn cắp làm cho Nhã Đình giận tràn hông. Thấy Tiểu Bạch bị lấy lại khiến em càng nóng nảy hơn.
- Chị mắng ai là kẻ trộm.
Nhã Trúc hất mặt lên.
- Chị sẽ mách mẹ đuổi em ra khỏi nhà này.
Câu đuổi ra khỏi nhà làm Nhã Đình không kềm được nữa. Em xông tới giật Tiểu Bạch trên tay Nhã Trúc ném thẳng vào vách tường. Tội nghiệp Tiểu Bạch, nó kêu chít một tiếng rồi nằm ngay đơ.
- Tiểu Bạch, trời ơi Tiểu Bạch.
Nhã Trúc quì xuống nâng Tiểu Bạch lên tay rồi òa khóc. Em thật lòng đau xót cho Tiểu Bạch. Qua màn nước mắt, em nhìn Nhã Đình bằng ánh mắt đầycăm hờn. Sâu xa trong tiềm thức của mình. Nhã Trúc lại cảm thấy như giữa em và Nhã Đình có một sự tranh chấp rất dữ dội. Sư.
tranh chấp không phải mới đây thôi mà đã lâu lắm, lâu lắm rồi.
Nhã Đình cũng kiêu hãnh nhìn lại đối thủ của mình. Lẽ ra em phải ân hận, nhưng không hiểu sao em lại thỏa mãn khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Nhã Trúc. Em có cảm giác như Nhã Trúc phải khóc,phải chịu đựng vì em.
Nhã Trúc không chịu được ánh mắt của Nhã Đình. Sự thách thức lồ lộ trong cái nhìn của Nhã Đình làm cho Nhã Trúc điên lên. Thế là em lao vào Nhã Đình. Lần đầu tiên trong đời và cũng là lần cuối cùng em xử sự như thế. Em hiểu rõ là em không đánh lại, nhưng ít ra nó.
chứng minh một điều là em có thừa lòng can đảm.
Nhã Văn vẫn khoanh tay đứng nhìn hai cô em đang xoắn lấy nhau. Không biết Nhã Văn đang nghĩ gì nhưng em lại cười. Nụ cười nở trên gương mặt hiền lành nhưng bất động của Nhã Văn.
Cuộc chiến không cân sức diễn ra chỉ trong giây lát. Nhã Trúc yếu đuối hơn nhiều nên bị ném văng ra. Em loạng choạng té và thật không may, đầu em đập vào cạnh bàn. Một dòng máu tứa ra, chảy tràn qua mắt và Nhã Trúc nhanh chóng thiếp đi.
- Chuyện gì xảy ra thế này? Trời ơi, Nhã Trúc.
Bà vú đã về kịp lúc.
Mỹ Nhiên hầu như không tin câu chuyện lại xảy ra tồi tệ như thế. Bà vú gọi điện thoại tới công ty là nàng lập tức về ngaỵ Sau khi mời bác sĩ đến săn sóc cho Nhã Trúc, nghe bà vú kể lại câu chuyện, đến giờ nàng vẫn còn bàng hoàng.
Nàng cảm thấy đây không phải chỉ đơn giản là trò đánh nhau trẻ con mà còn có thể sẽ là mầm mống làm chia rẽ và rạn nứt tình cảm trong gia đình mà nàng đang cố công gầy dựng.
Có tiếng rên khẽ của Nhã Trúc, em động đậy rồi dần dần mở mắt. Em cảm thấy mình bị ức hiếp và khi nhìn thấy Mỹ Nhiên ngồi bên cạnh, em tủi thân khóc.
- Mẹ Ơi.
Mỹ Nhiên dang tay ôm con gái vào lòng.
- Mẹ đây, mẹ Ở bên cạnh con đây. Con cảm thấy thế nào, có đau lắm không?
Nhã Trúc khóc tức tưởi trông thật đáng thương.
- Mẹ Ơi Tiểu Bạch chết rồi.
- Me sẽ mua cho con Tiểu Bạch khác. Lần này sẽ không có ai tranh giành với con nữa đâu.
- Nhưng mà - Nhã Trúc vẫn tức tưởi - Tiểu Bạch đã sống với con hai năm. Nó là người bạn thân của con, làm sao có thể thay thế được hở mẹ?
Giọng chân tình tha thiết của em làm Mỹ Nhiên cũng xúc động lây. Nàng hiểu rõ Nhã Trúc là cô bé có rất nhiều tình cảm sâu sắc. Em giàu lòng nhân ái, biết thương yêu dù là những con vật bé xíu nhất. Nàng vuốt tóc con, nói.
- Chỉ cần trong lòng con lúc nào cũng có Tiểu Bạch thì Tiểu Bạch sẽ luôn luôn ở bên cạnh con. Nhã Trúc, mẹ buồn lắm. Các con trong lúc nóng giận lẽ ra phải nghĩ đến mẹ. Nếu được như thế thì các con đã không đánh nhau rồi.
Nhã Trúc có vẻ ân hận.
- Mẹ Ơi, con xin lỗi mẹ! Con sẽ không bao giờ làm như thế nữa đâu. Lỗi tại con, con đã xông vào đánh Nhã Đình.
- Con biết nghĩ như thế là mẹ vui lắm rồi. Thôi được, bây giờ con hãy ngủ đi. Ngủ đi, công chúa nhỏ của mẹ. Rồi chúng ta sẽ xem phải hàn gắn với nhau như thế nào.
Nhã Trúc ngoan ngoãn khép mắt lại. Trong lòng em thật sự rất ân hận. Ân hận nhưng không phải vì em đã đánh Nhã Đình. Nhã Đình đang bị đánh. Điều làm cho em đau buồn vì đã làm cho mẹ buồn. Và sâu xa hơn, em cảm thấy hành động đánh nhau vừa rồi thật không phải chút nào.
Mỹ Nhiên im lặng suốt ngày hôm đó, cho đến khi Nhã Trúc thật khỏe nàng mới gọi các con lại. Cả ba đứa đứng trước mặt nàng, mỗi đứa một vẻ như để tỏ ra ân hận.
Mỹ Nhiên lấy giọng nghiêm trang nhưng tù tốn, khoan dung.
- Mẹ tin rằng các con của me tuy con nhỏ nhưng đều đã biết suy nghĩ. Mẹ cũng tin là các con đã nhìn thấy lỗi lầm của mình.
Nàng dùng lại một chút, lần lượt nhìn từng đứa. Tất cả đều cúi đầu, không dám nhìn nàng, chỉ trừ Nhã Trúc. Em hướng đôi mắt long lanh đầy vẻ ân hận và như muốn nói lời xin lỗi với me.
Cả ba đứa đều có lỗi - Mỹ Nhiên nói tiếp - Đầu tiên là Nhã Đình. Nhã Đình, hành động của con không thể nào chấp nhận được. Con chẳng những đã lấy đi một vật thuộc sở hữu của người khác, sau đó con đang tâm giết chết một con vật vô tội đáng thương. Đáng trách hơn hết là con dám đánh lại chị mình.
Nhã Đình ngọ nguậy có vẻ khó chịu lắm. Nhã Trúc đã đánh em trước, đương nhiên em phải đánh lại chứ. Thế nhưng Nhã Đình biết không nên nói ra như thế.
- Con xin lỗi mẹ. Con không bao giờ dám làm như thế nữa.
- Mẹ hy vọng là con đã nhìn rõ hành động sai trái của mình.
Nàng dịu dàng quay sang cô bé mặc áo tím đang có đôi mắt rưng rưng muốn khóc.
- Mẹ nghe nói con đã xông vào đánh Nhã Đình phải không, Nhã Trúc?
- Con … con xin lỗi mẹ! - Nhã Trúc thút thít khóc - Con ân hận và xấu hổ lắm. Con xin hứa với mẹ là sẽ không bao giờ con hành động như thế nữa.
- Mẹ tin con.
Đến lượt Nhã Văn. Lẽ ra trong việc này Nhã Văn không có lỗi gì, nhưng hầu như chính Nhã Văn mới là người làm cho mẹ em buồn và suy nghĩ nhiều nhất.
- Nhã Văn, mẹ muốn con cho mẹ biết, vì sao con đã bình thản đứng nhìn hai em đánh nhau?
- Con….
- Sao hả? Lẽ nào trong trường hợp đó con không biết rằng con là chị Hai của các em? Con phải đứng ra giải quyết, hoặc ít nhất là giảng hoà cho đến khi mẹ về?
Nhã Văn cúi đầu càng thấp hơn. Em cảm thấy giận hai đứa em vì chúng đã làm cho em liên lụy.
Mỹ Nhiên thở dài.
- Thôi được rồi, mẹ chỉ muốn nói cho con biết trong trường hợp đó con phải làm như thế nào. Từ nay mẹ muốn trong nhà mình không bao giờ xảy ra những chuyện tương tự như thế nữa. Mẹ muốn các con phải yêu thương nhau. Dù Nhã Trúc, Nhã Văn hay Nhã Đình gì cũng đều là con của mẹ. Nhất là Nhã Đình, các con không được có bất cứ sự phân biệt đối xử nào với nó. Các con có hiểu mẹ nói không?
Cả bà cô đều hứa với me.
- Me nghĩ là… Nhã Đình, con phải xin lổi chị Nhã Trúc của con.
Nhã Đình ngoan ngoãn bước đến trước mặt Nhã Trúc.
- Em xin lổi chị, lẽ ra em không nên giành Tiểu Bạch với chi.
Nghe nhắc đến Tiểu Bạch nước mắt Nhã Trúc lại muốn trào ra. Tiểu Bạch đã chết rồi, liệu xin lỗi thì có ích gì chứ? Em không biết mình có thể tha thứ cho Nhã Đình được không?
- Mẹ hy vọng con không vì cái chết của Tiểu Bạch mà không tha thứ cho Nhã Đình.
Nhã Trúc giật mình vì mẹ đã nói ra suy nghĩ trong lòng em. Em nhìn mẹ, vừa yêu thương vừa kính phục. Nếu em có tha thứ cho Nhã Đình thì cũng vì kính trọng mẹ mà thôi.
Lần đầu tiên Nhã Đình cảm thấy cuộc sống trong ngôi nhà này thật buồn tẻ. Em nhớ bạn bè, nhớ đời sống tự do không ràng buộc thật thú vị biết bao. Mỗi ngày, trừ thời gian đi học ra Nhã Đình không còn biết làm gì. Em có thể xuống bếp phụ vú làm những việc lặt vặt nhưng bà vú già nua đâu phải là đối tượng làm bạn của em.
Trong nhà có ba đứa trẻ nhưng mỗi đứa có một thế giới riêng. Sau câu chuyện của Tiểu Bạch khiến bây giờ em và Nhã Trúc không thể nào xích lại gần nhau được nữa. Chỉ còn Nhã Văn….
Em đứng trước phòng Nhã Văn, rụt rè gõ cửa.
- Ai đó?
- Dạ em. Em có thể vào được không?
- Có chuyện gì vậy?
Giọng Nhã Văn tỏ vẻ như sợ Nhã Đình lại ăn cắp vật gì.
- Không có gì hết, em buồn quá.
- Em vào đi.
Lần đầu tiên Nhã Đình bước vào phòng của Nhã Văn. Em có cảm giác như căn phòng này lạnh lẽo quá, mặc dù nó được trang hoàng rất đẹp.
- Chị đang làm gì vậy?
- Chị coi sách.
- Coi sách à?
Nhã Đình hỏi với giọng không hứng thú. Em vốn không thích trò giải trí thụ động đó.
- Phải rồi, chị coi sách, sách hay lắm, em có muốn coi không? Nếu em thích thì chị sẵn sàng cho mượn, chị không ích kỉ giống như Nhã Trúc đâu.
- Phải rồi, em cũng không thích chị Nhã Trúc.
Thế là hai chị em ngồi lại nói chuyện với nhau. Nhã Văn lôI ra rất nhiều sách từ dưới nệm ngủ của mình.
- Sao chỉ phải giấu sách kỹ thế?
- Suỵt, em đừng nói cho ai biết nhé - Nhã Văn đặt một ngón tay lên môi - Chị thương em lắm mới cho em coi đấy. Mẹ mà bắt gặp thì chết.
- Mẹ không cho chị coi sách à? Tại sao vậy?
- Chị cũng không biết nữa. Mẹ thật là kỳ lạ phải không?
Lần đầu tiên Nhã Đình khám pha ra không phải hai bà chị của mình hoàn toàn ngoan ngoãn như em tưởng. Họ cũng giấu mẹ làm những chuyện mà mẹ không đồng ý. Thế còn Nhã Trúc, em tự hỏi liệu Nhã Trúc có bí mật gì không? Nếu em mà biết được sẽ phanh phui ra để trả thù cho bỏ ghét.
Ngồi chơi một chút Nhã Đình lại thấy chán. Em thật không thể họp được với con người trầm tĩnh và nhã nhặn như Nhã Văn.
- Từ nay nếu có buồn thì sang phòng chị chơi, đừng có qua bên Nhã Trúc, nó không có tốt đâu.
Nhã Đình cảm thấy không có ai là tốt thật cả. Em chúa ghét những người nói xấu sau lưng người khác. Buồn quá! Chán quá! Em thơ thẩn đi dạo trong khu vườn trồng toàn những hoa, hoa kiểng vô tích sư.
- Vú ơi, con muốn ra ngoài chơi.
- Nhưng bây giờ vú bận, làm sao dẫn con đi được.
- Con có thể đi một mình được mà.
Bà vú đang tưới kiểng trong vườn liền dừng tay.
- Con còn bé, làm sao mà đi một mình được.
Nhã Đình bỉu môi ra vẻ xem thường, nhưng tất nhiên là không để vú nhìn thấy. Em chẳng những đi một mình mà còn có thể làm những chuyện không ngờ nữa kìa. Bà không cho tưởng là tôi không đi được sao?
Nhã Đình sẵn có dòng màu phiêu lưu trong người nên cái gì người ta không cho em lại càng muốn làm. Ít phút sau em đã ra ngoài bằng cách leo rào. Em có dự tính sẽ không trở về đây nữa.
Mỹ Nhiên đi đi lại lại trong phòng, mắt không ngớt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường. Giờ cơm tối qua đã lâu thế mà vẫn không thấy Nhã Đình đâu. Chợt Mỹ Nhiên dừng lại hướng ánh mắt vào hai đứa con gái đang khép nép ngồi cạnh nhau.
- Mẹ có cảm giác Nhã Đình không muốn về đây nữa. Tất nhiên là nó không muốn sống trong ngôi nhà mà không có ai thật sự thương yêu nó.
Bà vú lên tiếng.
- Sáng nay dường như Nhã Đình có ở trong phòng Nhã Văn.
- Có đúng thế không Nhã Văn?
- Dạ… phải a?
Mỹ Nhiên nghiêm khắc hỏi.
- Thế nãy giờ sao con không cho mẹ biết? Các cón lại cãi nhau hay tranh giành cái gì phải không?
- Dạ không có. Nhã Đình than buồn, sau đó thì em đi đâu con cũng không biết.
Bà vú lại nói.
- Chúng ta có nên báo cảnh sát không.
- Vô ích thôi. Nhã Đình có đám bạn bụi đời ở bên ngoài, chắc là nó đi tìm về đó rồi. Thôi được rồi, mọi người đi nghỉ đi. Nếu Nhã Đình nói không muốn về thì dù chúng ta có tìm nó về cũng vô ích thôi.
Nhã Văn đứng lên đi về phòng trước tiên. Nhã Trúc dừng lại một chút trước mặt me.
- Con… xin lỗi me.
- Về chuyện gì chứ?
- Nhã Đình bỏ đi chắc vì con không chịu nói chuyện với em. Thật ra con cũng còn giận Nhã Đình lắm, nếu bây giờ em trở về thì con hứa sẽ không giận nó nữa.
Mỹ Nhiên quì xuống ôm Nhã Trúc vào lòng.
- Con đúng là một cô bé dễ thương. Nếu Nhã Đình nó có về thì mẹ sẽ nói lại với nó như thế. Bây giờ con có thể đi ngủ được rồi.
- Chúc mẹ ngủ ngon.
- Con cũng thế.
Nhã Trúc hôn mẹ trước khi về phòng của mỉnh. Bây giờ Nhã Đình đã đi rồi, nghĩ đến cảnh một đứa bé không nhà cửa, bo vo, đói và lạnh như trong những bộ phim thiếu nhi mà Nhã Trúc từng xem, em cảm thấy tội nghiệp cho Nhã Đình lắm.
Ngày hôm sau Nhã Đình cũng không về. Tuy em vào nhà chưa lâu, lại gây nên một cuộc tranh chấp lớn làm đảo lộn nề nếp trong nhà, nhưng sự ra đi của em đã để lại một lỗ hỗng lớn trong gia đình. Một sự khiếm khuyết không gì có thể thay thế được.
Nhã Đình đi hai ngày thì Mỹ Nhiên nhận được tin của em. Lúc nghe xong cú điện thoại, Mỹ Nhiên lập tức đi ngay.
- Có tin của Nhã Đình rồi, mẹ phải đi đón nó đây.
- Mẹ cho con đi với.
Mỹ Nhiên biết nếu có Nhã Trúc cùng đi đón thì chắc Nhã Đình sẽ vui lắm, nhưng nàng không có ý định cho mọi ngươ1i biết Nhã Đình bị bắt trong đồn cảnh sát vì tội ăn cắp. Lúc Mỹ Nhiên tới, Nhã Đình đang ngồi co ro trong một chiếc ghe. Thấy nàng, đôi mắt em sáng lên và đột nhiên hai hàng nước mắt trào ra.
Mỹ Nhiên làm tất cả những thủ tục để bảo lảnh cho con. Trong tận cùng trái tim Mỹ Nhiên, dù Nhã Đình đã không ngoan ngoãn như ý muốn, the nhưng em vẫn là Nhã Đình, là đứa con thứ ba của nàng.
Lúc hai mẹ con dắt nhau ra khởi đồn cảnh sàt, Nhã Đình đã bật khóc vì mừng, vi sợ và cả vì thương mẹ. Mỹ Nhiên an ủi con.
- Con sợ lắm phải không? Nhưng bây giờ thì ổn rồi. Mẹ đưa con về nhà, tắm rửa sau đó nghỉ ngơi cho thật khoẻ. Nhã Đình, con biết gọi cho mẹ là tốt lắm rồi.
- Con xin lổi me.
- Mọi chuyện để sau này hảy nói.
Bay giờ Nhã Đình mới biết có một ngôi nhà và những người thân yêu là quí báu như thế nào. Em ngũ một giấc thật sâu, bù lại hai ngày đêm vất vả. Chừng mở mắt ra em đã thấy Mỹ Nhiên bên cạnh. Mẹ em ngồi cạnh em, đôi mắt hiền từ nhìn em mỉm cười.
- Me.
- Thế nào cô bé gan góc của mẹ, con đã thật khỏe chưa?
- Con sung sướng lắm.
- Bây giờ con hảy kể cho mẹ nghe chuyện gì đã xảy ra. Con không muốn trở về đây nữa phải không?
Nhã Đình đỏ mắt lên, em vừa xấu hổ vừa ân hận. Nhưng em nói hết sức thành thật.
- Con buồn lắm. Con cảm thấy trong nhà này không ai hợp với con, trừ mẹ Nhưng mẹ thì đi suốt ngày không co ở nhà.
- Thế là con đi tìm mấy đứa bạn củ, rồi ăn cắp, rồi bị bắt?
- Chúng con bị bắt rất đông. Đứa nào không có cha mẹ, không có gia đình thì sẽ bị đưa đi thật xa để lao động gì đó. Con sợ lắm, lúc ấy con đã nghĩ đến mẹ, Con cho người ta biết là con của mẹ, nhưng con không biết mẹ có đến lạnh đứa con gái hư hỏng như con không?
Mỹ Nhiên xúc động nói.
- Con khổ quá Gia đình này ai củng thương con cả. Mẹ tất nhiên sẽ đến vì mẹ là mẹ của con mà.
Nhã Đình đang đôi tay bé bỗng của em ôm chầm lấy mẹ Em dụi đầu vào lòng Mỹ Nhiên với một tình cảm rất chân thật.
- Con xin lổi me.
Có tiếng gỏ cửa rồi Nhã Trúc bước vào. Em vẩn mặc áo đầm màu tím, tóc cột thành hai bím đung đưa theo từng bước chân của em.
- Chị mang Tiểu Bạch đến cho em nè.
Nhã Đình chớp mắt, xúc động và không biết nói gì.
- Tiểu Bạch này mẹ mới mua cho chị đấy.
- Nhưng… chị thương Tiểu Bạch lắm mà. Em không thể….
- Chị đả có Lu- ca rồi.
- Lu- ca?
- À, nó là một chú cún con rất dể thương. Khi nào em khỏe hẳn, đi sang phòng chị chị sẻ cho nó làm quen với em.
Thế rồi hai đứa bé quấn quít trò chuyện. Lúc chúng..ng cạnh nhau, bổng Mỹ Nhiên phát hiện ra chúng có vẻ như là hai chị em song sinh vậy. Hai đứa cùng lứa tuổi, cũng có chiếc mũi cao thanh tú, vầng trán cương nghị, hơi ương bướng. Chỉ có đôi mắt là khác. Mắt của Nhã Trúc thanh tao, hiền hậu. Mắt Nhã Đình thì trong sáng, tinh anh.
Mỹ Nhiên bỏ ra một ngày để dẩn ba đứa con đi cấm trại ngoài trời. Nàng cố hết sức mình để làm sao cho cac con xích lại gần nhau hơn.
Họ vào một vườn trái cây ở Lái Thiêu. Nhã Trúc đi tìm cảnh để vẻ tranh. Nhã Đình giúp vú nấu ăn còn Nhã Văn thì thơ thẩn hái hoa, bắt bướm. Lúc cả gia đình quay quẩn bên nhau, Mỹ Nhiên xem tranh của Nhã Trúc vẻ rồi nói.
- Thế sau này lớn lên con thích làm gì.
Nhã Trúc đáp ngay không cần suy nghi?
- Con muốn làm bác si?
- Tại sao lại là bác sỉ Thế con không muốn vẻ tranh à.
Mắt Nhã Trúc sáng lên, đầy vẻ mơ mộng.
- Con muốn chửa bệnh cho người ta. Lần trước theo mẹ vào bệnh viền, con thấy người bệnh thật là đáng thương.
- Thế con Nhã Văn, con sẻ làm gì.
- Con thích làm thám tư?
Mọi người kêu ồ lên. Nhã Đình thắc mắc.
- Làm thám tử là thế nào hả chị Nhã Văn?
- Chị sẻ đi săn lùng tội phạm, điều tra những vụ án. Em không biết đâu, làm thám tử oai phong lắm.
- Nhã Văn - Mỹ Nhiên nghiêm trang hỏi - Dạo này con có còn xem những loại sách mà mẹ cấm nửa không?
Nhã Văn nói dối thật bình thản.
Dạ mẹ không cho, con đâu có coi nửa.
Mỹ Nhiên có vẻ không hài lòng nhưng không nói ra. Nàng hối hận vì đả không sớm phát hiện được việc Nhã Văn xem nhửng loại sách bạo lực.
Nhã Đình biết lạ chị Hai nói dối. Thì ra trong nhà này không phải cái gì củng tốt.
- Con Nhã Đình, con sẻ làm gì nào?
- Con không biết, con thích được như mẹ Con muốn có xe hơi, muốn ra lệnh cho người khác như mẹ vậy, thật là oai phong.
Mỹ Nhiên bật cười. Bây giờ nàng đả biết mơ ước của các con, nàng sẻ hướng dẩn chúng đi theo con đường mà chúng muốn. Nàng tin rằng nàng sẻ gây dựng nên một gia đình hạnh phúc, cho dù các em không phải là con ruột của nàng. Nàng hy vọng chúng sẻ thương yêu nhau, gắn bó và thực hiện được những mơ ứơc tốt đẹp của chúng.