Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Tác giả: Thế Lữ
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Thanh Hoa
Số chương: 2
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2773 / 43
Cập nhật: 2015-09-11 11:52:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ê phong bước vào như tới một nơi khách thính lịch sự.Y phục của anh chững chạc,gọn ghẽ như sẵn sàng thích hợp với lúc này.Anh cúi chào người thiếu nữ một cách nhã nhặn rất tự nhiên.Rồi hai tay nhét túi quần,anh đưa mắt nhìn chung quanh,miệng mĩm cười, đầu hơi gật gù như một người thưởng thức cách trang hoàng của căn phòng lộng lẫy.
Theo bề ngoài thì Phong ta ra người lấy làm bằng lòng lắm.Anh hỏi:
-Chà! Ở đây dễ chịu biết chừng nào! Thực là một chỗ ở lý tưởng.
Câu trả lời mà anh đợi, đến ngay:
-Chỗ ở lý tưởng cho người biết điều.
Chưa bao giờ Phong thấy dáng điệu,cử chỉ mình dễ dàng được đến thế.Anh biết là anh đang đóng kịch, đóng một tấn kịch nguy hiểm,nhưng anh có đủ can đảm, đủ minh mẫn để giữ cho điệu bộ rất tự nhiên.Hai mắt người thiếu nữ vui vẻ và tò mò nhìn theo anh.Anh bước tới bên bàn,thong thả ngồi xuống một chiếc ghế bành,vắt chân nọ lên chân kia rồi thở một hơi làm như chổ này là nơi quen thuộc anh vẫn đến và những người ngồi gần đó toàn là chổ bạn thân.Sự yên lặng như chứa chất một ý nghĩ khác thường.Phong thấy từng giây phút đi qua,trong tâm trí anh bao nhiêu mưu cơ đều sắp đặt sẳn sàng từng câu nói,từng cách trả lời,chỉ chờ sẵn để giúp anh trong một cuộc chiến đấu.
Tuy vậy anh cũng hiểu rằng đây là chốn hang hùm,một khi người ta đã vào thì khó lòng ra thoát khỏi.Lòng anh có một sự hồi hộp băn khoăn cùng với những cảm tưởng lo âu chưa bao giờ thấy.Nụ cười vẫn tươi nở, đôi mắt trong sáng trên khuôn mặt bình tĩnh,chỉ là thứ mặt nạ mà anh cố gắng giữ nguyên để đánh lừa người thiếu nữ.Nhưng người thiếu nữ cũng mĩm cười và đôi mắt hóm hỉnh của cô ta hình như cũng tỏ cho Phong biết rằng cô ta trông thấu rõ điều anh muốn giấu.
-Ông Lê Phong.
Tiếng gọi dịu dàng và không có chút gì mỉa mai hay có ác cảm.Phong hơi quay đầu về phía người thiếu nữ,nàng cau đôi mày lên đợi và không nói gì.Người thiếu nữ lại tiếp:
-Ông Lê Phong.Chắc hẳn ông không ngờ rằng hôm nay có cuộc trùng phùng mau mắn đến thế này đấy nhỉ?
Phong đáp:
-Vâng,tôi không ngờ,nhưng tôi không lấy làm lạ. Ở đời biết bao sự ly kỳ,tôi là người không ưa được ngạc nhiên và chỉ có sự ngạc nhiên làm cho tôi rung động.
Sau một tiếng cười nhỏ,người thiếu nữ nhìn Phong chăm chú như trước một trò hay hay.Cô ta se sẽ lắc đầu:
-Nhưng có một sự ngạc nhiên làm cho tôi rung động.
Phong cười sung sướng:
-Ồ thích nhỉ,tôi có thể biết đưọc ngay không?
-Ông thử đoán xem.
Phong làm bộ mím miệng chau mày và như người tìm mãi một bí mật nhưng không ra.Anh nhũn nhặn thú thực:
-Tôi xin chịu không thể đoán được.
Người thiếu nữ:
-Ông Lê Phong hôm nay lười nghĩ thực vì câu chuyện có gì khó khăn đâu.Cuộc gặp gỡ của ông với tôi hôm nay đối với ông là một thành công,một cuộc khám phá được nơi sao huyệt.Nhưng chắc không ngờ rằng nếu không có chúng tôi giúp sức thì không đời nào ông biết được chỗ này.
Phong hết sức trầm tĩnh để khỏi lạc giọng.
Anh có hỏi một cách tự nhiên:
-Thế nghĩa là...
-Nghĩa là tôi đã dùng một mưu nhỏ để mời ông vào đây.Người lạ mặt đã qua ở vườn hoa Hàng Đậu rồi đứng rình trước một hàng cà phê,rồi sau cùng vội vã về cấp báo ở đây,cái người mà ông đã chịu khó theo đuổi một cách rất công phu.Thưa ông Lê Phong, đó chính là một người dẫn đường mà tôi cử ra để cho ông tìm thấy lối.
Thực là một đòn khá nặng nhưng Phong nén chịu và cố tươi cười.Anh gật đầu khen:
-Thì ra tôi vào đây là nhờ cái nhã ý của chủ nhân.Chỉ tiếc rằng không thể đền đáp được sự ân cần ấy lâu vì thế nào trong một giờ nữa tôi cũng sẽ ra khỏi đây.Lúc ra cũng như lúc vào.Có lẽ lại còn dễ dàng hơn nữa.
Phong đưa mắt nhìn bọn người trước mắt và giữ một thái độ khinh mạn tuy rằng vẫn lễ phép.
Bọn mấy người đàn ông chăm chăm nhìn anh tỏ ra vẻ ngạc nhiên một cách khôi hài.Một vài nụ cười không giấu vẻ mai mỉa.
Người thiếu nữ nói:
-Tôi cũng rất lấy làm tiếc rằng không thể để người quý khách của tôi ra chóng được đến thế.Vì lẽ gì ông Lê Phong sẽ biết sau.Chủ ý của tôi bây giờ là hãy lưu ông ở lại đây ít lâu.Xin ông coi đây như nhà của ông,một nơi tuy chật hẹp nhưng cũng đủ phòng sách, đủ báo chí bút giấy để ông đỡ buồn. Ông muốn sai bảo điều gì đã có người túc trực. Điều của chúng tôi xin ông nhớ kỹ là ông đừng tìm cách phụ lòng chúng tôi.Những người hầu hạ ông,nếu cần,lại là những người biết cản trở ông một cách khe khắt.
Người thiếu nữ đứng dậy đưa tay bám vào thành ghế.Tức thì một hồi chuông văng vẳng ở đằng xa.Cô ta trông đồng hồ tay,ngảnh bảo hai người đàn ông đứng sau:
-Có lẽ bây giờ anh Dũng đã tỉnh rồi.Miếng võ của ông Lê Phong đã giúp anh ta đi một giấc ngắn.Hai anh tìm người thế chân Sung để Sung đứng hầu ngoài cửa buồng này.
Rồi ngảnh về phía cửa trong,người thiêú nữ bải hai người vừa bước tới:
-Các anh lúc nào cũng phải ở gần đây để cho ông Phong sai bảo! Anh thức chỉ cho anh các buồng tắm,buồng ngủ.Còn anh Thịnh thì sẽ hỏi ông dùng những thức ăn gì và vào những giờ nào.Tôi muốn rằng cái thời kỳ ông Phong ở đây-có lẽ là rất lâu-ông không phải phàn nàn về các anh một điều gì.Các anh phải vâng lời ông như là vâng lệnh tôi.Duy có một điều ông muốn ra khỏi đây thì các anh không được phép chiều ý.
Trong bao nhiêu lời của thiếu nữ nói Phong không hề thấy có một tiếng gì là hách dịch.Song những câu ngọt ngào ôn tồn đó được các người bộ hạ kính cẩn như một hiệu lệnh oai nghiêm.Bọn đàn ông cúi đầu lui ra.Người thiếu nữ uyển chuyển bước về một góc phòng,nhẹ nhàng ngồi xuống một bàn trang sức nhỏ xinh và chăm chỉ sửa lại nhan sắc.Công việc tự nhiên và ngoan ngoãn có một thứ ý vị trẻ thơ khiến Phong phải lấy làm ngạc nhiên.Cô ta ngửa đầu ra kẻ một nét lông mày,tô lại một chút môi,uốn éo ngắm mình trong gương và sau cùng đứng lên lại gần Lê Phong thân mật như một cô bạn âu yếm:
-Ông Lê Phong ở "nhà" nhé,tôi có việc cần phải đi không thể tiếp chuyện ông được bây giờ.
Cô ta toan nói thêm một câu gì,nhưng chợt ngừng,nhíu mắt nhìn sững Lê Phong một hồi rồi lẳng lặng ra cửa.
Lê Phong nghĩ thầm: "Kỳ dị! Kỳ dị thực!"
Anh ân cần láy môi,mắt dán lên cánh cửa vừa khép lại.Khóa trong ổ kêu lên mấy tiếng gọn giữa một sự im lặng ấm êm dịu dàng.Anh thong thả quay nhìn sự tĩnh mịch của khắp gian phòng,bụng bảo dạ:
-"Lê Phong ơi! Thế là mi bị tù rồi".
Đời tù của Lê Phong bắt đầu bằng một giấc ngủ rất ngon lành. Ở vào những trường hợp khó khăn như lúc này,anh cần đến sức nghĩ phi thường,sự sáng suốt tột bực của tinh thần.Cho nên anh nghĩ để các bộ phận của dây thần kinh được hoàn toàn nới giãn,lặng hết trực giác để rồi thu bao nhiêu sức mạnh nâng lên với lòng sôi nổi chiến thắng đến cùng ra làm việc.
Phong thư thái trong bộ áo ngủ mới.Anh ngắm mình qua bộ y phục mỏng nhẹ.Quần áo là một thứ hàng lụa đắt tiền,những sọc to thẫm cách nhau với màu tím nhạt phơ phất điểm hồng.Phong bước ngang dọc trong cái "thế giới" đặc biệt của mình,mĩm cười với ý nghĩ "Những phút thiêng liêng cẩn trọng trong lúc"sửa soạn "ta mua khí đắt!" Anh chợt đứng lại,tay nọ bọc trong lòng tay kia, đầu hơi nghiêng,mắt lim dim và đôi màu nhíu lại như đứng ngắm một kỳ công vô hình,hay nói cho đúng anh đương thụ hưởng cái dáng yêu kiều của một trang giai nhân tuyệt sắc.Anh lẩm bẩm: "Chậc! Đây là cái quà,một thứ quà riêng – ưa chuộng của ta - chủ nhân có nhã ý đem tặng cho ta chứ...
-Ông Lê Phong yêu đời nhỉ?
Thiếu nữ đứng thẳng thắn ở bực cửa sẽ ngã đầu chào.Phong hơi sững sốt ngừng bặt, định thần nhìn ra trước mặt,chỗ có tiếng nói.Cô ta vào từ bao giờ anh cũng chẳng hay;Có lẽ trong khi anh quay lưng về phía cửa đi chẹo ra góc phòng đằng kia.Sự tức giận bị người bắt gặp đương lúc tự do phát biểu ý tưởng vụt bùng lên nhưng anh át ngay đi được và đáp lễ một cách văn vẻ:
-Ồ! Có quý khách lại chơi mà tôi không ra nghênh tiếp! Xin cam chịu lỗi.
Nàng liến thoắng đáp liền:
-Lỗi về phần tôi vì tôi không báo trước.
Phong ra bộ một người chủ nhà xin lỗi khách vì nhà cửa thiếu thốn:
-Tôi mới đến ở nên chưa kịp cho mắc chuông.
Anh giơ tay gần đầu người thiếu nữ,dùng ngón tay trỏ, ấn mạnh vào cái khuy trắng ở tường,tiếng leeng keeng vừa dứt,cái mặt bầu bĩnh và đôi mắt gườm của Sung lấp ló toan vào "Mà-anh ý tứ nhìn người thiêú nữ -cái chuông này chỉ để người gọi hầu cận trung thành của tôi thôi!"
Thiếu nữ cười ròn rã quay lưng bảo Sung:
-Đấy,anh Sung nghe đấy! Ông Phong đả có lời khen anh đấy! Anh ráng hầu hạ ông cho chu đáo rồi sẽ có thưởng nghe không?
Thiếu nữ đưa tay khép cửa rồi đứng im lặng nhìn Lê Phong.Phong kiểu cách chỉ chiếc ghế mời:
-Quý khách chắc có việc phải ở lâu.Xin...mời cô ngồi kẻo mỏi.
Vừa nói cô ta vừa hóm hỉnh liếc Phong:
-Cảm ơn chủ nhân.Vì từ nay ông Lê Phong sẽ là chủ nhân ở đây nếu...
Thiếu nữ chợ ngừng bặt,nhìn vội vào mắt Phong và bối rối ngoảnh đi.Vẻ mặt cô ta dần dần dịu xuống, đôi mắt mơ màng như rồi theo ý nghĩ xa xôi,giống hệt một nữ kịch sĩ có tài,nàng đổi ngay sắc mặt,nhanh nhẩu tiếp:
-...Nói thế thôi,chứ ông Lê Phong...
Thiếu nữ đưa tay vuốt tà áo rồi như chợt nhớ ra nhìn xuống ngay:
-Sáng nay tôi lười trang điểm quá! Các đồ trang sức để quên trong này.
Cô ta đi lại phía bàn con:
-Ông Lê Phong cho phép tôi lấy ra nhé.
Phong đứng xem thiếu nữ thu gọn cái hộp phấn sáp,gương lược.Hôm đó cô ta mặc chiếu áo.Hôm đó cô ta mặc chiếc áo sa tanh đen,hàng mềm như dính theo các đường cong thon thon của thân hình đều đặn, đôi dép nhung đồng màu vừa vặn khít chặt lấy cái bàn chân trắng nhỏ.Hai ống quần lụa trắng bong phủ gần kín đôi gót hồng hồng bé tí xíu.Mổi một cử chỉ,một dáng điệu của người thiêú nữ la émột sự nhịp nhàng kiều lệ mà Phong nhìn bằng đôi mắt chăm chú và tươi cười.
Cô ta ưỡn ngực soi vào gương, đeo chuổi hạt vào cổ và mơn sửa lại mái tóc ở sau gáy.Phong nghĩ ngay đến những vị giai nhân bí mật trong truyện cổ,những thứ nhan sắc ghê rợn đắm đuối,lã lướt trong bóng âm của cung điện và mùi thơm tím biếc của xạ hương.Anh lại nghĩ đến một truyện truyền thuyết Tàu,một truyện huyền ảo và nên thơ anh đọc đã lâu năm và nay vẫn giữ nguyên những hình ảnh kiều mị lẳng lơ trong phần mộng thơ của tâm tưởng.Cuộc đời thực tế hồ như khiến Phong không bao giờ mơ mộng.Anh chỉ có những ý nghĩ thiết thực và chỉ làm những việc thiết thực.Những tình cảm,tuy ẩn rất sâu kín,bao giờ cũng dồi dào sẵn có trong lòng anh.Tất cả những "sự" ấy đến nay được dẫy lên,như tỉnh thức bởi một quyền lực kỳ bí.
Phong gợn người lên một lượt.Một cảm giác khoan khoái, đê mê chạy một luồng dài trên da thịt và cùng lúc đó,Phong thấy lòng lo ngại một cách to rộng lạ thường.
Mắt anh vẫn mơ hồ theo cử chỉ của người đàn bà kia,miệng anh không có cớ gì cũng nhè nhẹ mĩm cười,và anh đứng yên, đứng im lìm, đứng như thế trong ba,bốn phút đồng hồ,không ngờ một tý nào rằng anh đang vô tình đóng vai một anh chàng ngẩn ngơ vì sắc đẹp.
Bỗng nhiên người thiếu nữ quay lại,hai mắt đen biếc,trong môt giây đăm đăm nhìn anh không chớp,giơ cao ngang mặt một vòng hạt trai to,xanh trong biếc,ngón tay cái và ngón ta trỏ khi cầm rón lấy một hạt ngọc,bàn tay hơi xoè ra và ngón út cong vút lên như một cái búp măng non.Cô hé moệng toan hỏi Phong một câu gì,khi nhận thấy vẻ mặt mơ màng của Phong thì cô ta im bặt,chớp mắt liếc ngang Phong một cái rất nhanh rồi quay lại săn sóc những đồ nữ trang qúy báu.Cô ướm những chuỗi nầy đến chuỗi khác, đeo thử lần lượt hanég hai,ba chục chiếc vòng,nhẫn đủ kiểu,rực rỡ đủ mọi màu.Cô ham mải trong cuộc trang sức,ngắm nghía như say sưa bởi tấm nhan sắc lộng lẫy mê hồn của mình. Ở con người ngà ngọc ấy,Phong nhận thấy có một luồng điện,một sức mạnh một hơi nóng ấm dịu êm tỏa ra và chập chờn từng đợt sống nhịp nhàng bao phủ lấy người anh.Anh nhắm mắt hít một hơi thật dài,người lã đi như một sợi bún.Anh hơi hoang mang thấy rằng:nếu cái giây phút này kéo dài ra nữa thì có lẽ cả thân anh sẽ tan ra như khói mất.Một tiếng cười làm anh bừng tỉnh.Tâm trí sảng khoái cùng trở lại với anh như làn chơp.Phong quắc mắt nhìn thiếu nữ.Cô ta-chẳng biết vô tình hay cố ý-đang uốn éo cười với bóng trong gương.Thấy cảnh đùa nghịch ngộ nghĩnh ấy,cách vui nghịch của một đứa trẻ nhỏ.Phong bật cười nói rỏ ra caí ý nghĩ ấy:
-Hừm! Trẻ thơ lạ thường!
Giọng anh nhỏ nhẻ bay ra như một hơi thở.
Thiếu nữ vùng xoay trở lại, đưa mắt trông Phong không chớp.Cô ta "á" lên một tiếng rồi quay phắt đi.Khủy tay cô ta khép vào trước ngực,hai bàn tay xoè ra ra như mấy cánh hoa rời lá đỡ lấy cặp má nóng bừng.Thoáng qua gương,anh nhìn rõ một khuôn mặt hồng tươi trong đài "tay sen" trắng mát.Hai tia mắt ngời sáng long lanh như sao. Đôi môi đỏ thắm của cô ta hơi hé mở, đẻ lộ một nét trắng phau của hàm răng nhỏ.Phong lắng hơi,chăm chăm ngóng đợi,có một sự gì nao nao kích thích làm anh muốn rướn lên về phía người ấy.
Một giây im lặng,bứt rứt đến khó chịu.Tiếng quay của quả nắm rất mạnh,cánh cửa bật mở,một "khối" người như lao vào theo luồng gió.Phong cứng người trố mắt nín đợi.Người đó - Thường-quắt mắt mím môi,nói mấy câu như đọc đều lệnh bằng một thứ tiếng lóng mà Phong không hiểu.Thiếu nữ ngẩng mặt lên,hai bàn tay níu lấy cạnh bàn nay buông thỏngxuống,nắm chặt áp vào đùi.Lâu dần Lê Phong thấy một vẻ oai nghiêm đáng sợ ở thiếu nữ.Cô ta vênh mặt lên nhìn rất thẳng,hất hàm ra hiệu cho Thường.Anh này tức khắc lui ra,vội vã như người trốn tránh.Thiếu nữ quay lại ôm cái hộp gỗ mun và lạnh lùng thong thả đi ra.
Cái trạng thái lạ lùng trong lúc vừa qua của tâm hồn mình,tính nết kỳ lạ của thiếu nữ cùng với đoạn kết đột nhiên xảy ra một cách bất ngờ,bằng ấy thứ bây giờ làm cho Phong xao xuyến,phân vân không biết đường nào đặt ý nghĩ.Anh vẫn còn ngờ rằng đấy là một đoạn phim ngắn chiếu nhanh trên màn ảnh.Chắp hai tay sau lưng,Phong qua hết phòng này sang phòng nọ.Anh bước từng bước rất dài như muốn dọ diện tích của các căn buồng.Cứ cái dáng điệu như thế,anh đi đi lại lại,hùng hồ như cọp trong cũi.Sự bực dọc có lẽ trút dần xuống gót chân để theo bước đi thoát ra ngoài hết. Đến lúc Phong đứng lại ở cuối phòng đầu ngắm các cửa buồng ngỏ tung ra thì anh đã thấy lòng hơi nhẹ nhõm. Đứng trầm ngâm hồi lâu,anh sắp sửa đem trí xét đoán phân tách,suy tính về trường hợp và số phận mình,nghĩ cách vượt khỏi tù hãm, để lại được ra thảnh thơi vùng vẫy trong cuộc "săn đuổi"-trò vui táo tợn-mà Phong vẫn hằng tìm kiếm.Anh lại thấy trực giácbị khiêu động,tâm hồn rung động say sưa.Phong xoa mạnh hai tay vào nhau,lẩm bẩm: "Lê Phong ơi mi chả vẩn thường nói:cuộc chiến càng gay go chừng nào, đời của mi càng được sống từng phen nồng ấm chừng ấy ư!"Anh giơ tay trỏ lên trời,há mồm sắp diễn thuyết một tràng nữa như những khi anh hăng hái,thì bỗng ngửng mặt.Phong thu mình lại lom khom chăm chú ngắm sự kỳ lạ vừa đến ngắt "lời diễn" của mình.
Phong vừa ngừng lại giữa nguồn hùng biện.Mắt anh nhìn sững lên cánh cửa vừa khép lại hình như thấy,vẽ trên mặt gỗ,những cảnh tượng hết sức lạ lùng. Đó là những cảnh tượng anh thoáng thấy trong một khoảnh khắc rất ngắn –nhanh chóng hơn làn chớp-nhưng không đời nào anh quên.Mắt Phong có một sự tinh tường khác lạ.Anh thấy được những sự mà con mắt thường phải chăm chú lắm mới nhận thấy. Đó là một đức tính hiếm có,một khiếu rất quý báu của trực giác đã nhiều lần cứu giúp anh trong những trường hợp khó khăn.
Vừa rồi người thiếu nữ bước ra khỏi phòng và trước khi khép cửa lại,Phong bắt chợt bàn tay cô đưa về một phía;cử chỉ ấy trông thành thuộc tỏ ra người thiếu nữ đã quen lắm;ngay lúc đó những tiếng động đặc biệt đưa tới cùng với mấy tiếng chuông khe khẽ kêu.Phong hiểu ngay.Trong trí anh rõ rệt hiện ra như in trên tờ giấy cả một bộ máy móc tinh xảo mà anh có thể biết được các then khóa sau này.
Sự kích thích lại làm cho anh minh mẫn thêm.Phong nghĩ lại những câu nói lóng vội vàng anh vừa được nghe.Phong ngạc nhiên rằng sao lúc đó anh đều hiểu được cả.Trong giây phút những lời bí mật rắc rối hình như tự giàn xếp đâu vào đó theo một ước khoản mà Phong tự dưng gỡ ra được.Phong như người gặp may bắt được cái chìa khóa lạ lùng để mở cửa những kho tàng huyền bí.
Anh gật gù bụng bảo dạ:Ngôi phúc tinh của mình còn sáng,Lê Phong sẽ thắng được trận và thắng ở ngay trong hang hùm.
Phong xem đồng hồ tay,vẻ mặt hớn hở,ung dung đến ngả người trên ghế,hít vào một hơi thở khoan khoái và thấy tất cả sự vui sống ở đời.Anh lắng tai nghe sự tịch mịch ở trong phòng.Giữa nơi tù hãm này anh không thấy một cảm tưởng gì là đè nén.Phong lấy thuốc hút,mĩm cười với những ý nghĩ mới đến và để cho tâm trí phơi phới bay trong một bầu trời vơ vẩn.
Phong biết rằng lúc này không phải là lúc băn khoăn.Anh sẽ có đủ tài lực ứng biến khi naò cần phải hành động.Sự nguy hiểm mà Phong dấn thân vào một cách đột ngột lúc đó gần như một trò đùa với sự nguy hiểm như người làm trò xiếc thành thạo giỡn múa trên sợi dây căng.
Trong lúc đó ở nhà báo Thời Thế có một sự hoạt động khác thường.
Ông chủ bút Văn Bình ngồi ở sau bàn giấy vừa cắt đặt các công việc cho nhà in xong,thì cánh cửa phòng bỗng mở.Bốn phóng viên đứng đợi lệnh tuy đã quen với các việc đột ngột,lúc đó cũng phải sửng sốt vì thấy vẻ hốt hoảng của người vừa bước vào. Đó là người đàn ông thấp bé, ăn mặc tiều tụy trông như một người thất nghiệp,lang thang ở khắp đường.Mặt người ấy cắt không còn hột máu,hai mắt lo sợ nhìn khắp mọi người như có ý tìm tòi.Vừa trông thấy Văn Bình hắn ta đã lại bên mà hỏi dồn:
-Anh Bình,Mai Hương đâu?Mai Hương đâu?
Anh nhận ra người phóng viên chân tay của Lê Phong.Anh hỏi:
-Cái gì?Cái gì thế?
Người không đáp,vẫn hỏi:
-Mai Hương đâu?Mai Hương chưa đến à?
-Đến rồi.Nhưng lại vừa mới đi.Có việc gì thế?
-Việc gì?Lê Phong bị bắt rồi.
-Bị bắt,nhưng từ bao giờ?
-Từ năm giờ chiều,Phong dẫn tôi với ba anh nữa đi theo hẹn đến Mã Mây nhưng không thể nào tìm thấy những dấu hiệu anh ấy dặn từ trước.Bọn chúng tôi sinh nghi lập tức mở cuộc điều tra thì biết anh bị đảng Tam Sơn lừa vào tròng.
Bình đứng phắt dậy.Sự kinh ngạc khiến anh không nói được lời nào.Anh biên vội mấy chữ lên quyển sổ nhỏ ra hiệu cho một người cầm đi tức khắc rồi vặn dây nói:
-Allo! 6363...Bản đấy phải không?Văn Bình đây...Lê Phong bị bắt rồi...Anh để hai người lại canh ở đấy,còn ba người thì phải đi với anh tức khắc lại đây...phải... ở Mã Mây...năm giờ. Đến ngay,nghe không... Được.
Quay lại phía người phóng viên.Văn Bình đáp:
-Trong một giờ nữa phải tìm thấy Lê Phong.Các anh phải đem toàn lực ra hoạt động.Anh Lư phải ở luôn đây để đợi tin đưa đến.Một anh đi báo cho Mai Hương biết và bảo lại đây ngay.Hiện giờ thì chưa có một dấu vết gì.Công việc rất khó khăn nhưng nếu các anh biết mở mắt tinh tường ra mà nhìn thì thế nào ta cũng phải thắng.Điều cần nhất là tôi xin các anh giữ bình tĩnh hết sức,hết sức mau lẹ nhưng cũng hết sức yên lặng mà tiến hành.
Bình vừa nói dứt lời thì cửa phòng lại bật mở,một người ăn mặc như người bán báo,không chào ai hết,xăm xăm chạy lại nói nhỏ vào tai Văn Bình.Bình cau mày,vẻ mặt mỗi lúc một lo ngại thêm.Anh đưa mắt nhìn khắp lượt các người đứng chung quanh anh, miệng lẩm bẩm:"Vô lý!Có thể như thế được ư?"Anh ra hiệu cho người mới đến theo anh sang bên.Bình hỏi người bán báo:
-Anh có chắc không?
Người kia gật:
-Chắc!
-Nhưng sao anh biết?
-Lê Phong vẫn chú ý đến hắn,nghi ngờ ngay từ lúc xảy ra án mạng ở phố Huế và dặn tôi phải coi chừng.Tôi điều tra thì thấy có ba lần hắn vào trong ngõ Mã Mây.
Bình cắn lấy môi,ngẫm nghĩ một lúc rất lâu.Đột nhiên anh ngửng lên đổi hẳn vẻ suy nghĩ ra vẻ tươi cười và dặn nhỏ:
-Anh phải giữ việc này bí mật hết sức,phải làm như không có chuyện gì xảy ra hết:danh dự của Thời Thế với tính mệnh Lê Phong đang gặp một lúc nguy hiểm ghê gớm,còn hay mất là ở lúc này.Anh đến ngay nhà Lê Phong bảo thằng Biên đưa các giấy má của Phong mới ghi chép về vụ này rồi đem ngay đến nhà báo.
-Để làm gì?
-Tôi mới nghĩ ra một ý quan trọng.Những điều rất nhỏ nhặt,một sợi tóc,có thể làm manh mối cho ta thấy được những điều phi thường...
Bình cười gằn vì anh chợt thấy nhữg lời nói và cử chỉ anh bây giờ giống như điệu của Lê Phong,người bạn mà anh chịu ảnh hưởng.Anh tự thấy có nhiệm vụ quan trọng phải điều khiển một cuộc chiến đấu lớn và ngạc nhiên thấy mình hăng hái mạnh mẽ khác thường.Thường ngày trong lúc làm việc với Lê Phong,anh vẫn bị Lê Phong coi thường,đôi khi lại phải nghe những câu của Phong chế giễu hoặc chê trách.Bình vẫn mong có dịp để tỏ cho Lê Phong biết rằng mình không đến nỗi"đồ tồi " như Lê Phong tưởng:song những dịp đó nhất định không chịu đến,bao nhiêu đều chiếm lấy và khám phá được rất nhanh chóng không để cho Bình kịp có thì giờ đem phương pháp riêng ra để thí nghiệm và để thực hành.
Bình không ngờ rằng cái tai nạnnguy khốn cho người bạn thân lại chính là cơ hội trổ tài mà anh thường mong mỏi.Bởi vậy,tùy lo sợ cho bạn,anh cũng hơi có ý mừng cho anh.Và anh nhạn lấy cái trách nhiệm này,Bình có vẻ đạo mạo quan trọng.
Anh để một tay lên vai người trước mặt,nói một câu thân mật rắn rỏi:
-Anh đi đi.Tôi trông vào anh đấy.
Rồi lẳng lặng mở cửa của tiễn chân người kia đến tận cầu thang.
Lúc Bình trở al(i phòng chủ bút thì anh đã có chương trình sẵn sàng.Anh mở cửa bước vào vừa toan dặn bảo mấy người chân tay thì bỗng cau mày như gặp một điều thất ý.
Sau bàn giấy,Mai Hương đã ngồi đó và đang chỉ vào một bức địa đồ dưới mắt chăm chú của bọn phóng viên.
-Kìa,cô Mai Hương đến lúc nào thế?
-Tôi vừa đến.
-Cô đến vừa may.Tôi đang cần bàn với cô một việc quan trọng.
-Tôi cũng vậy.Nhưng chuyện quan trọng của anh là chuyện gì?
-Lê Phong bị bắt rồi.
-Vâng! Thế rồi sao nữa?
-Sao?Bây giờ là phải tìm cách xử trí với bọn Tam Sơn...
Tuy vẻ mặt đăm đăm,Mai Hương cũng phải mĩm cười:
-Cái tin quan trọng của anh báo hơi muộn vì tôi biết tin ấy đã nửa giờ rồi.Còn như đối phó với bọn Tam Sơn thì đây tôi đã có cả một kế hoạch chu đáo.Vừa rồi tôi đã phân giải cho các anh này biết và xin anh cũng giúp vào đó một tay.Trước hết anh giữ một cái trọng trách nhận cac& tin tức từ giờ đến nữa đêm.Anh phải ở luôn nhà báo cùng với ba anh Lương,Hửu và Lịch.Ccác anh khác sẽ theo tôi đến Mã Mây,một mặt báo cho sở Liêm phóng.
Nghe giọng nói và thấy cử chỉ lanh lẹ của người thiếu nữ,Văn Bình biết rằng trong việc này Mai Hương thế nào cũng sẽ thành công.Anh nghĩ thầm:
-Hết Lê Phong lại đến Mai Hương,họ không để cho mình lúc nào được một dịp tốt.
Tuy nghĩ thế,Bình cũng thâý vững tâm hơn trước vì lúc đó anh sẵn lòng nhũn nhặn để tự thú với mình rằng về tài hành động,anh cũng còn một đôi chỗ kém Mai Hương.
Mai Hương quay số điện thoại,rồi một tay áp ống nghe vào tai,tay kia cầm bút chì dò đường lối theo trên tấm bản đồ Hà Nội.
-Allo! Tôi muốn nói chuyện ngay với anh Vượng...À anh Vượng đấy à?Tôi đây,Mai Hương đây...Việc đến đâu rồi?...Anh được tin gì thêm nữa không?...Tôi biết rồi...Cũng biết rồi...Vâng...Vâng...Vâng...Thế còn số 33...Thế nào? Sao chưa đi...Được,hay lắm...Anh phải nhớ kỹ lúc này đang thời kỳ lãng mạn,văn chương theo một khuynh hướng rõ rệt và sự mơ màng...anh nhắc lại đi...(Chỗ này Mai Hương dằn từng tiếng,vẻ mặt và giọng nói khác lạ khiến cho Văn Bình không hiểu ra sao...) Anh thử nhắc lại xem...Không! Văn chương theo một khuynh hướng rõ rệt về sự mơ màng...Được rồi...Được rồi...Người ta chú ý đến nhiều tac& phẩm có tính cách diễm tình:tình cảm dẫn hanéh vi và thực tế nhường chỗ cho mây bay gió cuốn...Vâng,tôi hiểu...Soạn giả quan tâm nhất đến cái lý thuyế nghệ thuật thuần túy và nhất thiết cho những chủ nghĩa phản đối là vô giá trị,anh nghe rõ chưa?...Vâng...vâng...Anh phải hành động ngay...Tôi thì khảo cứu về phái tưuợng trưng,còn anh thì đọc ngay những bài thơ dạo tình của thế kỷ thứ 18...
Những câu nói ấy trong trường hợp này có ảnh hưởng ký quặc:Văn Bình mở hết sức to hai mắt,miệng cũng há rộng như miệng đứa trẻ đợi một thức ăn.Cứ thế trogn mấy phút.
Mai Hương thong thả đặt ống điện thoại xuống.Vẻ mặt nghiêm trang của cô lúc đó bỗng thành vui vẻ khi cô thấy sự kinh ngạc của Văn Bình:
-Anh bỏ hộ tôi cái mặt ngộ nghĩnh naỳ đi...Câu chuyện văn chương vừa rồi tôi tưởng anh cũng hiểu.
Bình càng kinh dị:
-Tôi hiểu?...
-Phải!
-Tôi hiểu thế nào?
Mai Hương mĩm cười:
-Hiểu rằng đó là những lời nói bông.Kẻ thù của ta có những tai mắt vô hình và rất tinh tường...Tất cả cơ mưu của tôi là ở những câu vừa rồi...Nững câu đó có những nghĩa quan trọng mà chỉ có tôi với anh Vượng nghe vỡ.Nếu không lamé thế thì bao nhiêu cuộc dự định của tôi trong giây phút này,bao nhiêu kế hoạch tôi dặn dò anh Vượng sẽ bị bại lộ...
Mai Hương chợt lại giữ vẻ nghiêm trọng,mắt chăm chú nhìn lên bức hoạ đồ.Miệng cô mím lại và hai gò má ửng hồng Bình biết rằng cô đang đem hết năng lực của trí khôn ra làm việc.Anh lại thầm phục sự bình tĩnh của người thiếu nữ:ở một người đàn bà khác,dù rất thông minh và lanh lẹ,công việc sẽ không được điều khiển một cách mực thước đến thế.Vì thế,Bình nhận thấy Mai Hương là một thiếu nữ trí thức có một trí khôn và một tấm lòng quá cảm khác thường...
Cô bảo Văn Bình:
-Ta không cần phẩi hấp tấp nhiều cũng đừng nên lo sợ thái quá.Cái nguy hại xảy đến cho anh Lê Phong rất gần,rất lớn,và bọn Tam Sơn có thể gọi là bọn xuất quỷ nhập thần,nhưng ta không thể naò đối phó bằng cách hành động vội vàng được.Trước nhất về anh Lê Phong.Tức khắc tôi xếp đặt ngay công việc của tôi của tôi...Tôi thấy cả một cuộc chiến đấu hết sức gay go,hết sức nguy hiểm.Nhưng tôi không sợ thất bại.Hai mươi phút sau cái tin dữ dội ấy,tôi đã xếp đặt được một phần ba công việc,và hiện nay những việc ấy đang tiến hành...Tôi dùng hết lực lượng của chúng ta:tất cả bộ phóng viên của Thời Thế ở Hà Nội,vừa chính vừa phụ đang tuần tự theo một mệnh lệnh khắt khe...Tôi có thể,trông đồng hồ trước mặt,doán được từng hồi thành công của từng công việc...
Cô xem đồng hồ và nói tiếp:
-Đoàn và Bình 2 sắp đến đưa tin một phần kết quả đấy.
Vừa dứt lời thì cửa phòng mở và hai người ăn mặc quần áo ta bước vào.Hai ngưòi đàn ông nho nhã và hơi có vẻ lù đù,nhưng nói lên mấy câut hì bao nhiêu vẻ cũ kỹ quê mùa chỉ còn lại ở bộ y phục.
Mai Hương hỏi:
-Thế nào anh Đoan?
Người tên là Đoan đến ngồi mớm lên cạnh bàn,lấy thuốc lá ra hút một cách rất gọn và nói bằng giọng mau lẹ tươi cười:
-Chị Mai Hương hẳn bằng lòng.Tôi với Bình con chỉ mất năm phút là tìm được manh mối.
-Đúng như lời tôi dặn?
-Không sai một ly.
Người tên Bình con đang giở cuốn sổ tay cũng ngửng lên:
-Chúng tôi cũng vừa gặp Vượng...Chắc chắn lắm...Anh ấy bảo nếu bọn Lộc với bọn Khang,Thường đúng hẹn thì thế nào cũng hy vọng biết chỗ Lê Phong bị giam.
-Thế còn Văn bán báo?
-Chu dặn Văn đợi Quán ở đầu hàng BUồm...Theo lời Vượng thì cái xe đạp mà Lê Phong đi đã tìm thấy,một thằng bé bán lạc rang đứng giữ từ lúc năm giờ chiều.Quán hỏi nhưng nó không biết gì.Quán tìm cách lùng khắp một vùng mã Mây để tìm hết các ngách phụ,rồi sẽ báo tin cho Văn...Ồ cái "ngõ số 1"bọn "phu xe"vẩn canh gác cẩn mật lắm.
Mai Hương vẻ mặt khoan khoái,gật đầu ra ý hiểu rất minh bạch những điều rắc rối của hai người.Cô nghĩ một lát rồi ngửng lên.Cô nói:
-Được lắm! Việc đã gần có thể gọi được là xong xuôi rồi...Trước đây chỉ năm phút thôi các anh ạ...tôi thú thực tôi vẫn còn có ý nghi ngạc rằng có lẽ ta theo đuổi những caí bóng,vì bọn Tam Sơn quả thực có những hành tung rất lạ thường...Tôi có vẻ lo sợ như một người đan&h cuộc với sự tình cờ,tuy trong việc này các kế hoạch của ta đều cẩn trọng và chi li từng khoản một.Nhưng bây giờ thì khác.Bây giờ tôi tưởng mình có thể cầm chắc được sự thành công...Chỉ còn bước sau cùng,bước quan trọng nhất và nguy hiểm nhất.Bảy phần mười công cuộc đã thành tựu,còn ba phần nữa,nếu cũng cứ theo nhịp đó mà tiến thì mười giờ đêm nay là có thể chụp được cho Thời Thế bức chân dung của tên đầu đảng Tam Sơn...Các anh nghe tôi dặn thêm.
Mai Hương kéo bức bản đồ lại chổ mấy người tiện trông,lấy bút chì trỏ vào những đường phố ngang dọc và cắt nghĩa:
-Ngoài những anh đứng trợ lực,nghe hiệu và đợi tin,chúng ta có năm người ở ngõ một và bốn người ở ngõ sau...Hai gian nhà ở hai bên ngõ cũng có người coi chừng,và sở Liêm phóng giúp ta hai người ở mỗi toán,thế là quá đủ:cái ngõ mà tôi và các anh với bọn Viên,Phong,Lợi ập vào,sẽ dẫn đến hai ngả,ta chia đôi số người ra mà đi sâu vào.Tôi,tôi sẽ đi về phía trái với bọn anh.Phía này,theo tin điều tra của Quán và Văn,có lẽ là lối Lê Phong vào.Ta sẽ đến một cái cổng,và từ đó sẽ tới một lớp nhà bỏ không đã lâu.Trước kia,cách đây ba năm, đó là một cái điạ ngục chứa hơn một trăm người ở thuê,nhưng sau một hồi có bệnh dịch tả,các nhà chuyên trách can thiệp và sở vệ sinh cấm cho thuê,chỗ này bỏ không,và thành một nơi ghê sợ không ai dám đến ở...Những người hiểu sự đồn là nhà có ma...Bọn chủ nhà lại sinh chuyện lôi thôi tranh giành kiện cáo nhau một hồi vỡ nợ...Luật hộ vẫn để dằng dai chưa chịu xét đến.Chỗ ấy không ai thèm để ý tới,nên có một hãng buôn sắp đặt tiền thuê rẻ được để làm chỗ chứa đồ.Hãng buôn đó chính là mặt ngoài của bọn Tam Sơn.Chúng nó dùng đây làm nơi đi về và có đủ cách khôn khéo để không ai ngờ vực gì hết.Cái sào huyệt ấy thực là một nơi căn cứ lý tưởng của chúng,trong đó có đủ các ngõ,các ngách,các đường lối bí mật khiến cho người ngoaì không biết thế nào mà dò biết được vả lại rât& tiện cho việc trốn chạy nếu xảy có biến.Trụ sở Tam Sơn cũng ở đây,một căn phòng kín đáo hiện đang là nơi giam giữ Lê Phong...
Tối nay,tám giờ rưỡi,bọn Tam Sơn sẽ đủ mặt ở đây,theo như lời ông chủ hiệu kim hoàn cho tôi biết.Sở Liêm phóng sẽ hiệp lực với ta để xông đến bắt họ tận hang.Khẩu hiệu tôi đã dặnkỹ anh Vượng rồi.Khẩu hiệu riêng của ta,vì khác với sở Liêm Phóng chỉ cốt bắt kẻ giam,ta phải đi cứu Lê Phong trước hết. Đề phòng cho cơ mưu khỏi lọt ra ngoài-vì đảng Tam Sơn có một bọn dọ thám tuyệt xảo đến phút cuối cùng anh Vượng mới mật cái khẩu hiệu cho các anh biết.Bây giờ thì các anh chỉ nên nhớ lấy một điều quan hệ này;khi nào tới đúng sào huyệt,các anh không cần phải đo đắn gì cả.Nếu gặp bọn gian phi trong đó,bất cứ đứa nào,các anh cứ thẳng tay.Mình mà bị chúng bắt thì chúng xử với mình thế nào,các anh đẵ biết trước...
Xem giờ trên chiếc đồng hồ ta Mai Hương nói như báo riêng mình:
-Ba mươi nhăm phút nữa,hoặc một giờ nữa là cùng... ừ,một giờ nữa là cùng...
Bổng chuông điện thoại gọi.Mai Hương hỏi:
-Allô,ai đấy?
Đầu dây bên kia,một câu vội vàng đáp:
-Tôi,Vượng,chị Mai Hương?
-Phải,tôi đây,gì thế?Gì thế?
-Tôi vừa được một tin...
Câu nói cắt đứt vì tiếng thở hổn hển.Mai Hương giục:
-Tin gì,tin gì hử anh?
Câu trả lời khiến Mai Hương chau mày:
-Thực à?Anh chắc không?Nhưng nó đem Phong đi từ hồi nào?
-Mới được mươi phút.Tôi cho người hết sức tìm dấu vết nhưng vô hiệu.Nó nhanh nhẹn kín đáo không thể tưởng tượng được...Tôi mới biết có thế,có tin gì sẽ báo cho chị biết ngay.Thôi chào,chị cứ ở nhà báo nhé.
Mai Hương vừa đặt điện thoại xuống thì người loong toong toà soạn đưa vào cho cô một bức thư,trên phong bì đề:
-Cô Mai Hương
Nữ phóng viên trinh thám Thời Thế.
Hà Nội.
Một nét chì đỏ gạch dưới hai chữ trinh thám như một dấu hiệu mỉa mai;
-Ai đưa thư này đến?
Người loong toong đáp:
-Thưa cô,một người đàn ông lịch sự, đi xe hơi đến...
-Từ bao giờ?
Mai Hương xé phong bì mở thư ra đọc:
CÔ MAI HƯƠNG,
Cách sắp đặt cuộc giải cứu Lê Phong của cô rất tài tình và rất chu đáo.Chúng tôi xin phục những cơ mưu của một người thông minh và hết lòng...Hẳn thế nào cô cũng giải cứu được ông Lê Phong ra khỏi tay chúng tôi,nếu ông lê Phong vẫn còn ở Mã Mây để đợi cô đến.Nhưng chúng tôi thực tiếc rằng chúng tôi cần đem ông Lê Phong đi nơi khác, êm ấm rộng rãi và xứng đáng để đón tiếp ông Lê Phong hơn.Xin chia buồn cùng cô vậy.
Kính bút
TAM SƠN
Mở mắt ra Lê Phong có một cảm tưởng hết sức mới lạ.Một sự xảy ra trong giấc ngủ của anh.Anh ngủ chừng đã lâu,và ngủ đi sau những trường hợp dị thường, ở một nơi dị thường, để bây giờ thức dậy ở một nơi khác hẳn.Anh đưa mắt nhìn chung quanh. Đây là đâu thế này?Một căn phòng lịch sự,tĩnh mịch và ấm cúng như cái "tổ uyên ương" của khách đa tình.Một cảnh thân yêu đầy vẻ êm dịu.
Sao anh lại ở đây?Anh vào đây lúc nào?Và đây là nơi nào?Câu hỏi sau cùng lại đến trong trí anh và lại vẫn không có lời giải đáp.
Phong cố nhớ lại.
Anh lắc đầu,không thể nào tìm được đầu mối.Anh thấy mình bâng khuâng,ngơ ngác như người tỉnh lại sau một cơn say rượu.Cái thời giờ anh ngủ đi là một khoảng mù tối dày đặc nó ngăn cuộc sốnt của trí thức ra hai thời kỳ không có một chút liên lạc nào.Nơi anh ở tối qua,cùng với những trạng huống trong lòng,với cái nơi mới lạ này hình như hai thế giới của hai thời đại vô cùng cách biệt.
Ký ức của anh,anh đem hết năng lực ra để gọi đến?Dần dần,Phong mới hơi thấy hiện những "tia sáng" thứ nhất,tuy mờ yếu,nhưng cũng gíup anh nối tiếp với hiện tại những việc xảy ra.
Sau bữa cơm chiều tối qua -một bữa cơm rất ngon mà anh còn đủ can đảm và đủ lòng vui để thưởng thức-anh ngả người trên ghế đệm một cáh bình tỉnh,và sắp sửa nghĩ đến cách xử trí sau này.Phong tưởng đến cái tình cảnh của mình, ôn lại những lời nhã nhặn nhưgn cương quyết của người thiếu nữ mà anh chắc là người đứng đầu bọn Tam Sơn.Anh lại rắp định -một cách mơ hồ -những lời nói có ích cho cơ mưu của anh, để sẽ đem ra làm khuynh đảo sự kiêu căng của người thiếu nữ.(Phong vẫn có những lời nói thích đáng để lung lạc lòng người).
Trong lúc bị thất cơ,gian hãm trong tay một đoàn thể tổ chức có kỷ luật,Phong vẫn vững tin rằng mình sẽ thắng,và bình thản đợi dịp tốt- như người trong canh bạc đợi dịp ăn to...
Song tư tưởng hỗn độn dần.Trí nghĩ mệt mõi và thêm lười biếng.Phong thấy một luồng uể oải lưu thông trong cơ thể.Toàn thân như bọc trong tấm màn nhung đen tối,thần trí như bị một sức ma túy mê khoái và êm đềm.Phong không cưỡng lại,buông thả cho mình chìm lịm hẳn đi.Và cho đến bây giờ.Anh thấy hết cả sự ngạc nhiên dị thường.
Anh cố rũ sạch những cảm giác mờ tối còn bám lại tâm trí..;Phong lại tự hỏi và không hiểu được rằng: đây là đâu thế này.
Tối qua -Tối qua hay cách mấy tối trước nữa cũng không biết chừng;nhưng Phong đoán lâu lắm anh cũng mới ngủ độ chín mười giờ;bụng anh chưa thấy đói...Tối qua lúc còn ngồi ở ghế đệm và còn tỉnh,anh nhớ rằng anh chưa bỏ quần áo.Thế mà bây giờ anh thấy mình thức dậy trên một cái đi-văng lớn,và trong một bộ áo ngủ vóc trắng nẹp đỏ thắm cắt theo kiểu mới.Một làn hương phảng phất quanh mình,không rõ là hương có ở trong phòng hay ở trong bộ áo.Phong tìm được một câu so sánh ngộ nghĩnh:anh hiện ở giữa một sự bí mật đầm ấm và thơm tho.....Tĩnh mịch lạ lùng.
Ngót nữa giờ đồng hồ,Phong ngồi lặng lẽ trên đi-văng và không nghĩ gì đến việc đối phó với cái trường hợp lạ lùng ấy.Bỗng anh thấy cảm giác mơi mới,là lạ.Anh thấy như không phải ngồi đó một mình.Phong không vội vàng,anh để cho hia ba phút qua đi mới thong thả ngảnh nhìn về một phía.Một người đứng đó.Một người đané ông chững chạc to lớn,mặc âu phục đen,rất thẳng nếp.Hắn ta đeo một chiếc mặt nạ chỉ đẻ hở đôi mắt nên Phong không đoán được người vào trạc tuổi bao nhiều.
Thoạt tiên,Phong muốn xoay cuộc "diện kiến" đột ngột ấy ra một tình thế khôi hài.Nưng anh chưa tìm được một lối nào xó ý vị.Người đàn ông đứng ở đó như một hình ảnh hiển hiện,một hình ảnh hiện lên đã lâu,và đứng lặng đó như một pho tượng.
Cái dáng bộ ấy khiến Phong khó chịu,anh phải cố trấn tĩnh mới không để lộ ra vẻ bực mình.
Người dàn ông kia vẫn đứng yên.Và vẫn lẳng lặng nhìn anh qua cái bộ trơ trơ của chiếc mặt nạ.Một câu ngaọ mạn cay độc cũng không làm Phong tức giận được đến thế.Nếu người lạ mặt có chủ ý lấy sự yên lặng để trêu gan anh thì hăn& đã thanéh công.Nhiều giây phút đã qua -những giây phút nặng nề! –Và Phong thấy khó nhịn được lâu hơn nữa.
Sau cùng,Phong ngồi thẳng dậy -giữ gìn mãi cũng vô ích-anh nhìn thẳng vào hai mắt hắn,bao nhiêu tức giận dồn cả lại một lúc trên sắc mặt hầm hầm.Anh toan nói lên một câu?Người lạ mặt đưa ta ra ngăn lại.
Cái người yên lặng ấy bắt đầu nhúc nhích,và cử chỉ hắn như thành hoạt động thêm lên.Hắn nói:
-Chào ông Lê Phong.
Giọng nói ồm ồm,sai lạc đi,và cộc cỡn một cách ngạo nghễ.
-Chào ông Lê Phong. Ông hẳn sẵn sàng đón những việc bất thình lình... Ông ưa kỳ lạ... Ông ưa những sự đột ngột cũng như chúng tôi ưa...Vậy mà lần này không ngờ chúng tôi được ngạc nhiên hơn ông...
Hắn thong thả đến trước mặt Lê Phong nhét hai tay vào túi quần và chăm chú nhìn Phong như nhìn một đứa trẻ hay mắt.Hắn nói tiếp:
Dẫu sao, ông cũng được vui lòng trong lúc thất bại.Tôi không nói đến những giờ nghỉ ngơi dễ chịu của ông ở đây... À mà nhân tiện cũng nên để ông biết rằng ở đây không phải là ở chỗ hôm qua nữa,chúng tôi đã tạm bỏ nhà cũ là nơi mà có lẽ các bạn hữu ông đang tìm cách vào cứu ông...
Hắn cười những tiếng cười khinh mạn để đánh dấu câu nói vừa rồi.
Phong thấy hổ thẹn như bị thua ngã trước một địch thủ quá mạnh.Anh thu hết sức trí để tưởng tượng đến nét mặt chế giễu giấu trong làn vải đen, đê cố nghĩ xem cái người lạ mặt ấy là ai,nhưng không thể được.Người đứng trước anh,anh chỉ thấy được tầm vóc,còn bộ mặt thì không để anh thấy một nét nào trừ có đôi mắt long lanh những tia lửa tinh ác và mỉa mai...
-Hiện giờ, ông đang cố nghĩ xem tôi là ai phải không.Tôi là người mà ông hkông biết tiếng,không biết tên,nhưng ông biếy rõ sức mạnh.Vì tôi là một ngôi trong đảng Tam Sơn đây.Hai người trước, ông đã có dịp gặp mặt.Tôi,tôi cũng để cho ông gặp,nhưng tôi cần phải giấu mặt –vì một lẽ riêng.
"Bấy lâu nay,tôi và các đồng chí vẫn im lặng dự bị bước tiến hanéh.Chúng tôi đợi thời cơ,và bây giờ mới ra đời...mới xuất đầu lộ diện.Chúng tôi định mở một kỷ nguyên mới và bây giờ là những bước thứ nhất,thời kỳ khởi thủy của kỷ nguyên Tam Sơn.
"Bước đi của chúng tôi sẽ không có ai đủ tài trí để ngăn cản.Duy một ông Lê Phong là có thể làm bận được đôi chút.Tam Sơn biết không thể hợp tác được với ông trong một công cuộc mà ông chỉ có thể hiểu được khi nào ông ở trong bọn chúng tôi.Tam Sơn sẽ bị ông coi là một cái hoạ lớn cho mọi người và sẽ gặp phải sự cản trở của ông,nên Tam Sơn chỉ có một cách giản tiện nhất là mời ông ở đây nghỉ ngơi để ông không hoạt động được...Chúng tôi muốn trừ ông đi cũng được,nhưng tôi không hề nghĩ đến cách đó. Ông nên hiểu cho rằng chúng tôi rất không ưa một cái án mạng vô ích.Cả những cách đối đãi tệ ác cũng vậy,nhất là đối với một người như ông.Vậy ông có thể tin ở chúng tôi.Chúng tôi chỉ cần giữ ông ở đây-giữ trong một thời hạn không có chừng và xin ông cứ yên tâm rằng ở đây ông không thể bị một tai nạn nào khác.Tôi cần phải nói trước ông biết thế để ông khỏi lo ngại.Tôi lại đã cho các bạn hữu ông hiểu rõ những điều tôi đã nói để họ không phải lo sợ dùm ông...Còn như tìm cách ra khỏi đây,thì tôi khuyên ông đừng nghĩ đến cho nhọc công,và có lẽ làm cho cái tâm tình của chúng tôi đối với ông không giữ được nguyên vẹn.
Phong không đáp.Anh nhìn trân về một phía và hình như để tâm theo đuổi một ý nghĩ mới thấy.Thực ra anh không nghĩ gì hết và đang chăm chú giữ cho tâm trí bình tĩnh.Anh lamé thế để khỏi phát ra một lời nói,một cử chỉ có thể để cho người lạ mặt hiểu được thái độ anh.
Người lạ mặt nói:
-Phải, ông đừng nên mong ra khỏi đây...Hôm qua, ông hứa với chúng tôi rằng một giờ sau khi bước vào, ông sẽ ra.Chúng tôi biết cân nhắc lới nói ấy đúng với giá trị của nó.Vì,xin thú thực,chúng tôi biết rằng ông có đủ tài khéo để giữ được từng lời.Cuộc điều tra rất nhanh của Tam Sơn cũng nhận thấy thế.Bởi vậy chúng tôi mới nghĩ ngay cách mời ông thiên đô đến chổ ở mới này. Đây là đâu?Kể ra ông cũng không cần phải biết rõ.Dăm chục cây số cách Hà Nội hay ở ngay chính Hà Nội.Cái đó không quan hệ lắm.Vì khi đã là quý khách của Tam Sơn thì ở đâu cũng phải bằng lòng là người quý khách của Tam Sơn.
Phong vẫn ngậm tăm.Bộ mặt yên lặng của anh mà người đàn ông khi soi mói nhìn,cũng bí mật,cũng thản nhiên như sau mặt nạ.
-Ông Lê Phong không nói gì cả? Ông giữ sự lặng lẽ...Sự lặng lẽ khinh bỉ? Ô,có lẽ nào.Tuy lúc thấy tôi vào đây,lúc đầu trong cuộc diễn tiến này, ông Lê Phong có ra chiều...khó chịu thực,nhưng tôi chắc ông cũng có ý để tai nghe câu chuyện của tôi.Vì đó là câu chuyện của một người biết điều và chân thực.Phải,chân thực lắm, ông Lê Phong ạ... Đến lúc này tôi cần gì phải úp mở với ông?Vậy ông cứ ở yên đây, ở đây mà nghĩ ngơi những lúc nhọc nhằn,mà suy xét ngẫm nghĩ về một vài ý nghĩa ở đời.Biết đâu thời kỳ "an trí" của ông Lê Phong,phóng viên báo Thời Thế,lại không có ích cho đời?Biết đâu ông Lê Phong không phát huy được một thứ triết lý mới... để viết thành bài báo...
Câu nói rõ rệt có giọng khiêu khích.Phong không cố nén được nữa.Anh ném hết cả sự hằn học vào mặt người đàn ông,trong ba tiếng ghê gớm:
-Đồ khốn nạn!
-Ông Lê Phong dùng tiếng không được đúng.Lời chửi bới không hợp với lúc đàm đạo thân mật này.Nhưng tôi tưởng ông Lê Phong cũng nên coi chừng...Sự tức giận làm cho huyết mạch có chất độc hại cho cơ thể...Tôi khuyên ông nên vui vẻ:lạc quan vẫn là một sự đắc thắng của tâm hồn.
Phong rợn người lên.Anh thấy rõ ràng sự nham hiểm trong người đứng trước mặt anh và hiểu thấu cái thâm ý gớm ghê của kẻ thù. Đây là hạng gian ác không thường,hạng giết người một cách lạ lùng,hại người mà giữ được nụ cười trên miệng.
Anh lại chợt hiểu ra một điều ác nghiệt hơn thế:Phong hiện lạ một tù nhân của bọn chúng,một tù nhân mà chúng thù ghét hãm hại một cách rất mới mẻ, tài tình.
Chúng muốn cho Phong mất hết nghị lực,dần thành ra một thứ người yếu đuối,một tâm trí khiếp nhược.Chúng dùng một phương pháp hết sức không gnoan để đạt được ý muốn độc địa.Giam Phong lại một chổ,canh giữ cẩn mật, để phong dần dần mất can đảm,hết mong mỏi và sau cùng sẽ bắt Lê Phong phải theo.
Anh vội xua đuổi cái ý nghĩ này đi.Nhưng một ý khác lại hiện tới,có lẽ giữ anh ở đây,chúng còn một chủ ý khác...Có lẽ chúng sẽ làm cho mọi người tin được rằng Lê Phong đã theo chúng và chúng sẽ làm những tội ác để gieo cho Phong.
Một tiếng động khẽ gần đấy.Hắn không nhúc nhích.Phong nhìn lại,không thể tin được điều vừa thấy.Anh chớp mắt hai ba lượt,miệng khẽ kêu lên hai tiếng kinh ngạc:
-Mai Hương!
Người lạ mặt vẫn đứng yên.Hắn gật đầu:
-Phải,Mai Hương đến thăm Lê Phong đấy!
-Mai Hương cũng bị chúng lừa bắt được...
Phong không nói dứt lời, đứng phắt lên,không phòng giữ gì,xông lạit rước người đàn ông,hai tay giữ tợn đưa ra trước mặt.
Tức khắc Mai Hương chạy sấn đến,gạt vội tay anh xuống và gọi:
-Anh Phong!
Rồi vừa thở,cô vừa nói:
-Anh làm em sợ quá!... Để em nói rõ anh nghe...
Mai Hương níu lấy hai tay Lê Phong để giữ lại.Cô đã biết rõ sức mạnh của hai cánh tay ấy,nhất là khi chủ nhân của chúng mang một sự căm giận trong lòng. Đôi mắt Lê Phong,cái miệng anh mím lại một cách đặc biệt,và cái thế dự bị khác thường của hai qưả đấm dữ tợn,bằng ấy thứ Mai Hương đã được nhiều lần trong thấy và bởi thế cô càng biết rõ được cái sức nguy hiểm của Phong lúc bấy giờ.
-Anh Phong!...
Tiếng nói của cô run run có giọng năn nỉ:
-Anh Phong!...Anh nên bình tĩnh lại.
Rồi ngảnh về phía người đeo mặt,cô nói một câu rõ rệt từng tiếng,nhưng Phong thấy kỳ dị lạ lùng:
-Thôi vô ích xong rồi.
Và tiếp luôn:
-Xong rồi!Không ngờ chóng đến thế...Cả bọn họ thất bại rồi!...
Người đeo mặt nạ thở dài một tiếng mạnh,Phong lấy làm lạ vì đó là tiếng thở dài khoan khoái của một người vui mừng.Anh nhìn hắn rồi nhìn Mai Hương.Nguời thiếu nữ mĩm cười,sửa lại một bên mái tóc.Sắc mặt hồng hào của cô biểu lộ một sự vui sướng khó hiểi.Cử chỉ và thái độ của cô lúc đó càng khó hiểu hơn.Sự ngạc nhiên khiến anh trong một hồi lâu không nói được nửa tiếng.
Cái không khí trong gian phòng lịch sự lúc đó cũng như nhuộm một màu khác lạ.Nó vẫn vơ yên tĩnh và bâng khuâng như một cảnh chiêm bao.Phong chưa bao giờ thấy có những cảm tưởng như bây giờ.Anh phải viện đến sự liên lạc điều hoà của tư tưởng mới tin rằng mình đang thức tỉnh.
Người đeo mặt nạ tuy không nói gì nhưng đã bỏ được vẻ ngạo nghễ lúc trước.Hắn khoan thai đi tới gần caí ghế bành cạnh cửa sổ,toan ngồi xuống đó,bỗng ngoảnh lại hỏi Mai Hương:
-Thế nghĩa là bây giờ...vô sự?
-Vô sự...mọi việc đều xong xuôi cả.Cái nguy hại hiện giờ không còn nữa hay là không còn thế lực nữa...
-Bị bắt cả?
Mai Hương gật:
-Bị bắt ngay sau vụ ám sát Lê Phong...
Cô bật cười khi thấy sự kinh dị hiện rõ ràng trên mặt người phóng viên:
-Vâng...Lê Phong vừa bị ám sát...Thực thế anh Lê Phong ạ...Để rồi em nói rõ anh nghe.Nhưng trước hết em hãy dặn dò người nhà mấy điều đã.
Cô đưa tay bấm lên một cái khuy điện và đợi.Cánh cửa phòng mở,một người đàn ông bước vào.Hắn mặc áo tây vàng và quần tây trắng,vẻ mặt lễ phép.Phong nhận ra chính là một đứa trong những đứa hầu hạ và canh giữ anh hôm qua.
Mai Hương gọi bảo:
- Anh Bê pha ngay ba chén cà phê và đem chai cô - nhắc lên...Bảo tài xế ra đánh xe vào cho tôi,tôi không đi nữa.
Người tên là Bê sắp quay gót,cô bỗng gọi lại:
- Hỏi xem cô Lan Hương đã về chưa.
Cô nói rồi ngồi vào một chiếc ghế,vui vẻ nhìn khắp phòng một lượt,miệng vẫn giữ nụ cười tươi trẻ khiến cho vẻ đẹp trên khuôn mặt tuyệt mỹ càng rực rỡ thêm.
Phong vẫn chưa hiểu ra sao.
Trong mấy phút này,anh có những ý tưởng rất khác lạ về đời và thấy hình như các việc xảy ra không theo một trật tự,một luận lý bình thường.Mỗi lúc anh thấy một thêm kỳ dị.
Sau cùng,thấy Mai Hương chưa chịu phân giải,anh kéo ghế ngồi gần và hỏi cô:
- Thế này là thế nào,cô Mai Hương?
Mai Hương nói:
- Vâng,rồi em sẽ nói,anh để cho em thở một chút đã...Bao nhiêu việc rắc rối...Em cũng còn phải xếp đặt lại cho có thứ tự đã chứ...Có phải không anh Thanh?
Người lạ mặt gật đầu,Phong thấy đôi mắt anh ta có ánh tươi cười và chế giễu.
Phong hỏi:
- Thanh?Thanh nào?
- Vương Thanh,tức Bình,người mà anh gặp ở vườn hoa hàng Đậu chiều hôm kia...
- Người bí mật lừa cho tôi đến Mã Mây ấy phải không?
Hương gật đầu:
- Đích thị?Thôi anh Thanh không cần giữ mặt nạ nữa,bỏ ra cũng không hại gì.
Phong càng ngạc nhiên:
- Thế nghĩa là làm sao?Thực tôi...
- Anh cứ kiên tâm...việc rắc rối đến đâu cũng sẽ thành giản dị.
Nhưng Phong không thể đợi được nữa.Anh hỏi:
- Thế ra chính anh này lừa tôi sa vào cái sào huyệt ở Mã Mây?
- Vâng.
- Nhưng sao bây giờ lại ở đây?...Bây giờ anh ấy bội phản anh ấy bỏ đảng Tam Sơn rồi sao?
- Không.
- Không?Lạ thực...Thế sao...
Mai Hương nhìn Lê phong bằng đôi mắt ranh mãnh:
- Không sao hết.Anh Thanh không phải người của Tam Sơn,mà đảng Tam Sơn cũng không bao giờ hội họp ở Mã Mây hết...
- Ồ! Quái lạ! Quái lạ,thế là thế nào?
Mai Hương e thẹn như người sắp thú một tội:
- Vâng,em xin nói rõ...Nhưng trước hết xin anh cứ bình tĩnh nghe em kể đầu đuôi...Trong các việc xảy ra vừa rồi,đảng Tam Sơn chỉ có trách nhiệm một nữa.
Cô không để cho Phong ngắt lời,nói tiếp ngay:
- Em xin chia câu chuyện ra làm hai phần.Phần thứ nhất kể từ cái án mạng rất khôn khéo ở phố Huế,(cái án mạng Tam Sơn báo trước cho anh biết để đe dọa anh) cho đến lúc anh cải trang định đi dò xét bọn Tam Sơn.Còn phần thứ hai,là từ lúc anh bị giam hãm cho đến bây giờ.Phần thứ hai này bọn Tam Sơn không dính dáng tới...
- Thế là tôi bị giam hãm là do tay một bọn khác?
- Vâng.
- Do một bọn hội họp ở Mã Mây và hành động dưới quyền một người thiếu nữ?
- Vâng...
- Một người thiếu nữ tự nhận là một yếu nhân trong đảng Tam Sơn?
- Vâng.
- Ô hay thế thì bọn ấy là bọn nào?Mà sao họ lại lập mưu giam hãm tôi?
- Họ giam hãm anh để tránh cho anh nhiều sự nguy hiểm.
- Tôi không hiểu.
Nhưng rồi anh sẽ hiểu:anh cứ bình tĩnh nghe em nói rõ và đừng ngắt lời em.Bây giờ hãy xin nah xơi nước để dự bị lời khen các bạn hữu trung thành với anh và nhất là để khen các khuôn xử rất khéo để anh khỏi bị hại...
Mai Hương đứng dậy bưng đến cho Lê Phong một chén cà phê nóng mà người đầy tớ vừa đưa vào.Cô trỏ hắn ta nói với Phong:
- Giúp việc các bạn hữu trung thành của anh,là những người lanh lợi như bọn này.Đó là những người làm ở nhà em,những người ngày thuờng hầu hạ ba em,nhưng khi biến sẽ là những tay hành động rất giỏi.Đây,em xin kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối.
"Ngay từ lúc anh cho em biết rõ những hành động của Tam Sơn,em đã lo ngại.Khác mọi lần trước,những việc làm của bọn gian ác trong vụ này em thấy chu đáo một cách nguy hiểm.Em thấy cách tổ chức của chúng khôn khéo hơn cả bao nhiêu đảng ghian ác từ trước đến nay.Cái thư báo trước và đe dọa anh,chỉ là một thủ đoạn thường torng rất nhiều thủ đoạn phi thường mà chúng có sẵn.
"Em đã nói cho anh biét ngay từ phút thứ nhất những điều lo ngại của em,nhưng anh không cho là quan trọng.Tính ưa mạo hiểm đã đưa anh bước những bước quá táo bạo và không kịp để thì giờ đề phòng.Anh lại muốn hành động một mình - không cho em dự vào công việc mạo hiểm.Bằng ấy điều là cái cớ bắt em phải hành động một mình.
"Em liền mở riêng cuộc điều tra.Trong không đầy nữa ngày,trong lúc anh dự bị và bàn tính tiến hành kế hoạch của anh,em cũng tìm được nhiều manh mối bí mật.
"Em đã biết nguyên do cái án mạng ở phố Huế:Nguyễn Bồng bị giết vì phản bội.Em lại biết rõ cái phương pháp chúng dùng để giết Nguyễn Bồng.Phương pháp đó em đã tìm được cách gián tiếp nói rõ cho anh nghe trong buổi hội họp của những người ở phố Mã Mây:buổi hội họp ở một nơi mà anh tưởng là sào huyệt của chúng.Thực ra những điều anh trông thấy và nghe thấy ở đó chỉ là một tấn kịch khéo đóng để cho anh hết hy vọng trốn ra.Gian nhà ở Mã Mây là một gian trogn lớp nhà của ba em sắp chữa lại.
"Tại sao lại có việc đánh lừa anh như thế?Trước hết,xin anh hãy bình tĩnh mà tha lỗi cho em.Em sở dĩ phải lừa bắt anh giam lại một nơi là vì em biết rõ một việc âm mưu rất ghê gớm.Duyên do như sau này:
"Sau khi phái người đến tận nhà anh,buổi trưa hôm kia,đảng Tam Sơn dự định một việc lớn:chia các đồng đảng làm ba lớp,từ ba giờ chiều đến mười hai giờ đêm thực hành ba phần chính rong cái kế hoạch chúng dự định kỹ lưỡng đã từ lâu:việc thứ nhất là gây một án mạng ở phố đông người để cho sở Liêm phóng chú ý riêng về việc đó;việc thứ hai,ám sát cho được nhà phóng viên trinh thám Lê Phong,vì chúng biết rằng nếu không trừ Lê Phong thì việc của chúng không thể nào yên ổn mà tiến hành được.Việc thứ ba là yên lặng đến tống tiền bọn nhà giàu nhất trong thành phố,rồi tức khắc đêm đó,sẽ giải tán các nơi.
"Mọi việc đều toan tính điều khiển theo những phương pháp khoa học và đúng như một bài tính.Ta không có quyền hoài nghi cái tài lực của chúng nữa,vì ta đã có một chứng cớ xác thực và ghê gớm:vụ án mạng Nguyễn Bồng;Có phải không anh?Đó là một vụ án mạng tuyệt xảo nhất.Chúng lại có những người giảo quyệt ghê gớm,hành sự một cách chín chắn và trầm tĩnh phi thường...Có thể nói rằng:một hiệu lệnh mà chúng truyền ra thì không còn sức gì cản lại được.Đó tức là miếng đòn hẹn của nhà võ sĩ.Miếng đánh hiểm và không bao giờ trật:kẻ bị đòn chỉ có việc đợi chờ.
"Miếng đòn của Tam Sơn cũng vậy.
"Bởi thế,khi em biết được cái ý định ghê gớm,ám sát Lê Phong Để trừ một thế lực vướng bận,em như thấy trước mặt cái kết quả ác hại hiện ra.Trong lúc đó,anh vẫn không ngờ biết gì,vững tâm theo đuổi những việc mà chúng dò biết từ trước.Trong bức thư gửi cho anh,anh có nhớ một câu hết sức thành thực không?Câu đó lấy cái thí dụ thiệt thực này:Chúng là một sức mạnh trong bóng tối.Trong tối thì người ngoài sáng không trông vào được,mà chúng thì không bỏ sót một cử chỉ nào của mình.
"Mỗi bước anh tiến lên là một bước đi vào chỗ nguy hại.Em biết không thể nào ngăn sự hăng hái bất kham của anh được,chỉ còn một cách là che chở anh mà không để cho anh cưỡng lại,trong khi đó thì em liệu kế làm lạc lối kẻ thù.
"Quả nhiên anh và kẻ thù cùng bị em lừa.Tối hôm qua Tam Sơn đã bắn trùng một người trên gác số nhà 99 bis phố Huế.Người ấy đang ngồi đọc sách trước bàn giấy,và khi bị bắn thì gục xuống:chết ngay.Đó là cảnh tượng đảng Tam Sơn gây nên và người nạn nhân kia chúng tưởng chính là Lê Phong.Thực ra đó chỉ là một cái hình nhân Lê Phong mà em đã sai lầm và đặt vào chỗ của anh ngồi mọi khi,để thế mạng...
"Trong lúc đó thì anh ở trong tay một bọn khác mà anh thù ghét nhưng thực ra chính là những ngưòi che chở anh.Tù ngục là nơi không để cho tù nhân ra ngoài,nhưng cũng là nơi không để cho kẻ khác hay sức mạnh khác lọt vào được.Chỗ giam hãm chính là một nơi giấu giếm tiện lợi.Nhất là khi có những cánh tay canh ngục hết lòng cẩn thận như những người đã canh giữ anh.
"Những cảnh tượng anh thấy ở Mã Mây cùng với những dấu hiệu,những hành vi bí mật và cuộc hội họp dưới quyền chủ tọa của người thiếu nữ chỉ là những lớp kịch diễn rất khéo léo để đánh lừa sự minh mẫn của anh.Em cần phải để cho anh tưởng rằng bị trúng kế đảng Tam Sơn thực.Bởi vì,nếu không làm như thế,nếu sự bí mật không có đủ các vẻ bí mật để thực hiện,thì thế nào anh cũng không chịu ở yên.Anh sẽ biét rằng chỗ sào huyệt kia không có các đường lối quanh co và không mấy chốc sẽ nhận ra rằng chỉ đi quá lên vài chục bước về phía trong sân là trông ra được một phố đông lúc nào cũng có người đi lại.Và như thế anh chả cần phải khó nhọc cũng có kế thoát khỏi tay những người gác ở chung quanh...
"Thế là anh đã hiểu các manh mối.Em đã dùng một phương sách cực bất đắc dĩ để tránh cho tính ham mạo hiểm của anh gặp phải một phen nguy hiểm vô song.Phải có linh giác của đàn bà mới thấy trước được những điều mà thông minh trí tuệ đến đâu cũng không thể thấy đưọc.Em đã nói cho anh nghe câu ấy nhiều lần.Lại phải có sự nhũn nhặn của đàn bà mới dẹp được lòng bồng bột quá mạnh.Trí mạo hiểm giúp ta làm nhiều việc lớn,nhưng khi cái trí mạo hiểm ấy đến bực táo bạo thì lại rất hại người.Không lập cái mưu ép anh ở một nơi thì anh thả liều tính mệnh để chiến đấu chứ không chịu làm một điều mà lòng tự ái của anh cho là khuất phục...
"Mà lòng tự ái của em có chịu được khuất nhục đâu.Em chỉ cẩn trọng,giữ gìn và theo ngay những phương lược anh bàn nhau chỉ huy việc chống lại với đảng Tam Sơn và cũng thấy cái thú làm những việc lớn lao bằng cái tâm lực phụ nữ...
"Báo Thời Thế (chỗ này Mai Hương mỉm cười rất ý nhị ) không hề bị bọn Tam Sơn thu được một số nào.Báo Thời Thế đã đăng rất rõ những việc khám phá của anh,những việc mới điều tra được của em,và hiện bây giờ đang chạy số sau cùng,sẽ cho công chúng biết những trường hợp rất lạ lùng khi bọn Tam Sơn bị sa vào lưới pháp luật.
Mai Hương lúc đó sung sướng,vì thấy Lê Phong bằng lòng công việc của cô.Cô sung sướng vì thấy anh không động lòng tự ái..Đó là chứng cớ quí báu mà cô phí bao nhiêu tâm lực mới được thấy trong giây phút này.Cô thâý rằng:Lê Phong coi sự đắc thắng của cô cũng như sự đắc thắng của chính anh.Phải có một cảm tình có tính cách thế nào mới rộng lượng được như thế.
Cô cảm động nhìn Lê Phong bằng đôi mắt...không thể tả được,hay nói cho đúng chỉ có ngườ biết yêu mới tả được;Phong không tỏ ra thái độ lạnh lùng như trước đối với tâm tình kín đáo của cô.
Một tiếng cười sáng sủa bỗng đưa vào.Cùng với tiếng cười,một người thiếu nữ lanh lẹn bước vào,cúi đầu trước Lê Phong một cách lễ phép.Nhưng nếu ai nhìn kỹ thì sẽ thấy một ý tinh nghịch chế giễu long lanh ở khóe mắt cô.Cô cười:
- Chào ông Lê Phong,hẳn không phải giới thiệu tôi với ông,vì ở Mã Mây tôi đã được dịp diện kiến ông...Lúc ấy ông sợ tôi hơn bây giờ vì tôi là một nữ đảng viên của Tam Sơn..;một con đàn bà tinh quái...
Cô để một tập báo chí lên bàn và gọi Mai Hương đến.:
- Chị lại đây em hỏi nhỏ...xin lỗi các ngài một phút nhé.
Câu hỏi nhỏ của cô khiến cho Mai Hương hơi đỏ mặt và nhìn trộm Lê Phong.
Tại sao?
Đó là một điều bí mật,mà các bạn đã khám phá ngay được.
Đòn Hẹn Đòn Hẹn - Thế Lữ Đòn Hẹn