Số lần đọc/download: 2107 / 19
Cập nhật: 2017-08-04 14:04:31 +0700
Mở Đầu
T
rong làn nước ấm miền nhiệt đới ngoài bờ biển nước Úc, có hai con cá hề bơi bên rìa Rạn san hô Kỳ vĩ. Ở đây, đại dương là xứ sở của cỏ chân ngỗng sặc sỡ, là lãnh địa của những rạn san hô chon von và miền cỏ biển thanh tú. Nhưng chỉ ngay phía sau vỉa đá ngầm kia đã là đại dương bao la rộng mở.
“Ôi, anh yêu. Đẹp quá!” Cô cá hề Coral thổn thức thốt lên với cá chồng Marlin.
“Lúc em nói muốn nhà hướng biển, em đã không nghĩ sẽ thấy cả đại dương, đúng không? Ồ, thế mà đúng đấy. Cá cũng có thể ở đây như ai.” Marlin đắc chí.
Anh cười toét. Rìa Rạn san hô Kỳ vĩ cơ đấy! Anh không thể nghĩ ra chốn nào thích hợp hơn để dựng tổ ấm mới của họ.
“Em biết là Sườn lục địa thì tuyệt quá rồi, với hàng đàn cá lớn và hướng nhìn kỳ thú và mọi thứ. Nhưng chúng ta có thực sự cần nhiều không gian vậy không?” Dù Coral rất yêu ngôi nhà cỏ chân ngỗng mới dọn đến của mình, cô vẫn có phần hơi nghi ngại về vị trí kề cận vùng nước sâu bao la, ẩn giấu nhiều bất trắc khó lường.
“Coral cưng ơi. Con cái chúng ta xứng đáng được hưởng những gì tốt nhất,” Marlin nói. “Chúng sẽ thức giấc, ngóc những cái đầu bé nhỏ ra ngoài cửa sổ, và sẽ thấy một con cá voi lướt qua ngay kia.”
“Suỵt! Anh đánh thức lũ trẻ mất.” Coral thì thầm. Họ âu yếm nhìn vào trong chiếc hang ấm áp ngay bên dưới búi cỏ chân ngỗng, nơi hàng trăm trứng cá li ti nép mình san sát bên nhau – những đứa trẻ nhà Marlin và Coral.
Marlin nóng lòng chờ những đứa con của họ nở ra. Anh muốn cho bầy con thấy tất cả vẻ ngoạn mục của đại dương kỳ vĩ.
“Chúng ta còn phải đặt tên cho chúng.” Coral nói.
Marlin dương dương tự mãn và dùng vây vạch một đường tưởng tượng chia nhóm trứng làm đôi. “Chúng ta sẽ đặt nửa này là Marlin con và nửa kia là con Marlin.”
“Em thích tên Nemo.” Coral nhỏ nhẹ.
“Nemo ư?” Marlin nhắc lại. “Chậc, thì chúng ta sẽ đặt một đứa là Nemo.”
Coral nhìn Marlin mơ màng. “Nghĩ mà xem. Mới hôm nào chúng mình còn là vợ chồng son, giờ thì sắp làm cha mẹ rồi.”
“Nhỡ chúng không thích anh thì sao?” Marlin thốt nhiên lo âu.
“Có tới những bốn trăm trứng. Em cá là thể nào chẳng có một đứa thích anh chứ.” Coral trêu chọc.
Marlin đắm đuối nhìn vợ và thẹn thùng hỏi, “Em còn nhớ mình gặp nhau thế nào không?”
“Ồ, em đang cố không nhớ đây.” Coral đáp trả.
Marlin đuổi theo vợ hết vào lại ra ngoài búi cỏ chân ngỗng. “Anh thì nhớ.” Marlin nói. “Xin lỗi cô. Cô có thể nhìn hộ tôi xem môi tôi có vướng cái lưỡi câu nào không? Ồ, cô phải nhìn gần hơn nữa cơ.”
Coral cười giòn tan và bơi vọt ra ngoài búi cỏ chân ngỗng để khỏi bị chồng tóm được. Nhưng khi Marlin vừa ló đầu ra ngoài, anh đã hoảng hốt vì thấy hàng xóm bốn bề lặng ngắt đáng ngờ. Anh trông thấy Coral, đang ngây người nhìn chằm chằm vào con cá nhồng đói ngấu đang xé nước vùn vụt lao đến.
“Vào nhà đi, Coral.” Anh thì thầm.
Nhưng Coral không muốn bỏ mặc đàn con. Cô lao vụt vào trong hang, nhưng trễ quá rồi – con cá nhồng háu đói đã tóm được cô ngay cửa vào.
Marlin điên cuồng lao vào con cá nhồng, nỗ lực tuyệt vọng cứu vợ. Nhưng chỉ cần một cú quật đuôi, con cá nhồng đã đánh văng Marlin đập vào đá. Choáng váng, anh trôi xuống dưới đám lá lược bảo vệ đám cỏ chân ngỗng.
Sau khi cát lắng, Marlin bật dậy lao ra khỏi búi cỏ chân ngỗng.
“Coral ơi?” Anh gọi.
Không có tiếng đáp lại. Anh nhìn vào trong hang. Trống không. Anh nhìn nhanh về phía biển nước xanh ngắt mênh mông.
Không gì hết.
Coral đi rồi. Đám trứng đi rồi.
Marlin không thể tin điều đó đã xảy ra! Chỉ vỏn vẹn có vài phút, cuộc đời anh đã thay đổi mãi mãi. Gia đình anh đã tan nát. Anh lắc mạnh đầu. Anh cảm thấy tất cả là lỗi của anh. Lẽ ra anh không nên đòi đến sống ở Sườn lục địa. Nhưng rồi đúng lúc bần thần quay lưng đi, thoáng qua khóe mắt, anh bỗng thấy thứ gì đó.
Nằm trong kẽ đá nhỏ không xa lắm là một quả trứng bé tí xíu. Nó bị sây sát. Nhưng quả trứng còn sống. Còn sống!
Marlin ấp quả trứng trong đôi vây của mình. “Đây, đây. Có bố đây. Bố hứa, bố sẽ không bao giờ để bất cứ chuyện gì xảy ra với con…” Anh ngập ngừng, rồi khẽ gọi tên quả trứng.
“Nemo ạ.”