Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2023-08-05 10:52:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
hristianna đứng bên cửa sổ phòng ngủ, nhìn xuống sườn đồi đang chìm dưới cơn mưa tầm tả. Nàng thấy con chó lớn lông trắng đang hăng say đào tìm cái gì đó trong bùn, lông nó ướt mẹp dính sát vào thân. Chốc chốc con chó lại ngước mắt nhìn nàng, ve vẩy đuôi, rồi lại tiếp tục đào bới. Nó là loại chó Great Pyrenee mà cha nàng đã cho nàng trước đây tám năm. Nó tên là Charles, nó là bạn thân nhất của nàng. Nàng cười nhìn con chó đuổi bắt con thỏ; con thỏ khôn lanh đã lừa được con chó và biến mất ở đâu đó rồi. Charles sủa như điên, rồi nhào vào vũng bùn lại với vẻ sung sướng, cố tìm xem có gì để đuổi bắt không. Nó đang hưng phấn, như Christianna đang vui thích nhìn nó vậy. Hôm ấy vào cuối hè, thời tiết còn ấm áp. Nàng đã về Vaduz hồi tháng sáu, sau bốn năm học Đại học Berkeley. Nàng rất bực khi phải về nhà, cho nên Charles là con vật làm cho nàng vui nhất. Ngoài những anh chị em họ ở Anh và Đức và số người quen biết ở châu Âu ra, Charles là bạn duy nhất của nàng. Từ bầy giờ nàng sẽ sống lại cuộc đời của người luôn được bao bọc, tách biệt với mọi người. Có lẽ nàng sẽ khó mà gặp lại bạn bè ở Berkeley.
Nhìn con chó chạy về phía chuồng ngựa, Christianna vội vã ra khỏi phòng, nàng muốn ra ngoài trời để chạy theo nó. Nàng vội mặc áo mưa và mang đôi ủng cao su mà nàng thường dùng khi quét phân trong chuồng ngựa. Chỉ một lát sau nàng đã ra ngoài trời, chạy băng qua các vũng bùn đuổi theo con chó trắng lớn. Nàng gọi tên nó, nó liền quay lại chồm lên người nàng, làm nàng suýt ngã. Nó vẩy đuôi, làm nước tung tóe khắp nơi, rồi đặt chân lấm bùn lên người nàng. Khi nàng cúi xuống vuốt ve nó, nó vươn người lên liếm vào mặt nàng rồi bỏ chạy và nàng cười. Nàng chạy cùng nó trên con đường chỉ dành cho ngựa chạy. Hôm nay đường lắm bùn không thể cưỡi ngựa được.
Khi con chó chạy ra khỏi đường, nàng gọi nó lại, nó ngần ngừ một lát rồi trở lại với nàng. Nó được huấn luyện rất thuần thục, biết vâng lời, nhưng trời mưa làm cho nó hăng say nên thích chạy và sủa. Christianna cũng vui thích như con chó. Sau gần một giờ, nàng cảm thấy mệt nên dừng lại, con chó cũng thở hổn hển bên cạnh nàng. Nàng bèn đi theo con đường tắt để quay về, nên chỉ nửa giờ sau nàng và nó đã về đến nơi xuất phát. Cả người và chó được chạy chơi ngoài trời như thế này đều rất thích thú, nhưng cả hai đều dơ bẩn, lôi thôi lếch thếch. Mái tóc dài màu vàng nhạt của nàng dính sát vào đầu, mặt ướt mèm, thậm chí lông nheo cũng dính vào nhau. Nàng không hề trang điểm, ngoại trừ mỗi khi đi đâu hay chuẩn bị để chụp ảnh. Nàng mặc chiếc quần jeans nàng đã mang từ Berkeley về. Chiếc quần này là kỷ niệm của một thời đã qua. Nàng rất thích thời gian bốn năm học ở Đại học Berkeley. Nàng đã tranh đấu quyết liệt mới được phép đi học ở đấy. Anh trai nàng đã đi học ở Oxford, còn nàng thì cha bảo nên đi học ở Sorbonne. Nàng cương quyết đòi phải được sang Mỹ học đại học, cuối cùng cha nàng đành phải nhượng bộ, mặc dù với vẻ miễn cưỡng. Được sống xa nhà như thế là điều Christianna rất thích, vì được tự do, cho nên khi sang Mỹ nàng rất sung sướng. Khi tốt nghiệp vào tháng sáu, nàng rất ghét phải trở lại cuộc sống tù túng ở nhà. Bây giờ nàng buồn bã nhớ lại bạn bè cùng lớp. Nàng phải về nhà để đối diện với trách nhiệm của mình, để làm những công việc đã dành cho nàng. Đối với Christianna, công việc này là gánh nặng đè lên vai nàng, chỉ có những lúc được chạy tung tăng trong rừng với con chó như thế này mới làm cho nàng có cảm giác nhẹ nhõm. Ngoài ra, những lúc khác, nàng cảm thấy như mình đang phải chịu cảnh tù đày. Nàng không có ai để thổ lộ tâm tình và nếu làm thế nàng lại có vẻ là kẻ vô ơn bội nghĩa với người thân. Cha nàng rất thương yêu nàng. Từ khi nàng ở Mỹ về, ông có vẻ cảm nhận được nỗi buồn của nàng. Nhưng ông không thể làm gì khác hơn được. Christianna cũng như ông đều biết rằng những ngày thơ ấu của nàng, sự tự do mà nàng đã được hưởng ở California đã hết.
Khi nàng và Charles đi hết con đường dành cho ngựa chạy, con chó nhìn cô chủ, ánh mắt như muốn hỏi phải chăng họ phải vào nhà.
- Tao biết - Christianna vừa vỗ con chó vừa dịu dàng nói, - tao cũng không muốn về nhà. - Mưa rơi lất phất hắt lên mặt nàng, nàng không quan tâm đến việc nó bị ướt, hay mái tóc vàng dài bị ướt, con chó cũng không quan tâm đến việc đó. Cái áo mưa đã che cho nàng, còn đôi ủng thì bám đầy bùn. Nàng cười khi nhìn con chó, nghĩ rằng thật khó tin con chó có lông trắng, vì bùn đã bám lên mình nó một lớp đen đúa.
Nàng cần vận động, như con chó vậy. Nó vẫy đuôi nhìn nàng, rồi cả hai cùng vào nhà. Nàng hy vọng lẻn vào cửa sau, nhưng Charles thân hình dơ bẩn như thế này mà đi vào nhà thì quá bất tiện. Nó quá dơ không thể lên lầu được, nên nàng đành phải đưa nó đi qua nhà bếp. Nó cần phải tắm rửa cho sạch bùn sau chuyến đi chơi này.
Nàng lặng lẽ mở cửa bếp, hy vọng tránh được sự chú ý của mọi người chừng nào hay chừng ấy. Nhưng khi nàng vừa mở cửa, con chó mình mẩy lấm bùn liền nhảy vào trước nàng, chạy đến giữa phòng, sủa to sung sướng. Christianna tưởng đi vào êm thấm, nên nàng nhoẻn miệng cười xin lỗi, mắt nhìn khắp mọi người trong nhà. Những người làm việc trong bếp lúc nào cũng rất dễ thương với nàng. Thỉnh thoảng nàng ước gì vẫn còn được ngồi với họ và hưởng không khí thân mật như khi nàng còn nhỏ. Nhưng những ngày ấy cũng đã hết đối với nàng rồi. Họ không cư xử với nàng như những ngày nàng và anh Friedrich còn trẻ. Friedrich lớn hơn nàng mười tuổi vào mùa hè này.
Mặc dù Christianna đã cố gắng làm cho con chó đứng yên, nhưng nó vẫn sủa với vẻ hân hoan và vung nước bùn vào mọi người đứng quanh nó.
- Tôi xin lỗi, - nàng nói khi thấy Tilda, chị đầu bếp, lấy tạp dề lau mắt. Chị ta lắc đầu, cười vui vẻ với cô gái mà chị đã biết từ khi mới lọt lòng mẹ. Chị vội ra dấu cho một thanh niên, anh ta liền đến dẫn con chó đi. - Tôi nghĩ là nó dơ quá, - Christianna cười rồi nói với người thanh niên, nàng muốn tự mình tắm rửa cho con chó. Nàng thích làm như thế, nhưng nàng biết thế nào họ cũng không để cho nàng làm. Charles khổ sở kêu ăng ẳng khi bị dẫn đi. - Tôi không ngại tắm cho nó... - Christianna nói tiếp, nhưng con chó đã đi khỏi rồi.
- Dĩ nhiên không rồi, thưa công chúa, - Tilda đáp, cau mày nhìn nàng, rồi lấy khăn sạch lau mặt cho Christianna. Nếu nàng còn bé, thế nào nàng cũng bị chị ta la rầy. - Công chúa dùng bữa trưa chứ? - Christianna không nghĩ đến chuyện ăn uống, nàng lắc đầu. - Thái tử đang còn trong phòng ăn. Ngài mới ăn xong món xúp. Tôi sẽ mang thức ăn đến cho công chúa. - Christianna ngần ngừ rồi gật đầu.
Suốt ngày không gặp cha, nàng sung sướng được có những giây phút yên lặng với cha khi ông không làm việc. Rất hiếm khi cha nàng được thảnh thơi. Ông thường tiếp xúc, làm việc với các nhân viên trong các ngành nghề và thường vội vã đến dự các buổi họp. Được ăn một mình như thế này, nhất là với con gái, không có gì sung sướng cho ông bằng. Nàng vui thích được cùng cha trải qua những giây phút bên nhau này. Lý do duy nhất mà nàng bằng lòng rời Berkeley để về nhà là vì ông. Mặc dù phải về nhà, nàng vẫn rất muốn ở lại Mỹ để học tiếp. Nhưng nàng không dám đưa ra yêu cầu ấy. Nàng biết nàng phải gánh trên vai hai trách nhiệm, vì anh trai nàng không chịu đảm đương trách nhiệm của mình. Nếu Friedrich chịu làm nhiệm vụ của anh ta, thì trách nhiệm này sẽ giảm nhẹ. Nhưng không hy vọng gì anh ấy lãnh trách nhiệm.
Nàng móc áo mưa vào cái giá để ở bên ngoài nhà bếp, cởi ủng ra. Đôi ủng nhỏ hơn những đôi khác rất nhiều. Chân nàng nhỏ xíu như hai bàn chân của búp bê. Khi mang giày đế phẳng, anh nàng thường trêu rằng trông nàng như con nít, nhất là với mái tóc vàng xõa dài. Bây giờ tóc nàng đang còn ướt và xõa xuống sau lưng. Hai bàn tay nàng mảnh mai, nhỏ nhắn, không khác gì tay của một em bé. Mặc dù nhỏ bé, nhưng trông nàng có vẻ cứng rắn, mạnh mẽ. Người ta nói rằng nàng giống mẹ và phần nào giống cha, ông cũng đẹp như nàng, nhưng cả cha lẫn anh trai nàng đều rất cao, hơn 1m80. Mẹ của Christianna nhỏ người như nàng, bà qua đời khi nàng mới lên năm và Friedrich mười lăm. Cha họ không tục huyền. Christianna thường đóng vai bà chủ trong các bữa tiệc hay trong các sự kiện quan trọng.
Đấy là một trong những trách nhiệm mà cha nàng đã giao phó cho nàng, mặc dù không thích, nhưng nàng đã thực hiện nhiệm vụ của mình rất tốt. Nàng và cha thường rất gần gũi nhau. Ông luôn sợ rằng nàng khó trưởng thành khi thiếu vắng mẹ. Nên mặc dù công việc rất bề bộn, ông vẫn cố hết sức đảm nhiệm thêm vai trò người mẹ để dạy dỗ nàng, một công việc không phải dễ.
Christianna nhảy lên cầu thang lầu phía sau, mình mặc quần jeans, áo len tay dài và chân mang tất dài.
- Nàng lên đến phòng để thức ăn gần hụt hơi, gật đầu chào mọi người ở đấy rồi nhẹ nhàng đi vào phòng ăn. Cha nàng đang ngồi một mình ở bàn ăn, nhìn chăm chú vào đống giấy tờ, mắt đeo kính, mặt có vẻ đăm chiêu. Ông không nghe Christianna đi vào. Khi nàng lặng lẽ ngồi vào ghế bên cạnh cha, ông mới nhìn qua nàng và cười với nàng. Ông rất sung sướng khi ở bên con gái, luôn luôn như thế.
- Con vừa đi đâu về đấy, Cricky? - Ông gọi nàng như thế từ hồi nàng còn bé. Nàng nghiêng người hôn ông và ông vỗ nhẹ lên đầu nàng, thấy tóc nàng ướt. - Con đã ra ngoài trời mưa. Con cưỡi ngựa trong khi trời mưa à? - Ông lo cho nàng nhiều hơn lo cho Freddy. Christianna rất nhỏ con và ông thấy nàng có vẻ quá mảnh mai. Từ khi vợ bị ung thư qua đời cách đây đã mười tám năm, ông xem con gái như là món quà vô giá từ ngày nàng mới lọt lòng mẹ. Nàng trông rất giống mẹ. Người vợ quá cố của ông đã lấy ông vào năm bà mới bằng tuổi của Christianna bây giờ. Bà là người Pháp, kết quả của hai dòng máu thuộc những gia đình hoàng tộc Pháp là Orléan và Bourbone. Đây là hai họ của đế chế trị vì nước Pháp trước khi cách mạng Pháp thành công. Christianna thuộc dòng dõi hoàng tộc cả về phía mẹ lẫn cha. Tổ tiên của cha nàng hầu như đều là người Đức, với anh em họ ở bên Anh. Tiếng mẹ đẻ của cha nàng là tiếng Đức, nhưng ông và mẹ của Christianna thường nói với nhau bằng tiếng Pháp, cũng như bà thường nói tiếng Pháp với các con. Khi mẹ nàng mất, ông vẫn thường nói tiếng Pháp với các con. Đây là tiếng Christianna thích nói nhất, mặc dù nàng nói rất sành tiếng Đức, Ý, Tây Ban Nha và Anh. Trong thời gian nàng học đại học ở California, nàng đã trau dồi thêm tiếng Anh rất nhiều, nên bây giờ nàng nói tiếng Anh rất lưu loát.
- Con không nên cưỡi ngựa vào lúc trời mưa, - ông nhẹ nhàng khiển trách nàng. - Con sẽ bị cảm lạnh, hay có thể tệ hơn. - Ông luôn sợ nàng bị bệnh, nhất là từ ngày vợ ông mất.
- Con không cưỡi ngựa, - nàng đáp. - Con chỉ chạy chơi với con chó thôi. - Nàng đang nói thì người hầu để tô xúp trước mặt nàng, tô đặt trên đĩa, cả tô lẫn đĩa đều xuất phát ở vùng Limoges, trên miệng có viền vàng và là đồ cổ đã hai trăm năm. Bộ tô đĩa này là của bà ngoại nàng ở Pháp đã cho mẹ nàng và Christianna còn biết trong nhà có rất nhiều tô đĩa bằng sứ của tổ tiên cha cô để lại. - Hôm nay cha quá bận việc phải không, thưa cha? - Christianna hỏi, ông gật đầu, rồi vừa đẩy tờ báo sang một bên vừa thở dài.
- Rất bận như mọi khi. Trên thế giới có quá nhiều chuyện rắc rối xảy ra, có rất nhiều chuyện không thể giải quyết được. Nó không còn đơn giản như ngày xưa nữa. - Cha nàng có tiếng là người rất lo lắng về công tác từ thiện. Đây là một trong nhiều vấn đề khiến nàng ngưỡng mộ ông. Ông là người cha rất đáng kính. Ông có lòng thương người, toàn tâm và can đảm. Christianna luôn luôn noi theo gương ông, nghe lời ông. Nhưng Freddy sống buông thả, không lưu tâm đến các qui định của bố, đến sự khôn ngoan hay những yêu cầu của ông. Freddy bất cần biết đến nhiệm vụ đang chờ đón anh, khiến Christianna cảm thấy như thế nàng phải làm thay nhiệm vụ của anh, phải giữ gìn truyền thống gia tộc cho cả hai người. Nàng biết cha nàng rất buồn về cậu con trai, nên nàng nghĩ mình phải làm gì để đền bù cho cha. Thực ra thì Christianna rất giống cha, nàng luôn luôn quan tâm đến các chương trình của ông, nhất là các chương trình có liên quan đến việc giúp đỡ những người dân trong các nước kém phát triển. Nhiều lần nàng đã tình nguyện làm những công việc ấy trong những vùng nghèo khổ ở châu Âu và nàng thấy sung sướng hơn bao giờ hết khi được làm những công việc ấy.
Nàng lắng nghe cha nói về công việc của ông mới đây nhất và chốc chốc nàng góp ý với ông. Ý kiến của nàng rất thông minh, chín chắn, ông thường tôn trọng những ý kiến của nàng về các vấn đề nhân đạo này. Ông ước chi con trai của ông có được đầu óc của Christianna và tư cách như nàng. Ông nghĩ rằng, từ khi về nhà đến nay, nàng đã bỏ phí rất nhiều thì giờ. Vừa rồi ông có đề nghị nàng nên theo học luật hay chính trị ở Paris. Như thế nàng sẽ có việc để làm và mở mang trí tuệ, mà Paris lại gần nhà. Nàng có nhiều bà con về phía bên mẹ ở đấy, nàng có thể ở với họ và về nhà thăm ông luôn. Mặc dù nàng thích làm theo đề nghị của cha, dù nàng đã lớn, nhưng nàng thấy mình không thể nào ở trong một căn hộ riêng được. Nàng vẫn suy nghĩ về chương trình của ông, nhưng nàng thích làm việc gì đấy để cải thiện cuộc sống của người khác hơn là đi học tiếp. Còn về phần Freddy, vì bị bắt buộc, nên anh ta theo học và tốt nghiệp ở Oxford rồi lấy được bằng thạc sĩ kinh doanh ở Harvard, nhưng cứ theo cái đà sống buông thả như thế, chắc cái bằng chẳng lợi gì. Cha Christianna thích nàng theo học cái gì đấy có tính bí truyền hơn, ít người theo học nổi. Nhưng vì nàng là sinh viên ưu tú, lại chăm chỉ, nên ông nghĩ môn luật hay chính trị rất phù hợp với nàng.
Khi họ uống xong cà phê, người trợ lý của ông bước vào, ông ta cười chào Christianna. Ông ta như là người chú của nàng, đã giúp việc cho cha nàng từ khi nàng còn nhỏ cho đến nay. Hầu hết những người quanh họ đều đã giúp việc cho cha nàng từ lâu.
- Thưa thái tử, xin lỗi đã làm gián đoạn câu chuyện của ngài, - người trợ lý lên tiếng một cách thận trọng.
- Ngài có buổi họp với ông bộ trưởng tài chính trong vòng hai mươi phút nữa và trước khi ngài gặp ông ta, chúng tôi có chuyện tường trình cho ngài biết về vấn đề tiền tệ của Thụy Sĩ, tôi nghĩ là ngài muốn đọc những bản tường trình này. Và ông đại sứ của chúng ta tại Liên Hiệp Quốc có mặt ở đây để gặp ngài vào lúc ba giờ rưỡi. - Christianna nghĩ cha nàng sẽ bận việc cho đến giờ ăn tối, có lẽ ông cần có mặt trong các công việc của quốc gia. Thỉnh thoảng nàng đi với ông, nếu ông yêu cầu. Còn không thì nàng ở nhà hay xuất hiện trong những trường hợp đơn giản hơn. Ở Vaduz, nàng không có chuyện gặp bạn bè vào buổi tối như thời còn học ở Berkeley. Bây giờ nàng chỉ có bổn phận, trách nhiệm và công việc.
- Cám ơn ông, Wilhelm. Tôi sẽ xuống dưới trong vòng vài phút nữa, - cha nàng bình tĩnh đáp.
Ông trợ lý cúi đầu chào hai cha con, rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Christianna nhìn ông ta, rồi thở dài, tựa cằm vào lòng hai bàn tay. Cha nàng nhìn nàng, mỉm cười, thấy nàng trẻ hơn bao giờ hết, nhưng có phần bối rối. Nàng xinh đẹp và rất ngoan. Ông nghĩ nhiệm vụ đã đè nặng lên vai nàng từ khi nàng về nhà, y như ông đã nghĩ đến trước đây. Trách nhiệm và gánh nặng mà họ đang mang trên người không dễ dàng gì cho một cô gái chỉ mới hai mươi ba tuổi. Nàng phải sống gò bó vì nhiệm vụ, việc này sẽ làm cho nàng bực bội, giống như ông trước đây đã bực bội khi bằng tuổi nàng bây giờ. Trách nhiệm này chắc cũng đè nặng lên vai Freddy khi anh về nhà vào mùa xuân, nhưng Freddy chỉ có việc vui chơi thỏa thích. Từ khi rời khỏi trường Harvard đến giờ, anh chỉ biết hưởng lạc. Anh không muốn trở nên đứng đắn hay thay đổi thói quen của mình.
- Cha, cha làm việc như thế mà không thấy mệt à? Chỉ nhìn ngày nào cha cũng làm việc cật lực như thế, con đã thấy quá ngán rồi. - Ông làm việc liên miên, nhưng không hề kêu ca. Vai trò và vị trí của ông đã làm cho ông có ý thức trách nhiệm.
- Cha thích làm việc, - ông thành thật đáp, - nhưng khi bằng tuổi con, cha cũng ngán lắm. - Ông luôn luôn chân thật với nàng. - Mới đầu cha rất ghét làm việc. Cha nhớ cha đã nói với thân phụ rằng cha cảm thấy như đang ở tù và ông cụ hốt hoảng khi nghe thấy thế. Rồi với thời gian, người ta trưởng thành, đứng đắn hơn nhiều. Rồi con cũng sẽ thế, con yêu à. - Theo nàng thì không có chuyện con người thay đổi bản chất, nhưng con người có tính đứng đắn hay không do bẩm sinh và do di truyền từ nhiều thế kỷ qua. Giống như cha nàng, nàng chấp nhận ý kiến của ông về cuộc đời.
Cha của Christianna, thái tử Hans Josef, là người đang trị vì xứ Liechtenstein[1], một công quốc rộng một trăm sáu mươi cây số vuông, với ba mươi ba ngàn dân, có ranh giới nằm giữa Áo với nước Thụy Sĩ. Xứ này hoàn toàn độc lập và trung lập từ thế chiến hai. Sự trung lập của xứ sở này đã giúp cho thái tử Hans Josef quan tâm đến vấn đề nhân đạo đối với các dân tộc bị áp bức, đau khổ trên thế giới. Trong số những công việc mà ông đang làm, thì việc nhân đạo là vấn đề Christianna quan tâm đến nhất. Nàng ít chú ý đến chính trị thế giới, nàng thấy mối đam mê về chính trị của cha không cần thiết gì đối với nàng. Freddy cũng không quan tâm đến chính trị, nhưng anh ấy là người sẽ nối ngôi để trị vì công quốc, một ngày nào đó, anh sẽ thay thế cha để làm thái tử trị vì. Trong những xứ quân chủ lập hiến khác ở châu Âu, thì vị trí của Christianna được xếp vào hàng thứ ba, nhưng ở Liechtenstein thì phụ nữ không được phép lên ngôi, cho nên dù anh trai nàng không làm được thái tử trị vì, Christianna vẫn không cai trị đất nước mình được. Vả lại mặc dù cha nàng thích tuyên bố rằng nàng rất có khả năng cai trị đất nước, có khả năng hơn anh nàng rất nhiều, nàng cũng không muốn làm công việc ấy. Christianna không ganh với vai trò của anh trai mà một ngày nào đó anh ta sẽ thừa hưởng. Nàng chỉ làm nhiệm vụ của mình thôi cũng đã quá ngán rồi. Từ ngày rời khỏi trường đại học ở California trở về, nàng biết những công việc đang chờ đợi nàng. Không thắc mắc, không lựa chọn. Nàng cảm thấy như thể nàng đang bỏ phí cuộc đời ở Vaduz này.
- Thỉnh thoảng con ghét công việc con làm. Nàng thành thật nói với ba, nhưng nàng không nói cho ông biết những chuyện ông không biết. Ông không có thì giờ để trấn an nàng, vì ông sắp có buổi họp với bộ trưởng tài chính trong ít phút nữa, nhưng ánh mắt lo âu buồn bã của nàng đã làm cho ông xót xa đau đớn. - Cha à, con thấy ở đây con rất vô dụng. Như cha đã nói, trên thế giới hiện đang xảy ra nhiều chuyện rắc rối, vậy tại sao con ngồi ở đây chỉ để đi thăm các trại mồ côi, cắt băng khánh thành bệnh viện, khi con có thể đến đâu đó làm công việc gì quan trọng hơn? - Giọng nàng có vẻ than vãn, buồn bã. Ông chạm nhẹ lên tay nàng.
- Việc con làm rất quan trọng. Con đang giúp cha. Cha không có thì giờ để làm những công việc mà con đã làm. Việc dân chúng thấy con đến với họ là điều rất có ý nghĩa. Đây là việc mà nếu mẹ con còn sống, thì mẹ con sẽ phải làm.
- Mẹ con làm thế là vì bà chọn lấy con đường ấy cho mình, - Christianna tranh luận với cha. - Khi mẹ con lấy cha, mẹ con đã nghĩ đến chuyện ấy. Bà muốn làm công việc ấy. Con luôn luôn cảm thấy mình đã phí thì giờ vô ích. - Cả hai cha con đều biết rằng nếu nàng làm theo ước muốn của cha, nàng sẽ lấy chồng là người thuộc hoàng thân quốc thích và nếu chồng nàng là thái tử đang tại vị như cha, hay hoàng tử sẽ nối ngôi cha như anh trai, thì đây là công việc cho nàng tập sự để vào đời. Không thể nào có chuyện nàng sẽ lấy chồng là người thuộc dòng dõi thấp hơn.
Với cương vị có mẹ là công chúa điện hạ, bản thân hiện là công chúa như nàng, có lẽ không thể nào có chuyện nàng lấy chồng là người ngoài hoàng tộc. Cha nàng sẽ không bao giờ cho phép nàng làm việc ấy. Nội ngoại của mẹ nàng là hai dòng họ thuộc hoàng gia là Bourbone và Orléan. Bà nội của nàng cũng là công chúa điện hạ. Người trị vì ở Liechtenstein là thái tử. Christianna chào đời đã mang cả hai dòng máu ấy, nhưng nàng chỉ có tước hiệu chính thức là công chúa thôi. Những người này có liên hệ với dòng họ Windsor ở Anh, nữ hoàng Anh là chị em họ hệ thứ hai của họ, gia đình của thái tử Hans Josef thuộc các dòng họ hoàng tộc Habsburgs, Hohenlohe và Thurn Und Taxis. Công quốc này liên minh mật thiết với nước Áo và Thụy Sĩ, nhưng không có gia đình trị ở đây. Ở đây chỉ có một dòng họ duy nhất cai trị, đó là tổ tiên của thái tử Hans Josef và những người thân thuộc của Christianna và Freddy, họ là những người thuộc hoàng tộc. Cha nàng đã nói cho nàng biết về chuyện này từ khi nàng còn nhỏ, ông nói rằng khi nàng lấy chồng, nàng phải ở trong vòng giới hạn của thế giới nàng. Nàng không được làm khác qui định ấy của dòng họ.
Lần duy nhất trong đời, Christianna không bị vấn đề về hoàng tộc tác động đến cuộc sống hàng ngày, là thời gian nàng học đại học ở California. Ở đấy nàng sống trong một căn hộ ở Berkeley với một vệ sĩ nam và một vệ sĩ nữ. Nàng chỉ nói cho hai người bạn thân nhất biết thôi, hai người này giữ bí mật hoàn toàn, cũng như ban quản trị của trường đại học, họ cũng biết chuyện của nàng. Còn hầu hết những người nàng quen biết ở đấy đều không biết nàng là ai và nàng rất thích chuyện này. Nàng vui mừng được sống trong cảnh xa lạ, không ai biết đến mình, khỏi phải sống trong sự gò bó mà nàng đã phải chịu đựng từ khi còn nhỏ. Ở California, nàng hầu như giống bất kỳ cô nữ sinh viên nào. Hầu như thế. Mỗi khi có ai hỏi cha nàng làm gì, nàng thường trả lời qua loa cho xong chuyện. Cuối cùng, nàng tìm cách nói rằng ông làm trong tổ chức nhân quyền, hay là trong tổ chức giao tế xã hội, thỉnh thoảng nói ông làm chính trị, nói thế rất thành thật vì đúng ông là chính trị gia. Trong thời gian học ở đấy, không bao giờ nàng dùng tước vị của mình. Số người mà nàng quen biết ở đấy, rất ít ai biết Liechtenstein nằm ở đâu, hay người xứ này nói tiếng gì. Nàng không bao giờ nói cho ai biết nhà nàng là cung điện ở Vaduz, được xây cất từ thế kỷ 14 và trùng tu vào thế kỷ 16. Christianna thích cuộc sống độc lập và ẩn danh trong những năm theo học đại học. Bây giờ thì mọi việc đều khác hết. Ở Vaduz, nàng lại là công chúa, và phải sống theo qui cách một công chúa. Nàng cảm thấy làm công chúa là điều chán ngán nhất.
- Con muốn hôm nay cùng cha dự họp với đại sứ của chúng ta ở Liên Hiệp Quốc không? - Cha nàng đề nghị, cố làm cho nàng vui. Nàng thở dài, lắc đầu. Ông đứng dậy khỏi bàn ăn và nàng cũng đứng lên theo.
- Con không đi được. Con phải đi cắt băng khánh thành một bệnh viện. Con không hiểu tại sao chúng ta có nhiều bệnh viện như thế. - Nàng cười chua chát. - Con cảm thấy như thể ngày nào con cũng cắt băng khánh thành. - Nàng nói phóng đại, nhưng thỉnh thoảng nàng cảm thấy như thế thật.
- Cha tin là việc con đến cắt băng khánh thành đối với họ rất có ý nghĩa, - ông đáp và nàng cũng nghĩ thế. Nàng ước được làm việc gì có ích hơn để nàng cũng làm việc với mọi người, giúp đỡ họ, cải thiện đời sống của họ bằng phương pháp gì cụ thể hơn là đội cái mũ đẹp trên đầu, mặc đồ hiệu Chanel, mang nữ trang của mẹ, hay là những thứ trang sức khác lấy ở công khố ra. Chiếc vương miện của mẹ nàng dùng vào dịp lễ đăng quang của cha nàng vẫn còn đó. Cha nàng thường nói rằng khi nàng làm đám cưới, nàng sẽ mang cái vương miện ấy. Khi nàng đội thử vương miện, nàng ngạc nhiên thấy nó rất nặng, nặng như trách nhiệm được gắn vào đấy. - Con có muốn cùng cha ăn bữa tối với ông đại sứ vào tối nay không? - Thái tử Hans Josef vừa đề nghị vừa thu dọn giấy tờ. Ông không muốn rời khỏi nàng vì thấy nàng có vẻ khổ sở, nhưng ông đã trễ giờ hẹn rồi.
- Cha có cần con đến dự không? - Christianna lễ phép hỏi. Nếu ông nói cần, nàng sẽ đến mà không than vãn gì.
- Không cần lắm. Nếu con thích thì đến cho vui. Ông ta là người rất hấp dẫn.
- Con biết ông ta hấp dẫn, thưa cha, nhưng nếu cha không cần con, con thích mặc quần jeans lên lầu đọc sách hơn.
- Hay là chơi trên máy tính, - ông trêu nàng. Nàng thích gửi email cho bạn bè ở Mỹ. Dù nàng biết trước sau gì thì tình bạn giữa họ cũng phai nhạt, nhưng bây giờ nàng vẫn muốn liên lạc với họ. Nàng là công chúa của thời hiện đại, là thiếu nữ có tri thức, nên thỉnh thoảng nàng cảm thấy vai trò của mình quá nặng nề, và công việc đang chờ đợi nàng như sợi xích quấn vào chân nàng. Nàng biết Freddy cũng nghĩ thế. Suốt mười lăm năm qua, anh ta cặp kè với các nữ diễn viên và người mẫu khắp châu Âu và thỉnh thoảng với các cô trong hoàng tộc. Vì thế mà anh ta bỏ sang châu Á để khỏi xuất hiện dưới mắt quần chúng và giới báo chí. Thái tử đã khuyến khích anh ta nên nghỉ ngơi một thời gian. Đã gần đến lúc anh ta phải sống ổn định. Thái tử ít mong đợi ở nàng hơn, vì nàng sẽ không nối ngôi được. Nhưng ông biết nàng rất chán nản, nên ông muốn nàng đi học ở Paris. Thậm chí ông còn biết nàng muốn làm công việc gì đó hơn là công việc cắt băng khánh thành bệnh viện. Liechtenstein là nước nhỏ, thủ đô Vaduz bé tí teo. Mới đây ông đề nghị nàng đi London thăm chị em họ và bạn bè. Bây giờ nàng đã hết đi học mà chưa có chồng, nên không có việc gì nhiều để nàng làm cho hết thì giờ.
- Cha sẽ gặp con trước bữa tối, - cha nàng nói và hôn lên đầu nàng. Tóc nàng vẫn còn ướt, nàng ngước mắt nhìn ông, cặp mắt xanh rất to. Ánh mắt này buồn bã làm cho ông thấy nao lòng.
- Cha à, con muốn có việc gì đó để làm. Tại sao con không thể đi xa như Freddy? - Giọng nàng có vẻ than vãn, như bất kỳ cô gái nào cùng tuổi nàng muốn xin cha mình cái gì to tát hay xin phép để làm việc gì đấy mà ông không thể chấp nhận.
- Vì cha muốn có con ở đây với cha. Nếu con đi xa sáu tháng, cha sẽ rất nhớ con. - Mắt ông bỗng sáng lên. Khi mẹ nàng còn sống, ông là người chồng rất gương mẫu, luôn luôn có trách nhiệm đối với gia đình. Từ ngày mẹ nàng mất đến giờ, ông không thương mến người đàn bà nào khác, mặc dù có nhiều người theo ông. Ông chú tâm đến việc chăm lo gia đình và đất nước. Ông hy sinh cho gia đình và công việc nhiều hơn nàng rất nhiều. Nhưng nàng cũng nghĩ rằng ông muốn đòi hỏi nhiều sự hy sinh của nàng. - Trong trường hợp của anh con, -... ông cười nhìn nàng - cha rất sung sướng khi nó đi xa nhà lâu ngày. Ở nhà, nó chỉ gây nhiều chuyện phiền phức cho gia đình thôi. - Christianna bật cười. Freddy thường gây nên những chuyện quái đản và bị báo chí chộp được. Từ khi Freddy vào học ở Oxford, người tùy viên báo chí của họ có công việc báo cho ông biết tin tức về các hành vi của anh ta. Bây giờ anh ta đã ba mươi ba tuổi và luôn là đề tài nóng bỏng cho báo chí suốt mười lăm năm qua. Christianna chỉ xuất hiện trên báo chí vào những dịp tham dự quốc sự với cha hay vào những lúc khánh thành bệnh viện hoặc thư viện.
Trong suốt thời gian đi học đại học, chỉ có một lần ảnh nàng xuất hiện trên tạp chí People, tấm ảnh này được chụp khi nàng đi xem bóng đá với một trong số những chị em họ trong hoàng gia Anh, một số ảnh được đăng trên tạp chí Harper’s Bazaar vào Vogue và một tấm chụp nàng mặc dạ phục rất đẹp đăng trên tờ Town and Country trong bài viết về các nhân vật trẻ trong hoàng tộc. Christianna thường giữ mình kín đáo, việc này khiến cho cha nàng rất hài lòng. Freddy thì lại khác nàng rất nhiều, nhưng thái tử Hans Josef thường nói do anh ta là con trai. Tuy nhiên ông đã cảnh cáo anh ta rằng, khi đi châu Á về, anh ta phải chấm dứt chuyện tằng tịu với các cô người mẫu và diễn viên. Nếu anh ta vẫn chứng nào tật ấy, ông sẽ cắt hết tiền trợ cấp. Freddy biết cha nói thật, anh ta hứa khi về nhà sẽ tu tâm sửa tính. Nhưng anh ta không nôn nóng về nhà.
- Con yêu, tối nay cha sẽ gặp lại con, - thái tử Hans Josef nói, ôm ghì con gái vào lòng rồi đi ra khỏi phòng ăn. Những người hầu cúi đầu cung kính chào ông.
Christianna trở về nơi dành riêng cho mình ở trên tầng ba của cung điện. Nàng có phòng ngủ rộng xinh đẹp, phòng để quần áo, phòng khách xinh xắn và phòng làm việc. Người thư ký đang đợi nàng và Charles nằm trên nền nhà. Nó đã được tắm rửa, chải lông, hết vẻ lôi thôi như con chó đã chạy chơi với nàng sáng nay trong rừng. Christianna cười khi nó nhìn nàng, nàng cảm thấy có cùng tâm trạng với con chó hơn là với bất cứ người nào trong cung điện, hay có lẽ với mọi người trong nước. Nàng không thích ăn mặc đẹp hay trang điểm. Nàng rất sung sướng khi được chạy chơi với nó hồi sáng, bị ướt mèm và lấm bùn. Nàng vỗ vỗ nó rồi đến ngồi vào phía bên kia của chiếc bàn làm việc. Người thư ký cười với nàng, rồi đưa cho nàng lịch trình làm việc trông rất ngán ngẫm. Sylvie de Maréchale là người Thụy Sĩ, tuổi gần năm mươi, con cái đã khôn lớn và đi xa hết. Hai người đang sống ở Mỹ, một ở London, một ở Paris và trong sáu năm qua, bà ta giải quyết hết mọi công việc cho Christianna. Bây giờ bà ta có vẻ vui mừng hơn vì nàng đã về nhà. Bà ta là người có trách nhiệm nhiệt tình, dễ gần, mẫu người mà Christianna có thể nói chuyện được khi cần, hay thổ lộ sự buồn chán của mình.
- Thưa công chúa, hôm nay công chúa dự lễ khánh thành bệnh viện nhi đồng lúc ba giờ, rồi ghé thăm nhà dưỡng lão lúc bốn giờ. Thời gian thăm viếng ngắn thôi, công chúa khỏi cần dọc diễn văn ở đâu hết. Chỉ khen ngợi vài câu và cám ơn họ thôi. Trẻ con ở bệnh viện sẽ tặng công chúa một bó hoa. - Bà đã có danh sách ghi tên những người đã theo hộ tống nàng và tên của ba đứa bé được chọn để tặng hoa cho nàng. Bà ta tổ chức rất chu đáo và luôn luôn dặn dò Christianna những chi tiết chính để nàng làm theo. Khi cần, bà cùng đi với nàng. Ở nhà, bà giúp nàng tổ chức những buổi tiệc lớn để chiêu đãi các vị nguyên thủ quốc gia và lúc nào cha nàng cũng yêu cầu nàng tham dự. Bà đã quản lý việc nhà suốt nhiều năm qua rất tốt, không chê vào đâu được. Bà dạy cho Christianna cách quản lý, giải quyết các công việc, lưu tâm đến các chi tiết vụn vặt để mọi việc trôi chảy. Việc chỉ đạo của bà thông suốt, hợp lý hợp tình và sự trung thành tận tụy đối với cô chủ của bà thật vô bờ. Bà là người phụ tá hoàn hảo cho Christianna và tính hài hước tế nhị của bà nhiều lúc làm cho gánh nặng của nàng nhẹ bớt phần nào. - Ngày mai công chúa sẽ tham gia buổi lễ khánh thành một thư viện - bà dịu dàng nói, biết Christianna rất mệt khi phải làm những công việc như thế này khi về nhà mới được ba tháng. Christianna cảm thấy việc trở về Vaduz như là lãnh bản án tù chung thân. - Ngày mai chắc công chúa phải đọc diễn văn, - bà cảnh báo cho nàng biết, - nhưng hôm nay thì khỏi. Nàng muốn đi xa, mặc dù chưa biết đi đâu. Có lẽ sau khi Freddy về nhà nàng sẽ ra đi. Nàng biết cha rất ghét chuyện nàng ra đi. Ông thương yêu con, thích có con bên cạnh cho vui và dù có là hoàng tộc hay không, lúc nào ông cũng thích gia đình hơn bất cứ cái gì, y như ông thương yêu cuộc hôn nhân của mình và vẫn mãi nhớ tới người vợ quá cố. - Công chúa có muốn tôi viết diễn văn để dùng vào ngày mai không? - Sylvie đề nghị. Trước đây bà thường làm thế và bà viết rất hay. Nhưng Christianna lắc đầu.
- Để tôi viết được rồi. Tối nay tôi sẽ viết. - Việc này nhắc nàng nhớ đến bài tập phải làm khi còn đi học. Bây giờ nàng nhớ công việc ấy, vì nàng muốn có việc gì đấy để làm.
- Tôi sẽ để tờ giấy ghi các chi tiết về thư viện mới cho công chúa trên bàn, - Sylvie nói rồi nhìn đồng hồ tay và hốt hoảng. - Công chúa phải thay áo quần thôi. Trong vòng nửa giờ nữa, công chúa phải đi rồi. Công chúa muốn tôi làm gì cho công chúa không? - Christianna lắc đầu. Nàng biết Sylvie đề nghị lấy đồ nữ trang ra cho nàng, nhưng Christianna chỉ muốn đeo chuỗi ngọc và đôi hoa tai ngọc của mẹ, những thứ này là quà của thái tử Hans Josef tặng cho mẹ nàng. Mang những thứ này rất có ý nghĩa cho nàng. Và cha nàng rất sung sướng khi thấy nàng đeo nữ trang của mẹ. Nàng gật đầu chào Sylvie rồi đi thay áo quần và Charles đứng dậy, đi theo nàng ra khỏi phòng.
Nửa giờ sau, Christianna quay lại văn phòng, trông thật ra dáng một nàng công chúa. Nàng mặc bộ đồ Chanel màu xanh nhạt có cài hoa trắng và chiếc nơ xanh nơi cổ. Nàng cầm cái xách tay bằng da cá sấu màu đen nhỏ mà cha nàng đã mua cho nàng ở Paris, mang đôi giày cũng bằng da cá sấu màu đen, đeo chuỗi ngọc và đôi hoa tai của mẹ, đôi găng tay bé xíu màu trắng nhét vào túi áo vét.
Trông nàng xinh đẹp, trẻ trung, với mái tóc vàng dài buộc ra sau thành đuôi ngựa mượt mà. Khi nàng bước ra khỏi chiếc xe Mercedes trước bệnh viện, trông nàng không chê vào đâu được. Nàng rất duyên dáng và vui vẻ khi chào người giám đốc và ban quản trị bệnh viện. Nàng nói vài lời cám ơn, hài lòng về công việc họ sẽ làm ở đấy. Nàng dừng lại để bắt tay và nói chuyện với những người đổ xô ra trước thềm để gặp nàng. Họ trầm trồ khen ngợi nàng. Mỗi lần nàng xuất hiện trước công chúng, nàng thường làm như thế. Để đại diện cho cha và cho hoàng gia, nàng phải gắng hết mình để gây ấn tượng tốt với tất cả những ai gặp nàng. Cho nên khi xe nàng ra về, mọi người đứng ở ngoài bệnh viện đều vẫy tay chào nàng và nàng vẫy tay lại chào họ, trên tay mang đôi găng trắng nhỏ xíu rất đẹp. Chuyến đi thăm bệnh viện rất thành công cho tất cả mọi người.
Khi xe đưa nàng đến bệnh viện dưỡng lão, nàng tựa đầu ra sau ghế ngồi một lát, nghĩ đến những khuôn mặt trẻ con mà nàng vừa mới hôn. Từ ngày nàng thực hiện công việc trong tháng sáu, nàng đã hôn hàng trăm em bé như thế này. Thật khó tin, khó chấp nhận, rồi công việc của nàng suốt đời sẽ như thế này: cắt băng khánh thành bệnh viện, thư viện và viện dưỡng lão, hôn trẻ con và các bà già, bắt tay hàng chục người rồi ra xe về, vẫy chào họ. Không phải nàng muốn tỏ ra mình là kẻ vô ơn bội nghĩa trước số phận ưu đãi, hay bất kính đối với cha, nhưng nàng không thích làm công việc như thế này chút nào.
Nàng biết nàng đã gặp nhiều may mắn trong đời. Nhưng nghĩ đến chuyện như thế này, nàng thấy rất chán nản, vì đời nàng đã hóa ra vô dụng và cuộc sống nhàm chán vô dụng như thế này sẽ kéo dài từ năm này sang năm khác. Nàng vẫn nhắm mắt cho đến khi xe dừng trước cổng viện dưỡng lão và khi người vệ sĩ mở cửa xe cho nàng, anh ta thấy hai giọt nước mắt lăn xuống má nàng. Nàng vội đưa bàn tay đeo găng trắng lên lau những giọt nước mắt trên má, mỉm cười với anh ta và với những người đang đợi nàng, họ đứng đợi với vẻ háo hức, hân hoan.
Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) - Danielle Steel Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.)