Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Tác giả: Dean R_Koontz
Thể loại: Kinh Dị
Dịch giả: Lê Thành
Biên tập: Trang Hương
Upload bìa: khoa tran
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1468 / 15
Cập nhật: 2014-12-04 12:39:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
giờ 34’ sáng Thứ Tư.
Khi bước xuống cầu thang, Vince Vastagliano bỗng nghe có tiếng thét và tiếp theo là một tiếng gào khàn đục. Một thứ tiếng không hẳn là the thé cũng chẳng chói tai. Đó là tiếng kêu khiếp đảm, phát ra từ cổ họng mà hẳn Vince sẽ không thể nghe thấy nếu ông vẫn còn ở trên lầu; tuy vậy cái tiếng kêu đó biểu lộ một sự khiếp đảm tuyệt đối. Vince dừng lại, nắm lấy lan can cầu thang. Ông đứng im, đầu ngẩng cao, lắng tai nghe ngóng, sững sờ, không thể đưa ra quyết định gì. Tim ông đập mạnh.
Lại một tiếng thét nữa.
Ross Morrant, vệ sỹ của Vince, đang bận nấu bữa ăn qua loa trong bếp. Không còn nghi ngờ gì nữa, Vince biết ngay đó là tiếng kêu cứu của Morrant. Ngoài ra, ông cũng nghe có tiếng vật lộn, tiếng rổn rảng của chén đũa bị rơi vỡ. Rồi một tiếng động lớn và tiếng ly vỡ.
Vang lên đến cầu thang là giọng hổn hển, tắt nghẹn vì khiếp đảm của Ross Morrant:
Không ...không ...xin hãy ...Ồ, không ... hãy cứu tôi ... Chúa ơi, xin thương xót ... Không!
Mặt Vince ướt đẫm mồ hôi. Morrant là một gã lựa lưỡng, khỏe mạnh và rất can đảm. Thuở trẻ, Morrant là tay côn đồ có hạng. Ở tuổi mười tám, y đã là tên giết mướn; giết vì thích thú và được trả tiền. Theo năm tháng, y càng dày dạn kinh nghiệm hơn, trở thành người có thể giải quyết mọi khó khăn, bất chấp hiểm nguy. Có thể nói Morrant chưa hề thất bại trong một công tác được giao phó nào. Từ mười lăm tháng nay, y làm vệ sỹ và là người đi thâu tiền hụi chết cho Vince và chưa một lần nào Vince thấy y sợ hãi. Vince chưa từng thấy y sợ bất kỳ ai hay bất kỳ việc gì. Vậy mà giờ đây, Morrant đang lạy lục van xin ... Vince tưởng chừng không thể tin nổi điều đó. Một tiếng rú khàn đục vang lên, hẳn không phải của Morrant đâu vì nó chẳng có tính người. Đó là tiếng rú hoang dại, đầy ức chế và thù hận, tưởng như được thốt ra từ nhân vật hoạt hình trong một bộ phim khoa học viễn tưởng – một thứ tiếng được phát ra từ bên kia thế giới.
Từ nãy đến giờ, Vince nghĩ rằng Morrant đang bị các đối thủ trong giới xã hội đen thủ tiên nhằm
giành thêm thị phần ma túy. Nhưng giờ đây, khi nghe tiếng than van rên rỉ lạ lùng đang phát ra từ bếp, Vince thắc mắc không hiểu phải chăng gã vệ sỹ đang chu du cõi âm ty? Đột nhiên Vince rùng mình, buốt lạnh đến xương tủy. Cùng với cơn đau buốt ở tim, ông thấy mình thật vô vọng, yếu đuối và cô đơn.
Bước xuống hai bậc thang nữa, Vince hướng mắt về sảnh, nơi cửa ra vào. Chẳng có gì khác thường. Ông định chạy về phía đó, mở nhanh cửa rồi ra khỏi nhà trước khi bọn côn đồ kịp ra khỏi bếp và trông thấy ông. Ông thầm nghĩ: hẳn nên như thế. Nhưng rồi ông chần chừ và cái giây phút chần chừ đó quả thật tai hại.
Từ căn bếp vang lên tiếng rú của Morrant, một tiếng rú khủng khiếp hơn cả. Đó là tiếng kêu sau cùng, lúc lâm chung và tuyệt vọng. Rồi đột ngột im bặt.
Vince hiểu sự im lặng đó nghĩa là: gã cận vệ đã chết!
Bỗng nhiên, đèn đuốc trong nhà tắt ngấm! có lẽ ai đó đã kéo cầu dao điện rồi.
Trong bóng tối, Vince vội vã bước xuống cầu thang và đột ngột dừng lại khi nhận thấy có sự chuyển động. Cái mà ông nghe thấy không phải tiếng bước chân thông thường mà là thứ tiếng rít – sột soạt lạ kỳ, siêu tự nhiên, tựa như tiếng rung nhẹ của cái lúc lắc, khiến ông rùng mình, sởn tóc gáy. Vince cảm nhận có cái gì đó quỷ quái, một cái gì đó với đôi mắt trắng dã của tử thi, với đôi tay lạnh, nhơn nhớt đang đến gần ông. Một ý tưởng như thế quả là điều khá lạ lùng đối với người như Vince Vastagliano, một người có trí tưởng tượng không mấy phong phú. Tuy nhiên, ông không thể đẩy lùi cái mê tín kinh dị đang tràn ngập tâm trí ông được.
Trái tim Vince muốn vỡ tung trong lồng ngực.
Biết mình chẳng thể chạy thoát ra khỏi nhà, Vince quay ngược lên cầu thang. Trong đêm tối, ông xảy chân, suýt té ngã, rồi lấy lại thăng bằng. Cuối cùng ông lên được đến phòng. Phía sau ông, tiếng động trở nên hung tợn và dữ dội, càng lúc càng gần hơn. Cửa sổ phòng ngủ hắt vào thứ ánh sáng lờ mờ trên chiếc giường cổ có tán ô kiểu Ý thế kỷ XVIII, trên bàn ghế cổ và trên những cái chặn giấy bằng pha lê trên bàn, giữa hai cửa sổ. Nếu ngoái cổ lui lại, hẳn Vince có thể trông thấy cái bóng dáng đang đuổi theo ông. Nhưng ông không nhìn lại bởi ông sợ phải nhìn thấy.
Có một mùi hôi thối không thể tả đang tràn ngập căn phòng. Phải chăng mùi lưu huỳnh? Không hẳn! Nhưng là một thứ tương tự thế.
Tự thâm tâm, Vince biết cái gì đang đuổi theo mình. Tuy ý thức ông có thể phủ nhận điều đó, nhưng vô thức của ông biết rõ nó. Chính vì vậy mà Vince đã phải hoảng hốt chạy trốn, đôi mắt mở lớn khiếp đảm tựa con thú nghe tiếng súng nổ.
Vince vội vã chạy vào phòng tắm. Trong bóng tối, ông va mạnh vào cái cửa hé mở. Choáng váng, ông quờ quạng tìm nó, đóng mạnh cửa và khóa lại.
Trước khi cánh cửa kịp khép, ông đã trông thấy những đôi mắt trắng bạc, những đôi mắt ác mộng, rực sáng trong đêm. Có khoảng chục đôi mắt hoặc hơn thế nữa. Bây giờ, ông nghe thấy những tiếng giộng cửa. Rất nhiều tiếng giộng cửa. Ông biết chúng khá đông ở ngoài. Cánh cửa rung lên, ổ khóa kêu lách cách nhưng không hề hấn gì.
Ở ngoài kia, trong phòng ngủ, liên tục phát ra những tiếng khàn đục và những tiếng rít càng lúc càng giận dữ hơn. Tuy thứ tiếng kêu đó nghe lạ lẫm, chẳng mang tính người, nhưng ý nghĩa của nó thì rất rõ: đó là biểu hiện của sự phẫn nộ và thất vọng. Những vật đó đuổi theo Vince, biết chắc ông sẽ không thể thoát khỏi chúng và đương nhiên chúng không chấp nhận thua cuộc.
“Những con vật đó”, cái từ này xem chừng lạ thường, nhưng quả là thích hợp với chúng.
Vince có cảm tưởng mình đang điên loạn, tuy nhiên ông không thể bỏ qua những cảm nhận nguyên thủy và cái trực giác báo nguy đã khiến ông sởn tóc gáy. “Những con vật đó”! Chúng không phải đám chó săn. Trong đời Vince chưa từng thấy và cũng chẳng nghe nói đến những thứ như vậy. Đó là thứ thoát ra từ cơn ác mộng; chỉ như vậy chúng mới có thể làm Ross Morrant tả tơi, van xin và vô phương chống đỡ.
Những con vật đó đang cào cấu vào cửa, làm vỡ tung gỗ ra từng mảnh. Xét theo tiếng động phát ra thì móng vuốt của chúng chắc rất sắc bén. Cực kỳ sắc bén.
Vince thầm hỏi: Chúng thực sự là cái gì chứ?
Vince là người luôn sẵn sàng đương đầu với hiểm nguy, bởi nó luôn là điều không thể thiếu trong thế giới những tay trùm như ông ta. Một trùm ma túy thì không thể an hưởng cuộc sống êm đềm của một giáo viên. Tuy nhiên, Vince chưa từng nghĩ đến một cuộc tấn công như thế này. Tấn công bằng súng hay dao, ông có thể đương đầu. Gài bom trong xe cũng nằm trong dự liệu. Nhưng với lối chơi này thì lạ lùng quá. Trong khi những con vật đó đang cắn phá và cào cấu cánh cửa, Vince dò dẫm trong bóng tối để tìm đến bồn cầu. Ông đậy nắp lại và ngồi xuống, đưa tay cầm máy điện thoại. Thuở nhỏ, ở tuổi mười hai, Vince đã có dịp trông thấy máy điện thoại gắn trong toilet của cậu Gennaro Carramazza và từ dạo đó, đối với Vince, điện thoại trong toilet là biểu tượng của sự thành đạt, chứng tỏ ta là người giàu có, quyền lực và quan trọng. Giờ đây, ông cảm thấy hài lòng khi có điện thoại trong tay vì ông có thể kêu cứu.
Chẳng một âm thanh nào trong ống nghe. Vince cố nhấn nhiều lần nhưng không được.
Đường dây bị cắt rồi! Khốn kiếp!
Bên ngoài, những con vật lạ lùng đó vẫn tiếp tục cào cấu, nện vào cửa và tìm cách phá tung ổ khóa.
Vince ngước mắt nhìn cái cửa sổ duy nhất của phòng tắm: nó quá nhỏ để có thể thoát thân. Đã vậy, lớp kính mờ đục hầu như không để lọt chút ánh sáng nào.
Vince vô vọng thầm nghĩ: Những con vật đó hẳn sẽ không thể phá tung cửa. Rồi chúng sẽ chán nản mà bỏ đi thôi! Chúng sẽ chán nản, chắc chắn như thế!
Có tiếng ken két, lách cách của kim loại khiến Vince giật mình. Thứ tiếng đó phát ra từ trong phòng tắm, bên này cửa.
Vince đứng phắt dậy, đảo mắt nhìn khắp nơi trong bóng tối dày đặc.
Một vật bằng kim loại rơi xuống nền gạch. Vince nhảy nhỏm lên kêu kinh ngạc.
Ông thầm nghĩ, chắc vật vừa rơi xuống là nắm đấm cửa và ổ khóa! Lạy Chúa! Cửa bị phá rồi! Vince nhảy bổ về phía cửa, quyết không để chúng mở ra, nhưng rồi nhận thấy đấm cửa và ổ khóa vẫn còn nguyên đó. Hai tay run run, Vince vô vọng mò mẫm trong bóng tối để tìm then cửa: chúng vẫn còn đó, nguyên vẹn.
Vậy cái gì đã rơi xuống sàn?
Vince quay lại, thở hổn hển, tựa người vào cửa, chớp chớp mắt, cố xuyên thấu thứ bóng tối dày đặc này, cố tìm hiểu cái tiếng động mà ông vừa nghe.
Bỗng nhiên, Vince nhận ra bây giờ trong phòng tắm không chỉ có mình ông nữa. Ông rùng mình ớn lạnh. Tấm lưới thép gắn ở đầu ống thông hơi – đó chính là vật đã rơi xuống!
Vince quay phắt lại và nhìn về bức tường, phía cửa. Hai con mắt ánh bạc đang chăm chăm nhìn ông. Đó là những gì mà ông có thể thấy về con súc sinh: một đôi mắt không có tròng đen cũng chẳng có đồng tử. Những đôi mắt lấp lánh như lửa, tàn bạo và hung ác!
Vince thầm nghĩ: chuột ư?
Không phái! Chuột làm sao có thể tháo tung tấm lưới thép chứ? Vả lại, chuột làm gì có đôi mắt như thế?
Con súc sinh đó bắt đầu rít lên.
“Đừng!”, Vince thốt lên nho nhỏ.
Không một lối thoát!
Con súc sinh lao ra từ tường và ập vào mặt Vince. Những móng vuốt của nó cào thủng hai má ông, kéo sâu xuống miệng, kéo rách lợi. vince cảm thấy đau buốt khôn tả. Ông nấc lên, chực nôn thốc vì ghê tởm và khiếp đảm. Nhưng vì sắp nghẹt thở, ông cố nén cơn buồn nôn.
Những cái nanh xé toạc lớp da đầu. vince lảo đảo, vùng vẫy, va mạnh vào lavabo, nhưng sự va đập đó không tính là gì so với con đau cháy bỏng đang ngấu nghiến gương mặt ông.
Trước đây, ông vẫn tin rằng điều này chẳng bao giờ có thật. Vậy mà nó lại đang xảy ra. Đây không phải là chuyến đi ngắn ngủi vào địa ngục, mà là một chuyến đi dài.
Tiếng kêu gào của Vince bị bóp nghẹn bởi con vật lạ lùng đang bò lên đầu ông, và ông không còn thở được nữa. Ông đưa tay túm lấy con vật. Nó nhơn nhớt và lạnh ngắt tựa loài thủy quái trồi lên từ đáy biển. Ông giật nó ra khỏi mặt và đưa nó ra xa. Con vật phát ra những tiếng kêu khàn đục, rít lên, vùng vẫy tứ phía, cấu vào tay Vince nhưng ông vẫn giữ chặt nó. Ông quá sợ để phải buông nó ra. Ông biết rằng lần này nếu buông ra, nó sẽ nhảy vào cổ hoặc mặt ông.
Trong thoáng chốc, Vince thắc mắc không hiểu nó là thứ gì? Nò từ đâu đến?
Một phần trong tâm trí ông muốn nhìn nó cho rõ, buộc phải trông thấy nó và muốn biết con vật không tên này là thứ gì. Nhưng một phần khác của tâm trí thì lại đoán biết được toàn bộ sự khủng khiếp và ông thầm cảm ơn bóng tối.
Vince cảm thấy mình vừa bị cắn ở mắt cá chân trái trong khi con vật thứ hai đang bò dọc theo cẳng chân phải và xé toạc ống quần của ông.
Những con vật khác đang tiến vào từ ống thông hơi. Máu tuôn xuống từ trán đã giới hạm tầm nhìn của Vince. Nhưng ông vẫn có thể trông thấy hàng chục cặp mắt ánh bạc. Hàng chục ...
Vince thầm nghĩ: Hẳn đây là ác mộng!
Nhưng sự đau đớn mà ông cảm nhận là sự thật!
Lũ thú hung ác giờ đây đang lúc nhúc trên ngực ông, dọc theo lưng và trên hai vai. Hình dạng của chúng như chuột, nhưng không phải chuột bởi chúng cào, cấu và cắn. Toàn thân Vince đầy kín những con vật đó. Chúng đang tìm cách làm ông ngã xuống. Buông con vật trên tay ra, Vince đập mạnh vào bầy thú. Dái tai của ông vừa bị cắn đứt; những cái nanh nhỏ, nhọn hoắc đang cắm sâu vào cằm ông.
Ông nghe mình thốt lên những lời van xin nài nỉ thật đau xót, giống như Ross Morrant.
Rồi bóng tối dày đặc hơn và Vince bị nuốt chửng bởi sự im lặng vĩnh hằng.
Đêm Đen Buông Xuống Đêm Đen Buông Xuống - Dean R_Koontz Đêm Đen Buông Xuống