Nguyên tác: The Dark Arena
Số lần đọc/download: 648 / 77
Cập nhật: 2019-11-19 14:36:20 +0700
Chương 2
M
ặt trời buổi sáng đầu tháng sáu chiếu trên nhà ga mất mái, làm nó biến thành một sân vận động lộ thiên, khi Mosca bước ra khỏi toa tàu. Chàng hít một hơi dài không khí mùa xuân, mới tới đây chàng đã ngửi thấy mùi khói bốc lên từ những khu đổ nát của thành phố trong kia. Dọc theo các toa chàng thấy nhiều toán lính đứng sắp hàng. Cùng những nhân viên dân chính, chàng đi theo một người hướng dẫn đến chiếc xe buýt đậu chờ bên ngoài.
Họ đi qua đám đông những người chinh phục, như ngày xưa những người giàu sang vẫn đi như thế qua những đám người nghèo khổ, đi mà không cần nhìn ai hết, đi mà biết chắc rằng một lối đi luôn luôn mở rộng trước mặt mình. Những kẻ bị chinh phục, trong những bộ y phục cũ rách, nhàu nát, những thân hình gầy guộc và những bộ mặt hốc hác, trông giống như đám đàn ông, đàn bà quen sống suốt đời trong những nhà tế bần, ăn cháo bố thí và họ ngoan ngoãn tránh ra hai bên, nhìn ngây với những đôi mắt thèm muốn những người Mỹ ăn no, mặc ấm, béo tốt, hồng hào.
Đoàn người từ trên tàu xuống bước vào một công viên rộng trước nhà ga. Đối diện với chỗ họ đứng là Câu lạc bộ Hồng Thập Tự. Nhiều lính Mỹ trong bộ đồ trận xanh lá cây đã đứng chực trên bực cửa hội quán. Những khách sạn mới sửa lại viền quanh công viên, quân chiếm đóng và những nhân viên hành chính ngụ trong những khách sạn này. Những chiếc xe quân sự và xe tắc xi qua lại đầy đường. Tuy buổi sáng hãy còn rất sớm nhiều binh sĩ đã ngồi trên những chiếc ghế gỗ đặt quanh nhà ga, mỗi anh có một nàng Đức với chiếc vali nhỏ cố hữu ngồi cạnh. “Vẫn y như cũ, Mosca nghĩ, không có gì thay đổi.” Những lính Mỹ nhà ga đón những chuyến tàu như ở Hoa Kỳ những cô vợ trẻ ở ngoại ô đến nhà ga đón chồng họ đi làm ở thành phố về. Các chú lính đến đây chọn những thiếu nữ thiếu phụ Đức vừa mắt họ, ngỏ lời đề nghị với những câu tiếng Mỹ pha tiếng Đức hổ lốn cùng những mức độ sống sượng hoặc nhiều hoặc ít. Và những người phụ nữ của xứ bị chiếm đóng này có quyền lựa chọn một trong hai đường, một là ngồi co ro hoặc nằm co quắp suốt một đêm lạnh trong nhà ga không có mái này để chờ con tàu sáng mai hai là có một bữa ăn ngon, có rượu, có thuốc lá, có một chiếc giường ấm để ngủ qua đêm. Tất nhiên là trong đêm đó các nàng phải có sự đền đáp nhưng mà cẩn thận một chút thì cũng chẳng có gì đáng ngại. Thường thì con đường tốt vẫn được chọn.
Trên khắp tất cả những đường phố chung quanh công viên này đều có những tên buôn bán chợ đen và bọn trẻ con rình rập ăn cắp giật đồ của những chú lính ngờ nghệch từ những khu chợ đi ra hai tay ôm đầy ních những túi đầy căng nứt những kẹo, thuốc lá, xà phòng, cà phê, rượu, mặc dầu những chú lính no đủ này vẫn ôm cẩn thận những túi giấy ấy, cẩn thận còn hơn cả những lão già đi tìm vàng ngày xưa ôm những bọc vàng.
Trong lúc đứng chờ bước lên xe buýt. Mosca cảm thấy có một bàn tay người đặt lên cánh tay chàng. Quay lại, chàng nhìn thấy một khuôn mặt đẹp, xương xẩu nằm dười vành mũ Wehrmacht, chiếc mũ của Không quân Đức Quốc xã từ sau chiến tranh trở thành thứ mũ thông dụng của người đàn ông Đức.
Người thanh niên Đức hỏi nhanh chàng:
— Có đô la Mỹ không?
Mosca lắc đầu và quay đi. Một lần nữa chàng thấy bàn tay nắm lấy tay áo chàng.
— Thuốc lá?
Mosca bắt đầu bước lên bục xe, bàn tay níu chàng lại.
— Có gì không? Có muốn bán gì không?
Mosca nói cộc lốc bằng tiếng Đức:
— Buông tay ra, mau.
Người này bước xuống ngạc nhiên, trong cặp mắt y sáng lên cái nhìn vừa thù hận, vừa khinh bỉ.
Mosca đi vào xe và ngồi xuống. Qua cửa xe, chàng thấy người thanh niên đứng dưới vỉa hè nhìn chàng và bộ quần áo gabardine xám, màu trắng tinh của chiếc sơ mi y bận và chiếc ca vát kẻ vạch y mang trước ngực cùng đôi mắt khinh bỉ của y làm cho Mosca trong một lúc, ao ước chàng còn mặc bộ quân phục xanh lá cây cũ của chàng.
Chiếc xe buýt chầm chậm đưa họ đi xa nhà ga rồi rẽ vào một đường nhỏ cạnh công viên. Xe đưa họ vào một thế giới khác hắn. Công viên này và những toà nhà viền quanh nó như một pháo đài nằm giữa một vùng hoang vu, ra khỏi đó là cảnh hoang tàn, đổ nát đến tận chân trời xa, trên đó chỉ còn những bức tường cháy đổ, vài khung cửa hở hang không dẫn vào đâu hết, những bộ xương bằng sắt giơ những cánh tay khẳng khiu còn vướng những tảng gạch, xi măng lên trời, vài mảnh kính còn dính vào đó như vài miếng da chưa tróc hẳn.
Chiếc buýt thả gần hết những nhân viên dân chính ngồi trên xe ở nhiều trạm đỗ rồi đi thẳng tới phi trường Wiesbaden với Mosca và vài sĩ quan. Mosca và ông Gerald là hai nhân viên dân chính được quyền đi ngay khỏi Frankfort, tất cả những người kia phải ở lại thành phố này đợi lệnh.
Sau khi trình giấy tờ ở phòng kiểm soát sân bay, Mosca phải ngồi chờ tới sau bữa ăn trưa mới có máy bay đi Bremen. Và khi chiếc máy bay chạy mau trên đường bay để bốc lên. Mosca không có qua một cảm giác gì về việc chàng sắp bay bổng, chàng gần như không tin rằng máy bay lại có thể rời khỏi mặt đất này. Chàng thản nhiên nhìn mặt đất xa dần, xa dần cho đến lúc lục địa trở thành một thung lũng nâu thẫm không có đáy.
Giờ đây khi chàng sắp tới nơi đến cuối cùng của chàng, khi chuyến trở về của chàng sắp hoàn tất, chàng hồi tưởng lại vài tháng trời chàng sống ở nhà và cảm thấy khó chịu. Chàng lờ mờ cảm thấy chàng có tội đối với sự kiên nhẫn và tình yêu thương những người trong gia đình đã dành cho chàng. Nhưng chàng tuyệt nhiên không có qua một chút ước mong sẽ gặp lại mẹ và anh. Chàng chỉ thấy máy bay quá chậm, nó như treo lơ lửng vĩnh viễn trong bầu trời mùa xuân trong vắt và mênh mông vô hạn. Lúc ấy, chàng mới biết rằng sự thật mà chàng đã nói với mẹ chàng trước phút ra đi, thật ra chỉ là một lời nói dối. Quả thật chàng trở lại vì người con gái Đức ấy như bà mẹ chàng đã nghi ngờ, nhưng chàng trở lại mà không hy vọng gì sẽ tìm lại được nàng, chàng trở lại mà không hề tin rằng họ lại gặp nhau, lại sống với nhau như xưa, sau từng ấy tháng trời xa cách, chàng trở lại bởi vì chàng bắt buộc phải trở lại lục địa này. Trở lại bằng mọi giá, mọi cách. Chàng không chờ đợi sẽ gặp lại nàng chờ chàng ở đó cũng như khi chàng đã bỏ nàng ở lại giữa rừng hoang, bỏ nàng bị thương nặng, không thức ăn, không cách nào có thể ra khỏi rừng không có một thứ vũ khí nhỏ để tự vệ chống lại loài dã thú. Khi nghĩ như thế chàng cảm thấy một cơn đau thương chảy trong máu chàng, ứa đầy miệng chàng. Chàng nhìn thấy rõ ràng thân thể nàng, khuôn mặt nàng, màu tóc nàng, và sau cùng đây cũng là lần đầu tiên, chàng nhớ đến tên nàng, chàng nhớ nàng mạnh đến nỗi gần như là chàng kêu to tên nàng.
Trụ sở cảnh sát nổ tung vào trưa mùa hạ nóng nực cách đây gần một năm. Lúc ấy Mosca đang ngồi trong chiếc xe Jeep đậu ở đường Hoch Állee, cảm thấy mặt đất rung chuyển. Người sĩ quan mà chàng đang đợi, một Trung úy vừa mới từ Hoa Kỳ đến, lên xe vài phút sau và Mosca lái xe về Bộ chỉ huy Quân chính. Tại đây người ta la lên với họ tin nổ ở Bộ tư lệnh Cảnh sát và Mosca lái xe thẳng đến đó. Quân cảnh đã chặn mọi ngả đường vào khu vực này. Mosca và viên Trung úy xuất trình giấy tờ, xe họ được qua.
Toà nhà đồ sộ sơn xanh lá cây nằm trên khoảng đất cao nhất, ở đầu đường Am Vald Strasse. Đó là một toà nhà nhiều tầng, lởn và vuông, có một khoảng sân trong để đậu xe. Khi họ đến nơi, đám nhân viên dân chính người Đức vẫn còn tiếp tục dắt nhau ra khỏi toà nhà, mặt và y phục họ bị vôi bột phủ trắng. Vài phụ nữ ngất vì kích động. Họ được Quân cảnh đưa ngay đi xa toà nhà, vẫn im lặng, như không có gì xảy ra cả.
Mosca đi theo viên Trung úy vào một cửa nhỏ bên cạnh. Bên trong cửa này ngập đầy vôi gạch. Họ leo qua đó để vào sân trong.
Khoảng sân rộng trong toà nhà giờ đây trở thành một núi vôi gạch, những mui xe Jeep, xe vận tải, nhô lên đây đó như những cột buồm, những ống khói tàu chìm trong một biển nước đặc sệt. Cả bức tường che phủ ba tầng lầu bị sức nổ phá sập, ngửng nhìn lên Mosca thấy những bàn viết, ghế ngồi, tủ giấy, đồng hồ ngổn ngang trong những văn phòng trên đầu chàng.
Mosca nghe thấy một âm thanh chưa từng nghe thấy bao giờ một âm thanh đặc biệt của những thành phố trên lục địa này. Âm thanh ấy như cùng đến từ khắp hướng, một âm thanh nhỏ, trầm, đều đều như tiếng kêu của thú vật chứ không phải của người. Chàng tìm ra nơi phát ra âm ấy, và vừa trèo, vừa chui, vừa bò, vừa nhảy, chàng đến gần để nhìn thấy cái gáy đỏ ửng được bao quanh bởi một cổ áo đồng phục cảnh sát Đức thò ra, từ dưới một đống gạch. Người nằm đó đã chết rồi nhưng tiếng kêu phát ra từ trong cơ thể của nạn nhân. Mosca và viên Trung úy cố gắng bới gạch để kéo xác nạn nhân ra nhưng họ bới được một viên gạch thì có tới năm bảy viên khác bên trên rơi xuống. Viên Trung úy chui ra để gọi người vào tiếp tay.
Người cấp cứu bắt đầu vào đầy sân. Những bác sĩ đến từ bệnh viện căn cứ binh lính, người khiêng cáng Đức, lao công khiêng từng xác nạn nhân ra ngoài, Mosca theo họ ra phố.
Trong phố không khí dễ thở hơn, xe cứu thương xếp thành hàng dài bên kia đường, những xe cứu hỏa Đức sẵn sàng can thiệp. Vôi gạch vụn được đổ lên những xe vận tải. Trên vỉa hè trước cửa toà nhà có đặt vài cái bàn để làm văn phòng chỉ huy, Mosca nhìn thấy ông Đại tá của chàng đang sốt ruột đứng chờ lính mang ghế đến giữa đám sĩ quan phụ tá của ông. Chàng mỉm cười khi thấy họ đều cẩn thận đội mũ sắt. Một sĩ quan vẫy chàng đến gần.
— Anh lên gác Phòng Tài liệu mật của mình, - người sĩ quan tháo dây lưng có súng lục y đang đeo đưa cho chàng. - Nếu lại nổ cố mà chuồn. Nghe không?
Mosca vào tòa nhà. Chàng chầm chậm lên cầu thang đầy vôi gạch. Vừa đi chàng vừa ngửng đầu nhìn quanh, cẩn thận tránh đi dưới những chỗ trần nhà rạn nứt có vẻ muốn sập xuống.
Phòng Tài liệu mật nằm ở giữa hành lang. Mở cửa nhìn vào chàng thấy nó chỉ còn có nửa phòng, nửa phòng kia đã bay xuống dưới sân. Gần như trong phòng chẳng có gì đáng kể. Tất cả chỉ còn một tủ giấy duy nhất. Nhưng ngồi đây không trông rõ được cảnh bi thảm diễn ra bên dưới.
Ngồi thoải mái trong lòng chiếc ghế xoay chàng rút điếu xì gà trong túi áo ra châm lửa. Chân chàng chạm một vật gì lăn tròn trên sàn, nhìn xuống chàng ngạc nhiên khi thấy hai chai bia cạnh nhau. Chàng nhặt một chai lên, chai đó dính đầy bụi vôi nhưng vẫn còn nguyên. Chàng mở nút chai vừa uống vừa hút xì gà, vừa ngắm cảnh cấp cứu và cảnh người chết bên dưới.
Bỗng chàng nghe thấy tiếng chân người đi ngoài hành lang. Chàng rời ghế đi ra cửa nhìn xem. Từ cầu thang nhỏ tối om ở tít đầu hành lang một dãy đàn ông, đàn bà người Đức đi ngang qua mặt chàng. Họ là những nhân viên dân chính bị kẹt trong một căn phòng nào đó bây giờ mới dắt nhau ra được. Họ đi hàng một trên hành lang, họ không nhìn thấy chàng, họ như mù và mất hồn vì cơn kích động và sợ hãi. Người đi sau cùng là một thiếu nữ mảnh mai bận quần kaki và áo len. Khi gần tới chỗ Mosca đứng nàng lảo đảo rồi ngã xuống. Không có ai quay lại đỡ nàng, bọn người đi trước dường như không ai biết rằng đằng sau còn có người, Mosca bước ra đỡ nàng dậy. Nàng đưa tay lên mắt rồi cứ thế cúi đầu đi. Nàng sẽ đi thẳng và đi vĩnh viễn ra khỏi cuộc đời chàng nếu Mosca không đưa bàn tay cầm chai bia ra trước mặt nàng.
Nàng ngửng đầu lên và Mosca thấy mặt nàng, cô nàng trắng như tờ giấy, đôi mắt nàng mở to vì kích động. Nàng nói bằng tiếng Đức, giọng như khóc:
— Cho tôi xin, tôi xin…
Mosca hạ tay xuống và nàng đi qua mặt chàng trên hành lang. Nhưng chưa được vài bước, nàng lại ngã vào tường.
Mosca tới gần. Mắt nàng vẫn mở. Không biết phải làm gì, chàng đưa miệng chai bia vào miệng nàng nhưng nàng lắc đầu.
— Không, - nàng vẫn nói bằng tiếng Đức, - chỉ vì tôi sợ quá nên không đi được.
Chàng nghe trong giọng nói của nàng có âm thanh xấu hổ và nàng nói thật nhỏ, chàng chỉ vừa đủ nghe để hiểu nàng nói gì. Tiếng Đức của chàng không khá lắm. Chàng châm điếu thuốc lá, đặt vào giữa vành môi nàng rồi cúi xuống bồng nàng vào phòng, đặt nàng ngồi lên ghế.
Mosca mở chai bia thứ hai và lần này nàng chịu uống một chút. Phía dưới việc cấp cứu tấp nập. Các bác sĩ làm việc tíu tít, đám y tá nâng những bình huyết thanh quỳ gối trên gạch vụn, nhiều xác người phủ đầy bụi đất được khiêng ra cửa.
Người thiếu nữ chuyển mình trên ghế nói:
— Bây giờ tôi đi được rồi.
Nàng muốn đi như Mosca đứng chặn cửa. Mosca nói bằng thứ tiếng Đức vụng về của chàng:
— Cô chờ tôi bên ngoài nghe.
Nàng lắc đầu.
— Cô cần chút rượu mạnh, rượu thật mạnh, uống cho ấm, cho tỉnh lại.
Nàng lại lắc đầu.
— Chuyện đứng đắn mà. Không có gì bậy bạ đâu… - Chàng đổi sang tiếng Mỹ, - tôi nói thật, tôi thề độc…
Với một cử chỉ khôi hài, chàng đặt chai bia lên ngực, chỗ trái tim. Nàng mỉm cười và chạm nhẹ vào người chàng khi lách mình qua cửa. Chàng đứng nhìn theo bóng dáng mảnh dẻ của nàng, đi chậm nhưng chắc chắn, xa dần trên hành lang để xuống cầu thang đầy vôi gạch..
Mối tình của họ bắt đầu như thế, trong lúc những xác chết người chinh phục cũng như kẻ bị chinh phục cùng chết cứng như nhau được khiêng đi dưới chân họ. Mosca cảm thấy xúc động đến thương hại và một niềm thương yêu hiền dịu kỳ lạ trước tấm thân mảnh mai và khuôn mặt gầy guộc của nàng. Buổi tối trong căn phòng nhỏ của chàng, họ nghe nhạc phát ra từ cái máy radio nhỏ xíu, họ uống chai rượu ngọt, và khi nàng định về, chàng tìm hết lý do này đến lý do khác để giữ nàng ở lại. Cho đến lúc sau giờ giới nghiêm nàng đành phải ở lại. Nàng không để cho chàng hôn nàng suốt buổi tối.
Nàng cởi y phục ở dưới mền trong lúc chàng hút điếu thuốc lá cuối cùng và uống ly rượu cuối cùng. Khi chàng nằm xuống cạnh nàng, nàng quay lại chàng với một sự nồng nàn làm chàng ngạc nhiên và hào hứng.
Nhiều tháng sau nàng nói với chàng là trước đêm đó, nàng không gần đàn ông đến cả gần một năm trời. Khi nghe nàng nói câu đó chàng cười, nàng cũng mỉm cười. Nếu đàn ông mà nói như thế, ai cũng thương hại, nhưng đàn bà mà nói, người ta lại cười.
Nhưng chàng đã hiểu ngay từ đêm đầu tiên đó và từ ấy chàng còn hiểu nhiều chuyện khác nữa. Chàng hiểu là nàng sợ hãi chàng, vì chàng là kẻ thù, những tiếng nhạc radio êm ái, những chất rượu nóng, những điếu thuốc lá quý báu làm thần kinh êm dịu, những chiếc bánh sandwich đầy thịt chàng mua của lão Trung sĩ giữ phòng ăn của sĩ quan những xa xỉ phẩm mà đã quá lâu rồi nàng không được hưởng, đã phối hợp với dục tình trong nàng. Họ đã chơi để quên lãng thời gian cho đến lúc họ biết rằng đêm đã quá khuya nàng không thể ra về được nữa. Trò chơi đó không làm tổn hại gì đến đêm vui của họ, có lẽ vì thể xác họ thích hợp với nhau, và đêm trôi qua trong một khoái lạc dài. Cho đến khi đêm gần hết, trong không gian xám của giờ trước bình minh, nàng ngủ, chàng thức nằm hút thuốc lá, Mosca nghĩ, mình phải giữ mãi cho mình người con gái này, và chàng vừa trìu mến, vừa thương hại, nỗi thương mến chen lẫn đôi chút hổ thẹn, nghĩ đến chàng đã hành hạ nàng như thế nào trong đêm qua.
Buổi sáng hôm sau khi Hella tỉnh giấc nàng sợ hãi. Trong vài giây nàng không biết là nàng đang nằm ở đâu và tại sao nàng lại nằm đây trong căn phòng hoàn toàn xa lạ này. Khi nhớ lại nàng hổ thẹn vì nàng đã chịu đầu hàng quá dễ dàng, quá lộ liễu, kẻ thù. Nhưng chân nàng vướng với chân Mosca trong chiếc giường chật làm cho toàn thân nàng tràn đầy một khoái cảm ấm áp.
Nàng nhổm mình để nhìn mặt Mosca, hổ thẹn nhớ lại rằng nàng đã thực sự không nhớ rõ nét mặt chàng, không biết chắc mặt chàng ra làm sao. Vành môi kẻ thù mỏng và gần như khắc khổ, khuôn mặt hẹp và cứng cỏi, ngay cả trong lúc ngủ say, nét mặt ấy cũng không thoải mái. Người chàng cứng nhắc trên chiếc giường chật và chàng ngủ thật êm, gần như không thở, làm cho nàng nghĩ đến chuyện hay là chàng giả vờ ngủ, chàng đang nhìn nàng qua riềm mi, chàng đang ngắm, nàng ngắm chàng.
Hella lặng lẽ ra khỏi giường và yên lặng bận y phục. Nàng đói, và nhìn thấy gói thuốc lá của Mosca để trên bàn, nàng rút ra một điếu. Khói thuốc ẩm và ngọt. Nhìn qua cửa kính và không nghe qua một tiếng động nào dưới đường, nàng biết rằng buổi sáng còn rất sớm. Nàng muốn ra khỏi đây nhưng cùng một lúc lại hy vọng chàng còn vài hộp thực phẩm trong phòng và sẽ tặng nàng một hộp nếu chàng thức. Nàng nghĩ, với một chút xấu hổ ranh mãnh, rằng nàng xứng đáng được chàng tặng như thế.
Nàng liếc nhìn vào giường và giật mình khi đôi mắt anh chàng Mỹ đã mở và đang thản nhiên nhìn nàng. Nàng đứng lên ngượng nghịu một cách lố bịch giơ tay ra để chào từ biệt chàng. Chàng cười, đưa tay ra nắm lấy nàng, kéo nàng xuống giường. Chàng nói, giọng chế nhạo, bằng tiếng Mỹ:
— Chúng mình thương yêu nhau, đâu có thể chia tay như thế được.
Nàng không hiểu nhưng nàng biết là chàng nhạo nàng và nàng giận. Nàng nói bằng tiếng Đức:
— Tôi phải đi.
Nhưng chàng không chịu buông nàng ra và nói:
— Cho điếu thuốc.
Nàng châm điếu thuốc cho chàng. Chàng ngồi lên trong giường để hút thuốc, tấm mền rời khỏi người chàng và nàng nhìn thấy vết sẹo dài chạy từ bụng chàng lên đến đầu vú bên trái của chàng. Nàng hỏi bằng tiếng Đức:
— Chiến tranh à?
Chàng cười, chỉ tay vào nàng đáp:
— Tại em.
Trong một lúc, Helle tưởng như chàng kết tội chính cá nhân nàng và nàng quay mặt đi để khỏi phải nhìn chàng.
Chàng nói bằng thứ tiếng Đức vụng về:
— Em đói không?
Nàng gật đầu. Chàng nhảy ra khỏi giường. Với một vẻ hổ thẹn và Mosca thấy là buồn cười và đáng yêu, nàng cúi mặt nhìn xuống suốt lúc chàng đứng cạnh giường bận quần áo.
— Nằm vào giường đi, ngồi làm gì cho lạnh.
Bận quần áo xong và khi sẵn sàng ra khỏi phòng, chàng bảo nàng:
— Anh chạy đi mua bánh về chúng mình cùng ăn.
Nàng không để lộ gì là nàng hiểu nhưng chàng biết rằng vì một lý do riêng nào đó, nàng không chịu nằm trở vào giường nữa. Chàng nhún vai và chạy ra khỏi phòng, chạy mau xuống cầu thang, ra sân nhảy lên chiếc Jeep lái vèo đến phòng ăn mua một bình cà phê, vài chiếc bánh sandwich trứng. Trở về phòng, chàng thấy nàng vẫn bận nguyên y phục ngồi bên cửa sổ. Chàng đưa bánh cho nàng và họ uống cà phê. Nàng đưa cho chàng một chiếc bánh nhưng chàng lắc đầu. Chàng thích thú thấy rằng sau cử chỉ mời bánh do dự đó, nàng không mời chàng ăn nữa.
Chàng hỏi bằng tiếng Đức:
— Tối nay em lại đến chứ?
Nàng lắc đầu. Họ nhìn nhau, chàng không có qua một nét xúc động nào trên mặt. Qua nét mặt ấy, nàng hiểu rằng chàng sẽ không hỏi nàng lần thứ hai câu chàng vừa hỏi. Chàng đã sẵn sàng gạt nàng ra khỏi tâm trí của chàng, sẵn sàng làm cho đêm họ vừa sống với nhau trở thành không là gì cả. Nàng nghĩ rồi nói: “Đêm mai”, và mỉm cười. Nàng uống hớp cà phê cuối cùng, cúi xuống hôn chàng và đi.
Nàng kể lại với chàng tất cả những chuyện ấy sau đó. Không biết là sau ba tháng, hay sau bốn tháng? Chỉ biết đó là một thời gian thoả mãn dài, thời gian đầy những khoái lạc vật chất và dễ chịu. Đến một ngày đi vào phòng, chàng thấy nàng ngồi trong tư thế cố điển của những người vợ hiền, mạng lại một đống bít tất rách.
— A… - Chàng nói bằng tiếng Đức, - cô nàng dịu hiền.
Hella mỉm cười e lệ và nhìn đăm vào mắt chàng như muốn đọc thấy trong đó tâm trạng của chàng, để biết chàng nghĩ gì trước cảnh nàng ngồi làm việc như một người vợ hiền như thế này. Đó là giai đoạn đầu tiên của chiến dịch làm cho chàng không muốn bỏ nàng, giữ chàng ở lại trên xứ sở kẻ thù của chàng. Tuy rằng chàng hiểu rõ như thế nhưng chàng không cảm thấy khó chịu gì hết.
Rồi sau đó nàng thử tấn công bằng chiến thuật trực diện, bằng võ khí từng được thử thách nhiều lần, và đã tỏ ra thành công - nàng đã có thai. Nhưng chàng không tỏ ra cáu kỉnh, không thương hại, chỉ bực mình. Chàng nói:
— Cho nó ra. Anh sẽ đưa em đến bác sĩ.
Hella lắc đầu nói:
— Không. Em muốn có con.
Mosca nhún vai:
— Anh phải về nước. Không gì có thể giữ anh ở lại đây được.
— Không sao, - nàng nói. Nàng không có một hành động thương thảo nào hết. Nàng trao thân trọn vẹn cho chàng trong tất cả mọi chuyện, bằng tất cả mọi cách.
Cho đến một ngày, dù biết là mình nói dối, Mosca cũng vẫn phải nói:
— Anh sẽ trở lại.
Nàng nhìn chàng chăm chú, nàng biết chàng nói dối và chàng thấy là nàng biết. Và đó chính là lầm lỗi đã làm cho tất cả vụ này xảy ra. Bởi vì trong những ngày sau đó chàng luôn luôn nhắc lại lời dối trá ấy. Đôi khi chàng nhắc lại trong men rượu trong cơn hào hứng của cuộc say, đến nỗi cả nàng và chàng cùng tin đó là chuyện thật. Nàng tin với một niềm tin nội tâm bướng bỉnh mà nàng có đối với rất nhiều chuyện.
Ngày cuối cùng chàng vào phòng và thấy nàng đã soạn xong túi quân trang cho chàng. Cái túi dựng thẳng bên cửa sổ, như một thằng bù nhìn màu xanh căng phồng. Lúc đó là sau bữa ăn trưa và ánh sáng của những tia sáng màu vàng tháng Mười tràn đầy gian phòng. Chiếc vận tải chở chàng ra bến tàu sẽ chuyển bánh vào giờ ăn tối.
Chàng kinh sợ khoảng thời gian chàng phải sống với nàng từ lúc này đến khi lên xe ra đi, chàng nói:
— Chúng mình đi chơi một vòng.
Nàng lắc đầu ra hiệu cho chàng đến gần. Chàng nhìn thấy vòng bụng của nàng đã nở lớn với đứa con nằm trong đó của nàng. Chàng không cảm thấy ham muốn nhưng vẫn cố tự ép cho đến khi ham muốn đến và cảm thấy xấu hổ vì sự nồng nàn khẩn cấp của nàng. Khi sắp đến giờ ăn tối, chàng bận y phục rồi nói:
— Anh muốn em đi ngay bây giờ. Anh không muốn em chờ đến lúc xe đến.
— Vâng, - nàng nói với vẻ phục tùng, rồi nàng thu lượm quần áo thành một bó, bỏ vào cái vali nhỏ.
Trước khi nàng đi, chàng cho nàng tất cả số thuốc lá và số tiền Đức chàng có, rồi hai người cùng ra khỏi toà nhà. Trên hè phố, chàng nói: “Chào em”, và hôn nàng. Chàng thấy nàng không còn nói được nữa vì nước mắt chảy ràn rụa trên má nàng nhưng nàng vẫn đi thẳng người trên hè phố, nàng đi xuôi đường Contres Carpe để tới Wald Strasse. Nàng đi không nhìn thấy gì hết, không một lần quay nhìn trở lại.
Chàng đứng nhìn nàng mãi cho đến lúc nàng đi khuất, lòng tin chắc rằng đây là lần cuối cùng chàng nhìn thấy nàng. Chàng cảm thấy một nỗi dễ chịu mơ hồ vì chuyện này như thế là đã xong đã hết, xong và hết một cách dễ dàng, không có gì lôi thôi rắc rối. Rồi chàng nhớ lại lời nàng đã nói trong mấy đêm trước đó, những lời mà chàng không thể không tin là nàng nói thật: “Đừng lo cho em, cũng đừng lo cho đứa nhỏ. Anh đừng nghĩ rằng anh có lỗi, nếu anh không trở lại. Con chúng ta sẽ làm cho em sung sướng, nó sẽ nhắc nhở em nhớ mãi chúng ta đã sống hạnh phúc với nhau đến chừng nào. Và anh đừng trở lại vì em, nếu anh không muốn trở lại.”
Lúc đó chàng bực bội vì điều mà chàng cho rằng thanh cao giả dối trong lời nói của nàng. Nhưng nàng nói tiếp: “Em sẽ chờ anh ít nhất là một năm, có thể là hai năm. Nhưng nếu anh không trở lại, em cũng vẫn sung sướng. Em sẽ tìm một người đàn ông khác và sẽ sống cuộc đời của em, người ta ai cũng như thế cả. Em không sợ hãi đâu, em không sợ em sẽ có con hoặc em phải nuôi con một mình. Anh có hiểu rằng em không sợ hãi hay không?.” Và khi đó chàng hiểu. Chàng hiểu rằng nàng không hề sợ hãi bất cứ một nỗi đau đớn hay buồn khổ nào mà chàng có thể gây ra cho nàng, hoặc sự tàn nhẫn hay sự thiếu vắng yêu thương, trìu mến vốn là một phần trong con người chàng. Nhưng trên tất cả những cái đó, có một điều chính là nàng không hiểu, và điều đó lại chính là điều chàng thèm muốn nhất. Đó là điều nàng không hề sợ hãi con người nội tâm của chính nàng, đó là điều nàng chấp nhận sự tàn ác và hờn giận của cuộc sống chung quanh và nàng vẫn vững tin ở việc đem tình yêu cho người khác. Chàng hiểu rằng nàng buồn cho chàng nhiều hơn là buồn cho nàng.