Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: David Ignatius
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Tao Of Deception
Dịch giả: Cù Tuấn
Biên tập: Truong Bui
Upload bìa: minh hải
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 18
Cập nhật: 2023-08-05 09:50:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
. 1998. Bắc Kinh
Tom vẫn nghe thấy giọng nói của Du Cường Thanh trong đầu và người Trung Quốc cũng không quên ông ta. Các cán bộ cấp cao của Bộ An ninh Trung Quốc vẫn nhớ cảm giác hoảng sợ rụng rời sau khi Du Cường Thanh đào tẩu. Đèn đã sáng suốt đêm trong nhiều tuần tại trụ sở mới của Bộ ở Xiyuan, bên cạnh Cung điện Mùa hè. Văn phòng Bộ nhìn ra khu vườn hoàng gia và hồ nước nơi đàn cá chép được thả dày đặc khiến mặt nước lấp lánh ánh vàng vảy cá. Nhưng trong những năm sau khi Du Cường Thanh chạy trốn, những cánh cửa chớp và những tấm rèm nặng nề phía sau chúng vẫn được kéo lại, để che chắn cho một Bộ An ninh vẫn còn bị sốc.
Ban đầu, các quan chức cấp cao của Bộ An ninh Trung Quốc đã hy vọng rằng Du Cường Thanh có thể đã bỏ trốn cùng một trong những nhân tình của mình, hoặc có thể chết trong một vụ tai nạn xe hơi. Nhưng những ước mơ mang tính an ủi đó tan biến khi Larry Wu-Tai Chin bị bắt. Chin đã nhắn tin cho nhân viên phụ trách mình ở New York, một linh mục Công giáo, để nói rằng ông ta sợ rằng mình đang bị theo dõi. Vài ngày sau, FBI đến nhà ông ta.
Một số thành viên của Ủy ban Trung ương tuyên bố rằng nếu Bộ này hành động nhanh hơn, họ có thể đã cứu được Chin. Nhưng đó là điều vô nghĩa. Nếu họ cố gắng đẩy Chin ra khỏi Mỹ, họ sẽ chỉ làm lộ ra thêm nhiều điệp viên của Bộ An ninh Trung Quốc hơn. Điều may mắn là Chin đã làm điều đúng đắn: tự sát bằng một chiếc túi nylon thắt chặt quanh cổ.
Đổi lại, Bộ An ninh Trung Quốc đã làm đúng việc cần làm. Bộ này đã dựng lên một đài tưởng niệm vô danh cho Chin, không tên, không thông điệp, ở Công viên Hương Sơn, phía bắc trung tâm thành phố Bắc Kinh. Các cán bộ Bộ An ninh Trung Quốc vẫn ghé qua đây vào những ngày cuối tuần để viếng Chin.
Làm sao để xây dựng lại khi nhà đã nát? Đây là câu hỏi trong một thập kỷ sau khi Du Cường Thanh bỏ trốn. Một số người nghĩ rằng Bộ An ninh chỉ đơn giản là có vài sửa chữa khiêm tốn. Nhưng đã có một thay đổi mang tính cách mạng. Ý tưởng này đến từ bên trên, từ các tướng lĩnh của Quân đội Giải phóng Nhân dân, những người ngay từ đầu chưa bao giờ thích ý tưởng về một cơ quan gián điệp độc lập. Và từ bên dưới, từ các nhân viên trẻ hơn, những người biết rằng Du Cường Thanh có lẽ đã làm tổn hại đến mọi hoạt động lớn mà tổ chức của họ đang thực hiện.
Vì vậy, Bộ An ninh Trung Quốc được tổ chức lại từ đầu. Và trong dự án này, nhân viên sáng tạo nhất hóa ra lại là một phụ nữ trẻ tên Ma Wei.
Ma Wei đến từ Thượng Hải, nơi cư dân thích nghĩ rằng họ giỏi nhất mọi thứ, kể cả làm gián điệp. Nhưng cô xuất thân từ một gia đình bình thường. Cha cô là một cảnh sát. Mẹ cô làm việc trong một nhà máy. Ma Wei không theo học tại một trong những trường trung học ưa thích, nhưng cô đã nhận được điểm rất cao từ các giáo viên của mình ở quận Tô Châu. Cô được khen ngợi vì bảng điểm cao. Cô đã đánh nhau với những cô gái bắt nạt mình và dù nhỏ bé nhưng cô ấy luôn chiến thắng. Thành ủy Thượng Hải chú ý đến cô. Ma Wei nhận được học bổng sang Mỹ du học.
Ma Wei học đại học ở “trung tâm thành phố”. Cô đã học tại Đại học Wisconsin trong bốn năm với tư cách là sinh viên đại học, và sau đó là hai năm nữa với tư cách là nghiên cứu sinh tâm lý học. Cô ủng hộ đội bóng Badgers. Cô ăn sữa đông phô mai chiên. Cô đã học nói tiếng Anh hoàn hảo. Cô là cô gái mà không ai để ý.
Bộ An ninh Trung Quốc đã mời Ma Wei đến một trại huấn luyện đặc biệt vào mùa hè trước khi cô đến Madison, giống như họ đã làm với nhiều người Trung Quốc du học. Từ Madison, cô nộp báo cáo sáu tháng một lần cho văn phòng Thượng Hải của Bộ An ninh Nhà nước, thông qua một “người bạn” Trung Quốc ở Mỹ.
Ma Wei đang sống trong khuôn viên trường khi một tờ báo Mỹ đăng bài báo về việc Du Cường Thanh đào tẩu. Cô cảm thấy phát ốm. Cô biết Bộ này. Cô ấy là một thành viên bí mật của đội tình báo. Đó cũng là công việc của cô, trong khi Du Cường Thanh đã phản bội. Khi học xong và trở về Trung Quốc, Ma Wei nộp đơn xin việc ở Bộ An ninh và được nhận vào làm ở chi nhánh Bắc Mỹ.
Những người ở trụ sở Bộ An ninh Trung Quốc gọi Ma Wei là “cô gái người Mỹ.” Cô mặc quần jean và giày thể thao màu đen, và cô buộc mái tóc đen dài của mình thành kiểu đuôi ngựa. Ca sĩ yêu thích của Ma Wei là Madonna. Cô thích nghe các bản nhạc rap Mỹ. Các cán bộ lớn tuổi hơn trong Bộ An ninh Trung Quốc không biết phải làm gì với cô.
Ma Wei cho rằng Bộ An ninh Trung Quốc đã quá sợ hãi CIA. Bây giờ Trung Quốc đã có nhiều tiền hơn. Nó không cần tập trung quá nhiều vào những người Trung Quốc “trung thành” như Wu-Tai Chin. Bộ An ninh Trung Quốc có thể mua lòng trung thành. Cô đã quan sát người Mỹ ở cự ly gần. Họ cũng tham lam và ích kỷ như bất kỳ ai. Và CIA đã phạm sai lầm. Các nhân viên tình báo Mỹ đã tỏ ra bất cẩn. Họ đã bị bắt.
Và bây giờ người Mỹ đang lo sợ về chủ nghĩa khủng bố. Việc này có thể mở ra một lối đột nhập. Al-Qaeda đã đánh bom các đại sứ quán Mỹ ở Tanzania và Kenya. CIA đang ra sức tìm kiếm đối tác.
Ma Wei là một trong những nhân viên trẻ của Bộ An ninh Trung Quốc ở Bắc Kinh được cử đến tham dự các hội thảo chống khủng bố do CIA hướng dẫn cho “dịch vụ liên lạc”. Các cuộc hội thảo diễn ra trong một tòa nhà phụ của đại sứ quán ở Bắc Kinh. Các nhân viên CIA biết Ma Wei nói được tiếng Anh, nhưng cô hầu như im lặng. Cô lắng nghe rất cẩn thận và ghi lại nhiều ghi chú sau mỗi cuộc họp.
“Ms. Ma” là cái tên mà cô yêu cầu người Mỹ gọi mình. Ma Wei yêu cầu họ giúp đỡ về một số bài tập. MASINT là gì? Định vị địa lý hoạt động như thế nào? Làm thế nào mà một cái tên có được trên một danh sách theo dõi? Ma Wei sẽ yêu cầu một nhân viên CIA giải thích và vờ tỏ ra không hiểu, vì vậy một người khác sẽ thử dạy cô. Trở lại phòng làm việc, Ma Wei lập một “sổ tay khuôn mặt”, với tất cả những người cô đã gặp và ghi chú về từng người.
Bộ An ninh Trung Quốc đã biết tên của các nhân viên tình báo công khai ở Đại sứ quán Mỹ tại Bắc Kinh, nhưng Ma Wei có thể cung cấp thêm chi tiết. Sau đó, khi làm việc với thông tin được cung cấp bởi các đặc vụ Bộ An ninh Trung Quốc, những người là một phần của nhân viên Trung Quốc bên trong đại sứ quán, họ có thể kết nối các nhân viên tình báo đã biết với những người Mỹ khác mà họ đã giao lưu, ăn trưa chung trong quán ăn tự phục vụ, và chơi thể thao vào cuối tuần.
Đó chính là Đạo của Ma Wei: Cô cẩn thận và chính xác như một kỹ sư, nhưng cũng sáng tạo như một nghệ sĩ. Nghề gián điệp thời Du Cường Thanh là huy động số lượng lớn người. Ma Wei coi thường cách tiếp cận này vì đủ loại lý do. Phong cách của cô nhanh nhẹn hơn. Và Ma Wei có một máy nhắn tin dưới yên xe - một thứ để chứng minh với bản thân và một số đồng nghiệp cấp cao của cô: Cô không muốn dính dáng gì đến người đàn ông Du Cường Thanh này.
Bộ An ninh Trung Quốc gọi các hoạt động của Ma Wei là “CT File,” bằng tiếng Anh. Nó đã vạch trần gần như tất cả các nhân viên tình báo giấu mặt của CIA ở Bắc Kinh, và nó đã mang lại thành công to lớn cho cô. Bộ đã thăng 2 cấp cho cô và một năm sau đó, họ phong Ma Wei làm phó trưởng ban Bắc Mỹ. Vai trò mới này đã giúp “cô gái người Mỹ” tự tin phát triển khả năng nhắm mục tiêu tích cực hơn.
“Hãy kiểm tra chúng,” Ma Wei đề xuất tại một cuộc họp nhân viên ở Xiyuan. “Hãy cho những kẻ đào tẩu tấn công họ và xem họ phản ứng thế nào. Các nhân viên tình báo thực sự của Bộ, với lịch sử tình báo có thể kiểm chứng chính xác, sẽ tiếp cận họ. Sau đó, chúng ta có thể thấy các đặc vụ của Mỹ làm việc như thế nào, tại sao họ tin tưởng người này mà không tin tưởng người khác. Chúng ta cần thêm các đặc vụ như Wu-Tai. Chúng ta cần có thật nhiều tay trong ngay tại CIA, để họ thậm chí va vào nhau.”
4. 1999, Thành Đô
Tom Crane đã học cách sử dụng trực giác của mình. Anh nghe thấy giọng nói của Du Cường Thanh trong tâm trí mình, từ những đêm khuya khi ông già nhớ nhà và muốn đọc to cuốn Tôn Tử binh pháp. Du Cường Thanh nói bằng tiếng phổ thông khá nhã nhặn, giọng ông mềm đi vì rượu whisky Scotch:
“'Không thể sử dụng gián điệp một cách hữu ích nếu không có một trực giác nhạy bén nhất định.' Anh có nghe thấy không, Tom? ‘Nếu không có sự khéo léo tinh tế của đầu óc, người ta không thể chắc chắn về sự thật trong các báo cáo của họ.’ Anh có đang nghe không? ‘Mồi thơm ắt có cá mắc câu.’ Hiểu chưa?”
Tom đã nghe rất kỹ. Trong năm đầu tiên của anh ở Thành Đô, năm người Trung Quốc đã đề nghị đào tẩu — mỗi người đều tuyên bố có thông tin tình báo khẩn cấp cần bán và muốn được hỗ trợ bí mật ngay lập tức. Người nào là thật đây? Tom ước gì mình có một thử nghiệm, để phân biệt vàng với đồng thau. Cuối cùng, anh đã có bản năng của mình, và nó tỏ ra đáng tin cậy một cách lạ thường.
Những người đào tẩu đã trình diễn một vở kịch khá nghệ thuật. Hai trong số những kẻ tự nhận là đào ngũ tỏ ra thích trêu ngươi. Họ tuyên bố họ làm việc cho chi nhánh Bộ An ninh Trung Quốc địa phương. Một người ném tin nhắn qua bức tường vữa trên đường Lingshiguan; anh ta tuyên bố đang tuyển sinh viên Trung Quốc sang Mỹ. Người kia để lại một tin nhắn viết tay dưới cần gạt nước trên ô tô của sứ quán; cô ta nói rằng mình chịu trách nhiệm cài gián điệp Trung Quốc bên trong các công ty Mỹ có trụ sở tại Tứ Xuyên.
Tất nhiên, họ muốn thiết lập liên lạc ngay lập tức. Tom ra sức trì hoãn; anh cảm thấy họ có thể là hàng giả. Anh đã yêu cầu FBI tiến hành kiểm tra những sinh viên được cho là đã được cử đến Mỹ; hầu hết những cái tên đều là những kẻ ngu ngốc. Tom yêu cầu Phòng Tài nguyên Quốc gia truy vấn các công ty về nhân viên của họ làm việc tại các tỉnh. Các nhân viên an ninh của công ty cho biết họ không cho phép nhân viên Trung Quốc vào không gian làm việc an toàn của họ. Vì vậy, Tom đã không để ý đến những người tự nhận là đào tẩu đó.
Điều dễ dàng nhất để làm với một kẻ đào ngũ là nói không: Không ai trong cơ quan từng bị khiển trách vì quá cẩn thận. Cái giá của việc làm sai thường cao hơn lợi ích của việc làm đúng. Nhưng những nhân viên tình báo giỏi nhất có giác quan thứ sáu. Họ biết những rủi ro nào đáng để chấp nhận. Và bản năng đó trỗi dậy khi lời đề nghị thứ năm xin làm gián điệp cho Mỹ lọt vào túi áo của Tom.
****
Tom đang tản bộ về nhà sau giờ làm việc từ văn phòng của anh trên đường Lingshiguan đến căn hộ của anh ở khách sạn Jinjiang bên kia sông. Đó là đầu mùa xuân; những bụi cây đang chớm nở hoa, một nửa lá xanh tươi. Anh thực hiện việc đi bộ này mỗi ngày nếu có thể; một người Mỹ thân thiện, trên thực tế là quảng cáo về sự sẵn có của mình, với hy vọng rằng một người Trung Quốc nào đó sẽ bắt liên lạc.
Tom đang đi trên đường Renmin về phía cây cầu thì một người đàn ông va vào anh từ phía sau. Anh ta cao và có vẻ ngoài khao khát, đôi mắt rực lửa khi nhìn thẳng vào Crane rồi lao đi. Tom cảm thấy người đàn ông đút tay vào túi áo khoác rồi vụng về rút ra. Sau cú va chạm, người đàn ông vội vã đi mất. Tom nghiên cứu anh ta, chiều cao, dáng người, quần áo. Vỉa hè đông đúc khi người đàn ông lướt qua, vì vậy các camera giám sát đường Renmin sẽ không có hình ảnh cận cảnh của người này.
Tom tiếp tục đi bộ, băng qua cây cầu, nhưng anh đi thêm vài vòng ở một công viên ven sông trước khi quay trở lại phòng của mình. Khách sạn từng là địa điểm cũ của lãnh sự quán; mỗi tấm trần và tấm ốp tường đều có thể ẩn giấu một camera. Đó không phải là nơi để đọc một tin nhắn bí mật.
Anh ngồi xuống một băng ghế trống quay mặt ra sông. Anh lấy bức thư ra khỏi túi, giữ nó bằng một chiếc khăn tay và đọc những dòng chữ Trung Quốc. Anh nhanh chóng dịch chúng trong đầu:
“Tôi làm việc cho Bộ An ninh Quốc gia. Tôi cần tiền. Tôi có một vấn đề với phụ nữ. Tôi có thể bán cho bạn những bí mật. Bí mật đầu tiên là miễn phí. Phó tổng lãnh sự của bạn, Louis Chen, đã được Bộ của tôi tuyển dụng. Tôi còn nhiều bí mật khác. Gặp tôi lúc 4 giờ chiều ngày mai ở rìa phía đông của hồ Xinglong, phía nam thành phố, trên con đường bên dưới đường Hupan. Nếu bạn đi một mình mà không có ai theo dõi, tôi sẽ tiếp cận bạn. Mang theo một túi giấy màu nâu với 20.000 đô la tiền mặt như khoản thanh toán đầu tiên và một kế hoạch liên lạc trong tương lai. Tôi sẽ mang theo một túi giấy màu nâu với một tin tình báo. Chúng ta sẽ đổi túi cho nhau.”
Tom gấp tin nhắn trong chiếc khăn tay của mình để bảo quản bất kỳ vân tay hoặc DNA nào. Anh đứng dậy khỏi băng ghế và bắt taxi quay trở lại lãnh sự quán. Anh đi qua 12 ổ khóa để đến không gian làm việc của mình. Anh ngồi xuống và viết một tin nhắn chớp nhoáng trên kênh liên lạc tuyệt mật cho Hendrick Hoffman, trưởng Bộ phận Đông Á của CIA.
Tại sao Tom nghĩ rằng người này là thật, sau một loạt hàng giả? Anh đã cố gắng giải thích điều đó trong điện tín của mình tới Tổng hành dinh. Người đàn ông này thẳng thắn và rành rẽ. Anh ta đưa ra một thông tin cực kỳ có giá trị, danh tính của một gián điệp Trung Quốc trong lãnh sự quán, nhưng anh ta giữ lại những thông tin khác. Người này nói rằng anh ta cần tiền, và anh ta giải thích tại sao, vì anh ta có một tình nhân tiêu nhiều tiền. Anh ta đề xuất một địa điểm gặp mặt hợp lý, ở một địa điểm đủ xa trung tâm thành phố để Tom có thể trốn thoát khỏi sự giám sát.
Nhưng đó không thực sự là lý do. Tom tin người đàn ông này vì cái nhìn nửa điên dại trong mắt anh ta, vừa sợ hãi vừa quyết tâm. Anh cảm thấy bàn tay của người đàn ông run lên khi nó chạm vào túi áo của anh, và cách ngón tay cái của anh ta bị nắm lại khi anh ta rút tay ra. Tom nhìn thấy một ánh nhìn tuyệt vọng - tôi có thể tin tưởng bạn với cuộc sống của tôi không? - trước khi đôi mắt của người đàn ông lướt sang chỗ khác. Đó luôn là câu hỏi về chân khí của một người đàn ông, Du Cường Thanh đã nói với anh ta như vậy, về phần năng lượng tinh thần bên trong. Tom không thể chứng minh cái này là thật. Nhưng anh biết điều đó.
****
Tổng hành dinh CIA tỏ ra cảnh giác. Họ đã quen với việc nói không. Và người này muốn có chìa khóa của cả vương quốc, cụ thể là, một giao thức liên lạc ngay trong lần gặp đầu tiên. Nhưng Tom khăng khăng bảo vệ người này. Anh đã chuẩn bị một kế hoạch hoạt động, với một quá trình cắt đuôi giám sát tỉ mỉ bao gồm một chiếc ô tô, tàu điện ngầm, ba chuyến xe buýt, hai chuyến đi bộ đường dài và ba lần cải trang. Tom sẽ chỉ có một người hỗ trợ đó là Sonia. Cô sẽ bắt đầu cuộc đua bằng cách lái xe đưa Tom đến một khúc cua trên con đường bên ngoài trung tâm thành phố, nơi những người theo dõi sẽ không thể quan sát anh trong vòng hai mươi giây.
Tổng hành dinh đã thực hiện một bước đi khẩn cấp. Cáp truyền tin đến và đi từ Louis Chen, phó lãnh sự, ngay lập tức sẽ được kiểm soát. Để điều tra Chen, CIA đã tạo ra một ban điều tra nhỏ, với một đại diện từ Nhà nước Mỹ, FBI và CIA.
Kế hoạch hoạt động của Tom đã được Bộ phận Đông Á xem xét và đề xuất một số thay đổi. Tom muốn cung cấp cho người này một trong những thiết bị liên lạc bí mật mới có khả năng gửi tin nhắn liên tục từ vệ tinh, nhưng Tổng hành dinh nói không, vì nó quá xa vời và quá rủi ro nếu người này là gián điệp hai mang. Thay vào đó, họ đã đề xuất một bảng mật mã cổ điển, dùng một lần. Tom nói: được thôi.
“Anh chàng này nghe có vẻ quá tốt để trở thành sự thật,” Hoffman, trưởng bộ phận Đông Á, cảnh báo trong một cuộc gọi an toàn sau nửa đêm theo giờ Thành Đô. "Hoặc anh ta là một hạt dẻ, hoặc anh ta là một cái cây." Gần đây Hoffman đã rời khỏi vị trí trưởng đại diện CIA ở Bắc Kinh và không tin tưởng bất cứ điều gì ở Trung Quốc.
“Tôi nghĩ anh ta là thật,” Tom trả lời. “Vợ tôi cũng vậy, và cô ấy thông minh hơn tôi về người Trung Quốc rất nhiều.” Hoffman cũng biết Sonia. Anh ta đồng ý. Thỏa thuận đã xong.
Sonia Machel là cái mà quân đội Mỹ thích gọi là nhân tố tăng cường. Cô sẽ xuất hiện nổi bật ở bất cứ đâu, với làn da bóng mượt và khuôn mặt vừa là người châu Á vừa là người Đông Phi. Gia đình cô đã di cư từ thuộc địa Mozambique của Bồ Đào Nha đến Ma Cao nửa thế kỷ trước. Tiếng Bồ Đào Nha của Sonia giỏi gần bằng tiếng Trung Quốc. Cô có thể giống nhiều người, và cũng chẳng giống ai.
*****
Điệp vụ bắt đầu với việc Sonia lái chiếc Volkswagen của họ đến một công viên ở phía tây thành phố, rất phổ biến với người nước ngoài. Công viên này có sân quần vợt và gần đó là một câu lạc bộ chơi gôn. Tom đã đi qua tuyến đường này hàng chục lần, luôn luôn với một điểm đến danh nghĩa nhưng thực sự là để tìm kiếm một vị trí bất thường về địa hình, một điểm mù nơi một chiếc ô tô có thể rẽ vào một khúc cua chậm và trở nên vô hình đủ lâu để một khách trên xe có thể mở cửa và nhẹ nhàng lăn vào bụi cây bên lề đường. Họ đã tìm thấy “đường cong hoàn hảo”, theo cách gọi của Sonia, và trong sáu tháng đã xây dựng kế hoạch cắt đuôi xung quanh đường cua này.
Bây giờ đã đến lúc thực hành rồi.
“Đã tới chỗ cua,” Sonia nói khi cô phanh gấp trước khi vào khúc cua. Vài chiếc ô tô đã đi theo họ, thay đổi vị trí kể từ khi họ rời trung tâm thành phố, nhưng những chiếc xe bám đuôi vẫn giữ một khoảng cách kín đáo, cho phép hai mươi giây cần thiết.
“Tạm biệt, anh yêu,” cô nói. Cửa xe mở ra, một thân hình nhẹ nhàng lăn xuống vỉa hè, và một hình nộm bằng cao su bật lên thay thế ở vị trí ghế hành khách.
“Lăn đi nào,” Tom tự nhủ. Anh đã thực hành thao tác này rất nhiều lần, bắt đầu từ hơn một thập kỷ trước tại Trại huấn luyện Peary. Lao ra khỏi cửa xe, anh lăn một vòng qua vỉa hè, nhảy vào bụi cây và nấp kín trước khi chiếc ô tô chạy phía sau đến gần. Và sau đó anh cải trang lần đầu tiên, tiếp đó Tom chuyển vài lần tàu điện ngầm và xe buýt.
****
Tom đến hồ Xinglong một giờ trước cuộc hẹn. Anh nghĩ mình giờ đã "sạch sẽ". Nhưng người đàn ông kia có sẵn sàng đặt cược cuộc sống của mình vào anh không? Có một nhà để xe ngầm ở phía tây của hồ. Anh vào đó, cải trang thêm lần nữa và rời đi với một trang phục khác hẳn. Anh lén lút đi vòng quanh hồ, nơi có tầm nhìn 360 độ, tìm kiếm người, máy ảnh, bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào. Đôi khi trong một lần theo dõi, lông cánh tay Tom dựng đứng như thể bị hút tĩnh điện. Lần này anh bình tĩnh như không. Hoàn toàn sạch. Không có ai.
Lúc 4 giờ chiều. gần đến nơi, Tom tìm thấy nơi ẩn náu trong đường hầm mà anh đã vạch ra trong kế hoạch hành quân của mình; anh cởi bỏ lớp ngụy trang cuối cùng và đặt nó vào ba lô. Từ trong ba lô, Tom lấy ra chiếc túi giấy màu nâu, bên trong có 20.000 đô la cùng với bảng mã hóa và hướng dẫn liên lạc.
Tom đi dọc theo một con đường đất bên cạnh hồ. Đường Hupan phía trên anh, bên trái anh. Anh không muốn quay đầu nhìn lại. Anh đi như Orpheus nhìn chằm chằm vào Eurydice. Tom bắt đầu mất hy vọng thì một người đàn ông Trung Quốc bước nhanh qua anh. Tom nhận ra dáng đi, bước đi vội vã, hấp tấp ấy; anh nhớ chiều cao và kiểu đi của người đó. Người đàn ông mang theo một chiếc túi màu nâu.
Có một chiếc ghế dài phía trước, ở một khúc cua trên con đường ven hồ. Người đàn ông Trung Quốc ngồi xuống và đặt chiếc túi của mình lên những thanh gỗ. Tom lại gần và ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, đặt chiếc túi của mình bên cạnh chiếc túi của người đàn ông kia. Tiếng xe cộ trên đường Hupan nhỏ dần; họ ở một mình trong tĩnh lặng của buổi chiều. Tom nhìn vào mắt người đàn ông Trung Quốc một lúc lâu, chậm rãi gật đầu, được rồi, hãy làm điều này, và người đàn ông kia cũng gật đầu.
Tom lấy từ trong túi ra một mảnh giấy trên đó anh đã vẽ một chữ Trung Quốc. Nửa bên trái là biểu tượng cho lời nói; bên phải đại diện cho tán lá. Hình ảnh truyền đạt ý tưởng về giao tiếp bị che giấu, lời nói dưới vỏ bọc. Tên của chữ Trung Quốc này là dié. Nó có nghĩa là: "gián điệp." Tom đưa nó cho người đàn ông Trung Quốc xem, rồi đút lại vào túi.
Mỗi người đứng dậy khỏi băng ghế, lấy túi giấy của người kia. Tom đã nín thở cho đến khi anh trở về nhà vào đêm khuya, kiệt sức, trong vòng tay của vợ. Căn hộ của Tom là không an toàn và anh không muốn khơi dậy sự nghi ngờ của người Trung Quốc khi trở về nhà mình quá muộn. Anh không dám nhìn vào chiếc túi cho đến khi họ đến tòa nhà Lãnh sự quán vào sáng sớm hôm sau.
Tom đã mở nó trong phòng họp an toàn. Anh lấy một bức ảnh ra khỏi túi giấy màu nâu. Bức ảnh được chụp từ một đường hầm dưới lòng đất; máy ảnh hướng lên trên, cho thấy một lỗ khoan xuyên qua sàn bê tông. Bức ảnh được đánh dấu địa chỉ, số 4 đường Lingshiguan, và dấu thời gian từ hai năm trước, khi lãnh sự quán đang được xây dựng.
“Bỏ mẹ!” Tom thì thầm. “Họ cài máy nghe trộm ngay trong tòa nhà.”
Đạo Của Lừa Dối Đạo Của Lừa Dối - David Ignatius Đạo Của Lừa Dối