Số lần đọc/download: 5382 / 35
Cập nhật: 2017-08-30 16:40:52 +0700
Chương 2
B
ây giờ thì con bé nằm kia. Cảm giác như nó chui gọn vào trong bộ quần áo ngủ của chị. Như con mèo con. Co ro trong căn phòng nhỏ tầng trệt dành cho người giúp việc.
Bây giờ thì nó đã ăn được nửa bát cháo tim gan, chị mua vội ngoài ngõ.
Bây giờ thì cái áo thun vàng, bộ đồ underwear hiệu Triumph màu đỏ và quần bò đũng đẫm máu... đang quay trong máy giặt.
Bây giờ thì, còn việc gì chị chưa kịp làm cho nó nhỉ? Nó chỉ bằng tuổi con chị. Có lẽ chỉ bằng tuổi thằng bé đang học ở Pháp. Không! Phải bằng tuổi đứa con gái lớn đang học ở Anh quốc. Vậy là, anh cũng đáng tuổi cha mẹ nó rồi.
Nó - con bé gặp chồng chị trong một buổi anh đọc thơ ở trường đại học X. Anh là doanh nghiệp xây dựng mà vẫn làm thơ. Thiên hạ lắm gã có tiền bạc, biệt thự, xe hơi, có quyền chức... vẫn phấn đấu làm nhà thơ. Tiền bạc tiêu lắm cũng chán, trót đẻ thằng con phá gia chi tử thì chỉ một đêm đánh bạc nó đốt hết. Biệt thự, xe hơi, chết không mang theo được, vớ phải con vợ lăng loàn, hết tuần cúng ba ngày lại tót lên xe cầm tay lái đưa thằng bồ trẻ đi Mũi Né, Nha Trang chơi bời, đập phá. Quyền chức, nghỉ hưu thì cũng hết. “Còn duyên kẻ đón người đưa”, nghỉ hưu là cửa nhà quạnh vắng, chả ma nào nó mang đô-la và rượu ngoại đến ngọt ngào một điều thưa anh, hai điều thưa sếp nữa. Chỉ còn có thơ. Thơ để lại cho muôn đời con cháu mai sau. Con cháu chút chít chụt chịt sau này sẽ tự hào lắm lắm, rằng ông cha cụ kỵ nó cũng thuộc dòng văn gia. Thơ để cho thiên hạ biết ta đâu phải thằng võ biền trọc phú, cũng lịch lãm, cũng lãng mạn trữ tình và đẳng cấp văn hóa cao... Cái loại thơ này bỏ tiền túi ra in chất đống ở góc nhà, quẳng hàng bao tải trong cốp xe, đi đến đâu tặng đấy, gặp ai cũng tặng. Tặng từ ông sếp trên cao ngất ngưởng trong nhà đầy tranh thuê sinh viên mỹ thuật chép và hầm rượu, không một quyển sách... đến chị công nhân trộn vữa trong nhà chỉ toàn vật liệu làm vàng mã bán kiếm thêm tiền cho con ăn sáng. Thiên hạ rất ít nhà thơ chỉ có đọc sách, làm thơ và đi tìm kiếm một tình yêu lãng mạn bền vững thiêng liêng. Thơ dính với chuyện chức quyền và cơm áo gạo tiền dị mọ là hồn thơ hết tuyết nhung và thiếu sự sâu lắng. Thơ toàn những bài làng nhàng, nhàn nhạt cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng, anh không thuộc loại nhà thơ rởm đời này. Anh là nghệ sĩ thật sự. Anh có đẳng cấp thơ toàn quốc. Anh xây ngôi nhà tình yêu không chỉ bằng cát sỏi, sắt đá xi măng mà cả bằng hồn thơ và sự lãng mạn cần có của một nghệ sĩ. Chị cảm anh, yêu anh bắt đầu từ những bài thơ nồng nàn hoa phượng cháy tặng chị từ thời sinh viên. Anh mài đũng quần, hoa mắt với bản vẽ công trình ở Đại học Xây dựng, còn chị đang mơ mộng với các vần thơ đồng quê của Exenhin, thơ tình đắm say của Xuân Diệu và mênh mông vũ trụ của Huy Cận... ở Văn khoa. Anh là niềm tự hào của chị, là tình yêu của chị. Vậy mà anh đã phụ tình chị.
- Má ơi!...
Con bé rên khe khẽ, kêu má nó. Lúc ngủ êm ái, lúc mê, lúc đau. m thanh nhỏ và chìm tõm vào đêm tối.
- Con buốt lắm... má ơi!
Lại tiếng kêu đau như xé ruột. Chị lần đến bên con bé. Trán nóng hầm hập. Sốt quá. Có lẽ nạo hút thai bị sót rồi.
Chị thay đồ. Chị mở ga ra, đánh ô-tô ra ngoài. Chị quay lại dìu con bé.
Đường phố khuya khoắt. Người và xe thưa thớt. Chị vẫn hình dung ra gương mặt con bé nằm còng queo ở ghế sau. Môi mắm chặt, không chịu nổi đau thì kêu. Lúc nó hôn chồng chị thì sao không kêu đau? Con bé gồng mình, chảy nước mắt, cẳng chân co lại và khép chặt đùi, thỉnh thoảng lại kêu: “Con khổ quá cô ơi”. Lúc dạng háng ra ôm chồng chị, sao nó không kêu khổ? Con bé - tình địch của chị. Con bé cùng đường lê lết gục ngay cổng nhà chị. Con bé vô tình hay cố ý là bệnh nhân bất đắc dĩ của chị. Con bé đánh cắp tình yêu của chị, nhưng chị đang phải chăm sóc hầu hạ. Sao lại ngẫu nhiên thế này? Sao lại trớ trêu bẽ bàng như vậy?