Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2020-12-10 21:39:36 +0700
Tiết Tử
Q
uyền lực ở Lâm gia đổi chủ.
Toàn bộ người trong họ chen chúc trong phòng khách ở Lâm trạch, chờ đợi kẻ từng bị đuổi ra khỏi nhà kia, nay lại quay về nắm quyền thao túng cả tập đoàn Lâm thị.
Chỉ có mình Lâm Gia Duệ là lơ đãng.
Y ngồi gần cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài – nơi có những khóm hoa mẫu đơn đang nở rộ. Y tưởng tượng ra một đôi tay xinh đẹp khẽ ve vuốt cánh hoa mềm mại, cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn, ngón tay như châu như ngọc, nổi bật lên giữa mẫu đơn đỏ thắm… trông đáng sợ hơn là quyến rũ. Máy quay dần dần dịch lên trên, lên cánh tay nõn nà tựa ngó sen, rồi lại lên bộ sườn xám sa tanh màu xanh đậm…
Cộp, cộp, cộp.
Tiếng bước chân vang lên, cắt đứt hình ảnh y đang tưởng tượng. Trong thoáng chốc, phòng khách đang ồn ã chợt lặng im như tờ.
Lâm Gia Duệ biết người đến là ai, nhưng y không quay lại.
Y vẫn nhìn lùm mẫu đơn trong vườn, trong đầu lại nghĩ đến một khung cảnh khác. Lần này là cảnh đêm trên sông Tần Hoài. Thiếu nữ vận đồ cổ trang, tay ôm đàn tỳ bà, nhu thuận rũ mắt xuống, vẻ muốn cười mà còn e. Đầu ngón tay nàng khẽ gảy, dệt nên một khúc ca lay động lòng người….
“Lâm Gia Duệ.”
Một giọng nói nam tính trầm thấp chợt gọi tên y, âm thanh át mất cả tiếng tỳ bà.
Đáy lòng y khẽ run rẩy, trong chớp mắt đã quay về hiện thực. Y từ từ quay lại, ngước mắt nhìn dung nhan quen thuộc đã xa cách hơn mười năm.
Vẫn anh tuấn… hệt như quá khứ.
Trên khuôn mặt Lâm Dịch chẳng có nhiều dấu vết của tháng năm. Lúc nào khóe miệng hắn cũng như đang cười, nhưng ánh mắt lại luôn vô tình lạnh lẽo.
Trong một giây, hơi thở của y như nghẹn lại.
Chỉ vẻn vẹn có một giây thôi.
Biết bao nhiêu yêu hận tình thù như thế, biết bao lần nhớ đến rồi chỉ muốn quên đi… thì ra, cũng chỉ đáng giá bằng một giây như vậy.
Y vô thức mỉm cười: “Chú, lâu rồi không gặp nhỉ.”