Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
1.Con Chó Chết Tiệt
- N
ày, thân phận là chó hoang được nhặt về thì đừng có mà làm bộ làm tịch!
Ấy là bà Tiêu Cay đang rít lên. Giọng bà the thé rất ghê gớm. Từng tiếng nẩy bật vào tường, trên trần nhà rồi dưới sàn nhà bếp, xen lẫn tiếng lanh canh của bát đĩa. Ồn ào thật. Cún Bụi không hiểu gì cả. Cún Bụi chỉ còn biết cụp hai tai xuống, chờ những có đó đi qua. Những lời như thế từ lâu nó đã nghe chán tai. Bây giờ, có bị mắng là chó hoang cũng chẳng mùi mẽ gì. Đúng, nó là chó hoang đấy, thì đã sao nào? Về chuyện này nó không bao giờ thấy xấu hổ. Như vậy đấy. Nhưng bực quá, cái giọng của bà Tiêu Cay sao cứ rít lên the thé! Và bà ấy lại còn nói nhiều nữa chứ! Nếu như nó không cần dùng đến bốn chân để có thể đứng thẳng người một cách đường hoàng thì có lẽ nó đã đưa hai chân trước lên bịt chặt tai rồi. Nhưng đời nào nó chịu bắt chước con người.
- Thế nào? Mày có ăn xúp không thì bảo?
Không, nó không ăn đĩa xúp đó. Nó nằm trước đĩa của mình, cuộn tròn như một khối lông, giả câm giả điếc.
- Được rồi!Ô kê, mày đã muốn thế thì tùy. Nhưng tao báo trước cho mày biết, mày chưa chịu nuốt xong đĩa xúp này thì đừng hòng có cái gì khác để ăn.
Đúng lúc đó cánh cửa xịch mở, và Cún Bụi trông thấy đôi giày to tướng của ông Bồ Hôi chỉ cách mõm nó có hai cen-ti-mét.
- Có chuyện gì mà hét inh lên thế?
Đây lại là một giọng nói hoàn toàn khác, phát ra đùng đùng từ thân hình đồ sộ của ông Bồ Hôi. Mỗi tiếng lăn ầm ầm trong gian bếp như những tảng đá trong một vụ lở núi, hay đúng hơn – vì Cún Bụi chưa từng trông thấy núi lở bao giờ - như những tấm đệm giường cũ, vỏ ti vi, khung tủ lạnh ở bãi rác Vi-ơ-nơ-vờ gần thành phố Ni-xơ. Một kỷ niệm không vui trong đời Cún Bụi. Nhưng chuyện này sẽ nói sau.
- Lại chuyện con Cún! Nó không chịu ăn xúp.
- Đâu cần làm om sòm như thế. Cứ nhốt cu cậu vào bếp. Rồi cu cậu cũng phải ăn thôi.
Sau đó, đôi chân khổng lồ xoay nửa vòng và ông Bồ Hôi bước ra ngoài, miệng làu bàu:
- Bực thật! Đúng là thứ “gâu gâu” chết tiệt!
“Gâu gâu” là một cái tên khác nữa để chỉ loài chó. Có hàng mớ những cái tên như thế, chẳng đẹp đẽ trân trọng gì hơn: “khuyển”, “cẩu”, “đốm”, “khoang”, “vện”… Từng ấy cái tên Cún Bụi đều biết cả; đã từ lâu, nó chẳng hơi đâu mà phật ý nữa.
- Nghe thủng rồi chứ? Trong nhà bếp!Ở trong ấy suốt đêm! Cho đến khi nào ăn xong đĩa xúp!
o O o
Buồn cười thật! Làm như từ trước tới giờ nó vẫn được quyền ngủ ở những nơi khác nhà bếp! Làm như nó được người ta cho qua đêm ngon giấc trên tấm thảm ấm cúng và xoăn tít như lông cừu trong phòng khách hoặc trên chiếc ghế bành thơm mùi da bò cũ ở chỗ cửa ra vào hoặc trên giường của Bé Táo không bằng…
Tưởng nơi nào chứ cái sàn gạch lạnh như băng trong nhà bếp thì nó đã quá quen thuộc. Chẳng có gì mới mẻ cả. Típ táp, típ táp. Bà Tiêu Cay bước đi, lê hai gót giày nhọn hoắt (nhọn hoắt như giọng nói của bà) và cạch một tiếng! Cửa nhà bếp đóng sập lại. Rồi im lặng. Cái im lặng dằng dặc của đêm tối.