A book that is shut is but a block.

Thomas Fuller

 
 
 
 
 
Tác giả: Tắc Mộ
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Đỗ Trà My
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 46
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1376 / 19
Cập nhật: 2015-12-04 03:15:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
au khi đã giải quyết chuyện nhà xí xong, chúng ta rõ ràng cần phải tắm rửa một chút. Vô Mẫn Quân liền chỉ cho ta khẩu khí và tư thế bình thường của hắn. Ta học đại khái một chút rồi bảo hắn trốn ở đằng sau để ta gọi cung nữ đi dục phòng chuẩn bị nước tắm.
Dục phòng chính là nơi tắm rửa. Đầu tiên cần chuẩn bị nước ấm, cánh hoa và v.v, tuy rằng đối với ta mà nói, cảm thấy có chút xa hoa, nhưng dường như Vô Mẫn Quân một chút không cảm thấy kì quái, có lẽ đó chính là thói quen của hắn.
Cung nữ bên cạnh Vô Mẫn Quân đều cực kỳ tố chất, nhìn thấy ta có vết máu trên mặt, quần áo lộn xộn thế nhưng một chút cũng không dám nhìn lâu. Đại để là Vô Mẫn Quân xưa nay biến thái, bất
Sau khi tất cả đã được sắp xếp chuẩn bị xong, ta mới phát hiện ra một vấn đề thật chết người — tắm rửa như thế nào?
Không phải là chúng ta giúp đỡ nhau tắm rửa chứ…
Ta cho toàn bộ cung nữ lui ra ngoài, rồi để cho Vô Mẫn Quân đi ra. Hắn nghi hoặc nói: “Có chuyện gì vậy?”
Ta khó xử nói: “Chúng ta… tắm rửa như thế nào?”
“À… ý ngươi là…” Hắn cúi thấp đầu, nhìn nhìn cơ thể “Ta”, “Yên tâm đi, ta sẽ không nảy sinh bất kỳ hành vi không đứng đắn nào đối với thân thể ngươi—— nói thật, Trường Nghi công chúa, năm nay ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi? Vì sao ta cảm thấy, nửa người trên của ngươi với ta, cũng không khác nhau là mấy…”
Ta nghiến răng nghiến lợi: “Sắc lang!”
Suy nghĩ một lát, ta cũng cúi đầu nhìn nhìn thân thể của hắn, sau đó nói: “Vô Mẫn Quân, kỳ thật ta cũng hiểu được, nửa thân dưới của chúng ta cũng không có gì khác nhau đâu…”
Vô Mẫn Quân không nổi giận mà còn cười lại: “Khác nhau thế nào nếu có cơ hội ngươi sẽ biết thôi.”
“…”
Đùa giỡn với lưu manh, nhất định đỏi hỏi phải có tài ăn nói cùng kỹ năng. Hiển nhiên ta chưa so được với hắn…
Ta nói: “Vậy nhiều chỗ tư mật như vậy sao có thể không biết xấu hổ chạm vào? Ta không muốn chạm vào của ngươi, ngươi chạm vào ta thì về sau ta cũng không còn trong sạch …”
Vô Mẫn Quân nhíu mày nói: “Ngươi về sau sẽ gả cho ta, còn muốn trong sạch cái gì?”
“…”
” Bằng không như vậy, ” Vô Mẫn Quân nói, “Ngươi giúp ta tắm, ta giúp ngươi tắm.”
“… Ngươi là người quá vô sỉ!”
” Ta làm sao lại thành như vậy!”
” Như vậy chẳng phải là ta chạm vào ngươi ngươi chạm vào ta?”
“… Nữ nhân như ngươi cũng thật phiền toái, làm sao mà lại nhiều chuyện như vậy!”
Vô Mẫn Quân chọc chọc vào da mặt ta, thật là đáng giận! Hắn cứ tự nhiên chọc vào da mặt đáng yêu của ta như vậy, thật sự khiến cho ta muốn xông lên tát cho hắn một cái nhưng lại không thể xuống tay.
Ta kiên nhẫn nói: “Mặc kệ thế nào, chính là ta không muốn…”
Vô Mẫn Quân thở dài: “Một khi đã như vậy, ngươi có thể cho cung nữ tiến vào giúp đỡ ngươi. Chẳng qua là nếu làm như vậy, trước hết phải tìm giúp ta một thân phận, à, cứ nói là cung nữ hôm qua ta tùy ý chọn trúng vậy.”
Ta chán ghét nhìn hắn: “Tự nhiên như vậy, xem ra ngươi cũng đã làm không ít lần.”
Vô Mẫn Quân tùy tiện nhìn ta cười, cũng không nói lời nào.
Nếu đã thỏa thuận xong, ta để cho Vô Mẫn Quân cởi xiêm y đi vào bồn trước, cũng dặn hắn trăm ngàn cũng phải nhắm mắt, Vô Mẫn Quân biết nghe lời phải nói: “Ta đã nói rồi, nửa thân trên chúng ta không khác nhau, ta nhìn thân thể ngươi không bằng sau khi hồi phục tự mình soi gương.”
“…”
Ta thật sự có mong muốn ấn đầu hắn xuống bồn nước cho xong chuyện…
Sau đó ta cũng cởi xiêm y, một lần nữa lại để cho cung nữ tiến vào đây, trong quá trình này ta cũng gần như là nhắm mắt lại, cho dù không nhắm, cũng kiên quyết không nhìn xuống phía dưới.
Sau khi vài cung nữ tiến vào, nhìn thấy Vô Mẫn Quân dường như có chút kinh ngạc, nhưng bởi vì trường kỳ chịu đựng sự dâm uy của hắn mà không dám mở lời, ta thản nhiên phân phó: “Giúp nàng và ta tắm rửa một chút.”
Ta và Vô Mẫn Quân mỗi người chiếm một góc phía đông nam và phía tây bắc của dục phòng rộng lớn, hơn nữa lại còn quay lưng lại với nhau, việc này đại khái có chút cổ quái khiến cho thần sắc vài cung nữ trở nên thực khôi hài, nhưng các nàng vẫn cúi đầu đến giúp ta tẩy thân mình.
Ta không có thói quen được người khác hầu hạ, cảm thấy rất kỳ quái, trong lòng lại lo lắng sắc lang trợn mắt nhìn lén thân thể ta, tuy rằng thân thể ta xác thực không có gì hay ho để nhìn, nhưng suy cho cùng cũng có chút lo lắng…
Ai biết vấn đề còn lớn hơn nữa lại tới.
Mấy cung nữ kia dùng khăn bố giúp ta chà thân mình, hơn nữa còn tỏ ra rất quen thuộc, ngay cả chỗ kia cũng chà sạch, tuy rằng ta cảm thấy thực không thoải mái, nhưng thấy bọn họ tự nhiên như vậy, biết chắc chắn là Vô Mẫn Quân trước kia cũng được hầu hạ như thế này, cho nên không thể nề hà mà tiếp nhận rồi, nhưng mà không bao lâu, cái chỗ mà chỉ thuộc về nam giới lại có thể dần dần có phản ứng…
Ta vốn đang ở trong bể, sương mù chung quanh cùng hương khí vấn vít, cả người có chút hôn mê, đến lúc cảm giác được chỗ ấy có phản ứng, chỉ cảm thấy máu cả người đều dồn hết lên mặt. Ta quát to một tiếng, cầm lấy một tấm khăn màu trắng bên cạnh đánh về phía chỗ đó một chút — thiên địa chứng giám, đây là động tác bản năng của ta, lúc ấy chỉ cảm thấy cái chỗ kia là đại diện cho sắc lang Vô Mẫn Quân, vì thế liền đánh …
Ai biết, chỗ đó yếu ớt như vậy chứ…
Ta đánh xong liền hiểu được kẻ chịu khổ chính là ta, kịch liệt đau đớn bắt đầu lan tràn, ngay cả kêu đều không kêu được, chỉ có thể thống khổ cuộn mình mà đứng lên, các cung nữ giương mắt đờ đẫn, không nói ra lời nhưng không biết làm sao để lui ra, mà tệ hơn là, Vô Mẫn Quân “Kinh nghiệm phong phú” ở một góc lập tức vọt lại đây, dù là đang ở trong nước nhưng hắn đi giống như đang ở trên mặt đất, hắn dùng giọng nữ của ta mà hô: “Vân kiểu, ngươi làm cái gì thế?!”
Kêu thì kêu đi, hắn còn bắt được cánh tay của ta, dám đem thân thể ta đứng thẳng lên, cúi đầu xem xét chỗ thương…
Ta còn có thể cảm giác được hắn lại có thể còn dùng tay cẩn thận chạm vào một chút…
Tay của ta … … …
Ta rất muốn đá văng hắn ra, lại khổ nỗi đau tới mức không còn sức lực, cùng lúc đó là ta cảm thấy chính mình lại không thể đặt chân xuống được.
Mấy cung nữ bên cạnh đã sớm bị dọa tới mức mặt không còn chút máu, làm khó ta trong lúc đang đau nhức kịch liệt còn có thể nói trong hơi thở mong manh: “Các ngươi đều lui ra đi…”
Mấy cung nữ vội vàng chạy ra ngoài.
Chờ thật vất vả mà đau đớn hơi hạ xuống một chút, ta liền nhìn thấy Vô Mẫn Quân đang chống nạnh mặt đối mặt với ta: “Ngươi là một nữ nhân điên, xuống tay cũng quá độc ác! Ngươi chắc là hận ta quá nhiều, muốn ta đoạn tử tuyệt tôn à…!”
Ta khóc không ra nước mắt: “Trước tiên ngươi cứ mặc quần áo vào đã…”
Vô Mẫn Quân ngẩn người, theo bản năng cúi đầu muốn nhìn một chút, ta bất chấp nhiều như vậy, một cái tát liền bay tới: “Sắc lang, không cho phép cúi đầu!”
Sau đó ta chỉ thấy mặt mình chậm rãi sưng lên…
Vô Mẫn Quân đau đớn mất cả tiếng, nhưng rốt cục thì không cúi đầu, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nữ nhân này, thật sự là quá điên cuồng, mặc kệ là đối với mình hay là kẻ địch, xuống tay đều không lưu tình như vậy …”
Ta đánh xong mới biết đau lòng, nghĩ đến đó là khuôn mặt mình, không khỏi hao tổn tinh thần nói: “Ngươi còn dám nói, ai bảo ánh mắt ngươi ngắm loạn …”
Lần đầu tiên hai người chúng ta tắm rửa, chỉ có thể dùng câu “Lưỡng bại câu thương” để hình dung… Hắn đau trên mặt, đau ta phía dưới…
***
“Lưỡng bại câu thương” như vậy, đời sau gọi là đản đau (cùng đau)
Sau lại nơm nớp lo sợ gọi cung nữ tới hỗ trợ mặc quần áo, ta còn dựa theo lời căn dặn của Vô Mẫn Quân, dùng khẩu khí cực độ âm lãnh uy hiếp mấy cung nữ: “Vừa mới rồi đã xảy ra cái gì?”
Mấy cung nữ kia chân đều nhũn xuống: “Cái gì cũng không phát sinh…”
Ta vừa lòng gật đầu: “Đi xuống đi. A, đi đến chỗ của Dương Bình công chúa, bảo nàng ta lấy ra một bộ quần áo, càng hoa lệ càng tốt, rộng một chút. Rồi lấy thêm chút đồ trang sức cùng son phấn linh tinh gì đó đến đây.”
Những thứ này đương nhiên cũng là bắt đầu do Vô Mẫn Quân dạy ta, hắn nói, người dựa vào ăn mặc, hiện tại trong khoảng thời gian ngắn không có biện pháp làm ra một bộ quần áo cùng trang sức đẹp đẽ, chỉ có thể đi mượn.
Ta có điểm khó hiểu: “Ta nhớ rõ ngươi có vài tỷ muội, vì sao lại đi tới chỗ Dương Bình công chúa?”
Vô Mẫn Quân nói: “Dương Bình có vẻ đơn thuần, sẽ không hỏi đông hỏi tây.”
“Vậy vì sao muốn y phục rộng?”
“Dáng người nàng ta rất tốt, nếu chọn bộ thật ôm, chỉ sợ cơ thể ngươi lại không chịu nổ thôi.” Trong mắt Vô Mẫn Quân mang theo ý cười trêu chọc.
Nói thật ra, ta rất bội phục điểm này của Vô Mẫn Quân, vô luận bắt đầu phát sinh nhiều chuyện như thế nào, ngay sau đó hắn lại giống như kẻ không có việc gì. Tuy rằng ta không biết hắn có phải thật sự không thèm để ý hay không, nhưng… cứ dựa vào biểu tình trên mặt hắn mà nói, thật sự khiến cho người ta khó hiểu.
Ta gật gật đầu: “Ngực lớn ngốc nghếch, định luật xưa nay.”
Vô Mẫn Quân cười ha ha: “Ngươi nói chỉ bao biện thôi.”
Ta trừng hắn liếc mắt một cái.
Vô Mẫn Quân lười biếng nói: “Ngực lớn ngốc nghếch, cũng tốt hơn ngực nhỏ ngốc nghếch…”
Ta lại trừng hắn.
Vô Mẫn Quân vô tội nói: “Ta không phải nói ngươi.”
Ta mặc kệ hắn, chỉ ngồi ở chỗ đằng kia chờ cung nữ đưa xiêm y của Dương Bình công chúa đến, hiện tại Vô Mẫn Quân chỉ mặc một chiếc áo đơn màu trắng của hắn, mà bây giờ trời đã lạnh rồi, đại khái hắn ngồi có chút lạnh nên nghĩ nghĩ lại chui vào trong chăn thôi.
Dù sao thân thể hắn chiếu cố là thân thể của ta, ta cũng không có dị nghị gì, hai người cứ như vậy trầm mặc ngồi trong chốc lát, Vô Mẫn Quân mở miệng nói: “Đúng rồi, ta còn muốn dạy cho ngươi lát nữa khi gặp phụ hoàng cần phải làm cái gì. Đầu tiên, thời điểm đến gần long sang trong cung điện phụ hoàng, bước chân của ngươi phải chậm lại, thân mình hơi run run, có thể khóc liền khóc đi, sau đó quỳ gối trước giường phụ hoàng, nói ‘Phụ hoàng bị bệnh đau tra tấn như vậy, nhi thần hận không thể lấy thân thay thế!’ —— nhớ rõ, cần phải khóc nức nở, phải thật đau xót khiến cho người nghe thương tâm, người nghe rơi lệ…”
Ta cắt ngang lời hắn: “… thật dối trá.”
Vô Mẫn Quân không sao cả nhún vai: “Đó là phụ hoàng ngươi chết quá nhanh, nếu hắn cũng vẫn nửa chết nửa sống như vậy, ngươi cũng phải như vậy.”
Ta lắc lắc đầu: “Phụ hoàng ta lúc đó, ngay cả nước mắt ta cũng chưa rơi. Ta đối ông không cảm tình, ông cũng không cần ta làm bộ làm tịch.”
Vô Mẫn Quân gật gật đầu: “Đây là khác nhau. Ngươi đối phụ hoàng ta cũng không cảm tình, nhưng mà ông cần ta làm bộ làm tịch, chính ta cũng cần. Ta cùng thúc phụ ta hai người đang ở so với người kia xem nước mắt ai rơi nhiều hơn.”
Ta có chút do dự: “Đối với ngươi thì quả thật không khó nhưng ta thì khó đó.”
Vô Mẫn Quân nghĩ nghĩ, lấy từ dưới gối ra một cái túi, bên trong có mấy cái châm: “Thật sự không được liền đâm vào mình đi.”
“…”
Chậm rãi mà ngạo mạn tiếp nhận châm: “Ta đâm cho ngươi chết được không.”
“…”
Ai biết, xiêm y trang sức của Bình Dương công chúa còn chưa kịp tới, chợt nghe có người thông báo có cái người nào tên là Thịnh An quận chúa gì đó tới, sắc mặt Vô Mẫn Quân trầm xuống, giải thích: “Nàng chính là nữ nhi của thúch phụ ta. Nàng vốn vẫn thích ta…”
Ta vừa nghe, thế chả phải …
Cứ tưởng rằng nàng ta tốt xấu gì cũng chờ một lát ở bên ngoài, ai biết vị quận chúa này rất là điêu ngoa, một đường xông thẳng về phía trước, còn không thông báo đã xông vào, lúc này ta cùng Vô Mẫn Quân đang hai mặt nhìn nhau, ở giữa ngăn cách bởi mấy cái châm, nghe thấy tiếng động bên ngoài, ta nhanh chóng đem túi châm đặt lại dưới gối, đồng thời cửa cũng bị người ta đẩy ra.
Vì thế, vị quận chúa này đại để liền nhìn thấy bộ dáng thân thiết gần gũi của ta cùng với Vô Mẫn Quân…
Nàng ta hét lên một tiếng, khoa trương chạy nhanh tới, cầm lấy tay ta: “Khanh ca ca, ca ca làm sao có thể để cho loại nữ nhân như thế này nằm trên giường ca ca?!”
Thân ca ca? Ồ, bọn họ không phải biểu sao…
Hay nàng ta vẫn gọi hắn là tình ca ca? Ai, thật đáng sợ…
Vô Mẫn Quân trừng mắt nhìn ta một cái, lại không dám phát tác, nhanh chóng nhắm hai mắt lại giả vờ yếu ớt.
Mà cái Thịnh An quận chúa kia còn nắm lấy ống tay áo của ta ồn ào: “Khanh ca ca, sao lại thế này!”
Ta nói: “Thịnh An, ngươi trước buông tay áo…”
Thịnh An quận chúa bất mãn hô to: “Khanh ca ca, trước kia ca ca đều gọi ta Du nhi, hiện tại vì sao lại gọi ta là Thịnh An?!”
Ta làm sao mà biết, Vô Mẫn Quân chưa kịp nói cho ta biết mà!
Cơ hồ đầu ta đầy mồ hôi: “Này, ngươi trước buông…”
“Ta sẽ không!” Sự chống đối của Thịnh An quận chúa quả thật rất lớn, hung hăng trừng mắt nhìn ta một cái, liền nắm lấy tay áo của ta rồi quay đầu trừng nhìn Vô Mẫn Quân, đúng lúc Vô Mẫn Quân đang vụng trộm mở to mắt nhìn lén, chống lại ánh mắt giết người của nàng ta, sợ tới mức lại nhắm lại… Ta thật muốn giết hắn, hắn quả thật là nhân vật chuyển đổi thật là nhanh…
“Ngươi là ai, thấy ta lại dám không hành lễ?” Thịnh An quận chúa từ trên cao nhìn xuống nói, “Đừng tưởng rằng Khanh ca ca sủng ái ngươi cả đêm thì ngươi rất giỏi, nói cho ngươi, cái gì cũng không tính!”
Vô Mẫn Quân không nói ra tiếng.
Ta cũng không nói ra tiếng.
Thịnh An quận chúa nói xong, không có ai nói gì nên nàng ta đại khái cảm giác rất xấu hổ, lại ồn ào nói tiếp: “Này, ngươi sao lại cứ như thế? Ngươi mau hành lễ với ta! Ngươi lại còn dám ở trên giường Khanh ca ca?!”
Dứt lời, đương nhiên là một chưởng giáng tới.
Mà kia chính là mặt của ta!
Ta chạy nhanh tới giữ chặt tay nàng ta: “Du nhi, có chuyện từ từ nói…”
“Du cái gì nhi, vừa mới rồi không phải gọi ta là Thịnh An sao?!” Thịnh An quận chúa quay đầu phát giận với ta.
“À, Thịnh An, ” ta biết nghe lời phải kêu lên, “Có chuyện từ từ nói…”
Vô Mẫn Quân bỗng nhiên xì một tiếng bật cười, ta mạc danh kỳ diệu nhìn hắn một cái, không biết tố chất tâm lý hắn như thế nào tốt như vậy, ngay sau đó Thịnh An quận chúa liền hung hăng đẩy ta một cái: “Phong Khanh Ngôn, ngươi thật quá đáng!”
Phong là quốc họ của Tây Ương quốc, hóa ra tên của Vô Mẫn Quân là Phong Khanh Ngôn, khó trách Thịnh An quận chúa vẫn gọi hắn là Khanh ca ca…
Ta khó hiểu nhìn Thịnh An quận chúa hỉ nộ vô thường này, không biết mình lại làm cái chuyện quá đáng gì.
Vô Mẫn Quân đã ngừng cười, nhưng thân mình vẫn không ngừng run run, hiển nhiên nhin rất là vất vả, Thịnh An quận chúa thấy hắn như vậy, lại buồn bực, tiến lên suy nghĩ muốn đánh hắn.
Ta còn không có kịp ngăn lại, Thịnh An quận chúa liền dẫm trúng chỗ ướt trên sàn mà cái chỗ đó chính là vết máu của ta và Vô Mẫn Quân mà sáng nay vừa được chúng ta rửa sạch, bây giờ vẫn đang ướt sũng, chỉ thấy dưới chân nàng ta trượt một cái, cả người ập về phía trước. Vô Mẫn Quân nhanh chóng trốn sang một bên, góc áo lại không cẩn thận hất cái gối đầu lên, vì thế, chỉ thấy cả người Thịnh An quận chúa thẳng tắp hướng về chỗ lúc trước ta giấu túi châm mà ngã tới…
Sau sau đó, chờ tới lúc ta và Vô Mẫn Quân đem lật Thịnh An quận chúa không có động tĩnh đã lâu lại, ta chỉ thấy hai mắt nàng ta nhắm nghiền, trên trán còn cắm mấy cái châm lấp lánh…
Rất kinh khủng, rất dọa người, rất nghệ thuật…
Công Chúa Quý Tính Công Chúa Quý Tính - Tắc Mộ Công Chúa Quý Tính