Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 4
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1117 / 3
Cập nhật: 2015-12-28 21:25:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 Lành
m như hồi hộp một lát. Rõ ràng trên tay chú Tám, con búp bê đôi mắt to dịu dàng, mái tóc đen nhánh cột cao mềm mại, tay chân trắng hồng, mặc một chiếc áo đầm kim tuyến xinh quá. Con ông chủ nhà – Mai Anh – vừa mới cho chú Tám con búp bê ấy. Bây giờ chú Tám vẫn còn đang cầm con búp bê, nâng niu như âu yếm con của chú. Con búp bê đã gãy mất một tay, đã dính lem xi-măng, nhưng không kém vẻ đẹp đối với em. Em đã say mê nhìn Mai Anh ôm búp bê trong tay ngay khi nó đến đây xem nhà mới. Em len lén nhìn theo Mai Anh, khi chạy ra sân, khi vào nhà bếp, cả những lúc nó lên lầu, tung tăng trên những bậc thang, rồi khuất sau tường, em cũng nhìn theo ngơ ngẩn. Em nấp sau cây cột khi Mai Anh đến gần. Mai Anh chẳng thấy em đâu, song em thấy Mai Anh, và cả con búp bê xinh đẹp nữa.
Có lúc em thấy búp bê như cười với em, như ngoái đầu lại nhìn em, khi Mai Anh bế vác nó trên vai. Có lúc em tưởng tượng như nghe búp bê nói: “Chạy theo tôi đi, chơi với tôi, Lành!” Búp bê nó có biết suy nghĩ không? Nó có biết giận hờn, vui buồn không? Nếu không, tại sao người ta khéo đúc, khéo nặn nó thành một hình người xinh đẹp và ngây thơ như vậy? Em không hiểu nữa, có điều lúc nào em cũng thấy búp bê như cười với em thôi.
Cái lúc mà Mai Anh bị té, rồi búp bê bị gãy tay, sao em hoảng sợ lạ. Em đứng mãi đàng xa, em muốn la to một cái. Em đau quá! Nhưng sao búp bê chẳng đau, vẫn cười? Em nhớ… xóm em hồi năm đó, trong lửa đạn, nhà em sập, em bị một mảnh ván rơi đè trên tay, không đến nỗi gãy tay nhưng em đau đớn lạ. Em khóc thét to lên, để má, hay ba, đến dỗ dành em như thường ngày em vẫn làm nũng. Nhưng lúc đó chỉ có chị Hiền đến dỗ em thôi. Em thấy chị Hiền khóc, mắt ướt sũng, chị vừa dỗ em vừa khóc tức tưởi: “Nín đi em, nín đi em, không sao đâu!”. Sau đó thì – ôi, em nhớ rõ lắm, rõ lắm – chị Hiền chỉ cho em xem, ở dưới bếp, ba em, má em… hai người nằm dưới đất, yên lặng như chết. Mà đúng, ba má em chết thật rồi!....
Em để trí nhớ đi đâu xa quá nhỉ! Em muốn nghĩ tiếp về con búp bê. Con búp bê! Ngày xưa em cũng có một con búp bê, nhưng nhà em cháy, búp bê em cũng không còn. Từ khi đó, chắc là chẳng bao giờ về sau chị Hiền mua nổi cho em một con búp bê khác. Hai chị em có làm ra tiền đấy, nhưng mà để mua cơm ăn, và thuê chỗ ngủ mà thôi. Chị Hiền có khi nào nghĩ đến việc mua đồ chơi cho em? Chị em cũng còn nhỏ quá – mười ba tuổi thôi, nhưng chị ấy có vẻ người lớn rồi. Chị ít nói cười hơn trước, và chị hay chống tay vào cằm nhìn xa xôi mỗi khi xong việc. Chị cũng có nói năng dỗ dành em, nhưng không bao giờ đả động đến đồ chơi. Em biết chả đời nào chúng em dư tiền để mua một con búp bê xinh đẹp như búp bê của Mai Anh. Nhưng em vẫn thích búp bê như thuở nào. Tại sao búp bê lại không phải là của em? Tại sao Mai Anh không cho em mà lại cho chú Tám? Mai Anh đâu có biết con của chú Tám! Ơ, mà Mai Anh cũng đâu có thấy em. Nếu Mai Anh thấy em, nếu… em ngỏ lời xin, Mai Anh có cho em không nhỉ? Hay Mai Anh thấy em lem luốc, bẩn thỉu, nó sẽ e ngại, biết đâu nó sẽ khinh em. Ồ không thể được, em nghĩ bậy quá rồi! Má em, ba em đâu có dạy em phải ngửa tay xin xỏ ai vật gì!
Chợt em nhớ đến Già Nô-en. A, phải rồi, Già Nô-en vẫn thường hiện đến mỗi năm vào lễ Giáng sinh đấy mà. Già Nô-en ơi, năm rồi Già không đến với con. Sáng thức dậy con chẳng thấy quà của Già đâu cả. Hay Già chê nhà con không còn nữa, Già không thèm ghé lại nhà ghế bố của con? Ồ không lẽ nào! Không lẽ nào Già Nô-en lại cũng tầm thường như thế, không lẽ nào Già chỉ thương trẻ nhà giàu! Em muốn lý‎ do vắng Già Nô-en không phải như thế. Em tin rằng năm nay Già Nô-en sẽ nhớ đến em. Em thiếu thốn và bơ vơ lắm.
Bỗng nhiên em có ý nghĩ là phải chi Già Nô-en cho em một con búp bê, một con búp bê… như của Mai Anh vậy. Búp bê gãy tay cũng được, búp bê lem luốc xi-măng cũng được, miễn sao em có búp bê trong tay. Già Nô-en ơi! Phép của Già có mầu nhiệm không? Già có đôi đũa thần biến hóa mọi vật như bà tiên không? Già có biết những ý nghĩ trong lòng con không? Ôi làm sao Già có thể ban cho con một ân huệ nhỏ bé mà cao xa: con chỉ ao ước được ôm con búp bê trong lòng, con búp bê cụt tay như của chú Tám thôi, chỉ thế mà thôi!...
Con Búp-Bê Cụt Tay Con Búp-Bê Cụt Tay - Nguyễn Thị Mỹ Thanh Con Búp-Bê Cụt Tay