Số lần đọc/download: 2075 / 20
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 2 - Tám lạng nửa cân
T
uyết Diệm Cầm ngắm nhìn Đỗ Ngọc, mỉm cười hỏi tiếp:
- Sao bỗng dưng tướng công lại như người mất hồn mất vía như thế?
Đỗ Ngọc thấy mình cũng thất thường thật, hổ thẹn đến mặt đỏ bừng, liền trợn đôi lông mày kiếm lên, đáp:
- Xin cô nương đừng có nói bông như vậy. Đỗ Ngọc này không phải là hạng người như thế đâu.
Diệm Cầm tủm tỉm cười, nói tiếp:
- Tuy tướng công không phải là hạng người như vậy, nhưng ai dám bảo đảm Gia Cát Quỳnh Anh không có lòng?
Đỗ Ngọc ngẩn người ra, gượng cười đỡ lời:
- Xin cô nương đừng có hiểu lầm như vậy. Anh em họ Gia Cát đều là trai gái của võ lâm, Đỗ Ngọc với anh em y...
Diệm Cầm thở dài một tiếng, ngắt lời chàng nói tiếp:
- Tướng công là người thật thà quá đỗi. Chả lẽ tướng công không trông thấy rõ vẻ mặt của Gia Cát Quỳnh Anh như thế nào hay sao? Nhất là khi chia tay, những lời nói của nàng không giấu diếm gì nữa, rất là tình tứ. Nếu tướng công không tin, một ngày nào đó về sau thể nào cũng sẽ tự biết.
Thấy nàng ta nói như vậy, Đỗ Ngọc mới chịu tin. Nhưng chàng lại bỗng lộ vẻ khích động, xếch ngược đôi lông mày lên, nói tiếp:
- Đỗ Ngọc là người từng trải, dù sao cũng không bao giờ có lòng tham hết.
Bỗng thấy Đỗ Ngọc nói như vậy, Diệm Cầm có vẻ cảm động, thở dài một tiếng nói tiếp:
- Tuy ý chí của tướng công rất cương quyết, nhưng tướng công phải biết, việc gì cũng vậy, đều có tiền duyên hết. Sức người không thể nào cưỡng lại được, cũng như cuộc gặp gỡ trên lầu Nhạc Dương đêm nay chả do chữ duyên mà nên là gì? Hơn nữa, Gia Cát Quỳnh Anh là người cân quốc anh thư, sắc đẹp lại tuyệt vời, sao tướng công lại nỡ lòng cự tuyệt tình yêu của nàng ta như thế?
Đỗ Ngọc đang định biện bạch, thì Diệm Cầm cười nủng nịu, lắc đầu nói tiếp:
- Việc chưa tới không nên nghĩ đến. Khi việc đã tới, tướng công có muốn trốn tránh cũng không sao tránh thoát. Thôi, chúng ta đừng nhắc nhở đến chuyện này nữa, vì nhắc tới chỉ làm bận óc tướng công thôi. Bây giờ thiếp có mấy việc này muốn thỉnh giáo tướng công.
Tuy Đỗ Ngọc muốn biện bạch nhưng thấy Diệm Cầm đã lái sang chuyện khác, và chàng cũng không muốn phật lòng nàng ta, nên hơi suy nghĩ một chút, chàng liền gật đầu hỏi:
- Cô nương có việc gì muốn hỏi tại hạ thế? Xin cô nương cứ nói đi. Nếu việc gì Đỗ Ngọc biết, không bao giờ giấu diếm cô nương nửa lời.
Diệm Cầm đưa mắt liếc nhìn chàng mấy cái, mỉm cười nói tiếp:
- Việc này có lẽ khắp trên thiên hạ chỉ có mình tướng công là mới biết rõ thôi, chỉ e tướng công không chịu nói hết lời cho thiếp hay thôi.
Đỗ Ngọc định lên tiếng cãi thì Diệm Cầm lại xua tay, vừa cười vừa nói tiếp:
- Tướng công không nên cãi vội, lát nữa tướng công mới biết lời nói của thiếp là không ngoa...
Nói tới đó, nàng ngắm nhìn Đỗ Ngọc một hồi rồi đột nhiên hỏi:
- Có thật tướng công họ Đỗ tên là Ngọc không?
Đỗ Ngọc rùng mình đến phắt một cái, trống ngực đập rất mạnh nhưng chàng vẫn gượng cười, làm ra vẻ rất trấn tỉnh và đáp:
- Cô nương lại nói bông rồi. Họ là theo họ của tổ tiên, tên là do cha mẹ ban cho.
Như vậy giả sao được?
Diệm Cầm tủm tỉm cười nói tiếp:
- Tướng công còn nhớ vừa rồi đã nói hai câu gì với thiếp không? Tướng công bảo, người ta kết giao trọng ở chữ chân thành và câu “bình sinh không bao giờ nói dối ai cả”.
Đỗ Ngọc ngượng nghịu vô cùng, chỉ muốn có ngay một lỗ nẽ gì để mình chui vào cho đỡ hổ thẹn. Chàng đứng lẳng lặng hồi lâu mới gượng cười đáp:
- Cô nương là người trời có khác. Đỗ Ngọc không dám giấu diếm, quả thật hai chữ Đỗ Ngọc ấy không phải là tên họ thật nhưng vì tôi có nỗi khổ tâm riêng, bất đắc dĩ...
Diệm Cầm vội đỡ lời, an ủi chàng rằng:
- Tướng công nhìn nhận như vậy, thiếp đã cảm thấy hài lòng lắm rồi. Người nào cũng có nỗi khổ tâm riêng, cũng như thiếp chẳng hạn, nên thiếp đâu dám cưỡng ép.
Sau này chỉ biết đêm Thượng Nguyên, Đỗ Ngọc đã thông cảm kết giao với Diệm Cầm ở trên lầu Nhạc Dương chứ không dám nghĩ đến chuyện khác nữa.
Đỗ Ngọc chỉ cảm thấy máu nóng trong người sôi lên sùng sục và cảm khái vô cùng.
Một lát sau, chàng bẽn lẽn nói tiếp:
- Thường ngày Đỗ Ngọc rất tự phụ, nhưng đêm nay ở trước mặt cô nương, Đỗ Ngọc cảm thấy mình quá bé nhỏ. Tuy độ lượng của cô nương rộng như biển cả, nhưng Đỗ Ngọc vẫn cảm thấy không yên.
Diệm Cầm tủm tỉm cười, với giọng nhu mì hỏi lại:
- Tướng công không nên tự hắt hủi mình như thế. Thiếp cũng có nỗi khổ tâm riêng mà thưa cùng. Như vậy tướng công hà tất phải không yên như thế? Tướng công không phải là người thường, quý hồ chúng ta cứ quang minh chính đại và đừng chấp nhất những tiểu tiết, thì sẽ thấy yên tâm ngaỵ Tướng công cho lời nói của thiếp có đúng hay không?
Đỗ Ngọc càng cảm động thêm, gật đầu lia lịa. Diệm Cầm mỉm cười nói tiếp:
- Việc thứ nhất cho phép thiếp hãy tạm dừng ở nơi đây. Bây giờ thiếp lại xin thỉnh giáo đến việc thứ hai. Nếu thiếp không nhận xét lầm thì võ học của tướng công đủ ăn thua với Gia Cát Đởm, có lẽ còn hơn Gia Cát Đởm một chút.
Đỗ Ngọc nghe tới đó lại càng giật mình kinh hãi thêm và nghĩ bụng:
- Lạ thật, việc gì của ta cũng không khỏi được đôi mắt của nàng!
Chàng hơi chần chừ một chút rồi cương quyết đáp:
- Cô nương nói rất đúng. Tuy Đỗ Ngọc đã học qua mấy miếng võ quê mùa cục mịch thật, nhưng không dám nhận là có thể thắng được Gia Cát Đởm...
Diệm Cầm lắc đầu, trang nghiêm đỡ lời:
- Không, nếu thua tướng công cũng chỉ thua vì thiếu kinh nghiệm thôi. Chứ võ công của tướng công phải hơn Gia Cát Đởm. Hơn nữa, tướng công phải là người có căn bản rất tốt và thông minh hơn người, ít có ai sánh bằng. Nếu gặp được danh sư chỉ điểm cho thì sau này thế nào tướng công cũng trở nên thiên hạ vô địch.
Đỗ Ngọc lắc đầu chưa kịp nói thì Diệm Cầm bỗng biến sắc mặt nói tiếp:
- Tướng công giấu diếm nhiều việc như vậy chắc thế nào cũng có một sứ mạng rất lớn. Nếu quả thực như thế tướng công lại càng không nên tự coi rẻ mình và càng phải cố gắng thêm.
Đỗ Ngọc nghe nói rùng mình đến thót một cái, toát mồ hôi lạnh ra, nghiêm nghị đáp:
- Lời nói của cô nương khiến kẻ tu mi bảy thước này càng hổ thẹn thêm. Lương ích sư, cô nương đã khiến Đỗ Ngọc thụ ích rất rất nhiều. Nếu đêm nay Đỗ Ngọc không đi du ngoạn Động Đình mà lỡ không được kết giao với cô nương thì có lẽ sẽ phải ân hận suốt đời mất! Cô nương...
Diệm Cầm lắc đầu mỉm cười đỡ lời:
- Tướng công khỏi cần phải nói những lời lẽ này...
Thần sắc bỗng rầu rĩ hẳn, nàng nhìn Đỗ Ngọc u oán nói tiếp:
- Qúy hồ tướng công nhớ kỹ, đêm Thượng Nguyên năm nay trên lầu Nhạc Dương ở Động Đình hồ có quen biết một thiếu nữ phong trần, và Tuyết Diệm Cầm rất mong mỏi ở tướng công. Như vậy là thiếp đã toại nguyện lắm...
Đỗ Ngọc nghe tới đó lại rùng mình một cái, với giọng rất cảm động khẽ gọi:
- Cô nương...
Mới gọi được một tiếng, chàng đã cảm thấy như có vật gì tắc nghẽn, không sao nói nên lời được.
Diệm Cầm đưa mắt nhìn chàng lộ vẻ cười gượng và nói tiếp:
- Thiếp cũng không hiểu tại sao lại bỗng dưng nói với tướng công nhiều lời như thế và câu nào cũng thốt tự đáy lòng. Hai mười năm nay thiếp chưa hề phải xem sắc mặt của ai, dù là Gia Cát Đởm thiếp cũng chỉ coi y như những người khác thôi. Đồng thời thiếp vẫn coi đàn ông như cỏ rác, không hiểu tại sao đêm nay...
Lời nói nàng rất ai oán, như tự nói và cũng như kể lể khiến ai nghe thấy cũng phải não lòng đứt ruột. Đỗ Ngọc không sao nhịn được, hai hàng lệ đã nhỏ ròng xuống và khẽ gọi:
- Cô nương!
Diệm Cầm ai oán liếc nhìn chàng một cái rầu rĩ hỏi lại:
- Đến giờ phút này mà tướng công vẫn còn gọi thiếp là cô nương ư?
Đỗ Ngọc rùng mình một cái, ngẩn người ra ấp úng hỏi:
- Thế cô... tôi biết xưng hô cô nương là gì?
Thấy chàng nói như thế, Diệm Cầm mới tươi cười đáp:
- Ngoài ra hai tiếng gọi cô nương và tiểu thư ra, thì tướng công muốn gọi thiếp là ai cũng được!
Tuy tuổi đã đôi mươi, nhưng Đỗ Ngọc bình sinh chưa gặp qua cảnh ngộ này bao giờ, nên chàng cứ trố mắt lên nhìn mặt Diệm Cầm hồi lâu mới khẽ kêu gọi một tiếng:
- Diệm Cầm!
Cùng đã dùng hết sức bình sinh ra gọi, nhưng tiếng kêu gọi ấy của chàng khẽ đến nỗi chỉ có một mình chàng mới nghe thấy thôi.
Diệm Cầm nghe thấy chàng kêu gọi như vậy người run lẩy bẩy, hai mắt tia hai luồng ánh sáng chói lọi, rồi nhắm hai mắt lại, nước mắt ở hai bên khóe mắt nhỏ ròng xuống.
Một lát sau, nàng luôn buông một tiếng thở dài rất ai oán, não nùng, và rầu rĩ hỏi tiếp:
- Trời sắp sáng rồi, tướng công định đi đâu thế?
Đỗ Ngọc nghe nói rùng mình đến thót một cái, đưa mắt nhìn xung quanh mới hay các thực khách đã bỏ đi hết, trên lầu chỉ còn lại chàng với nàng ta thôi. Nên chàng trầm ngâm đáp:
- Tôi định đi tỉnh Phúc Kiến một phen, nhưng bây giờ...
Vẻ mặt trang nghiêm, Diệm Cầm vội đỡ lời:
- Nếu tướng công không có việc gì thì không nên đi vội, và đã có việc thì đừng vì thiếp mà ở lại đây nữa. Sở dĩ thiếp không quảng ngại gì hết mà trao tấm lòng cho tướng công là vì thấy tướng công khác thường. Nếu vì một thiếu nữ phong trần mà tướng công bỏ đại sự chính đáng không làm, như vậy thì thiếp không dám kết giao với tướng công nữa và xin cáo từ ngay...
Đỗ Ngọc thẹn đến toát mồ hôi lạnh ra, từ từ cúi đầu xuống. Nhưng chỉ trong nháy mắt, chàng đã ngửng đầu lên, cương quyết lớn tiếng nói:
- Diệm Cầm, đa tạ cô nương đã cảnh tỉnh tôi như vậy. Xin mời cô nương uống cạn chén rượu ly biệt này, tôi sẽ lên đường đi ngaỵ Công việc xong xuôi, thể nào tôi cũng trở về đây ngay để được gặp lại cô nương.
Nói xong, chàng cầm chén rượu của mình lên uống cạn luôn.
Diệm Cầm gượng làm ra vẻ tươi cười và nói tiếp:
- Tướng công làm như vậy mới phải là một vị anh hùng. Thiếp xin mừng cho tướng công và cũng tự mừng nữa. Nhưng mời tướng công đi ngay, đừng có vì thiếp mà lỡ hết việc làm chính đáng của mình.
Đỗ Ngọc nghiến răng, rời khỏi bàn ăn, đang định quay người đi luôn.
- Hãy khoan!
Diệm Cầm bỗng lên tiếng kêu gọi. Hai mắt của nàng ứa lệ, nhưng nàng vẫn mỉm cười nói tiếp:
- Phía Đông tỉnh Phúc Kiến là đất lạ, tướng công chưa lui tới bao giờ thể nào cũng bỡ ngỡ. Vả lại tướng công là người thẳng thắng, trung hậu, phải nên biết lòng người nham hiểm và xảo trá. Việc gì tướng công cũng phải nên cẩn thận, đừng để cho thiếp mong nhớ ngày đêm, quên cả ăn ngủ.
Đỗ Ngọc nghe thấy nàng ta nói như vậy, rất cảm động, với giọng khàn khàn đáp:
- Đỗ Ngọc xin tuân lệnh, nhưng... Cầm muội cũng phải nên giữ gìn sức khỏe.
Diệm Cầm gật đầu:
- Tình của đôi ta rất lâu dài chứ có phải ngắn ngủi gì đâu? Thiếp ở lại đây đợi chờ, nếu tướng công chưa về tới, không bao giờ thiếp rời khỏi lầu Nhạc Dương này.
Hình như còn rất nhiều lời lẽ, nhưng Đỗ Ngọc không biết nên nói gì trước mới phải?
Sau cùng chàng chỉ nói được một câu:
- Cầm muội nên cẩn thận giữ gìn sức khỏe.
Nói xong câu đó, chàng quay người lớn bước đi ngay.
Diệm Cầm đứng đờ người ra nhìn theo cho tới khi hút bóng Đỗ Ngọc, nàng mới uể oải ngồi phệt xuống ghế như ngây như ngất, nước mắt nhỏ ròng xuống như mưa, mắt hướng về phía cửa sổ, lẩm bẩm nói:
- Tri âm! Tri âm! Chả lẽ ta đã gặp tri âm thực chăng?
Hai mươi năm nay ta chưa hề cảm động như ngày hôm nay, chẳng lẽ đó là duyên chăng? Với hoàn cảnh và xuất thân của ta thì những chuyện ấy không thể nào tồn tại được. Vả lại, không thể nào phát sinh được. Đổng Phi Quỳnh, ngươi hà tất.
Nói tới đó, nàng bỗng nghiêm nét mặt lại kêu gọi:
- Song Thành.
- Cô nương gọi tỳ nữ đấy ạ?
Phía sau lầu có một cái bóng xanh phi ra, chỉ thoáng cái đã hiện ra ở trước mặt Diệm Cầm ngaỵ Thì ra đó là một thiếu nữ tuyệt sắc, mặc võ trang màu xanh, đôi mắt đen nhánh và lóng lánh. Nàng ta trông thấy Diệm Cầm ứa lệ, liền ngẩn người ra, hỏi:
- Sao cô nương lại...
Diệm Cầm xua tay ngắt lời cô bé ấy và dặn bảo rằng:
- Ngươi đừng hỏi về vấn đề ấy làm chi! Mau thu xếp cùng Tiểu Ngọc đi miền Đông tỉnh Phúc Kiến ngay.
Nữ tì xinh đẹp mặc áo xanh ấy ngẩn người ra giây lát rồi hỏi lại:
- Có phải cô nương sai tì nữ ngấm ngầm...
Diệm Cầm khẽ gật đầu và cau mày đáp:
- Tuy chàng ta có công lực khá cao siêu, nhưng phải nỗi quá thật thà và kinh nghiệm giang hồ lại không có. Để chàng một mình đi miền Đông tỉnh Phúc Kiến như thế, ta không yên tâm chút nào.
Nữ tì áo xanh ấy trợn ngược đôi lông mày liễu lên, buột miệng nói tiếp:
- Người này chỉ là một thư sinh nghèo và lời nói lại cứ úp úp mở mở như vậy, chắc không phải là người tử tế gì đâu. Không hiểu tại sao cô nương lại...
Diệm Cầm trợn ngược lông mày lên nhìn nàng nọ. Nữ tì áo xanh ấy không dám nói tiếp nữa, vội cúi đầu ngay.
Diệm Cầm trầm giọng nói tiếp:
- Cái gì là thư sinh nghèo nàn? Chả lẽ sư nhận xét của ta lại sai lầm hay sao? Từ hồi đó tới nay, ngươi đã thấy người nào đứng đắn như chàng ta và không coi ta là hạng người đê hèn như thế không? Ngay cả Gia Cát Đởm nhiều khi còn dùng những lời lẽ thiếu đứng đắn với tạ Còn bảo chàng nói úp úp mở mở như vậy là sự bất đắc dĩ, cũng như chúng ta ẩn thân ở chốn phong trần này chẳng hạn...
Nói tới đó, nàng ho lên một tiếng rồi hỏi tiếp:
- Còn tại sao ta lại đối xử với chàng khác hẳn mọi người, điều này chính ta cũng không hiểu nốt...
Nữ tì áo xanh đang định trả lời, thì nàng ta đã xua tay nói tiếp:
- Thôi, hai người hãy đi đi!
Nữ tì ấy cung kính vái chào rồi đáp:
- Tì nữ xin tuân lệnh.
Nữ tì vừa quay người định đi thì Diệm Cầm lại gọi:
- Hãy khoan!
Nữ tì quay người lại, ngạc nhiên hỏi:
- Cô nương còn dặn bảo điều gì nữa?
Ngẫm nghĩ giây lát, Diệm Cầm nói tiếp:
- Hai ngươi cứ ngấm ngầm theo dõi chàng. Ngoài sự bảo vệ và hiệp trợ ra, hai ngươi thử để ý điều tra xem chàng có nỗi khổ tâm gì? Nếu có thể giải quyết giúp chàng thì hai ngươi phải giải quyết giúp chàng ngaỵ Nếu hai ngươi không giải quyết nổi, mau cho một người về đây báo cáo. Còn làm thế nào mà dò biết được sự bí ẩn của chàng, hai ngươi phải tự nghĩ lấy. Nói tóm lại, nếu chàng có mệnh hệ nào thì ta không để yên cho hai người đâu.
Giọng nói của nàng tuy rất nhu hòa nhưng không kém gì oai nghiêm. Nữ tì nọ thấy thế rùng mình đến phắt một cái, cung kính đáp:
- Nếu nữ tì không làm tròn bổn phận, xin lãnh nhận sự trừng phạt của cô nương.
Diệm Cầm tủm tỉm cười, phẩy tay một cái. Nữ tì áo xanh nhanh nhẹn phi thân xuống dưới lầu ngaỵ Thân pháp của nàng rất lẹ làng, không kém gì những cao thủ hạng nhất trong võ lâm.
Diệm Cầm chờ nữ tì ấy đi khỏi, thở nhẹ một tiếng, từ từ đứng dậy, định quay trở về phòng ngủ của mình thì bỗng thấy ánh sáng đèn thấp thoáng và có hai cái bóng người xuyên qua cửa sổ, phi vào trong lầu luôn.
Khi hai người ấy đứng yên, Diệm Cầm mới nhận ra đó là anh em Gia Cát Đởm. Gia Cát Quỳnh Anh vẫn cải nam trang như trước.
Diệm Cầm hơi ngạc nhiên một chút, nhưng liền mỉm cười hỏi anh em Gia Cát Đởm rằng:
- Hai vị đi rồi quay trở lại ngay như thế chắc trong Nhị thập bát trại vẫn bình yên vô sự phải không?
Gia Cát Đởm chưa kịp trả lời thì Gia Cát Quỳnh Anh đã vội hỏi:
- Cô nương! Đỗ nhân huynh hồi nãy đâu?
Diệm Cầm tủm tỉm cười và đáp:
- Chàng ta đã đi rồi.
Có vẻ hồi hộp, Quỳnh Anh vội hỏi tiếp:
- Đi bao lâu rồi?
Diệm Cầm ngạc nhiên hỏi lại:
- Cô nương hỏi như thế làm chỉ Có phải cô nương còn có việc gì muốn nói chuyện với chàng ta chăng?
Dậm chân xuống đất một cái, mặt càng tỏ vẻ lo âu thêm, Quỳnh Anh hỏi lại:
- Tôi chỉ hỏi vị nhân huynh ấy đi được bao lâu thôi! Việc gì mà cô nương phải hỏi đi hỏi lại như thế làm chi?
Hơi suy nghĩ một chút, Diệm Cầm đáp:
- Cùng đi được một lát khá lâu rồi. Có lẽ không sao đuổi kịp đâu.
Qúa gây cấn, Quỳnh Anh buột miệng trách Diệm Cầm:
- Tại sao cô nương lại để cho chàng ta đi như thế?
Cố ý làm ra vẻ ngơ ngác, rồi Diệm Cầm ngạc nhiên hỏi lại:
- Việc gì thế? Chả lẽ Đỗ tướng công đã có điều gì thất lễ với Nhị thập bát trại chăng?
Quỳnh Anh xầm nét mặt lại đáp:
- Người ta chỉ hỏi tại sao cô nương lại để cho chàng đi như thế thôi!
Diệm Cầm tủm tỉm cười, nhìn thẳng và mặt Quỳnh Anh đáp:
- Cô nương nói như vậy hơi khiêm lý một chút! Đỗ tướng công là bạn của hai vị, còn Diệm Cầm tôi chỉ là một nàng ca kỹ trên lầu Nhạc Dương này thôi. Đỗ tướng công muốn đi, tôi có quyền gì giữ nổi! Hơn nữa, tôi giữ tướng công ấy ở lại để làm chi?
Thấy nàng nói như thế, Quỳnh Anh hổ thẹn đến mặt đỏ bừng, không sao nói nên lời được.
Gia Cát Đởm thấy thế liền cười ha hả và nói:
- Xá muội không có ý gì khác đâu, xin Tuyết cô nương đừng có hiểu lầm như vậy.
Diệm Cầm tủm tỉm cười đáp:
- Diệm Cầm tôi đâu dám!
Gia Cát Đởm biết Diệm Cầm không vui, có vẻ sợ hãi, vội quay lại nói với Quỳnh Anh rằng:
- Quỳnh Anh! Đỗ huynh đã đi về rồi, lo gì nay mai chả có dịp may gặp gỡ lại.
Quỳnh Anh lắc đầu đáp:
- Đại ca hãy đợi chờ một chút, tiểu muội còn muốn hỏi Tuyết cô nương vài việc nữa.
Gia Cát Đởm định nói tiếp, Diệm Cầm đã cười và đỡ lời:
- Cô nương muốn hỏi gì thì cứ hỏi, cái gì Diệm Cầm tôi đã biết thể nào cũng thưa cùng cô nương ngay.
Quỳnh Anh hỏi tiếp:
- Chả lẽ khi đi chàng ta không để lại một đôi lời hay sao?
Diệm Cầm mỉm cười đáp:
- Xin cô nương lượng thứ cho, điều này Diệm Cầm tôi không có gì để thưa cùng cô nương được.
Bỗng lộ vẻ rầu rĩ, Quỳnh Anh ai oán nói tiếp:
- Tôi không tin chàng ta lại là người không biết nhân tình thế thái như thế.
Diệm Cầm đỡ lời:
- Tin hay không tùy ở cô nương, Diệm Cầm tôi chỉ biết có thế nào thì nói thế thôi!
Hai mắt bỗng sáng ngời, Quỳnh Anh vội hỏi tiếp:
- Những cái gì thế?
Diệm Cầm thở dài một tiếng rồi đáp:
- Nhưng chàng ta có vẻ băn khoăn và hình như không muốn bỏ đi ngay.
“Ồ”, Quỳnh Anh giật mình đến thót một cái, kêu lên một tiếng như thế. nhất thời nàng cảm khái vô cùng, không biết là mừng hay là bi?
Nàng hơi định thần một chút, đột nhiên trợn ngược lông mày lên hỏi tiếp:
- Sao cô nương lại biết rõ như thế?
Diệm Cầm tủm tỉm cười đáp:
- Chúng ta cùng là đàn bà, tất nhiên phải biết đầu óc của đàn bà chúng ta rất mẫn cảm.
Quỳnh Anh cười khẩy một tiếng và lạnh lùng nói tiếp:
- Cô nương chú ý chàng ta kỹ lưỡng thực.
Diệm Cầm đáp:
- Chàng là bạn của hiền huynh muội dẫn tới, tất nhiên Diệm Cầm tôi phải tiếp đãi một cách đặc biệt chứ?
Quỳnh Anh mặt đỏ bừng và hỏi tiếp:
- Chắc hai người rất hợp chuyện với nhau?
Diệm Cầm vẫn tươi cười đáp:
- Đời sống của ca kỹ đều thế hết, bằng không lấy gì để sinh sống?
Quỳnh Anh ngẩn người ra hỏi tiếp:
- Chả lẽ cô nương không cảm thấy chàng ta khác hẳn khách thường hay sao?
Diệm Cầm đáp:
- Tôi không chú ý tới điều ấy, mà sự thực tôi không có ý nghĩ để ý như vậy thì đúng hơn.
Quỳnh Anh càng ngượng thầm, lạnh lùng nói tiếp:
- Trước kia tôi chỉ biết cô nương sắc nghệ song toàn thôi, chứ không ngờ mồm miệng của cô nương lại sắc bén đến như thế này?
Diệm Cầm vẫn ung dung đáp:
- Cảm ơn cô nương đã khen ngợi như vậy. Nếu bảo tôi so sánh với cô nương thì tôi đâu dám táo gan như thế!
Hai nàng mỗi người nói một câu, không ai chịu lép vế cả. Nhưng hiển nhiên Quỳnh Anh không địch nổi Diệm Cầm nên nàng đã xầm nét mặt lại định nổi khùng...
Gia Cát Đởm thấy thế vội cười ha hả và xen lời nói:
- Thôi! Tôi xin cả hai cộ Sau này còn gặp nhau nhiều, hai người hà tất phải nói nặng với nhau như thế?
Nói tới đó y quay lại xin lỗi Diệm Cầm rằng:
- Quấy nhiễu cô nương nhiều quá, xin khất đến nhày khác tôi sẽ quay trở lại xin lỗi cô nương.
Y lại bảo Quỳnh Anh tiếp:
- Anh muội, chúng ta đi về thôi.
Quỳnh Anh đứng nhìn Diệm Cầm một hồi, bỗng dậm chân một cái rồi quay người xuyên qua cửa sổ đi luôn.
Gia Cát Đởm liếc nhìn Diệm Cầm gượng cười một tiếng và cũng đi theo ngay.
Nhìn theo hình bóng của anh em Gia Cát Đởm một hồi, Diệm Cầm cười khẩy một tiếng rồi mới từ từ đi lại vào trong hậu lầu.