Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-04-19 21:32:00 +0700
Chương 2
Tôi hiểu ra được điều gì đó.
Cậu bạn vỗ vào vai tôi rồi nói mỉa: “Nhìn kìa, họ lại dính lấy nhau rồi.”
Tôi ngoảnh đầu lại thì trông thấy Tống Vân Niệm, cô ấy mặc một bộ váy dài trang nhã đang chủ động bước về phía Lăng Cẩn. Anh ta vẫn đứng im tại chỗ, hơi cụp mắt xuống cũng không biết đang nghĩ gì.
Nếu như là tôi của trước đây, có lẽ giờ phút này tôi sẽ giống như con kiến bò trên chảo nóng, ngay cả ngón tay cũng sẽ run lên vì khó chịu và vô vọng.
Chàng trai tôi ước ao được che chở lại thỏa hiệp, nhún nhường trước mặt một cô gái khác. Sự cưng chiều và không có giới hạn của anh ta dành cho cô ấy khiến cổ họng tôi nghẹn ứ, đau đớn, thậm chí hít thở thôi tôi cũng ngửi được mùi m//áu tanh trong cổ họng mình.
Nhưng giờ đây, ngoài cảm xúc phiền muộn ban đầu ra thì tôi không có bất kỳ cảm giác nào khác.
Tôi thản nhiên đến mức đến cả tôi cũng không hiểu.
Có cậu bạn hỏi tôi có muốn tới chỗ chồng cô ấy chơi b.ài không.
Tôi đã đồng ý.
Người bạn ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò, sờ tay tôi rồi lẩm bẩm: “Nóng này.”
Chơi được vài ván, vận may của tôi cũng không đến nỗi nào, chỉ thua một ván, bạn bè đều nhìn tôi bằng cặp mắt khác: “Đầu óc minh mẫn quá đấy.”
Đang chơi thì tôi nhận được tin nhắn của Tống Chi Hằng: “Bao giờ chị về?”
Tôi nhìn đồng hồ rồi nói sắp rồi.
Anh gửi cho tôi một meme vui vẻ đến: “Em đến đón chị nhé.”
Do dự một lúc, tôi đồng ý.
Sau khi chơi xong tôi có đi đến nhà vệ sinh, lúc đi ra thì trông thấy Lăng Cẩn đang đứng ngoài hành lang, hai hàng mày chau lại, vẻ mặt u ám.
Tôi vô thức đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Tống Vân Niệm nhưng lại nghe thấy Lăng Cẩn nói: “Cô ấy về rồi.”
Lăng Cẩn hít một hơi thật sâu, anh ta hơi nôn nóng, không biết là đang giải thích với tôi hay là đang muốn nói rõ điều gì: “Cô ấy đã kết hôn rồi, bọn tớ không có khả năng.”
Tôi không có gì muốn nói, điện thoại kêu lên hai tiếng, tôi đoán chắc là Tống Chi Hằng đến rồi, muốn mở máy ra xem nhưng lại bị Lăng Cẩn chặn lại.
Anh ta chăm chú nhìn tôi, giọng điệu lạnh lùng: “Rốt cuộc dạo này cậu bị làm sao vậy?”
4.
Nhìn vào đôi mắt của Lăng Cẩn, tôi loáng thoáng hiểu được anh ta đang muốn hỏi mình chuyện gì.
Điện thoại tôi rung lên, có người bạn đã chú ý đến tiếng động chỗ này bèn ló đầu nhìn về phía chúng tôi.
Tôi khẽ nói: “Cậu để tôi nghe máy trước đã.”
Lăng Cẩn mím chặt môi, mãi lâu sau anh ta mới chậm rãi buông tay.
Đầu dây bên kia vọng tới giọng nói vui vẻ của Tống Chi Hằng: “Lâm Niệm em đến rồi đây, em đang đứng ngoài cửa nhà hàng.”
Tôi ừ một tiếng: “Chị ra ngay đây.”
Sau khi cúp máy, tôi nhìn Lăng Cẩn rồi nói: “Có chuyện gì để lần tới rồi nói, b…”
Lúc nhắc đến Tống Chi Hằng, tôi hơi ngừng lại: “Bạn tôi tới đón rồi.”
Ngón trỏ của Lăng Cẩn hơi co lại, điều đó thể hiện anh ta đang nhẫn nhịn: “Cuối tuần cậu rảnh không.”
Anh ta nhìn tôi một lúc rồi cất tiếng: “Đã lâu lắm rồi chúng ta không ra ngoài chơi.”
Tôi im lặng, sau đó đồng ý.
Khác với lần trước, lần này Lăng Cẩn đứng im tại chỗ, anh ta đưa mắt nhìn tôi và và chiếc xe của Tống Chi Hằng dần khuất khỏi tầm mắt mình.
Trên xe, tôi nhận ra Tống Chi Hằng có chút mệt mỏi, anh bình tĩnh lái xe và cũng kiệm lời hơn thường ngày.
Rõ ràng ban nãy anh còn tươi cười chào hỏi Lăng Cẩn, còn rất ra dáng một người bạn trai mở cửa xe cho tôi nữa mà.
Hình như tôi đã đoán ra được gì đó, sau đó cố tình trêu anh: “Không muốn nhìn thấy chị hả, sao lại mím chặt môi như thế?”
Tống Chi Hằng ấm ức nhìn tôi: “Chúng ta bây giờ có được tính là hẹn hò không?”
Không ngờ anh lại hỏi như thế, tôi bất giác đứng hình.
Dường như Tống Chi Hằng có chút thất vọng, suốt cả chặng đường sau đó anh cũng không lên tiếng. Đưa tôi về đến cửa nhà, anh cúi đầu lấy chìa khóa trong túi ra rồi đi về phía cửa nhà mình.
Tôi xúc động muốn gọi anh lại nhưng cuối cùng vẫn cố kìm lại.
Đâu ngờ vừa mới mở cửa thì cổ tay đã bị anh nắm lấy.
Sự thất vọng không sao giấu nổi trên gương mặt của Tống Chi Hằng lại giống như đang nghiến răng: “Chị không chịu nói lời nào, có biết đêm nay em sẽ mất ngủ không?”
Tôi đứng hình: “Chị muốn suy nghĩ kỹ lại rồi mới cho em đáp án.”
Tôi là một người rất cố chấp trong chuyện tình cảm, trên thực tế tôi cũng có đôi phần sợ hãi.
Đôi mắt của Tống Chi Hằng sáng bừng lên: “Có nghĩa là chị cũng có tình cảm với em ạ?”
“Ừ.”
Tống Chi Hằng mỉm cười, anh không cầm lòng được mà cúi đầu xuống hôn lên má tôi: “Vậy thì chị hãy suy nghĩ kỹ nhé, phải nghiêm túc suy nghĩ đấy.”
Anh lùi về sau vài bước, sau đó vẫy tay với tôi: “Sáng mai em sẽ đến tìm chị đòi đáp án.”
Bước vào nhà tắm, tát nước lên mặt tôi mới nhận ra khóe miệng mình vẫn luôn cong cong.
Gò má đỏ hây hây.
Tự dưng lại cảm thấy xấu hổ.
…
Sáng cuối tuần, tôi đã đến muộn.
Lăng Cẩn là một người rất đúng giờ, ngày trước khi chúng tôi hẹn nhau tôi luôn cố tình đến sớm, rất ít khi để anh ta phải chờ đợi.
Có điều hôm nay tôi ngủ hơi sâu giấc, đồng hồ báo thức cũng không đánh thức được tôi. Sau khi rời giường còn bị Tống Chi Hằng bám lấy một lúc, lúc đi đến nhà hàng thì cũng muộn mười mấy phút rồi.
Tôi đặt túi xuống, ngồi đối diện Lăng Cẩn rồi xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Lăng Cẩn nhìn tôi mấy giây: “Là vì công việc sao?”
Tôi lắc đầu, uống một ngụm nước lạnh cho tỉnh táo: “Tôi ngủ quên.”
Lăng Cẩn nắm chặt ly nước trong tay rồi ừ một tiếng.
Bỗng nhiên tôi nhớ ra, đã lâu lắm rồi Lăng Cẩn không hẹn gặp riêng tôi thế này.
Hai năm trước, sau khi chia tay với Tống Vân Niệm Lăng Cẩn đã hẹn tôi đi Thanh Hải giải sầu. Thế là tôi đã nhanh chóng hoàn thành xong công việc không nghỉ ngơi suốt ba ngày liền, sau đó xin nghỉ phép rồi đi du lịch với anh ta.
Nhưng sang ngày thứ hai, chỉ vì một cuộc điện thoại của Tống Vân Niệm Lăng Cẩn đã bỏ tôi lại khách sạn một mình rồi quay trở về.
Tôi ngắm bầu trời màu vàng xám trên hồ Thanh Hải, nhìn từng con sóng dập dờn, hóng gió lạnh bước trên con đường dài dằng dẵng rồi tự mình hoàn thành kỳ nghỉ của mình.
Nhân viên mang menu tới, thật ra Lăng Cẩn không thích đồ Thái, đây cũng được coi như là lần nhân nhượng hiếm hoi của anh ta.
“Chiều nay chúng ta tới sân băng nhé.” Lăng Cẩn đề nghị: “Trông cậu khá mệt mỏi, chắc là do thường ngày ít vận động. Hay là đi xem phim nhé? Dạo này có một bộ phim rất hay.”
Ngày trước những việc như thế này luôn do tôi sắp xếp, tôi sợ anh ta ở cạnh mình buồn chán nên chưa từng để anh ta phải nhọc lòng bao giờ.
Hôm nay khi thấy Lăng Cẩn tích cực như thế tôi lại không mấy hứng thú, khuấy ly cà phê tôi nói: “Sao cũng được, tùy cậu.”
Nói xong tôi mới nhận ra sự miễn cưỡng và lạnh nhạt trong giọng nói của mình.
Tôi ngẩng đầu lên, quả nhiên tôi trông thấy gương mặt hơi tái đi của Lăng Cẩn.
Nhưng anh ta vẫn cười nói: “Vậy thì đi xem phim.”
Lạnh nhạt.
Đây là cảm xúc mới lạ.
Tôi không còn quan tâm đến mọi thứ của Lăng Cẩn, không còn nghĩ đến anh ta nữa, thậm chí lúc nói chuyện với anh ta tôi cũng không mấy chú tâm. Tôi đang nghĩ xem hiện giờ Tống Chi Hằng đang làm gì, trước lúc tôi đi, hình như anh hơi tức giận.
Hoàn hồn lại, quay sang, tôi nhìn thấy Lăng Cẩn đang mím chặt môi.
Xem phim xong thì trời cũng đã tối.
Tôi và Lăng Cẩn bước trên con đường rợp bóng cây, gió lạnh sẩm tối thổi tới, có cảm giác thoang thoảng và dịu dàng.
Lăng Cẩn nói: “Đến nhà tôi ngồi chơi một lát nhé.”
“Tôi có việc phải về rồi.” Tôi nói.
“Vậy tôi đưa cậu về.”
“Không cần đâu.”
Lăng Cẩn bỗng dừng bước.
Dưới bóng cây, anh ta mím môi nhìn tôi, giọng nói đượm phần mỉa mai: “Cậu đang nghĩ về ai vậy?”
Tôi không lên tiếng.
“Là Tống Chi Hằng ư? Tại sao lần nào cậu ta cũng vừa khéo đến đón cậu, hai người…” Lăng Cẩn ngừng lại: “Sống chung sao?”
Cảm giác mệt mỏi quấn lấy tôi, tôi khẽ nói: “Lăng Cẩn, tôi có cuộc sống của mình, tương lai sẽ có một gia đình nhỏ, có chồng và con của tôi. Tôi không thể giống như trước đây, lúc nào cũng quấn lấy
cậu được.”
Bàn tay buông thõng bên người của Lăng Cẩn nắm chặt lại: “Mới đó hai người đã tính đến chuyện kết hôn rồi sao, Tống Chi Hằng chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, cậu nghiêm túc như thế, chắc gì nó cũng giống như cậu.”
“Là cậu giới thiệu cậu ấy cho tôi làm quen, con người cậu ấy thế nào chắc là cậu cũng hiểu.” Tôi nói: “Hơn nữa, cậu hiểu thái độ của tôi với tình cảm mà.”
Cảm xúc mãnh liệt cuồn cuộn trong đôi mắt của Lăng Cẩn, anh ta nắm lấy tay tôi rồi ôm tôi vào lòng.
Ngày trước chỉ cần chạm vào ngón tay anh ta, tôi cũng nhạy cảm đến mức đỏ mặt, nhưng giờ đây khi bị anh ta ôm chặt vào lòng, mười ngón tay đan nhau nhưng lòng tôi lại không một gợn sóng.
Anh ta khẽ đẩy tôi ra, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống, hơi thở nóng hổi phả lên gương mặt tôi, năm ngón tay nắm chặt lấy tay tôi.
Hình như Lăng Cẩn muốn hôn tôi.
Trong lòng tôi chỉ có cảm giác xa lạ và kháng cự, tôi vô thức ngoảnh đầu tránh đi.
Lăng Cẩn như ch//ết lặng.
5
Lăng Cẩn vẫn luôn kiêu ngạo, rất ít khi anh ta bị từ chối, nhất là lời từ chối xuất phát từ tôi.
Trong khoảnh khắc này, đôi mắt Lăng Cẩn đỏ hoe, anh ta chua chát khàn giọng gọi tên tôi: “Tiểu Niệm.”
Ngẩng đầu lên, tôi thấy được sự lúng túng thoáng hiện lên trong đôi mắt của anh ta.
Tôi biết anh ta đang sợ hãi điều gì.
Trong một khoảng thời gian rất dài, Lăng Cẩn luôn là trung tâm cuộc sống của tôi.
Tôi cũng là đứa con được bố mẹ yêu thương, là niềm tự hào của bọn họ, là con gái một được bố mẹ cưng chiều, bố mẹ chỉ sợ tôi phải chịu chút xíu ấm ức. Nhưng tôi ấy lại luôn cúi mình vì Lăng Cẩn, bằng lòng trở thành lốp dự phòng cho anh ta, mặc cho anh ta giày xéo tình cảm của mình.
Năm hai mươi mốt tuổi, vì không muốn chia tay với Tống Vân Niệm, Lăng Cẩn đã đi nước ngoài cùng với cô ấy. Mùa hè năm ấy tôi giống như một cái x//ác không h//ồn, thậm chí còn không muốn khóc, cả ngày chỉ ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Có người đến nói chuyện với tôi tôi sẽ mỉm cười đáp lại. Tôi cứ ngỡ mình đã che giấu rất tốt, không ai nhìn ra được sự chán chường trong tôi. Lúc bưng nồi mỳ, bàn tay tôi run lên, bị nước sôi đổ lên chân.
Bố chạy tới kéo tôi vào trong phòng tắm, ông mở vòi nước dùng nước lạnh rửa bắp chân và bàn chân cho tôi.
Tôi nói, bố ơi không phải con cố ý chỉ là con không còn sức nữa.
Bố tôi không nói một lời, hốc mắt ông đỏ hoe.
Trái tim tôi quặn đau.
“Con thế này là sao, không lẽ không có nó con sẽ ch//ết sao?”
Mẹ vừa khóc vừa m.ắng tôi.
Thì ra mọi người đều biết.
Mọi người đều nhìn thấy hết, lúc tôi như cái x//ác không h//ồn vì phải rời xa Lăng Cẩn, họ cũng sẽ vì tôi bất thường mà đau lòng, buồn bã.
Về sau Lăng Cẩn một mình trở về, Tống Vân Niệm ở lại nước ngoài, và rồi gặp được người chồng hiện tại của mình ở đó.
Hai người họ dây dưa với nhau suốt sáu năm, người vẫn luôn ở bên Lăng Cẩn chỉ có tôi.
Vết th.ương do bị b.ỏng kia không để lại s.ẹo trên chân tôi, nhưng nó lại dựng lên một tòa thành trong lòng tôi, nơi đó chứa đựng người thân, bạn bè, và cả lòng tự tôn của tôi.
Tôi không còn vì Lăng Cẩn mà bỏ bê bản thân, bỏ bê mọi người nữa.
Nhưng tôi vẫn yêu anh ta.
Có lẽ đến bây giờ, cuối cùng Lăng Cẩn cũng tỏ tường, ngay cả tôi cũng muốn rời xa anh ta.
…
Về đến nhà, Tống Chi Hằng đã nấu cơm xong rồi đợi tôi về.
Anh mặc một chiếc áo phông màu trắng và quần ở nhà màu xám, dáng người dong dỏng cao, mái tóc dài rủ xuống che đi đôi mắt, anh ấm ức nhìn tôi rồi nói: “Thức ăn nguội cả rồi.”
Một câu nói khiến trái tim tôi mềm nhũn.