Số lần đọc/download: 4917 / 19
Cập nhật: 2015-11-23 12:52:30 +0700
Chương 2
- K
hông được! Anh ở phòng bên kia!
San San lắc đầu nguầy nguậy đẩy Nam Giao ra cửa, anh nhăn nhó:
- Anh ngồi với em một chút không được sao, làm như anh là ma... sẽ cắn em vậy.
- Nữa! Anh lại nói chữ ma, em báo anh đừng nói mà.
San San phụng Phịu cấu vào tay Nam Giao:
- Người ta đã sợ, anh cứ nhát.
- Này, em cố giữ gìn ranh giới với anh, có phải muốn trở về với gã Việt kiều Úc đó? Biết như vậy, hôm đó anh không làm người hùng đi cướp cô dâu.
- Em chỉ phân vân không hiểu mẹ em ở nhà như thế nào?
- Muốn gọi điện thoai về không?
San San liếc điện thoại rồi gật đầu nhẹ:
- Cho em mượn đi.
Nam Giao lấy điện thoại đưa cho San San. Kỳ thật! Cái thằng có khối con gái đi theo, khối con gái quỳ dưới chân anh mong anh đưa tay ra, thế mà anh lại lụy có mình cô. Đã bốn hôm, luôn bên cạnh nhau, nhưng chưa bao giờ anh dám nghĩ biến có thành của anh.
San San bấm sổ, nét mặt cô lúc này căng thẳng:
- Alô! Mẹ.... Mẹ ơi con xin lỗi.
Nam Giao đưa tay ần nút loa ngoài, anh nghe tiếng bà Quỳnh khóc ồ lên:
- Con nỡ để cho mẹ nhục nhã như thế này sao San San? Con mau về nhà ngay, nếu như con còn nhớ mẹ là mẹ của con. Hay là con đợi mẹ chết rồi mới chịu về nhà?
- Mẹ ơi! - San San bật khóc - Con không muốn làm vợ ngươi đàn ông đó, con không muốn đi Úc.
- Tại sao lại dại dột như vậy hả con?
Thằng Nam Giao có gì hay,.nó là cái thằng lêu lổng ăn chơi, thay nhân tình như thay áo. Con nghĩ, nó sẽ cưới cơn hay sống chung thủy với con?
Không dừng được, Nam Giao nói to lên:
- Con bảo đảm với mẹ, con sẽ yêu San San và mang lại hạnh phúc cho San San.
Lập tức, bà Quỳnh gào lên:
- Thằng khốn nạn! Tao sẽ đi thưa công an còng đầu mày! Mày có biết San San đã đăng ký kết hôn rồi không?
- Con xin lỗi.
Nam Giao tắt máy quay sang nhìn San San:
- Mẹ em cứ như thế, chúng ta nói chuyện như thế nào đây. Anh thật lòng yêu em và muốn lấy em làm vợ mà.
San San cúi đầu không dám nói mẹ cô ghét Nam Giao, chê anh là tên lông bông lêu bêu không nghề nghiệp. Bà muốn cô đi nước ngoài làm vợ cho Việt kiều, cô đã làm tan vỡ giấc mơ của bà.
Nam Giao ôm quàng quai vai San San:
- Nếu em muốn về, anh đưa em về, trả em về cho mẹ em. Còn anh... anh không hy vọng mẹ em nhận anh.
- Anh Giao!
San San nghẹn ngào ngã vào vòng tay anh:
- Sao anh nỡ nói như vậy với em?
- Em là người con gái anh yêu thật lòng. Chính vì thế anh đặt em nơi trân trọng nhất, không dám làm hoen hố em, dù đôi khi quá yêu em, anh đã bày tỏ tình yêu cháy bỏng. Tuy nhiên anh xin thề, anh không bao giờ biến em là của anh, khi chúng ta đang chạy trốn.
San San cảm động kéo Nam Giao gần sát mặt cô hơn, cô chủ động hôn anh:
- Em cũng rất yêu anh, Giao ạ.
Nam Giao sung sướng lịm người, anh hiểu rằng, tình yêu chân thật mới cho người ta cảm giác hạnh phúc.
Chiều nay, Sầm Giang thật đẹp trai trong bộ quần áo mới, áo sơ mi xanh nhạt bỏ vào quần. Chiếc quần âu màu xám, mái tóc cắt ngắn, chững chạc và toát ra một vẻ đẹp khỏe mạnh, đầy nam tính. Anh có vẻ hơi ngượng khi bị Hương Thủy đi tới đi lui ngắm, như anh là người mẫu mới vào nghề. Xong, cô búng tay:
Mẫu người như thế này là ba em thích, không như anh Nam Giao, nghệ sĩ quá Ba em chê ảnh lang bạt như giang hồ, mà anh có thèm để mắt đến em đâu mà chê.
Sầm Giang chú ý đến hai chữ ''Nam Giao" Hắn tên là Nam Giao, không liên quan đến mình. Anh đóng vai giả cho Hương Thủy đừng bị ép duyên như thế thôi.
Anh vờ đưa tay sửa cổ áo:
- Chúng ta đi chứ?
- Ừ!
Hương Thủy giao chìa khóa xe của mình cho Sầm Giang:
- Chúng ta đi chiếc Attila ngoài kia.
Sầm Giang cầm lấy, sao tâm trạng của anh hồi hộp như anh chàng thật sự lần đầu tiên ra mắt cha vợ. Nơi đến là một căn biệt thự kín cổng tường, cô giúp việc ra mở cửa. Hương Thủy bảo:
- Anh chạy ngay vào luôn đi!
Trong nà, ôag Trương vờ xem báo, nhưng kỳ thật là ông đứng nơi cửa sổ nhìn ra và vội nhanh vào ghế ngồi cầm tờ báo lên chăm chú đọc.
- Ba!
Hương Thủy kêu lên, cô đi ngay lại kéo tờ báo ra:
- Con đưa anh Giang về ra mắt ba nè.
- Vậy à!
Vờ trịch cái mắt kiếng, ông ngắm Sầm Giang, không biểu lộ thái độ sau cái gật đầu chào lễ phép của Sầm Giang:
- Cậu học tới đâu rồi?
- Dạ, năm chót đại học kinh tế ạ.
- Còn cha mẹ đủ chứ?
- Dạ, cháu ở với bà ngoại.
- Ở với bà ngoại, tiền đâu cậu ăn học?
- Dạ, cháu được học bổng và đi làm thêm bên ngoài.
- Làm thêm là làm cái gì, bồi bàn rửa chén hay dọn dẹp phòng khách sạn?
Hết còn chịu nổi, Hương Thủy giậm chân:
- Ba làm gì như cảnh sát hỏi cung vậy?
Ông Trương trừng mắt:
- Ba hỏi bạn trai của con, nó dám yêu con, ba phải biết lý lịch của nó chứ.
- Vậy ba không tin con gái ba biết chọn lựa?
- Khó lắm! Con gái khi yêu là mù quáng, người ta hay nói con gái khi yêu thì khôn ngoan cũng thành khờ đại. Con nên biết sự sản của ba to lớn, nên chọn rể phải đáng mặt:
Hương Thủy giận dỗi:
- Vậy tiền bạc của ba quan trọng hơn hạnh phúc của con?
- Hai thứ bằng nhau.
Quay sang Sầm Giang, ông ra lệnh:
- Ngồi đi!
- Dạ, bác cho phép.
- Cậu cũng tạm được, tạm cho sáu mươi lăm điểm. Còn ba mươi lăm điểm nữa mới vừa vào tiêu chuẩn tôi đưa ra. Mà nè, lúc nãy cậu nói đi làm thêm nghề gì vậy?
- Dạ.... nhân viên kỹ thuật phòng chiếu phim cho rạp chiếu bóng ạ.
- Thế à! Cậu biết Hương Thủy là đứa con gái độc nhất của tôi chứ?
- Dạ biết!
- Nó được thừa hưởng một gia tài trị giá hàng triệu đô la, cậu biết điều này không?
Sầm Giang lắc đầu. Máu nông tự ái bốc lên đầu anh, anh không chịu nổi sự xem thường quá đáng này nữa. Dù cho Hương Thủy trả cho anh một tháng một trăm triệu anh cũng không thèm. Sầm Giang đứng lên:
- Thưa ông, tôi chẳng cần biết những điều đó thái độ của ông không bao giờ cho con gái ông hạnh phúc. Ông quá ngạo mạn ông cho là có tiền thì ông có tất cả sao? Hương Thủy! Anh không thể làm được như em yêu cầu anh đâu. Chúng ta kết thúc đi!
Sầm Giang đùng đùng đi ra cửa. Hương Thủy hoảng hốt chạy theo:
- Anh Giang!
- Ba của cô thật quá đáng. Ngày mai, anh sẽ hoàn tiền tất cả lại cho cô.
Sầm Giang chạy đi. Hương Thủy giận dữ quay vào:
- Ba! Bây giờ vừa lòng ba rồi hả? Ba đừng tưởng con chịu vâng lời ba. Con thà đi ra ngoài làm đứa bụi đời, sống còn sung sướng hơn làm con gái ba.
Nói xong, Hương Thủy cũng đùng đùng lao ra đường ông Trương hét lên:
- Ba thử nó thôi mà!
Không hiểu Hương Thủy có nghe không, cô cứ bỏ chạy đi.
Làm nhục con gái mình nè! Hương Thủy đá mạnh chân vào cột đèn điện. Ui da! Cô nhăn nhó ôm chân. Trong lúc quá tức giận cô nhè cái cột điện mà đá, nó bằng xi măng đổ bê tông, còn cái chân cô...Đau quá, cô ngồi bẹp luôn trên đường... khóc... hu hu...
- Đứng lên đi, đừng có con nít quá như vậy!
Giọng nói quen thuộc, Hương Thủy quay lại kêu lên:
- Ủa! Chưa về sao?
- Chưa. Con đường sang quá, mỏi mắt chờ không có một chiếc xe ôm.
- Sao không đi taxi?
- Thôi, thất bại rồi! Đã mắng lại ông già, còn xài sang nữa, cuối tháng đến mì gói cũng không có mà ăn.
- Dữ hôn! Ai biểu anh trả tiền lại!
Hương Thủy phì cười, quên cả việc cô vừa khóc hu hụ.... Sầm Giang lắc đầu:
- Không! Phải trả tiền, vì việc cô nhờ tôi thất bại rồi. Tuy nhiên hôn nhân là việc quan trọng của cả đời, cô cần phải tranh đấu, không để bị đặt để.
- Nhưng hành động của anh lúc nãy, tôi thích lắm đấy.
Sầm Giang cười buồn:
- Thích gì cái thằng tôi đã nghèo còn tự ái. Với lại, tôi không quen... cái trò nói dối. Thôi nghen... cô thuê người khác đi.
Ngày maì tôi trả tiền lại cho, nhưng bộ quần áo này...
- Anh cứ giữ lấy mặc, tôi lấy lại mặc được à?
Hương Thủy đứng lên, mặt cô nhăn nhó:
- Ôi, đau chết đi được!
- Để tôi xem!
Bàn chân bị trầy đỏ đến rướm máu.
Sầm Giang lo lắng:
- Đi nổi không, hay ngồi... đầy để tôi tìm xe đưa cô đi bác sĩ?
- Không... Tôi muốn anh cõng tôi.
- Cõng? Ừ, cũng được!
Hương Thủy thích thú nhìn Sầm Giang sụp người cho cô ôm cổ anh, cõng đi ra con đường lớn. Người Sầm Giang nóng ran lên khi thân thể mềm mại ấy trên lưng anh. Đúng là con gái nhà giàu, chảy máu một tí xíu đã khóc ầm ĩ. Có điều là cô không kiêu căng như những cô gái nhà giàu khác. Tuy nhiên Sầm Giang cũng tự nhủ mình, không được có suy nghĩ gì khác. Hãy dừng lại ở một tình bạn. Giữa anh và cô là hai giai cấp aang hèn. Một người như cha của cô gái này, tốt nhất không nên có ý nghĩ nào khác.
- Anh Giang! Anh đang nghĩ gì mà im lặng vậy?
- Tôi đang nghĩ giàu và nghèo là hai thứ khác nhau.
- Nhưng tôi thích làm bạn với anh. Chúng ta là bạn nghen? Ngoéo tay đi!
Sầm Giang bật cười trước trò chơi trẻ con:
- Nè, chân đau lắm phải không?
- Chút chút... tại muốn anh cõng.
A, cô nàng này quá đáng! Sầm Giang vờ vấp chân té ngồi xuống. Hương Thủy vẫn ôm chặt lấy cổ Giang:
- Tôi không sợ đau đâu, được trên lưng anh cũng thú vị lắm chứ.
Hết biết! Nhưng sao Sầm Giang không ghét cô chút nào. Có một cái gì đó thật lạ nhen lên trong lòng dịu êm. Có quá vội không? Thằng bán than mà đi thích công chúa lầu vàng hả? Tình cảm thì không biên giới, gã ăn mày hay ông vua, khi thích ai đó thì tình cảm như nhau.
Cộc...Cộc...Tiếng gõ cửa phòng lúc nửa đêm. Nam Giao giật mình nhìn sang giường San San, cô vẫn còn ngủ.
Cộc Cộc lần này tiếng gõ cửa lớn hơn và tiếng nói lớn từ bên ngoài:
- Mở cửa, cho kiểm tra phòng!
Không thể mở cửa, Nam Giao ngồi dậy bước sang lay nhẹ vai San San:
- Dậy đi San San?
San San giật mình mở choàng mắt ra:
- Gì vậy anh Giao?
- Người ta xét phòng.
- Xét phòng? Tại sao lại xét phòng?
- Chắc là kiểm tra thường xuyên thôi. Em mặc thêm áo ngoài vào, anh đi mở cửa!
Cửa vừa rút chốt bị đẩy mạnh vào. Bà Quỳnh lao vào trước, công an khu vực và gã Việt kiều vào sau. Bà túm ngay lấy San San đánh:
- Sao mày dại dữ vậy con? Mày giết mẹ mày chết rồi!
San San hoảng hốt núp sau lưng Nam Giao:
- Mẹ ơi, con xin lỗi.
- Đi về nhà ngay!
Nam Giao vừa định can thiệp anh bị một cái còng bập vào tay.
- Có đơn thưa anh dắt vợ người ta đi, mời anh về phòng công an.
Nam Giao cười nhạt:
- Có cái kiểu mời và còng người như thế này sao?
- Im miệng! Muốn nói gì về phòng công an rồi nói!
San San bị lội đi, cô đau đớn gào lên:
- Anh Nam Giao.
Nam Giao cố giương mắt nhìn theo San San:
- Đừng lo cho anh, San San ơi!
San San bị đưa ra xe, cô nức nở quay sang mẹ:
- Mẹ! Tại sao lại bất anh Giao, thật sự là con...
- Con im miệng ngay! Con nên nhớ con đã là vợ của cậu Trác.
- Không! Con không là vợ ai hết ngoài trừ anh Giao, con yêu anh ấy.
Trác cười gằn:
- Đó, mẹ nghe San San nói chưa? Con cũng không muốn ép buộc cô ấy, mẹ mau trả tiền nợ con và chi phí đám cưới, con sẽ trả cô ấy cho mẹ.
San San ngỡ ngàng:
- Mẹ! Mẹ nợ bao nhiêu?
Bà Quỳnh cúi đầu không dám nhìn San San:
- Nhiều lắm, San San. Con đã hại mẹ.
Trác khinh bỉ:
- Tôi cũng không muốn cô làm vợ tôi nữa, cô đã bỉ mặt tôi. Tuy nhiên vì mẹ của cô còn nợ tôi, do đó tôi phải giữ cô lại như một con tin. Hãy về nhà lo liệu để trả nợ cho tôi đi bà Quỳnh.
Xe chạy được một khoảng, gã ra lệnh cho tài xế ngừng lại:
- Bà hãy về nhà lo tiền đi. Mời xuống xe. Còn San San, tôi giữ cô làm con tin.
Bà Quỳnh bị lôi xuống xe, bà điếng cả người cố van xin:
- Cậu Trác!
Cánh cửa xe lạnh lùng đóng lại. Chiếc xe lăn bánh tới trước, San San sững sốt:
- Anh Trác! Anh có thể đối xử với mẹ tội như vậy sao?
- Nếu có trách cô nên trách cô, bởi vì cô đã bắt buộc tôi cư xử như vậy. Một người như tôi đang tổ chức đám cưới bị phá bằng những trò bẩn thỉu, cô chạy trốn theo tình nhân ở khách sạn mấy ngày nay. Tôi có cảm giác như bị mẹ con cô lừa bịp vậy.
- Lừa bịp?
- Phải! Mẹ của cô đã nợ tôi rất nhiều, mấy chục ngàn đô, đám cưới tốn kém nữa, cuối cùng tôi được gì nào?
San San kinh hãi, mẹ của cô nợ đến mấy chục ngàn đô, cô ngước nhìn Trác:
- Cho dù anh giữ tôi làm con tin đến bao lâu đi nữa, mẹ tôi vẫn không có tiền trả cho anh. Còn đối với anh Nam Giao, xin anh dừng làm hại anh ấy.
- Nó lấy vợ tôi, mà cô bảo tôi để yên?
- Đúng là tôi có đi với anh ấy, nhưng giữa chúng tôi chưa bao giờ vượt qua giới hạn cả.
- Có chắc không?
Đôi mắt Trác gườm gườm lướt trên khắp người San San như để đánh giá có bao nhiêu phần trăm trong sự thật câunói của San San. San San quỳ sụp xuống:
- Anh Trác? Xin anh hãy tha cho mẹ tôi đi!
- Để tôi xem cô có nói thật không đã, cần phải kiểm tra!
Giọng Trác thật khả ố. San San lùi lại, lòng cô đau đớn, lo cho Nam Giao, anh đã vì cô mà bị hại.
Xe chạy thẳng vào một ngôi nhà, cửa cổng đóng lại ngay. Trác bỏ đi vào nhà trước, anh ta ngồi chễm chệ ở ghế xa lông.
Gã người làm biết ý mở tủ lấy rượu ra để lên bàn.
Trác xua tay:
- Không có việc của mày! Sắp sáng rồi đi ngủ đi, nhớ khóa cửa cổng lại cho kỹ!
- Vâng.
Trác rót đầy ly rượu, thản nhiên ngữa cổ uống. San San rụt rè quỳ sụp trước mặt anh ta:
- Xin anh hãy tha cho anh Nam Giao.
- Hãy làm cho tôi vui lòng đi. Sao, không biết cách nào à?
Đứng dậy, gã từ từ tiến đến trước mặt San San:
- Cô có biết muốn một người ghét mình dễ nhưng muốn người ta quý trọng mình, như là tôi từng yêu quý cô, có lẽ khó đấy.
San San cúi gằm mặt, từng giọt nước mắt của cô rơi tầm tả. Tuy rằng cô không muốn khóc trước một kẻ như Trác.
Bất thình lình, Trác bưng ly rượu đưa vào miệng San San bắt cô uống cho kỳ hết:
- Uống đi! Hãy ngoan ngoãn nếu như muốn tôi tha cho thằng Giao. Cô có muốn biết nó như thế nào không?
Trác lớn giọng:
- Dắt thằng đó vào đây!
Cửa mở, Nam Giao bị đẩy mạnh vào ngã chúi trên nền nhà, cả hai chân cũng bị trói. San San chợt hiểu, không có công an nào ở đây cả. Trác tự cho mình cái quyền gì mà bắt trói người như vậy? Mặt Nam Giao sưng húp và bầm tím, anh cố ngồi dậy:
- San San!
San San toan lao tới, Trác kéo mạnh cô lại:
- Tôi đã mới vừa bảo ngoan ngoãn kia mà! Đứng im nào! Muốn tôi tha cho Nam Giao chứ gì?
San San nức nở:
- Anh Trác! Tôi lạy anh, xin hãy tha cho Nam Giao.
Một tay Trác nắm cằm Nam Giao hất lên cho đối diện, anh xẳng giọng:
- Mày ngon lắm mà, thuê xe và một lũ người đến quậy đám cưới, mày đã xem thường thằng Trác này quá rồi. Tao cho mày biết, thằng Trác này cái gì nó cũng dám làm cả.
Gã chợt cười:
- San San! Em muốn anh tha cho Nam Giao?
San San gật đầu, nước mắt ràn rụa:
- Xin anh thả anh ấy ra. Em bằng lòng tất cả điều kiện anh muốn.
- Là do em nói đó nghen. Vậy hãy lập tức cởi hết quần áo của em ra.
Nam Giao kêu lên thất thanh:
- San San! Đừng...
Trác quát:
- Có làm không San San? Nếu như kiểm tra đúng như lời em nói, anh sẽ thả nó. Không tính tiền chi phí đám cưới, chỉ tính nợ với mẹ em, vì bà mượn nợ anh thì phải trả, như vậy thôi.
San San run rẩy đưa tay lên hàng cúc áo, từng cúc áo tháo rời ra... Nam Giao cụp mắt không dám nhìn lên.
- Anh muốn làm gì tôi thì làm đi, cứ đánh đập hành hạ tôi, xin đừng làm nhục cô ấy.
- Mày có biết cô ta là cái gì của tao không? Nếu như mày không phá bĩnh đám cưới, tao sẽ trân trọng cô ta như... châu báu. Nhưng bây giờ vì cô ta nói giữa cô ta và mày hoàn toàn trong sạch, nên tao muốn kiểm tra trước khi có quyết định. Nào, cởi cho kỳ hết chứ San San!
Trác lấy sợi đầy nịt cột chiếc còng ở tay Nam Giao vào gầm cầu thang, xong tiến lại chỗ San San. Cô vẫn chưa cởi xong chiếc áo. Nhục nhã và đau đớn, cô hiểu Trác muốn gì, nhưng đồng thời lúc này mặt cô đỏ lên, nóng bừng bừng, chút lý trí cho San San biết trong ly rượu lúc nãy có thuốc.
Trác từ từ bước đến như con mèo đang vờn con chuột đang sợ khiếp chết. Gã cởi hết những gì trên người San San và bế cô nằm lên chiếc ghế dài.
Nam Giao đau đớn gào lên, anh cố bứt tung dây trói, nhưng càng cố vùng vẫy sợi dây càng thít chặt vào chân anh. Nam Giao gục xuống, không dám ngước nhìn lên những gì trước mắt mình, San San đang bị làm nhục, không có sự phản kháng...
- Mỡ cửa, mở cửa!
Tiếng gọi cửa khẩn cấp bên ngoài. Chí Tường đã thức vội chạy ù ra cửa, hét đáp lại:
- Có ngay! Sáng sớm đã gọi cửa, anh Nam Giao về phải không?
Chí Tưởng mở cửa ra, anh kêu lên hốt hoảng:
- Anh Nam Giao!
- Mỡ cửa mau lên đi!
Nam Giao bế San San vào, đi luôn về phòng mình. Lập cập đóng cửa lại, Chí Tường chạy theo Nam Giao:
- Anh Giao!
- Mau lấy cho anh thau nước và cái khăn.
Nhưng mặt mũi của anh sao bầm tím hết vậy?
- Đừng hỏi! Đi lấy nước cho anh!
- Vâng, vâng.
Chí Tưởng chạy ra sau bếp lấy thau nước quay vào phòng:
- Không phải anh và chị San San đang ở Đà Lạt sao?
- Anh bị bọn của Trác bắt về.
Nam Giao nhúng khăn ướt lau mặt cho San San, cô đã tỉnh lại và như là người hóa dại, không có một lời nói, thậm chí cũng không có một giọt nước mắt. Cô đã gìn giữ ngọc cho trong đối với Nam Giao, nhưng rồi để cho một tên dơ bẩn như Trác giày vò mình. Tất cả đã hết. Bị làm nhục trước mặt người mình yêu, dấu vết ô nhục này mãi mãi không bao giờ tan. Đẩy bàn tay Nam Giao ra, San San gượng ngồi dậy:
- Anh đừng lo cho em nữa.
San San gục mặt xuống đôi bàn tay, đôi vai cô run run trong nấc nghẹn. Nam Giao khóc:
- Anh đúng là bất tài không giúp gì được cho em, lòng anh đau đớn lắm San ơi.
Im lặng, một sự im lặng nặn nề. Chí Tường lui ra, anh len lén gọi điện thoại cho Hương Thủy:
- Đến ngay đi!
Nửa giờ nữa mới được, đang trong lớp học. Chuyện gì vậy?
Mặt mũi anh Nam Giao bầm tím hết, chị San San nữa, không biết chuyện gì.
- Nửa giờ nữa sẽ đến.
Hương Thủy xếp điện thoại lại. Đúng là mấy ngày nay cô đã quên Nam Giao khi có người bạn như Sầm Giang. Nam Giao bản lĩnh mà lại bị hại ư?
Nhưng mới vừa nhìn thấy Nam Giao, Hương Thủy kêu lên:
- Ai đánh anh như thế này? Còn chị San San đâu?
- Cô ấy về nhà rồi.
Lần đầu tiên Hương Thủy thấy Nam Giao khóc, khóc tức tưởi như bị điều oan ức:
- Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho thằng Trác. Nó cưỡng bức San San ngay trước mặt anh.
Hương Thủy há hốc mồm, cô chưa hiểu cưỡng bức là như thế nào. Nhưng hai chữ đó phải ghê gớm lắm, Nam Giao mới đau khổ như thế. Cô ôm lấy vai anh và Nam Giao lúc này như một người chết đuối giữa dòng sông, anh ôm choàng lấy Hương Thủy:
- Anh sẽ trả thù, trả thù! Giữa anh và thằng khốn kiếp đó, máu trả bằng máu.
Hương Thủy rùng mình:
- Hương Thủy! Em sẽ giúp anh trả thù chứ?
- Em... không biết bằng cách nào.
Nam Giao nghiến răng. Anh chưa biết bằng cách nào nhưng mối hận này thì không thể nào quên.
San San cứ nằm mắt mở to nhìn lên trần nhà, nước mắt không còn ràn rụa nữa. Nam Giao không hiểu cô nghĩ gì, anh van lơn:
- San San! Em nói gì với anh đi. Em đừng im lặng, anh lo lắm.
San San vẫn nằm bất động. Nam Giao áp hai bàn tay vào má San San, bắt cô phải nhìn anh, nhưng cô lại nhắm mắt lại.
- San San!
San San gơ tay Nam Giao ra, cô từ từ ngồi dậy và nhìn vào đôi mắt anh:
- Em đã từ chối anh, nhưng rồi bị làm nhục trước mắt anh.
- Đừng nhớ chuyện đó nữa.
- Làm sao em quên được.
Nam Giao đau lòng ôm choàng lấy San San:
- Hãy quền đi em!
Bây giờ San San mới khóc được, những giọt nước mắt đau đớn, khóc tức tưởi trong vòng tay Nam Giao. Anh cố dỗ dành:
- Nín đi em!
- Anh Nam Giao! Em đói quá!
- Em muốn ăn gì, anh đi mua cho.
Mua bánh cuốn nóng ấy, nghen anh. Chỗ tụi mình hay ăn, hơi xa một tí, nhưng lúc này em lại muốn ăn món bánh cuốn bán ở đó.
Nam Giao trìu mến lau nước mắt cho San San:
- Anh sẵn sàng vì em mà, chỉ cần em không buồn nữa.
San San mỉm cười chồm tới ôm cổ Nam Giao hôn:
- Em biết anh lúc nào cũng yêu em.
- Sẽ không có gì thay đổi giữa anh và em cả. Bây giờ em ở nhà đóng cửa lại nghen, khi nào anh về gọi cửa hãy mở.
- Dạ, chạy xe cẩn thận nghen anh.
- Anh biết rồi.
Nam Giao hôn vào má San San lần nữa rồi mới đi ra cửa. Chỉ chờ Nam Giao đi khuất là San San ngồi dậy, cô viết nghệch ngoạc vào tờ giấy trắng:
Chúng ta không thể nào với nhau, anh hãy quên em đi.
San San".
Dằn tờ giấy lên bàn, San San mỡ cửa đi. Cô không còn con đường nào để lựa chọn. Hãy tha thứ cho em, Nam Giao.
San San gọi xe taxi đến nhà Trác. Anh ta đang ngồi uống rượu, mắt nhướng lên nhìn San San:
- Có tiền rồi phải không?
- Anh Trác! Xin anh hăy thả mẹ tôi ra đi!
Trác cười gằn sâu hiểm:
- Tôi có giữ mẹ của cô đâu.
San San nghẹn ngào:
- Nhưng anh đi thưa mẹ tôi, công an đang giam mẹ tôi.
- Tôi chỉ muốn bảo đảm số nợ mẹ cô thiếu tôi. Cô trả hết, bà ta sẽ được tự do.
- Anh biết là tôi không có tiền mà.
- Vậy tại sao làm vợ tôi đàng hoàng không muốn, lại chạy trốn?
- Tôi...xon lỗi. Anh Trác! Tôi van anh hãy thả mẹ tôi ra!
- Tôi có điều kiện.
- Anh nói đi!
- Cô vế đầy làm theo tất cả mệnh lệnh của tôi, tiền cát sê đi hát, tôi giữ.
San San cắn mạnh đôi môi, cô hiểu cô không có con đường nào khác hơn.
Bao nhiêu cô gái vào tay Trác và tan nát cuộc đời, chính cô cũng như thế. San San nghẹn ngào:
- Tôi bằng lòng điều kiện của anh.
- Vậy thì tối nay đi hát ngay nhé!