Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỳnh Dao
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: khoa tran
Số chương: 6
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4372 / 41
Cập nhật: 2014-11-18 16:03:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 -
hanh Thảo cứ mang nặng nỗi ám ãnh trong lòng. Từ nhà
đến trường đoạn đường cũng khá xa lại phãi đi bộ nữạ Thanh Thảo đi vài bước lại nhìn chung quanh, trái tim cứ đập liên hồi, chắc cái mặt mình xanh lắm.
Đang căng thẵng bỡi những hình ãnh ghê rợn ỡ trong phim xã hõi den, bỗng ai đó đập lên vai cộ Cô hoãng hốt la ré lên :
__ Á....
Đến chừng nhận ra là Mỹ Hạnh, Thanh Thảo mới hoán
hồn :
__ Con quỷ, làm ta hết hồn hà.
Mỹ Hạnh cười :
__ Bồ làm gì như người mất hồn vậy, mình kêu muốn khan cỗ cũng không nghẹ
Thanh Thảo cười khõa lấp.
__ Đâu có. Mình đang ôn bài mà.
__ Siêng học ghê há.
__ Ừm !
Có Mỹ Hạnh bên cạnh Thanh Thảo đỡ lọ Cô bé tiếc là hôm đó mình không nhín kỹ mặt anh ta, nên bây giờ thấy ai trái tim cô cũng thót lạị
__ Thanh Thảo nè !
Thảo giật mình
__ Gì ?
__ Sáng ăn gì chưa ?
Thảo đứng lại :
__ Đễ ta nhớ coị
Mỹ Hạnh cười rũ rượi :
__ Trơì ơi, con quỹ, ăn chưa mà cũng không nhớ, coi bộ cái đầu mi có vấn đề rồi
Thanh Thảo nỗi cáu :
__ Vậy cũng cười, bình thường thôi mà. Ta còn nhơ mi nợ ta một cữ búng riêu mà, cái đầu ta có vấn đề gì không ?^.
__ Vậy thì không rồị
__ Đễ yên cho ta suy nghĩ coị Tại gì hồi sáng anh Hai có đễ dành cho ta một ỗ bánh mì với hai quã trứng ốp lạ Hỗng biết ta đã ăn rồi chưạ
Ngĩ ngợi một lúc Thanh Thảo nói :
__ Mà thôi, Chắc là chưa rồi, vì vậy bụng cũa ta đang kêu ột ột trong đó.
Mỹ Hạnh phì cười :
__ Vậy sẵn đây ta trã cho mi cữ bún riêu luôn.
__ Ừm !
Thanh Thảo dõm bước tính rẽ lối theo Mỹ Hạnh đến quán bún riêu thì cô
bắt gặp một người con trai đang nhìn cô chăm chăm. Bất giác Thanh Thảo nỗi gay óc, cô
thay đỗi ý kiến.
__ Hạnh ơi, hôm khác đi, ta hỗng muốn an bun rieụ
Hanh vo tu :
__ Hỗng ăn bún riêu thì ăn món khác, làm gì thay đổi ý kiến nhanh vậy ?
__ Ta hỗng nhớ còn mấy bài toán chưa làm.
__ Ra chơi giữa giờ, làm đâu có muộn.
__ Ta muốn lắm ngay bây giờ hà.
Thấy Thanh Thảo đột ngột thay đổi, lúc nói chuyện lại nhìn về một phíạ Mỹ Hạnh nhìn theo hướng ấy rồi la lên :
__ Ê, mi dị ứng với anh chàng đó phải không ?
Thanh Thảo thấp giọng :
__ bộ mi quen hả ?
__ Nhờ gây lộn mới quen.
Thanh Thảo tròn mắt :
__ Gây lộn ?
Mỹ Hạnh cười hít hít :
__ ừm, tức cười lắm. Cái hôm mà mi bệnh nghĩ học đó, ta ra xe cốc ổi của chị Tư ăn. Ddang ăn tự dưng ta có cảm giác như bị nhìn trộm nên ta liền tìm thủ phạm. Thấy anh ta cứ nhìn ta hoài dù ta đã liếc háy, thậm chí đưa nắm đấm lên ta sấn tới gây sư.. Sau một lúc dsấu võ mồm, ta mới được chị Tư kéo lại gần mà thủ thỉ :
__ Trời ơi, anh ta bị lé đó.
Ta vỡ lẽ bèn đến xin lỗi, anh ấy cũng hiền không nói năng ta một lời nàọ
Thanh Thảo bụm miệng cười rung bờ vai, mặt mày đõ lư.. Vậy mà nãy giờ mình cứ tưỡng hắn...
__ Ddi ăn bún Hạnh ơi !
Hạnh trợn tròn hai mắt :
__ Sao kỳ vậy, thay đỗi nhanh còn hơn chong chóng.
__ Hồi nãy đói ít ít, giờ đói nhiều, đi ăn thôị
Hạnh liếc Thanh Thảo :
__ Ddúng là sáu tháng nắng, sáu tháng mưạ
Hai cô bé kéo nhau đến quán bún riêụ Thanh Thảo hít hít mũi :
__ Cha, cái bao tữ nó đang biễu tình.
Trước khi ăn, Thanh Thảo liếc mắt một vòng, bất chợt hai má cô đõ bừng, Thật là oan gia, lúc nãy thì gặp người lé giờ thì..... Thanh Thảo cứ tưởng là hắn. Thanh Thảo dùng đũa đão tô bún hoài mà chưa ăn được miếng nào
__ Thanh Thảo, sao không ăn đị
Thảo liếc mắt về phía người lạ, hắn cũng đang nhìn cô, hình như còn nháy mắt với cô nữạ Cô bé rất sợ nhưng cô tự nhủ thầm:
__ Sau mình cứ hình như không vậỵ Nếu hình như thì đâu chắc
ăn.
Mỹ Hạnh tròn mắt :
__ Mi làm nhàm gì vậy Thảo ?
Thảo chối bay :
__ Ddâu có.
Nghĩ là mình nhìn lầm, nên cô bé cấm cúi ăn. Không biết hôm nay có bị chơi trác hay sao mà tô của cô quá nhiều ớt nên cay muốn xé miê.ng.
Thanh Thảo uống hết ấm trà mà vẫn còn thấy môi mình rát bỏng. Nước mắt chực rơị Mỹ Hạnh lấy làm la..
__ Bữa nay mi làm gì vậy Thảo ?
__ Ddâu có.
__ Lúng ta, lúng túng. Có gì nói đi đừng đễ mãi trong lòng.
Thanh Thảo chồm qua nói nhỏ vào tai Hạnh :
__ Cay quá bà ơi !
Hạnh cười ngất :
__ Ăn gì mê mết, đến cả ớt mà không thấy, trách ai đây
Trả tiền xong, Thanh Thảo đứng lên hổng hiểu mắc mớ gì cô lại nhìn sang bàn ấỵ Người lạ đưa tay lên mũi làm dấu hiệu chọc quê cộ Thanh Thảo tức anh ách, đây là quán xá chứ nếu ở ngoài thì không yên đâụ
Tự dưng tiền nhỏ Hạnh đang cầm bỗng rớt xuống. Thấy có cơ hội Thanh Thảo bèn nói:
__ Ddễ ta lượm chọ
Cô cúi xuống nhặt tiền, sẵn đôi guốc gỗ cô giẫm mạnh lên chân hắn. Hắn hét to :
__ Ui da !
Cả quán ăn xôn xao, ai cũng nhìn hắn tò mò làm hắn quê một cục. Thanh Thảo đứng lên thản nhiên bước ra khỏi quán. Mỹ Hạnh khều vai Thảo :
__ Ê, hồi nãy làm gì anh chàng đó la lớn dữ vậy ?
Thanh Thảo hả hê :
__ Chac( là bị kiến cắn.
__ Cắn lúc nào hỗng cắn lại nhè lúc mi lượm tiền. Ta sợ hắn kiếm chuyện với mi ghệ
__ Hắn mà dám kiếm chuyện với tạ Còn Khuya !
__ Mi chủ quan quá.
Thanh Thảo cười hít hít rồi đi nhanh vào lớp. Một phen hú vía, nếu tình trạng này cứ xãy ra hoài e mình giảm cân
*
o O o
Cô Bé Thích Đùa Cô Bé Thích Đùa - Quỳnh Dao Cô Bé Thích Đùa