Số lần đọc/download: 1930 / 52
Cập nhật: 2015-09-29 18:22:23 +0700
Chương 2: Cái Áo Khoác Của Ông Winkle Lọt Vào Một Vũ Hội Và Gây Rắc Rối Cho Ông Ta
Ông Pickwick và các bạn đi lên cầu thang để đến xem những phòng ngủ được dành cho họ. Sau đó, họ dặn những món ăn cho bữa tối, rồi rủ nhau ra phố ngắm cảnh Rochester. Như hầu hết các thành phố cảng sầm uất, thành phố Rochester cũng bẩn thỉu nhớp nhúa và mù mịt khói. Các cửa hiệu trên mọi đường phố đều bán cá và các thứ sò, ốc, dây chão, thùng đựng nước và đủ thứ thập vật khác dùng cho ghe thuyền. Đường phố nào cũng nhan nhản các anh chàng thủy thủ, và anh nào anh nấy đều say xỉn tới mức họ thả rông dọc theo những con đường, cười nói huyên náo theo sau là những bầy trẻ con, hình như chúng tìm thấy ở đám thủy thủ vô số trò thú vị để xem mà khỏi tốn tiền.
Đến năm giờ chiều, mọi người cùng ngồi vào bàn ăn. Bây giờ thì các Hội viên hội Pickwick đều biết tên người khách lạ, hắn tự giới thiệu là ông Jingle (Kêu Leng Keng), nói luôn mồm uốt cả bữa ăn và tất nhiên, vẫn nói rất nhanh, hắn uống rượu vang cũnh nhanh và nhiều như cách hắn nói.
- Hầu bàn, chuyện gì đang xảy ra trên lầu vậy? - Jingle hỏi - Ghế đều bò lên đó cả, công nhân thì bò xuống... chỗ nào cũng thấy ly tách và nhạc khí. Cái gì vậy?
- Một đêm dạ vũ, thưa ông. - Người hầu bàn đáp.
- Những phụ nữ xinh đẹp trong thành phố đều đến cả chứ? - Ông Tupman hỏi.
- Tất nhiên, thưa ông, những bà rất lộng lẫy - Jingle trả lời - Nơi đây thuộc vùng Kent, một miền đẹp nhất nước Anh đấy, nổi danh nhờ táo, bia, đàn bà.
- Tối rất muốn tham dự đêm dạ vũ này, muốn ghê gớm. - Ông Tupman nói.
- Mỗi vé vào cửa giá mười shilling, thưa ông. - Người hầu bàn tiết lộ.
Ông Tupman lặp lại mối bận tâm của mình, nhưng hình như chẳng ai nghe ông ta nói. Người hầu bàn mang thêm rượu vang đến. Trong suốt một hoặc hai giờ gì đó tiếp theo, chỉ độc một mình gã Jingle Leng Keng kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, những hội viên hội Pickwick say mê giỏng tay lên nghe, và mạnh ai nấy uống thỏa thích thứ rượu vang ngon lành, cho tới lúc ông Winkle và ông Snodgrass cảm thấy mắt híp lại. Ông Pickwick vẫn còn mỉm cười được, nhưng mắt ông đã nhắm nghiền, và chẳng mấy chốc ông ta cũng ngủ nốt.
Trên lầu bắt đầu vọng xuống tiếng nhạc xập xình, cho biết buổi dạ vũ bắt đầu. Ông Tupman lại nhắc tới ý muốn tham dự buổi khiêu vũ của mình. Lần này gã Jingle Leng Keng than phiền hắn rất khổ tâm vì hành lý của hắn vẫn chưa thấy đến, hắn giải thích là nếu có quần áo tử tế thích hợp, hắn cũng sẽ rất vui lòng tham gia buổi khiêu vũ.
Ông Tupman nhìn hắn với dáng nghĩ ngợi.
- Tôi sợ rằng tôi hơi béo một chút, còn ông thì lại hơi gầy một chút, vì vậy tôi không thể cho ông mượn một bộ quần áo vừa vặn. - Ông Tupman nói - Ông bạn Winkle của tôi có một bộ có lẽ vừa với ông hơn.
Cả hai cùng quay nhìn ông Winkle lúc này đang gục đầu xuống phía trước, cằm tì sát ngực. Ông Tupman bị cám dỗ quá nặng rồi. Ông háo hức nhìn ngắm các bà các cô xinh xắn lịch sự trong buổi dạ vũ, và ông cũng muốn lôi theo cả anh chàng Leng Keng này cho ó bạn. Ông tỏ ra phân vân bất quyết.
- Uống thêm chút vang nữa đi - Gã Jingle nói để tạo thêm can đảm cho ông Tupman, và hắn rót đầy ly cho cả hai người
Ông Tupman nốc một hơi rõ dài và chẳng còn phân vân ngần ngại gì nữa. Ông mua ngay hai vé tham dự dạ vũ, rồi dẫn Leng Keng lên phòng ngủ của mình, ngay sát cạnh phòng ông Winkle.
Hai mươi phút sau, gã Jingle Leng Keng đã diện xong bộ đồ lớn, kẻng và mới nhất của ông Winkle trên ngực áo có thêu biểu tượng của Câu lạc bộ Pickwick: cái đầu của ông Hội trưởng và những chữ cái P.C (Pickwick Club: Câu lạc bộ Pickwick). Nếu ông Tupman biết trước được những phiền toái mà trò đùa nghịch nhỏ nàysẽ gây ra như thế nào, có lẽ ông sẽ không dám mỉm cười sung sướng như vậy, nhưng những ý nghĩ của ông Tupman không đi xa hơn căn phòng khiêu vũ với hình ảnh các bà vô cùng hấp dẫn trong đó. Ông đóng cửa phòng lại rồi đi ra trước dẫn đường, bước xuống cầu thang.
Phòng khiêu vũ đông đặc người là người. Khi nào không bận khiêu vũ, người ta ngồi lại thành từng nhóm. Những ngài sĩ quan vênh váo chuyện trò với các ngài quý tộc địa phương, và những nhà quý phái địa phương lại bốc phét với các ông chủ tiệm buôn. Còn ngài sĩ quan chỉ huy trưởng bến cảng thì hãnh diện mỗi khi tán gẫu với bất kỳ người nào khác.
Một trong những nhân vật được biết đến nhiều nhất trong đám các sĩ quan là một ông bác sĩ quân y nhỏ con, nhưng béo tốt, được gọi là bác sĩ Slammer. Đỉnh đầu ông này hói, bóng lưỡng, lớp tóc khô cứng màu đen còn lại bao quanh đầu trông chẳng khác gì cái móng ngựa. Ông ta hút thuốc liên tục và tán hươu tán vượn với tất cả, chẳng chừa một ai, cười ầm ĩ, khiêu vũ, bày trò đùa bỡn, chơi bài và làm mọi thứ. Nhưng hành động đặc biệt hơn cả là giở trò tán tỉnh một bà góa già nhỏ nhắn, mà quần áo và các thứ trang sức trên người bà này nói lên rằng bà sẽ là một người vợ quá tốt cho bất kỳ người đàn ông nào có đồng lương khiêm tốn.
Cặp mắt ông Tupman và người bạn mới của ông dán chặt lên tấm thân phì nộn của ông bác sĩ và bà góa phụ mất một lúc. Rồi gã Jingle nói:
- Cô gái già... lão bác sĩ ngốc nghếch già... ý kiến hay đấy... tôi sẽ có vài trò thú vị.
Ông Tupman nhìn hắn, không giấu được ngạc nhiên.
- Tôi sẽ khiêu vũ với bà góa phụ - Jingle quả quyết.
- Bà ấy là ai thế? - Ông Tupman hỏi.
- Ai biết đâu... Tôi chưa từng thấy bà này trước đây... nhưng tôi sẽ phá tan mưu đồ của thằng cha lang băm.
Vừa nói dứt, hắn đã băng qua căn phòng, đứng dựa vào tường và bắt đầu ngắm nghía người phụ nữ nhỏ nhắn béo tốt, nét mặt làm ra vẻ buồn rầu nhưng không thiếu thái độ tôn kính. Ông Tupman càng ngạc nhiên hơn.
Jingle nhanh chóng gặt hái kết quả. Lúc ông bác sĩ nhỏ con khiêu vũ với một bà khác, bà góa phụ đánh rơi cây quạt cầm tay, Jingle nhanh chóng nhặt nó lên ngay. Hắn đưa trả cây quạt cho người phụ nữ với một nụ cười, đồng thời lịch sự cúi đầu xuống. Mỗi nhười nói với người kia vài tiếng. Rồi hắn với điệu bộ ra vẻ rất can đảm, đi thẳng tới người trưởng ban lễ tân, ông này trang trọng giới thiệu hắn với bà góa phụ nhỏ nhắn, thế là chỉ một lúc sau, bà này và Jingle leng Keng đã khiêu vũ với nhau.
Sự ngạc nhiên của ông Tupman kể cũng không nhỏ, nhưng nó không thấm vào đâu nếu đem so sánh với vẻ ngơ ngác của ông bác sĩ bé loắt choắt nhưng to béo. Vì rằng tuy Jingle còn trẻ, nhưng bà góa già lại tỏ ra thích thú với người bạn nhảy của mình. Không người nào trong cặp nhảy này mảy may để ý tới ông bác sĩ bị bỏ rơi trong cơn giận dữ điên cuồng, đến nỗi chẳng nói được một tiếng nào. Ông ta, ông Slammer vĩ đại, mà lại mất người phụ nữ của mình và tay một gã lạ mặt ư, một thằng cha chẳng ai biết tí tẹo gì về gốc gác của hắn? Và thằng cha lạ hoắc đó lại giới thiệu bà ta với bạn của hắn mới chết không chứ! Không thể được! Ông bác sĩ nhìn lại cho kỹ hơn. Đúng quá rồi còn gì, bây giờ bà góa đang khiêu vũ với ông Tupman kia kìa.
Ông bác sĩ nhẫn nại và im lặng ngắm họ, hai gã đối thủ của ông đang bông đùa và uống rượu vang với bà góa phụ, và đến lúc hai người này đưa bà ta ra ngoài, tiễn đến tận xe của bà ta, ông bác sĩ cũng xông ra khỏi phòng với cơn giận khủng khiếp. Lúc Jingle và ông Tupman trở lại, ông bác sĩ đang chờ họ trong hành lang bên ngoài phòng khiêu vũ. Ông ta đã quyết định sẽ đấu súng tay đôi với địch thủ.
- Thưa ông! - Ông bác sĩ nói với giọng hung hăng, trong lúc bàn tay chìa một tấm danh thiếp vừa lấy từ túi áo ra - Tên tôi là Slammer, bác sĩ Slammer, trong Y sĩ đoàn phục vụ Đức Hoàng thượng, và đây là danh thiếp của tôi, thưa ông.
- A! - Jingle lạnh lùng đáp lại - Slammer à? Rất vui được biết ông. Lúc này tôi không đau ốm gì, Slammer. Chừng nào có bệnh tôi sẽ gọi ông.
- Ông... ông là một tên lừa đảo, thưa ông - Ông bác sĩ rống lên, cố tìm cách ép buộc kẻ thù của mình phải nhận lời thách đấu - Ông là một đứa hèn nhát, một tên nói dối, một... à... một... Hãy đưa danh thiếp của ông cho tôi, thưa ông!
- Ồ, tôi hiểu rồi - Jingle nói với ông Tupman - Rượu ở miền này mạnh thật. Quá điên mới ráng nốc cho nhiều vào. Nước cam tốt hơn cho những người già. Sáng mai lại nhức đầu.
Nói xong hắn bắt đầu đi vượt qua ông bác sĩ nhỏ con.
- Tôi nghĩ rằng ông trọ trong ngôi nhà này, thưa ông? - Ông bác sĩ nói - Lúc này ông đang say, thưa ông, nhưng sáng mai ông sẽ nghe nói về ý kiến của tôi. Dù ông có đi đâu, ở đâu, tôi cũng sẽ tìm ra.
- Còn tôi lạ muốn ông tìm thấy tôi "ở ngoài" hơn là "tại nhà" - Jingle điềm tĩnh trả lời.
Trông ông bác sĩ có vẻ như sẵn sàng giết kẻ thù của mình bất cứ lúc nào, nhưng thay vì gây gỗ ầm ĩ, ông ta chỉ giận dữ biết ra khỏi lữ quán.
Ông Tupman đưa người bạn đồng hành mới lên tận phòng ngủ của mình, để nhận lại bộ quần áo Jingle đã mượn của ông Winkle lúc này đang ngủ say như chết. Việc này được làm thật chóng vánh, rồi gã Jingle chào từ giã và bước ra. Ông Tupman lóng cóng thay quần áo vì đôi chân ông gần như chẳng chịu tuân theo ý của chủ chúng nữa, nhát là khi ông cố gắng đút chúng vào hai ống tay của áo ngủ. Nhưng sau cùng, ông Tupman cũng xoay xở được rồi tìm cách bò lên giường, và ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.
Lúc bảy giờ sáng hôm sau, có người gõ cửa phòng ông Pickwick.
- Ai đấy? - Ông hỏi với giọng ngái ngủ.
- Tôi ạ, thưa ông, người hầu phòng, thưa ông.
- Anh muốn gì?
- Xin vui lòng, thưa ông, ông có thể nói cho biết về một quý ông trong nhóm của ông không ạ, người mặc bộ đồ lớn màu xanh sáng có đính một hột nút màu vàng ấy mà?
Ông Pickwick nghĩ có lẽ bộ quần áo đã được đưa đi chải, bây giờ nhười hầu phòng mang về lại, nên ông trả lời:
- Của ông Winkle đấy, phòng bên cạnh.
- Hu-lô! - Ông Pickwick kêu lớn từ bên dưới cái chăn, khi người hầu phòng mới vừa gõ cửa phòng của ông. Rồi ông nhanh nhẹn nhảy xuống giường, khoác cái áo choàng chỉ mặc trong nhà vào.
- Có một quý ông đang chờ trong phòng uống cà phê - Người hầu phòng nói khi ông Winkle mở cửa - Ông ấy muốn nói chuyện với ông ngay bây giờ ạ.
- Lạ chưa kìa! - Ông Winkle hơi sửng sốt - Được, tôi sẽ xuống ngay.
Ông nhanh chóng mặc quần áo rồi xuống cầu thang. Một bà già và một người hầu bàn đang lau bụi phòng uống cà phê, khi ông Winkle bước vào. Trong phòng đã có sẵn một sĩ quan quân đội đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Viên sĩ quan lạnh lùng cúi đầu chào ông Winkle rồi yêu cầu hai người giúp việc ra khỏi phòng, để yên cho họ với nhau. Sau đó, ông ta cẩn thận khó cửa phòng lại.
- Ông Winkle phải không, tôi nghĩ thế?
- Vâng, tôi vẫn là Winkle.
- Tôi là Đại úy Teppleton. Tôi đến đây theo lời yêu cầu của bạn tôi, đại úy bác sĩ Slammer. Tôi nghĩ rằng ông đã đoán ra lý do vì sao.
- Bác sĩ Slammer? - Ông Winkle nói, và ông chẳng đoán ra chuyện quỷ quái gì cả.
- Vâng ông ấy yêu cầu tôi nói lại với ông rằng thái độ cư xử tối hôm qua của ông hoàn toàn không thích đáng. Ông ấy bảo rằng những gì ông đã làm thật không xứng đáng với người quý phái chút nào, thưa ông.
Ông Winkle sửng sốt đến nỗi người sĩ quan vội vàng nói tiếp:
- Bác sĩ Slammer hoàn toàn tin rằng lúc ấy ông rất say, vì thế ông không nhận biết được ông đã lăng nhục ông ấy như thế nào. Ông ấy yêu cầu tôi nói với ông rằng, nếu ông chịu xin lỗi ông ấy về hành vi của ông, ông ấy sẽ vui lòng chấp nhậnlời xin lỗi của ông được viết ra trên giấy.
- Một lời xin lỗi về hành vi của tôi được viết ra trên giấy! - Ông Winkle lẩm bẩm, vẫn chẳng hiểu ất giáp gì những lời viên sĩ quan vừa nói.
- Nếu không ông phải chấp nhận lời thách đấu bằng vũ khí của ông ấy, tất nhiên phải thế thôi - Ông sĩ quan thản nhiên kết luận.
- Có phải bác sĩ Slammer nói tên tôi với ông không? - Ông Winkle hỏi.
- Bác sĩ Slammer bảo ông đã từ chối không chịu nói tên ông cho ông ấy biết, nhưng ông nặc bộ đồ lớn màu xanh nước biển sáng, có đính một hột nút bằng vàng trên đó ghi mấy chữ P.C. Những người giúp việc ở đây cho tôi biết ông chính là chủ nhân của bộ quần áo đó.
Càng lúc ông Winkle càng thêm ngơ ngác, khi ông nhận ra bộ y phục của ông được miêu tả chính xác đến như thế. Thoạt đầu, ông nghĩ ngay đến chuyện quần áo của mình đã bị trôm đến viếng.
- Xin lỗi, vui lòng chờ tôi một lúc.
Ông nói, rồi chạy nhanh lên cầu thang. Với bàn tay run bần bật, ông mở túi hành lý của mình ra. Bộ quần áo vẫn nằm nguyên ở chỗ thường lệ của nó, nhưng rõ ràng có những dấu vết cho thấy có người đã bận nó đêm qua.
- Đúng như thế rồi! - Ông Winkle tự nói cho mình nghe và ông bối rối thấy rõ - Ta tự biết đã uống quá nhiều rượu mà, trong bữa tối hôm qua ấy. Và sau đó - Ta nghĩ có lẽ như vậy - ta đã thay quần áo... rồi ta đi đâu đó... rồi ta lăng nhục một ông nào đó... và bây giờ ông ấy muốn thách đấu với ta bằng vũ khí, trừ khi ta chịu viết lời xin lỗi!
Trong lúc quay lại phòng uống cà phê, đầu óc ông Winkle hoàn toàn đắm chìm trong những suy nghĩ. Nếu ông từ chối lời thách đấu của ông kia, và bằng lòng xin lỗi, điều ấy có nghĩa là danh dự và tiếng tăm của ông đối với câu lạc bộ Pickwick sẽ vĩnh viễn bị hủy diệt từ giờ phút này. Tuy nhiên nếu ông chấp nhận thách đấu, ông có thể yêu cầu ông Snodgrass hành động với tư cách người trợ lý của ông. Ông se giải thích cho bạn ông điều ấy nguy hiểm như thế nào, trong trường hợp đó, ông Snodgrass sẽ báo động cho ông Pickwick, và ông Pickwick chắc chắn sẽ báo động với các cơ quan pháp luật, và các cơ quan pháp luật sẽ ngăn cấm họ thực hiện cuộc quyết đấu.
Trước khi đến phòng uống cà phê, ông Winkle đã có một quyết định. Ông đồng ý nhận lời thách đấu.
- Ông vui lòng cho biết tên người bạn sẽ giúp đỡ ông chứ, người mà tôi sẽ thu xếp về thời gian và địa điểm quyết đấu? - Ông đại úy hỏi.
- Tôi nghĩ không cần chuyện ấy - Ông Winkle trả lời - Cứ dàn xếp những chuyện ấy ngay bây giờ, và tôi sẽ thông báo cho bạn tôi sau.
- Thế thì chúng ta hãy đồng ý "vào lúc mặt trời lặn chiều mai" được không? - Ông đại úy thản nhiên đề nghị, rồi ông mô tả "một chỗ yên tĩnh" phía sau tòa lâu đài, tại đây cuộc thách đấu có thể diễn ra không bị ai quấy rầy.
- Rất tốt. - Ông Winkle đồng ý, dù ông nhận ra tim mình lúc này chẳng tốt chút nào.
- Thế thì mọi chuyện xem như đã thu xếp xong - Ông đại úy nói - Xin chào ông, chúc buổi sáng tốt lành.
Rồi ông ta húyt sáo một điệu nhạc thật vui trong lúc bước ra khỏi lữ quán.