Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Jeanboy
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-18 15:53:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ao lúc nào em cũng tự nói xấu mình thế nhỉ? Thật điên rồ khi một cô gái như em lại thiếu tự tin vào bản thân đến thế. Hoặc giả, đó là một chiến thuật.
- Chiến thuật kiểu gì không biết? Chỉ có anh mới phát biểu được những câu ngớ ngẩn như vậy.
- Có lẽ đó là một chiêu thức để buộc người ta phải khen em cũng nên.
- Anh thấy em nói đúng chưa! Nếu em xinh xắn thì anh đâu có nghĩ là em cần bày trò cho người ta khen.
- Anh mệt với em rồi đó, Hope. Vả lại điều hấp dẫn khôn cưỡng ở em chính là trí tuệ. Em là cô gái thú vị nhất mà anh từng quen.
- Khi một chàng trai nhận xét một cô gái là thú vị, thường là nhan sắc cô ấy chỉ có hạn.
- Ra thế, bởi vì cô ấy không thể cùng lúc vừa xinh xắn vừa thú vị sao? Nếu anh cả gan nói ra điều ấy, có lẽ em sẽ lên án anh là trọng nam khinh nữ và phân biệt giới tính mất.
- Và là một tên đại ngốc nữa chứ - nhưng em lại có quyền nói như vậy. Thế nào, cái cô nàng Anita ấy thế nào?
- Anita nào kia?
- Anh cứ ra vẻ ngây ngô đi!
- Cô ấy có đi cùng anh đâu! Bọn anh chỉ ngồi cạnh nhau trong phòng chiếu rồi cùng bàn luận về bộ phim thôi mà.
- Hai người cùng bàn luận về một bộ phim có kịch bản chỉ gói gọn trong cuộc truy đuổi kéo dài một tiếng hai mươi phút và kết thúc bằng màn ôm hôn lâm li thống thiết sao?
- Em đang cản trở anh làm việc đấy!
- Đã một giờ qua anh liếc mắt đưa tình với cô nàng tóc nâu ngồi ở cuối thư viện kia, anh có muốn em ra mặt giúp anh không? Em có thể xin số điện thoại của cô ấy, hỏi xem cô ấy đã có bạn trai chưa, và nói với cô ấy rằng anh bạn của em đang mong được dẫn cô ấy đi xem một bộ phim thuộc dòng phim tác giả. Đời sống thượng lưu, hoặc một kiệt tác của Visconti, hay thậm chí một bộ phim cũ rích của Capra...
- Anh đang làm việc thật mà Hope, và anh có lỗi gì đâu nếu cô gái đó lọt vào tầm nhìn của anh trong lúc anh mải suy nghĩ.
- Ta không thể trách tại lực hấp dẫn mà mọi người phải lòng nhau, em nhất trí với anh về điếm này. Mà anh đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
- Về những chất dẫn truyền thần kinh.
- Ra thế! Noradrenalin, serotonin, dopamin, melatonin..., Hope kể làu làu bằng giọng mỉa mai.
- Em im lặng và lắng nghe anh lấy một giây xem nào. Những chất ấy đã được công nhận là có khả năng khiến não bộ tập trung vào các hoạt động đặc biệt, tăng chú ý, tăng khả năng ghi nhớ, tác động đến các chu kỳ ngủ, các hành vi ăn uống hay tình dục... Chẳng hạn, melatonin có vai trò gây chứng trầm uất thường thấy khi đông về...
- Giá như anh có thể nói cho em biết chất dẫn truyền thần kinh nào là thủ phạm của chứng trầm uất thường thấy khi hè về, vào lúc ta khoác lên người bộ đồ bơi, em sẽ để cử anh cho giải Nobel.
- Thế nếu các phân tử này hoạt động theo cả hai chiều thì sao? Nếu các chất dẫn truyền thần kinh thu nhận thông tin về tác dụng mà chúng gây ra trong suốt cuộc đời chúng ta? Hãy hình dung chúng hoạt động như những phần tử của ký ức linh hoạt, và sẽ thu thập toàn bộ vốn hiểu biết của chúng ta, thứ tôi luyện và cải biến tính cách của chúng ta. Không ai biết trung tâm ý thức, thứ biến mỗi người trong chúng ta thành một cá thể duy nhất, nằm ở đâu trong não bộ. Vậy nên, cứ giả thiết rằng giống như hệ thống máy chủ tin học có thể chứa đựng một tập hợp dữ liệu khổng lồ, các chất dẫn truyền thần kinh tạo thành hệ thống chứa đựng nhân cách của chúng ta.
- Xuất sắc! Thậm chí là thiên tài! Mà anh định chứng minh điều đó như thế nào?
- Em nghĩ tại sao anh lại nghiên cứu các chất dẫn truyền thần kinh?
- Để quyến rũ các cô gái, và em dám chắc là vị giáo sư đầu tiên nghe anh trình bày những ý tưởng mang tính cách mạng này sẽ khuyên anh nên rẽ sang ngành luật, hoặc triết, bất cứ ngành nào giúp ông ấy không phải nhận anh làm sinh viên.
- Nhưng nếu anh đúng, em biết điều này sẽ kéo theo chuyện gì chứ?
- Cứ cho rằng cái giả thuyết tù mù của anh là có căn cứ đi, và bằng cách hình dung rằng một ngày nào đó ta có thể giải mã thông tin chứa đựng trong các phân tử này, ta sẽ có thể truy cập bộ nhớ của một người vào một thời điểm nhất định.
- Không chỉ có thế, ta còn có thể sao chép chúng, và truyền ý thức của con người sang máy tính, tại sao lại không nào.
- Em thấy ý tưởng này thật kinh khủng, mà tại sao anh lại nói với em về chuyện này nhỉ?
- Để em nghiên cứu dự án này cùng anh.
Hope bật cười thành tiếng khiến những người ngồi bàn bên nhìn họ trách móc. Tiếng cười của Hope luôn khiến Josh cảm thấy vui vẻ. Kể cả khi cô cười nhạo chính anh, điều cô vẫn hay làm.
- Hãy bắt đầu bằng việc mời em bữa tối đi nào, cô thì thầm, và không phải cái món khó tiêu được giao tận nhà đâu nhé, em đang nói đến một nhà hàng thực sự đấy.
- Giá như vụ này có thể thư thả được nhỉ... giờ anh đang cháy túi, nhưng cuối tuần này anh sẽ lĩnh được chút tiền.
- Bố anh gửi à?
- Không, anh dạy thêm môn khoa học cho một thằng bé chậm phát triển, bố mẹ nó khăng khăng tin là một ngày nào đó nó sẽ học hành cho xứng với từ này.
- Anh thật hợm hĩnh và ác khấu. Em sẽ thanh toán hóa đơn mà.
- Trong trường hợp đó thì anh đồng ý mời em đi ăn tối.
*
Josh đã làm quen với Hope trong tháng đầu tiên họ có mặt tại khu học xá. Bấy giờ là đầu thu, anh và Luke đang ngồi ở một góc bãi cỏ, vừa hút một điếu thuốc thuộc dạng không hợp pháp cho lắm vừa tâm sự về những thất bại trong chuyện tình cảm của cả hai. Cách đó vài mét, Hope đang ôn bài, tựa lưng vào thân cây anh đào.
Cô cất giọng to rõ ràng hỏi phải chăng ai đó đang mắc một chứng bệnh hiểm nghèo để biện minh cho việc phải điều trị bằng ma túy ngay giữa thanh thiên bạch nhật.
Luke đứng dậy, cố gắng xác định xem giọng nói ấy là của một giáo sư hay một nữ sinh viên, và trong khi họ chăm chú quan sát xung quanh, Hope đã vẫy vẫy cánh tay. Thế rồi, trong lúc thổi bay lọn tóc đang xòa xuống trán, cô để lộ đôi mắt mình và Luke đã bị hớp hồn.
- Tôi thấy anh có vẻ khỏe mạnh, nên tôi kết luận rằng chính anh bạn của anh ở đằng kia, đang nằm lăn ra đếm sao giữa ban ngày ban mặt, hẳn là đang hấp hối, mặc dù thứ thuốc lá Jamaica của các anh chắc là cũng có góp phần nào đó, ngay đến tôi cũng cảm thấy lạ đấy.
- Em có muốn nhập hội với bọn anh không? Luke hỏi.
- Cảm ơn, nhưng tôi vốn đã cảm thấy khó tập trung rồi. Nhờ vào cuộc trò chuyện thông tuệ của hai người về nữ giới, suốt nửa tiếng đồng hồ qua tôi cứ đọc đi đọc lại mãi một dòng. Thật điên rồ khi các chàng trai ở tuổi anh có thể nói những điều xuẩn ngốc như vậy về phụ nữ.
- Em đang đọc cái gì mà có vẻ thú vị đến thế?
- Những dị tật bẩm sinh của hệ thần kinh trung ương của giáo sư Eugene Ferdinand Algenbruck.
- “Đó là một cô gái xinh xắn, mảnh dẻ và thư thái, được đẽo tạc để sống sót từ đầu tới chân.” Mình nói gì khi mình nói chuyện tình của Raymond Carver. Mỗi người một cuốn sách gối đầu giường, phải không nào? Nhưng nếu em muốn đả thông cho bọn anh về nữ giới, đó là một bí ẩn trọn vẹn hơn cả những bệnh lý của vỏ não, và lý thú hơn nhiều.
Hope nhìn Luke đầy vẻ thận trọng, khép cuốn sách đang đọc lại rồi đứng lên.
- Năm nhất hả? cô vừa hỏi vừa đi tới bên anh.
Josh đã tiến lên phía trước để chào cô, cô im bặt, bằng lòng với việc nhìn chăm chú vào bàn tay anh đang chìa ra cho cô. Ngạc nhiên vì cô không đưa tay ra đáp lại, anh liền ngồi xuống.
Luke không bỏ sót chi tiết nào, từ ánh mắt họ trao nhau đến tia sáng lóe lên trong mắt Hope, và mặc dù cô gái lạ mặt này đã khiến anh bị thôi miên, anh cũng hiểu ra rằng người cô chọn không phải là mình.
Mỗi lần chủ đề này được khơi lại, Hope sẽ luôn miệng chối đây đẩy việc ngày hôm đó đã cảm nhận được bất cứ sức lôi cuốn nào từ phía Josh, nhưng Luke không mảy may tin lời cô, và diễn biến sự việc sau đó đã chứng minh anh có lý.
Josh cũng thề sống thề chết là ngày hôm đó anh chẳng hề nhận thấy điểm gì đặc biệt hấp dẫn ở Hope, thậm chí còn chua thêm rằng cô thuộc dạng con gái người ta chỉ thấy đẹp một khi đã thực sự biết rõ rồi. Và Hope cũng không bao giờ khiến được anh thú nhận đó là một lời khen ngợi hay một câu mai mỉa.
Kết thúc màn chào hỏi làm quen, họ tranh thủ tận hưởng tiết trời dịu mát của buổi chiều cuối hè. Josh kém phần hoạt bát nên Luke cố gắng trả lời thay anh ngay khi Hope đặt ra một câu hỏi còn Josh tỏ ra thích thú đầy tinh quái khi chứng kiến cậu bạn thân nhất của mình chuốc khổ vào thân như thế.
*
Đến giữa mùa thu, Hope, Josh và Luke đã tạo thành bộ ba không thể tách rời. Cứ tan học là họ gặp nhau trên mảnh sân trước cửa thư viện khi thời tiết ủng hộ, còn những ngày lạnh giá hoặc mưa gió thì bộ ba chuyển điểm hẹn vào phòng đọc.
Trong ba người, Josh là người học ít nhất, nhưng lại đạt được điểm số cao nhất. Mỗi kỳ thi, Luke lại so sánh kết quả của họ với nhau và buộc phải công nhận rằng Josh sở hữu trí thông minh khoa học vượt trội so với họ. Hope tiết chế lời đánh giá của Luke, dĩ nhiên là Josh xuất sắc, nhưng chủ yếu là anh lạm dụng sức quyến rũ của bản thân trước các giáo sư cũng như các nạn nhân nữ. Cùng lắm, cô thừa nhận anh có trí tưởng tượng phong phú hơn họ, nhưng lại kém nghiêm túc hơn nhiều.
Ít ra Luke cũng không để bản thân lơ đễnh bởi đôi chân nào đó bước ngang qua, và giống như cô, anh coi thành công trong học tập là mục tiêu ưu tiên.
Một tối nọ khi họ đang ôn bài ở căng tin, một nữ sinh viên ngồi bàn kế bên đã nhìn Josh như muốn ngấu nghiến anh bằng mắt, về phần mình, anh cũng liên tục liếc nhìn cô ta. Hope cắt ngang màn đong đưa của họ bằng cách đề nghị anh đưa cô ả ngu ngốc đó về phòng riêng mà hành sự thay vì giả vờ chăm chỉ dùi mài kinh sử.
- Nhận xét lịch sự quá đấy, anh bẻ lại.
- Thế là hòa, Luke đứng ra làm trọng tài. Một câu hỏi nhé... Tại sao cả hai người lại thường xuyên có nhu cầu chành chọe nhau thế nhỉ? Hai người nên chuyển sang việc khác đi thôi.
Và trước sự im lặng của họ, Luke nói thêm:
- Hẹn hò với nhau chẳng hạn.
Tiếp theo là cảnh ngượng ngùng đáng nhớ rồi lát sau Hope rút lui, viện cớ phải ôn thi trong khi xét trên phương diện khoa học, việc này là bất khả trước sự hiện diện của hai tên ngốc như họ, cô kết luận rồi bỏ đi.
- Cậu làm sao vậy? Josh hỏi.
- Tớ mệt mỏi với việc nhìn hai người lượn vòng vòng quanh nhau như hai cô cậu thiếu niên rồi. Rốt cuộc chuyện đó khó coi lắm.
- Tớ đang vướng vào chuyện gì thế không biết! Vả lại, giữa Hope và tớ chỉ là tình bạn thôi mà.
- Có lẽ cậu kém thông minh hơn người ta thường nói. Hoặc thực sự mù quáng cho nên mới nhầm lẫn đến mức ấy.
Josh nhún vai và đến lượt mình rời khỏi căng tin.
Khi trở về căn hộ một phòng ở chung với Luke, anh ngồi vào trước máy tính xách tay để bắt đầu những tìm kiếm mà trước giờ anh ít có thói quen. Sau khi thử tất cả những biệt hiệu lướt qua tâm trí, anh đã phải thừa nhận một điều hiển nhiên, Hope là người duy nhất anh biết không xuất hiện trên mạng. Anh thấy sự kín đáo này thật khó hiểu.
Ngày hôm sau, anh tới đợi cô khi hết giờ học. Họ đi khắp các lối trong khu học xá và những nỗ lực của anh nhằm đề cập đến chủ đề này đều vô hiệu. Hope thích thú khi đi vòng qua thư viện trong khi Josh không hề nhận ra rằng họ đã quay trở lại điểm xuất phát. Rồi cô nhằm thẳng hướng tòa nhà nơi có phòng cô đang ở.
- Anh muốn gì đây, Josh? rốt cuộc cô cũng hỏi anh.
- Đưa em về thôi, chẳng có chuyện gì khác.
- Anh bị lụt nên muốn em giúp anh làm bài tập chứ gì?
- Anh có bao giờ bị lụt đâu.
- Làm thế nào anh có thể đúng hạn trong khi lúc nào cũng lãng phí thời gian vào việc hút cần sa thế nhỉ? Đúng là một bí ẩn đối với khoa học!
- Anh luôn đi thẳng vào điểm cốt yếu, anh tối ưu hóa những giờ phút dành cho việc học.
- Em thì lại nghiêng về khả năng có một đội quân toàn những cô nàng phụ tá phòng thí nghiệm nhỏ xinh phục dịch anh kia đấy.
- Em làm anh phát bực, Hope ạ, khi lúc nào cũng phán xét anh như vậy. Em nghĩ anh là ai kia chứ?
- Là một gã siêu phàm, và điều đó càng khiến em bực bội hơn, vậy nên em khó mà chấp nhận được.
Và Josh tự hỏi liệu cô đang thật lòng hay mai mỉa.
Đến trước tòa nhà nơi cô ở, Hope nhắc anh nhớ rằng nam giới không được vào bên trong. Trừ phi đội một bộ tóc giả, bằng không anh sẽ chẳng bao giờ qua được sảnh chính.
Cuối cùng Josh cũng đặt câu hỏi đã dẫn anh tới tận đó.
- Làm sao anh biết được là em không xuất hiện trên mạng xã hội? Hope trả lời anh bằng một câu hỏi.
- Anh chẳng tìm thấy gì cả.
- Vậy là anh đã tìm kiếm!
Sự im lặng của Josh có giá trị như lời thú nhận.
- Em không nói gì sao? anh kiên trì hỏi.
- Không, em cũng vậy, em đang tìm kiếm điều gì có thể đẩy anh tới chỗ lãng phí thời gian rất đỗi quý giá của bản thân để nhặt nhạnh các thông tin về em trên Internet. Trực tiếp hỏi em không đơn giản hơn sao?
- Thì anh đang hỏi em đây.
- Công bố tất cả những việc ta đang làm, đó là muốn chứng tỏ cho những người khác thấy rằng cuộc sống của ta tốt đẹp hơn cuộc sống của họ. Cuộc sống của em lại khác, bởi vì đó chính là cuộc sống của em chứ không phải của một ai khác, vậy nên em giữ nó cho riêng mình. Vả lại anh cũng vậy, anh đâu có dùng Facebook!
- Ra thế đấy? Sao em biết được điều ấy nhỉ? Josh hỏi, với nụ cười khiến Hope thấy bực bội tột độ.
- Thế là hòa nhé, như Luke sẽ nói, cô đáp.
- Anh không thích các mạng xã hội, tóm lại anh không thích các mạng lưới, Josh buột miệng, anh là một kẻ đơn độc.
- Sau này anh muốn làm gì?
- Huấn luyện voi trong rạp xiếc.
- Chính cái kiểu trả lời như thế này khiến em nghĩ rằng chúng ta sẽ không bao giờ ngủ với nhau, Hope buột miệng mà không kịp lường trước rằng điều cô vừa nói hơi quá đà.
Bị bất ngờ, Josh không kịp phản ứng.
- Bởi vì có lẽ anh chưa từng nghĩ tới chuyện đó chăng? Hope nói tiếp.
- Có chứ, nhưng anh biết em không bao giờ muốn chung giường với một tay huấn luyện voi, thế nên anh chưa dám thử vận may.
- Nói cho cùng, em chẳng có gì phản đối lũ voi cả... Nhưng được thôi, anh sẽ chỉ là cuộc chinh phục thứ n trong bộ sưu tập chiến tích của em, cô nói, rõ ràng là đang chế giễu anh. Vả lại, hãy nghĩ đến ngày hôm sau... Sẽ thật khó chịu nếu phải thú nhận với anh rằng anh không nên ảo tưởng và hy vọng rằng hai ta có thể tính chuyện nghiêm túc. Chỉ hình dung mình sẽ lén bỏ đi từ lúc tờ mờ sáng trong khi anh ngủ là em đã xấu hổ muốn chết rồi... Anh xứng đáng với người hơn em, em thề với anh...
- Em nhìn anh theo cách ấy ư? Josh ngắt lời cô. Em nghĩ anh là hạng người phóng túng và tầm thường vậy sao?
- Tầm thường thì không bao giờ, nhưng dĩ nhiên là phóng túng rồi.
Josh rời bước với vẻ mặt sửng sốt, còn Hope tự hỏi có phải mình đã hơi quá đà hay không. Cô chạy vội về phía anh.
- Hãy nhìn vào mắt em và thề rằng anh không phải hạng người đó đi.
- Em muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Josh rảo bước nhanh hơn, nhưng Hope đã đuổi kịp và đứng như trời trồng trước mặt anh.
- Hãy để em qua đêm ở phòng thí nghiệm, rồi em sẽ chế ra một viên thuốc và lén bỏ vào tách cà phê của anh sáng mai, cô nói.
- Và viên thuốc ấy có tác dụng gì nào? Josh hỏi, anh vẫn chưa hiểu ra sự thể.
- Xóa khỏi ký ức anh những gì chúng ta đã nói với nhau trong vòng hai mươi bốn giờ trước, nhất là những gì em vừa nói, cái thói hài hước đáng ngờ... và mọi lầm lỗi của em. Nhưng anh yên tâm đi, anh sẽ vẫn nhớ được tên em.
Chính hai lúm đồng tiền vừa hõm sâu nơi khóe môi cô khi cô mỉm cười với Josh đã khiến anh chao đảo, giống như hai dấu ngoặc đơn sẽ đóng khung phần đời còn lại của anh. Điều gì đó đặc biệt vừa hiện ra trên gương mặt Hope. Đó phải chăng là một biểu cảm mà cô chưa từng có, hay anh chưa từng nhận thấy, nhưng vào khoảnh khắc ấy anh cảm thấy giữa họ không còn điều gì như trước nữa. Cho đến giờ chưa một cuộc chinh phục nào có thể xuyên thủng lớp vỏ ngoài của anh, thế mà tối nay, Hope đã nhắm trúng bằng những lời nhận xét của mình.
Anh hôn lên má cô, hối tiếc vì hành động hấp tấp mà anh thấy là vụng về kinh khủng và cũng kinh hoàng nhận thấy anh không thể nói nổi lấy ba từ, dù chỉ để chúc cô bạn mình một buổi tối tốt lành.
- Anh có muốn chúng ta ngồi đây đếm những ô cửa sổ vẫn còn sáng đèn không? Hope gợi ý. Lẽ ra em nên đề xuất đếm sao, em biết anh thích các vì sao, nhưng tối nay bầu trời bị mây che hết rồi.
Hope tự hỏi điều gì có thể đẩy cô đến chỗ tấn công Josh theo cách ấy. Cô cũng cảm thấy có sự ngại ngùng lạ kỳ đang phảng phất trong không khí. Đã đến lúc thôi dè chừng. Nếu cứ tiếp tục đẩy anh ra xa, rốt cuộc cô sẽ thực sự để mất anh. Mong muốn phòng vệ chỉ tổ phí công vô ích, trái tim cô đã dành trọn cho anh nên có khăng khăng chối bỏ cũng chẳng thay đổi được gì hết. Mặc dù trái ngược với nhiều bạn bè, cô không đặt cuộc sống tình dục của bản thân vào những mối quan tâm hàng đầu, nhưng cũng phải thừa nhận rằng kể từ khi gặp Josh, cô đã buộc bản thân phải kiêng khem đôi chút, nếu không muốn nói là tuyệt đối, và đó có lẽ không phải một sự trùng hợp. Ta có thể ngây thơ đến mức chung thủy một cách vô thức với ai đó trong khi giữa ta và người đó chẳng hề xảy ra chuyện gì chăng? Phân tử ngốc nghếch nào có thể xui khiến bộ não tự giới hạn mình như vậy?
Josh bối rối quan sát cô. Hope đã nảy sinh một khao khát mãnh liệt là mời anh lên phòng cô. Vào giờ này sảnh tòa nhà vắng tanh. Leo cầu thang bộ, băng qua vài mét hành lang tới tận cửa phòng cô đâu phải mối nguy gì lớn, với điều kiện là họ phải kín đáo. Tệ lắm thì họ cũng chỉ gặp một nữ sinh khác - khả năng một cô nàng ngoan đạo đi tố cáo cô là khá thấp. Cô đã từng bắt gặp một vài cô bạn phòng bên chấp nhận rủi ro kiểu này rồi. Hope hình dung toàn bộ những điều ấy trong vòng vài giây, nhưng phần khó khăn nhất trong kế hoạch của cô lại nằm ở chỗ nói chuyện đó với người con trai đang nhìn cô chăm chú kia. Tuy thế, chỉ cần nói câu gì đó đơn giản, “Anh có muốn lên uống thêm ly cuối không?” - dù thừa biết trong phòng cô chẳng đào đâu ra rượu hay chiếc ly nào khác ngoại trừ chiếc ly cô dùng để đánh răng - hoặc giả, cũng nguy hại như thế, nhưng đáng tin hơn, “Anh có muốn chúng ta lên kia để tiếp tục câu chuyện này không?”. Cô thử đến ba lần và lần nào lời lẽ cũng mắc lại trong cổ họng.
Josh tiếp tục nhìn cô không rời mắt, thời gian trôi và cần phải chuyển sang hành động... hoặc không. Cô nở được với anh một nụ cười còn ngây ngô hơn ban nãy, rồi nhún vai và một mình chui tọt vào trong tòa nhà.
Vẻ trầm ngâm, Josh cố gắng đánh giá phạm vi thiệt hại mà cuộc trò chuyện vừa rồi gây ra cho tình bạn giữa họ, cũng cân nhắc việc đã có lúc nghĩ đến lựa chọn chế độ một vợ một chồng. Chuyện này có lẽ còn khiến anh lo lắng hơn cả chuyện kia và anh hứa với bản thân là sẽ không rút ra kết luận dứt khoát nào trước ngày hôm sau, ngoài ra cũng sẽ không rút ra bất kỳ kết luận nào nếu mọi việc trở lại bình thường, và trong mọi trường hợp, sẽ không bao giờ nhìn vào miệng Hope nữa.
*
Hope nằm dài trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, vớ lấy một quyển giáo trình, lật qua vài trang, nhưng không tài nào tập trung được, bỗng nhiên thấy hối tiếc khi không có lấy một người bạn cùng phòng, thế rồi, cảm thấy có vẻ như cơn buồn ngủ sẽ không tới, cô ngồi dậy và quyết định đến phòng thí nghiêm.
Vào những đêm mất ngủ, Hope thích làm việc ở đó. Phòng thí nghiệm của khu học xá là một căn phòng lớn với tường màu hồng, cách bài trí căn phòng luôn mang đến cho cô cảm giác thật bí ẩn, ở đó có tất cả thiết bị mà một sinh viên có thể mơ tới. Kính hiển vi, máy quay ly tâm, tủ làm lạnh, hộp vô trùng, chừng ba chục cái bàn có ô để dụng cụ, một bồn rửa và một chiếc máy tính. Nhưng để tới được đó, phải đi qua một hành lang luôn khiến cô sợ chết khiếp. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng lẽ ra mình đã có thể trải qua khoảng thời gian còn lại của buổi tối với Josh nếu như bản thân biết cách bộc lộ cảm xúc dù chỉ một lần, rồi đi ra khỏi phòng.
Cô ngược lên một lối đi rồi tới sảnh tòa nhà. Những niềm tin chắc của một người yêu thiên nhiên đối với việc tiết kiệm năng lượng bỗng lung lay khi Hope bước vào hành lang chìm trong bóng tối dẫn tới phòng thí nghiệm. Cô liền rảo bước và bắt đầu ngâm nga hát.
Đẩy cửa bước vào phòng, cô ngạc nhiên khi thấy Luke đang ở đó. Cúi xuống một chiếc kính hiển vi, dường như anh không nghe thấy cô bước vào. Hope rón rén tiến lại gần, định bụng sẽ dọa cho Luke một mẻ nhớ dời.
- Đừng ngốc như thế chứ Hope, cuối cùng anh cũng cất giọng làu bàu sau chiếc mặt nạ bảo vệ che khuất phần lớn khuôn mặt, thứ anh đang thao tác mỏng manh lắm đấy.
- Anh thao tác thứ gì vào giờ muộn thế này? Hope hỏi, thất vọng vì kế hoạch bỗng chốc tiêu tan.
- Những tế bào đang nóng lên.
- Anh đang nghiên cứu gì vậy?
- Khi em làm cho anh mất tập trung thì anh chẳng nghiên cứu gì hết! Anh đoán nếu em mò tới đây giữa lúc đêm hôm thế này, thì cũng là để làm việc thôi, đúng không?
- Thú vị đấy! cô đáp nhưng không nhúc nhích tẹo nào.
Luke ngẩng đầu nhìn lên rồi xoay xoay chiếc ghế mình đang ngồi.
- Em muốn gì đây Hope?
- Josh có khiếu hài hước không nhỉ? Ý em là bên dưới nụ cười giả dối có sức tàn phá ấy, liệu anh ấy có thật sự hài hước không?
Luke nghiêm trang nhìn Hope, rồi quay lại với chiếc kính hiển vi.
- Em rất thích nói chuyện với cái lưng của anh, Hope nói tiếp, nhưng nói gì thì nói, anh cũng nên tỏ ra lịch sự hơn một chút.
Luke lại xoay cho cái ghế quay ra.
- Josh là bạn thân nhất của anh, còn em lại là người mới nhập hội, vậy nên nếu em nghĩ anh sẽ nói với em về cậu ấy trong lúc cậu ấy vắng mặt, thì em nhầm rồi đấy.
- Tại sao lại phải làm nóng những tế bào đó?
- Chúng ta đồng ý với nhau là câu hỏi này chẳng liên quan gì tới câu hỏi trước chứ?
- Em cứ nghĩ chủ đề đó đã đóng lại rồi, thế nên em mới chuyển sang chủ đề khác.
- Được rồi! Để thử đánh thức chúng.
- Anh đã làm chúng ngủ thiếp đi hay sao?
- Đúng vậy, bằng cách làm lạnh chúng.
- Nhưng để làm gì vậy?
Luke hiểu rằng cứ thế này anh sẽ không thoát khỏi cô được. Anh đang mệt mỏi mà công việc sẽ còn khiến anh bận rộn phần lớn thời gian đêm nay. Anh lục trong túi áo blouse, móc ra hai đồng 25 cent rồi đưa cho Hope.
- Máy bán cà phê ở hành lang. Lấy giúp anh cốc lớn, có kem và gấp hai lần đường; còn phần em muốn thế nào tùy thích.
Hope nhìn anh, vẻ vui thích, tay chống nạnh.
- Anh coi em là ai chứ?
Luke nhìn cô chằm chằm, im lặng.
- Anh nên thấy xấu hổ mới phải, cô nói, đoạn tiến về phía máy bán cà phê tự động.
Lát sau, cô quay trở lại và đặt chiếc cốc giấy lên cạnh bồn thí nghiệm.
- Vậy anh đang hì hục nghiên cứu gì thế?
- Trước tiên, hãy hứa với anh là em sẽ không kể gì với Josh.
Ý tưởng được chia sẻ với Luke một bí mật, bất kể bản chất bí mật ấy là gì, trong khi Josh còn chưa được biết, khiến Hope mừng vui khôn xiết. Cô gật đầu đồng ý và bắt đầu lắng nghe anh hết sức chăm chú.
- Em từng nghe nói về chết lâm sàng chưa?
- Ngủ đông à?
- Gần giống như vậy, đó là trạng thái tương tự như ngủ đông, nhưng sâu hơn một chút. Hiện tượng này còn được gọi là “ngưng sống có khả năng đảo ngược”.
Hope vớ lấy một cái ghế rồi ngồi xuống.
- Một số loài động vật có vú có khả năng kìm hãm hoạt động trao đổi chất cho tới một trạng thái gần như chết. Để làm được điều này, chúng có thể từ từ giảm thân nhiệt xuống mức xấp xỉ 0 độ C. Trong trạng thái hôn mê này, động vật giảm đáng kể lượng ô xy tiêu thụ, giảm hàng trăm lần nhịp tim và lưu lượng máu, ta hầu như không thể cảm nhận được nhịp tim của chúng. Để sống sót, cơ thể chúng sản sinh ra những chất chống đông máu loại mạnh để ngăn chặn những cục máu đông hình thành. Cũng có thể nói quá trình sản sinh tế bào tạm dừng. Khá là hấp dẫn, phải không? Vấn đề là tìm hiểu xem phải chăng các loài động vật có vú khác cũng có khả năng tương tự nhưng lại không biết cách thực hiện. Chắc chắn em đã từng nghe nói đến những trường hợp tuy rất hiếm nhưng hoàn toàn có thật, về những người rơi vào dòng nước lạnh băng hoặc lạc trong núi, sau một thời gian khá dài mới được cứu nhưng vẫn sống sót sau khi thân nhiệt của họ hạ thấp kéo dài mà không bị di chứng về thần kinh. Cơ thể họ đã phản ứng theo cách tương tự, bằng cách đặt mình vào trạng thái ngủ sâu để bảo vệ các cơ quan sống, hệt như những loài động vật anh vừa kể với em.
- OK, OK, em biết tất cả những chuyện đó rồi, nhưng tại sao anh lại nghiên cứu về chết lâm sàng?
- Đừng có đi quá nhanh như thế chứ. Trên lý thuyết, anh nhấn mạnh là trên lý thuyết nhé, trạng thái chết lâm sàng cho phép làm đông lạnh một cơ thể rồi bảo quản nó vô thời hạn.
- Đó không phải là những gì người ta từng làm với tinh trùng để phục vụ quá trình thụ tinh trong ống nghiệm sao?
- Và cả với những phôi thai ở giai đoạn phân chia sớm nữa. Nhiều nhất là tám tế bào, nhưng cũng có thể nói rằng đó là những bộ phận duy nhất mà chúng ta bảo quản được theo cách ấy và nhất là có thể làm sống lại tùy ý. Bảo quản là một chuyện, làm sống lại nó lại là chuyện khác. Khoa học hiện nay đang gặp phải một vấn đề vật lý. Khi ta tiếp cận cái lạnh cùng cực, tinh thể băng sẽ hình thành bên trong các mô rồi phá hủy hoặc làm tổn hại các tế bào.
- Vậy chính xác là anh đang tìm cách chứng minh điều gì?
- Không gì cả, anh chỉ nghiên cứu thôi, lĩnh vực này vốn mê hoặc anh. Đông lạnh là sự kết hợp của nhiều bộ môn, tất nhiên là có y học, kỹ thuật đông lạnh, hóa học, vật lý, nhưng việc khó nhất là tìm ra ai đó có thể chỉ huy tất cả các kỹ năng này.
- Anh khao khát trở thành người nhạc trưởng đó chứ gì?
- Biết đâu một ngày nào đó... chúng ta có quyền mơ ước mà, phải không?
- Tại sao phải giữ bí mật với Josh?
- Anh có lý do của anh, còn em đã hứa với anh rồi đấy nhé, anh mong em sẽ giữ lời.
- Thực lòng mà nói, em không thấy việc dành trọn đêm để quan sát những tế bào đông lạnh có gì giật gân cả. Anh có thể tin vào độ kín đáo của em.
Luke cúi xuống chiếc kính hiển vi và nhún vai.
- Thôi bỏ qua đi, em sẽ nghĩ anh là một tên cuồng tưởng mất, vả lại anh phải làm việc thực sự đây.
Hope quan sát anh. Điều gì đó khiến cô bứt rứt, cô chắc chắn rằng Luke không chỉ giữ bí mật với Josh.
- Anh có biết tại sao em lại chọn theo học ngành này không? cô nói sau vài giây im lặng.
- Không, và anh cũng chẳng quan tâm!
- Để hoàn thiện phần tử báo hiệu sự phát triển của những căn bệnh thoái hóa thần kinh.
- Chà chà! Và em sẽ xóa bỏ căn bệnh Alzheimer, chỉ thế thôi sao?
- Alzheimer và các bệnh có liên quan, thế nên anh sẽ thấy là em cũng được xếp vào hạng những kẻ vô cùng cuồng tưởng.
Luke quay lại nhìn Hope. Ánh mắt dai dẳng của anh khiến cô thấy khó chịu.
- Một ngày nào đó anh sẽ giải thích với em, không phải tối nay; giờ thì hãy để anh yên, nếu em đã đến đây, nghĩa là em cũng có việc phải làm đấy.
Hope cảm thấy sẽ không biết thêm được gì nữa, cô liền ngồi vào bàn khác.
Suy nghĩ cứ chen chúc trong đầu cô. Rà soát lại những kiến thức thu nhận được trong suốt năm học đầu tiên, cô tìm cách đoán biết xem đông lạnh có thể giúp ích gì cho y học. Cô từng đọc một bài báo viết về thí nghiệm đang được tiến hành trong khoa cấp cứu của bệnh viện Pittsburgh. Những người bị thương đang nguy kịch được đặt trong tình trạng thân nhiệt giảm sâu nhằm cho phép các bác sĩ phẫu thuật có thêm thời gian cần thiết để chữa trị tổn thương cho họ. Suốt quá trình phẫu thuật, thân nhiệt được giảm xuống còn 10 độ C, nhấn chìm cơ thể trong trạng thái gần như chết lâm sàng, trước khi nó được hồi sinh. Nói cho cùng, cô nghĩ, có lẽ trong tương lai, cái lạnh sẽ mang lại những tiến bộ lớn khác trong lĩnh vực điều trị. Và cô muốn khám phá những tiến bộ có thể dẫn dắt Luke đến chỗ lén qua mặt Josh mà nghiên cứu suốt đêm.
Cô ngẩng đầu lên, anh vẫn đang miệt mài bên chiếc kính hiển vi.
- Ta có thể sử dụng cái lạnh như kỹ thuật tiếp cận mục tiêu trong việc tấn công các tế bào ung thư chăng? cô nói. Giả dụ, cứ cho là trước một buổi hóa trị, ta giảm nhiệt độ cơ thể xuống. Theo đúng logic, các tế bào ác tính hẳn sẽ ngủ lịm đi, và cũng dễ bị tổn thương hơn.
- Và trong trường hợp này, các tế bào lành tính cũng thế, Luke đáp. Tóm lại, ngày mai em cứ trình bày vấn đề đó trước lớp, chúng ta sẽ xem giáo sư nói sao nhé.
- Chắc chắn là không đâu, nếu em nảy ra một ý tưởng thiên tài thì trước tiên em thích nghiên cứu sâu thêm đã.
- Ý tưởng thiên tài của em chỉ đáng chú ý nếu trước em chưa ai từng nghĩ đến kia, Luke nói bằng giọng dửng dưng. Nếu em cất công tiến hành vài nghiên cứu trên những máy chủ mà khoa đã dành sẵn cho em, và việc này phải tiến hành trước phát minh tài tình tiếp theo của em cơ, em sẽ biết được là đã từ nhiều năm nay người ta gắn ống gây lạnh lên các khối u nhỏ để hạ nhiệt độ của chúng xuống mức -40 độ C. Những tinh thể băng liền hình thành bên trong các tế bào ác tính, và khi nóng lên, chúng sẽ vỡ tung. Y học đang tiến bộ như điên trong khi em quấy rầy anh đấy.
- Anh không cần phải tỏ ra khó chịu như thế. Em chỉ muốn thảo luận thôi mà.
- Không, em muốn tìm hiểu xem anh đang làm gì, và anh chẳng có câu trả lời nào cho em hết. Anh đang làm thí nghiệm thôi.
- Nhưng anh đang làm loại thí nghiệm nào mới được chứ?
- Một loại thí nghiệm có thể khiến anh bị đuổi học, chính vì thế mà anh phải làm việc vào ban đêm và không muốn nói gì với em thêm nữa. Giờ thì em hiểu rồi chứ?
- Chủ yếu là em hiểu rằng em đã tò mò gấp đôi rồi. Xem ra anh chưa hiểu rõ em lắm nhỉ. Được rồi, anh có định tiết lộ thông tin hay không hả?
Luke đứng dậy tới ngồi cạnh cô. Anh đặt hai tay lên vai cô rồi ghé sát mặt vào mặt cô.
- Em hãy dành thời gian suy nghĩ đã, vì nếu anh chia sẻ bí mật này với em, thì dù muốn hay không, em cũng sẽ trở thành đồng lõa.
- Em suy nghĩ kỹ rồi!
Nhưng Luke đã quay về chỗ và Hope biết rằng ngay lúc này, cô sẽ không moi được thêm thông tin gì khác từ anh nữa. Cô vơ lấy đồ đạc của mình rồi rời khỏi phòng thí nghiệm. Khi đi qua hành lang cô không còn cảm thấy sợ chút nào nữa, cô đang quá phấn khích với mọi chuyện.
Về tới phòng mình, cô nằm dài trên giường rồi mở máy tính xách tay ra để soạn một bức thư điện tử. Cô đọc lại lời lẽ trong thư, lưỡng lự rồi gửi đi.
Chân Trời Đảo Ngược Chân Trời Đảo Ngược - Marc Levy Chân Trời Đảo Ngược