Love at first sight is often cured by a second look.

Love is sweet when it’s new, but sweeter when it’s true.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Bridge To Terabithia
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 97 / 14
Cập nhật: 2020-06-24 21:53:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1 - Jesse Oliver Aarons, Jr.
a-room, ba-room, ba-room, baripity, baripity, baripity, baripity – tuyệt. Người ta đã đón bố đi rồi. Vậy là mình có thể dậy ngay lập tức. Jess trườn khỏi giường và chui ngay vào áo trùm đầu, chẳng cần quan tâm đến áo sơ mi nữa vì khi chạy thế nào cũng sẽ vã mồ hôi, ngay cả khi trời sáng còn se lạnh như hôm nay. Jess cũng chẳng buồn xỏ giày vào nữa vì gan bàn chân nó cũng đã đủ chai sạn để thay thế đôi giày đã mòn cả đế của mình.
– Jess đi đâu đấy? – May Belle đang ngủ cùng vói Joyce Ann, trên chiếc giường đôi, ngóc đầu lên hồi với giọng ngái ngủ.
– Sụyt. – Jess cảnh báo. – Tường mỏng lắm. Mẹ sẽ phát khùng lên như những con ruồi trong hũ hoa quả nếu mọi người làm bà thức dậy vào lúc này.
Jess vuốt nhẹ mái tóc May Belle, kéo chăn đắp đến tận chiếc cằm nhỏ xíu của con bé rồi thì thầm: – Ra cánh đồng thả bò thôi mà. – May Belle cười rồi rúc ngay vào chăn ngủ tiếp.
– Anh lại đi chạy à?
– Có thể.
Tất nhiên là Jess sẽ đi chạy rồi. Suốt cả mùa hè sáng nào nó cũng dậy từ rất sớm để chạy. Nó luôn nghĩ nếu kiên trì luyện tập chăm chỉ như vậy, có Chúa chứng dám, nó sẽ trở thành người chạy nhanh nhất trong khối lớp năm vào đầu năm học tới. Dứt khoát mình phải là người chạy nhanh nhất chứ không phải chỉ là một trong những người chạy nhanh nhất, hay chạy nhanh thứ nhì được, nhất định mình phải là người chạy nhanh nhất, phải là người đứng đầu. Không thể khác được.
Jess nhón nhén ra khỏi phòng. Sàn nhà như muốn phản lại nó. Mỗi bước chân đều tạo ra tiếng lạo xạo, mặc dù nó đã phát hiện ra rằng nếu đi nhón chân thì tiếng động sẽ nhỏ hơn rất nhiều và nó sẽ có thể thoát ra khỏi nhà mà không đánh thức mẹ, Ellie hay Brenda hay cả Joyce Ann nữa. May Belle thì không sao. Con bé chỉ sắp được bảy tuổi vả lại có phần kính nể mình. Điều này đôi lúc cũng có lợi cho mình đấy chứ. Là một đứa con trai, sống giữa bốn chị em gái, mà hai chị gái thì đã chẳng khoái gì mình, kể từ khi mình không còn cho hai chị mặc quần áo hay đẩy mình đi chơi trên chiếc xe đẩy cũ rích nữa. Đứa em gái út thì lần nào cũng khóc mỗi khi mình làm trò mắt lác và nhìn nó. Thật cũng thích khi vẫn còn có một đứa em gái quý và nể mình, mặc dù đôi khi cũng bất tiện.
Jess đi tắt ngang sân, hơi thở bốc khói vì trời vẫn còn lạnh, nhất là vào sáng sớm mặc dù đã bước vào tháng Tám. Nhưng đến trưa khi mẹ kêu nó ra giúp việc thì trời đã ấm nhiều rồi.
Cô bò cái Bessie nhìn Jess chằm chằm với cặp mắt ngái ngủ khi nó trườn qua đống đồ đạc, vọt qua hàng rào và xuống cánh đồng cỏ. – “Bò ò,” Bessie ngẩng đẩu nhìn nó với cặp mắt nâu, to ngỡ ngàng, hơi cụp xuống và kêu lên như thể nó là một May Belle nữa.
– Bessie à! – Jess dịu dàng nói. – Sao dậy sớm vậy, ngủ tiếp đi.
Bessie đi vòng qua đám cỏ xanh, lúc này hầu hết đồng cỏ đã chuyển sang màu nâu và ngoạm đầy một mồm nhai ngon lành.
– Bessie ngoan nào, ăn sáng đi nhé. Đừng nhìn tao như vậy.
Jess luôn bắt đầu chạy từ góc vườn phía tây bắc, với tư thế cúi xuống như những vận động viên thực thụ, mà nó đã nhìn thấy trong chương trình Thể Thao của thế giới động vật hoang dã.
– Bắt đầu, Jess nói và co cẳng chạy như bay vòng quanh cánh đồng cỏ. Bessie cũng đi lững thững giữa cánh đồng và vẫn dõi cặp mắt hơi cụp xuống nhưng không ngừng quan sát Jess, trong khi miệng vẫn nhai bỏm bẻm. Bessie chẳng phải là con bò cái đẹp nhưng cũng đủ thông minh để tránh khỏi vòng cua của Jess.
Mái tóc màu vàng rơm của Jess dập dờn trước trán, tay chân chuyển động nhanh nhẹn, nhịp nhàng. Jess chưa từng học để làm vận động viên chạy thực thụ nhưng cặp giò của nó thật dài so với lứa tuổi lên mười và chẳng ai có thể sánh kịp sức bền bỉ, dẻo dai của nó.
Trường tiểu học Lark Creek thiếu đủ thứ, nhất là dụng cụ thể thao, nên toàn bộ những quả bóng của nhà trường đều bị bọn con trai lớp lớn tranh mất vào những giờ nghỉ sau bữa trưa. Ngay cả khi những đứa con trai lớp năm có chiếm được bóng ngay đầu giờ chơi, rốt cuộc chẳng mấy chốc cũng lại lọt vào tay những học sinh lớp sáu hoặc lớp bảy ngay trong nửa đầu giờ chơi. Bọn con trai lớn còn luôn chiếm những phần sân khô ráo để chơi bóng, trong khi bọn con gái chỉ túm tụm chơi lò cò hay nhảy dây hoặc túm năm, tụm ba nói chuyện. Chính vì chẳng thể nào tranh được bóng với bọn con trai lớp lớn nên bọn con trai lớp bé đành phải chơi môn chạy ở vùng sân xa, để tránh những chỗ bị lún, sình lầy. Earle Watson chạy chẳng tốt chút nào, nhưng được cái to mồm, nên luôn là đứa ra khẩu lệnh cho cả bọn chạy đua từ đầu sân này sang đầu sân bên kia.
Năm ngoái đã có lần Jess chạy về nhất. Dù chỉ có một lần duy nhất, nhưng như vậy cũng đủ để nó nếm được cái mùi vị của kẻ chiến thắng. Suốt từ năm lớp một đến giờ, Jess luôn là thằng bé nhỏ con, nhưng lúc nào cũng chỉ mấp mé giải nhất và luôn hòa với mọi đối thủ. Cho tới một ngày – một ngày thứ hai đầu tuần, ngày 22 tháng Tư, bất chấp mưa phùn, Jess đã vượt lên tất cả và về đích đầu tiên, đôi giày đạp bùn đồ lấm bê bết và văng khắp người.
Suốt ngày hôm đó và cho đến tận sau bữa ăn trưa ngày hôm sau Jess vẫn bảo vệ được danh hiệu của mình, là đứa chạy nhanh nhất trong cả ba khối lớp ba, lớp bốn và lớp năm. Lúc đó Jess mới đang học lớp bốn. Thế rồi đến ngày thứ ba, như thường lệ, Wayne Pettis lại giật lại chức vô địch của mình. Nhưng năm nay Wayne Pettis lên lớp sáu, nó sẽ tham gia chơi bóng đá tới tận lễ Giáng Sinh và chơi bóng chày tới tháng Sáu với bọn con trai lớp lớn và như vậy thì bất kì đứa nào cũng có cơ hội giành giải nhất và năm nay chắc chắn Jesse Oliver Aarons, Jr. sẽ là người chạy nhanh nhất.
Jess vung mạnh hai cánh tay, cúi đầu xuống lấy đà, và nó còn như nghe thấy cả tiếng bọn con trai lớp ba đang la hét cổ vũ, rồi chạy theo nó như chạy theo một ngôi sao hát nhạc đồng quê. May Belle chắc sẽ vân vê cúc áo, sung sướng thấy anh trai mình là người giỏi nhất và chạy nhanh nhất. Thế cũng đủ để bọn lớp một có cái gì đó mà ngẫm nghĩ rồi.
Ngay cả bố, chắc cũng sẽ rất tự hào về mình. Jess lại cắm đầu chạy vòng quanh sân. Nó không thể đợi lâu hơn được nữa, vội vã co cẳng chạy và mỗi lúc một nhanh hơn. May Belle chắc sẽ kể lại cho bố nghe và như vậy cũng tốt hơn vì sẽ không ai nghĩ Jess là đứa hay khoe khoang. Chắc chắn bố sẽ rất tự hào và quên cả mệt nhọc sau chuyến công du vất vả tại Washington, về đến nhà chắc bố sẽ nằm lăn ra sàn mà vặn vẹo người cho giãn xương giãn cốt như mọi lần. Lần này chắc bố sẽ phải ngạc nhiên vì thằng con trai của mình trong vòng hai nhưng nó vẫn cố chạy tiếp, với quyết tâm dạy cho cái lồng ngực yếu ớt đáng thương của mình biết rằng, ai là người có quyền ra lệnh ở đây.
– Jess! – Lần này đến lượt May Belle lớn tiếng gọi từ sau đống đồ lặt vặt. – Mẹ bảo anh phải về ăn ngay lập tức, rồi hãy vắt sữa bò.
Đúng là nhiều chuyện. Nó đã chạy quá lâu rồi và mọi người bắt đầu để ý đến nó.
– Được rồi! – Jess ngoái cổ trả lời, nhưng vẫn tiếp tục chạy về hướng đống đồ lặt vặt, vẫn giữ nguyên nhịp điệu của mình, trèo qua hàng rào, dúi ngón tay cái lên đầu May Belle rồi đi thẳng vào phòng.
– Ôi! Nhìn ngôi sao Olympic của chúng ta kìa! – Ellie vừa nói vừa gõ hai cốc cà phê lên bàn làm cà phê sóng cả ra ngoài. – Mồ hôi đầm đìa như thể con la vừa đi chở đồ vậy.
Jess vén mớ tóc đẫm mồ hôi rủ xuống mặt, rồi ngả người trên chiếc ghế gỗ dài. Nó bỏ hai thìa đường đầy vào cốc cà phê nóng của mình rồi húp từng ngụm một để khỏi bị bỏng.
– Mẹ ơi, nó bốc mùi hôi quá! – Brenda dùng ngón tay út bịt mũi kêu. – Mẹ nói nó đi tắm ngay đi mẹ.
– Đi tắm ngay! – Mẹ ra lệnh, mặc dù vẫn không rời mắt khỏi bếp lò.
– Vào bồn tắm ngay đi! Đừng để mẹ phải nói nhiều. Đồ ăn cháy cả rồi đây này.
– Mẹ! Lại cháy nồi nữa rồi. – Brenda làu bàu.
Lạy Chúa, nó mệt lắm rồi. Tất cả cơ bắp trên người đều đau ê ẩm.
– Nghe mẹ nói rồi chứ! – Ellie quát với theo Jess khi nó ra khỏi phòng.
– Con không thể chịu đựng nổi nó nữa đâu mẹ! – Brenda lại cau có nói.
– Mẹ bắt nó lau hết cái mùi hôi hám của nó trên ghế đi!
Jess đã nằm áp cái mặt đẫm mồ hôi của mình vào chiếc ghế dài.
– Jess-i! – Mẹ nhìn nó la lớn. – Mặc áo vào!
– Vâng ạ. – Jess lết ra bồn tắm, vã nước vào mặt và hai cánh tay. Nước lạnh sởn gai ốc.
May Belle đứng ngay cửa bếp nhìn anh.
– Lấy giúp anh cái áo, May Belle.
Con bé định mở miệng từ chối nhưng cuối cùng lại nói: – Lẽ ra anh không nên dúi đầu em như thế. Rồi ngoan ngoãn đi lấy áo cho anh. May Belle thật dễ chịu còn Joyce Ann bốn tuổi rồi mà lúc nào cũng nhũng nhẽo.
– Sáng nay mẹ có rất nhiều việc phải làm đấy. – Mẹ nói khi lũ trẻ đang ăn bột yến mạch với nước sốt. Mẹ là người vùng Georgia nên luôn nấu món đó.
– Mẹ à! – Ellie và Brenda cùng thốt lên một lúc như một cặp song ca. Mấy đứa con gái này trốn việc nhanh hơn cả châu chấu nhảy khỏi ngón tay.
– Mẹ à, mẹ hứa với con và Brenda là cho bọn con đi sắm dụng cụ học tập tại Millsburg rồi mà.
– Tiền đâu mà cho chúng mày đi mua dồ dùng học tập bây giờ?
– Mẹ à, chúng con chỉ đi xem thôi mà. – Chỉ có Chúa mới bắt Brenda thôi lèo nhèo như vậy. – Giáng Sinh đển nơi rồi! Chẳng nhẽ mẹ không muốn chúng con có một niềm vui nào hay sao.
– Bất kì niềm vui nào, dù nhỏ nhất cũng được, Ellie nhắc lại một cách chắc chắn.
– Im mồm!
Ellie chẳng thèm để ý đến mẹ nói gì, tiếp tục nói: – Miz Timmons sắp qua đón chúng con rồi. Con đã nói với Lollie từ hôm chủ nhật là mẹ đồng ý rồi, bây giờ làm sao con nói lại với nó là mẹ lại thay đổi ý định kia chứ?
– Được, chúng mày cứ việc đi nhưng tao không có tiền cho chúng mày đâu đấy.
Một khoản tiền, có cái gì đó thì thầm trong đầu Jess.
– Con biết rồi mà mẹ. Chúng con chỉ xin năm đô la mà bố đã hứa cho chúng con thôi. Chúng con có xin thêm đâu.
– Năm đô la nào?
– Ôi mẹ, mẹ vẫn nhớ mà. – Giọng Ellie nhẽo nhẹt như thể Ngôi Sao Hỏa đã bị nóng chảy. – Tuần trước bố nói là phải chuẩn bị cái gì đó cho mấy đứa con gái chúng con khi vào năm học mới mà.
– Được rồi, cầm lấy và đi đi. – Mẹ cáu kỉnh nói, với tay lấy chiếc ví giả da trên giá phía trên bếp, móc ra đồng năm đô la đã nhàu nát.
– Mẹ! – Brenda lại tiếp tục nằn nì. – Mẹ có thể cho chúng con thêm một đô la nữa được không ạ? Chỉ một đô la nữa thôi và như vậy mỗi đứa chúng con sẽ có ba đô la.
– Không!
Ellie vùng vằng đứng dậy dọn bàn ăn. – Hôm nay đến lượt Brenda rửa chén bát đó. – Ellie la lớn.
– Ôi, Ellie.
Jess thấy Ellie chọc cán thìa vào Brenda. Brenda vừa mới mở cặp môi trát son đỏ choét ra định la lớn, nhưng nó đã kịp kiềm chế bằng cách bỏ ra ngoài để không làm mẹ bực mình thêm, mặc dù so với Ellie thì Brenda vẫn là người đành hanh hơn.
Vậy là, cũng như mọi lần, Jess lại là đứa phải thu dọn những gì hai chị bỏ lại. Mẹ chẳng khi nào buông em bé ra để làm cả, nhưng nếu Jess làm công việc còn lại thì thế nào cũng có thể nói May Belle giúp nó gì đó. Buổi chạy sáng nay có phần quá sức, nó uể oải gục đầu xuống bàn, nghe có tiếng chiếc xe Buick già cỗi của nhà Timmonses. Nếu có bố ở nhà thế nào ông cũng nói xe đòi ăn dầu rồi. Ellie và Brenda cũng vui vẻ nói líu ríu.
– Jess, đủ rồi đấy, hãy nhấc tấm thân lười nhác của mày khỏi cái ghế đó ngay đi. Những chiếc vú của Bessie chắc là đang lết trên mặt đất rồi đó. Mày còn phải hái đỗ nữa đấy.
Lười nhác. Nó là một thằng lười nhác. Jess vẫn cố chần chừ thêm một phút nữa rồi mới chịu nhấc cái đầu nặng trịch khỏi mặt bàn.
– Jess-i!
– Vâng, con đi làm ngay đây.
Chính May Belle đã ra tận ruộng đậu để thông báo cho Jess biết có những người lạ đang chuyển đến khu nhà cổ Perkins, ngay phía dưới trang trại của nhà nó. Jess gạt mớ tóc rủ xuống mặt, nheo mắt nghĩ ngợi. Thảo nào nó thấy chiếc xe tải chất đầy đồ đạc đỗ trước cửa nhà đó đã lâu rồi. Chắc họ cũng chẳng ở được lâu đâu. Vùng Perkins này toàn những ngôi nhà đã cũ rích, chẳng còn mấy ngôi nhà còn tốt nữa. Ai đó đến đây chẳng qua là không có chỗ nào khác thôi và chắc chắn cũng sẽ chẳng trụ được bao lâu. Thế nào rồi họ cũng lại phải cuốn gói sớm. Sau này Jess nghĩ lại, không ngờ sự kiện này lại là sự kiện lớn nhất trong cuộc đòi của mình, vậy mà lúc đó nó lại thờ ơ chẳng thèm đếm xỉa gì.
Những con ruồi bay vè vè, sà sát vào mặt và đôi vai đẫm mồ hôi của Jess. Nó ném nắm đậu vào sọt rồi dùng cả hai bàn tay xua ruồi. – Đưa áo đây cho anh, May Belle. Lũ ruồi lúc này còn đáng quan tâm hơn cả chiếc xe tải chở đồ kia.
May Belle lật đật lội tới tận cuối luống đậu, nơi Jess lúc trước đã quăng chiếc áo phông, nhón hai ngón tay nhấc chiếc áo giơ ra phía trước. – Áo hôi quá! – Giọng nó giống hệt như cách Brenda vẫn thường nói.
– Im đi! – Jess giật lấy chiếc áo từ tay May Belle rồi bỏ đi.
Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên - Katherine Paterson Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên