If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzanne Brockmann
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Night Watch
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2149 / 40
Cập nhật: 2015-09-16 12:30:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hật ngạc nhiên là Brittany Evans không nhảy ngay vào họng anh.
Cô không yêu cầu được biết ngay lập tức chuyện quái quỷ gì đã khiến anh phải đe dọa một đứa trẻ nhỏ hơn anh đến hơn chục tuổi. Chưa nói đến còn ở ngay trước mặt con trai cô.
Đúng hơn là, cô chẳng bình luận gì về chuyện ấy cả.
Wes coi đấy là lời gợi ý rõ ràng rằng chắc chắn sau đó anh sẽ phải nghe cô vặn hỏi.
Nhưng trên đường đến quán café Santa Monica cách nhà Brittany và con trai không xa, cô ấy chỉ nói chuyện về cô em gái đang mang thai và những người bạn cả hai đều quen.
Chỉ đến khi họ ngồi vào bàn, đặt món và bắt đầu ăn tối mọi chuyện mới bắt đầu.
"Anh làm tôi ngạc nhiên lúc ở đại sảnh ấy đấy," Brittany mở đầu. Bàn ăn được thắp sáng bằng ánh nến, khiến cho cô dường như trở nên đẹp kì lạ, ấm áp và căng mọng, vẻ đẹp mà em gái cô không bao giờ có. Không trong cả triệu năm nữa.
Wes từng nghĩ rằng Melody là người đẹp hơn trong hai chị em nhà Evans, và có thể tuân theo tiêu chuẩn thông thường thì đúng là như vậy. Khuôn mặt Britt hơi góc cạnh, cằm và mũi đều hơi nhọn. Nhưng thời điểm này, quan sát ở góc nhìn này, cô ấy đẹp đến nghẹt thở.
Tình dục không phải là lựa chọn, anh tự nhắc mình. Đúng vậy, người phụ nữ này rất hấp dẫn, nhưng anh không có hứng thú, nhớ không? Anh còn phải giải quyết những rắc rối tình cảm vẫn canh cánh trong lòng rồi mới có thể ra ngoài bắt đầu một mối quan hệ thật sự với người nào đó chứ không chỉ là một hai tối vui vẻ trên giường.
Khả năng cô muốn có một đêm tình dục nóng bỏng với anh ngay từ đầu đã ở mức khá thấp rồi. Cô ấy dường như không phải kiểu người như vậy. Nhưng kể cả nếu anh sai, khả năng đó cũng sẽ giảm xuống bằng không sau khi anh kể cho cô nghe sự thật - rẳng anh không thể cho cô ấy nhiều hơn một hai đêm vì anh đã yêu người khác. Không, không chỉ là một người khác. Lana Quinn. Vợ của một trong những người bạn thân nhất của anh - chuẩn úy Hải quân SEAL Matthew Quinn, biệt danh Phù thủy, hay còn gọi là Quinn Phi thường, hay chính là tên khốn dối trá, lừa đảo, ngoại tình.
Brittany Evans ngồi đối diện với Wes, nhìn anh bằng đôi mắt anh thích nhất ở một người phụ nữ. Đôi mắt ấm áp. Đôi mắt thông minh. Đôi mắt nói với anh rằng cô ấy quý mến và kính trọng anh - và hy vọng lại sự kính trọng từ anh.
Lana cũng đã nhìn anh - nhìn tất cả lính SEAL - như vậy.
"Yeah," Wes nói, nhìn thấy Brittany dường như đang mong chờ câu trả lời. " Tôi cũng thấy ngạc nhiên với chính bản thân mình lúc ở đó đấy." Anh cười, nhưng cô ấy không cười theo.
Cô chỉ quan sát anh trong khi nhấp một ngụm từ chai bia của mình, còn anh phải cố gắng không nhìn hoặc thậm chí chỉ nghĩ về miệng của cô. Anh thích cô quá nhiều nên không thể đối xử với cô như với những người đàn bà bất kì khác, dù anh thấy cô thực sự quyến rũ. Nếu cô chỉ là một người phụ nữ bất kì anh gặp ở quán rượu, anh sẽ tiếp cận cô, tán tỉnh cô cho một chút tình dục qua đường.
Okay, anh thừa nhận. Nếu mọi thứ khác đi, anh sẽ sẵn sàng tiếp cận Brittany. Chắc chắn là vậy. Quên Lanna đi - anh phải làm thế thôi. Cô ấy đã kết hôn, ngoài tầm với, không được phép, cấm kỵ. Anh không thế có cô ấy, vì vậy anh đã tìm kiếm sự an ủi và vui vẻ bất cứ khi nào có được. Và luôn giữ lại trái tim mình.
Nhưng mọi thứ ở đây lại không hề đơn giản. Còn chẳng được gần đến mức ấy. Brittany là chị dâu của Đại úy Jones, còn tệ hơn cả chuyện là chị gái. Chị gái sẽ không kể cho em trai nghe về một đêm tình dục nóng bỏng với một người lạ. À, có thể là không. Nhưng chị gái có thể sẽ kể cho em gái. Nhất là khi hai chị em thân thiết, như Brittany và Melody vậy.
Sau đó lời qua tiếng lại sẽ đến tai Jones, không tốt chút nào.
Không, chuyện này không thể xảy ra, không phải tối nay, không bao giờ. Xét về phương diện tình dục thì đúng là tiếc đến phát khóc. Anh sẽ rất, rất vui lòng được nhìn thấy Brittany Evans trần truồng.
"Tên đó nói gì với anh vậy?" cô hỏi, nhìn anh như thể đang cố đọc những gì anh đang nghĩ trong đầu. May là cô ấy không thể. "Melero ấy."
"Thằng nhóc đó là..." Wes chọn một từ lịch sự hơn. "một thằng ngu."
Brittany mỉm cười với anh. "Đó không phải những gì anh định nói."
"Tôi đang cố giữ cho ngôn từ sạch sẽ."
"Tôi rất cảm kích điều đó."
Chúa ơi cô ấy có nụ cười chết người. Wes cố dừng lại việc liệt kê những điều anh sẽ không làm với cô tối nay. Tự hành hạ bản thân đủ rồi đấy. Anh quay trở lại câu chuyện. "Melero chỉ là một tên khốn. Đó đúng là từ dành cho nó. Một tên khốn kiếp."
"Tôi đã gặp thằng nhóc cả đống lần rồi," cô đáp lại, khẽ nheo mắt. "Tôi biết rõ nó đủ tư cách làm một tên khốn kiếp. Nhưng Andy cũng biết thế. Chính xác thì tên đó đã nói những gì khiến cho Andy tức giận như vậy?"
"Nó nói về một cô bé," Wes nói, không biết làm thế nào để kể cho cô.
"Dani?"
"Yeah, đúng cô bé đó đấy."
"Đó là bạn gái Andy."
"Tôi cũng đoán thế," anh nói.
"Nó nói thế nào?" cô hỏi tiếp.
Wes thuật lại vắn tắt cho cô. Anh đã nghe cả những điều anh không muốn kể lại chút nào. Đó là những chuyện riêng tư không liên quan đến anh. "Melero bảo Andy rằng tên đó đã, uh, cô biết đó, ngủ với cô bé. Chỉ là, nó nói theo kiểu còn thô tục hơn."
"Tôi hiểu." Britt bật ra một tràng cười hơi cường điệu. "Thế mà Andy không phớt lờ được sao? Đúng là thằng bé ngốc. Cô nhóc đó hoàn toàn tận tụy với nó - có khi còn nghĩ mặt trời mọc vì nó ấy chứ. Đó là một cô nhóc tử tế. Tuy cái tôi không được lớn lắm nhưng không sao, cô bé còn ít tuổi. Có thể sau này sẽ khác. Tôi chỉ hy vọng..." Cô lắc đầu. " Tôi không chắc cô bé ấy có hợp với Andy không. Tôi cũng không muốn cô ấy có thai. Tôi thuyết giáo về tình dục an toàn không ngừng nhưng Andy chỉ biết đảo tròn mắt thôi."
"Yeah, à, cô có thể gạch bỏ điều đó khỏi danh sách những điều cần lo lẳng rồi đấy, ít nhất là hiện giờ." Wes uống cạn chai bia trước khi nhớ ra anh đã định phải giữ cho đến khi xong bữa tối. Tức thật. "Rõ ràng Dani luôn có ý để chuyện đó tiến chậm lại." À, quỷ tha ma bắt, sao không kể hết cho Brittany luôn cho rồi? Đây không phải là chuyện Andy có thể nói với mẹ. " Cô ấy là một trinh nữ."
Brittany bỏ dĩa xuống. "Sao cơ?"
"Cô ấy là một trinh nữ, và cô ấy không ngại nói với mọi người như thế - cô biết đấy, để mọi người biết rằng cô ấy không có ý định chơi đùa trước khi trưởng thành và sẵn sàng."
"Tiến lên cô gái! Tốt cho cô ấy. Tôi không hề biết cô ấy dũng cảm thế."
"Thế nhưng Melero lại đang kể cho tất cả mọi người rằng hắn đã hưởng thụ cô ấy rồi và - " Chúa ơi, anh đang nói gì thế nhỉ? Lại còn với chị dâu của Đại úy Jones nữa chứ. " Nghe này, hắn ta còn hơn cả thô tục nữa. Khi tôi nghe thấy những gì hắn nói, chính tôi cũng muốn quẳng cho hắn tông vào tường."
"Anh đã làm thế rồi."
Cô ném cho anh cái nhìn sắc bén, giống y như cách bà Bartlett, giáo viên lớp ba của anh thường nhìn, anh bật cười. Trời ạ, anh chưa từng nhớ đến bà B hàng năm nay rồi, Chúa phù hộ cô. "Yeah," anh nói, "không, tôi chưa làm thế cho đến khi hắn ta phun ra câu nói kia."
"Câu nào...?"
Cô ấy chắc chắn sẽ không thích nó đâu. "Tôi đã hành động y như người tiền sử," anh xin lỗi trước. "Tôi rất tiếc đã làm như thế trước mặt con cô. Nó thật sai trái, nhưng khi tên phân bò đó bắt đầu cười và nói trông cô thật nóng bỏng và cô đứng tiếp theo trong danh sách của hắn..."
Brittany trông ngạc nhiên trong một giây. Sau đó cô bật cười. Ánh mắt cô lấp lánh. "Cưng à, đó chỉ là trò trẻ con thôi mà. Nó là tên đầu gấu khốn kiếp nhưng chẳng phải mối đe dọa thực sự. Kể cả nếu nó là thế đi nữa thì chính tôi cũng giải quyết nó được. Tin tôi đi."
"Yeah, tôi biết điều đó mà," Wes nói. "Tôi đã nói với nó như thế."
"Sau đó anh nói anh là một lính Hải quân SEAL và nếu nó còn dám thở về hướng của tôi, anh sẽ... gì nhỉ?"
Wes gãi cằm. "Hình như tôi có nói gì đó về con dao lặn của tôi và việc nó sẽ không bao giờ sinh con được nữa."
Cô ấy lại cười. Cảm ơn Chúa. "Chắc chắn đấy là lúc trông nó như thể sắp xỉu đến nơi rồi."
"Mọi thứ thế nào ạ?" Phục vụ bàn bước lại, nhưng khách đang rất đông nên anh ta không đợi nghe câu trả lời. Anh ta khéo léo thu dọn chai bia rỗng khỏi mặt bàn. "Nữa chứ ạ?"
"Vâng, cảm ơn anh." Brittany mỉm cười và Wes thầm cảm ơn cách hành xử nông nổi của anh với Melero không làm cho cô ấy ghét anh.
"Thưa ngài?"
"Yeah. Đợi đã! Chuyển lại thành cola đi."
"Vâng, thưa ngài." Người phục vụ biến mất.
"Tôi đang cố gắng giảm bớt," Wes cảm thấy cần phải giải thích khi ánh nhìn ấm áp của cô quay trở lại anh. "Chỉ một chai một tối thôi. Từ hai sẽ dễ biến thành sáu lắm, cô biết không?"
"Tôi rất cảm kích chuyện đó," Brittany nói. "Nhất là khi anh là người lái xe."
" Yeah, à, tôi là một tên nát rượu. Chẳng hay ho chút nào. Chắc chắn đó không phải là cách dùng để kết bạn." Quỷ thật tại sao anh lại nói với cô thế nhỉ? Anh thậm chí còn chưa nói với Bobby về việc anh sợ trở thành tên nghiện rượu, trong khi Bobby Taylor là bạn và người cùng bơi của anh từ lâu lắm rồi. "Đây đúng là một cuộc hẹn hò thú vị. Chúng ta lại nói chuyện về cuộc sống tình dục của con trai cô và vấn đề rượu chè của tôi. Đáng nhẽ chúng ta phải nói về thời tiết hoặc bộ phim vừa xem chứ nhỉ?"
"Trời cuối cùng cũng hết mưa, tạ ơn chúa," Brittany nói. "Tôi vừa mới thuê phim ‘Mười một đại dương’ và rất thích nó. Anh bỏ thuốc khi nào vậy?"
Chết tiệt. "Hai ngày trước. Tôi đã làm gì thế? Vỗ túi tìm bao thuốc à?"
" Yup"
Tức thật. Anh cự lại thôi thúc muốn luồn tay vào túi áo. Đằng nào anh cũng không thể hút một điếu ở đây được. Nhà hàng cấm thuốc lá.
" Chắc anh đang muốn phát điên lên," Brittany quan sát. "Phải bỏ thuốc và bớt uống rượu cùng một lúc."
"Yeah, trước đây tôi đã cố bỏ, tôi chẳng tin tưởng chút xíu nào vào bản thân mình. Ý tôi là, thời gian lâu nhất tôi bỏ được thuốc lá là sáu tuần."
"Anh đã thử dùng cao dán chưa?"
"Chưa," anh thừa nhận. "Tôi biết tôi đáng lẽ nên thử cách đó. Nhưng có lẽ ý tưởng đó sẽ hấp dẫn tôi hơn nếu tôi có thể nhờ được Julia Roberts dán nó vào mông tôi."
Brittany cười. "Có thể thuốc lá sẽ kém hấp dẫn với anh hơn nếu bạn gái anh bảo cho anh biết là hôn anh sau khi anh hút thuốc giống như đang liếm một cái gạt tàn ấy."
Anh gượng cười. "Yeah, à..." Người phụ nữ anh muốn có làm bạn gái đã kết hôn rồi. Anh chẳng muốn nhớ lại lần anh đã hôn cô ấy. Dù nói chuyện với Brittany thật dễ dàng, anh cũng không thể kể về Lana. Đây xét cho cùng vẫn là một cuộc hẹn chứ không phải một buổi trị liệu.
Dù gì cũng không phải anh có thể kể được cho bác sỹ tâm lý ở đội về Lana. Có chết anh cũng không nói về chuyện đó.
Phục vụ bàn mang đồ uống của họ tới và lại biến mất. Wes nhấp một ngụm soda và cố thích nó, cố không ước rằng đây là một chai bia nữa.
"Chồng cũ của tôi cũng hút thuốc," Brittany kể cho anh. "Tôi đã thử mọi cách cố làm cho anh ta bỏ được và cuối cùng phải tuyên bố nếu anh ta còn hút thuốc, anh ta sẽ không được hôn tôi nữa. Anh ta nói được thôi, nếu đó là những gì tôi muốn."
Wes biết ngay kết quả từ nét rầu rầu trong nụ cười của cô.
" Thế là anh ta ngừng hôn tôi," cô nói.
Tính từ anh dùng để nói về tên con hoang đó còn tệ hơn bất cứ thứ gì phun ra từ miệng Dustin chiều nay, nhưng cô chỉ cười khi anh rụt lại và xin lỗi.
" Không sao," cô nói. "Nhưng cũng phải xét lại, đó không hoàn toàn là lỗi của anh ta. Anh biết đấy, anh ta hút thuốc khi chúng tôi kết hôn, vì vậy thật không công bằng khi tôi đòi hỏi như vậy. Nói chung là, cưng ơi, anh chỉ bỏ được thuốc nếu đó là do anh muốn thế."
"Hoặc ít nhất do tôi muốn Julia Roberts dán cao dán vào - "
"Vâng," cô nói, bật cười. "Cái đó có thể hiệu quả đấy."
"Hắn là một tên đần," Wes nói, vươn tay qua nắm lấy bàn tay cô. "Chồng cũ của cô ấy."
Nụ cười của cô đẹp đến choáng váng khi cô siết ngón tay anh. "Cảm ơn anh. Tôi lúc nào cũng nghĩ như thế."
Brittany nhấp một ngụm café. "Melody bảo tôi anh được nghỉ một tuần -"
"Hai," Wes xen vào.
"Và anh sẽ nghỉ tại L.A để giúp một người bạn?"
"Yeah." Rất dễ dàng chỉ ra khi nào Wes Skelly có dấu hiệu căng thẳng. Anh ta luôn chuyển động, thậm chí kể cả khi đang ngồi ở bàn, giống như một viên bi sống. Anh ta luôn nghịch chơi với những thứ trên bàn. Thìa. Lọ muối. Khăn trải bàn. Ống hút soda. Nhưng khi anh ta trở nên căng thẳng - ít nhất Britt nghĩ anh ta đang cảm thấy thế - mọi hoạt động dừng lại. Ngừng di chuyển. Ngừng cử động. Anh ta trở nên rất, rất yên lặng.
Anh ta ngừng một lúc, và khi bắt đầu nói, anh ta lại bắt đầu khuấy đá trong cốc soda. " Thực ra tôi ở đây để giúp đỡ vợ một người bạn của tôi. Phù thủy." Anh ta liếc nhìn cô và cô biết đó chỉ là giả vờ. Anh ta đang cố hết sức để giả vờ tự nhiên.
" Tôi không biết em gái cô có kể về cậu ấy không," anh ta tiếp tục. "Cô ấy có thể không biết cậu ấy. Tôi cũng chẳng rõ nữa. Cậu ấy ở đội SEAL sáu, và luôn ở nước ngoài, vì vậy...Rất khó gặp được. Nên...cậu ấy lại đi mất, và vợ cậu ấy, Lana, cô ấy, cô biết đấy,rất tốt, rất...Chúng tôi cũng đã là bạn hàng năm nay và...À, cô ấy đang lo cho em gái cô ấy. Thực ra là chị em cùng cha khác mẹ. Cha cô ấy lấy vợ hai và...Dù sao thì em gái cùng cha khác mẹ của Lana là Amber Tierney và - "
"Whoa." Britt giơ tay lên. "Đợi một giây đã. Quá tải thông tin. Cô vợ Lana tốt bụng của anh bạn Phù thủy của anh có cô em gái cùng cha khác mẹ là Amber Tierney ở High Tide?
"Yeah."
"Chúa ơi." Với thời gian biểu dày đặc ở trường và những phiên trực vất vả ở bệnh viện, Britt chẳng còn thời gian để cập nhật với đủ loại ngôi sao điện ảnh và truyền hình đang nổi tiếng ở L.A. Nhưng Amber Tierney thì không thể bỏ qua. Cô ấy là It Girl hiện tại trên TV từ khi bộ phim hài High Tide của cô ấy chiếu lần đầu tháng 11 năm ngoái. "Chị cô ấy đang lo...vì cô ấy làm ra quá nhiều tiền? Hay Tom Cruise muốn hẹn hò với cô ấy? Hay - "
"Cô ấy đang bị bám đuôi,"Wes nói.
Britt co lại. "Xin lỗi. Đó thực sự là một vấn đề. Tôi không nên đùa cợt thế."
"Tôi không rõ nó có thực sự là mối đe dọa không," Wes bảo cô. " Lana nói Amber đã nhún vai bỏ qua nó, bảo tên đó không gây hại gì, hắn sẽ không làm hại cô ấy. Nhưng xem đấy, Lana là bác sĩ tâm lý, và cách suy nghĩ của một vài tên đã làm cô ấy phát khiếp. Nó gây ám ảnh đến mức cô ấy không cảm thấy yên tâm được. Vì vậy, cô ấy gọi tôi, và...À, tôi đến đây."
Lana, người rất tử tế, đã gọi và Wes nhảy một mạch đến L.A? Oh, Wes, đừng có dính vào rắc rối tình cảm với vợ bạn mình chứ. Như vậy thì thật là bẩn thỉu, tồi tệ và hoàn toàn không thể chấp nhận được. Anh là người đàn ông tốt hơn thế nhiều cơ mà.
Brittany chọn lựa từ ngữ thật cẩn thận. "Tôi biết lính Hải quân SEAL đều rất giỏi, nhưng không phải đấy là việc của L.A.P.D sao?
Wes ăn xong miếng bánh kem pho mát của mình, lau miệng bằng khăn ăn rồi trả lời. " Amber không muốn dính dáng đến cảnh sát. Chuyện sẽ xuất hiện trên mọi phương tiện thông tin đại chúng mất - đặc biệt là các tờ báo lá cải. Như tôi đã nói, cô ấy nghĩ tên này vô hại. Vì vậy Lana nhờ tôi đến L.A kiểm tra hệ thống báo động của Amber để đảm bảo nó hoạt động tốt, đảm bảo Amber an toàn."
" Và lý do mà Phù thủy tên- gì- đó không thể làm việc này là...?"
"Cậu ấy đang ở nước ngoài. Cậu ấy đã đi được - tôi không biết - mười tháng rồi."
"Vì vậy Lana đã gọi anh."
"Yeah." Anh không nhìn vào mắt cô.
"Anh đúng là người bạn tốt," Britt nói. " Tôi biết anh không hay được nghỉ phép, thế mà anh lại ở đây, giúp đỡ cô ấy việc này..."
"Yeah, à..." Một lần nữa, không nhìn vào mắt.
"Dĩ nhiên, dù gì thì, Amber Tierney...Sheesh. Cô ấy rất lộng lẫy. Và vẫn còn độc thân, tờ Ngôi sao trong nước đã nói thế. Nếu anh biết lợi dụng thời cơ thì..."
Wes cười. "Yeah, đúng rồi. Không, cảm ơn cô. Đến chết tôi mới cần làm thế. Và Amber - tôi biết chắc cô ấy chả cần thêm một tên ngốc nữa thèm cô ấy đến chảy nước miếng ra đâu."
"Anh không nghĩ cô bạn Lana của anh gọi anh đến đây để ghép đôi anh với em gái cô ấy sao?"
Anh ngẩng lên nhìn cô, thật sự ngạc nhiên. "Chúa ơi, cô nghĩ gì thế?"
"Chị em gái hay làm thế lắm," Britt nói. "Họ biết một anh chàng độc thân tử tế, họ thích anh ta, họ cũng có chị em gái còn độc thân..."
Anh lắc đầu. "Tôi không biết..."
Anh có ngủ với cô ấy không? Brittany không hỏi. Đó là câu hỏi cần nhiều hơn một tình bạn mới chỉ diễn ra được vài giờ đồng hồ. Và dù có như vậy đi chăng nữa thì nó cũng không phải là việc của cô. Cô cẩn thận giữ mình không hỏi.
Tuy nhiên, còn có cách nào tốt hơn để vui vẻ vài tuần với người tình? Chồng đi vắng mười tháng một năm, nhưng hàng xóm có thể biết nếu một trong những người bạn thân bắt đầu đến nhà tham dự những buổi tiệc qua đêm. Em gái cần một lính Hải quân SEAL dũng cảm để kiểm tra hệ thống báo động, vì vậy Wes nghỉ phép chạy đến L.A. Whoops, có vấn đề rồi đây, Lana đến "giúp đỡ...". Và gee, họ ở đó. Wes và Lana ở L.A, thoát khỏi những người biết cô đã có chồng, cho hai tuần vui vẻ.
Ick. Britt hy vọng rằng cô nghĩ sai.
Người phục vụ mang hóa đơn đến, cứu cô khỏi việc hỏi những câu thọc mạch.
Wes nhìn qua, rồi rút ví ra.
Brittany cũng mở xắc tay. "Chúng ta chia đôi nhé."
"Không," anh nói, lấy thẻ tín dụng ra, nhét nó vào ngăn da giữ hóa đơn và nâng lên để người phục vụ có thể cầm lấy trên đường đi ngang. "Đây là của tôi."
"Nuh -uh," cô phản đối. "Đây có phải là hẹn hò đâu."
" Chính xác nó là thế đấy," anh đáp lại. " Và tôi thực sự nghĩ nó là buổi hẹn tuyệt nhất tôi từng có."
Câu nói ngọt ngào làm sao. "Wow, anh không hẹn hò nhiều lắm, huh?"
Anh bật cười.
"Nghiêm túc đấy, Wes," cô nói. "Thật không công bằng khi anh phải trả tiền cho bữa tối của tôi chỉ vì do em rể tôi -"
"Vậy tôi sẽ để cô trả tiền lần sau nhé?"
Người phục vụ bước lại. "Tôi xin lỗi, thưa ngài. Thẻ tín dụng của ngài đã hết hạn. Ngài có muốn dùng thẻ khác không?"
Wes chửi thề khi nhìn vào cái thẻ. "Tôi chỉ có một cái thôi." Brittany mở miệng, nhưng anh cắt ngang. "Không, cô không phải trả. Tôi có tiền mặt." Anh nhìn người phục vụ. " Các anh có lấy tiền mặt không?"
"Có, thưa ngài."
Anh mở ví và trút hết ra. "Giữ lại tiền thừa nhé."
"Cảm ơn ngài." Người phục vụ biến mất.
"À, thật là ngượng quá." Anh nhìn vào cái thẻ lấn nữa. " Tôi tưởng họ phải gửi cho tôi cái thẻ mới trước khi hết hạn chứ nhỉ."
"Anh làm gì với đống thư rác?" Britt hỏi.
Anh nhìn cô như thể cô đã mất trí. "Tôi vứt hết nó đi. Còn cô làm gì?"
"Anh vứt hết đi mà không mở ra xem à? Thư từ công ty thế chấp, công ty bảo hiểm và..." cô dừng lại đột ngột, "...công ty cấp thẻ tín dụng?"
"Ha. Cô nghĩ họ đã gửi cho tôi cái thẻ mới nhưng tôi đã quẳng nó đi mà không thèm cả mở ra xem," anh ta kết luận thật đúng đắn. "À, quỷ thật, không phải tôi đã làm mọi thứ thành ra thế này sao?" Anh gượng cười khi nhét cái thẻ trở lại vào ví. "Oh."
Brittany nghi là cái thẻ hết hạn gây ra nhiều rắc rối hơn những gì anh thể hiện ra. "Anh định ở đâu tối nay?"
"Tôi không biết. Chắc là tôi sẽ lái xe về San Diego. Tôi đã định ở lại một nhà nghỉ, nhưng..." Anh lắc đầu và cười to cường điệu. "Tôi đã hẹn sẽ gặp Amber vào sáng sớm ở xưởng phim, nên nếu tôi về nhà thì sẽ chỉ còn đủ thời gian ngủ lơ mơ trước khi quay lại L.A."
"Nếu muốn anh có ngủ trên đi văng ở nhà tôi," Britt nói.
Anh nhìn cô, đôi mắt xanh của anh ta tối lại. "Cô nên học cách bớt hào phóng với đàn ông mới quen."
Cô cười. "Oh, thôi nào. Tôi đã nghe kể về anh cả năm nay rồi. Tôi không nghĩ rằng anh có thể là tên giết người hàng loạt đâu. Ý tôi là, có thể tất cả những lời đó đã ngấm vào đầu tôi rồi. Hơn nữa, anh còn lựa chọn nào khác đâu? Anh định ngủ trong xe à?"
Đúng là anh đang định làm như vậy. Cô biết điều đó trong mắt anh, trong nụ cười của anh.
"Nghiêm túc đấy, Brittany. Cô không biết tôi đâu."
"Tôi biết đủ rồi," Cô đáp khẽ.
Wes ngồi đó nhìn cô trong nhiều giây. Cô không thể đọc được biểu cảm trên mặt anh, trong mắt anh. Nếu cô còn trẻ và ngốc nghếch, luôn nghĩ rằng cuộc sống giống như một quyển tiểu thuyết tình cảm, cô sẽ dám mơ rằng đây chính là giây phút Wes Skelly bắt đầu yêu cô.
Ngoài việc họ đã đồng ý rằng sẽ không có bất kì chuyện yêu đương nào, cô không phải mẫu người của anh, anh chắc chắn có liên quan theo cách nào đó đến vợ người bạn thân tên gọi Phù thủy. Và Brittany không thực sự muốn có ai đó yêu cô. Cô đã có nhiều chuyện phải lo, từ trường của cô và đại học của Andy đến việc phải thích ứng với cuộc sống ở ven biển miền Tây và...
Có thể người đàn ông này chỉ nói tầm phào thế thôi.
"Okay," cuối cùng anh cũng đồng ý. "Nghe có vẻ như cái đi văng nhà cô rất tuyệt. Cảm ơn cô. Tôi rất cảm kích."
Brittany đứng lên, nhanh nhẹn cầm lấy xắc và áo len. "Anh không được hút thuốc trong nhà đâu," cô bảo anh khi anh theo cô đến cửa.
"Tôi đã bảo cô tôi bỏ rồi mà."
Cô ném cho anh một cái nhìn sắc bén, và anh bật cười. "Thật đấy," anh nói. "Lần này sẽ khác."
Canh Khuya Canh Khuya - Suzanne Brockmann Canh Khuya