Nguyên tác: [Ghosts Of Fear Street] 11: The Boy Who Ate Fear Street
Số lần đọc/download: 1788 / 31
Cập nhật: 2018-04-23 23:17:58 +0700
Chương 2
— KHÔNG!
Tôi giật khỏi tay cô Sylvie và chạy ra hành lang.
Nhưng Kevin và Lissa đã đứng chặn ở cửa. Kevin nắm lấy vai tôi:
— Ê này, Sam. Thôi nào. Cậu không cần phải nếm nếu không muốn mà.
Tôi ngoái lại nhìn. Cô Sylvie đang đứng cạnh bếp lò mỉm cười với tôi, nói:
— Đúng đấy, Sam. Chẳng là cô cứ tưởng cháu thích nếm. Đó là món ăn đặc biệt mà cô học được tại một hòn đảo nhỏ ở Nam Thái Bình Dương. Món mực hầm. Rất ngon.
Lissa nói:
— Sam không thích ăn thử bất cứ món nào mới. Bạn ấy chỉ biết ăn những thức ăn màu trắng nhạt nhẽo và cũ rích thôi.
Cô Sylvie nheo mắt nhìn tôi:
— Cháu cần phải ăn nhiều hơn thế mới được.
Tôi thú nhận:
— Không, không cần ạ.
Nụ cười của cô Sylvie trở nên lạnh nhạt:
— Sam, cháu chưa hiểu. Đó không phải là một câu hỏi – cháu phải ăn nhiều hơn như vậy kia!
Cô Sylvie quay lưng lại và lại bắt đầu quấy cái nồi.
Kevin kéo tôi ra hành lang:
— Đi, tớ muốn cậu xem cái này. Ở trên gác.
Kevin và Lissa nghĩ rằng cô Sylvie dễ sợ, còn tôi nghĩ rằng cô thật rùng rợn.
Lên đến tầng trên tôi hỏi:
— Cậu muốn tớ nhìn thấy cái gì nào?
Kevin đáp:
— Phòng của cô Sylvie. Đầy những thứ linh tinh không thể nào tin nổi mà cậu chưa bao giờ nhìn thấy đâu.
Chúng tôi bước vào phòng của cô Sylvie. Chỉ mới mấy ngày trước đây nó còn là một phòng ngủ bình thường, với những bức tranh treo trên tường, một cái giường lớn với đầu giường bằng gỗ sồi. Và một tấm thảm sặc sỡ trải dưới sàn.
Bây giờ tất cả những cái đó đã biến mất. Ngay cả cái giường.
Tôi hỏi:
— Thế cô ấy ngủ ở đâu?
Kevin chỉ một cái chiếu cói trải trên sàn nhà:
— Cô Sylvie không thích bó buộc. Cô nói nếu để cho quá nhiều thứ vây quanh mình thì các linh hồn sẽ mất nhiều thì giờ mới tìm được bạn.
Ngay lúc đó tôi đã quyết định là phải chất vào phòng mình càng nhiều đồ đạc càng tốt.
Kevin từ cuối phòng gọi tôi:
— Sam, cầm lấy cái này này! – Nó chỉ vào một cái mặt nạ bằng gỗ treo trên tường. Miệng cái mặt nạ vặn vẹo trong một nụ cười dễ sợ.
— Kinh quá. – Tôi quay đi không nhìn vào hai hốc mắt đen ngòm. Dường như nó đang nhìn xuyên qua tôi.
Lissa nói:
— Có gì mà sợ. Đó là một cái mặt nạ làm thuốc của một bộ lạc cổ ở miền núi. Cô Sylvie nói rằng khi bị ốm mà đeo cái mặt nạ đó lên thì nó sẽ xua đuổi tất cả mọi thứ vi trùng khỏi cơ thể người ta.
Tôi quay lưng lại cái mặt nạ:
— Thế cô Sylvie có cho là cái mặt nạ đó có tác dụng thật sự không?
Kevin đáp:
— Cô cũng không chắc lắm. Nhưng cô nói rằng điều rất quan trọng là nó giữ cho đầu óc tỉnh táo.
Lissa nói thêm:
— Ừ. Cô còn nói là ngay cả những điều không thể cũng là có thể, dẫu cho điều đó nghĩa là thế nào.
Tôi đi quanh phòng, ngắm nghía những đồ đạc của cô Sylvie. Tôi nhìn thấy trên tường, bên trên chiếc chiếu ngủ là cái bắt mộng của người Indian. Hè năm ngoái khi đi cắm trại tôi đã từng làm một cái. Đó là một cái vòng bằng gỗ to, bên trong có chăng dây làm thành một cái lưới. Cái bắt mộng dùng để ngăn những ác mộng lại và để cho các giấc mơ đẹp đi qua.
— Sam, nhìn cái này này! – Lissa giơ một chiếc gương bạc vào mặt tôi. Đúng lúc tôi thoáng nhìn thấy hình mình phản chiếu trong đó thì Lissa lật nhanh cái gương lại.
Tôi há hổc miệng.
Hàng chục đôi mắt đen nhìn tôi.
Lissa giải thích:
— Những đôi mắt này được khắc vào gỗ. Trông gần như thật, đúng không?
Tôi thì thấy hoàn toàn giống như thật, và tôi gật đầu đồng ý.
Tôi đi quanh phòng một hồi nữa, xem xét bộ sưu tập của cô Sylvie. Trên chiếc tủ áo có một cái vại đựng đầy kem lạnh và hàng chục hàng chục viên pha lê. Hồng, đỏ thẫm, xanh lá cây, đỏ tươi – tất cả lấp lánh trong ánh sáng tỏa xuống từ ngọn đèn đầu giường.
Tôi đi về phía cuối phòng, và đứng lại trước một cái bể cá.
Tôi nhòm vào trong.
Trống rỗng.
Bà Sullivans từ tầng dưới gọi lên:
— Các con, bữa tối xong rồi!
Lissa kêu lên:
— Đi thôi! Em đói rồi.
Lissa và Kevin nhảy khỏi phòng, trên đường ra chúng tắt phụt đèn.
— Ê này, cám ơn các cậu nhé. – Tôi nói và đứng trong bóng đêm tối mò.
Tôi đi ra cửa, và giẫm phải cái chiếu ngủ.
Ôi, không! Mình đang đứng trên cái giường của cô Sylvie. Đi nguyên giày. Cô Sylvie sẽ không thích thế đâu.
Kevin từ tầng dưới gọi lên:
— Sam! Nhanh lên! Đói lắm rồi!
Tôi làu bàu:
— Được rồi, Kevin. Không có vấn đề gì.
Tôi rón rén đi trên chiếu.
Và cảm thấy điều gì đó.
Có cái gì đó đang bò lên chân tôi.
Mỗi lúc một cao hơn.
Tôi chạy vụt ra khỏi cái chiếu.
Và lao bổ ra hành lang có ánh sáng.
Tôi nhìn xuống chân – và gào lên rùng rợn.
— Rắnnnnnnn!