Nguyên tác: How I Got My Shrunken Head
Số lần đọc/download: 329 / 26
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:01 +0700
Chương 2
T
ôi nhìn chằm chằm vào cái đầu.
Một cái đầu người nhăn nhúm toàn da. Khoảng bằng một quả bóng quần vợt.
Đôi môi nhợt nhạt khô héo bị kéo nhệch ra phía sau thành một nụ cười nhạo báng. Cái cổ được khâu kín lại bằng chỉ thô màu đen. Đôi mắt – một đôi mắt hoàn toàn đen – nhìn trừng trừng vào tôi.
Một cái đầu người khô! Một cái đầu người khô thật sự.
Tôi choáng váng, và hoàn toàn kinh ngạc khi nhìn thấy nó ở trước cửa nhà mình, vì thế mãi sau tôi mới nhìn thấy người phụ nữ cầm nó.
Bà là một người phụ nữ cao, khoảng bằng tuổi mẹ tôi, có lẽ hơi già hơn một tý. Mái tóc bà màu đen cắt ngắn có điểm vài sợi bạc. Bà mặc một chiếc áo mưa dài cài đến tận cổ, mặc dù hôm nay là một ngày nắng đẹp và ấm áp.
Bà mỉm cười với tôi. Tôi không nhìn rõ mắt bởi chúng bị đôi kính râm to tướng che kín.
Bà cầm mớ tóc đen đài của cái đầu người khô. Tay kia xách một chiếc túi vải.
Bà hỏi:
— Cháu có phải là Mark không?
Giọng bà nhẹ, mượt mà giống giọng phát thanh viên trên chương trình thương mại của T.V.
— Dạ…
Tôi đáp, mắt vẫn nhìn chằm chằm chiếc đầu người khô. Tôi đã nhìn thấy nhiều ảnh đầu người khô, nhưng chưa bao giờ trông xấu xí đáng sợ như thế này. Nó nhăn nhúm và khô khốc.
Người đàn bà mỉm cười nói:
— Hy vọng là bác không làm cháu sợ hết vía vì cái này. Bác quá nôn nóng tặng nó cho cháu cho nên lấy sẵn nó ra khỏi túi.
— Ơ… tặng cho cháu ư? – Tôi hỏi, mắt vẫn không rời khỏi nó. Cái đầu nhìn trả tôi trừng trừng bằng đôi mắt đen nháy. Chúng giống một đôi mắt gấu hơn là mắt người.
Người đàn bà nói:
— Cô Benna của cháu gửi cho đấy. Đó là một món quà.
Bà ta giơ cái đầu ra cho tôi. Nhưng tôi không cầm. Tôi đã mất cả ngày hôm nay để tích góp những cái đầu khô trong trò chơi điện tử. Nhưng tôi không chắc là tôi thích sờ vào nó.
Mẹ tôi bước tới phía sau tôi:
— Mark, ai vậy? Ôi, xin chào.
Người đàn bà vui vẻ đáp:
— Xin chào. Benna có viết thư cho chị báo là tôi sắp đến không? Tôi là Carolyn Hawling. Tôi làm việc cùng với cô ấy, ngoài đảo ấy mà.
Mẹ tôi kêu lên:
— Ôi, lạy Chúa tôi. Nhất định là thư của Benna bị thất lạc mất rồi. Vào đây. Vào đây. – Mẹ kéo tôi sang một bên để bà Carolyn có thể bước vào nhà. Tôi nói:
— Mẹ nhìn xem bác ấy đem cho con cái gì này, mẹ.
Tôi chỉ cho mẹ xem cái đầu nhỏ xanh xao mà bà Carolyn đang xách túm ngược tóc.
Mẹ tôi hét lên, đưa vội tay ôm má:
— Eo ôi. Đầu thật ư?
Tôi kêu lên:
— Dĩ nhiên là thật. Cô Benna không bao giờ gửi của giả cho cháu đâu, phải không ạ?
Bà Carolyn bước vào phòng khách nhỏ và đặt cái túi đi đường xuống. Tôi hít vào một hơi dài. Cố thu hết can đảm giơ tay ra cầm lấy cái đầu.
Nhưng tôi chưa kịp cầm thì Jessica nhảy vào giật phắt nó khỏi tay bà Carolyn.
Tôi gào lên chạy theo nó.
Nó chạy biến, miệng cười khúc khích. Mái tóc đỏ nhảy nhót sau lưng. Hai tay bưng cái đầu.
Nhưng rồi nó đứng khựng lại.
Nụ cười trên miệng nó tắt ngấm. Nó hãi hùng nhìn cái đầu trừng trừng.
Jessica thét lên:
— Nó cắn con! Nó cắn con!