Số lần đọc/download: 360 / 17
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:21 +0700
Chương 2 - Núi Thơ
D
ặt cho ngôi nhà cái tên như vậy quả không sai: và ngày hôm đó, các Nàng thơ đều có mặt vì khi những người mới tới lên hết con dốc, họ được chào đón bằng những âm thanh và cảnh tượng rất thích hợp. Qua ô cửa sổ để ngỏ, họ nhìn vào căn phòng thư viện do Clio, Calliope và Urania chiếm lĩnh. Melpomene và Thalie thì đang nô đùa trong sảnh. Erato đi dạo trong vườn cùng với người tình của nàng còn trong phòng nhạc thì Phoebus* điều khiển một dàn đồng ca du dương.
Ông bạn Laurie của chúng ta chính là thần Apollo lịch thiệp và ân cần hơn bao giờ hết. Thời gian đã biến chàng trai ngông cuồng thành một quý ông hào hoa phong nhã. Công việc và những khổ đau, cũng như hạnh phúc và sự thoải mái, đã làm ông thay đổi nhiều; và trách nhiệm phải thực hiện những ước muốn của ông nội là nhiệm vụ được thực hiện chu đáo nhất. Sự phồn thịnh thích hợp với một số người, và họ mãn khai nhất trong ánh mặt trời; còn có người lại cần bóng mát và cho quả ngọt hơn nhờ chút sương giá. Ông Laurie là típ người thứ nhất còn bà Amy là típ người thứ hai. Từ khi kết hôn - một cuộc hôn nhân hòa thuận, hạnh phúc, nghiêm túc, hữu ích và giàu có với lòng nhân ái cao đẹp giúp đem lại bao điều khi sự giàu có và trí tuệ đi đôi với lòng bác ái - cuộc sống đối với cả hai như một bài thơ.
Ngôi nhà của họ đầy đủ những tiện nghi và vẻ đẹp kín đáo. Tại đây, ông bà chủ yêu nghệ thuật đã đón tiếp và giúp đỡ rất nhiều nghệ sĩ. Giờ đây, ông Laurie đã thành công trong lĩnh vực âm nhạc và là người bảo trợ hào phóng đối với giới mà ông thích giúp đỡ nhất. Còn bà Amy lại là người bao bọc các họa sĩ, nhà điêu khắc trẻ, có hoài bão và thấy niềm đam mê nghệ thuật của mình càng nhân lên khi cô con gái của bà đã đủ lớn để cùng chia sẻ công việc và thú vui với mẹ. Bà Amy là một trong những người chứng minh được rằng phụ nữ có thể là những người vợ thủy chung và những người mẹ tốt, mà không phải hi sinh tài năng đặc biệt trời đã ban cho họ để đem lại điều tốt đẹp cho những người khác.
Các chị của bà biết nên tìm gặp bà ở đâu. Bà Jo đi ngay đến xưởng nơi hai mẹ con bà làm việc cùng nhau. Bess đang bận rộn với bức tượng bán thân một đứa trẻ, trong khi mẹ cô thực hiện những nét cuối cùng trên bức tượng đầu chồng bà. Thời gian dường như dừng lại đối với Amy vì hạnh phúc đã giữ cho bà luôn trẻ trung và cuộc sống sung túc đem lại cho bà nền văn hóa mà bà cần. Bà là một phụ nữ đứng đắn, duyên dáng, luôn toát lên nét giản dị lịch lãm nhờ biết cách lựa chọn những phục trang thích hợp. Có người từng nói: “Tôi không biết bà Laurence đã làm như thế nào, nhưng tôi luôn có ấn tượng bà ấy là người ăn mặc đẹp nhất”.
Rõ ràng bà Amy rất yêu con gái. Cái đẹp mà bà ao ước, dưới cặp mắt yêu thương của bà, dường như đã hóa thân vào sinh linh trẻ trung hơn này.
Bess được thừa hưởng từ mẹ gương mặt tươi sáng, đôi mắt xanh, nước da trắng và mái tóc vàng chải kiểu giống mẹ. Bà Amy rất vui vì cô còn có chiếc mũi xinh xắn và miệng của bố, nhưng thanh tú và rất nữ tính, vẻ giản dị tuyệt đối của chiếc tạp dề dài bằng lanh rất hợp với cô bé. Cô chăm chú làm việc như một nghệ sĩ thực thụ, không hề quan tâm đến ánh mắt trìu mến nhìn mình, cho tới khi bác Jo xuất hiện và thốt lên vui vẻ:
– Hai mẹ con hãy ngưng món pa tê bùn đất đi và nghe những tin mới đây!
Cả hai nghệ sĩ ngưng tay và vui vẻ chào bà, mặc dù cảm hứng đang dâng trào và sự xuất hiện của bà làm tiêu tốn mất một tiếng đồng hồ quý báu của họ. Cả ba đang chuyện trò vui vẻ thì ông Laurie, được bà Meg gọi, chạy đến, ngồi len vào giữa mấy chị em, háo hức lắng nghe tin tức về Franz và Emil.
– Đại dịch bùng phát rồi, và giờ thì nó sẽ tàn phá đàn con của chị! - Ông Laurie nói, thích thú nhìn vẻ mặt vừa vui mừng vừa tuyệt vọng của bà Jo. - Chị hãy chuẩn bị tinh thần cho đủ mọi chuyện lãng mạn và rồ dại trong vòng mười năm tới đi, chị Jo! Các cậu bé của chị đang lớn lên và sẽ lao vào cuộc đời đầy thử thách còn hơn những gì chị đã trải qua.
– Tôi biết chứ - Bà Jo đáp - và tôi hi vọng mình có thể giúp đỡ chúng vào bờ an toàn. Nhưng đó là một trách nhiệm quá lớn, vì chúng sẽ tìm đến tôi và khăng khăng nói rằng tôi có thể làm cho những mối tình tội nghiệp của chúng suôn sẻ hơn. Tôi thích việc đó và chị Meg thì đúng là rất hứng thú với lĩnh vực này! - Bà Jo tuyên bố, cảm thấy khá yên tâm với các chàng trai của mình.
– Em e rằng chị ấy sẽ không thích khi chàng Nat của chúng ta bắt đầu mon men đến quá gần cục cưng Daisy của chị ấy. - Ông Laurie nói nghiêm túc. - Dĩ nhiên các chị biết chuyện đó nghĩa là sao? Là người hướng dẫn âm nhạc nhưng em cũng chính là người bạn tâm sự của thằng bé và không phải lúc nào em cũng biết nên đưa ra lời khuyên gì.
– Ôi dào! Cậu quên mất đứa kia à. - Bà Jo nói, hất đầu về phía Bess vừa bắt tay làm việc trở lại.
– Xin chị! Con bé đang ở Athens, và chẳng chú ý nghe chuyện của chúng ta đâu. Nó nên nghỉ tay và ra ngoài. Con yêu, hãy để cho đứa bé ngủ một chút và đi dạo một lát đi. Bác Meg đang ở trong phòng khách. Con hãy đến giới thiệu cho bác xem những bức vẽ mới cho đến khi chúng ta đến nhé. - Ông Laurie nói và nhìn cô con gái cao lớn của ông như là tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất trong ngôi nhà của mình.
– Vâng, thưa bố. Nhưng bố hãy nói cho con biết như thế này tốt chưa. - Bess ngoan ngoãn đặt dụng cụ xuống, mắt vẫn dùng dằng nhìn bức tượng bán thân của mình.
– Con yêu, sự thật buộc bố phải nói với con là một trong hai má hơi nhỏ hơn má kia; và các lọn tóc rơi trên chân mày của đứa bé trông như mấy cái sừng vậy. Ngoài những điểm đó ra, bức tượng có thể tranh đua với các tượng thiên thần nhỏ của Raphael, và bố thật hãnh diện về nó!
Ông Laurie vừa nói vừa cười thật vui; vì các thử nghiệm nghệ thuật đầu tiên này cũng giống hệt như những cố gắng trước kia của bà Amy cho nên không thể nhìn nhận chúng một cách nghiêm túc như bà mẹ đầy nhiệt thành được.
– Bố chẳng nhìn thấy gì đẹp ngoại trừ âm nhạc. - Bess nói, lắc lư mái tóc vàng của em làm sáng bừng cả gian xưởng.
– Ô, bố nhìn thấy vẻ đẹp ở con, con yêu. Và nếu như con không phải là một tác phẩm nghệ thuật, thì là gì nào? Bố muốn truyền vào con một chút thiên nhiên nữa, đưa con rời khỏi đất sét và cẩm thạch lạnh lẽo này để ra với ánh nắng, nhảy múa và cười đùa như các bạn khác. Bố muốn con gái bố bằng xương bằng thịt khỏe mạnh chứ không phải một bức tượng đẹp trong chiếc tạp dề xám, quên hết mọi thứ trừ công việc.
Trong khi ông nói thì hai bàn tay lấm lem vòng qua cổ ông.
– Con sẽ không quên lời bố dạy, thưa bố. - Bess nói thành thực, nhấn mạnh từng từ với đôi môi mềm mại. - Nhưng con nhất quyết muốn làm một cái gì đó thật đẹp khiến bố hãnh diện. Mẹ thường vẫn nhắc con ngừng tay; nhưng khi hai mẹ con bước vào trong xưởng này thì cả mẹ và con đều quên hết những gì hiện hữu bên ngoài. Mẹ và con đều bận rộn và hạnh phúc! Giờ thì, để làm vui lòng bố, con đi chạy nhảy và ca hát đây.
Tháo nhanh tạp dề ra, Bess biến mất, dường như mang theo toàn bộ ánh sáng.
– Em thật hạnh phúc khi nghe anh thuyết giảng như thế. - Bà Amy thở phào. - Con bé nhà mình quá say mê những giấc mơ nghệ thuật đối với một người còn trẻ như nó. Đó là lỗi của em, nhưng em thông cảm chuyện đó đến nỗi không còn lí trí nữa.
– Chị nghĩ việc chúng ta có thể hiện diện trong lòng con cái chúng ta là điều ngọt ngào nhất trên đời. Chị nhớ những gì mẹ đã có lần nói với chị Meg, rằng các ông bố nên chia sẻ trách nhiệm giáo dục con cái. Vì vậy mà chị để Ted cho bố nó lo càng nhiều càng tốt và anh Fritz cũng giao Rob cho chị, bởi vì phong thái dịu hiền của thằng bé rất tốt cho chị cũng như vẻ hoạt bát của Ted cần cho bố nó. Còn giờ thì chị khuyên em, Amy à, hãy để Bess rời xa bùn đất một thời gian và học nhạc với chú Laurie. Như vậy nó sẽ không bị học lệch mà bố nó cũng sẽ không ganh tị.
– Cám ơn chị Jo! - Ông Laurie thốt lên vui sướng. - Em biết là chị sẽ giúp em mà. Em hơi ganh tị với Amy một chút và rất muốn được chia phần con gái em. Em yêu, mùa hè này hãy để anh lo cho Bess, và sang năm, khi chúng ta đi Rome, anh sẽ trả con lại cho em và cho nghệ thuật của hai người. Như thế có phải là một sự dàn xếp tốt không nào?
– Em thấy được đấy. Nhưng khi dạy cho con những gì anh yêu thích, anh đừng quên rằng, mặc dù mới mười lăm tuổi, nhưng Bess của chúng ta chín chắn hơn phần lớn các cô bé cùng tuổi với nó. Không nên đối xử với nó như với một đứa trẻ. Với em, con thật quý giá, và em muốn giữ nó luôn luôn thuần khiết và đẹp đẽ như loại cẩm thạch mà nó yêu thích. - Bà Amy nói giọng đầy luyến tiếc trong khi nhìn gian phòng nơi bà đã trải qua bao nhiêu phút giây hạnh phúc cùng con gái.
– Oẳn tù tì ra cái gì, ra cái này… Chúng ta vẫn thường làm thế khi tất cả chúng ta cùng muốn cưỡi ngựa trên cái cây táo già hoặc mang đôi giày màu đỏ. - Bà Jo nói phấn khích. - Cho nên chú và dì phải chia nhau cô con gái thôi, và xem xem ai là người làm được nhiều việc cho nó nhất.
– Chúng em sẽ làm thế. - Cả hai vợ chồng đồng thanh, cười vui trước những kỉ niệm xưa dội về khi bà Jo nhắc lại câu đồng dao.
– Ngày trước em rất thích nhảy lên các nhánh cây táo già! Không một con ngựa thật nào mang lại cho em nhiều niềm vui như thế. - Bà Amy nói, mắt nhìn ra cửa sổ như thể bà thấy lại khu vườn cây ăn quả và mấy cô bé chơi đùa ở đấy ngày trước.
– Còn chị đã sung sướng với mấy đôi giày cũ đó! - Bà Jo nói. - Nhưng giờ thì chị chỉ còn mấy thứ vứt đi thôi. Lũ con trai đã làm cho chúng tơi tả hết rồi. Nhưng chị vẫn rất thích chúng và sẵn sàng mang chúng nếu như có thể.
– Em thì nhớ như in chậu nước ấm và món xúc xích! Chúng ta có bao nhiêu chuyện vui! Và tất cả những chuyện đó đã lâu quá rồi! - Ông Laurie nói và nhìn hai phụ nữ đứng trước mặt ông như thể ông thấy thật khó nhận ra họ chính là cô bé Amy và cô Jo quậy phá ngày trước.
– Trời ơi, đừng nói là chúng ta đã già rồi! Chúng ta chỉ có phát triển thôi. Và cùng với các mầm non mọc quanh chúng ta, chúng ta tạo thành một bó hoa mới đẹp làm sao! - Bà Amy nói thêm, tay rũ rũ những nếp áo mút sơ lin màu hồng của mình với vẻ hài lòng mà các cô gái thường thể hiện khi diện đồ mới.
– Đừng nhắc đến mấy cái gai và lá vàng của chúng ta. - Bà Jo cười và thở dài, bởi vì cuộc sống chưa bao giờ dễ dàng với bà, và thậm chí ngay lúc này, bà cũng vẫn có rất nhiều rắc rối cả trong lòng lẫn bên ngoài.
– Nào, chúng ta hãy đi uống một tách trà đã, và xem bọn trẻ làm gì rồi. Hai người đều mệt mỏi và cần nghỉ ngơi một chút! - Ông Laurie nói và chìa tay đón hai chị em.
Cả ba tìm thấy bà Meg trong phòng khách mùa hè, một gian phòng xinh đẹp, tràn ngập ánh nắng chiều tà và tiếng rì rào của cây cối bởi vì có ba ô cửa sổ cao mở ra vườn. Phòng nhạc nằm ở một đầu gian phòng và đầu kia, trong một hốc sâu giăng màn đỏ là một bàn thờ gia đình. Ba bức chân dung treo ở đấy, và hai bức tượng bán thân bằng cẩm thạch đứng trong góc. Một chiếc ghế dài, một chiếc bàn hình bầu dục có đặt lọ hoa là những thứ đồ đạc duy nhất ở gian phòng yên tĩnh ấy. Hai bức tượng bán thân là của ông John Brooke và Beth - tác phẩm của Amy - Cả hai đều rất giống và toát lên vẻ đẹp thanh bình luôn gợi cho ta nhớ câu ngạn ngữ: “Đất sét là hiện thân của sự sống; thạch cao của cái chết; còn cẩm thạch là sự bất tử”. Bên phải là chân dung cụ Laurence, với nét kiêu hãnh vốn có pha lẫn với vẻ nhân từ, vẫn tươi nguyên và quyến rũ như ngày cụ bắt gặp cô bé Jo đang chiêm ngưỡng mình. Ngay đối diện, người ta treo chân dung của bà cô March, đầu choàng chiếc khăn oai nghiêm, tay áo thật rộng và đôi găng tay dài đan chéo trước chiếc áo choàng sa tanh màu mận chín. Thời gian đã làm dịu đi nét nghiêm khắc bề ngoài của bà. Cái nhìn thẳng của ông cụ hào hoa điển trai trước mặt bà dường như giải thích được nụ cười thân thiện thoáng trên môi bà, đôi môi đã nhiều năm qua không nói một lời sắc sảo nào.
Đặt ở nơi danh dự, lúc nào cũng có ánh nắng ấm áp và một tràng lá xanh bao quanh là chân dung của người mẹ kính mến, do một nghệ sĩ tài năng vẽ, người mà bà đã khuyến khích từ khi còn nghèo khó và chưa được ai biết đến. Bà trông thật sống động khiến ta có thể tin nụ cười của bà là thật và gần như ta có thể nghe thấy câu bà nói với các cô con gái: “Hãy hạnh phúc! Mẹ luôn ở bên các con!”
Ba chị em im lặng một lúc, nhìn ngắm bức chân dung với ánh mắt tràn đầy kính trọng thương yêu, tin chắc là mẹ họ không hề rời xa họ. Người mẹ đáng kính kia thật có ý nghĩa đối với họ nên không ai có thể thay thế được. Bà đã ra đi cách đó hai năm, nhưng bà để lại một kỉ niệm ngọt ngào, vừa là niềm cảm hứng, vừa là sự an ủi tất cả mọi người trong gia đình. Họ cảm nhận rõ điều đó khi xích lại gần nhau hơn, và ông Laurie thể hiện ra thành lời khi ông nói thành thực:
– Em chẳng mong gì cho con gái em hơn là nó có thể trở thành một phụ nữ như mẹ của chúng ta. Lạy Chúa, nó sẽ như vậy bởi vì em có được những điều tốt đẹp nhất là nhờ vị thánh kính yêu này.
Ngay lúc đó một giọng tươi mát bắt đầu hát bài Ave Maria vang lên từ phòng nhạc; Bess đã ngẫu nhiên đáp lại lời cầu nguyện của bố cô. Âm thanh dịu dàng của bản nhạc mà bà March thường hát đã đưa mấy chị em trở về cái thế giới đầy tình thương yêu. Họ ngồi xuống bên nhau cạnh ô cửa sổ mở rộng để thưởng thức bản nhạc trong khi ông Laurie mang trà tới cho tất cả.
Nat và Demi bước vào, theo sau là Ted và Josie, rồi đến ông giáo sư và cậu con trai Rob yêu thương của ông, tất cả đều muốn biết tin tức về mấy chàng trai. Mặt trời hoàng hôn chứng kiến nhóm người vui vẻ đang thư giãn trong phòng sau những công việc khác nhau trong ngày.
Giáo sư Bhaer giờ đây tóc đã bạc, nhưng vẫn khỏe mạnh như ngày trước. Ông làm công việc mà ông ưa thích, và làm việc tận tâm khiến cho cả ngôi trường đều cảm nhận rõ ảnh hưởng tốt đẹp của ông. Rob thật giống ông: người ta đã gọi cậu là “giáo sư trẻ” vì cậu rất thích học và bắt chước người cha đáng kính ở mọi điểm.
– Thế nào em yêu, thật vui vì chúng ta sắp sửa lại có hai chàng trai trở về! - Ông Bhaer nói và ngồi xuống cạnh bà Jo, với nét mặt rạng rỡ và cái bắt tay chúc mừng.
– Ôi, anh Fritz, em thật hạnh phúc có Emil và cả Franz nữa, nếu như anh đồng ý. Anh có biết Ludmilla không? Đó sẽ là một cô vợ phù hợp chứ? - Bà Jo hỏi, đưa cho ông một tách trà và xích lại gần hơn, cứ như thể bà chào đón nơi nương tựa của mình bằng cả niềm vui và tâm trạng buồn.
– Mọi thứ đều ổn cả. Anh đã gặp cô gái khi anh đưa Franz đến nơi ở mới của nó. Lúc bấy giờ con bé còn là một đứa trẻ, nhưng dễ thương và duyên dáng. Blumenthal bằng lòng lắm, anh nghĩ thế, và thằng bé sẽ hạnh phúc. Chất Đức trong nó rất mạnh cho nên chúng ta sẽ thấy thằng bé chính là sự liên kết giữa cũ và mới của anh. Điều đó làm anh rất vui.
– Về phần Emil, nó sẽ là phó thuyền trưởng trong chuyến đi tới. Anh thấy có tuyệt không? Em thật hạnh phúc vì hai cậu bé của anh rất cừ. Anh đã hi sinh rất nhiều cho chúng và mẹ chúng! Anh không để tâm nhiều điều đó, nhưng em sẽ không bao giờ quên. - Bà Jo nói, âu yếm đặt tay lên tay chồng như thể bà vẫn còn con gái và Fritz của bà vẫn chỉ đang đi lại tìm hiểu bà.
Ông cười vui vẻ và thì thầm bên tai bà:
– Nếu như anh không sang Mĩ vì mấy đứa trẻ đáng thương kia thì anh đã không gặp được Jo của anh! Giờ thì những thời kì khó khăn đã qua, và anh cám ơn Chúa vì tất cả những gì anh tưởng đã mất, bởi anh đã nhận được ơn phước của đời anh!
Bỗng Teddy nói to, giọng sang sảng:
– Xin quý ông, quý bà chú ý! Đây là hai người đang tỏ tình với nhau!
Nếu như Jo thấy ngượng, thì trái lại, chồng bà không bao giờ xấu hổ khi nói rằng ông xem vợ mình là người tuyệt vời nhất có trên đời. Rob lập tức đẩy em ra ngoài nhưng cậu này lại trở vào qua một cửa khác. Trong khi đó bà Jo xếp chiếc quạt của bà lại và ở tư thế sẵn sàng đánh một cú lên các ngón tay của cậu con trai khó sửa đổi nếu như cậu lại đến gần bà.
Ông Bhaer ra hiệu và Nat đến cạnh ông.
Gương mặt cậu thể hiện sự yêu thương đầy kính trọng mà cậu dành cho người đàn ông tốt bụng này, người đã làm rất nhiều cho cậu.
– Ta có mấy bức thư giới thiệu cho con, con trai à. Ta có hai người bạn lâu năm ở Leipzig, những người có thể giúp đỡ con trong cuộc sống mới. Rất may ta quen biết họ, vì có thể con sẽ cần được an ủi trong thời gian đầu. - Giáo sư nói, đưa cho cậu mấy bức thư.
– Cám ơn bố. Vâng, con nghĩ là con sẽ thấy cô đơn lúc đầu, nhưng âm nhạc và hi vọng thành công sẽ an ủi con. - Nat đáp, tâm trạng bối rối giữa cảm giác lo sợ phải rời xa bạn bè và ước muốn được kết thân với những người bạn mới.
Giờ đây cậu đã là một người đàn ông. Đôi mắt xanh của cậu trông vẫn thành thực hơn bao giờ hết, miệng cậu vẫn có phần yếu đuối mặc dù đã có thêm bộ ria được tỉa tót rất cẩn thận, và vầng trán rộng biểu hiện tính cách say mê âm nhạc của cậu. Trung thực, tình cảm và biết vâng lời, Nat được bà Jo xem như một thành công, dù có thể không lớn. Bà yêu cậu và chắc chắn tin tưởng ở cậu, nhưng bà không hề chờ đợi ở cậu những kì tích, mặc dù cuộc sống độc lập và việc cậu đi ra nước ngoài để làm việc có thể biến cậu trở thành một nghệ sĩ có triển vọng và một người đàn ông mạnh mẽ hơn.
– Ta đã đánh dấu tất cả đồ đạc của con, nói cho đúng thì chính Daisy đã làm việc đó. - Jo nói. - Khi nào sách vở của con được tập hợp lại thì chúng ta có thể tính chuyện đóng gói.
Bà đã quen chuẩn bị cho việc các chàng trai của bà đi khắp nơi trên thế giới, nên cả một hành trình đến Bắc Cực cũng không làm bà lo sợ! Nat đỏ mặt khi nghe nhắc đến tên Daisy - hay đó chỉ là một tia nắng cuối ngày chạm nhẹ lên gò má tái xanh của cậu? Tim cậu đập mạnh khi nghe nhắc đến cô gái bao đỗi thân yêu đã thêu những chữ N và B trên mấy đôi tất và khăn tay của cậu. Nat yêu Daisy tha thiết: giấc mơ quý giá nhất trong đời cậu là làm nhạc công ở một chỗ nào đó và xin hỏi cưới thiên thần ấy làm vợ. Hi vọng đó thúc đẩy cậu nhiều hơn là những lời khuyên của ông giáo sư, sự chăm sóc của bà Jo hoặc sự giúp đỡ hào phóng của ông Laurie. Chính vì nàng mà cậu đã làm việc miệt mài và nuôi dưỡng niềm hi vọng, tìm thấy lòng can đảm và sự kiên nhẫn về một giấc mơ cho tương lai, lúc bấy giờ Daisy sẽ chăm lo cho ngôi nhà nhỏ ấm cúng ở đó chiếc đàn vĩ cầm của cậu sẽ chơi nhạc cho nàng nghe.
Bà Jo biết tất cả những điều đó. Cậu không hẳn là mẫu đàn ông mà bà sẽ chọn lựa cho cô cháu gái, nhưng bà biết ảnh hưởng tốt mà cô gái có thể có đối với Nat. Cho cả cô và cậu có thể vượt qua chính bản thân họ và chiến thắng, ngoài ra chắc chắn là đôi bạn trẻ yêu nhau.
Bà Meg thì không bằng lòng với chuyện này. Bà chỉ muốn dành cô con gái thân yêu của bà cho người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời. Bà thật trìu mến, nhưng cũng rất quả quyết. Nat tìm kiếm sự an ủi từ bà Jo, người luôn luôn đứng về phía các chàng trai thân yêu của bà. Một nỗi lo mới đã xuất hiện vì giờ đây các chàng trai đều đã lớn, và bà nhận thấy những lo lắng và niềm vui đến từ các chuyện yêu đương đó sẽ không bao giờ chấm dứt. Thông thường bà Meg là người đồng minh và người cho bà những lời khuyên tốt nhất, vì bà luôn thích những câu chuyện lãng mạn. Nhưng trong trường hợp này, bà Meg không muốn nghe, tim bà rắn lại.
Theo bà, Nat chưa chín chắn và có lẽ sẽ không bao giờ đủ chín chắn. Không ai biết rõ về gia đình cậu, cuộc sống của một nhạc sĩ không phải dễ dàng gì, mà Daisy thì còn quá trẻ. Cần phải năm, sáu năm nữa để xem cả hai sẽ ra sao. Sự xa cách sẽ làm công việc ấy. Bà Meg luôn cắt đứt mọi tranh luận về đề tài này và không thể bàn bạc gì được với bà. Tuy vậy, như mẹ bồ nông, bà có thể nhổ cái lông cuối cùng và dành giọt máu cuối cùng của bà cho các con mình.
Bà Jo nghĩ đến tất cả chuyện ấy trong khi lắng nghe Nat nói chuyện với chồng bà về cuộc sống sắp tới của cậu tại Leipzig. Bà quyết định sẽ giải thích rõ cho Nat trước khi cậu lên đường. Bà đã quen với những lời tâm sự và thảo luận rất thoải mái về những thử thách và cám dỗ mà tất cả mọi người gặp phải khi mới vào đời. Những thứ đôi khi khá nghiệt ngã nếu như không có sự giúp đỡ cần thiết, đúng lúc.
Đó là bổn phận đầu tiên của các bậc cha mẹ. Không một sự ngại ngùng nào có thể cản trở họ bày tỏ sự quan tâm đầy thương yêu hoặc đưa ra những lời cảnh báo tế nhị, những thứ sẽ là kim chỉ nam của chàng trai khi cậu ta rời khỏi bến đậu an toàn là gia đình.
– Ngài Plato cùng với các đồ đệ đang đến thăm chúng ta kìa! - Cậu Ted hét tướng lên, trong khi cụ March bước vào cùng với một vài chàng trai, cô gái bởi vì ông luôn được mọi người yêu thương, kính trọng.
Bess đi về phía ông ngay lập tức. Từ khi bà ngoại mất, cô trở thành người chăm lo cho ông. Thật là tuyệt khi thấy mái tóc vàng nghiêng trên mái đầu bạc trong khi cô gái đẩy chiếc ghế cụ March và lăng xăng cạnh ông ngoại.
Ông Laurie mời cụ uống trà và nếm bánh ngọt, nhưng cụ March thích được Bess phục vụ hơn. Cô bé ngồi trên tay ghế phô tơi, bưng một li sữa tươi. Josie xán đến tay ghế bên kia, trông chẳng khác gì một bông hoa hồng bé nhỏ đầy gai bởi vì em vừa có một cuộc tranh luận rất hăng với Ted.
– Ông ngoại, - em hỏi, giận dữ nhìn cậu em họ - có phải phụ nữ cần luôn vâng lời đàn ông và nói họ là những người hiểu biết hơn với lí do họ khỏe mạnh hơn không?
Ted bước đến gần với một nụ cười khiêu khích trên gương mặt trẻ con, thật trái ngược với dáng người cao ngòng của cậu.
– Đó là điều ngày trước người ta nghĩ, cháu yêu, và chúng ta cần một thời gian để thay đổi mọi thứ. Nhưng ông nghĩ thời kì của phụ nữ đã đến. Các cậu con trai nên vượt qua chính mình vì các cô gái có khả năng đến được đích trước. - Ông March đáp, vẻ hài lòng theo dõi gương mặt tươi rói của mấy cô gái trẻ, những sinh viên ưu tú nhất của trường.
– Dĩ nhiên! - Josie tán thành. - Con sẽ tỏ cho mọi người thấy một phụ nữ có thể làm công việc của mình không kém gì đàn ông. Con không tin khối óc của con thua kém khối óc của anh chàng khó chịu này, mặc dù có thể hơi nhỏ hơn!
– Nếu như chị tiếp tục lắc đầu như thế kia, rất có thể chị sẽ làm hỏng nó. Nếu là chị thì em sẽ chăm lo cho nó hơn. - Ted thêm vào vẻ trêu chọc.
– Cuộc nội chiến này bắt đầu như thế nào nào? - Cụ March hỏi, giọng trìu mến khiến cho hai kẻ tham chiến bình tĩnh lại một chút.
– Bọn con đang đọc sử thi Iliad, đến đoạn thần Zeus nói với Juno không nên xen vào chuyện của ngài, và Josie đã nổi xung lên vì Juno thôi không dám như thế nữa. Con thì con thấy như vậy rất tốt, và con hoàn toàn đồng ý với người xưa khi họ cho phụ nữ không nên biết quá nhiều và phải vâng lời đàn ông. - Ted giải thích.
– Các nữ thần có thể làm theo ý họ, nhưng phụ nữ Hi Lạp và phụ nữ thành Trojan kia là những con người đáng thương nếu như họ để ý đến những người đàn ông không đủ khả năng đánh trận và phải để cho Athena, Aphrodite hoặc Juno hỗ trợ khi họ sắp thua trận. Thật là một ý tưởng buồn cười khi bắt hai đội quân đang đánh nhau dừng lại và ngồi xem hai người anh hùng ném đá vào nhau! Con chả nghĩ điều gì tốt về ông Homer của mọi người! Người hùng của con là Napoléon hoặc Grant* kia!
Tình huống buồn cười không thua gì cảnh con chim ruồi tấn công con đà điểu. Tất cả phá lên cười khi nghe Josie chê bai thi sĩ bất tử đó và phê phán các thần linh. Lúc đó ông Laurie xen vào, với một nụ cười thông cảm trên môi:
– Chú thấy thật thú vị, các con à, khi nhìn các con bảo vệ quan điểm của mình một cách hăng hái như vậy. Chúng ta là nhân chứng cho các trận đấu hùng biện của các con!
Nhưng ngay lúc ấy, bà Jo bước vào, yêu cầu “chú sư tử” đến giúp bà chuẩn bị bữa ăn tối. Teddy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn tuyên bố trong khi bước theo mẹ:
– Chúng ta sẽ tiếp tục sau, khi không còn những nữ thần quấy rầy chúng ta nữa!
– Bị dạ dày khuất phục rồi quỷ thần ơi! - Josie thốt lên, sung sướng vì được dùng từ ngữ mà đám con trai rất ưa thích nhưng lại bị cấm đoán đối với phái của em.
Nhưng Ted lại bắn thêm một mũi tên nữa:
– Sự vâng lời là bổn phận đầu tiên của người lính!
Bị chạm tự ái vì không biết nói làm sao, Josie đuổi theo cậu, nhưng không thể trả đũa được, vì một chàng trai tóc nâu trong bộ com-lê màu xanh đang bước lên các bậc thềm và thốt lên vui vẻ:
– Ê! Ô! Mọi người đâu cả rồi?
– Anh Emil! - Josie hét lên.
Ted cũng chạy vội về phía người mới đến. Hai đối thủ giảng hòa và cùng chào đón chàng trai.
Việc chuẩn bị bữa ăn tối lập tức bị quên ngay. Dẫn đầu đám em họ, Emil bước vào phòng khách, ở đấy cậu ôm hôn các bà và bắt tay các ông, trừ người bác thân yêu của cậu vì ông này ôm chầm lấy cậu như người ta thường làm ở Đức.
– Con đã tưởng không trốn thoát ngày hôm nay, nhưng khi con được tự do là con chạy ngay về Plumfield thân yêu, nhưng ở đó không có ai hết. Sau cùng thì con đã gặp được tất cả những người mà con muốn gặp! - Chàng thủy thủ cười nói, hai chân dang rộng như thể sàn nhà sẽ nghiêng vậy.
– Ôi! Anh Emil, người anh thơm mùi biển! - Josie nói, hít hà mùi toát ra từ người anh.
Đó là người anh họ mà em yêu nhất và cậu cũng đáp lại tình cảm của em. Em tin chắc là những chiếc túi áo vét căng phồng kia đựng đầy những báu vật dành cho em.
– Từ từ, cưng, đừng có thọc tay vào túi anh! - Emil cười nói, vì cậu hiểu rất rõ sự âu yếm đầy dụng ý đó.
Cậu dùng một cánh tay đẩy cô em, còn tay kia lôi ra những chiếc hộp nhỏ và những gói có ghi tên khác nhau phân phát cho từng người kèm theo một câu bông đùa:
– Đây là thứ sẽ giữ cho con tàu chúng ta ở yên trong năm phút! - Cậu nói trong khi đeo một chuỗi vòng san hô màu hồng xinh xinh vào cổ Josie. - Còn đây là thứ mà các nàng tiên cá nhỏ bé gửi cho Bess! - Cậu thêm vào vừa đưa cho Bess một sợi dây chuyền trang điểm xà cừ thật đẹp. - Anh nghĩ là Daisy vẫn yêu âm nhạc! - Chàng thủy thủ nói tiếp và lấy ra một cái cài áo bằng kim loại bện hình một chiếc vĩ cầm nhỏ.
– Em tin chắc như thế và em sẽ mang đến cho cô ấy ngay. - Nat nói rồi biến đi, sung sướng vì được đảm nhận nhiệm vụ đó.
Rồi đến lượt bác Jo. Emil tặng bà một con gấu khắc rất tinh tế, cái đầu của nó chính là nắp lọ mực.
– Biết rõ là bác yêu thích động vật nên con mang về cho bác cái này để bác dùng!
– Tuyệt lắm, đô đốc à! - Bà Jo nói, thích thú vì món quà độc đáo đó.
– Và vì bác Meg chắc chắn sẽ đội mũ vải, mặc dù vẫn còn trẻ, nên con đã nhờ Ludmilla tìm mua hộ ren. Con hi vọng bác sẽ thích chúng.
Thế là cậu lấy ra từ một gói giấy lụa vài đoạn ren thật mảnh và một đoạn được cài ngay lên mái tóc đẹp của bà Meg, trông như những cụm tuyết.
– Con không tìm được thứ gì thật đẹp xứng với dì Amy vì dì đã có tất cả những gì dì muốn, thành ra con mang về cho dì một bức tranh nhỏ luôn nhắc con nhớ đến dì khi em Bess còn bé.
Cậu trao cho bà một mặt dây chuyền hình bầu dục bằng ngà trên đó có họa hình một Đức mẹ tóc vàng đang bế một đứa bé hồng hào khoác tấm áo choàng màu xanh dương.
– Tuyệt quá! - Tất cả mọi người trầm trồ.
Ngay lập tức bà Amy đeo vào cổ với một đoạn ruy băng màu lam mà bà lấy từ mái tóc của Bess. Món quà nhắc cho bà nhớ những năm hạnh phúc nhất đời bà.
– Còn bây giờ, không phải nói khoác, con nghĩ là con đã tìm được thứ hay nhất cho Nan, một thứ rất có gu, hoàn toàn thích hợp với một bác sĩ. - Emil nói, hãnh diện khoe một đôi hoa tai tạo hình đầu lâu.
– Kinh quá! - Bess thốt lên và cúi nhìn chuỗi xà cừ tuyệt đẹp của mình.
– Chị ấy không bao giờ đeo hoa tai! - Josie nói.
– Không sao! - Emil nói, không hề lo lắng. - Rồi chị ấy sẽ đeo chúng, để khiêu khích mấy đôi tai của các em! Anh còn có rất nhiều thứ trong hòm dành cho các em, nhưng anh biết là mình sẽ không được yên nếu như tàu hàng dành cho các quý bà của anh chưa bốc dỡ xong! Còn bây giờ đến lượt cả nhà cho con biết tin tức.
Cậu ngồi lên chiếc bàn bằng cẩm thạch đẹp nhất của dì Amy, chân đong đưa và bắt đầu nói huyên thuyên cho đến khi bà Jo mời tất cả mọi người đến dùng bữa ăn nhẹ để chào mừng ngài đô đốc.