Số lần đọc/download: 1703 / 40
Cập nhật: 2017-10-26 10:51:16 +0700
Chương 2: Cuộc Hội Ngộ Đêm Mưa Thu Rơi
N
ghe điện thoại này, của em đấy. Geon Seop đưa máy cho tôi.
Tôi ngỡ là tiền bối Myeong gọi đến nhưng trong ống nghe không vang lên giọng nói nào, chỉ có tiếng phần phật.
Tôi vén tấm rèm cửa sổ, gió thổi ầm ầm. Có lẽ trời sắp mưa.
Đầu dây bên kia, hình như người đó cũng đang đứng dưới cơn bão này gọi điện.
Tôi gắng hỏi đến mấy lần mà không nghe thấy tiếng đáp lời.
Cuối cùng người bên kia gác máy.
Chắc là người em đang chờ điện thoại đấy, sao thế? Geon Seop rít một hơi thuốc hỏi.
Tôi đi thẳng vào phòng không nói lời nào.
Geon Seop bảo anh không thể chia tay…
Bởi trong từ điển của anh không có từ đó…
Cái em muốn không phải từ ngữ gì hết…
Hễ tôi nói thế anh Geon Seop lại chỉ liên tục nhả khói.
Cuộc điện thoại… Giờ thì tôi đã có thể hoàn toàn tha thứ cho anh Myeong Woo!
– Trong nhật ký để lại của No Eun Rim,
tháng 10 năm 1987.
Lúc mới bước vào quán cà phê, anh không nhìn thấy Eun Rim. Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh là chắc chắn trong khi mình đứng thần người run rẩy bên cửa sổ thì Eun Rim đã bỏ đi rồi. Sau đó để thoải mái hơn anh lại nghĩ, biết đâu mình xuống quán cà phê dưới tầng hầm này đúng lúc cô vào nhà vệ sinh hoặc chạy ra bốt điện thoại công cộng. Trong góc quán, một đôi nam nữ ngồi bên nhau chìm trong mật ngọt yêu đương, hai mái đầu cơ hồ dính sát, ở giữa quán, một người đàn ông trung niên hói đầu nhìn anh chòng chọc với vẻ chẳng quen nhưng nhàn rỗi quá nên cứ nhìn tạm. Đang lúng túng không biết làm sao thì anh trông thấy bóng lưng một phụ nữ ngồi dưới ánh đèn màu xanh của biển báo cửa thoát hiểm trong góc khuất. Hình như cô đang hút thuốc, không gian xung quanh bao phủ bởi một màn khói thuốc dày đặc như sương mù. Quả là một chỗ ngồi không dễ gì nhận ra ngay, bởi chậu si giả cao gần chạm trần đã chắn hết tầm mắt. Ánh mắt anh lướt nhanh tới góc ấy, thấy lồng ngực nện “thịch” một tiếng rồi mau chóng lắng lại. Anh phải gắng sức khống chế cơ thể chỉ muốn lao ngay về phía trước, từng bước chậm rãi tiến đến sau lưng cô. Trong một tích tắc, anh tự hỏi liệu có phải mình đang tưởng tượng quá hay không, người phụ nữ ấy, nếu đúng người phụ nữ đang ngồi hút thuốc ấy là Eun Rim thì tại sao cô lại chọn chỗ ngồi dưới tấm biển báo thoát hiểm màu xanh mà không phải bất kỳ vị trí nào khác, trong khi quán cà phê vẫn còn rất nhiều chỗ trống. Cảm thấy có người đang đến gần, người phụ nữ hờ hững quay lại. Gương mặt cô trông có vẻ hết sức tuyệt vọng. Chính vào khoảnh khắc anh nghĩ mình nhầm người rồi thì Eun Rim ló mặt ra vờ như nhận diện anh. Vỏn vẹn 0,1 giây, hình ảnh cô gái khác chợt vụt qua trong đầu anh, giống như cô của khi xưa xuất hiện ngay trước mắt. Đôi mắt đen mở to. Eun Rim mỉm cười rạng rỡ. Đúng rồi. Là Eun Rim. Mái tóc dài chấm vai, chiếc áo khoác cũ màu be đã sờn chỉ, hình như cô gầy đi. Eun Rim dập tắt điếu thuốc. Cổ tay cô gầy trơ xương, hiện rõ cả những mạch máu xanh.
“Hình như em gọi điện quá đột ngột.”
Để tiếp nhận vẻ mặt đầy ngạc nhiên của anh, Eun Rim nhổm người khỏi ghế rồi ngồi xuống, mở lời. Đúng là cô, chính là cô, chỉ gầy đi một chút so với khi xưa. Ánh mắt hai người suýt chạm nhau nhưng anh nhanh chóng tránh né. Đột nhiên anh cảm thấy mắt mình nóng lên. Thật kỳ lạ. Bảy năm rồi còn gì. Bảy năm của thời tuổi trẻ bồng bột, khoảng thời gian để đủ biến một gã trai trẻ trở thành con người hoàn toàn khác, vậy mà mọi chuyện như chỉ mới diễn ra hôm qua. Cứ như thời gian đang chơi xỏ chúng ta vậy.
Dĩ nhiên cũng có những thứ đổi thay. Anh già đi, rồi ly hôn, trong thời gian đó còn trở thành bố của một đứa trẻ. Giờ thì thoải mái trong cuộc sống của kẻ độc thân, thỉnh thoảng tự lái xe dọc bờ sông ngắm mặt trời lặn. Hơn nữa, anh của bây giờ sẽ không đời nào chia tay cô theo cách đó. Anh sẽ không quay lưng đi bỏ mặc cô khóc òa như một đứa trẻ giữa ngã tư Gwanghwamun trong một ngày mùa thu nổi gió, không mướt mồ hôi bước xuống đường hầm đi bộ Gwanghwamun dài hơn tất cả những bậc cầu thang lên xuống anh từng bước trong hai mươi bảy năm cuộc đời cộng lại. Thế giới lẽ nào thực sự tồn tại những chuyện con người ta chỉ có thể hiểu được sau khi giày vò bản thân mình đến vậy sao?
“Anh ngẩng đầu lên chút đi! Để em xem có đúng là anh không?”
Trong khi anh còn đang lúng túng không biết nên nhìn vào đâu thì Eun Rim đã lên tiếng trước. Cô của khi xưa cũng hay đùa như vậy, nhưng giờ đây anh cảm thấy trong giọng nói cô có gì khô khốc ráo hoảnh. Anh ngước mắt nhìn cô, nhưng rồi lại vội vàng tránh né như thể bắt gặp luồng ánh sáng chói lóa nào đó.
“Anh, giờ đã thành ông chú rồi nhỉ?… Nhưng hình như chú có vẻ dễ xấu hổ quá đấy.”
Eun Rim nói đùa như để phá tan bầu không khí ngại ngùng. Nét phiền muộn trong giọng nói dường như đã tan biến, cô lại trở lại là cô gái hay đùa ngày xưa. Anh bất đắc dĩ nhìn cô, bật cười. Thấy anh cười, cô càng cười rạng rỡ hơn.
“Thực ra em chỉ sợ đến tận khi mình bốn mươi sáu tuổi, tóc bạc trắng rồi mới có thể gặp lại anh.”
Cảm giác ái ngại khiến anh có vẻ mất tự nhiên. Còn cô vẫn tiếp tục trò chuyện một cách bình thản. Cả khi nói lẫn khi cười, giữa đôi môi mỏng của cô luôn ẩn hiện hàm răng nhỏ đều tăm tắp hệt ngày xưa. Nếu vậy, thời gian không biết đã trôi đi đâu rồi. Cuộc hội ngộ kỳ lạ sau bảy năm, mới đầu nhận được điện thoại, anh còn phân vân lưỡng lự, buổi gặp gỡ diễn ra nhẹ nhàng thế này hẳn là điều đáng mừng nhưng sao anh vẫn cảm thấy bối rối và thất vọng.
Eun Rim dần ngưng cười. Nhưng ngay cả khi đã tắt nụ cười, khóe mắt cô vẫn hằn rõ những nếp nhăn nhỏ. Anh chỉ nhận ra, thời gian bảy năm không phải cứ thế bình lặng trôi qua nên cũng bình tĩnh lại được phần nào. Anh lục trong túi quần, lôi ra một điếu thuốc và châm lửa. Eun Rim cũng rút lấy một điếu thuốc. Những ngón tay kẹp điếu thuốc của cô nhợt nhạt và xanh xao đến mức thấy rõ từng đường gân.
“Anh đã nghe tin về Geon Seop.”
Chính anh cũng không hiểu sao mình lại lôi chuyện chồng cô ra nói. Khuôn mặt cô đanh lại. Hối hận cũng đã muộn rồi. Geon Seop lúc nào cũng là người đến trước anh một bước. Ngay từ lần đầu gặp cô, thậm chí đến khi cả hai đã rơi vào lưới tình, không có Geon Seop, anh biết bắt đầu câu chuyện thế nào đây?
“… Anh ấy ở Gyeongju.”
“Cậu ta vẫn khỏe chứ?”
“Vâng. Em vừa qua đó đưa sách. Em thì không hay gặp nhưng gia đình anh ấy vẫn tới đó luôn.”
Eun Rim trả lời qua loa như đang nói tới chuyện quê nhà xa xôi. Có vẻ cô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Rồi cô nhìn quanh quán cà phê hệt như người mới quay lại từ miền quê xa lắc.
“Em như người nhà quê mới lên thành phố vậy. Đến Seoul mà tâm trí cứ để đâu đâu. Đáng lẽ phải đổi tàu điện ngầm tại Chungmu-ro mà em nhầm hướng nên đến tận ga Sadang. Em đang đọc báo, giữa chừng ngẩng lên thì thấy xuất hiện ga Hoehyeon… Đột nhiên, em không thể nhớ Hoehyeon là chỗ nào, thế là trống ngực bắt đầu đập thình thịch… Đây đâu phải chỗ mình cần xuống… Lúc ấy tâm trạng em rất rối loạn, cứ đứng trơ ra đó, thậm chí còn đột nhiên giơ tay lên như đứa trẻ đi lạc, những mong có ai đưa mình tới đồn công an.”
Anh vẫn nhìn cô không nói lời nào. Eun Rim đang nói đùa nhưng lại vội vàng như bị ai đuổi. Từ sau khi nhắc tới chuyện Geon Seop, cô có vẻ bất an. Chắc chắn việc cô xuất hiện ngày hôm nay không chỉ để giải tỏa nỗi lòng và chia sẻ những câu chuyện giản đơn này. Ánh mắt hai người bị lôi về phía nhau. Nhưng như để xua tan những tưởng tượng nặng nề trong anh, Eun Rim khẽ cười ngượng ngùng. Có lẽ do gầy đi, nơi khóe miệng cô hằn lên vài nếp nhăn nhỏ. Anh không thể rời mắt khỏi những nếp nhăn ấy. Không biết có phải vì cảm nhận được ánh nhìn của anh không mà cô bỗng đưa hai tay lên xoa mặt, rồi lại nhét tay trở vào túi áo khoác cũ.
“Tối nay anh có thời gian không?”
“Nhiều lắm.”
Anh đáp rất nhanh. Giọng nói như nứt toác, anh vội vàng ho khan mấy tiếng. Đương nhiên sự thật không phải thế. Cả tuần tới có khi anh phải làm ngày làm đêm mới mong hoàn thành công việc. Anh chà hai tay lên đùi. Có lẽ do tầm nhìn dịch chuyển xuống dưới, bấy giờ anh mới phát hiện ra một chiếc túi to đặt bên cạnh ghế ngồi của Eun Rim. Cái túi đã cũ sờn nhưng trông rất quen. Cảm nhận được ánh nhìn của anh dừng trên chiếc túi màu nâu, Eun Rim nhấc túi lên rồi cười. Eun Rim vẫn luôn dùng chiếc túi ấy. Cả khi đứng giữa ngã tư Gwanghwamun ngày thu năm đó, cô cũng đem theo nó.
“Em chuyển hẳn lên Seoul rồi.”
“…”
“Em không được khỏe. Cứ tiếp tục ở lại đấy có khi càng hại hơn. Vậy nên em muốn điều chỉnh một chút.”
“Em… không khỏe ở đâu?”
Vừa nghe anh hỏi vậy, gương mặt Eun Rim liền dãn ra, cô trả lời.
“À, chỉ là… thiếu dinh dưỡng chút thôi.”
Eun Rim cười như đang đùa nhưng tay lại bóp trán vẻ buồn phiền.
“Anh mời em cốc rượu nhé?”
Eun Rim nhắc lại lần nữa. Giọng cô rất trầm, đến lúc này anh mới nhận ra hình bóng người phụ nữ ba mươi mấy tuổi lắng sâu bên trong cô. Anh đứng dậy, xách lấy chiếc túi bên cạnh Eun Rim. Chiếc túi không nặng như anh nghĩ. Thu xếp xong mọi việc và lên Seoul chỉ với bấy nhiêu hành lý thôi sao? Ý nghĩ đó lướt qua trong đầu, nhưng anh chẳng muốn nghĩ ngợi nhiều, chỉ rảo chân bước tới trước.
“Cái túi này quả thật đã dùng lâu lắm rồi.”
Cô nói vẻ ngượng ngập.
Ánh mắt hai người không hiểu sao lại vô tình chạm nhau lần nữa, trong đầu anh thoáng vụt qua cảnh tượng ngày thu năm đó. Sự im lặng nặng nề bao trùm lên họ. Vì thế, anh cảm thấy đôi chút cô đơn, đồng thời cũng hơi khó xử trước sự xuất hiện của Eun Rim.
Chỉ sau khi tìm được chỗ ngồi trong quán, gọi bia tươi, rồi cầm những chiếc cốc to hơn cả mặt người hớp lớp bọt trắng tràn ra ngoài, anh và cô mới bình tâm hơn đôi chút. Eun Rim mở lời trước. Cô giơ cốc bia về phía anh ngỏ ý muốn cụng.
“Đã bảy năm rồi anh nhỉ?”
Anh gật đầu.
“Bảy năm sau gặp lại, vẫn có thể ngồi đối diện nhau trong bầu không khí thế này thật không tồi. Tuy hơi muộn màng, nhưng nào, chúng mình cụng ly.”
Hai cốc bia chạm nhẹ vào nhau.
Eun Rim lại ngậm một điếu thuốc. Từ sau khi bước vào quán cà phê, cô vẫn liên tục hút thuốc. Cô dường như không hề động đến đồ nhắm. Anh cũng vậy. Mayonnaise vàng rưới lên trên những ngọn rau được cắt dài, đang đông cứng lại từ phía rìa. Sau tầm ba cốc bia cỡ 500cc, anh mới nhận ra hai người họ không thể hỏi thăm nhau dù chỉ một lời, rằng thời gian qua anh hay em sống thế nào, bây giờ đang làm gì…
Eun Rim cùng Geon Seop rời tới Ulsan là tin tức cuối cùng anh nghe được. Sau đó anh có đọc tin về Geon Seop trên báo cách đây không lâu. Mà không, chính xác thì tin đó cũng đã lâu rồi, vài năm gần đây anh hoàn toàn không có thêm bất kỳ thông tin nào nữa. Anh chuyển tới Seoul cũng đã được ba năm, và cứ sống như vậy, không liên lạc với bất kỳ người quen nào trước kia.
Gió vẫn thổi ngoài khung cửa sổ. Gió lướt qua khe cửa nhỏ, phát ra những âm thanh như tiếng sáo. Nghe tiếng gió, bờ vai Eun Rim khẽ run rẩy. Lúc ấy, trông cô thật nhỏ bé như thể dù có ôm thật nhẹ nhàng thì cô vẫn sẽ vỡ vụn trong vòng tay anh. Đột nhiên, anh nghĩ tới chuyện cô không có nhà để về. Giống như một câu thơ của Rilke, hơn nữa giờ còn đang là mùa thu.
“Đến Seoul mà em cảm giác như mùa đông vậy. Ở Gyeongju và Changwon thời tiết vẫn rất ấm áp dễ chịu. Lại sắp sang đông rồi.”
Hàng cây ven đường đứng dựa lưng vào dãy cột đèn xa xa hiện lên thật sống động. Có thể nhìn thấy cả những chiếc lá rụng từ cành cây tỏa ra ánh sáng bàng bạc. Không khí trong phòng có phần ấm áp. Nhờ người chủ chăm chỉ mà quán cà phê đã được chuẩn bị sẵn sàng cho mùa đông, quạt sưởi đang chạy ro ro thổi ra gió nóng, làm mấy dải ruy băng mảnh dài màu bạc buộc trên lồng quạt bay phất phới. Eun Rim nhìn ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô lại hiện lên nét buồn phảng phất khi anh mới nhận ra cô trong quán cà phê. Nét mặt như thể sắp khóc đến nơi.
“Anh… Anh có con gái rồi đúng không?”
Eun Rim hỏi, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“À?… Ừ”
Câu hỏi ngoài dự đoán. Anh bỏ cốc bia ra khỏi miệng, lúng túng trả lời.
“Bé mấy tuổi rồi?”
“Mới được hai, tính theo tuổi Hàn thì là bốn.”
Anh bốc miếng dưa chuột trong khay đồ nhắm cắn ăn rồi phì cười. Nói mới nhớ, cuốn băng “Kiss Kiss Kiss” của Myeong Ji vừa nãy nhét vào túi áo khoác giờ anh vẫn còn mang theo bên người.
“Tên gì vậy anh?”
“… Là Myeong Ji”
“Myeong Ji á?… Myeong Ji… Tên thật đẹp.”
Cô vén mấy sợi tóc xòa xuống bằng ngón tay vẫn đang kẹp điếu thuốc. Trông cô có vẻ mệt mỏi. Đó là vẻ mặt của người chỉ có thể tạm nghỉ chân giữa cuộc hành trình dài đằng đẵng; con đường phải đi còn rất dài, nằm mơ cũng không thể quay trở lại, đành nghỉ ngơi một lát dọc đường. Vẻ lo lắng trong lúc dừng chân, chẳng biết tiếp theo đây phải đi thế nào, đổ bóng xuống gương mặt đẹp đẽ của cô.
“Anh biết tâm trạng em ra sao khi nghe tin anh kết hôn không?”
Nếu những câu hỏi nãy giờ được coi là mở màn của cuộc chơi thì anh có cảm giác như bây giờ là lúc tiếng chuông thực sự vang lên. Anh vội cụp mắt xuống. Trên gương mặt xanh xao rải rác xuất hiện những tia máu đỏ cho thấy Eun Rim thực sự đã uống rất nhiều. Anh gảy tàn thuốc vào chiếc gạt tàn.
“Em đã nghĩ thế nào?”
Anh căng thẳng đến khô cả họng. Eun Rim lại đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa, rít điếu thuốc đến khi chỉ còn một mẩu ngắn. Lúc này trông cô như một người già. Ánh mắt cô hướng ra xa, nhìn những người đi đường hai tay đút túi áo đang đợi bắt tắc xi. Theo lời cô, giờ là mùa đông, nên ai cũng muốn mau mau chóng chóng trở về nhà. Về nhà rồi ngồi trong căn phòng ấm cúng, ăn bữa cơm có canh hầm cay nóng, sau đó ngồi cạnh lò sưởi bóc quýt ăn.
“Em đã nghĩ rằng sau khi kết hôn, chị Yeon Sook sẽ sinh con, lúc đặt tên cho con liệu anh có lấy một chữ trong tên em đặt vào tên con anh không. Chỉ một chữ thôi thì chị Yeon Sook không thể nhận ra được, bởi ngoài tên gọi ở nhà ra chị ấy hoàn toàn không biết tên thật của em. Vì thế, em đã nghĩ mãi không biết anh có dùng dù chỉ một chữ thôi.
Eun nghe có vẻ hơi yếu đuối, thế Rim thì sao?… Nếu được thế thì về sau có gặp con cái anh ở đâu và gọi tên nó, thì ít ra trong ngụ ý cái tên ấy cũng có nửa phần thuộc về em. Em đã nghĩ vậy đấy.”
“Anh…”
Đang nghe cô nói thì tự nhiên cứ thấy bồn chồn nên anh cắt ngang lời Eun Rim. Eun Rim cắn chặt đôi môi nhỏ mỏng dính.
“… Anh ly hôn rồi”
Anh lắp bắp như vừa làm chuyện xấu. Sau đó, anh nhìn vào mắt Eun Rim hệt bị cáo đang đợi phán xét của tòa. Từng có lúc anh tưởng tượng ra cảnh mình thông báo tin này với Eun Rim. Anh kỳ vọng cô sẽ hỏi: “Anh, vì sao lại như vậy?” và rồi anh sẽ trả lời rằng: “Em không biết ư? Em thực sự không biết nên mới hỏi vậy ư?”
Vậy mà ngay lúc này anh chỉ mong Eun Rim giữ im lặng. Nghĩ lại, chuyện xảy ra đâu phải do Eun Rim hay Yeon Sook, vợ cũ của anh. Cũng không phải anh muốn nhận “Lỗi tại tôi mọi đằng” như các tín đồ đạo Thiên Chúa hay nói mỗi khi xưng tội. Cuộc sống là vậy mà, cứ sống rồi chuyện sẽ thành ra như vậy thôi, giống như khi nãy em nói trong điện thoại ấy, mọi chuyện hóa ra thật buồn cười… Lúc đó chẳng phải vậy sao? Cho rằng chẳng còn cách nào khác? Đột nhiên, anh muốn hét lên những câu ấy trước mặt Eun Rim. Trước cô, anh có cảm giác phủi bỏ hay rũ sạch trách nhiệm như thế cũng chẳng sao.
Eun Rim không nói lời nào. Anh hy vọng Eun Rim cứ im lặng mãi thế, nhưng đồng thời cũng bỗng dưng thấy kiệt sức. Điếu thuốc lá đã hút gần hết, sự im lặng cứ thế trôi. Nhân viên trong quán giống như chỉ đợi hai người im lặng, đi tới thu dọn mấy chiếc cốc rỗng, trên loa bắt đầu phát những bản nhạc mới. Anh cắn môi, rồi lại lên tiếng:
“Giờ… anh…”
Eun Rim chống hai tay lên bàn, ngước nhìn anh. Ánh mắt trong sáng mang vẻ bình lặng, giống như sắc thu trải trên mặt hồ nước mà anh vẫn thường tìm đến với bộ đồ câu đơn giản.
“Giờ… anh… đang quen với một cô.”
Đôi đồng tử lấp lánh ánh sáng mùa thu đang ngước nhìn anh bỗng khựng lại. Biểu cảm của cô như muốn bảo: “Vậy biết làm sao đây?” Anh có cảm giác như bị giáng một cú sau gáy. Anh cũng không hiểu nổi tại sao vừa gặp Eun Rim, mới bắt đầu câu chuyện mà mình đã nói với cô điều này. Đâu phải ngay tối nay Eun Rim sẽ xách cái túi kia cứ thế đi thẳng vào phòng anh. Anh cắn môi.
“May quá… Em cứ sợ anh sống một mình thì vất vả lắm.”
Eun Rim nói bằng giọng êm ru. Rít một hơi thuốc, anh im lặng nhìn cô. Nói thế nào nhỉ, có cái gì đó đang liên tục lướt vụt qua tâm trí anh.
“Em đã nghe mọi người nói những điều không hay về anh. Họ nói anh bỏ chị Yeon Sook… Anh Geon Seop còn giấu em chuyện anh ly hôn hơn một năm trời… Khoảng hơn một năm trước, em có liên lạc với nhà xuất bản của anh Jeon Sik và biết được tin anh từ anh ấy. Mà không thế thì em cũng định liên lạc, hẹn gặp anh một lần…”
“Vậy sao lúc đó em không liên lạc với anh?”
Anh hỏi. Eun Rim nhìn xuống, tay mân mê cốc bia.
“Mọi người… kể cả anh Geon Seop, nghe tin anh ly hôn thể nào cũng lo rằng em lại gây ra chuyện gì cho xem.”
Cô trả lời và bật cười ở cuối câu. Còn anh thì không. Đột nhiên anh thấy men bia như cuộn lên trong cổ họng.
“Kiểu như chuyện em gây ra hồi trước chắc?”
Eun Rim tiếp tục vừa nói vừa cười còn anh vẫn không thể.
“Mọi chuyện thật ngớ ngẩn. Chúng ta đã đánh mất tất cả rồi còn gì?”
Anh vò tóc nói, giống như say khướt. Người anh chao đảo, khóe mắt nóng bừng bừng. Eun Rim cụp mắt xuống, không nói không rằng.
“Nghĩ lại cũng chẳng phải việc gì ghê gớm lắm. Nếu chuyện ấy xảy ra ở đây vào thập niên chín mươi thì chắc chỉ được xếp trong đống chuyện vặt. Phải rồi, cực kỳ vặt vãnh. Thực sự là chuyện vặt vãnh… Chỉ là người ra không muốn hiểu cho thôi. Ngay cả chúng ta cũng không chịu hiểu cho chính bản thân mình cơ mà. Chúng ta khi đó chỉ mới ở quãng giữa tuổi hai mươi, giờ nghĩ lại thì đó chính là lứa tuổi có thể phạm lỗi lầm, trên thực tế cũng chỉ có ở tuổi ấy con người ta mới được phép mắc lỗi… Dạo này anh hay nghĩ, có phải chúng ta đã để mất nhiều thứ quý giá trong cuộc đời không. Tất cả chúng ta đều thật ngớ ngẩn.”
Eun Rim nhìn anh với ánh mắt xót xa. Anh thè lưỡi liếm đôi môi khô khốc. Đây là lần đầu tiên anh trải lòng về những điều này. Anh thấy mình như đang có đà và muốn được nói tiếp. Về bất kỳ chuyện gì. Ly hôn cũng được, qua lại với cô gái khác cũng được, nếu không thì như chuyện đang ngồi uống bia với cô gái trước mặt, say khướt rồi làm mấy trò điên khùng cũng chẳng có gì là không thể. Eun Rim mở lời, như hiểu được những suy nghĩ trong lòng anh:
“Chúng ta hãy sống và đừng dao động, dù là làm bất cứ việc gì…”
Anh gục đầu xuống vò tóc, rồi đột nhiên cười phá lên có phần hơi thái quá.
“Đến giờ em còn dùng mấy câu hô hào đó sao? Tiếp đến muốn anh nghe giáo huấn, nhìn nhận rõ hiện trạng rồi tiến hành phản tỉnh hả?”
Anh đáp lại Eun Rim bằng giọng xiên xỏ khiến mặt cô hơi nghệt ra rồi dần đanh lại. Chắc cô cũng có phần thất vọng trước cuộc hội ngộ sau bảy năm này. Phải, anh đã thành ra thế này đây, cảm giác muốn ra sao thì ra. Eun Rim lên tiếng:
“… Làm thế nào bây giờ nhỉ? Đến lúc em phải đi rồi.”
Cô uống nốt chỗ bia dở. Anh đưa tay lên xoa khóe miệng vừa kích động muốn chửi mắng thậm tệ, ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Đã mười giờ rồi.
“Vậy thì đứng dậy thôi. Cũng đến lúc phải về rồi.”
Nói vậy song anh không hề nhúc nhích, lại châm một điếu thuốc.
“Mọi người trong nhà thế nào?”
Bảo đi rồi lấy thuốc ra ngậm có vẻ hơi khó xử nên anh tiếp tục hỏi.
“Sau khi anh trai em thành ra như vậy, đến lượt bố em mất. Mẹ thì đến LA với dì. Nhà cửa cũng đã bán hết để lo viện phí cho anh trai em.”
Eun Rim đáp bình thản như đang nói chuyện với một người vừa gặp mấy hôm trước.
“Anh có nghe tin về Eun Cheol từ hội cựu sinh viên.”
“Vừa nãy em cũng đến chỗ chị dâu và cháu. Xem ra chị dâu quay về nhà bố mẹ đẻ cũng vẫn phải vất vả mưu sinh. Em vốn định mua cho bọn trẻ mỗi đứa một bộ quần áo mới.”
“Tiền viện phí thì sao?”
“Em không biết.”
Eun Rim gục đầu xuống như kiệt sức.
“Vì chẳng hỗ trợ được tiền viện phí cho anh chị nên em cũng không hỏi.”
Cho là mình đã nói mấy lời thừa thãi, anh cảm thấy hơi nhụt chí. Theo lời Eun Rim, không giúp được tiền viện phí thì quan tâm hỏi han phỏng có ích gì. Nếu vậy “thờ ơ” sẽ có nghĩa sao đây? Trong trường hợp này rốt cuộc chỉ có hai lựa chọn. Giúp đỡ hoặc trở thành kẻ bàng quan vô trách nhiệm. Anh nhanh tay dụi tắt điếu thuốc đã hút gần hết. Nhưng lần này đến lượt Eun Rim ngập ngừng bảo:
“Em cũng hút một điếu.”
Vì sao? Ánh mắt hai người chạm nhau, từ lúc gặp lại đến giờ, đây là lần đầu tiên họ bật cười thoải mái. Phải, trước đây cũng vậy. Cái thời họ thường thay nhau hút thuốc vì không muốn chia tay sớm. Cái thời không thể nói thẳng ra rằng muốn ngồi nhìn nhau thêm chút nữa, tuy miệng nói “hút thêm điếu nữa rồi về” nhưng trái tim thì giống hệt như điếu thuốc, cảm giác bị thiêu đốt, tàn rụi. Những lúc như thế anh thường nhắm mắt và nghĩ đến bài chạy một trăm mét ở kỳ thi đầu vào trường đại học. Anh không giỏi chạy. Khoảng thời gian chưa đến mười tám giây khi đó đối với anh sao mà dài đến vậy. Mười tám giây đã dài thế, lúc này chẳng phải hơn một phút rồi sao, anh tự an ủi mình như vậy. Viện cái cớ ngồi đối diện hút thuốc, thực ra thứ tha thiết muốn níu giữ đâu phải thuốc lá mà là khoảng thời gian vài phút ấy thôi. Khoảng gian ngắn ngủi và mỏng manh như miếng gỏi cá thái lát. Thế nhưng lúc này đây dù ngồi đối diện cô hút thuốc anh vẫn không thể có lại cái cảm giác bức thiết ấy nữa. Bởi thời gian hiện đang dãn dài lê thê, mà trong anh đã không còn tình yêu đầy bẽn lẽn chỉ một câu “muốn ngồi với em thêm chút nữa” cũng không dám nói thành lời.
Sau khi thanh toán và bước ra khỏi quán cà phê, Eun Rim đứng quay lưng lại phía anh. Cô hướng mặt về con phố đang đổ mưa. Chắc vừa mưa chưa lâu nên bước chân mọi người đều trở nên hối hả, bà chủ sạp báo đang cắm ô nhựa trong vào xô. Con phố xào xạc tiếng mưa rơi trên những tán cây ngô đồng khô khốc. Anh bước tới sau lưng Eun Rim đang đứng trước cửa lớn, thầm nghĩ, lúc này đã có thể dễ dàng ôm lấy cô. Có thể ôm cô trong vòng tay, trao cho cô nụ hôn, cả đêm sưởi ấm nhau bằng hai tấm thân nồng nàn, mà có lẽ không cần phải gắn thêm bất cứ ý nghĩa gì, không cần xen vào bất cứ hứa hẹn nào. Và anh có lẽ cũng sẽ không thốt ra những lời điên rồ rủ nhau bỏ trốn như đêm hôm đó nữa. Nhưng anh chỉ hờ hững bước tới đứng bên cạnh Eun Rim.
Mái tóc Eun Rim bay bay trong gió. Không phải vạt áo khoác Burberry hay chiếc váy lụa phụ nữ tầm tuổi cô khi đó có thể mặc, mà là những lọn tóc xoăn rối bời bay tán loạn dính cả vào má. Đây là thứ duy nhất trên người Eun Rim có thể lay động. Anh cho rằng vì những sợi tóc này mà mình không thể tiến tới quá gần Eun Rim. Hai người đứng ở cửa tòa nhà, ngắm nhìn cơn mưa thu bắt đầu rơi.
“Em đã cầu cho trời đừng mưa… vì con đường đêm nay em phải đi còn rất dài… Nhưng giờ đến cả mùa thu cũng qua mất rồi.”
Eun Rim nói như phàn nàn và ngước lên nhìn anh. Hai mắt chạm nhau, rồi cô bật cười. Nụ cười chỉ dừng lại trên khóe môi. Ánh mắt cô vẫn chìm trong đau khổ như lúc đầu anh nhận ra cô tại quán cà phê. Nhưng chính vì chìm đắm trong đau buồn mà ánh mắt đó mới càng đẹp khi ngước lên giữa đêm tối. Vì thế mà ngày trước những người yêu quý cô vẫn thường gọi cô bằng cái tên “Đôi mắt nước Nga”.
Có người khoác áo lông thú, có xe ngựa chạy trên con đường tuyết ngập đến đầu gối, có cánh rừng bạch dương trắng xóa và bầy nai kênh kiệu vì có bộ sừng còn rậm rạp hơn cả cây trong rừng đi lại thơ thẩn, còn cả những cô gái Nga hai má đỏ hồng dạo bước… Quê hương của cách mạng… Các công nhân đặt tuyến đường sắt trên những cánh đồng băng… Những chiếc mũ lông còn nguyên hình con lửng chó… Những con mắt trên cánh đồng tuyết trắng trải dài bao la…
“Em đứng đây chờ một lát.”
Anh kéo Eun Rim lại, rồi chạy ra sạp báo mua một chiếc ô. Lúc quay lại, anh giành xách túi cho cô và cả hai bước xuống vỉa hè.
Họ không nói một lời, cùng đi tới nhà ga. Đôi khi, vai họ chạm nhau. Chiếc ô nhựa trong dù nhỏ nhưng cũng đủ che cho cả hai khỏi ướt tóc, tuy vậy thỉnh thoảng vẫn bị gió thổi bạt thậm chí là lật ngược ra sau. Gió mạnh lên, mưa rơi ào ào, có lẽ trời sắp trở lạnh đến nơi.
“Anh! Có thật trước kia chúng ta đã rất ngốc nghếch, giống như anh nói không?”
Đang bước đi trong im lặng, Eun Rim bỗng ngẩng lên hỏi, khuôn mặt cô đã tái xanh vì lạnh. Nước mưa thấm ướt vai phải cô. Anh kéo cô sát vào dưới ô. Gương mặt Eun Rim càng gần anh hơn. Không biết vì lạnh, hay do ánh đèn đường mà đôi môi cô phảng phất thứ ánh sáng gần như tím tái.
“Không. Anh nói linh tinh thôi. Chúng ta có làm thế nào thì cũng sẽ hối hận. Nhưng giờ mình nói chuyện ấy phỏng có ích gì chứ?”
Eun Rim có vẻ không hiểu, ngước nhìn anh chằm chằm. “Anh vẫn còn nhớ ngày hôm đó sao. Ý em, ý em không phải là chuyện đó.”
Anh lại có cảm giác bị dội một cú sau gáy. Vậy…? Anh định hỏi gì đó nhưng rồi lại ngậm miệng. Họ là hai người mới vừa tương phùng sau bảy năm xa cách, muốn cả hai phải hiểu như nhau với cùng câu nói và cùng tình huống, chẳng kỳ lạ lắm sao? Đến cửa nhà ga, anh gấp ô lại. Eun Rim giơ tay định nhận lại chiếc túi.
“Nhìn em lên tàu rồi anh sẽ đi. Em đi xuống đi.”
“Không sao đâu. Em muốn chia tay ở đây. Lần này em muốn làm theo lời anh nói, bỏ lại anh trước lối vào đường hầm rồi ra đi. Anh hãy khóc chút đi. Liệu như thế em có thể hả hê vì trả thù được anh không nhỉ?”
Eun Rim thản nhiên nói như thật. Anh bật cười theo cô, kéo tay Eun Rim đi xuống ga tàu điện ngầm. Nhưng vô tình nắm tay cô bước đi lại đột nhiên mang đến trong anh một cảm giác thật lạ. Kỷ niệm hai người nắm tay dưới ô chạy nhanh xuống lối vào đường hầm tránh mưa lại ùa về. Ấy là mùa hè, khi họ yêu nhau chưa được bao lâu. Cả lúc ấy, bàn tay của Eun Rim cũng lạnh như bây giờ. Anh chỉ muốn sưởi ấm cho đôi bàn tay ấy…
Tự nhiên anh thấy thật gượng gạo, nhưng anh không thể buông bàn tay đang nắm ra. Bởi nếu vậy có khi còn ngượng ngùng hơn. Đến trước cửa quầy bán vé, lúc đưa trả túi cho cô anh mới buông tay cô ra. Lòng bàn tay lạnh lẽo của Eun Rim vẫn còn âm ẩm mồ hôi. Anh lén lau mồ hôi dính trên tay vào áo khoác, bước tới cửa bán vé, mua một tấm vé tàu. Quay lại, anh nhận ra Eun Rim đang nhìn mình. Anh cười, đưa cô tấm vé. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, khuôn mặt cô nhăn lại như tờ giấy, đôi tay gầy lạnh không xách túi giơ lên bưng mặt. Giọt nước mắt nặng nề rơi xuống cổ tay cô lăn dài. Ánh mắt những người qua đường chốc chốc lại liếc về phía họ. Nhất thời anh hoang mang không biết làm gì, chỉ đứng ngây ra đó, sau cùng anh đành kéo Eun Rim ra một góc đường hầm.
“Rốt cuộc em lại khóc trước cửa đường hầm rồi.”
Anh nói nửa đùa nửa thật. Lôi từ trong túi áo khoác ra chiếc khăn tay và lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô. Cô cầm lấy chiếc khăn.
“Xin lỗi. Em thực sự không định thế này.”
Chưa nói hết câu, nước mắt Eun Rim lại ứa ra. Anh kéo Eun Rim vào lòng. Khi khom người ôm cô, một cơn đau chạy ngang qua bả vai anh. Anh không hiểu sao cô lại khóc, cũng không biết rốt cuộc là điều gì khiến một người phụ nữ ba mươi hai tuổi đầu đứng khóc ngay giữa đường hầm đi bộ, nhưng có một điều anh cảm nhận được. Nói cách khác, anh cho rằng trong trái tim Eun Rim, giọt mưa thu ngày đó vẫn rơi. Gió đang thổi, mưa lạnh lẽo đang rơi, lá cây đang rụng. Anh chợt thấy hối hận vì khi nãy bước ra khỏi quán cà phê, từ đằng sau nhìn dáng cô gầy ốm đứng ngắm mưa, đã nghĩ mình có thể ôm cô, hôn cô, rồi lên giường với cô. Anh tự trách bản thân, cảm thấy tất cả dường như đều là lỗi của mình.
“Em tới văn phòng anh nghỉ một lát rồi đi có được không? Tiện uống cốc trà?”
Cảm thấy áy náy, anh nhẹ nhàng hỏi. Nhưng vừa dứt lời, anh liền nhận ra đáng lẽ câu này phải nói trước khi hai người đứng lên rời quán. Không đưa ra lời mời này lúc hai người còn ngồi uống trong quán bia tươi trên tầng hai khu căn hộ dường như là một sai lầm. Dù sao, cô cũng là khách, hơn nữa, đó lại là cuộc tái ngộ sau một khoảng thời gian đằng đẵng, cô đã lặn lội từ nơi xa xôi, vượt qua bao năm tháng mới đến được đây gặp anh. Anh thực sự cảm thấy rất có lỗi với Eun Rim.
Cô dừng bước, ngẩng mặt lên. Những giọt nước mắt vương lại, đọng trên khóe mi lấp lánh. Khoảnh khắc khi anh ôm cô, Eun Rim mới buông bàn tay vốn đang nắm chặt gấu áo giắc két của anh, lắc đầu nói:
“Thôi. Em có hẹn rồi. Mọi người đang đợi em.”
Anh nhìn xuống gấu áo giắc két tay Eun Rim vừa bám lấy “Chuyến tàu cuối rồi. Em mau đi đi.”
Anh khựng lại khi nói đến chuyến tàu cuối, sau khi đưa chiếc ô cho Eun Rim, anh nhét năm tờ tiền đã chuẩn bị sẵn vào túi áo cô. Cô im lặng, chỉ nhìn những tờ tiền được gấp bỏ vào túi mình.
“Em sẽ lại gọi cho anh chứ?”
Eun Rim thoáng phân vân, đáp:
“Em xin lỗi, anh.”
“Giờ đâu phải là lúc nói lời xin lỗi, con bé này.”
Anh bỗng thấy lòng ngổn ngang trăm mối vì câu xin lỗi của Eun Rim. Tâm trạng anh căng thẳng như thể muốn òa khóc, lại như thể muốn nổi giận. Nhưng anh chỉ thản nhiên khoác vai Eun Rim như một người anh, một người chú, cùng bước tới cổng soát vé. Bờ vai Eun Rim sao mà nhỏ bé đến vậy.
“Em nhớ ăn uống cẩn thận. Em gầy quá đấy. Biết chưa?”
Eun Rim gật đầu như cô em ngoan ngoãn, chìa tay về phía anh. Anh cũng đưa tay về phía cô. Tay hai người gặp nhau giữa không trung. Bàn tay cô vẫn thật nhỏ bé và lạnh lẽo. Vừa bắt tay, cô vừa nhìn anh một hồi lâu. Vẻ đau buồn anh từng bắt gặp lúc mới trông thấy Eun Rim trong quán cà phê một lần nữa lại xuất hiện trên gương mặt cô.
“Em phải đi thật rồi.”
Đôi môi cô run run như còn muốn nói thêm gì đó, song cô chỉ ngừng ở đấy rồi quay người bước đi. Khi cô đẩy thanh nhôm chắn ngang trước mặt và bước vào trong, đột nhiên anh tự hỏi liệu có phải mình lại đang tiễn cô theo cách trước kia không. Lần này tuy anh đã hứa sẽ không chia tay cô theo cách ấy, nhưng rồi vẫn lại là mùa thu, vẫn dưới đường hầm, vẫn tấp nập bao người qua lại, vẫn là chiếc túi đó, và Eun Rim vẫn khóc rồi rời đi. Trước khi bước xuống cầu thang, cô quay lại nhìn, bắt gặp ánh mắt anh. Anh nghĩ, lần này có lẽ không phải chỉ bảy năm mà là mãi mãi không thể gặp lại cô nữa. Tuy vậy anh vẫn nở nụ cười và đưa tay lên vẫy. Cô cũng cười. Anh nhìn theo cho đến khi cô biến mất sau những bậc thang rồi quay bước đi lên.
Mưa vẫn rơi trên phố. Lá rụng rơi đầy đường ướt nhẹp dưới nước mưa. Sau khi mưa tạnh là tới mùa đông. Thời khắc giao mùa luôn có mưa. Mưa ngừng rơi tiết trời sẽ trở lạnh, mưa ngừng rơi mầm non sẽ đâm chồi, mưa ngừng rơi hoa sẽ bừng nở, và cái nóng tìm đến. Anh không rõ mình sẽ sống tiếp thế nào trong mùa tới đây, sau khi cơn mưa này ngừng rơi.
— Có thật chúng ta đã rất ngốc nghếch không?
Anh nhớ tới câu hỏi của Eun Rim.
— Anh vẫn nhớ ngày hôm đó sao. Ý em không phải là chuyện đó.
Anh ngẩng đầu. Những hạt mựa lạnh lẽo rơi trên mặt. Vì nhà gần nên anh định sẽ đi bộ về không cần ô. Anh nheo mắt lại để tránh nước mưa và đọc dãy bảng hiệu dọc đường. Vũ trường Tân Thế Giới, Phòng tắm công cộng, Chứng khoán Đông Tây, Sức sống Samsung, Bánh gạo Bàn Tay Mẹ, Quán bia Góc Đường… Từ cửa hàng băng đĩa còn sáng đèn loáng thoáng phát ra một bản vi ô lông. Là bài hát chủ đề của bộ phim Last Exit To Brooklyn. Lúc mới lên Seoul, anh từng xem bộ phim này tại một rạp phim hạng ba trên đường Samseongyo. Trên tấm áp phích vẽ hình cô kỹ nữ tóc vàng Tralala khiêu gợi. Bởi vậy, khi mua vé và bước vào phòng tối anh cũng chỉ nghĩ đơn giản nó là một bộ phim hạng ba như thế. Trong người đã sẵn đôi phần mệt mỏi, lại không có chỗ để đi, anh vào rạp phim hòng nghỉ chân cho tỉnh rượu. Vậy mà sau khi bộ phim kết thúc anh lại phải ngồi ngây ra mất một lúc. Có lẽ vì phim quá hay so với tưởng tượng, hoặc có lẽ do anh nhớ lại tựa đề phim đã lướt qua trước đó… Lối thoát cuối cùng. Đó là sau khi anh hiểu được nỗi sợ hãi mà từ “cuối cùng” mang đến. Nỗi sợ hãi, và cả cuộc đời, sinh mạng, tuổi trẻ bị nó trói buộc. Niềm run sợ khi gặp gỡ những con người biết đến nỗi sợ hãi đó với cái tên hy vọng, dường như đang bao trùm lên anh trong bóng đen của nó.
Anh nhớ tới Eun Rim cũng đã ngồi ngay dưới lối thoát hiểm. Liệu có phải Eun Rim đang muốn bỏ trốn không? Hay nói cách khác, có phải cô mang theo hai chữ “cuối cùng” ấy tìm tới anh không? Dù là gì đi nữa thì hình như cô vẫn còn lại chút hy vọng bao quanh, thế nên mới chọn ngồi dưới biển báo lối thoát hiểm chăng? Nếu không phải vậy, tấm biển báo lối thoát hiểm đã chẳng có lý do gì mang màu xanh cỏ cây chứ không phải màu đỏ biểu thị nguy cấp, Eun Rim cũng không nhất thiết phải ngồi dưới tấm biển ấy.
Về tới nhà, anh không bật đèn mà nằm luôn lên giường. Vừa bước vào căn phòng ấm áp, men rượu lại xộc lên. Từ áo khoác, áo len tới mái tóc dính mưa, không đâu là không bốc mùi ẩm ướt chua chát. Anh bất giác bật ra tiếng rên rẩm, trở mình trên giường. Chợt anh thấy có gì đó cứng cứng chọc vào mạng sườn. Là băng cát xét. Anh nằm ngửa nhìn lên trần nhà, lôi cuốn băng ra khỏi túi, định ném sang bên song cuối cùng lại với tay nhét vào đài cát xét ở đầu giường.
Tiếng xi lô phôn còn to hơn tiếng mưa vang lên, anh bắt đầu nghe thấy giọng hát của một cô bé.
Hãy mở cửa Dong, Dong, Dongdaemun.
Hãy mở cửa Nam, Nam, Namdaemun.
Quá mười hai giờ thì đóng cửa.
Anh mặc nguyên áo nằm nhắm mắt. Ngoài trời gió vẫn thổi. Tiếng mưa đập vào cửa kính tòa nhà cao tầng… Anh thường thích làm việc trong văn phòng tại gia vào những ngày thời tiết khó chịu thế này. Những ngày trời mưa, nhất là ngày mưa thu rơi ảo não, anh ghét phải đi bộ trên con đường ướt rượt với đũng quần sũng nước mưa. Đến tối, anh sẽ tắt hết đèn trong nhà, chỉ bật mỗi chiếc đèn ha lô gen trên bàn làm việc, cảm giác như chìm trong hơi ấm của ánh đèn vàng. Trong lúc làm việc anh sẽ bất chợt nhìn ra ngoài cửa sổ và bắt gặp khuôn mặt mình phản chiếu trong những bong bóng mưa to đùng vàng vọt. Vào ngày mưa gió lạnh căm căm thế này, sau khi xong việc, anh sẽ uống một ly vang trắng. Những lúc ấy, bên cạnh anh thường có Yeo Kyeong. Họ cởi quần áo, cùng cảm nhận da thịt nhau trên giường, làn da mỏng quá đỗi mềm mượt, vào một ngày như ngày hôm nay. Sau cuộc yêu đương, họ sẽ cùng nhau nằm trên giường, rượu vang trắng vừa uống mới ngon lành làm sao.
Anh bật dậy, vặn cây đèn ha lô gen trên bàn. Căn phòng trở nên sáng sủa hơn nhờ ánh đèn vàng. Anh ngồi trước bàn làm việc và nhìn ra cửa sổ. Chỉ có người đàn ông với vẻ bất an, gương mặt vàng vọt dưới ánh đèn. Gió lại đập lịch kịch vào cửa sổ, nghe như tiếng tất cả các cánh cửa trên trái đất này đều đóng sập lại. Và bên ngoài những cánh cửa im ỉm ấy, vẫn còn Eun Rim đang cầm chiếc ô nhựa xanh bước đi dưới mưa.
Con đường đêm nay em phải đi còn rất dài…
Giờ anh mới lại cảm nhận được bọng nước nơi đầu lưỡi. Anh cà răng vào nó, rồi cọ đi cọ lại. Có lẽ vì say rượu, thế nên cảm giác không còn nhạy bén nữa, anh thấy đỡ đau hơn lúc sáng. Anh tiếp tục cọ cọ đầu lưỡi. Đột nhiên, cơn đau sắc nhói nhanh chóng lan rộng. Có lẽ, một vết nhiệt trên lưỡi đã vỡ ra. Anh cố chịu đau, nhắm nghiền mắt lại. Vừa nhắm mắt anh vừa nghĩ mình sẽ không đời nào hiểu được lý do tại sao phải đi xác nhận cảm giác đau đớn này. Anh móc ra một điếu thuốc lá từ trong túi. Điếu thuốc bị ẩm vì dính mưa nên không bắt lửa. Anh bỏ ý định hút thuốc, đan hai tay vào nhau đặt lên bàn.
Kế hoạch làm việc gắn trên tấm bảng gỗ bần treo trên bàn.
Theo kế hoạch, hôm nay ít ra anh cũng phải viết được một trăm trang. Nếu không có cuộc gọi ngoài ý muốn kia, sau khi trở về nhà thư giãn trong phòng tắm hơi, có đánh một giấc khoảng tiếng đồng hồ rồi mới bắt đầu làm việc thì đến giờ chắc cũng phải viết được sáu mươi trang. Và đương nhiên, từ giờ cho đến ba giờ sáng, có thể nào anh cũng làm nốt được bốn mươi trang. Anh đứng bên bàn, đi đi lại lại. Trên máy trả lời tự động anh bật khi ra ngoài gặp Eun Rim hiển thị con số 3. Chắc là Myeong Hee, hoặc biên tập viên So Rim, không thì cũng là Yeo Kyeong. Anh tắt thiết bị ghi âm cuộc gọi nhấp nháy số, bước tới cửa sổ nhìn ra ngoài. Rồi không hiểu nghĩ gì, anh mở toang cửa, rướn cổ nhìn xuống bên dưới khu căn hộ. Mưa làm ướt tóc anh.
Nhìn thẳng xuống từ tầng chín, bóng đèn vàng nát tơ ri chiếu sáng trưng cửa ra vào khu nhà. Dưới kia, hai ba người đàn ông mặc com lê bước lên chiếc ô tô đang chờ sẵn, những người cầm ô đen đang đi vào trong. Một lúc sau đã không thấy ai nữa. Con đường lại dần chìm vào im lặng.
Anh từ từ đóng cửa sổ và trở vào phòng. Vừa vào trong căn phòng ấm áp, mái đầu ướt mưa bỗng dưng dấy lên một cơn đau dữ dội. Rốt cuộc anh vẫn không nhận ra ai là người bước vào sảnh tòa nhà sau đó.
Anh ngồi lại vào bàn, mở máy tính lên… rồi lại tắt đi
Mưa vẫn vô tình đập vào cửa sổ. Thực ra, chỉ có duy nhất một thứ thay đổi. Trong khi anh vặn công tắc đèn vàng, uống rượu vang, và vui vẻ với Yeo Kyeong, thì ngoài kia Eun Rim đang cầm ô đi bộ dọc các con phố. Chỉ khác là, khi ấy anh đã quên mất những điều này, còn giờ thì nhớ. Anh bật dậy, đi vào bếp mở tủ. Anh mở chai rượu uýt ki mười hai năm được tặng nhân một dịp nào đó nhưng chưa hề uống, rót đầy cốc rồi nốc một hơi cạn sạch. Băng cát xét kêu “tạch” một tiếng rồi tắt hẳn, không gian trở nên hiu quạnh. Anh lại rót thêm rượu vào chiếc cốc rỗng không.