The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Crusie
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Bet Me
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
iza cau mày nhìn vào ngưỡng cửa trống không. Chuyện này không ổn chút nào. Nó cũng
không thể ổn hơn khi Calvin Morrisey quay vào trong và nói chuyện một lát với David.
“Cậu có cho rằng chuyện này là do say rượu không?” Bonnie hỏi.
Liza nghĩ nhanh. “Tớ không biết nữa, nhưng tớ không thích thú gì đâu. Tại sao anh ta lại tán
tỉnh cậu ấy?”
Bonnie cau mày. “Ghen tị như vậy thật chẳng giống cậu chút nào.”
“Tớ không ghen tị.” Liza chuyển hướng sang cau mày với Bonnie. “Hãy nghĩ xem. Min không
gửi đi một tín hiệu nào cả, còn anh ta có từng nói chuyện với cậu ấy bao giờ đâu. Do đó anh ta
không thể biết cậu ấy tuyệt thế nào, và cậu ấy mặc cái váy trông như một bà xơ với tấm bằng MBA.
Nhưng anh ta lại chen qua cả quán bar đông đúc để mời cậu ấy đi chơi…”
“Chuyện đấy hoàn toàn có thể,” Bonnie nói.
“…ngay sau khi anh ta nói chuyện với David,” Liza dứt lời, hất đầu tới chỗ đầu cầu thang, nơi
David mặt đỏ bừng bừng đang đi tới chỗ cô gái tóc nâu.
“Ôi.” Bonnie trông chấn động. “Ôi không.”
“Chỉ có một việc chúng ta có thể làm.” Liza ưỡn thẳng vai lên. “Chúng ta phải tìm ra xem
Calvin Tồi định làm gì.”
“Bằng cách…”
Liza hất đầu về cái gác lửng. “Anh ta ở đó với hai tên nữa. Cậu muốn tên nào, tên tóc vàng to
lớn trông ngu ngốc, hay là tên đầu tròn kia?”
Bonnie dõi theo mắt cô tới chỗ đầu cầu thang và nhún vai. “Người tóc vàng. Anh ta trông vô
hại. Tên đầu tròn có vẻ rắc rối, và tối nay tớ không chịu được rắc rối.”
“Chà, tớ thì có đấy.” Liza đặt cốc xuống và dựa vào quầy bar. Tên đầu tròn đang nhìn thẳng
vào cô. “Lần cuối cùng tớ nhìn thấy một đôi chân mày thấp đến thế là khi đang xem bài giảng trên
máy chiếu trong lớp nhân chủng học.” Cô nhìn thẳng vào ánh mắt chăm chú của anh ta trong đúng
năm giây. Rồi cô quay lại quầy bar. “Hai phút.”
“Căn phòng này rất đông, Lize,” Bonnie nói. “Hãy cho anh ta ba phút.”
David đã chứng kiến cảnh Cal mở cửa cho Min và cảm thấy mình lóe lên cảm giác tức giận
ghen tuông. Không phải vì hắn muốn đá Cal. Hắn vẫn luôn muốn đá cho Cal một phát. Tên đó
chưa từng phải gắng sức, chưa từng thất bại trong kinh doanh, chưa từng thua một vụ cá cược nào,
và chưa từng tán tỉnh một người phụ nữ nào mà để tuột mất. Bác sỹ trị liệu đã cảnh báo mày về
điều này, hắn tự nói với mình, nhưng hắn biết đây không phải chỉ là nhu cầu muốn về nhất trong
mọi thứ của hắn. Lần này sự ghen tị có thêm một nút xoắn nữa.
Lần này Cal đã đoạt lấy Min. Min, một người vợ tốt, có thể tin cậy được, ngoại trừ cái tính nết
ương bướng mà hắn có thể bẻ gãy. Thể nào cuối cùng cô ta cũng sẽ quay lại. Nhưng giờ thì…
Hắn cứng người lên khi Cal quay lại từ đằng cửa và ra hiệu cho hắn lại gần.
“Bọn tôi sẽ đi ăn tối,” Cal giơ tay ra. “Mười đô.”
Anh ta có vẻ cáu kỉnh, điều đó khiến David cảm thấy khá hơn khi hắn rút ví ra và đưa Cal tờ
mười đô.
“Nước cờ thông minh đấy khi không cho tôi biết là cô ấy ghét đàn ông,” Cal nói.
Rồi sau đó anh ta bỏ đi. David quay lại lan can và nói, “Tôi nghĩ là mình vừa phạm phải một
sai lầm.”
“Anh cũng thế à?” Cynthie hỏi, giọng của cô ta buồn bã qua thành ly martini.
David trân mắt dõi về phía cửa. “Vậy ra cô không phải là người đã chia tay Cal ư?”
“Không.” Cynthie nhìn chằm chằm theo hướng ấy. “Tôi nghĩ đã đến lúc để làm đám cưới, nên
tôi nói, ‘Bây giờ hoặc không bao giờ.’” Cô ta mỉm cười gượng gạo với David. “Và anh ấy nói, ‘Xin
lỗi.’” Cô ta hít một hơi thật sâu và David cố không bị phân tâm bởi thực tế là cô ta không hề mặc áo
lót dưới chiếc váy đỏ bó sát.
“Thật tệ.” David dựa vào lan can để không thể nhìn xuống váy cô ta vì việc đó thật thô bỉ, một
việc mà Cal Morrisey sẽ làm. “Cal hẳn là một thằng ngốc.”
“Cảm ơn anh.” Cynthie quay lại nhìn quầy bar khi Tony đứng dậy từ bàn bên cạnh và đi xuống
cầu thang với Roger theo sau. Mái tóc cô ta lay động như trên ti-vi, một lọn tóc sẫm màu mượt mà
chạm nhẹ hai vai. “Tôi thật muốn biết tại sao Cal lại đi gặp cô ta. Tôi có thể thề là anh ấy không hẹn
hò ai cả.”
David cân nhắc việc kể với cô ta rằng Cal đã đến mời Min đi chơi vì vụ cá cược rồi lại nghĩ,
Không. Vụ cá cược không phải là chuyện gì tốt đẹp hết. Thực tế thì, trong suốt cuộc đời mình, hắn
cũng không thể nghĩ ra lý do vì sao mình đã làm thế, cứ như thể là ma xui quỷ khiến vậy. Không,
chuyện này là lỗi của Cal, chính là vậy, và đây quả thực là một thảm họa bởi nếu một ngày nào đó
Min phát hiện ra là hắn đã đưa ra vụ cá cược này…
“Anh có biết cô ta không?” Cynthie hỏi.
“Cô ấy là bạn gái cũ của tôi.”
“Ồ.” Cynthie đặt cốc xuống. “Ừm, tôi hy vọng là Cal sẽ thấy tiếc rằng mình đã mời cô ta đi
chơi. Tôi hy vọng anh ấy sẽ nhận ra mình đã đánh mất điều gì ngay khi đưa cô ta về nhà mình.”
“Họ sẽ không đến nhà anh ta đâu,” David nói. “Cô ấy sẽ không làm thế.” Cynthie chờ đợi, và
hắn thêm vào, “Cô ấy không thích sex.”
Cynthie mỉm cười.
David nhún vai. “Ít nhất thì cô ấy đã không hề thử trong hai tháng chúng tôi quen nhau. Vì
thế tôi đã chấm dứt mối quan hệ ấy.”
Cynthie lắc đầu, vẫn mỉm cười. “Anh đã không cho mối quan hệ của hai người có đủ thời gian.
Cô ấy làm nghề gì?”
David cứng người trước lời chỉ trích. “Cô ấy là chuyên viên tính toán bảo hiểm. Và tôi thấy
rằng hai tháng…”
“David,” Cynthie nói, “nếu muốn quan hệ trong năm phút đầu tiên, anh nên hẹn hò với vũ nữ
thoát y. Nếu cô ấy là một chuyên viên bảo hiểm, thì cô ấy là người thận trọng. Nghề nghiệp của cô
ấy là tìm ra cách giảm thiểu rủi ro, và trong trường hợp của anh, cô ấy đã đúng.”
David bắt đầu không thích Cynthie. “Sao cô ấy lại đúng được chứ?”
“Anh đã bỏ cô ấy vì sex.” Cynthie cúi người tới trước, và David phải giả vờ như không nhìn
ngực cô ta dưới lớp vải len. “David, đây là chuyên ngành của tôi. Nếu anh yêu cô ấy, thì đáng lẽ anh
không nên ra tối hậu thư với cô ấy vì sex.”
“Cô làm nghề gì?” David lạnh lùng hỏi.
“Tôi là nhà tâm lý học.” Cynthie nâng cốc lên, và David nhớ lại vài tin đồn hắn từng nghe.
“Cô là bậc thầy hẹn hò,” hắn lại thấy thích cô ta. Cô ta gần như là một người nổi tiếng. “Cô xuất
hiện trên ti-vi.”
“Tôi tư vấn cho các vị khách mời,” Cynthie nói. “Những nghiên cứu về các mối quan hệ của tôi
rất được ưa thích. Và tất cả chúng đều nói với tôi rằng anh không nên đưa ra tối hậu thư về sex.”
“Cô đã cho Cal một tối hậu thư đấy thôi.”
“Không phải về tình dục,” Cynthie nói. “Tôi chưa từng từ chối anh ấy chuyện đó. Và đấy cũng
không phải là một tối hậu thư, mà là một chiến lược. Chúng tôi đã quen nhau chín tháng, chúng tôi
đã qua giai đoạn mê đắm ban đầu và bước vào giai đoạn gắn bó, và tôi biết rằng tất cả những gì anh
ấy cần chỉ là một đòn tâm lý để nhận ra tình cảm thực sự của mình.”
“Chuyện đó hoàn toàn vô nghĩa,” David nói.
Cynthie mỉm cười lạnh lùng với hắn. “Những nghiên cứu của tôi đã chỉ ra rằng quá trình yêu
đương ở tuổi trưởng thành diễn ra qua bốn giai đoạn.” Cô ta giơ một ngón tay lên. “Khi anh gặp
một người phụ nữ, trong tiềm thức anh sẽ tìm kiếm dấu hiệu cho thấy cô ấy là tuýp người anh nên
hẹn hò. Đó là giả thuyết.” Cô ta giơ ngón tay thứ hai lên. “Nếu cô ta vượt qua được bài kiểm tra giả
thuyết, anh sẽ bắt đầu làm quen với cô ta để tìm hiểu xem cô ta có thích hợp với mình không. Nếu
có, anh bị thu hút.” Ngón tay thứ ba. “Nếu, khi anh biết nhiều về cô ta hơn, sự hấp dẫn được củng
cố bởi niềm vui, sự đau khổ hoặc cả hai, anh sẽ mê đắm cô ta. Và...” Ngón thứ tư. “Nếu thành công
trong việc khiến cả hai gắn kết với nhau trong thời gian mê đắm, anh sẽ chuyển sang tình yêu chín
muồi, vô điều kiện.”
“Điều đó có vẻ hơi vô cảm,” David giả vờ thích thú. Sau cùng thì, cô ta cũng gần như là một
người nổi tiếng.
“Thế không có nghĩa là nó sai,” Cynthie nói. “Hãy đặt ra giả thuyết. Tiềm thức anh quét qua
hàng loạt phụ nữ và chọn ra những người phù hợp với giả thuyết của anh về tuýp phụ nữ mà anh
thấy thu hút.”
“Tôi thích nghĩ rằng mình không bảo thủ,” David nói.
“Đấy là lý do tại sao tôi ngạc nhiên khi Cal mời Min của anh đi chơi.” Cynthie nhấp một ngụm
rượu. “Một trong những giả thuyết của Cal là người phụ nữ của anh ta phải xinh đẹp.”
“Tôi luôn nghĩ rằng Cal nông cạn,” David nói và nghĩ thầm, Hắn mời Min đi chơi vì vụ cá
cược, đồ con hoang.
“Anh ấy không hề nông cạn,” Cynthie nói. “Vì đã vượt qua giai đoạn giả thiết nên giờ họ sẽ vô
thức phán đoán sức hút với nhau. Ví dụ, nếu họ bước đều nhịp chân với nhau khi rời quầy bar, thì
đó có thể là một dấu hiệu tâm lý mười mươi cho thấy họ hợp nhau.” Cô ta cau mày. “Tôi ước gì
chúng ta có thể quan sát họ ở bữa tối.”
“Để thấy cái gì?” David lại nâng cốc rượu lên. “Họ ăn cùng nhịp à?”
“Không,” Cynthie nói. “Nếu họ phản chiếu hành động của nhau, ví dụ như, cả hai cùng vắt
chân theo một kiểu. Hay nếu cô ta thích sự động chạm của anh ấy. Nếu họ trao nhau ánh mắt
mang đầy nhục dục.”
David sặc rượu.
“Đấy là cái nhìn kéo dài lâu hơn vài giây,” Cynthie nói. “Một dấu hiệu giới tính rõ ràng. Mọi
loài sinh vật đều làm thế.”
David gật đầu và nhắc nhở bản thân trong tương lai không được nhìn chằm chằm.
“Nếu buổi trò chuyện của họ đồng điệu và không có khoảng lặng dài nào, thì đó sẽ là sự hấp
dẫn. Nếu mối quan hệ của họ thân thiết đủ để dùng tên thân mật.”
“Min ghét tên thân mật,” David nhớ lại thảm họa “bánh sữa ngọt ngào.”
“Hay nếu họ có cùng sở thích phim ảnh hoặc ca nhạc. Nếu họ có cùng những bí mật chung
hoặc chuyện cười riêng tư. Nếu họ cùng đánh giá cao một thứ. Min có làm chủ công ty không?”
“Không,” David nói, “Cô ấy làm việc cho công ty Bảo hiểm Alliance. Bố cô ấy là phó giám đốc ở
đó.”
Nụ cười nở ra trên khuôn mặt xinh đẹp của Cynthie. “Tuyệt vời. Cal thích may rủi nên rất
ngưỡng mộ những người chấp nhận mạo hiểm. Đó là lý do vì sao anh ấy từ chối về làm việc cho
công ty của bố mình và thay vào đó là gây dựng công ty riêng. Anh ấy sẽ không ấn tượng với những
người bám áo bố. Anh ấy sẽ nghĩ cô ta nhạt nhẽo.”
“Thế là tốt,” David nói. Đồ con hoang nông cạn.
Cynthie gật đầu qua chiếc cốc. “Thậm chí cả thái độ của cô ta cũng sẽ khiến cho mọi việc khác
đi. Những người thích anh và thích ở với anh sẽ rất thu hút.” Trông cô ta thiểu não một khắc. “Và
tất nhiên cô Min của anh sẽ sung sướng được ở cùng anh ấy.”
“Không đâu,” David cảm thấy khá lên. “Giờ cô ấy đang tức giận với mọi gã đàn ông vì tôi vừa
chia tay cô ấy. Và miệng lưỡi cô ấy rất sắc bén.”
Cynthie mừng rỡ. “Vậy thì anh ấy sẽ kết hợp tâm trạng cáu kỉnh của cô ta với đánh giá rằng cô
ta là một kẻ thận trọng. Chuyện này nghe thật tuyệt, David. Liệu cô ta có để anh ấy trả tiền bữa tối
không?”
David lắc đầu. “Min nhất quyết là ai trả phần người nấy. Cô ấy là một người phụ nữ rất công
bằng.”
“Loài nào cũng có một bữa tối hẹn hò như một phần của nghi lễ tán tỉnh,” Cynthie nói. “Một
người phụ nữ không để anh trả tiền bữa tối là người đang từ chối sự tán tỉnh của anh. Có lẽ cô ta
nghĩ là mình đang ra vẻ công bằng, hoặc mình là người theo chủ nghĩa nam nữ bình đẳng, nhưng
sâu xa hơn, cô ấy biết rằng mình đang gạch anh ra khỏi danh sách ứng cử viên tiềm năng.”
“Cô ấy sẽ không để anh ta trả tiền,” David ngẫm nghĩ lại quan điểm của hắn về vấn đề này. Khi
Min quay lại, hắn sẽ trả tiền cho bữa tối.
“Vậy thì họ sẽ tranh cãi vì chuyện hóa đơn. Thật tuyệt làm sao.” Cynthie tựa lưng ra sau, lúc
này nét mặt cô ta mới dịu hẳn đi. “Từ những gì anh nói cho tôi biết về cô ta, giờ hẳn là Cal đã bắt
đầu hối tiếc về chuyện mời cô ta đi chơi cùng rồi.”
“Thế là tốt,” David nói, vui mừng trước ý nghĩ ấy.
Nụ cười của Cynthie nhạt đi. “Vậy là anh muốn đi ăn tối, hay anh mời tôi đi chỉ để làm Cal tức
giận?”
Bữa tối. Nếu hắn đưa Cynthie đi ăn tối, Tony và Roger sẽ kể lại với Cal rằng hắn và Cynthie đã
hẹn hò. Điều đó sẽ trừng trị Cal thích đáng. Hắn có thể đi ra ngoài với cô nàng tóc nâu nóng bỏng
đã đá huyền thoại Calvin Morrisey. Hắn sẽ thắng.
Hắn đặt cốc xuống. “Tôi mời vì muốn đi ăn tối với cô.”
Cynthie mỉm cười và hắn choáng váng. Cal là một tên ngốc khi để người phụ nữ này ra đi.
“Và anh có thể kể cho tôi nghe thêm về Min,” Cynthie nói.
“Tất nhiên,” David nói.
Tất cả về Min. Không một lời nào về vụ cá cược.
***
Min đứng ngoài đợi trong khi tên quái vật kia quay lại lấy thứ gì đó anh ta để quên - có thể là
lương tâm chăng - và thời tiết mát mẻ của tháng Sáu đã làm cô tỉnh táo đầu óc và giảm cơn giận dữ
đi chút ít. Quán bar này nằm trên một trong những con đường ưa thích nhất của cô, đầy những cửa
hàng nhỏ hiện đại, nhà hàng và một nhà hát tuyệt vời. Một cơn gió nhẹ thổi qua những cành cây
khẳng khiu đang nỗ lực để sinh trưởng trong những cái lồng sắt dọc lề đường. Trong một giây, Min
quan sát những ngọn cây và nghĩ, Tôi biết chính xác các bạn cảm thấy thế nào. Chà, cô không biết
đến cảm giác khẳng khiu là gì. Nhưng bị mắc kẹt ư, có.
Bởi không nghi ngờ gì là cô đang mắc kẹt thật. Không bạn hẹn này, phải mặc một bộ váy phù
dâu ngu ngốc trong đám cưới của em gái cô với một tên khờ này, cùng lúc mẹ thì cứ thở dài với cô.
Bởi một thực tế là, cô sẽ không thể đùa bỡn với một kẻ như Cal Morrisey trong ba tuần. Đó thực sự
là một ý kiến ngu ngốc, ngu ngốc, bị châm ngòi bởi rượu và sự giận dữ. Trong một khắc, cô ước gì
mình có thể quay lại căn hộ tầng thượng của mình, quận tròn trong chiếc sô pha màu bí ngô cũ kỹ
của bà ngoại cô, nghe album Moddy Blue của Elvis. Có lẽ cô không phải loại người dành cho việc
hẹn hò, có lẽ cô chỉ việc chịu thua bộ gien của mình và trở thành một bà cô ế chồng tốt bụng với
những đứa con kiểu gì cũng phải có của Diana. Dẫu sao cô cũng có muốn có con đâu cơ chứ. Mà
đàn ông còn phục vụ cho mục đích nào khác nữa nào? Chà, tình dục, nhưng hãy xem xem họ hành
động như thế nào về điều đó. Thật thà mà nói thì…
Tiếng điện thoại di động reo lên bên cạnh khiến Min giật mình. Cô xoay người lại thì thấy
Calvin Morrisey đã quay lại. Anh ta cho tay vào áo khoác và lấy di động ra, loại có nhiều nhạc
chuông và tiếng rung hơn bất kỳ người nào cần có, và điều này đã xác nhận lại quyết định của cô:
Không đời nào có chuyện cô sẽ dành ba tuần cho một gã trưởng giả nhạt nhẽo chỉ để có bạn hẹn tới
đám cưới của Diana. Cô sẽ cưa đôi chi phí bữa tối rồi nói tạm biệt mãi mãi; đó chính là kế hoạch.
Cô khoanh tay đứng đợi anh ta gây ấn tượng với cô bằng một cuộc gọi làm ăn, nhưng anh ta
tắt di động.
Min nhướn mày lên. “Nếu nó quan trọng thì sao?”
“Người duy nhất tôi muốn nói chuyện đang ở đây,” anh ta mỉm nụ cười GQ với cô.
“Ôi, trời đất quỷ thần ơi,” Min nói, “Anh có thể tắt nó luôn đi không?”
“Gì cơ?” anh ta hỏi, nụ cười nhạt dần.
“Những lời tán tỉnh không ngớt,” Min bắt đầu sải bước. “Anh đã có tôi cho bữa tối. Giờ thì anh
có thể thoải mái được rồi.”
“Tôi luôn luôn thoải mái mà.” Anh ta bắt kịp cô chỉ với một sải chân. “Chúng ta đang đi đâu
đây?”
Min dừng lại, và anh ta bước quá cô một bước trước khi kịp dừng theo.
“Nhà hàng mới mà tất cả mọi người đang nhắc tới đi lối này. Nhà hàng Serafino. Vài người
bạn của tôi bảo rằng bếp trưởng bày tỏ quan điểm thông qua các món ăn.” Cô nghĩ về David rồi
nhìn Cal. Cùng một giuộc cả. “Tôi cho rằng rằng đấy là phong cách của anh. Anh có chỗ nào khác
không?”
“Có.” Anh ta đặt một ngón tay lên vai cô và đẩy nhẹ để xoay cô lại, và Min tránh khỏi tay anh
ta khi quay người đi. “Nhà hàng của tôi đi hướng này,” anh nói. “Đừng bao giờ đi bất cứ chỗ nào
mà bếp trưởng cố gắng chuyện trò qua các món ăn. Nhưng nếu cô thích nhà hàng Ser…”
“Không.” Min xoay lại và bắt đầu đi tiếp. “Tôi muốn khám phá gu nhà hàng của anh. Tôi cho
rằng nó cũng như sở thích của anh đối với di động: rất đúng mốt.”
“Tôi thích đồ điện tử,” anh bắt kịp cô. “Tôi không nghĩ đó là lời bình luận về bản chất của tôi.”
“Tôi luôn muốn nghiên cứu về di động và tính cách con người,” Min nói dối khi họ đi qua nhà
hát Gryphon. “Tất cả những kiểu dáng đẹp đẽ và các mẫu vỏ khác nhau, và vài người còn không
chịu mang chúng theo. Anh sẽ nghĩ là…“
“Của cô màu đen,” anh ngắt lời cô. “Rất thực dụng. Coi chừng kính vỡ kìa.” Anh ta với tay ra
nắm lấy cánh tay cô để dẫn cô tránh vỏ chai bia vỡ, nhưng cô tự đi vòng qua, xoay người rời khỏi
anh.
Anh ta nhìn xuống chân cô rồi dừng lại, hẳn là đang giả vờ quan tâm, và cô cũng dừng theo.
“Gì thế?”
“Giày đẹp đấy,” anh nói, còn cô nhìn xuống đôi giày cao gót hở mũi bằng nhựa trong mờ với
hai cái nơ mềm màu đen.
“Cảm ơn,” cô bối rối vì anh đã chú ý.
“Không có gì.” Anh ta cho tay vào túi áo và bắt đầu bước đi, sải chân dài hơn.
“Nhưng anh sai rồi.” Min bước một bước dài hơn để theo kịp anh. “Điện thoại của tôi không
phải màu đen. Nó có màu xanh lá và được phủ đầy hoa cúc trắng to đùng.”
“Không đâu.” Giờ anh đang đi trước cô, thậm chí không thèm giả vờ giữ cùng nhịp chân với
cô, và cô bước vội cho đến khi đi ngang với anh. “Nó có màu đen hoặc bạc với những chức năng tối
thiểu, một điều thật đáng buồn vì cô sẽ không bao giờ biết được khi nào thì mình bị kẹt lại đâu đó
và cần một trò chơi bài hay ho.”
Khi cô liếc nhìn anh, anh trông tuyệt đến mức cô lại dừng lại để khiến anh dừng bước. Mấu
chốt là phải khiến anh ta chao đảo, chứ không phải là há hốc mồm nhìn mặt anh ta, đặc biệt khi
anh ta đúng đến khó chịu về chiếc điện thoại màu đen của cô. “Xin lỗi anh,” cô tỏ ra ngang ngạnh,
lại khoanh tay lại. “Tôi biết di động của mình trông như thế nào. Trên đó có hình hoa cúc. Và bây
giờ tôi đang mặc vest, nhưng không có nghĩa là tôi nhạt nhẽo. Tôi đang mặc đồ lót màu đỏ tươi.”
“Không đâu.” Hai tay anh vẫn còn đút trong túi áo, và trông anh vừa cao to, vừa vững chãi,
vừa vênh váo đến khó chịu.
“Chà, với cái thái độ ấy thì anh sẽ không bao giờ biết được gì,” Min nói và bước tiếp cho đến
khi cô nhận ra là anh không đi theo cô. Cô quay lại và thấy anh đang quan sát cô. “Ừ, bữa tối chứ?”
Anh thong thả đi đến chỗ cô trong lúc cô chờ anh. Khi đứng cạnh cô rồi, anh cúi xuống và nói,
“Tôi cá mười đô la rằng di động của cô không có hoa cúc trên đó.”
“Tôi không cá cược,” Min cố không bước lùi lại.
“Gấp đôi hoặc không gì cả rằng cô đang mặc áo lót trắng trơn.”
“Nếu anh nghĩ tôi nhạt nhẽo đến thế thì anh đang làm gì với tôi vậy hả?”
“Tôi đã nhìn thấy áo lót khi cô nhét tờ hai mươi vào trong. Và vì cô có sở thích bảo thủ, nên
không thể nào có chuyện di động của cô lại có hình hoa cúc bên trên. Điều duy nhất thú vị ở cô là
đôi giày đấy.”
A ui. Min cau mày. “Này…“
“Và điều tôi đang định làm với cô,” anh rõ ràng đã hết kiên nhẫn, “là đang cố đưa cô tới một
nhà hàng tuyệt vời ở ngay phía trước, cho nên nếu chúng ta có thể tạm đình chiến cho tới khi
chúng ta đến đó…“
Min bắt đầu đi tiếp.
“Không cá cược à?” anh nói sau lưng cô.
“Không cá cược.” Min bước nhanh hơn, nhưng anh ta luôn theo kịp cô mà không cần ráng sức,
chân dài đấy, cô nghĩ và tự rủa mình vì đã nghĩ đến bộ phận cơ thể của anh ta. Hay việc anh ta đã
nhận thấy đôi giày của cô tuyệt vời đến thế nào. Đấy đơn giản chỉ là lối suy nghĩ của loại đàn ông
như anh ta. Hãy nghĩ về vụ cá cược, cô tự nói với mình. Anh ta là một gã tồi mê cờ bạc.
Gã tồi mê cờ bạc dừng lại trước cửa sổ một nhà hàng được chiếu sáng yếu ớt với rèm cửa sổ
bằng nhung đỏ. Phía trên lớp rèm, dòng EMELIO’s được viết bằng chữ vàng.
“Nhà hàng ấy đây à?” Min ngạc nhiên khi anh ta không chọn nơi nào hào nhoáng hơn.
“Phải.” Anh ta với lấy cửa.
“Chờ đã.” Min nheo mắt nhìn tấm thẻ ở trên cửa. “Ngày thường chỗ này đóng cửa lúc mười
giờ. Giờ nó hẳn phải đóng cửa rồi. Có lẽ chúng ta nên…”
“Tôi là khách hàng được ưa thích của Emilio,” anh đưa tay mở cửa. “Ít nhất là cho đến khi cậu
ấy gặp cô.”
“Một lời tán tỉnh nữa à?” Min tức giận.
“Không,” anh ta giải thích với sự kiên nhẫn tột bực thấy rõ. “Cứ tiếp tục nhảy vào miệng tôi
suốt bữa tối đi và Emilio sẽ biếu cô một món tráng miệng miễn phí.”
“Tôi tưởng anh là khách hàng ưa thích của anh ấy,” Min nói.
“Chính tôi,” anh nói, “Nhưng không có nghĩa là cậu ấy sẽ không tán thưởng điều đó. Cô vào
hay không nào?”
“Có chứ,” Min đi theo anh vào nhà hàng.
Theo đồng hồ của Liza, mới có một phút rưỡi trôi qua cho đến khi anh chàng đầu tròn gõ vào
vai cô. “Xin lỗi,” anh ta nói, “nhưng tôi tin rằng em đang nhìn tôi mãi đấy.”
Liza chớp mắt với anh ta. “Thật khó tin. Tôi không thể tin là anh lại chậm chạp thế.”
“Chậm chạp ư?” Anh ta trông có vẻ bị xúc phạm. “Không ai luồn lách qua đám đông ấy nhanh
hơn tôi đâu. Thậm chí tôi còn không bị ai cản đường.”
Liza lắc đầu. “Anh phát hiện ra tôi cách đây cả giờ rồi. Anh đã làm gì thế, ngồi đấy và suy xét
ư?”
Anh ta đảo tròn mắt. “Tôi từng nghe nói là những cô gái tóc đỏ rất khó đối phó.” Anh ta dựa
vào quầy bar. “Tôi là Tony và cô nợ tôi.”
Được rồi, bắt đầu nào, Liza nghĩ ngợi và bắt chước anh ta dựa vào quầy bar. “Tôi nợ anh ư?”
“Phải.” Anh ta cười toe toét với cô. “Theo thuyết hỗn mang.”
Liza lắc lắc đầu. “Thuyết hỗn mang.”
Anh ta dịch lại gần cô hơn. “Theo thuyết hỗn mang thì những hệ thống động học phức tạp trở
nên bất ổn vì có sự xáo trộn trong môi trường của chúng, mà sau đó một lực hút lạ sẽ lôi kéo đường
đi của chúng.”
Liza nhìn anh ta, ngờ vực. “Đây là chiêu tán tỉnh của anh à?”
“Tôi là một hệ thống động học phức tạp,” Tony tỉnh bơ.
“Không quá phức tạp,” Liza nói.
“Và tôi đang ổn định cho đến khi cô gây ra sự xáo trộn trong môi trường của tôi.”
“Không quá ổn định,” Liza bẻ lại.
Tony cười. “Và vì cô là lực hút lạ nhất trong căn phòng này, nên tôi đi theo đường đi của mình
tới chỗ cô.”
“Đấy không phải lý do anh đi theo tôi.” Liza quay lại, dựa lưng vào quầy bar, vai cô chặn anh
ta lại. “Cho tôi lý do nào hay hơn thế đi, nếu không tôi sẽ đi tìm người làm mình thích thú đấy.”
Qua khóe mắt, cô nhìn thấy người đàn ông còn lại, anh chàng tóc vàng với nét mặt lơ đãng
đang cúi xuống chỗ Bonnie. “Có phải cô ấy lúc nào cũng thế không?” anh ta hỏi Bonnie, và Liza
quay sang đánh giá anh ta. Cao to. Vạm vỡ. Nhạt thếch.
“Chà, bạn của anh không hẳn là Hoàng tử Quyến rũ,” Bonnie nói, trao cho anh ta nụ cười chói
lòa nhất của mình.
Anh ta cười rạng rỡ đáp lại. “Cả tôi cũng không. Thế có được không?”
Ồ, thôi nào, Liza nghĩ, bắt gặp ánh mắt của Tony đầu tròn.
“Cậu ta có ý chính xác như vậy đấy,” Tony nói. “Roger không có mánh khóe gì đâu.”
“Sau khi thuyết hỗn mang sụp đổ, đây là một tiến bộ đấy,” Liza nói.
“Cậu bé tội nghiệp,” Bonnie đặt tay lên tay áo Roger. “Tất nhiên là được. Tôi là Bonnie.”
Roger nhìn xuống cô với sự ngưỡng mộ không giấu giếm. “Tôi là Roger, và em là người phụ nữ
xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp trong đời.”
Nụ cười của Bonnie nở rộng, và cô dịch lại gần anh chàng hơn.
“Điều đó không đồng nghĩa với việc cậu ấy dở tệ trước phụ nữ,” giọng Tony nghe có vẻ sửng
sốt.
“Tôi bắt đầu thấy sức quyến rũ của anh ấy rồi.” Liza quay lại với Tony. “Thế của anh là gì?”
“Tôi rất tuyệt trên giường,” Tony nói.
“Phải rồi,” Liza nói. “Anh hết thuốc chữa rồi, nhưng anh có thể mua cho tôi một cốc rượu và kể
cho tôi tất cả về anh. Và cả bạn của anh nữa.”
“Bất kỳ điều gì em muốn,” Tony vẫy tay với cô pha chế tóc xoăn. Khi cô ta đi dọc theo quầy
bar, anh bảo, “Này, Shanna, cô thấy tôi rất tuyệt phải không?”
Người pha chế rượu lắc đầu. “Không, nhưng nếu có, anh là người cuối cùng được biết đến.”
“Vậy tức là tôi cũng có tên trong danh sách,” Tony nói. “Shanna, đây là Liza. Chúng tôi cần rót
đầy mấy cái cốc ở đây.”
“Cô biết anh ta à?” Liza hỏi Shanna.
“Anh ấy hay đi chơi với hàng xóm sát nhà tôi,” Shanna nói. “Nhờ Cal mà tôi mặc nhiên biết
anh ấy.”
“Cal?” Liza hỏi lại, trong đầu thầm nghĩ, Chết tiệt, mình chỉ cần hỏi cô gái này về gã kia thay
vì phải nói chuyện với cái tên nhà quê này. Thôi, cô ta sau vậy.
“Em không muốn biết về Cal đâu,” Tony vẫn đang trò chuyện. “Cậu ta không tốt đẹp gì đâu.
Phụ nữ nên tránh xa cậu ta ra.”
Shanna đảo tròn mắt và rời đi.
“Thật thú vị,” Liza mỉm cười với anh ta. “Hãy kể cho tôi nghe về Cal và lý do vì sao anh ta
không tốt đi.”
“Anh nói dối đấy. Cậu ta rất cừ,” Tony nói. “Bọn anh đã gặp nhau vào kỳ nghỉ hè ở trường…”
“Hai người học cấp ba cùng nhau à?” Liza ngạc nhiên.
“Bọn anh học chung với nhau từ hồi lớp ba cơ,” Tony nói. “Mặc dù tại sao em lại nghĩ chuyện
này thú vị thì…”
“Em muốn biết mọi thứ về anh, cưng ạ,” Liza ngắt lời. “Em thấy anh thật lôi cuốn.”
Tony gật đầu, coi nó như sự thật hiển nhiên. “Anh được sinh ra…”
“Anh và các bạn của anh,” Liza nói. “Vậy anh, Roger và Cal…”
Tony bắt đầu kể chuyện, trong khi từ phía sau, cô nghe Bonnie bảo, “Anh biết không, mẹ em
sẽ thích anh đấy,” và Roger trả lời, “Anh rất mong được gặp mẹ em.”
Liza hất đầu về phía Roger. “Anh ta nói thế với mọi phụ nữ à?”
“Gì cơ?” Tony giật mình, thoát khỏi câu chuyện rằng anh ta là một ngôi sao bóng đá năm lớp
ba.
“Đừng để tâm,” Liza nói. “Hãy đến giai đoạn dậy thì nào. Anh, Roger và Cal...”
Cal quan sát vẻ choáng váng trên mặt Min khi lần đầu tiên cô lĩnh hội toàn bộ sức ảnh hưởng
của Emilio, nhìn thấy nhà hàng ưa thích nhất của anh với tất cả vẻ rực rỡ mang nét hiện đại của nó,
những chùm đèn bằng thép với những bóng đèn màu hổ phách, những bức ảnh đen trắng cũ kỹ
trên tường, khăn trải bàn kẻ ca-rô đỏ-trắng trên những chiếc bàn vuông, ngọn nến trong những
chai Chianti đã cạn, thực đơn viết tay và các món đồ bằng bạc không đồng bộ. Anh chờ cho môi cô
cong lên và rồi chợt nhận ra chuyện đó không thể xảy ra bởi vì cô đang há hốc miệng. Chà, cô ta
đáng phải vậy sau khi cư xử chả ra sao…
“Nơi này thật tuyệt,” cô tấm tắc khen và phá ra cười. “Chúa ơi, làm sao một người như anh có
thể tìm ra được chỗ này vậy?”
“Cô có ý gì, một người như tôi ư?” Cal hỏi lại.
Cô bước tới nhìn ảnh gia đình Emilio trong tám năm qua. “Họ kiếm được những thứ này ở đâu
vậy?” Cô mỉm cười, bờ môi mềm mại hé ra, đôi mắt đen ngời sáng và rồi Emilio bước tới sau lưng
anh.
“A, anh Morrisey,” Emilio reo lên, và Cal quay lại, bắt gặp cái nhìn chằm chằm của cậu bạn
cùng phòng lúc trước. “Thật tuyệt được gặp lại anh.”
“Emilio,” Cal nói. “Đây là Min Dobbs.” Anh quay sang chỗ Min. “Emilio làm bánh mì ngon
nhất vùng đấy.”
“Tôi chắc rằng mọi thứ anh làm đều tuyệt nhất, Emilio,” Min giơ tay ra cho anh ta bắt. Cô
ngước lên nhìn anh ta qua rèm mi, nụ cười rạng rỡ của cô cong lên một cách tinh quái.
Emilio hớn hở, và Cal nghĩ, Này, tại sao tôi không được nhận điều đó?
Emilio bắt tay cô. “Với em, bánh mì của tôi là những vần thơ. Tôi sẽ mang bánh mì đến như
một món quà cho sắc đẹp của em, một bài thơ cho nụ cười đáng yêu của em.” Đoạn hôn lên mu bàn
tay cô. Min tươi cười với anh ta và không rụt tay lại.
“Emilio, Min là bạn hẹn của tôi,” Cal nói. “Hôn đủ rồi đấy.”
Min lắc đầu với anh mà không cười tí nào. “Tôi không phải bạn hẹn của ai cả. Thậm chí chúng
ta còn không thích nhau.” Cô quay sang Emilio, lại mỉm cười. “Làm ơn cho hóa đơn riêng nhé,
Emilio.”
“Không hóa đơn riêng, Emilio,” Cal gạt đi, cơn giận trong anh đã vượt quá phép lịch sự.
“Nhưng một cái bàn sẽ tuyệt.”
“Vì em, dù là gì cũng được,” Emilio nói và lại hôn tay cô.
Thật không thể tin được, Cal nghĩ, và đá mắt cá chân Emilio khi Min xoay người lại để nhìn
nhà hàng một lần nữa. Vì Chúa, cậu ta đã cưới vợ rồi đấy.
“Lối này,” Emilio nhăn mặt. Anh ta dẫn họ tới bàn đẹp nhất cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng đỡ Min
ngồi xuống một cái ghế bằng gỗ uốn rồi dừng cạnh Cal đủ lâu để thì thầm, “Đồ chết tiệt, tớ đã cho
bồi bàn về cách đây nửa giờ.”
“Không có gì,” Cal nói thật lớn, gật đầu với anh ta. Emilio bỏ cuộc và đi vào bếp, trong khi Cal
quan sát Min xem xét từng chi tiết của căn phòng.
“Nó trông giống một nhà hàng Ý trong các bộ phim vậy,” cô nói với Cal. “Thật không thể tin
nổi. Tôi yêu nó. Tôi cũng yêu cả Emilio nữa.”
“Tôi cũng thấy rồi,” anh nói. “Cô là người phụ nữ đầu tiên tôi đưa đến đây đã hôn hít cậu ta
trước cả khi chúng ta ngồi xuống.”
“Chà, anh ấy sắp sửa cho tôi ăn mà.” Cô cầm khăn ăn lên. “Đó luôn là dấu hiệu nhận biết một
người đàn ông tốt.” Cô trải rộng khăn ăn lên đùi, rồi nụ cười trên môi cô nhạt dần, và trông cô lại
căng thẳng. “Chỉ có điều...” Cal tự chuẩn bị tinh thần cho cú công kích tiếp theo của cô.
Cô cúi người về phía trước. “Tôi không thể ăn bánh mì hoặc pasta, nhưng tôi không muốn làm
anh ấy không vui. Anh có thể gọi món gì khác được không?”
“Chắc rồi,” Cal ngạc nhiên. “Salad này. Gà sốt rượu vang nữa, hoàn toàn không có pasta trong
đó.”
“Cảm ơn anh.” Min mỉm cười với anh. “Tôi không muốn làm hỏng buổi tối của anh ấy.”
“Tôi nghĩ là cô đã khiến cho buổi tối của cậu ta trở nên tuyệt vời,” Cal nói. Môi cô đầy đặn và
mềm mại, và khi cô cười biết ơn anh, khuôn mặt cô thay đổi từ nữ quản ngục cay nghiệt sang búp
bê ấm áp, nhưng vẻ tinh quái trong mắt khi trêu đùa với Emilio đã biến mất. Thật tệ.
Emilio mang bánh mì ra, và Min rướn người tới để nhìn thử. “Ôi, bánh mì thơm quá. Tôi đã
không ăn bữa trưa nên món này tuyệt đấy.”
“Món này được lắm,” Cal nói. “Emilio, chúng tôi sẽ bắt đầu với món salad và sau đó là gà sốt
rượu vang.”
“Chọn lựa xuất sắc, anh Morrisey,” Emilio nói, và Cal thừa biết đấy là vì các món đều dễ làm.
“Và một chai rượu vang đỏ tuyệt hảo đi kèm chứ?”
“Quá tuyệt,” Cal biết tỏng rằng họ sẽ được nhận bất kỳ thứ gì Emilio còn lại trong bếp.
“Cho tôi nước lọc có đá nhé,” Min yêu cầu kèm theo một tiếng thở dài, mắt vẫn nhìn vào bánh
mì.
Khi Emilio đi rồi, Cal nói, “Bánh mì này rất tuyệt. Cậu ấy làm nó ngay tại đây.”
“Carb (1),” vẻ cáu kỉnh của Min đã quay về, và Cal đã nghe đủ về carb sau chín tháng ở cùng
Cynthie nên anh bỏ qua.
“Vậy,” anh cầm một lát bánh nhỏ lên. “Cô làm nghề gì?” Anh bẻ mẩu bánh mì và mùi men
nóng dâng lên ngập tràn các giác quan của anh.
“Tôi là chuyên viên thống kê bảo hiểm,” giọng Min lại bén ngót.
Một chuyên viên thống kê bảo hiểm. Anh đang ăn tối với một cô nàng chuyên viên bảo hiểm
gàn dở, đói meo và ghét mạo hiểm. Đây quả thực là mức thấp nhất, kể cả với anh đi nữa.
“Thế... thật thú vị,” anh nói, nhưng cô đang nhìn chiếc bánh mì và không chú ý. Anh đưa nửa
lát còn lại cho cô. “Ăn đi này.”
“Tôi không thể,” cô nói. “Tôi có một chiếc váy cần mặc vừa trong ba tuần nữa.”
“Một mẩu bánh mì không thể khiến mọi thứ khác đi.” Anh vẫy vẫy nó, biết rằng mùi thơm
bánh mì của Emilio đã từng khiến cả những người ăn kiêng theo kiểu Atkins quyết tâm hơn phải
quỳ gối.
“Không.” Cô khép mắt lại và mím chặt môi, hoàn toàn không có tác dụng gì bởi vì không phải
nhìn chiếc bánh mà là ngửi nó mới khiến cô đầu hàng.
“Đây có thể là cơ hội cuối cùng để cô ăn bánh mì của Emilio đấy,” anh nói, và cô hít một hơi
thật sâu.
“Ồ, chết tiệt.” Cô mở to mắt ra và lấy bánh mì từ tay anh. “Anh thực sự là quái vật.”
“Ai cơ, tôi sao?” Cal đưa mắt quan sát cô xé một miếng bánh mì và cắn lấy.
“Ồ,” cô thở ra rồi nhai miếng bánh với cặp mắt nhắm nghiền, sự sung sướng tràn đầy khắp
mặt.
Hãy nhìn tôi như thế, anh nghĩ và cảm giác được có thứ gì đó thúc vào vai mình. Anh ngước
lên thì thấy Emilio đang đứng với chai rượu vang còn một nửa, nhìn chằm chằm vào Min. Anh ta
gật đầu với Cal và thì thầm, “Giữ cho chặt vào.”
Min mở mắt và khen ngợi, “Emilio, anh là một thiên tài.”
“Tôi vô cùng vinh hạnh,” Emilio nói.
Cal lấy chai rượu từ tay anh. “Cảm ơn, Emilio,” anh châm chọc và Emilio lắc đầu khi quay lại
bếp chuẩn bị món salad.
Khi anh ta mang chúng ra và lại rời đi, Cal nói, “Vậy ra cô là một chuyên viên bảo hiểm.”
Cô lại nhìn anh một cách coi khinh. “Làm ơn đi. Anh không quan tâm xem tôi làm gì. Hãy để
buổi tối trôi đi nào, Cậu bé Quyến rũ.”
“Này.” Anh cầm miếng bánh mì lên. “Tôi không làm thế này mỗi tối đâu. Đã lâu rồi tôi mới
mời một ai đó.”
Min nhìn vào đồng hồ của mình khi vẫn nhai. Cô nuốt xuống rồi nói, “Đã hai tám phút rồi.”
“Ngoài cô ra. Mối quan hệ cuối cùng của tôi chấm dứt cách đây vài tháng và tôi đang tận
hưởng sự yên bình, tĩnh lặng từ đấy.” Cô đảo tròn mắt và anh thêm vào. “Vậy dĩ nhiên là, khi quyết
định bắt đầu hẹn hò lại, tôi đã chọn phải người ghét mình. Tất cả sự thù địch này là thế nào?”
“Sự thù địch ư? Sự thù địch nào cơ?” Min đâm nĩa vào món salad và nếm thử. “Chúa ơi, món
này thật ngon.”
Cô sung sướng thưởng thức, và Cal quan sát cô, cố tìm ra xem mình đã làm sai điều gì. Đáng
lẽ là cô nên thích anh. Anh đã rất quyến rũ, chết tiệt thật. “Vậy những sở thích khác của cô trong
cuộc sống bên cạnh những đôi giày tuyệt vời là gì?”
“Ôi, cho tôi xin,” Min nói khi cô nuốt xuống. “Anh hãy nói trước đi. Tôi biết lý do tại sao mình
chọn anh, hãy cho tôi biết lý do tại sao anh mời tôi?”
Anh khựng lại khi đang đưa ly rượu lên miệng. “Cô đã mời tôi ư?”
Min lắc đầu. “Tôi đã chọn anh. Tôi thấy anh ở chỗ đầu cầu thang. Được rồi, cô bạn Liza của tôi
thấy anh trước nhưng cô ấy trao anh cho tôi.”
“Cô ấy rất sáng suốt,” Cal nói. “Vậy là cô đang chờ tôi khi tôi xuất hiện?”
“Gần như vậy.” Min đẩy bánh mì về phía anh. “Mang giỏ bánh mì này tránh xa tôi ra, tôi đang
tự biến mình thành con ngốc.”
Anh kéo rổ bánh mì về bên bàn mình. “Vậy tại sao cô lại làm khó tôi vậy?”
Min khịt mũi. “Anh nghĩ thế là khó khăn sao? Chắc hẳn anh không phải đau buồn nhiều vì
phụ nữ nhỉ.”
“Chà, không phải trong năm phút đầu tiên,” Cal nói. “Họ giữ lại điều đó cho tương lai.”
“Phải, nhưng chúng ta không có tương lai,” cô nhìn bánh mì với vẻ thèm thuồng. “Tôi phải ra
tay trước.”
Cal đẩy rổ bánh mì lại chỗ cô. “Tại sao chúng ta lại không có tương lai?” anh hỏi, thậm chí khi
anh cũng rút ra một kết luận như vậy sau khi nói xin chào với cô ở quầy bar tầm ba mươi giây.
“Bởi vì tôi không hứng thú với tình dục.” Min xé một miếng bánh nữa và nhai nhai tiếp, Cal
quan sát khoái cảm tràn qua mặt cô.
Nói dối, Cal nghĩ.
“Và điều đó nghĩa là anh không có hứng thú với tôi,” Min kết luận khi cô nhai xong.
“Này,” anh bị xúc phạm. “Điều gì khiến cô nghĩ là tôi chỉ thích tình dục?”
“Bởi vì anh là đàn ông.” Cô nhón lấy thêm bánh mì. “Số liệu thống kê cho thấy rằng đàn ông
chỉ có hứng thú với ba thứ: sự nghiệp, thể thao và tình dục. Đó là lý do họ mê đắm những cổ động
viên chuyên nghiệp.”
Cal đặt nĩa xuống. “Chà, đấy là thành kiến giới tính.”
Min liếm một mẩu vụn khỏi miệng và sự cáu giận của anh bay mất. Thật thú vị khi nhìn cô khi
cô không cáu kỉnh: làn da trắng sữa mềm mại, đôi mắt đen to tròn, một chiếc mũi nhỏ, khuôn
miệng khêu gợi, mềm mại, đầy đặn và như cánh hoa hồng...
“Phải, tôi biết,” cô nói. “Nhưng nó đúng, phải không?”
“Cái gì?” Cal cố nghĩ xem cuộc đối thoại này là về cái gì. “Ồ, thể thao và tình dục? Không đúng
tí nào. Đây là thế kỷ hai mốt. Chúng ta đã học được cách trở nên nhạy cảm.”
“Anh sao?”
“Chắc rồi,” Cal nói. “Nếu không chúng ta sẽ không được quan hệ.”
Cô đảo tròn mắt, anh cầm chai rượu lên và rót đầy ly của cô.
“Tôi không thể,” cô nói. “Tôi đã uống quá nhiều ở quầy bar rồi.”
Anh đẩy cốc của cô đến gần hơn. “Tôi sẽ bảo đảm là cô về nhà an toàn.”
“Và ai bảo đảm việc tôi an toàn khỏi anh chứ?” cô bẻ lại và anh đặt chai rượu xuống.
“Được thôi, đó là thứ ở dưới thắt lưng,” giọng anh gay gắt hơn dự định.
Ánh mắt họ giao nhau và anh nghĩ, Ôi, chết tiệt, lại bắt đầu rồi. Sau đó cô gật đầu và nói, “Anh
đúng. Anh không làm gì để phải hứng chịu điều này. Tôi xin lỗi.” Cô cau mày, như thể đang nghĩ
về một điều gì đó. “Thực ra thì, tôi xin lỗi vì cả tối nay. Tôi vừa bị bạn trai đá nửa giờ trước khi anh
đến mời tôi...”
“À ha,” Cal nói.
“…và chuyện đó khiến tôi điên lên vì tức giận. Rồi tôi nhận ra là mình còn không chắc có còn
thích anh ta không, và người mà tôi thực sự tức giận chính là bản thân mình vì đã quá ngu ngốc từ
đầu đến cuối.”
“Cô không ngốc,” Cal nói. “Phạm phải sai lầm không phải là ngu ngốc, đó chỉ là cách cô học
hỏi.”
Cô nheo mắt nhìn anh, trông bối rối. “Cảm ơn anh. Dù sao thì buổi tối này không phải là lỗi
của anh. Ý tôi là, anh cũng có lỗi của mình, nhưng anh không phải trả giá cho lỗi lầm của anh ta.
Xin lỗi.”
“Được rồi,” anh cũng bối rối không kém. Lỗi nào cơ? “Giờ thì uống rượu của cô đi. Vị đó ngon
lắm.”
Cô nâng cốc lên và nhấp một ngụm. “Anh nói đúng. Rất tuyệt.”
“Tốt rồi đấy, chúng ta sẽ thường xuyên tới đây.” Anh nói rồi tự rủa mình vì họ sẽ không bao
giờ đi bất kỳ đâu nữa.
“Một lời tán tỉnh khác,” Min không hề có ác ý. “Chúng ta sẽ không đi đâu nữa và anh biết điều
đó. Có chuyện gì với anh thế? Anh thấy một người phụ nữ và lập tức biến thành sói à?”
Cal tựa lưng ra sau. “Được rồi, chuyện này cũng vì bạn trai cũ của cô à? Bởi vì thường thì tôi
không bị hoang tưởng, nhưng cô dứt khoát đã đi ra ngoài với tôi.”
“Đừng tự ti thế,” Min nói khi cô xé bánh mì. “Anh có một khuôn mặt tuyệt đẹp cùng một cơ
thể có thể khiến phụ nữ bủn rủn cả hai đầu gối, vậy mà anh vẫn tự ti.”
Cal cười toe toét với cô. “Vậy tôi có khiến cô run rẩy hai đầu gối không?”
Min cắn một miếng bánh mì và nhai nhai. “Có cho đến khi anh tự ti,” Cô nói khi nuốt xuống.
“Giờ thì tôi biết rồi. Phép thuật đã tan biến.”
Cal quan sát cô liếm bờ môi dưới căng mọng, và rồi hai tháng chay tịnh cộng với thói quen cả
đời đã chiến thắng. “Cho tôi một cơ hội,” anh nói. “Tôi cá rằng mình có thể mang phép thuật trở
lại.”
Cô khựng người lại, đầu lưỡi vẫn ở trên môi. Ánh mắt họ giao nhau trong một khoảnh khắc
kéo dài, nóng bỏng, mờ mịt, và lần này có tia lấp lánh tinh quái ở đó. Mọi âm thanh như lắng đọng
lại, từng tế bào trong anh như thức tỉnh và nói, Cô gái này.
Sau đó lưỡi cô biến mất, anh lắc lắc đầu để tỉnh táo lại và nghĩ, Không kể cả một triệu năm
nữa.
“Tôi không bao giờ cá cược,” Min nói. “Theo thống kê, cờ bạc là một hình thức không thực tế
để tạo ra thu nhập.”
“Nó không phải là một hình thức tạo ra thu nhập,” Cal bác lại. “Mà chỉ là một lối sống.”
“Chúng ta có thể xung khắc hơn được nữa không?” Min hỏi anh.
“Không,” Cal đáp, nhưng mắt cô đang nhìn ra phía sau anh và anh quan sát cô hít vào.
Cal quay lại và thấy Emilio, lần này là cùng với một khay gà sốt rượu vang thơm phức, thịt gà
vàng rụm với nấm rơm to đùng ngập trong nước sốt rượu vang màu đỏ đậm.
“Ôi, Chúa ơi,” Min thốt lên.
Emilio cười tươi roi rói với cô khi dọn đồ ăn ra. “Thật là vinh hạnh khi được phục vụ một người
biết tán thưởng món ăn. Hãy nếm thử món này đi.”
Min cắt miếng thịt gà và cho một nĩa đầy vào miệng. Trông cô sửng sốt rồi khép mắt lại và bắt
đầu nhai, khuôn mặt đầy ắp vẻ sung sướng. Khi nuốt xuống rồi, cô ngước lên nhìn Emilio, đôi mắt
ngời sáng. “Món này thật phi thường,” cô nói và Cal thầm nghĩ, Tôi, hãy nhìn tôi như thế.
“Hãy thử nấm đi,” Emilio vui vẻ như một cậu bé Mỹ mang nửa dòng máu Ý.
“Đi đi,” Cal bảo anh, nhưng Emilio ở lại cho đến khi Min cắn xong một miếng nấm rơm to
đùng và bảo anh ta với một niềm say mê chân thành rằng, anh thực sự là một thiên tài.
“Tôi có thể được khen ngợi vì đã đưa cô tới đây không?” Cal nói khi Emilio đã rời đi.
“Có đấy,” Min nói. “Anh thực sự là thiên tài về nhà hàng. Giờ thì hãy trật tự đi để tôi có thể tập
trung vào món này nào.”
Cal thở dài và từ bỏ nỗ lực trò chuyện trong suốt bữa ăn còn lại. Có một xung đột nhỏ ở cuối
bữa ăn khi Min khăng khăng đòi chia đôi hóa đơn, nhưng Cal nói, “Tôi mời cô, tôi trả. Lùi bước đi,
cô gái.” Trong một lúc, nhìn Min như thể sắp sửa cãi nhau, nhưng rồi cô gật đầu. “Cảm ơn anh rất
nhiều,” cô nói với anh. “Anh vừa mang đến cho tôi một bữa ăn tuyệt vời và một nhà hàng ưa thích
mới,” và lần đầu tiên anh thấy mình được trân trọng trong cả buổi tối.
Khi họ rời đi, cô hôn má Emilio. “Bánh mì của anh tuyệt nhất, Emilio, nhưng món gà mới là
một công trình nghệ thuật thực sự.” Rồi cô hôn anh bên má kia.
“Này,” Cal nói. “Tôi ở ngay đấy. Tôi đã trả tiền cho món gà mà.”
“Đừng van xin,” Min bảo với anh khi đi ra cửa.
“Morrisey, tớ nghĩ là cậu vừa gặp được bạn đời của mình,” Emilio nói.
“Hoàn toàn không,” Cal phủ định, biết ơn vì không phải ở cùng cô trong chốc lát. “Đây là buổi
hẹn đầu tiên, cuối cùng và duy nhất của bọn này.”
“Làm gì có chuyện đó,” Emilio nói. “Tớ đã nhìn thấy cách hai người nhìn nhau.”
“Đó là sự khiếp hãi và chán ghét,” Cal đưa tay mở cửa ra.
“Chúa ơi, cậu thật ngốc,” Emilio nói, và Cal phớt lờ anh khi đi ra ngoài góc tối kia để tìm Min.
Cá Cược Với Tình Yêu  Cá Cược Với Tình Yêu  - Jennifer Crusie Cá Cược Với Tình Yêu