Số lần đọc/download: 1270 / 20
Cập nhật: 2016-06-17 08:03:01 +0700
Chương 2
A
gnès đang sửa lại dây nịt tất của cô thì tôi đẩy cánh cửa phòng. Tôi thoáng thấy một mảnh da trắng muốt. Những giáo dục căn bản đã nổi dậy nên tôi đành ho khẽ một tiếng.
Cô buông sập cái tà váy xuống và đỏ mặt như một nữ sinh.
- Không có ai dạy ông phải gõ cửa trước khi vào phòng đàn bà con gái à?
Tôi vội vã trấn an.
- Tai nạn rủi ro thôi mà. Với lại tôi cứ tưởng là cô nghe tiếng tôi bước tới.
- Nếu là như vậy thì chắc ông tưởng tôi…
Cô không nói hết câu và cắn chặt môi.
- Thôi đi cô bé. Cô không có điều gì phải hổ thẹn cả đâu…
- Tôi hiểu, tôi hiểu rồi… Đây không phải là lần đầu tiên ông nói như vậy. Tôi chắc ông muốn xem lại những ghi chép của tôi chứ gì?
Muốn cho khách hàng khỏi khó chịu vì sự hiện diện của một người thứ ba cho nên tôi đã mắc một cái micrô trong phòng và Agnès có thể ghi tốc ký tất cả những lời của khách mà không lộ ra. May mắn là về phương diện giữ bí mật thì không có người thư ký nào hơn được Agnès.
Cô đến ngồi trước bàn buông váy ngay ngắn rồi đọc lại câu chuyện trao đổi giữa tôi với bác sĩ Cole. Khi nghe xong, tôi nói:
- Tốt lắm. Đánh máy tất cả rồi đưa vào hồ sơ dưới tên ông bác sĩ. A này, ta thử xem các tập kỷ yếu và những quyển sách khác nói gì về ông khách của ta?
Agnès đi tìm quyển “Danh nhân hiện đại” mở ra tìm một lúc rồi đọc to:
“Cole, Albert G. - Bác sĩ tâm thần. Thầy thuốc điều trị ở Bệnh viện Bellerman, Bệnh viện thực hành Mount Royal và Bệnh viện Samaritan dành riêng cho phụ nữ. Tác giả “Khuyến dụ sau thôi miên trong chữa trị”, và “Freud chống Adler”. Tốt nghiệp năm 1926 ở trường Y khoa New York. Lập gia đình năm 1928 với Marlan Forrest, con gái độc nhất của Willam S. Forrest chủ nhân các hãng lớn cùng tên. Con: Helen, sinh năm 1929”.
Lúc cuối, giọng của Agnès hơi yếu đi sau khi đọc một mạch, và lúc xong xuôi, đôi mắt cô trở nên mơ màng xa xăm. Cô nói:.
- Nếu năm hai mươi tám tuổi, ông ta cưới vợ thì năm nay ông đã gần năm mươi rồi.
Tôi nhìn cô lạ lùng.
- Cái gì khiến cô nghĩ rằng ông ta lập gia đình lúc hai mươi tám tuổi?
Cô ta lắc đầu như vừa từ một thế giới nào trở về, giải thích:
- Không có gì lạ đâu. Tôi chỉ làm toán trừ thôi.
Tôi thấy ông ta cỡ tuổi năm mươi và tập “Danh nhân” nói ông lấy vợ năm 1928. Cứ thế mà tính.
Tôi bỗng cảm thấy nảy ra một ý tưởng thật kỳ lạ:
- Này Agnès, hay là cô đã thấy hấp dẫn vì cái dáng đàn ông của ông ta?
Cô quắc mắt nhìn tôi và nạt:
- Không hơn gì với anh đâu! Trong đời sống tôi còn có nhiều điều phải bận tâm hơn là các việc anh dâng cho. Còn bọn đực lúc này là thứ tôi chú ý cuối cùng đấy. - Cô sụt sịt. - Bây giờ tôi đi ăn trưa được chưa?
Cô từ giã tôi, bước đi đánh đu cái mông nhiều hơn thường lệ.
Tôi trở về phòng thanh toán chai bourbon rồi xem xét lại những điều bác sĩ Cole nói với tôi. Rồi tôi đứng dậy đóng cửa phòng (Agnès đã có chìa khoá riêng) và ra ngoài ăn quơ quáo vài miếng.
Tôi vừa nuốt xong một miếng bò chiên khoai với cả biển bia hơi ở quầy ăn Cosmopolitan thì bỗng nghe có một giọng trầm vang lên phía sau:
- Đừng quay trở lại ông bạn. Có chuyện ngạc nhiên đang chờ.
Rồi cũng giọng nói đó cất lên bình thường:
- Rye tinh chất, Alex. Để chai lại đây!
Đây là nói với người bồi đang định dọn bàn.
Tôi nhìn vào tấm gương trước mặt tuy đã nhận ra giọng nói đó là của ai rồi. Người ta gọi hắn là Năm mươi Năm mươi Connolly có lẽ vì lúc nào cũng thấy hắn ngồi với hai ly rượu liên tiếp. Hình như lúc nào hắn cũng không ăn gì. Hắn nháy mắt nhìn tôi dốc rượu đầy ly, uống cạn rồi rót tiếp. Tôi nói:
- Tôi cũng thứ đó, Alex!
Trong khi người bồi tiếp rượu, tôi liếc nhìn Connolly. Hắn đều đều giơ khuỷu tay như là có cái máy vặn lên. Vai hắn gần như chạm vai tôi, và chẳng phải thánh thần gì cũng đoán được rằng hắn đến đây chỉ vì một mục đích duy nhất: nói chuyện với tôi. Tôi đưa ly rượu lên miệng nói thật khẽ:
- Mửa ra đi!
Hắn quan sát một lúc rồi mới trả lời:
- Anh đang làm cho một thằng cha Cole nào đó phải không?
Tôi giật nảy mình trên ghế.
- Chẳng cần phải chối nữa, tôi biết hết rồi.
Thế rồi hắn nốc cạn một hơi. Nếu tôi muốn móc được một điều gì nơi hắn thì phải làm gấp lên: hắn đã đánh ngã nửa chai rồi. Tôi liếc hắn và hỏi:
- Ví dụ như đúng là tôi làm cho thằng cha Cole đó thì sao?
Hắn nghiêng người nói bên tai tôi:
- Này Bowman, lúc trước anh đã giúp tôi một vài việc tôi không quên đâu. Bây giờ đến lượt tôi trả nợ đây. Như thế chúng ta sòng phẳng với nhau. Chỉ một lời khuyên hay thôi: bỏ đi. Đừng có dính dáng xa gần gì tới lão Cole ấy cả. Nguy hiểm lắm, anh hiểu không? Anh sẽ gặp nhiều tai nạn to lớn nếu anh không chịu nghe lời tôi. Trong vụ này có nhiều tay rất nhạy cảm đấy.
Tôi quan sát hắn trong gương lúc hắn nói. Hắn là một tay mánh cò con, khi cùng thì bán xì ke, nhưng không thuộc loại ba hoa. Trong những điều hắn nói chắc có một vài sự thật. Hắn tiếp lời:
- Tôi biết anh thường ăn trưa nơi đây cho nên tôi đến để báo cho anh hay biết. May mắn là anh chưa chui hẳn vào công việc, nếu không thì có cảnh cáo cũng quá muộn rồi. Anh hãy rời khỏi thành phố trong một vài tuần giả như đi nghỉ mát. Như thế sẽ có lợi cho sức khỏe của anh hơn.
Tôi quay hẳn người trên ghế nắm ve áo hắn ta, thầm thì:
- Này Connolly, có thể là anh muốn giúp tôi thật. Mà cũng có thể là ai đó muốn nhờ anh nhắn gửi nhưng lại không dám chường mặt ra. Trong trường hợp này hay trường hợp khác cũng vậy thôi, tôi không bị lay chuyển đâu. Nếu anh nói giùm cho ai đó thì bảo hắn kiếm chỗ khác chơi. Tôi muốn làm việc cho ai mặc kệ tôi.
Rồi tôi đẩy mạnh hắn ra.
Hắn hấp háy đôi mắt - rượu đã bắt đầu có ép phê - môi hắn mấp máy như cầu kinh. Xong rồi hắn đến chống tay trên quầy, nốc luôn một hơi bốn ly từng chập, rót đầy đến miệng. Hắn đưa tay vuốt mái tóc lưa thưa vài sợi và nói thật nhỏ khiến tôi cố gắng lắm mới nghe được:
- Tôi không nghe lời ai xúi bẩy cả. Trái lại, nếu có ai thấy tôi nói chuyện với anh thì tôi tiêu đời rồi. Chúc may mắn, Bowman!
Hắn giơ mu bàn tay chùi miệng rồi ngập ngừng đi ra cửa. Alex đến cầm cái chai không lên, lắc đầu:
- Uống dữ quá chừng.
Tôi nhảy xuống đất đi về phía cabin điện thoại. Trên vách đầy những vết bôi quẹt và những địa chỉ “tắm hơi" cho các ông độc thân đến thành phố và đang chán nản vì thiếu bà xã hay cô tình nhân bé bỏng.
Tôi quay số và chờ. Bên kia chợt nổi lên một giọng nói hơi khàn nhưng âm thanh khá dễ nghe.
- Phòng mạch của bác sĩ Cole đây. Tôi nghe.
- Ai ở đầu dây đó? - Tôi hỏi.
- Cô Moran, lễ tân của bác sĩ Cole. Thưa ông muốn gì?
- Chỉ muốn nói chuyện với bác sĩ thôi.
Cô gái ngập ngừng một chút trước khi trả lời.
- Lúc này bác sĩ bận lắm. Xin ông gọi lại lúc khác, hay là ông để lại số điện thoại được không? Trừ phi là có chuyện thật khẩn cấp… Xin ông cho biết tên?
Tôi tuyên bố rất hiên ngang:
- Tôi tên là Karl Marx. Và công việc đúng là khẩn cấp thật sự. Đây là vấn đề quyết dính xem có mở cuộc Vui Lớn vào đêm thứ bảy tuần sau hay chỉ là thứ hai thôi. Thế mà chỉ có ông bác sĩ là có quyền quyết định.
Giọng nói bên kia trở thành đanh và khó chịu.
- Tôi không hiểu gì cả… nhưng tôi cũng sẽ báo cho bác sĩ xem thử có muốn gặp hay không, thưa ông… Marx.
Tôi đợi khá lâu, cuối cùng ông ta cũng đến.
- Bác sĩ Cole đây. Ông là ai?
- Bác sĩ đừng gọi tên tôi ra mà chỉ trả lời thuận hay không mà thôi. Bowman đây.
Ông lặng đi trong mười giây rồi thong thả lên tiếng:
- Tôi hiểu rồi. Ông hãy cho tôi biết tình trạng bà nhà thế nào?
- Bác sĩ nghe cho rõ đây. Ông có nói với ai về việc thuê tôi không?
Ông ta la lên:
- Tất nhiên là không rối. Tôi đâu có làm việc ngu ngốc đến thế!
- Đừng nóng nảy, bác sĩ! Chỉ thuận có hay là không mà thôi.
- Được rồi, xin tiếp tục.
- Như vậy là không có ai biết ông đến tôi cả phải không?
- Không có.
- Ông xem lại thử có vạch tên tôi trên quyển agenda không?
- Nhất định là không..
Tôi nhíu mày, nói:
- Trong trường hợp này thì vấn đề trở thành phức tạp rồi. Có một kẻ tôi quen thuộc giới giang hồ vừa bảo tôi phải coi chừng. Hắn khuyên tôi chớ nên xía mũi vào công việc của ông nếu không sẽ gặp phải những chuyện phiền hà to lớn, rất là to lớn. Ông xem lại có chắc là ông không tình cờ nhắc đến tên tôi trong một dịp nào đó? Với người thư ký chẳng hạn?
Ông ta lại im lặng suy nghĩ một lúc lâu nữa. Cuối cùng giọng nói của ông trở nên bứt rứt.
- Thật không thể nào hiểu được. Tôi không bàn định với bất cứ ai. Không có lý do gì tôi phải làm như vậy Còn về phía đồng nghiệp thì tôi không cần nhờ cậy khuyên nhủ gì.
- A như vậy là ta gặp phải một tay siêu phàm rồi. Tôi không hiểu vì lẽ gì họ hay biết, nhưng điều chắc chắn là họ đã rõ ông thuê mướn tôi. Gã cảnh cáo tôi không có lý do gì phải nói dối cả. Hắn ta quả quyết lắm.
- Tôi chỉ có thể xác nhận những lời trong lần khám đầu mà thôi… - Im lặng một lúc nữa rồi ông ta lại nói, nhanh hơn: - Cô Moran vừa ra khỏi phòng mạch, ta có thể nói chuyện thoải mái hơn. Ý kiến ông bây giờ như thế nào? Ông nhận công việc như đã thoả thuận hay bỏ đi?
- Nếu ông xác nhận rằng việc đó rất nghiêm trọng như ông nói với tôi…
- Vâng đúng là nghiêm trọng.
- Vậy thì tôi tiếp tục. Nhưng tôi đòi hỏi được toàn quyền hành động.
- Tôi chưa hiểu ông định nói gì.
- Tôi muốn ông để tôi tự do hành động, bác sĩ ạ. Tôi phải được quyến hành động theo ý muốn. Nếu ông không chịu thì tôi xin rút lui. Bởi vì bây giờ tôi biết rằng những kẻ đối địch với chúng ta không phải là loại vắt mũi chưa sạch, chúng sẵn sàng chơi những cú hạ cấp không lường được. Ông chịu điều kiện của tôi không?
- Ông làm tôi không còn có chọn lựa nào khác. Tuỳ ông muốn làm gì thì làm nhưng về phần tôi, tôi tin cậy ở sự kín đáo của ông. Chớ nên để lộ tên tôi cho bọn nhà báo đem ra xẻ thịt.
- Tôi sẽ cố gắng hết sức và hứa là ông sẽ được đền đáp đủ với số tiền hai mươi đô la một ngày phải trả.
Ông ta hân hoan.
- Tốt. Chào ông… Và xin ông thường xuyên cho tôi biết tình trạng của bà nhà.
Cô Moran trở lại rồi chăng? Tôi không biết bởi vì ông ta đã buông máy xuống. Theo thói quen tôi chờ đợi một lúc rồi mới làm như ông. Quả nhiên trời giúp người, không chỉ mươi giây sau là tôi nghe một tiếng kịch thứ hai. Hình như ở bên kia đã có người, nghe được một phần hay toàn thể câu chuyện giữa chúng tôi. Cô Moran chăng? Hay là một người cộng tác khác của ông bác sĩ.
Tôi nhẹ nhàng đặt ống nghe xuống và tin chắc rằng sớm muộn gì công cuộc điều tra cũng dẫn tôi tới ngay phòng mạch khách hàng của tôi.