Số lần đọc/download: 204 / 9
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:44 +0700
Chương 1 - Bánh Kẹp Biết Bay
T
ôi đứng trên ban công với chiếc bánh kẹp phết phô mai đỏ vùng Leicester kèm mứt quả lý gai, ngoạm thử một miếng to đùng và nhai nhồm nhoàm. Cũng ngon ra phết, nhưng so với phô mai Cheddar và mứt dâu tây thì vẫn chưa thấm vào đâu. Đấy mới là món tủ của tôi.
Tôi thường dành nhiều giờ trên ban công này, vì căn hộ của gia đình tôi bé như cái lỗ mũi ấy. Đôi lúc tôi cảm thấy như mình đang phải chui rúc trong một chiếc tàu ngầm. Nhưng riêng cái ban công thì rất tuyệt vời. Gió lộng. Trời cao. Ánh sáng chan hòa. Từ đây bạn có thể thấy những chiếc 747 chầm chậm lượn từng vòng trên không trong lúc xếp hàng chờ đến lượt hạ cánh xuống đường băng phi trường Heathrow. Bạn cũng có thể xem mấy chiếc xe cảnh binh cố luồn lách qua những con phố chật hẹp, còi báo động rít inh ỏi, nhìn xa cứ như là ô tô đồ chơi.
Ban công này còn trông ra cả công viên đằng kia. Và vào một buổi sáng đặc biệt như sáng nay, bạn có thể thấy lọt thỏm giữa bãi cỏ thênh thang dưới đó có một ông đang đứng trơ trọi, hai tay khư khư một cục kim loại. Và bạn sẽ lờ mờ nhận ra cái vật phi vù vù tít mù trên đầu ông ấy không là gì khác ngoài một chiếc trực thăng mô hình đang lộn nhào và đánh võng như một chú chuồn chuồn.
Bố tôi đấy, lúc nào ông chẳng phát cuồng vì mấy món mô hình này. Nào là tàu hỏa, máy bay, rồi đến xe tăng, ô tô đời cũ. Nhưng đặc biệt sau khi ông bị mất việc làm tại xí nghiệp lắp ráp ô tô thì sở thích này mới chính thức thăng hoa thành nguồn sống của đời ông. Mà xét công bằng thì bố tôi cũng xuất chúng ra phết. Nói không ngoa chứ chỉ cần vứt cho ông một cục gạch với bó dây chun thì kiểu gì ông cũng hô biến cho nó chạy ro ro, thậm chí còn trước cả khi bạn kịp thốt “Nào khởi hành!” nữa kìa. Nhưng gì thì gì tôi vẫn thấy nó làm sao ấy, bởi vì sở thích này vốn chỉ dành cho mấy thằng nhãi ranh và những gã lập dị lớn rồi còn bám váy mẹ thôi.
o O o
Một đàn bồ câu bay lên tán loạn và tôi nghe thấy tiếng động cơ xe máy quen thuộc. Ngó xuống dưới, tôi thấy chiếc xe khủng hiệu Moto Gozzi đen bóng của ông tướng Mặt Rỗ đang quành vào bãi đỗ xe của khu chung cư. Becky, bà chị yêu quái của tôi, ngồi chễm chệ trên yên sau, khoác một cái áo da xấu òm bên ngoài bộ đồng phục trường.
Bà chị tôi năm nay mười sáu tuổi. Tôi nhớ rõ chỉ mấy năm trước chứ đâu xa, chị ấy vẫn còn buộc tóc thành từng búi và dán đầy ảnh mấy con ngựa non lên tường phòng ngủ. Ấy thế rồi tự dưng chị chàng dở chứng hâm đơ. Chị ấy bắt đầu cuồng tín cái loại nhạc chết chóc rú gào và thôi không rửa nách nữa.
Lần đầu bà chị tôi gặp Mặt Rỗ là trong một tụ điểm ca nhạc sáu tháng trước. Gã này mười chín tuổi, có mái tóc dài bê bết mồ hôi dầu và hai bên tóc mai nuôi rậm bú xù, lại còn dính đầy các mẩu thức ăn sót từ bữa sáng. Hồi trước gã từng bị mụn bọc, giờ tuy hết rồi nhưng sẹo rỗ vẫn còn, thế nên hắn mới có cái ních nêm ấy. Nhìn mặt gã cứ như là bề mặt mặt trăng.
Gã còn có một bộ não giống đặc cái chổi cọ toa lét. Cả bố mẹ và tôi đều hoàn toàn nhất trí về khoản này. Ấy nhưng Becky lại coi gã như Món quà của Thượng Đế ban tặng cho phụ nữ. Tôi chẳng hiểu sao bà chị tôi lại chết mê chết mệt gã bồ đến vậy. Chắc vì trên đời này chỉ có gã là người duy nhất chịu đựng được mùi hôi nách của chị ấy thôi.
Chiếc xe máy gào rú rồi phanh kít lại mười tầng lầu ngay phía dưới và thế là tôi trải qua một khoảnh khắc hoàn toàn điên rồ. Chẳng hiểu sao tôi lại tách đôi cái bánh kẹp của mình, vươn người thả tót xuống dưới. Gần như ngay lập tức tôi nhận ra mình vừa làm một việc xuẩn ngốc, cực kỳ xuẩn ngốc. Nếu miếng bánh mà rơi trúng họ thật, chắc tôi sẽ bị đem ra làm gỏi mất.
o O o
Lát bánh kẹp lảo đảo, ngửa lên lật xuống, nghiêng qua trái rồi lại qua phải. Gã Mặt Rỗ tắt động cơ, bước xuống xe, cởi mũ bảo hiểm và ngước mặt lên căn hộ. Tôi thấy nhộn nhạo hết cả người. Lát bánh đập toét ngay giữa mặt gã và dính bệt vào đó, mặt phết mứt nằm bên dưới. Phải mất mấy giây liền Mặt Rỗ cứ đứng đó như trời trồng, và cái lát bánh mì cũng nằm yên vị như một lớp mặt nạ dưỡng da. Becky đứng cạnh gã, lườm lên phía tôi. Bà chị tôi thì không phải là một con thỏ non hài hước.
Thường thì khi đứng trên ban công bạn sẽ chẳng nghe rõ được gì vì xe cộ bên dưới rất đông đúc. Nhưng khi Mặt Rỗ đưa tay xé toạc lát bánh mì khỏi mặt và cuồng nộ gầm lên thì tôi dám cá bên Nhật Bản hẳn cũng nghe rõ mồn một.
Đoạn gã sấn sổ lao về phía cổng khu chung cư nhưng bị Becky nắm lấy cổ tay giật chững lại. Chẳng phải chị ấy lo lắng gì cho tôi, gã mà giết quách tôi thì chị ấy thậm chí còn mừng là khác ấy chứ. Chỉ có điều họ không thể xử tôi trong căn hộ này, vì điều đó sẽ khiến bà chị gặp rắc rối.
Cuối cùng thì Mặt Rỗ cũng định thần lại. Gã vung nắm đấm lên hét lớn, “Mày tiêu đời rồi thằng ôn con!” rồi nhảy lên con Moto Guzzi điên cuồng phóng đi trong luồng khói xám xỉn bẩn thỉu.
Becky quay phắt lại, sải bước về phía cửa. Tôi nhìn xuống nửa còn lại của cái bánh kẹp và nhận thấy mình không còn đói cồn cào ruột gan nữa. Lúc này trong bãi đỗ xe chẳng còn ai, tôi bèn thả nốt lát bánh này xuống, ngắm nó vừa rơi vừa lật lật đảo đảo và hạ cánh xuống ngay ngắn cạnh lát bánh đầu tiên.
Vừa lúc đó cửa ban công bị đạp tung ra. Tôi vội thanh minh, “Chỉ là tai nạn thôi mà,” nhưng Becky đã thét lên, “Cái thằng cóc lỏi này!” và bạt thật mạnh vào thái dương làm tôi điếng hết cả người.
Trong mấy giây liền mắt tôi nhìn gì cũng hóa thành hai. Tôi thấy có hai bà Becky, hai thanh lan can và hai cái cây cao su cảnh. Tôi không khóc, vì nếu khóc thì chị ấy sẽ trêu tôi là đồ mít ướt, mà thế thì còn tệ hơn nhiều so với bị bợp tai. Thế nên tôi cố víu chặt vào tay vịn lan can cho đến khi cảm giác choáng váng dần lắng xuống và hai bà Becky nhập trở lại làm một.
“Sao chị đánh em?” tôi cự nự. “Nó rơi vào Mặt Rỗ chứ có rơi vào mặt chị đâu mà.”
Hai mắt bà chị nheo lại. “May cho mày là anh í không đích thân lên đây tẩn cho mày một trận đấy.”
Chị ấy nói cũng đúng. Mặt Rỗ có hẳn đai đen kung fu cơ mà. Chỉ cần gã vẫy vẫy hai tai cũng có đứa bỏ mạng.
“Còn nữa,” Becky rít lên. “Tên anh í là Terry.”
“Thật ra em nghe đồn tên cúng cơm của anh í là Florian cơ. Chẳng qua anh í chỉ giả vờ để được gọi là Terry thôi.” Tôi lui lại một bước để tránh cú bạt thứ hai nhưng lại chẳng có gì cả. Thay vào đó, Becky đột nhiên im bặt, tựa người vào thành lan can và chầm chậm gật gù. “Nhắc đến mới nhớ,” giọng bà chị chợt chuyển sang dịu dàng nhưng đầy nham hiểm. “Có chuyện này tao đang định bảo cho mày biết đây.”
“Cái gì cơ?”
“Hôm nọ chị mày và Amy vào phòng giám hiệu nói chuyện với cô Cottingham.” Becky lục túi áo da, lôi ra bao thuốc lá rồi khoan thai châm một điếu, làm như mình là diễn viên trong mấy thước phim đen trắng không bằng.
“Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe,” tôi nói.
“Ngậm cái miệng thối lại mà nghe cho rõ đây.” Becky hít một hơi thuốc sâu đến tận phổi. “Bọn tao nghe lỏm được thầy Kidd bàn về chuyện của mày.”
“Thầy ấy bàn chuyện gì?”
“Toàn chuyện tồi tệ, Jimbo ạ. Toàn chuyện tồi tệ.” Chắc bà chị này lại đóng kịch chứ gì. Nhưng khuôn mặt chị ấy lại không có vẻ gì cười cợt cả. Và nghe giọng cũng không giống như đang đóng kịch.
“Chuyện gì tồi tệ cơ?” Tôi bồn chồn với lấy cây cao su cảnh, làm một cái lá rụng xuống bàn tay.
“Thầy kêu là mày lười như hủi. Lại còn chuyên phá phách.”
“Chị bốc phét.” Tôi đưa tay thả cái lá cao su ra đằng sau chiếc ghế xếp.
“Thầy Kidd bảo mày học hành bí bét lắm. Theo lời thầy... à đoạn này mới hay đây này... họ đang định tống cổ mày sang cái trường ở tận huyện Fenham ấy. Mày nhớ không, cái trường chuyên dành cho mấy đứa nhãi con có vấn đề đấy.” Miệng bà chị nhả ra một vòng tròn khói.
“Không thể thế được.” Tôi thấy chóng hết cả mặt. “Họ không thể làm thế được.”
“Tất nhiên là được chứ sao không.” Becky gật đầu. “Thằng em của nhỏ Jodie chẳng bị tống vào đấy rồi là gì.” Bà chị tôi giụi giụi điếu thuốc vào một cái chậu cây cảnh và búng cái đầu lọc qua lan can. “Jodie kể là chỗ đó y hệt một sở thú. Mày biết rồi đấy, cửa sổ có song sắt, tiếng trẻ con hú như chó sói.”
Tấm cửa kính được đẩy qua một bên và mẹ tôi bước ra ban công, tay cầm một chiếc giày.
“Chào hai đứa,” mẹ vừa nói vừa lấy mảnh giẻ ướt lau lau đế giày. “Thật tình, cái khu chung cư này luộm thuộm quá sức. Mẹ vừa giẫm phải một cái bánh kẹp ăn dở, sao khéo thế chứ.”
Tôi ngó lơ đi để mẹ không nhìn thấy mặt tôi, và đúng lúc đó được chứng kiến cảnh ở đằng xa chiếc trực thăng của bố quật mạnh vào ngọn cây, nổ lửa phừng phừng, bổ xoáy xuống dưới và đâm thẳng vào đống sỏi dành cho chó đi vệ sinh, khiến một con chó đốm cỡ bự được phen hết hồn.
Bố tôi vứt toẹt cái hộp điều khiển xuống đất rồi đổ sấp người xuống bãi cỏ, hai nắm tay nện liên hồi lên đó.