Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 2
N
àng bước ra hiên, đưa mắt trông theo. Chàng giơ tay vẫy. Nàng khẽ rùng mình khi nhìn chàng. Mặc dù đã bốn mươi, nhưng Charlie vẫn có cử chỉ dẻo dai và dáng điệu thanh thoát, nhẹ nhàng của một người trai trẻ.
Ngoài hiên, bóng tối dần dần bao phủ. Kitty, lòng tràn ngập yêu thương, cứ thơ thẩn ở đó, chưa muốn quay vào. Nhà nàng nằm trên sườn đồi, nhìn xuống bao quát cả khu thung lũng. Vì lợi tức không có mấy nên vợ chồng nàng không dám thuê nhà trên núi Peak, cao và dễ chịu hơn. Kitty lơ đãng, không để ý đến cảnh biển xanh và những con tàu đậu chen nhau trong bến. Ý nghĩ về Charlie đã xâm chiếm trọn đầu óc nàng.
Thực ra thì chiều nay chàng và nàng đã có những hành động dại dột. Nhưng trước sự thèm muốn của Charlie, nàng còn cẩn thận làm sao được nữa. Hai ba lần trước, vào những giờ nóng bức, giữa lúc không ai còn nghĩ đến chuyện đi đâu, Charlie đã tìm đến nàng sau bữa ăn sáng. Cho đến bọn bồi bếp cũng không trông thấy được chàng, lúc đi vào cũng như lúc đi ra. Ở Hương-cảng vừa xảy ra chuyện gì là mọi người đều biết. Kitty ghét thậm tệ khu phố người Tàu: nơi cả hai thường hẹn gặp nhau là một căn nhà nhỏ tồi tàn ở đại lộ Victoria, nàng bước vào mà lòng kinh tởm. Đó là một hiệu buôn đồ cổ và lão khách trong hiệu vẫn hay nhìn nàng bằng cặp mắt soi mói. Nàng không chịu được cái cười bóng gió của lão ta, lão dẫn nàng ra phía sau, đi qua chiếc cầu thang tối om om rồi đến một gian phòng nhớp nhúa. Nhìn thấy chiếc giường gỗ thật to kê sát vào tường nàng những buồn nôn.
Lần đầu tiên gặp nhau tại đó, nàng bảo Charlie:
- Ở đây ghê quá, anh có thấy thế không?
Charlie đáp:
- Phải, nhưng khi có em đến thì lại khác.
Và trong đôi tay Charlie nàng quên tất cả.
Ồ, tại sao nàng không được tự do! Tại sao cả hai lại không được tự do? Trong giây lát nàng vẩn vơ nghĩ đến vợ Charlie. Người đàn bà mà nàng không làm sao có cảm tình cho được. Trước hết cái tên Dorothee của bà ta là một cái tên không may! Nghe có vẻ cổ lổ. Ít nhất bà ta cũng đã ba mươi tám tuổi. Không bao giờ Charlie nói chuyện về vợ. Chàng rất chán nản vợ nhưng vẫn có thái độ con người lịch sự. Kitty nói thầm, mỉa mai nhưng âu yếm: "Tội nghiệp Charlie, ngoại tình thì có ngoại tình nhưng chê bai vợ thì tuyệt nhiên không bao giờ có". Mụ đàn bà cao lớn ấy, cao lớn hơn cả Kitty, có một vẻ người không ra gì. Mớ tóc rậm rạp màu nâu trông rất tầm thường. Ngoài dáng điệu trẻ trung ra, có lẽ bà ta không có một điểm quyến rũ nào khác. Đôi mắt thì xanh một màu lạnh nhạt, nét mặt thì đều đặn nhưng không đẹp, màu da thì nhợt, không ai muốn nhìn bà ta đến hai lần. Cách phục sức thì cân xứng với địa vị. Bà ta ăn mặc đúng với cái chức vụ tham sự phụ tá bộ hải ngoại ở Hương-cảng của chồng. Kitty mỉm cười và nhún vai. Cái vẻ cách biệt của Dorothee làm nàng phát ghét. Trong sự lễ độ của bà ta rõ ràng là bà ta không chú ý gì đến ai cả. Nghĩ đến sự bà ta có thể xem mình thuộc hạng tầm thường Kitty đỏ mặt. Xét kỹ thì tại sao Dorothee lại có thái độ kiêu cách như thế kia? Thực ra thì ông thân sinh bà ta đã từng làm đến chức toàn quyền, nhưng cái địa vị ấy chỉ đáng hãng diện khi còn tại vị thôi. Bước vào đâu mọi người đều phải đứng lên, xe đi qua đâu mọi người đều phải chào. Nhưng còn gì vô vị hơn một ông toàn quyền khi đã về hưu? Ông ta sống nhờ khoản hưu bổng và ở trong một ngôi nhà nhỏ ở Earl's Court bên Luân-đôn. Giả thử Kitty có nhờ thân mẫu mình đến viếng ông ta thì có lẽ cái bản tâm bà cũng sẽ không thích lắm, vì ông thân sinh của Kitty, ông Bernard Garstin, đang giữ chức cố vấn của nhà Vua và rất có thể là một ngày nào đó ông sẽ được phong chức Chánh tòa. Và dù sao đi nữa thì hai ông bà Garstin cũng ở khu South Kensington.
Sau khi lấy chồng, đến Hương-cảng Kitty hơi khó chịu khi được biết là ngôi thứ của nàng trong xã hội phải tùy thuộc vào chức vụ của chồng. Nói đúng ra thì mọi người đều tỏ ra dễ mến, suốt hai ba tháng, tối nào hai vợ chồng nàng cũng được mời mọc. Bữa dạ tiệc trong Phủ, Kitty với tư cách là tân giai nhân, đã được ông Toàn quyền đích thân đưa đến tận bàn ăn, nhưng chẳng bao lâu nàng hiểu rằng một nhà vi trùng học, dù là nhà vi trùng học có chức vụ hẳn hoi trong chính phủ đi nữa, cũng chỉ có một địa vị hết sức xoàng. Nàng bực dọc vì thế.
Nàng bảo Walter:
- Phi lý hết sức! Mình nhìn xem, ở đây chẳng có mặt nào xứng đáng để gia đình em thù tiếp cả. Mẹ em sẽ không bao giờ thèm mời người nào trong bọn ấy đến ăn.
Chàng đáp:
- Mình đừng quan tâm. Điều ấy không quan trọng.
- Đành thế. Điều ấy chứng tỏ họ là một bọn ngu, nhưng khi nghĩ đến những người trong vòng giao thiệp của mình, mình không khỏi cho đó là sự lạ lùng thấy họ đối xử với mình như rơm rác.
Chàng mỉm cười:
- Trên phương diện xã giao thì những nhà khoa học bị xem như không có.
Khi mới lấy chồng, nàng không ngờ là sẽ có chuyện này, bây giờ thì nàng đã thấy rõ.
- Đi ăn tiệc mà phải ngồi cạnh một anh nhân viên hãng tàu Nhà Rồng thì thật nản.
Nói xong nàng cười như định che lấp bớt cái hợm hĩnh trong câu nói của mình.
Có lẽ Walter cũng đoán biết là bên dưới sự bông đùa ấy có ẩn một lời trách móc nên chàng cầm lấy tay vợ và siết một cách rụt rè:
- Anh cũng tiếc lắm mình ạ! Nhưng mình đừng để tâm đến những cái vặt ấy.
- Ồ, có đáng kể gì đâu.