Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Nhật
Thể loại: Tùy Bút
Upload bìa: nguyễn quang
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-11-08 19:43:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
13 Chiến Dịch Đồng Xoài
ho đến đầu tháng 6-1965, ba trung quân chủ lực Q761, Q762 và Q763 tập trung về khu A lâu nay, đã biên tập xong. Việc học tập sa bàn cũng đã hoàn thiện. Tất cả các lệnh đã được mở rộng về số mười tám địa điểm. Như vậy, rõ ràng việc mở chiến dịch theo hướng rõ ràng. Lâu nay, Bộ Chỉ huy Tiền Phương cũng như Ban Chỉ huy các cấp giữ bí mật tuyệt đối, không tiết lộ, dĩ hơi. Nhiều người mong đợi, tưởng tượng, chiến dịch này chắc chắn sẽ tấn công vào cuộc tấn công Phước Thành lần thứ hai. Vì nơi chúng tôi hiện đang hoạt động, chuẩn bị ở đây gần Phước Thành nhất chỉ trong khoảng mười cây số đường chim bay. Bây giờ dẫn quân về hướng Đồng Xoài, thì dù có bí mật đến mấy người nữa, tất cả các cán bộ, chiến sĩ đều mong đợi. Trận đánh sẽ tới, nhất định phải là Đồng Xoài. Chỉ có Đồng Xoài thôi.
Riêng về phía chúng tôi, dân công Tiểu đoàn cánh I cánh A, được xem như đã hoàn thành công tác chuyển hàng chiến lược từ sông Bé về các kho dự trữ, phân phối của Hậu Cần chiến dịch.
Chúng tôi lại nhận được lệnh mới là phân tán dân công ra làm nhiều bộ phận để thực hiện nhiều công việc khác nhau.
Một số được chuyển hướng qua cảm giác, đi về phía Đồng Xoài làm công tác mở đường cho xe cam nhông, có thể từ trung tâm khu A chạy đến khu Đồng Xoài để tiếp tục hoạt động quốc tế và vận động trong chiến dịch dịch được dễ dàng nhanh chóng.
Một số khác được chia cho bốn đội giải trí dã chiến chiến 110, 112, 114 và 116 để phục vụ công xây dựng các điểm tiếp nhận, đào hầm chứa thương binh, đào giáo thông hào, cũng như săn sóc thương binh trong chiến dịch. Số còn lại, chia đi phục dịch ở Bộ Chỉ huy sở Tiền Phương, B Hậu Cần, B Hành chánh quản trị, B thông tin, B chính trị và các trạm Hậu Cần. Theo lệnh đó, đương nhiên trên danh nghĩa cũng như thực tế, Tiểu đoàn I Dân công được giải tán.
Nhưng không ngờ, được tin đó dân công lại một lần nữa ít nhất loạt làm reo, không chịu đi và ùn kéo nhau đào ngũ một cách công khai. Họ kéo thành từng nhóm mấy mươi người xuôi về sông Bé.
Vì các chiến dịch gần kề, các đơn vị chiến đấu đã kéo dài về các địa điểm tập kết chỉ để nuôi dưỡng quân đội. Ngay cả Trung đội Bảo vệ quyền sử dụng của chúng tôi cũng được Bộ Chỉ huy Tiền Phương ra lệnh rút về phục vụ Chỉ huy Bộ.
Tôi và Cường tự chủ, không biết giải quyết bằng cách nào vừa phải, vừa nhanh. This time mọi lời nói đều vô tác dụng. Cuối cùng hai đứa con phân công nhau: Cường chạy về Hội đồng Cung Cấp Trung Ương, tôi chạy văn phòng Đảng ủy Khu A gặp Ba Vinh cầu viện.
Ba Vinh liền ra lệnh cho Trung hiệp Bảo vệ khu A, phân công ngay một tiểu đội đến dự án ngữ ở bến đò sông Bé, kiểm soát gạt gao, ai không có giấy phép không được sang đò. Hội đồng Cung cấp Trung Ương cũng gửi ngay 1 trung đội đi lùng và tập trung dân công, chận họ lại trên đường. Đồng thời Bộ Chỉ huy Tiền Phương chỉ thị J15 tức Tiểu đoàn Khinh binh của Trung đoàn Q761 tức tốc độ tăng cường.
Tất cả đều được thực hiện, dù ai chiến qua sông Bé sẽ về đồng sử dụng cứ súng bắn hạ để bảo vệ bí mật chiến dịch. Tình huống lúc đó thực sự gay go. Dân công đào ngũ sắc trở thành phong trào, gây nên một cuộc rối rắm vô tả. By không phải chỉ có mỗi Tiểu đoàn 1 mà cả các Tiểu đoàn khác ở cánh B, cánh C cũng như số dân công phục vụ các cơ quan, bộ phận tĩnh tại. Họ cuốn gói, bỏ việc lẻn trốn, bất chấp tổ chức, không một mệnh lệnh chỉ huy nào có giá trị.
Nó trở thành một cơn dịch, lan nhanh khắp nơi trong hàng ngũ dân công. Trên khắp các nũngo đường khu A, nơi nào người ta cũng bắt gặp từng đoàn từng đỉnh nhỏ xuôi ngược, nằm ngủ theo đường đi hay lang thang, khát khát. Thực chất là một trật tự vô động. Các kho bình thực phẩm làm dân công thiết lập trước đây, dọc theo đường từ tiết lộ về sông Bé đều được gài nhồi, gài cầm đạn cho bộ đội tới bảo vệ. Dù vậy, mặc dù có một số dân công bị thương vong vì ăn bình bình, thực phẩm, cũng như vượt sông Bé bị nước cuốn chết chìm hay bị bắn, không sao làm giảm lòng họ. Việc quy tụ, tập trung họ lại không được thực hiện thì nói gì đến việc điều khiển họ phục vụ công việc như thường lệ.
Kho chứa vẫn ở mức tăng dần. Sông Bé vẫn có người đang tìm kiếm đủ mọi cách để sáng đèn đêm.
Anh Hải, tức Hai Chân, tức thiếu tướng Lê Văn Tưởng chính ủy Bộ Chỉ huy Tiền Phương phải rời chỉ huy sở cấp tốc đến sông Bé nghiên cứu tình hình, lãnh đạo «chống dân công» tại phòng.
Trong tình trạng sống động, Ban Chỉ huy Tiền Phương quyết định tranh thủ rút ngắn ngày khai chiến dịch sớm hơn dự định. Nếu không, bí mật sẽ được hiển thị và «tai họa dân công» nhưng gây ra nhiều phiền toái hơn khi có cách phân tích toàn bộ công cụ chuẩn bị chiến dịch như trò chơi. Súng chiến dịch bùng nổ từ phải ngăn chận, từ phải quan tâm đến họ, mặc họ, tùy họ tha hồ đi, tử vong tai hoa phi pháo họ ráng chịu lấy. Sno biết bao nhiêu.
Cùng lúc đó, tôi nhận được lệnh của Tư Thắng, Chủ tịch Hội đồng Cung Cấp Trung Ương gọi về, trả lại cho Bộ Chỉ huy Tiền Phương.
Sáng ngày 5 tháng 6 năm 1965, Ba Vinh từ B1 khu A ngồi xe «díp» về chỉ huy sở hữu mới của Bộ Chỉ huy Tiền Phương, Thả lại báo cho tôi biết lệnh trên và đón tôi cùng đi một thể.
Trước đây được đi xe cam nhông, giờ đi xe «díp» giữa rừng, quả là một niềm vui cho tôi biết nhiều! Trên xe chỉ có tôi và Ba Vinh. Bước lên ngồi vào tay lái, Ba Vinh cười hì hì, khỏe với tôi:
- Anh xem, từ nhỏ tới lớn tôi có biết gì về xe cột đâu! Vậy nên bây giờ tôi lái xe «xanh đổn một cây». Người ta học trường này trường nội, còn tôi chả cần trường nào hết. Tôi học ở rừng. Chào nhé.
Tiếng cười của Ba Vinh sảng khoái, vang lên trong rừng sâu. Anh ta vừa mở máy, vừa nói tiếp
- Học lái xe trong chiến khu, có lẽ tôi chỉ là một. Nhờ anh Năm Thạch kéo theo đi nghiên cứu chiến trường mấy tháng liền nên mình chảy ra biết lái xe.
Tôi cũng cười:
- Lái xe đâu có cái gì là khó anh Ba. Có người chỉ sơ qua năm phút rồi tập vài tiếng đồng hồ là tay lái được chứ gì. Có điều cần những kinh nghiệm về sửa chữa, về một số kỷ thuật cũng như luật đi đường.
Ba Vinh ngắt lời tôi nói:
- Ối! Luật gì anh! Lái xe trong rừng mỗi mình chạy thế nào. Ơi đã đến ai rồi. Anh Năm Thạch ảnh lái xe giỏi hơn tôi, ảnh biết lái lâu rồi hôm đó trước chút nửa bé ở Suối Đôi. Tưởng diệt tôi thêm một lần nữa. Ảnh chê tôi say sưa, chưa đến nỗi đau như hình ảnh.
Tôi sự nhớ câu chuyện về thiếu tướng Hoàng Cầm tức Năm Thạch mà Ba Vinh tiết lộ cho tôi biết trước đây. Như Hoàng Cầm là kế hoạch chiến dịch. Tôi tò mò:
- Đi nghiên cứu chiến trường chắc vui lắm phải không anh?
- Vui gì thế! Mẹ cực được tìm thấy! Mà nguy hiểm nữa chứ! Bộ anh tưởng một nhà lắm sao? Như bất kỳ lúc nào, anh biết cứ điểm Đồng Xoài ở đó đã quyết định chọn làm địa điểm mở chiến dịch đâu phải tự nhiên mà thành công. Nếu kể thành công thì tôi phải kể công.
- Anh đề nghị lên trên à?
- Chớ sao! Tôi đã từng hướng dẫn nhiều anh em 101 và 116 đi nghiên cứu cả tháng trời trả lời. Rồi lần trước tôi bị thương chân trái này nè, tôi còn dẫn mấy anh em B1 cùng Trung đội bảo vệ đi điều nghiên lần nữa. Thực ra mục tiêu điều nghiên của tôi không nhắm vào việc tấn công cứ điểm Đồng Xoài mà nhắm vào việc đưa ba C của Khu A mình càn ấp chiến lược Phú Riềng, kiếm một sản phẩm mới chiến lợi nhuận. Chớ anh nghĩ xem, quân số mình có 3 đại đội làm sao đủ sức sức nhào vô thị trấn Đồng Xoài? Cung nó ở đó cả tiểu đoàn, lại có xe tăng, có pháo nặng, hệ thống phòng thủ công sự cũng ác ôn lắm đâu phải chơi. Ba đại vương của mình mang lại những gì khác cho bãi biển. Tự vận động là cái chắc chắn.
- Còn ấp chiến lược Phú Riềng, chỉ có nhà nhân dân không, chiến lợi sản phẩm thiết kế khô gì, anh Ba?
Một tay giữ tay lái, một tay đưa lên, ngón tay trỏ ra, Ba Vinh nhướng mắt bày tỏ vẻ bất bình:
- TÔI! Vậy là anh khơi dậy quá rồi! Nhiều lắm chứ anh!...Ấp chiến lược có mấy phong dân vệ, thanh nhiên chiến đấu. Cung nó cũng có trung liên, tiểu liên, cạc-bin đủ loại. Kiếm được ít súng súng đâu phải dễ anh. Nhưng chính yếu là mình giải quyết vấn đề chính sách, phá kế tiếpm kềm gây tiếng vang, nhiều ảnh hưởng lắm chớ! Đó là chưa kể những người nghiện thuốc, dụng cụ thực phẩm tiền nông của nỗi lo tư bản ở rắn điền cao su Phú Riềng. Việc đó nó không chịu đóng thuế cho mình mà!
Ngỗng một chút, Ba Vinh tiếp:
- Tôi đi điều nghiên Đồng Xoài sơn vào mục tiêu đó. Nhưng khi báo cáo lên trên, ở trên chưa được trả lời thì tôi bị thương phải đến điều trị ở G2. Được ít lâu, anh Năm Thạch từ bên Rờ qua với một nhóm cán bộ Tham Mưu trung cấp, gặp tôi tại G2 cho biết Bộ Chỉ huy chỉ thị điều nghiên lại cho kỹ lưỡng cứ điểm Đồng Xoài để mở chiến dịch lớn. Dẹp chuyện càn ấp chiến lược Phú Riềng đi. Anh Năm Thạch cho biết hình ảnh mới từ Bắc vào Nam, công việc này là công việc đầu tiên của hình ảnh đó. Lúc còn ở Bắc, ảnh là sư trưởng Sư đoàn 312. Lâu ngày không chiến đấu điều gì buồn quá! Thử làm keo lớn xem sao!
- Rồi anh Năm Thạch kéo anh theo, bắt hướng dẫn?
- Đi cái gì nổi! Xương chân tôi lúc đó còn đóng thép, băng bột chưa lành. Lúc đầu, ảnh sẽ được nghiên cứu với nhóm có thể cài đặt tham số R. Hơn một tháng sau khi tôi mới được xuất bản. Ra viện ảnh bắt tôi đi tiếp.
Để giải thích cho tôi biết sơ qua về công tác điều nghiên cứu chiến trường, Ba Vinh thao thao bất tuyệt kể lại cho tôi nghe công việc điều nghiên là một công tác dai nghệ, kỹ thuật, lâu ngày. Ngoài việc xem xét địa hình - chỉ là yếu tố phụ - chính yếu là nghiên cứu thực lực quân số, vũ khí, cách bố phòng, các quy luật thường ngày, tình hình chung cho đến đời sống tinh thần, những thói xấu, những ưu điểm mọi mặt, cả đến tên tuổi, tính tình, sở trường, sở đoản của cấp chỉ huy cho đến chiến vv.
Quả là một công trình phức tạp, vừa khó đòi hỏi một thời gian rất lâu. Chiến dịch Đồng Xoài hôm nay là kết quả của một cuộc chuẩn bị từ thứ sáu, bảy tháng trở về trước.
Nhưng, theo lời Ba Vinh kể, Năm Thạch ở vòng ngoài, đôi lần đến gần vườn cao su leo ​​lên cây cao «bỏ ống dòm» nhìn vào cứ điểm Đồng Xoài thôi. Ngoài ra, tất cả các công cụ nghiên cứu đều có thể thực hiện các cán bộ tham mưu hoặc bộ công cụ xâm nhập vào thị trấn, ngay lập tức trong cứ điểm Đồng Xoài nhìn bằng mắt, nghe bằng tai, xoa thực sự sự kiện, quay lại báo cáo lại.
2 giờ chiều. Xe tôi liên tục trước địa điểm làm chỉ huy sở hữu của Bộ Chỉ huy Tiền Phương. Sát bên đường là một khoảng rừng được dọn dẹp chỗ dừng chân. Những tấm nylon nóc màu xám đất, căng thẳng xúc vào nhau như những mái nhà xung quanh mấy gốc dầu. Gần đấy, có một nhà được dựng lên. Tôle sơn đen làm.
Chà! Tôi nghĩ thầm, nhà tôle giữa rừng sâu thế này, hách thật! Công trình được cung cấp một tấm tôn từ đồng bằng về đây là một vấn đề rất khê, chăm chỉ với sức lực.
Hậu anh em cảnh bảo vệ, giương mắt tò mò nhìn chúng tôi, Ba Vinh tắt máy xe nhảy xuống:
- Tới rồi anh. Nhà ở đó, trạm cảnh vệ. Mình phải Đấu đó.
Bước vào nhà, tôi gặp ngay lô một hàng người ngồi bệt xuống đất, hay ngồi xổm cùng nhau, tội phạm từng nhóm riêng. Nét mặt của bất kỳ ai cũng thể hiện sự chờ đợi sốt ruột.
Tất cả đều thuộc về hàng ngũ cán bộ, súng ngắn «xắc-cốt» bên hông, dù không phải là những cột giấy má dày. Kẻ già, người trẻ, mập ốm, mặc bà ba, quân phục, không thiếu một hình thái nào. Trên một thùng to, trống rỗng bằng thông tin bằng gỗ, có thể đặt ngồi ở cạnh mép, tay cầm ống điện thoại áp vào tai, nghiêng đầu nhìn chếch lên mái nhà, không quan tâm đến ai. Anh ta đang nghe ai đó nói chuyện thì phải.
Tôi dừng lại ở tầng thềm, lớ ngớ, trong khi Ba Vinh vui vẻ chào mọi người, hết bắt tay người này đến người khác. Còn tôi thì biết ai là ai.
Chợt tôi nghe anh có thể nghe điện thoại «dạ,known!» sau đó bước đi xuống giá. Anh khệnh bước đến trước mặt tôi:
- Gì đó đồng chí? Đồng chí có công việc gì?
Cái thằng cha này khó thương quá, nhưng tôi cũng trả giá, từ tốn:
- Thưa đồng chí, tôi lâu nay đi công tác, bây giờ trở về giao diện anh Ba!
Có lẽ anh ta là người sống gần Bộ Chỉ huy Tiền Phương, lâu nay những cán bộ phục vụ tại đây, anh ta đều quen, biết mặt, biết tên, còn tôi thì lạ quá. Nếu là bộ văn phòng Bộ chỉ huy anh ta lại càng quen biết hơn bao giờ hết. Anh ta nhăn mày cao giọng:
- Đồng chí ở đâu? Anh Ba nào?
- Anh Ba Đình!
- Ủa!...
Ba Vinh chen vào, giới thiệu tôi cho anh ta biết:
- Đây là anh Vũ Hùng đó! Lâu nay ảnh được anh Tư Thắng mượn đến công tác ở Tiểu đoàn 1 Dân Công. Trước đây, anh Vũ Hùng là cán bộ của khu A, mới được chuyển về Bộ Chỉ huy, chưa kịp nhận công thì bị anh Tư Thắng mượn. Tôi mới đưa ảnh đến đó!
Tôi thêm:
- Phiền đồng chí điện thoại báo với anh Ba dùm. Tôi vừa về đến đây và đang chờ lệnh anh Ba!
Anh ta dùng đàn, nhưng thái độ đã xuống, thân mật hơn:
- Bộ Chỉ huy đang trưng bày. Anh thấy không, các đồng chí này cũng đang sốt ruột chờ được gặp để mời thị... Làm sao bây giờ? Làm sao cho tôi có điện thoại? Cuộc họp sắp xếp cũng đã hoàn tất. Anh chịu khó ngồi chơi. Tôi sẽ đưa ra bộ chỉ huy huy động ngay lập tức.
Ừ chờ thì chờ, Bộ Chỉ huy đang trưng bày thì cũng không ai có thì giờ đâu nhìn mặt tôi. Chịu vậy!
° ° °
Công việc càng gần đến ngày phát chiến dịch càng bận rộn không thể mô tả. ngày, Bộ chỉ huy cần phải hội ý liên tục.
Điện ở nơi đang về tới tấp nập. Cán bộ của các đơn vị dịch vụ chiến dịch cũng đến dồn dập để báo cáo, xin chỉ thị về những khó khăn.
Vấn đề dân công phục vụ chiến dịch trở thành một kẻ trở thành lao lớn, làm Bộ Chỉ huy điên đầu. Các đội chiến thuật dã chiến thiếu công dân. Đội tải thương thiếu dân công. Các cánh Hậu Cần thiếu dân công. Các đội tiếp vận chiến trường thiếu dân công vv.. Nơi nào cũng cử người báo cáo, xin chỉ thị, xin hỗ trợ của Bộ chỉ huy. Bộ Chỉ huy chỉ còn biết an ủi, động viên chính trị đề cao quyết tâm vượt khó, vượt khổ, hy sinh nhiều hơn nữa để hoàn thành nhiệm vụ.
Mọi người yêu cầu, chỉ thị của Hội đồng Cung Cấp Trung ƯƠNG đối với các Tỉnh ủy vào giờ này đều trở thành vô nghĩa. Giữa lúc đó, các Trung đoàn, theo tập quán « Truyền thống Đảng » đã « hạ quyết tâm » gửi « quyết tâm thư » lên Đảng Ủy Tiền Phương và xin lệnh « xuất kích ».
Theo kế hoạch đã định, Trung đoàn Q762 là đơn vị chủ lực ở cứ điểm Đồng Xoài, Trung đoàn Q761 "chân viện". Trung đoàn Q763 làm «thay đội dự bị» đồng thời chọn một Tiểu đoàn phối hợp với Tiểu đoàn cơ sở Phước Thành tấn công khu vực sân bay và khu vực phía Tây. Tiểu đoàn pháo nặng Z36 trực thuộc Trung đoàn trên, thực hiện «cường tập» phủ đầu, mở đường cho «đột khẩu», mở cửa chính và thiết lập các cụm pháo phòng không.
Như vậy, Trung đoàn Q762 đảm nhận nhiệm vụ chiến đấu ở phía đông. Trung đoàn Q763 vừa mang nhiệm vụ dự bị, vừa tấn công ở phía Tây. Trung đoàn Q761 án ngữ ở phía bắc, siết chặt mấy trảng tranh, đào công sự sẵn chờ quân tiếp viện của Quốc gia trực thăng vận, đổ quân xuống aùa ra «diệt viện». Để «nhử» cho Quốc Gia nhảy xuống đúng những nơi trảng tranh «chờ sẵn», các cụm pháo phòng không có nhiệm vụ «bắn rỗ», «đuổi phi cơ» ở những nơi khác để vương quốc «bị bắt quân» phải đáp ứng đúng theo «ý đồ» của kế hoạch dự kiến.
Trong phòng họp Mặt trận sáng ngày 6-6-1965 Đảng ủy Q762 đã quyết định phiên tâm trí của đơn lên là quyết định san bằng điểm Đồng Xoài trong thời hạn định nghĩa: 1 giờ 30 phút, kể từ khi nổ súng. Bữa tiệc tăng thêm mặt trận cho 1 giờ tức 2 giờ 30 phút.
Ngày tấn công mở đầu chiến dịch, được quyết định sau cùng là ngày 10 tháng 6. Giờ G đúng vào 1 giờ sáng, giờ Đông Dương tức là 2 giờ sáng Sài Gòn.
Đó là quyết định cuối cùng, không thay đổi. Buổi xem cuối cùng. Tất cả các thú vui Trung thu Hả rời Bộ Chỉ huy trở về đơn vị, tiến hành công tác chuẩn bị được sản xuất lễ quân. Không có khí cụ chuẩn bị chiến đấu thật khẩn trương. Toàn bộ thể đều hồi hộp, chờ đợi giờ súng nổ.
Từ giờ phút đó, Bộ Chỉ huy Tiền Phương được đổi tên là Bộ Chỉ huy Chiến dịch Đồng Xoài.
Riêng tôi, sau về giao diện, tôi được Ba Đình giao cho công tác văn phòng, một thứ thơ ký biên bản, cho văn phòng Bộ Chỉ huy qua sự điều khiển trực tiếp của Ba Đình. Khi bữa tiệc diễn ra cuộc họp tại văn phòng chỉ huy sở hữu, dĩ nhiên tôi là gió khôn ra trạm cảnh vệ, vừa làm công việc tiếp khách, vừa thảo một lô công điện, báo cáo theo lệnh của Ba Đình và Năm Thạch tường trình về Bộ Chỉ huy R và gửi đi các nơi liên hệ. Công việc đó phải hoàn thành một số bảng thống kê và tình hình tổng hợp, đúc kết các kết quả thi đua của các đơn vị trong thời gian huấn luyện tiền chiến dịch.
Hai chiều, phiên hoàn thiện. Nhưng công việc tổng hợp, thống kê của tôi phải đến 11 giờ mới hoàn thành.
Sáng ngày 7 tháng 6, tôi được lệnh đi đến bộ phận công tác chính trị để trao đổi bản báo cáo động viên chính trị của Đảng ủy chiến dịch, ba bản quyết tâm thư của Trung đoàn Q761, Q762, Q763 và một số bài viết khác để đáp ứng việc phát hành tờ báo Roneo phát hành «Thông tin chiến dịch» làm bộ phận phụ trách.
Với lề lối làm việc và phương pháp này, công tác viên tinh thần chiến đấu được nâng lên hàng đầu, quan trọng bậc nhất. Nó đã trở thành một thủ tục, một nguyên tắc được áp dụng từ lâu cho quân đội Cộng Sản Trung Hòa. Ngày nay trong cuộc chiến tranh này, nguyên tắc đó sẽ được áp dụng triệt để.
Tôi bụng dù chế độ này, khung trời này là một cái gì ghê rợn, đau khổ và thư giãn của một thế giới không có tự làm, không có cá nhân, không có bản ngã, làm tôi sợ hãi nhưng với những phương pháp làm việc đặc hiệu của nó, kết quả là một công trình nghiên cứu tính toán chi li, hết sức lực, hoạt động cần đến tinh thần chiến đấu của quân đội. Nó là một ưu điểm biết khai thác thác, hết sức khoa học. Khách quan, vô tư mà nhận xét, thực sự tôi không thể phủ nhận cái giá trị phương pháp thức mà người ta đã áp dụng nó. Đúng là một thứ «duy vật tuyệt đỉnh» khi người ta đem tư tưởng tâm trí, không thuộc về vật chất, nhào xà nó, biến nó thành vật chất, thành hành động. Có thể trên phương pháp ôn lý lý, nhiều người sẽ không chấp nhận «bản chất của tinh thần» là duy vật mà cho là một cách ngụy biện, một củng cố bất kỳ địa phương nào bởi «đề cao tinh thần», chấp nhận giá trị tuyệt đối của tinh thần thì sao còn là duy vật?
Cái câu chuyện làm tư sợi tóc bạch lý, nhảy vào giữa biển bọt tiền của học hiệu quả là điều tôi sợ nhất, dốt nhất. Nhưng trước mặt tôi, những công việc của người ta làm, quan niệm «xử dụng tinh thần» của người ta như là lối ứng dụng công thức toán cộng, toán trừ như nhìn đáp số qua máy tính điện tử. Người ta quan niệm con người như cái máy thì tôi còn biết nói năng sao cho hợp lý hơn?
Theo đó, để nâng cao tinh thần chiến đấu của quân đội đến mức sẵn sàng chết trước khi chiến đấu, chết không cần phải suy nghĩ, thắc mắc, người ta đưa cán bộ, chiến sĩ của mình lao vào một cơn bão, một mê hồn trận tâm thức, quay nhanh, rồi trôi thật nhanh xuống dưới dòng nước lũ từ trên đỉnh thác cao. Trước chiến dịch, người ta cố gắng làm cho mọi người tin, kế hoạch và ý đồ được dùng là vật liệu chính xác, là bài hát khoa học vô. Đánh là tất thắng, thắng một cách vẻ vang, dễ thương như bong tre, như ăn một chiếc bánh ngọt. Bài hát với học sa bàn, là chỉnh huấn chính trị, gây ý thức thù thù, truyền cái sức mạnh thù thù giai cấp, hoàng thù địch hoàng thượng cho đi vào từng thớ thịt, từng tế bào khỏe mạnh một.
Ngược lại, người ta cũng xây dựng một niềm tin tuyệt đối vào lý tưởng, thần thánh hoá lý tưởng, vẽ ra trước mắt mọi người một tương lai vô cùng rực rỡ, tranh lọc những hoa hào quang, hấp dẫn y như thật. Người ta đề cao sự hy sinh, chết cho lý tưởng cao cả như những á thánh tử đạo. Người ta chống anh hùng cá nhân chủ nghĩa nhưng lại bùng lên ngọn lửa anh hùng của cá nhân, bảo đảm là thứ anh hùng cách mạng, anh hùng dân tộc, chết vinh quang.
Rồi những kỹ thuật khác cũng được áp dụng. Hãy phát động chiến đấu lập thành tích, được xem phim Hoàng thù, phim chiến thắng, được đoàn văn công phục dịch, được tổ chức liên hoan là tốt nhất trong thời gian tiền chiến dịch, từ lúc bắt đầu học sa bàn, điều chỉnh huấn luyện viên cho đến chiến dịch khai diễn, không khí trong đơn vị lúc nào cũng được hoạt động vui tươi, phấn khởi, chỉ biết có chiến thắng. Đơn vị sinh hoạt tập thể trong ngày, không còn thì giờ rảnh để suy tư. Không khí cụ đó được nuôi dưỡng, được khởi động mãi. Những bài ca cách mạng, những bài ca chiến thắng được hát đi hát lại không ngừng. Báo chí với những bài cao hy sinh, đề cao anh hùng tính vv. được đọc chính trị cho đơn vị nghe, có hướng dẫn, phê bình đề cao vv..
Thử thách, công thức đó, được người ta áp dụng một cách khôn ngoan, tiến nhanh, khoa học làm những điều có thể làm được các chuyên gia chính trị, những đạo diễn xe đạp khéo léo, làm sao nó không tác động nhẹ nhàng vào tinh thần chiến đấu của chiến sĩ?
Vừa đi tôi vừa suy nghĩ bâng khuâng. Tôi nhớ những ngày còn ở Sài Gòn, tôi đọc báo thấy nhãn hàng ngày những tin tức chiến sự. Theo đó, nhiều người Mỹ và cũng nhiều người khác cho rằng lính Việt Cộng ra trận đánh như điên, chết như rơm vẫn không bước, chắc chắn trước khi ra trận chiến binh Việt Cộng thế nào cũng bị bắt phải uống một thứ thuốc kích thích, một độc dược về thần kinh kinh nào đó.
Bây giờ, ở đây những điều xảy ra chung quanh tôi, ngoài hiểu biết và tưởng tượng của mình, tôi đã hiểu vì sao. Những người không ở đây, làm sao hiểu được, đánh giá nổi bật những tác động tinh thần làm phương pháp và công thức động viên chính trị trên đây tạo ra. Phương pháp đó, công thức đó quả còn nguy hiểm gấp ngàn lần dược chất. Dược phẩm chỉ có thể giới hạn tình trạng vô thức, triệt tiêu bản ngã của con người trong thời gian ngắn nhất định. Sau đó nó sẽ trở lại trạng thái bình thường. Còn phương pháp kể về việc áp dụng liên tục ngày này sang ngày khác thì có thể người ta sẽ rơi vào trạng thái vô thức đến muôn đời.
Quả là một phương pháp hết sức lực khoa học, hay vô kể nhưng cũng nguy hiểm, độc đại vô song. Còn đâu nữa là sáng suốt, là một người bình thường như muôn ngàn người khác. Tôi thấy sợ hãi, sợ hãi thực sự là sự thật.
May, tôi không được ghép vào một vị trí chiến đấu. Không có người ta tồn tại trong cái sinh hoạt, cái không khí vô thức liên miên đó. Nếu tôi được đưa vào, liệu tôi vẫn giữ được sự nhận xét quan khách và những ý niệm, và nỗi đau chờ chờ, chịu đựng bất lâu nay.
Ngày 8 tháng 6, được xem là ngày «yên tĩnh» cái yên tĩnh ngạt thở của biển cả trước cơn bão. Ba Đình, Năm Thạch, Tư Thắng và Hai Chân, bốn người ngồi uống cà phê sữa bánh ngọt, quan tâm đã qua lúc còn ở Hà Nội những năm về trước. Dù người nào cũng có vẻ nhà hạ, hãy thoải mái thoải mái hết sức. Sau cùng, đánh dấu bài «Tú lơ khơ».
Riêng tôi, được thấy mình câu lạc bộ chiến thù thãi trong cái sinh hoạt của Bốn ông Tướng, tôi xách ví ra nhà cảnh bảo treo tòn ten đánh một giấc ngủ dài...
Trưa ngày 9, sau khi ăn cơm xong. Hải Chân và Năm Thạch sửa đổi cùng với một tiểu đội cảnh vệ biên soạn đường đến địa điểm của Trung đoàn Q672. Ở Ba Đình, Tư Thắng và tôi cùng với các cán bộ, dịch vụ y tế tại Bộ Chỉ huy động Tiền Phương cũng sửa soạn phương tiện, đi đến địa điểm mới dành cho chỉ dịch vụ chiến dịch.
Công việc của Hải Chân Chính ủy Tiền Phương, phải đi đến địa điểm tập tin Trung đoàn Q672 là một công việc cần thiết. Một công thức bất kỳ được dịch trước khi xuất quân ra mặt trận. Địa điểm tập tin là địa điểm được định sẵn chỉ huy. Bất kỳ vị trí nào cũng vậy, trước giờ lên đường ra mặt trận phải đến tập trung ở địa điểm tập tin. Địa điểm đó là địa điểm làm lễ "xuất kích" đúng theo thủ tục.
Bộ đội trung trước một bãi đất trống, tập thành nhiều hàng dọc, đơn vị nào riêng biệt theo đơn vị mọi người. Tất cả đều nguy hiểm, nghe Chính súc «báo cáo động viên» Khuyến khích nhét dò và thay mặt nêu lên mục tiêu yêu cầu của chiến dịch dịch cần phải đạt được. Những vấn đề khó khăn, thuận lợi ra sao, mức độ hy sinh sẽ như thế nào, hãy kêu gọi cán bộ chiến sĩ hãy nêu cao hệ thống truyền thông của các đơn vị, các thành viên phải xung quanh phong trào mẫu, vượt lên trước lập công đầu vv.. kích thích hy sinh dũng cảm trong chiến đấu, thi đấu cùng nhau cố gắng vượt qua để được "chỉ tiêu" đề ra.
Kế đó là trao cờ luân lưu «quyết chiến thắng», toàn đơn vị tuyên xưng «trước Đảng», đọc «quyết tâm thư» trước Chínhủ đại diện Đảng. Thế rồi, theo thứ tự, đơn vị tiền tiêu tài khoản cờ, dẫn đầu đoàn quân đi ra mặt trận, trước mặt Chính Thủy.
Thủ tục trên đây là thủ tục động viên tinh thần cuối cùng, mà theo Đảng, có một tác dụng phấn khởi động vô cùng lớn, góp phần quyết định chiến thắng trong chiến dịch.
Lần chiến dịch Đồng Xoài này, Trung đoàn Q762 được chỉ định làm đơn vị chủ công, dĩ nhiên Chínhủu Tiền Phương tức Hải Chân phải đến làm lễ xuất kích. Còn những đơn vị khác, Trung đoàn Q761, Q763 vv.. vì các địa điểm tập kết xa xôi, Bộ chỉ huy Tiền Phương không đến được, Chínhu Trung đoàn thay mặt thực hiện.
Đáng tiếc, Hai Chân đi mỗi mình đã quá đủ nhưng có Năm Thạch cùng đi, thêm phần quan trọng làm vững chắc quân hơn. By Cầm là tư lệnh, là tác giả kế hoạch chiến dịch, người hồi phục ai hết trong công việc đầu tiên, thi tài năng tại chiến trường miền Nam.
Hải Chân và Năm Thạch chống viết lên đường rồi thì Ba Đình, Tư Thắng cũng mang xắc-cốt lên vai, dẫn tôi và hai cận vệ ra nhà cảnh bảo vệ leo lên xe «díp» chạy đến chỉ huy sở mới. Những anh em khác lục đục theo sau.
Tại đây, các bộ phận bảo vệ, điện đài thông tin đã được chuẩn bị hoàn tất. Hệ thống công sự, giao thông hào, bố trí cảnh giới cũng như hệ thống thông tin, điện thoại trên mặt đất đã tiến gần xong.
Trời bắt đầu mưa rồng, tối đậm. Tại chỉ sở hữu, Hải Chân và Năm Thạch cũng đã về tới. Trong cơ sở hoàn thiện bằng vải cao su, nền đất được đào sâu thành công phòng thủ, toàn bộ Bộ chỉ huy chiến dịch ngồi xung quanh hai thùng gỗ thông kê trống làm bàn làm việc.
Ăn xong tối bắt đầu. Trên bàn, thau tráng gỏi gà trộn rau răm với bắp cải, có dầu nền, thơm phưng phức. Hai bảo vệ muối chanh cho bên cạnh. Hai đầu bàn là hai ly lo to, lỗn ngổn Quý đá cục vuông vắn, đều nhau. Đọc theo bờ đất «công sự» hơn cường chai bia để lộn lộn với bất kỳ xắc cốt, máy điện thoại, bình trà vv..
Hai cảnh bảo vệ và anh nuôi chạy lại từ bếp tạm thời, bằng cách nào đó hơn kích thước. Quanh bàn, Hai Chân, Ba Đình,Tư Thắng, Năm Thạch, bốn ông tướng ngồi nhìn nhau nói chuyện vu phồng, dù rằng những giờ tới đây, chiến dịch sẽ bắt đầu, núi rừng Đồng Xoài sẽ chìm trong lửa biển và máu, bom mìn rền trời.
Bữa ăn hôm nay, làm bộ phận Hậu Cần chuẩn bị từ trước. Muốn dành cho những thủ trưởng cao cấp của mình một cái gì đó đặc biệt, để chứng minh ý thức bồi dưỡng cán bộ, phục vụ Đảng với tinh thần trách nhiệm nhiệm cao, bao giờ cũng chăm sóc sức khỏe cán bộ cao cấp từng li, từng tí, từng gói ăn giấc ngủ, từ một đòi hỏi thông thường. By row cán bộ cao cấp của Đảng phải được hưởng một chế độ đặc biệt. Đó là danh sách chính. Hồ hồ tại miền Nam hôm nay, có được mấy người đâu?
Gà do Hậu Cần khu A mua cung cấp. Rượu bia, nước ngọt vv.. cho đến những vật dụng khác cũng vậy. Công việc nào đó trong bữa ăn của Bộ Chỉ huy có được rau cải tươi, thực phẩm tươi đó là trách nhiệm là trách nhiệm của hậu cần, của quản bộ bảo vệ. Chỉ trừ trường hợp «vô phương cạy gỡ» không thể tìm ở đâu được thì thôi nếu có thể tìm được định nghĩa tốt nhất bằng mọi cách phải thực hiện cho bất kỳ lúc nào được.
Chiến khu, núi rừng không có thì tìm ở đồng bằng. Đồng bằng không có thì chọn lệnh cơ sở thu mua, tiếp sản phẩm mua ở Bến Cát, ở Bình Dương ở Sài Gòn, có sao đâu! Chuyên tải các chương trình đã có chiến dịch. Mở bằng xe, không tải bộ dữ liệu.
Đảng dạy rằng, có thể bộ là "vui vẻ" của Đảng. Nên đặt chính sách chính sách là một danh sách chính, ngang hàng với các chính sách khác của Đảng. Khi đã bước chân vào đây sống trong thế giới này, dù là quần áo hay quần áo ngoài đảng, dù là cán bộ hay chiến sĩ, ai cũng được giáo dục biết rõ điều đó để không phải thắc mắc, suy bì về những tiêu chuẩn được thỏa mãn của từng loại có thể bộ đồ. Hoặc tại sao mình lại phải có bổn phận phục vụ chug, khổ đau còn hơn cả lúc còn ở nhà chăm sóc, lo lắng cho cha mẹ mình?
Ở gia đình, là con, con có thể lười, không kiếm thức ăn ngon về cho mẹ. Không giăng mùng cho cha mẹ ngủ mỗi tối, không lo từng xà phòng để tắm rửa, không chiều một thị nguy, thói quen nào của cha mẹ, không sao cả. Nhưng ở đây ở thế giới này, khi được đưa vào hàng cán bộ cấp cao, được xử lý ở chế độ cần thiết, vệ sĩ, thì những ai được chỉ định làm nhiệm vụ, vệ sĩ, những công việc trên đây nhất nhất phải vui vẻ làm tròn. Phải thể hiện mình được sung sướng, được làm sạch bằng cách sử dụng một cách thoải mái, có thể làm hài lòng. Phải chiều từng thói quen, phải biết đáp ứng những thị hiếu riêng, phải chăm sóc từng chút một vv..
Nhiệm vụ không cần thiết đó là nhiệm vụ bảo vệ mà là của tất cả các bộ cấp dưới có thể, bất kỳ chiến dịch nào ở bất kỳ đâu, ở bất kỳ vị trí nào khi có thể cấp cao nhất.
Thau gỏi gà trộn rau răm, bắp cải, dầu xoa với mấy lạ đá, mấy chai bia hôm nay, về giá vật chất nó không có ý nghĩa gì nhưng nó nói cho tôi biết hàng trăm ý nghĩa khác.
Ngồi bên thềm đất, căn cứ gốc cột, tôi cài chửa mấy cái quai dép của mình, như không để ý đến hoạt cảnh chung quanh. Tôi ăn cơm chiều rồi. Ăn từ này với những cán bộ chiến đấu khác tại bếp của anh nuôi.
Biết sao giờ? Đành là tôi phải ngồi đây. Ngồi đây, trong lúc mọi người bận rộn phải lo chăm sóc bữa ăn cho «mấy anh lớn», tôi đành phải tạo cho tôi công việc chữa dép để thấy mình không nhàn hạ, thừa thãi. Đá huyền bí đã có sẵn trong hai ly quan tâm, tôi có khui rượu bia hầu hạ thể cho Bộ chỉ huy của tôi, nhưng không hiểu sao tôi không đứng dậy nổi và làm công việc đó được.
Dù công việc hết sức nhẹ nhàng. Hoặc tôi có thể mời, có thể nhã nhặn, lễ phép tip một vài câu vui vẻ, xin vui lòng, biểu thị được tinh thần phục vụ, sự lo lắng của tôi với cấp trên. Ấy thế nhưng vẫn không. Rõ ràng, tôi là tiền thật.
Tôi cứ vón cục tới, kéo lui mấy cái quai dép vào đôi dép thoáng. Tôi nhớ hồi chiều, vớiphong cách sung sướng, đôi mắt sáng lấp lánh, tay súng chống cà phê tht, tay ôm cái bình thủy thủy nước đá địa phương của Ba Vinh từ chiếc xe «díp» đậu ngoài đường mòn Bão hả đi vào khỏe với Ba Đình.
Bá Vinh cho biết cái «phi-di-đe» chạy dầu hôi của dược khu A mấy bữa nay hư. Phải chữa bệnh trong đêm vài ngày rồi mới «chạy» được, Đảng ủy khu A và mấy đồng chí Dược tiếp tục cho «chạy đá» để kêu gọi là chút quà mang đến, tận hưởng cuộc phục vụ Bộ Chỉ huy trong những ngày khổ đau tại khu A. Và cũng là để chúc mừng cho chiến dịch được đại thắng lợi, lập thành cống hiến lên Bác Đảng...
Ba Đình nhạt mắt, phê: «Mấy đồng chí bày vẽ quá. Hãy đồng chí có lãi làm cho tôi dịu đi thụ thụ thiếu ý thức bảo vệ gian khổ rồi đó nhé!» Được câu phê đó, mắt Ba Vinh cũng sáng bóng lên. Miệng cười toét rộng đến mang tai.
Kể ra, mấy cục nước đá lạnh kia, ở thành phố nó có ý nghĩa gì. Chỉ cần ít tiền. Giữa rừng sâu, hoang vắng thế này, quả nó là một kỳ công, một cái gì khó khăn quý giá thực. Rồi từ xưởng, Dược ở «Mã Đà cầu dây» mang chuyển qua hàng năm bảy cây số, bơi lội bộ mới đến đường xe. Và chiếc xe «díp» chạy như trâu điên từ đó đến đây, giả có mỗi bình nước đá địa phương. Phải giá trị của nó lớn lắm, Ba Vinh đáng được hưởng lời «trách yêu» đó của cấp trên.
Cho đến những thịt bắp cải mang từ chợ Bình Dương về đây, những món cọng rau răm, rau thơm từ một miếng tràn nào xa lắc, những trái chanh, ớt trái từ bên kia quốc lộ 13, Vĩnh Tân, Bình Mỹ, mấy con gà vv.. không quý nhưng là cả một công trình, nói gì đến những chai bia...
Tôi ngồi rút qua dép với sự suy nghĩ bâng quơ
Tôi đứng dây, xoăn vào chân. Phía trong, bữa ăn của Anh Hải, Anh Ba, Anh Tư, Anh Năm đã bắt đầu. Đúng là bữa ăn "ưu điểm", "bồi dưỡng cán bộ" trước giờ dịch. Ly bia lạnh bọt được vỗ tay nhau.
Tôi đang thử đi về phía bếp. Chờ đợi dù Bộ Chỉ huy ăn xong tôi sẽ quay trở lại. Mưa vẫn còn phảng phất. Tôi nghĩ giờ này các anh em chiến binh Trung đoàn Q762 chắc chắn đã tiếp cận bên cánh đồng.
Hơn một giờ sau, tôi trở lại đam mê. Trời tối om, ngửa tay không thấy. Xác định lá và cây mục tạo ra những sản phẩm thú sáng lân tỉnh, tràn khắp rừng. Căn cứ chỉ huy sáng lên qua hộp đèn pin câu lạc bộ bóng đèn, pin thứ hai dành riêng cho quân đội. Cuối cùng ăn xong từ lâu..
Bàn được dọn dẹp. Bên trên, trước mặt mỗi người là một loại cà phê sữa đậm. Hộp thuốc «Craven» mở đầu. Hút thuốc tản nhiệt cả nhà hầm. Hai máy điện thoại đen và trắng lạnh lùng, đặt ở góc bàn.
Bên cạnh hai máy điện thoại là Ba Đình. Kế đó là Hải Chân. Đối diện với Ba Đình là Năm Thạch và Tư Thắng. Cả bốn người đều yên tĩnh, không ai nói với ai một câu nào.
Riêng tôi, tôi tự pha cho mình một ca đầy cà phê so sánh, ngồi lên leo cây kê ở sát cửa, bậc đất làm thang lên xuống căn hầm. Tôi vừa chà xát những cơn đau phê phê, vừa nhìn ra ngoài trời đêm dày đặc, lắc cà phê những tiếng mưa rơi nhẹ hạt trên cành lá.
Chung quanh, nhiều căn đốt nằm trên đất, đèn chai đỏ đốt đốt giang giang. Tôi vẳng nghe tiếng nói chuyện rì rào, mời gọi điểm qua những tiếng cười lẫn trong tiếng «tít tít ta ta ta...» của căn phòng cơ yếu ở né bên. Giữa những giây phút thư giãn, bóng đèn thoáng đãng qua thoáng lại của những người xông hơi tới lui.
Một thiết bị đốt lửa bổ sung. Tổ anh nuôi đang nấu cháo phục vụ bữa ăn đêm.
Chợt từ phía bên cơ phận của bộ phận «cơ yếu», ba bốn cây đèn pin loé lên soi về phía sau tôi. Ba người vừa đi tới vừa thì thầm nói chuyện.
Đi đầu là anh Tám Paul tham mưu phi Bộ Chỉ huy Tiền Phương. Theo lời anh em nói cho tôi biết lúc còn ở miền Bắc, Tám Paul mang quân hàm Trung Tá. Năm 1946, Paul là một trong những người điều đình cùng với Pháp tại Nhà Hát Lớn Hải Phòng. Trước đây, trong Chiến dịch Bình Giã, Paul là trung đoàn trưởng một trung đoàn. Sau chiến dịch khi rút quân về đây thì được đưa về Bộ Chỉ huy tiền Phương làm Tham mưu. Paul trẻo, cao thận, mũi cao nhìn như Tây lai. Không hiểu sao, cho đến ngày nay anh ta còn giữ cái tên Tây ấy làm gì? Và các bên cũng chấp nhận cái tên đó kể cũng không biết rằng anh ta Việt hoá từ Paul sang Nguyễn thế Bôn
Đi kế Tám Paul, là Tám Lành. Tám Lành tức bác sĩ Tân Hoa, Nguyễn văn Hoa. Trong những ngày kháng chiến Pháp tại miền nam (1945-1954) bác sĩ Hoa là quân y viện phó khu 7 rồi Phân liên khu vực Đông. Năm 1948 Hoa bị Pháp bắt, sang 1949 được trao đổi tù binh với một viên bột cán khác trong số đó có cả bác sĩ Nguyễn Thiện Thành. Tập kết ra Bắc, Hoa được đưa sang Liên Xô làm nghiên cứu sinh tu nghiệp tại Viện Y học quân sự Mát-sco-va (Moscow) và được phong quân chức trung tá quân y.
Từ một bác sĩ nội khoa, Hoa được chuyển sang ngành quân y chiến lược, nghiên cứu chuyên sâu, ước lượng, đánh giá tổn hại, tốc độ thương vong cho những trận đánh, mở chiến dịch, tỷ lệ, thống kê vv.. Quả là lần đầu tiên trong đời tôi mới được nghe nói đến một chút mới về y học quân sự này. Hoa được giới thiệu về Nam hơn một năm nay, là Phó Phòng Quân Y của R với cấp bậc Phó Tiến sĩ Y học làm Liên Xô cấp cho.
Lạ thật, cái cấp bằng Phó tiến sĩ này cũng là lần đầu tiên tôi được nghe nói đến. Tại sao không phải là Tiến sĩ như các nước khác trên thế giới, lại có cấp Phó Tiến sĩ? Tôi tò mò hỏi một bác sĩ khác thì được biết tại Liên Xô, cấp bằng Phó Tiến sĩ Y học là một cấp bằng đặc biệt để cho những người không mang quốc tịch Liên Xô, dành cho các nước anh em trong xã hội chủ nghĩa. Còn nếu là dân Liên Xô, cũng học chung một trường, chung lớp, tài nghệ gần hơn đi nữa, cấp bằng vẫn là tiến sĩ. No zoom. Thành ra tiến sĩ của ta là tiến sĩ của Liên Xô.
Lối đi thích trên đây tất nhiên không làm tôi hài lòng chút nào. Tôi hỏi thêm thì đồng chí bác sĩ đó đắp vai cười, bảo chỉ có trời và đồng chí Khơ rút sốp (Khrushchev) biết! Tôi cũng cười. Kiểu này là kiểu chơi cha ở đây. Cũng là đồng chí với nhau, cùng là anh em «thân thiết nhung thịt» trong phe xã hội chủ nghĩa với nhau lại giở trò chơi kỳ thị «chơi cha», coi sao được.
Anh em chung quanh, ngay cả Bộ Chỉ huy của tôi, khen Tám Lành tức Tám Hoa không tiếc lời. Về giá trị chính xác, thực tế sau khi tổng kết chỉ sai số 1% đến 2%, cài đặt kế hoạch điều trị, chuẩn bị thuốc, điều động, sắp xếp bộ quân y đâu vào đó, khít khao vv..
Vì vậy, ở chiến dịch Bình Giã, giờ đây là chiến dịch Đồng Xoài, Tám Lành được Bộ Chỉ huy R chỉ định thay mặt cho Phòng Quân YR (cơ quan quân y cao cấp nhất Miền Nam, trực thuộc Cục Hậu Cần) tại Bộ Chỉ huy Tiền Phương, tham gia quyết định kế hoạch chung, điều khiển chiến dịch.
Sau Tám Lành là Tám Thành, một bộ giá trị chính từ Cục Chính trị R và Quân ủy Miền gửi sáng hỗ trợ cho Hải Châu. Đi sau là Năm Nguyên, một bộ phận của Cục Hậu Cần.
Tôi đứng dậy tránh sang lên, nhẹ nhàng cho bốn bước xuống. Chưa bước xuống Tám Paul hấp hối báo cáo:
- Báo cáo anh Ba với anh Năm, các đơn vị của mình đã tiếp tục hoàn thành theo kế hoạch rồi ạ! Tình hình yên tĩnh, thuận lợi. Không có sơ đồ hay trở về bất cứ điều gì xảy ra.
Ba Đình Nếp miệng:
- Tốt! Ông ta xuống đây!
Hai Chân đứng dậy gọi vọng ra:
- Chú Hậu đâu! Pha bổ sung ít cà phê, chú Hậu!
Có «ạ, có!» vang lên ở bên trái căn hộ. Rồi tôi nghe có tiếng cây rung, rơi nước sâu và tiếng xào xạc. Ánh đèn flash tăng lên. Thì ra Hậu và mấy chú bác sĩ, cần phục vụ Bộ Chỉ huy cường nylon nóc, căng thẳng ở đó hồi phục dù tôi không hay. Bây giờ, có mấy chú ý tôi mỏng thế này. Vậy thì, chốc nữa tôi phải bồng bềnh đến «hạ trại» chung với vài chú bác sĩ cho vui. Đêm nay chắc chắn là Bộ chỉ huy đua nhau sáng suốt để theo dõi trận đánh, chứ tôi có thể thức để làm cái thống chế gì?
Năm Thạch rút ngắn trong xac mảnh bản đồ lớn vẽ sa bàn đánh, mở ra trải nghiệm lên bàn làm việc.
- Các đồng chí đã liên lạc với các đồng chí chưa nổ? Đã sẵn sàng rồi chứ?
- Dạ, đã sẵn sàng rồi, anh Năm!
Ngồi xuống tạm bằng cây rừng trầm xuống đất, Tám Paul tiếp:
- Anh Sáu Khâm mới điện về cho biết, chốc nữa khi đường dây mắc xong, Ban Chỉ huy Q2 sẽ gọi điện thoại về báo cáo trực tiếp với anh.
Không đầy năm phút sau điện thoại trên bàn reo vang. Ba Đình cười, mặt rạng rỡ, vừa thu ống nói, vừa miệng:
- Chà! Dữ ác! Mình đang mong muốn hơi thở!
Mọi người im lặng nhìn chớp vào mặt Ba Đình. Ba Đình thông qua áp dụng ống nói vào miệng:
- Alo! Sáu Khâm hả! Ba Đình đây! Q2 có điều gì chưa biết anh?... Ờ! Tốt! Cứ thế mà làm. Có gì cứ gọi về cho biết... Ờ, thôi nhé! Alo! Tám Vân!... Anh nghe rõ chứ? Anh nghe tôi nói chuyện với Sáu Khâm chứ?... Thế nào? Q1 có gì chưa biết?... Alo. Ờ... Alo! Út Thới có đó không? Đình đây!... Sao? Khu vực sân bay thế nào?... Ờ! Anh em chiến sĩ Q3 thật giỏi đấy! Lính đồng bằng mới lên rừng núi chiến đấu mà đã thích hợp chiến trường nhanh như vậy, tiến bộ quá rồi! Thôi nhé! Nói một lần mà cả ba nơi cùng tiện nghe biết bao nhiêu. Nếu cần thảo luận, thế lại hay, hỗ trợ thì giờ.
Gác ống nói xuống giá, Ba Đình cười, đưa tay nhẹ nhàng vào bụng:
- Xong rồi! Tốt! Chào nhé! Hiện tại, công việc chờ đợi kết quả của cô ấy đang diễn ra ở khắp mọi nơi nơi báo cáo. Hy vọng trong một vài giờ là chính mình tém gọn điểm Đồng Xoài. Vì vậy với Bình Giã, hương thơm của mình kỳ này hùng hậu hơn nhiều. Ở Bình Giã đâu có sơn pháo hỗ trợ? Cũng chưa được xử lý bằng súng và súng phun lửa. Khả năng xử lý của mình được thực hiện trong 6 giây. Tiền đồng chí Trung Quốc vĩ đại. Firefire của Mỹ chỉ có một bình chứa của Trung Quốc đến hai bình. Khả năng gấp đôi.
Tám Paul cũng cười hì hì:
- Hiện tượng này kêu nó trời cho anh Ba xem. Hạ xong Đồng Xoài là vang dội thế giới đó, anh Ba!
Gió rừng đêm mưa nghe lạnh. Tôi lấy chiếc khăn rằn quanh cổ. Tôi tư vấn hết thuốc rê này sang thuốc rê khác, đốt liên miên.
Chợt tôi nghe về hướng Tây có tiếng đại bác nổ rền. Một tiếng hai tiếng rồi xếp hàng. Sau đó là tiếng đại liên chuỗi dãn liên miên như mưa theo cơn gió Tây Nam vọng lại. Tôi giành lấy mình tiền quay nhìn vào trong.
Tất cả mọi người cũng xoe trong mắt nhìn nhau. Màu sắc nổi bật. Im phắc phắc. Không khí như ngộp, căng thẳng tột độ.
Ba Đình nhỏ đứngm dậy, la lên:
- Gì vậy? Pháo binh hay pháo binh của mình? Trời ơi! Q2 làm gì vậy?
Năm Thạch, đôi mày mím lại, tay chộp tiền ống nói sảng khoái lên, quay lia lịa:
- Alo! Alo! Sáu Khâm! Út Thới! Alo! Alo! Sáu Khâm Út Thới nghe không? Bộ Chỉ huy đây! Báo cáo tình hình mặt trận ngay lập tức! Lộ rồi phải không?... Hả? Nói to lên, nghe không rõ.. Hả?... Tại sao? Phải được tiết lộ? Cho điều dưỡng gấp. Năm phút sau báo cáo kết quả. Alo! Alo! Còn Út Thới, thế nào? Cánh sân bay yên tĩnh?... Ừ! Ừ!... Được... Tốt... Ừ! Ủa! Gì vậy Út Thới? Alô Alô! Út Thới! Út Thới! Alô, Alô...
Trán Năm Thạch mồ hôi rịn đều. Năm Thạch dậy dậy như lò xo bật lên:
- Alo, Alo... Út Thới!... Rồi rồi!
Năm Thạch mạnh mẽ nói xuống giá:
- Rồi rồi!
Mọi người chăm chú Năm Thạch Bát giờ, hỏi sâu
- Gì vậy anh Năm? Gì vậy anh Năm?
Môi Năm Thạch run run
- Cánh Đông của Q2 chiến đấu tự nhiên ở trong bắn ra như mưa. Chưa biết nguyên do, Sáu Khâm đang cho điều kiện tốc độ. Còn Q3, yên tĩnh. Cánh phía Tây sân bay yên tĩnh. Nhưng Út Thới đang nói chuyện với tôi không hiểu tại sao bị ngang, không còn nghe được gì hết. Đường điện thoại lưu trữ? Máy chủ bị hỏng? Vô lý! Hay việc gì đã xảy ra?
Hai chân đập tay xuống mặt bàn:
- Chắc chắn là lộ rồi!
- Lạ! - Ba Đình lam bẩm sinh- Không thể chiến dịch hiển nhiên!
- Đoàn xung kích tiền sát Q2 thẳng thắn lắm!
Năm Thạch nói:
- Không xử lý được! Cũng có thể là một cuộc thực thi tập tin phòng thủ bất ngờ. Bởi minh bạch trong thời gian qua, theo dõi điều nghiên cứu tôi đã tìm thấy cứ vào quảng 10 bữa, nửa tháng phản đối nó trong cộng đồng thực tập phòng thủ, vòi sen một lần y như bị ta tấn công thật. Mà cũng có thể... biết đâu trong số dân công có người vượt qua được sông Bé báo tin cho chiến tranh biết! Hay ngắt...
- Cũng không chắc! Tốt nhất là bình tĩnh chờ xem Sáu Khâm báo cáo ra sao! Nếu hiển nhiên, tất cả đều có cơ chế cho Dakota thư giãn trái sáng, rồi khu trục, thăng thẳng đến điểm hỗ trợ! Đàng này, chưa có gì hết.
Ba Đình, Năm Thạch, Hải Chân đối thoại nhau không ngừng. Tư Thắng ngồi há mồm, vểnh tai chăm sóc theo dõi cuộc đối thoại, không phát hiện được biểu hiện nào. Tám Paul, Tám Lành, Tám Thanh và Năm Nguyên cũng im mỏng thít.
Năm Thạch nóng bỏng với tay lên bờ đất kéo máy bộ đàm bỏ tên xuống chênh lệch từ tối đến giờ. Khi đó Ba Đình gọi tôi.
- Đồng chí Vũ Hùng! Nhờ đồng chí mở xac-cốt của tôi, để bên gốc cột đó! Đồng chí đưa ra bản đồ cuốn tròn đó cho tôi.
Tôi là một người nổi tiếng rồi nhoài ra, rút ​​​​cuộn bản đồ cuộn tròn luồng ngang xắc-cốt của Ba Đình, đưa xuống:
- Dạ, đây anh Ba!
Năm Nguyên trợ kiếm cho Ba Đình, Năm Thạch đã mở máy bộ đàm, tiếng rè rè vọng ra, Thạch ấn nút, kê sát vào thổi phù phù mấy cái.
Năm Thạch chưa chuông điện thoại, chuông điện thoại trên bàn chuông reo lên thưởng thức. Ba Đình suy dốc người tới chụp!
- Alo! Alo! Đình đây!... Sáu Khâm hả?... Ừ! Ừm!... Sao? Lò quay hả? Chết rồi! Pháo bảo nó nện đúng vào tất cả các vị trí tiếp theo của ta?... Rồi sao nữa?... Ừ... Út Thới hả? Cũng bị hả?... Đường dây hả...
Tôi nghe tiếng Ba Đình chép miệng, thở dài sườn sượt, xen lẫn với tiếng Năm Thạch bối rối nói vào máy bộ đàm:
-... Được rồi! Năm Bê yên tĩnh. Chờ đợi biểu thức Năm. Yên tĩnh...
Và tiếng Ba Đình ra lệnh:
- Hãy nhớ cẩn thận để bảo vệ đường dây điện thoại. Q2, Q3 nghe đây, cứ mỗi phút một lần, liên lạc về Bộ Chỉ huy một lần, cho đến khi có lệnh mới. Tuyệt nhiên không thể nổ súng. Bất cứ điều gì dưới hình thức nào cũng không thể nổ súng được. Kiên nhẫn chịu đựng. Lệnh trái phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Tiếng súng lớn nhỏ từ mặt trận Đồng Xoài vẫn vang lên dồn dập, kéo dài hơn mười phút qua. Không suy giảm. Chuông điện thoại vẫn reo liên hồi. Và tất cả người có mặt tại Bộ Chỉ huy, ai cũng nóng sốt nhỏ, trong trạng thái thần kinh căng thẳng cực độ.
Tôi cũng là người cuốn theo. Tình hình tại mặt trận đang bước vào những phút hồi hộp, gay go ác. Qua điện thoại, Sáu Khâm trung đoàn trưởng trung đoàn Q762 báo cáo về, gần như liên tục từng phút một chứ không phải là năm phút nữa.
Những lời báo báo cáo cho mọi người biết, sau khi tiếp cận, vây quanh cứ điểm Đồng Xoài nhẹ ba phút phút, chiến sĩ Q762 chưa đào xong công sự chiến đấu, kẻ mới đào được vài tấc sâu, người mới đào xong một khoảng đất nhỏ «chó tít đuôi», người còn sống sót xúc đất thì bất thình, bao nhiêu súng, bắn nhỏ từ các công sự phòng thủ bên trong ra như. Hơn khôn cây cối 60, 81 rồi dàn pháo 74, 105 thi nhau bắn ngọc ra ngoài không ngừng nghỉ. Đại liên, trung liên, tiểu liên, súng cá nhân cũng là loạt từ các lô-cốt, các lỗi châu mai xối xả khạc đạn.
Ác một nỗi, bao nhiêu đạn pháo, lộc, đại liên, trung liên lớn nhỏ đều nhuyễn vào tuyến tiếp cận của Q762. Lúc đầu tưởng chỉ có mỗi Q762 «bị nạn» nhưng mấy phút sau Q763 ở cánh Tây sân bay cũng được «chiafire». Đường dây điện thoại bất ngờ, cắt câu nói của Út Thới và Năm Thạch trước đây.
Dĩ nhiên sự tổn hại không thể tránh khỏi, dù cho công sự chiến đấu có đào xong rồi cũng vậy. Huống hồ, chiến sĩ đang «lòi lưng», khơi khơi trên mặt đất giữa mưa pháo, bắn xuống tung lên và vũng thẳng, xuyên phá cày mặt đất.
Theo thời gian, con số thương vong của Q762 tăng lên.
Trong vòng 15 phút, 2 chết 8 bị thương.. rồi 9 chết 23 bị thương... Tăng lên, tăng lên mãi.
Cuối cùng, như không thể chiến đấu được nữa, Sáu Khâm xin phép nổ súng tấn công. Bởi vì bây giờ vương quyền tập trung bắn đúng vào tuyến tiếp cận ở chính điện. Đại đội chủ công phụ trách «mở đột phá» đã bị thương nặng nề. Nếu không được phép nổ súng thì toàn đại quân sẽ đi bảo tồn vì cảnh làm bia chiến đấu xạ, pháo, lộc lộc «giã Giàu» xuống lưng như mưa.
Về bảo mật thì chiến sĩ Q762 đã bảo mật rất tốt. Tuyệt nhiên không gây ồn ào, không để lộ một khoảng thời gian nhỏ, khả năng phát hiện được.
Bây giờ là 9g30 giờ Đông Dương, tức 10g30 giờ Sài Gòn, giờ G quy định, còn đến những 2g30 phút nữa.
Năm Thạch mồ hôi có lưỡi, Ba Đình, Hải Chân, Tư Thắng và mọi người thở thở, hồi hộp nhìn nhau trao đổi quyết định trong thoáng chốc. Đoạn Hai Chân gật đầu, lấy hít ống điện thoại.
- Alô, Alo! Q2, Q3 nghe đây! Nhân danh Đảng, tôi yêu cầu các đồng chí bình tĩnh. Mặt trận của Đảng bắt đầu diễn ra với tốc độ trong vòng vài phút để các đồng chí biết quyết định tối hậu. Sẽ chỉ thị các đồng chí trong vòng vài phút nữa.
Sau đó là một mặt trận bắt đầu được xem. Cũng từng ấy nhân vật: Hải Chân, Ba Đình, Tư Thắng, Năm Thạch nhưng giờ đây tiếng nói của Đảng là tiếng nói quyết định. Vai trò Bộ Chỉ huy quân sự lạc hậu ra sau, miễn cưỡng cho vai trò Trò chơi Mặt Trận mà, ở đây, Chínhủ Hải Chân là bí thư.
Paul, Lành, Thanh, Nguyên dậy, «tự động rút lui» bước lên mặt đất, đi ra ngoài. Họ hiểu «Bữa tiệc mặt trận» là một cuộc họp quan trọng dành cho các thành viên, những tướng lãnh. Họ không có quyền, không có lý do gì để bén lại gần. Rút lui là phải, dù không ai nhanh trí, ui ra. Và cũng không có chủ đề quan tâm đến họ.
Thấy vậy, tôi cũng kết nối đuôi theo họ, định sang cơ chất bên kia để «tránh chỗ cho người ta làm việc». Nhưng bỗng có tiếng Năm Thạch gọi tới.
- Đồng chí Bôn, đồng chí Lành, đồng chí ở đây. Có các đồng chí dự trữ cũng không sao mà! Tôi đang cần các đồng chí...
Bôn dạ tăng một tiếng rồi quay trở lại. Lành, Thành, Nguyên cũng rón rén bước theo. Còn tôi, thực cười nhăn cười. Đi không biết đi đâu, mà ở thì... nó làm sao ấy. Người dự thi, tôi chỉ là quần chúng hạng bét, người ta sẽ nghĩ sao về tôi, dù cho tôi chỉ ngồi ngoài hàng hiên?
Thôi thì... tôi lại ngồi dựa cột, chứ có lẽ ngồi ngoài rừng ngẫu hứng những cơn mưa sa? Bên trong «đồng chí Năm Thạch» phát biểu ý kiến ​​trước tiên, nêu lên nhận xét là từ trước đến giờ, cứ điểm Đồng Xoài vẫn cứ thực tập phòng thủ thụ động luôn. Y như đánh dấu thật. Ở trong cứ việc bắn ra, hãy sử dụng sẵn những mục tiêu được lựa chọn, xác định đó là địa điểm tốt, nếu có tấn công, «Việt Cộng» sẽ sử dụng điều đó để làm công sự. Có thể đêm nay vô địch ở Đồng Xoài tình cờ thực tập phản công đúng đắn trong cuộc chiến chọn lọc trong đêm.
Tai hại là tai hại ở «lộng giả thành chân». Do đó, Q762 phải ráng chịu đựng, hiển thị chịu đựng. Dù có thương mại thế nào chăng nữa, cũng phải chịu khó cho qua loạt đạn thực tập này. Sau đó sẽ thôi, đi ngủ, rời công sự. Chôt «ta sẽ trả thù lên đầu giặc», sẽ «bắt giặc quỷ nợ máu» «ta sẽ chiến thắng vẻ vang đúng theo kế hoạch đã dự định».
Năm Thạch nhấn mạnh thêm:
- Yếu tố quyết định thắng lợi là yếu tố bất ngờ. Không ngờ, vương quốc mới hoàng mang, không đáp ứng được chuẩn bị, phản ứng. Địch mất tinh thần trong khi ta tỉnh táo, chiến đấu hăng say. Đạt được yếu tố bất ngờ, với lực lượng, lực lượng của ta hùng hậu như vậy, kế hoạch lại đúng, chính xác thì kết quả chắc chắn là chín chiến thắng một sự hòa hợp. Ngược lại, thiếu yếu tố bất ngờ thì năm thắng năm thu. Theo ý kiến ​​tôi, cách tiết kiệm máu hiệu quả nhất trong đêm nay là giải quyết, chịu đựng. Giữ đúng giờ G. Byruit chỉ thực tập trong một thời gian ngắn. Hồ hồ, súng nổ bây giờ là ta thiết bị động, được đánh phủ đầu. Bản dịch đang được chuẩn bị đầy đủ tại công ty...
Có lẽ vì tình hình gấp rút, mà Năm Thạch phân tích đại quá. Hai Chân ngắt ngang «kê ngăn tủ» vào miệng Thạch:
- Nếu hiện tại đang tấn công ta thực sự, không phải thực tập thì sao?
Năm Thạch khựng lại ngay
- Cái đó... cái đó... cũng có thể, nhưng tôi thì không như vậy. Dựa vào kết quả nghiên cứu, dựa trên những quy định của pháp luật mà tôi nắm vững, các đồng chí hiểu cho không phải tôi chủ quan, khinh vương đâu.
- Tôi thì tôi đã giành được chiến thắng. Không lẽ chúng ta cứ bắt các chiến sĩ của ta làm bia cho chiến đấu, đổ máu, chết một cách phi lý? Con số thương vong của Q2 đã tăng cao rồi. Tinh thần chiến sĩ ta nhất định hoàng mang dao động cùng cực rồi. Chờ đợi thì đến bao giờ?
Chuông điện thoại trên bàn lại reo vang. Năm Thạch chụp lấy:
- Alo! Alo!... Sao?... Ngay bây giờ trong vòng vài phút nữa thôi. Trong khi chờ lệnh, tuyệt đối không được trả lời. Trái lệnh các đồng chí phải hoàn toàn chịu trách nhiệm trước Đảng.
Năm Thạch Địch nói xuống giá, rút ​​gọn
- Sáu Khâm hỏi!
Mọi người lại nhìn nhau, Ba Đình đưa tay bưng lấy đầu. Ý kiến ​​của Thạch và Chân trái ngược nhau, Ba Đình ở giữa, ngã về phe nào, phe đó thắng. Riêng Tư Thắng thì không đáng kể lắm bởi Thắng từ lúc đầu đã có ý muốn chọn «bộ ba» Đình, Chân, Thạch quyết định rồi. Ý kiến ​​của Đình có giá trị của một ngón tay móng lên biểu quyết. Ý kiến ​​đó đã trở thành một mệnh lệnh, chỉ thị khẩn cấp của Đảng Ủy Mặt Trận. Và Đảng Ủy Mặt Trận hoàn toàn chịu trách nhiệm trước Quân ủy, trước Trung Ương Cục dù đã quyết định rằng có sai đáng tiếc xảy ra.
Bao nhiêu cặp mắt nhìn về Đình, sáng quắc. Như đường bao nhiêu tiếng đều đặn đập. Đình chớp chớp mắt, mấp máy môi trước không khi vô cùng khẩn trương, gay go đó. Nhưng Đình chưa nói ra thành câu thì chuông điện thoại trên bàn lại reo vang.
Năm Thạch lại xách tay lên. Chợt, tay Thạch chạy lên. Mặt Thạch tái sinh. Mắt Thạch dài lên buột miệng:
- Trời ơi!
Thế là mọi người đều đã hiểu. Ba Đình chấm một đoạn dài được biết đến. Tiếp theo. Hai Chân thì hãy rút ra một liều thuốc chậm rãi bùng cháy đốt lên.
Năm Thạch xúc động cực độ, đưa ống nghệ ra từ tai la lớn:
- Rồi! Rồi! Anh Bá! DK75 power đã khai báo hỗ trợ chính. Sáu Khâm vừa báo cáo xin cho phép phân phối thuộc tính «cấp tập» mở đường.
Trận chiến sôi động lên rồi. Mở màn hình lên rồi. Giờ đây không phải là lúc tìm hiểu khái quát, quy trách nhiệm ai mà phải hành động thật gấp.. Hành động nhanh, Ba Đình quơ lấy máy bộ đàm, không còn phải giữ bí mật gì nữa, cũng không đủ sức lực để giúp những cách xử lý thông thường. Như xử lý điện thoại, Ba Đình nhấn nút hét lên:
- Các đồng chí pháo! Tập cấp độ! Tập cấp độ! Ra lệnh cho tập tin cấp đồng! Chưa xác định được đồng chí! Chưa xác định được đồng chí! Các đồng chí, cấp tập! Tập cấp độ!
Từ đó, không khí trong căn hầm sôi sục nổi tiếng, tiếng ồn ào ầm ĩ lên vì tiếng máy đàm tiếng chuông điện thoại, tiếng hét ra lệnh, tiếng nói trả lời không ngừng.
Biên dịch dậy sớm.
- Hậu đâu! Chú pha thêm thật nhiều cà phê đen. Càng đặc càng tốt. Nhanh lên.
° ° °
Sau đó, kế hoạch đã được định nghĩa không thể thực hiện chính xác. Tin tức từ mặt báo cáo về đột kích không phản công.
Lúc đầu, hãy quyết định xuyên hệ thống phòng thủ cứ điểm Đồng Xoài trong vòng 30 phút. Chưa hoàn tất, tăng lên một giờ rồi hai giờ sau vẫn chưa được mở «chế độ khẩu».
Và, khi cửa chính «đột phá khẩu» đã mở, ngọc vào lô-cốt 2, lô-cốt 3, thì đại liên của lô-cốt 1 và lô-cốt 4 tập trung hỏa lực, bắn chéo cánh sẽ tạo thành một lưới sắt dày đặc, làm cho các «tiểu đội dao chăm sóc» xông vào «vùng cửa mở» cũng như đại các yểm trợ C1 và J12 bị «tà» rồi «gãy mũi», thương vong hoàn toàn trước «vùng cửa open», được tăng đường bằng những «bộ rào cản».
Tuyệt hai, C2 lên thay cũng chịu chung số phận. Đến giờ phút này, đường dây điện thoại vòng từ Chỉ huy sở Trung đoàn Q762 xuống các Tiểu đoàn, từ các Tiểu đoàn xuống các Đại đội bị pháo, giáp trong võ bắn ra nguy tan nát, vô phương kết nối lại được.
Host chiến sĩ thông tin, bảo vệ các đường dây này đều bị thương theo chiều dọc theo đường dây. Trong thời gian nhất, giữa đêm tối, dưới ánh sáng hỏa châu chớp chờn và mưa pháo, mưa phùn, rồi chiến thẳng từ những phi cơ trực thăng UH-1B đến tiếp viện, thoáng trời trong rừng sâu đầy gai góc, không ai có thể mò ra các chiến sĩ thông tin hiện đang hy sinh hoặc hấp hối ở nơi đâu.
Tất cả mọi mệnh lệnh từ trung đoàn, tiểu đoàn chuyển xuống các đơn vị tại tuyến tiếp theo hoặc ngược lại, không còn đúng lúc và đáp ứng nữa. Vì điện thoại không thể xử lý được.
Máy đàm thoại lại bị cấm xử lý. Sử dụng bộ đàm truyền lệnh trong chiến đấu thế nào cũng có thể đạt được mức độ chính xác cao, nghe được bí mật ngay lập tức. Nên cấm xử lý máy đàm thoại tại mặt trận là một quy tắc bắt buộc. Dầu rằng trong kho quân khí, máy bộ đàm nhiều vô số, nó chỉ được nằm yên, đóng kín, đóng bụi như những vật vô dụng, thuận tiện.
Do đó, phương tiện duy nhất còn lại là... sức chạy bộ, len lỏi với mưa đạn, báo cáo hoặc truyền lệnh bằng miệng. Nhiệm vụ đó là nhiệm vụ của các chiến sĩ trinh sát. Để bảo đảm báo cáo hoặc mệnh lệnh đi đến nơi về đến nơi không chết theo người mang nó theo chiều dọc, người ta phải chọn từng tổ 3 người cùng đi.
Chết người này, còn người khác. Hoặc đi từng người, thì cứ vài phút thì có một «chuyến» đi. Kẻ trước có ngã, kẻ sau cũng mò được.
Tình huống trên đây làm Ban Chỉ huy Trung Đoàn Q762 nhảy dựng lên, như ngồi trên lửa. Bộ chỉ huy Mặt Trận được báo cáo càng nóng, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Thời gian định nghĩa dành cho Q2 hoàn thành nhiệm vụ trôi qua. Súng đạn vẫn nổ trên trời, khóa kín vòng mở bằng xác thực của các chiến sĩ CI và C2. Ban chỉ huy Q762 tức giận tối ra lệnh cho C3 nhào lên thay. Bằng bất cứ giá nào đều phải «khoá miệng» và san bằng hai lô-cốt 1 và 4 cho kỳ nào được mới thôi. Các đơn vị pháo phối thuộc tính DKZ được điều động đến làm nhiệm vụ tập trung hỏa lực yểm trợ, song song với việc tuần tram chế lô-cốt 2 và 3 ngay «vùng cửa mở» để cho C3 hoàn thành nhiệm vụ thanh toán lô-cốt 1 và 4, tràn lên sử dụng nhiệm vụ đầu cầu cường vào, tạo mũi dùi Căng cạnh.
Hơn 2 giờ sáng, J13 được command up thay cho J12. Vì toàn bộ tiểu đoàn này bị thương vong gần hết, bị loại khỏi vòng chiến hoàn toàn. Ban Chỉ huy Tiểu đoàn cũng đã được hy sinh 1, 2 thiết bị thương.
Tình hình chiến đấu thật gay go, ác liệt. Ác hại nhất, ngoài ý đồ dự liệu, buồn cười rằng trong cứ điểm Đồng Xoài chỉ có 2 thiết giáp, tog một cái, bây giờ khi lâm chiến, có 4 xe. Bốn xe là 4 pháo đài di động sau bức tường phòng thủ. Xe thiết giáp chuyển dưới chiến hào, vừa khai hỏa ở lỗ châu mai này xong, chuyển một lỗi châu mai khác để tránh tới DK 75 và đạn chống tăng.
Bộ Chỉ huy Tiền Phương, không còn chiến đấu nữa trước báo cáo của Q2 - báo cáo vừa xin chỉ thị, Năm Thạch giận dữ hét lên qua ống nói:
- Đảng ủy Mặt Trận chỉ thị cho các đồng chí là phải hy sinh cả Trung đoàn để giải quyết xong Đồng Xoài, cũng phải hy sinh. Đồng nhớ phải được sử dụng cho bất kỳ Đồng Xoài nào. Nếu không thì yêu cầu, đồng chí đừng về đây nữa. Không thể giành chiến thắng. Dù phải đánh đến mai, đến nhỏ, năm ngày nữa cũng phải đánh. Vì chiến thắng Đồng Xoài sẽ đánh dấu một giai đoạn chiến lược mới vô cùng quan trọng. Nó sẽ động chấn thế giới, ảnh hưởng rất lớn về mặt tuyên truyền truyền bá, đòn phủ đầu cảnh báo đám đế quốc xâm lược Mỹ vừa đưa quân vào xâm tiếp lăng lăng miền Nam. Vì vậy, Đảng đã giao nhiệm vụ đầy vinh dự cho các đồng chí, các đồng chí bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ tốt. Đồng ghi nhớ cho: Không thắng là không về. Các đồng chí chưa được xác định rõ?
Trời sáng. Xử lý xung phong cuối cùng của J13 sử dụng lưu ý được lô-cốt 2 và lô-cốt 3. Và cho đến giờ phút đó. J13 cũng vừa vặn «đuối hơi» cho J14 tiểu đoàn cuối cùng của Q2, làm nhiệm vụ thế đội dự bị - nhào lên thay.
Cuộc chiến đấu trong đêm, ở mặt trận chính, hai tiểu đoàn được loại ra khỏi vòng chiến để chỉ sử dụng bốn lô-cốt nhỏ vòng tường phòng thủ bên ngoài.
Giờ phút đó, bình minh vừa ló dạng thì trên nền trời Đồng Xoài, các loại phi cơ khu trục F100, B57 cũng vừa kéo đến mịnp như bầy én liệng, rền rĩ giữa không trung.
Cuộc tấn công của J14 ở đường hầm bắt đầu, dưới mưa bom long trời lở đất ngoài cứ điểm. Đọc trên «đường cửa mở» số chiến sĩ hy sinh và bị thương nặng chưa di tản, nằm tênh khác biệt giữa bãi đất trống, giờ, trước yên lực của phi cơ đã phải bỏ ngang cho bom đào thoải, nhẹ nhàng thả sức lên cao. Một số khác, những thiết bị thương mại còn lại tự mình dịch chuyển, không thể quay trở lại phía sau địa điểm cho các tuyến cứu trợ của Quân đoàn và Tiểu đoàn hay các đội chiến thuật dã chiến điều trị, tải thương. Không còn cách nào khác hơn là cố gắng đi hết vào những lô-cốt giảm, xuống giao thông hào hạn để tránh mưa bom tăng tốc bên ngoài, bằng cách nào đó không đầy đủ kích thước.
Tại Bộ Chỉ huy Tiền Phương, trong đêm, mọi người đều không ngủ, thức trong suốt sáng. Cà-phê vẫn được pha đều, uống thay nước lã. Nhiều lúc tôi định ngủ, thư giãn rồi, nhưng tình hình được báo về hùng mạnh, hưng rịp khẩn trương nên tôi cũng bị cuốn theo, không tài nào ngủ được. Dù rằng tại đây tôi chỉ là một cái bóng mờ nếu không nói là một người thừa thãi, bởi tôi không có trách nhiệm, một công cụ có nhiệm vụ ngoài nhiệm vụ bình thường của một thứ «thư ký riêng' một «chầu đầy' của đồng chí Tư lệnh Ba Đình, tức thiếu tướng Trần Đình Xu. Trong công việc điều khiển chiến tranh, đâu là những khoản chi nhỏ có thể chi tiêu để tôi có quyền xen vào hay chia sẻ những khoản trợ giúp nhỏ nào?
Có ai giữa lúc khẩn trương cực độ đó, liệu còn đủ sức nhớ đến hiện diện của tôi? Nhưng tôi vẫn không ngủ được. Tôi vẫn ngồi bất động dựa vào cột gốc của căn hầm chỉ cơ sở, Im lặng nhìn mọi sự việc xảy ra.
Đêm, điện thoại không ngừng réo. Và các liên lạc, trinh sát từ các trung đoàn, các bộ phận chiến dịch không ngừng suy thoái tiến tới. Những bức điện khẩn, những báo cáo mật mã, những tin tức tình báo từ bộ phận cơ yếu điện đài Bộ tham mưu Tiền Phương liên tiếp chuyển sang.
Ngoài những diễn biến của mặt trận, hậu hậu tuyến cũng không biết bao nhiêu vấn đề bùng nổ.
Một số công công còn lại của cánh A cũng như tất cả dân công cánh B. Kể từ sáng hôm qua được lệnh tập trung, biến chế thành những đội tải thương để tải thương binh từ mặt trận về, các đội chiến thuật dã chiến hoặc về các bệnh viện ở tuyến sau bệnh viện Đội 16 (ví dụ G2 cũ), Bệnh viện Đội 17 (mới thành lập để đón nhận thương binh chiến dịch). Một số thương binh được tải ra sau, không hiểu dân công chuyển về đâu vì đã lạc đường rừng. Một số khác thì khi bị thương tại mặt trận không đáng kể lắm nhưng khi chuyển về đến các Đội chiến thuật dã chiến trở thành yên tĩnh, bị thêm nhiều vết thương hơn, rắn nặng, hôn mê, vì dọc đường, những dốc, những dốc trời mưa trơn như mỡ, họ liêng thương binh xuống đất không biết bao nhiêu lần. Khoảng trống, vết thương đầy đất, máu chảy không ngừng vv..
Tệ hơn, nhiều trường hợp thương binh bị dân công liệng thẳng đứng, trốn mất mang theo đạn súng, súng AK của thương binh.
Những chiếc xe cam nhông của Hậu Cần khu A được dùng để chuyên chở, tiếp tế đạn dược cho mặt trận chuyển đi, tải thương binh chuyển về cũng gặp nhiều chết tiệt. Chiếc xe thì chạy lạc đường không đi đến đâu hết, Chiếc thì ăn vạ nửa đường.
Bởi những con đường mòn mới mở giữa rừng sâu, ban đêm sợ hãi phi cơ không mở đèn lồng, chạy thầm, nên có lọt xuống đáy vực, bỏ cả súng đạn, ném cả thương bình.
Tiểu đoàn pháo, qua «cấp tập» mười phút, bắn không còn viên nào, đạn tiếp tế không đến nỗi phải chịu lủi thủ kéo pháo trở về, bỏ rơi nhiệm vụ hỗ trợ cho đơn vị chủ công vv..
Tình trạng bối rối động tại Bộ Chỉ huy tôi nghĩ chắc còn sôi nổi hơn ở mặt trận nhiều. Không biết ở Mặt Trận các sĩ chiến ai biết về sự khó khăn đó của Bộ Chỉ huykhông?
Năm Thạch không ngừng kêu trời, la hét vào điện thoại. Ba Đình cũng đập bàn nhiều lần trước những report report của các nơi về xin chỉ thị. Hai lần kiểm tra yêu cầu, bộ tổng hợp báo cáo không ngừng hoạt động.
Dù sao, sự việc có thể đã xảy ra rồi. Còn biết phải thay đổi sao?
5 giờ chiều ngày 10-6-1965, trong hầm của cứ điểm Đồng Xoài im tiếng súng. Q762 gọi điện thoại về Bộ Chỉ huy báo cáo: hoàn toàn làm chủ tình hình.
Toàn bộ chỉ huy động thở phào nhẹ nhõm. Năm Thạch phấn khởi tột độ, cười vui như nắc nỏ, nhảy lên khỏi căn hầm chạy la lớn:
- Triệt hạ xong Đồng Xoài rồi các đồng chí ơi!
Tôi mở choàng mắt, thức thức vì tiếng la lớn của Năm Thạch. Tôi bỏ qua một cách mờ nhạt để hiểu vì sao Năm Thạch chỉ có điều đó. By «anh Năm» là tác giả kế hoạch, là cha đẻ chiến dịch Đồng Xoài kia mà!
Giữa lúc đó tôi nghe có chuông điện thoại reo, rồi Ba Đình gọi vọng ra
- Anh Năm ơi! Trận Q1 nữa rồi! Vào đây! Địch chuyển quân xuống tiếp theo một tiểu đoàn giữa vòng vây của ta, đúng theo ý đồ dự phòng
Năm Thạch cửa hàng tiếng cười vang, nhảy hai bước nhẹ nhàng như một con chim sẻ vào căn hầm hầm. Im lặng tôi lại nghe tiếng Ba Đình kêu lên đột ngột, thảnh thơi.
- Trời ơi! Rồi rồi! Q2 là gì?
Năm Thạch KhủngĐổ:
- Gì vậy anh Ba? Q2 làm sao?
- Khốn nạn thật! Dã man! Bọn Mỹ ngụy vừa cho 1 phi công ném bom chiến toàn bộ cứ điểm Đồng Xoài.
- Hả? Trời ơi!
- Suốt từ sáng đến giờ nguyên số thương binh Q2 được áp dụng phi chiến đấu phải chạy ngược vào trong cuộc đua ngựa ẩn sâu. Hiện tại đang tràn ngập các vùng sâu nguy hiểm nên nó sẽ cho phi cơ hủy diệt cả chúng. Vậy thì... vậy thì... còn Q2 là gì?
Tôi bước xuống. Tiếng bom từ Đồng Xoài vọng về liên hồi hương, rung chuyển cả rừng xanh. Trong căn hầm chỉ còn Ba Đình và Năm Thạch. Hai người đang ngồi đối diện nhau, mắt mở lớn, nhìn nhau....
° ° °
Ba ngày sau chiến dịch Đồng Xoài, súng súng hoàn toàn chắc chắn. Yên tĩnh trở lại khắp vùng rừng núi hoang vu. Nếu có tiếng động nào khác thì đó là tiếng động cơ khu trục, phản lực gió hỗn hợp với tiếng bom nổ trong nhịp điệu buồn tẻ nhạt ngày.
Bộ Chỉ huy Tiền Phương, và các bộ phận trực thuộc kéo về vùng Mã Đà nghỉ yên tĩnh lại sức mạnh, kiểm thảo, rút ​​kinh nghiệm, tổng kết thành tích vv.. Các đơn vị chiến đấu thì bình bầu chiến đấu sĩ thi đua.
Riêng trung đoàn Q763 ít bị thất bại, sau chiến bình bầu hai hôm nay, lại được lệnh hành quân nhịp độ về biên giới Miên Việt mở cuộc tấn công mới vào đồng Bù Đốp.
Theo thông lệ, sau mỗi chiến dịch là thời kỳ dưỡng quân kiểm tra trận chiến, rút ​​kinh nghiệm ưu điểm, bình bầu chiến sĩ sản xuất sắc, công tác chính trị nội bộ, đề bạt cán bộ học «chiến tranh' và bổ sung quân số, trang bị vũ khí vv..
Không khí của thời kỳ tiền chiến dịch cũng như trong chiến dịch khẩn cấp bao nhiêu, hưng rịp bao nhiêu thì sau chiến dịch càng uể lắng bấy nhiêu.
Chỉ có các bệnh viện ở căn cứ là túi bụi bận rộn, hoạt động ngày đêm để chữa lành vết thương, hoàn thành nhiệm vụ giải quyết chiến thương giai đoạn 2 của hậu tuyến.
Bộ Chỉ huy Tiền Phương trở về căn hộ B1 của Hậu Cần khu A «đóng đô» ở đấy. Một sáng, tôi vừa ngủ dậy đã thấy trước sân có ba người ngồi xổm dưới đất, vừa nói chuyện vừa đưa mắt nhìn đồng hồ có cảm giác sốt lắm. Tôi bước ra sân. Tưởng tượng ai hóa ra Sáu Khâm và Ban Chỉ Huy Trung đoàn Q762.
Tiếng chân của tôi làm Sáu Khâm và mọi người quay lại, Sáu Khâm đứng dậy vui vẻ chào tôi:
- Chào anh Hùng! khỏe mạnh anh?
Vừa bắt tay, tôi vừa cười, đáp ứng
- Dạ, khỏe, anh! Host nào anh ấy đi hồi phục mà đến đây sớm thế?
- Phục vụ tôi đến bệnh viện 16 quân nhân Q2 hôm qua rồi xuống đây. Đến phòng Thường trực muộn quá nên ngủ ngoài. Phục tôi đến đây, định gặp Bộ chỉ huy thỉnh thị mấy việc gấp rồi còn đi nữa. Anh Hải, Anh Ba, Anh Năm có nhà chứa anh?
- Anh Hải với anh Năm đi công tác chưa về. Ở nhà chỉ còn mỗi anh Ba.
- Chắc anh Ba còn ngủ?
Tôi quay lại nhìn. Chiếc mùng lưới nylon của Ba Đình trống rỗng. Trên giường chỉ còn lại những chiếc ba-lô, xắc-cốt và thắt lưng súng ngắn K54.
- Anh Ba dậy rồi! Tôi nói. Chắc chắn rằng đã có tiền bên ngoài. Chờ đợi khoảnh khắc! Tôi cũng đi đào rửa mặt ở đây.
Tôi quay vào nhà cuốn lôi, lấy bàn chải, hộp kem xịttong xuống phía sau nhà. Bên nền đá tròn, bóng mượt một thùng nước đầy bốc khói. Chủ đồng chí yêu cầu đã mang nước sôi xuống bếp về pha cho anh Ba tắm sáng đấy. Nhưng anh Ba đâu mất. Chiếc khăn lông màu cứt ngựa nhung lụa ở đám mây. Hộp xà-phòng thơm, hộp kem, chiếc bàn chải nằm tênh bên bờ đá.
Còn đang ngơ ngác, không biết «thủ trưởng» của mình đâu, để nước lạnh lạnh hết, ngẫu nhiên nhìn dọc theo nhẹ, tôi thấy Ba Đình đang lom khom niễng đầu nhìn chòng lên ngọn cây dầu khô cao đón chào, đưa tay chỉ con trỏ cho đồng chí cần phục vụ xem.
Thấy tôi, Ba Đình gọi nhẹ:
- Hùng! Cậu lại đây
Tôi chạy lại bước nhanh
- Dạ, chi đó anh Ba?
- Kỳ đà! Con kỳ đà để bằng đầu gối, tôi vừa rượt nó leo lên ngọn dầu này. Kia kìa! Cậu nhìn xem. You must shot new it. Kỳ đà mà nấu cháo, tuyệt lắm. Ngon hơn gà nhiều. Anh em vừa lấy ở Đồng Xoài về biếu cho hai chai Martel. Đúng bản đồ lắm!
- Dạ..
Ba Đình mang lại vai trò cần thiết
- Chú vào mang cây K54 ra đây cho tôi. Mau lên.
Action run cần thiết. Tôi nghĩ thầm, con kỳ đà nhỏ lại cao tít trên kia còn bằng ngón tay út thế này, dù là xạ thủ hữu hạn đi nữa cũng khó hạ được bằng súng ngắn, bắn ngang còn có thể, may ra, chứ bắn lên với tốc độ gần 90 độ thế này có mà bắn gió.
Cậu cần phục vụ có thể cũng có ý nghĩ như tôi nên thay vì mang ra khẩu K54 tin tưởng ta mang thêm AK.
Ba Đình cười
- Bộ chú thích tôi không thể hạ nó bằng K54 sao?
Cậu cần nhiệm vụ cúi đầu ngập nụ cười. Không trả lời! Ba Đình lên đạn dạng chân, rung mắt, đưa súng bắn một phát rồi hai phát, ba phát. Đúng là gửi về trời. Bạn còn nguyên thân cây để trình bày bài thảo luận về kỳ đà. Ba Đình cười một dòng của mình:
- Chà, khẩu K54 này chắc chắn phải được đưa ra để điều chỉnh lại.
Bắn thêm hai phát nữa, lần này hạt đạn vỏ cây. Con giai đoạn hoang tàn từ trên cao thả chân nhảy đại rơi xuống xuống. Nước tung tóe tứ tung. Xuôi theo dòng nước, con kỳ đà tràn nhanh, chếch về bờ biển bên kia khuất sau đám mây nước um tùm.
Ba Đình chờ đợi người ra, giương mắt nhìn, tiếc nuối tiếc nuối. Hụt cháo thời kỳ đà rồi. Cái số Martel không có duyên với kỳ đà vậy.
Tôi nhắc Ba Đình
- Thưa anh Ba, nước nguội hết rồi anh Ba!
- Ờ...
- Dạ, báo cáo anh Ba, có anh Sáu Khâm và các đồng chí Ban Chỉ huy Q2 vừa đến xin gặp anh Ba!
- Thời... Thôi bỏ súng vào cửa hàng đi nha chú. Ba Đình bảo cậu cần việc.
Ngoái cổ nhìn bụi mây nước lần nữa, Ba Đình rồngtong trở lại bên thau nước, rửa mặt.
Tôi hầm miệng, chải đầu xong, vào nhà có hơn mười phút sau, Ba Đình mới vào đến, gọi lên:
- Sáu Khâm hả? Các đồng chí vào đây!
Sáu Khâm dẫn bước đầu vào nhà, nép
- Dạ, chào anh Ba!
- Sao, có gì chưa biết, các đồng chí?
- Dạ, báo cáo anh Ba, đề nghị tôi xin chỉ thị anh Ba...
- Chuyện gì thế? MỘT! Các đồng chí đã ghé qua mấy anh em thương binh chưa? Có điều gì chưa biết?
- Dạ, báo cáo anh yêu tôi đến bệnh viện 16 hôm nay. Hôm nay định mệnh Xin chỉ thị anh Ba rồi đã sang thăm mấy anh em chiến sĩ Q2 đang điều trị ở bệnh viện đội 17.
Ba Đình ngồi vào bàn:
- Ờ! Ngồi! Các đồng chí ngồi. Này, anh Hùng...
Đang lo thu thập cột lại Vẻ bồng bềnh, nghe Ba Đình gọi, tôi dạ, lên một tiếng, cô đật bước tới
- Dạ, chi anh Ba?
- Anh bảo đồng chí cần phục vụ pha ngay ít cà phê sữa phục vụ chiến sĩ tiền phương nhé!
- Dạ!
Tôi không cần phải bảo, hai cậu cần phục vụ sau hàng hiên cũng đã nghe rồi. Kể ra «anh Ba» cũng kỳ thật, hai cậu cần phục vụ đấy, việc chi không ra lệnh lại phải gọi đến tôi?
Sáu Khâm khoanh hai tay để lên bàn
- Dạ, báo cáo anh Ba! hôm nay anh Ba có hứa trong vòng một tuần sẽ có ngay tân binh, bổ sung quân số cho Q2. Thưa anh Ba, nhưng đến hôm nay tôi vẫn chưa nhận được ai. Về tâm lý, quân số đang đông lạnh, sau chiến dịch thương vong nhiều, dù muốn dù không số còn sót lại, dù không bổ sung sung, sinh hoạt đều đặn như cũ khó tránh được bi thương, tinh thần dao động đó, anh Ba! Tôi cũng vậy.
Ba Đình đốt một liều thuốc lá:
- Ừ! Tôi biết! Đồng chí không nói Đảng cũng biết chuyện đó. Nhưng các đồng chí cũng rõ, từ trạm B40 bên Tây Bắc về đây đâu phải một lần trùng lặp là được. Các đồng chí chịu khó chờ vài ngày nữa, đoàn tân binh sẽ đến. Việc điều động ba trăm tân bình bổ sung cho Q2 đâu phải là con số nhỏ, anh Khâm?
- Dạ báo cáo anh Ba, phản tôi sẽ cho người nhận tại đâu, anh Ba?
- Phòng Trực Tuyến Của Hậu Cần Khu A.
Sáu Khâm xoa đầu.
- Dạ, báo cáo anh Ba, thêm vấn đề nữa là ngoài việc làm lạo cho thương binh ở bệnh viện, chúng tôi xin phép anh Ba chấp nhận cho chi thêm một khoản chi tiêu nữa. Ngoài ra tiêu chuẩn bồi dưỡng đã được định nghĩa, để bồi dưỡng lại cho các chiến sĩ còn lại của các đơn vị, làm công tác viên chính trị, thể hiện sự lo lắng, chăm sóc, tham khảo cố gắng của Đảng..
Ba Đình nhịp điệu tay xuống bàn
- Đã có tiêu chuẩn bồi dưỡng rồi, chưa đủ sao?
- Dạ, báo cáo anh Ba, tiêu chuẩn bồi dưỡng 10 đồng 1 đầu người, nghĩ ăn thua vào đâu hết. Chỉ sử dụng tiền khẩu một ngày...
- Chà, khó đây! Để tôi hỏi lại anh Hai Chân và ý kiến ​​​​tài vụ xem sao!
Bước nhiên, Sáu Khâm lần tay mở xắc-cốt lấy ra một chiếc hộp nhỏ để lên bàn liên tục:
- Dạ, thưa anh Ba, trong số lượng sản phẩm lợi ích ít kỳ kỳ này đã được ưu đãi trên của chiến sĩ Q2, mời tôi giữ lại cái đồng hồ Longines, vỏ vàng 18 carat. Thấy nó quý giá tôi chưa hoàn thành Hội đồng kiểm tra nhân lợi chiến sản phẩm
Ba Đình cười, ngắt lời
- Các đồng chí định xin giữ lại đồ dùng hả? Được tôi đồng ý lắm
- Dạ, báo cáo anh Ba, dạ không! Đây là giai đoạn tạm dừng để thiếu anh Ba. Cái đồng hồ Omega mà anh Ba đeo, chiến lợi phẩm lần trước, nó vừa cũ, vừa xấu, không bằng cái Longines này đâu
Ba Đình nheo mắt cười
- Úi chà! Xấu với điều gì tốt. Cái Omega của tôi đang đeo đây tốt cũng chán. Cần phải thay đổi cái khác bị mất. Đâu cái Longines ra làm sao đâu mà các đồng chí đề nghị tôi thay thế?
Sáu Khâm hí chương mở hộp giáo dục, đưa tận tay Ba Đình:
- Dạ đây anh Ba.
Đứng ở góc bàn, tôi tò mò nhìn vào mặt kính của chiếc Longines xem nó ra sao. Nhưng khoảng cách và góc nhìn không cho phép tôi được hoàn thiện. Và cho phép lịch sự cũng như sự tự nhiên chặt chẽ chân tôi trong tư thế an toàn. Tôi chỉ thấy chiếc vỏ vàng và sợi dây đeo cũng một màu vàng, ánh sáng, đẹp mắt
Ba Đình chép miệng
- Ừ! Đẹp thật! Không nhớ trước đây tôi đã nghe ai nói hay đọc ở đâu, thấy nói đến nhãn hiệu này. Nhãn hiệu này có nhiều hạng, hạng nhứt giá đâu đến hơn một trăm ngàn tiền miền Nam. Phải không đồng Khâm?
- Dạ đúng đấy anh Ba!
- Kỹ thuật đồng hồ Thuỵ Sĩ dẫn đầu thế giới. Nhưng phe xã hội chủ nghĩa của chúng ta đâu có giá trị gì. Đồng hồ của Liên Xô, Đông Đức cũng có nhiều loại tiếng thua tiếng nổi tiếng của Thuỵ Sĩ. Lúc còn ở Hà Nội đồng chí có lần nào Thả qua cửa hàng Mậu Dịch Quốc Doanh Thống Nhất không?
- Dạ, có anh Ba!
- Đây, đồng chí thấy ở đấy. Ở đó trưng bày nhiều cái để giá những thứ hơn ba trăm đồng, tiền ta. Lương tôi phải hai năm mới mua nổi. By so cửa hàng Thống Nhất chỉ có khách ngoại quốc vào mua sắm, nhân dân mình thì nghệ thuật mặt ra nhìn.
Như mấy loại đồng hồ đó, tuy về mặt hình thức xem nó kệch hơn Thuỵ Sĩ nhưng máy móc bên trong bền chắc vô song. Nếu tôi không hư, Bác cũng có một chiếc đồng hồ Liên Xô dùng thứ mười lăm nay chưa hư hỏng, sai lầm một lần.
- Dạ, đúng vậy anh Ba! Chuyện đó, tôi cũng có lần nghe anh Ba Tô Ký kể.
- Xã hội chủ nghĩa của mình như vậy. Quan điểm, lập trường đối nhau chan chat với đế quốc tư bản. Mình chú thích nội dung, còn chúng chú thích hình thức. Mình tuy thô kệch, to, dày nhưng bảo đảm chắc chắn bền bỉ biểu hiện hiện tính ăn chắc chắn mặc dày của giai cấp công nông. Còn lại chiếc Longines này, đẹp có thật thật nhưng móng tay quá, khó có thể bảo vệ an toàn, chắc chắn cho máy móc bên trong mỗi khi bị đánh rơi hay bị chạm mạnh. MỘT! Các đồng chí lấy nó được ở đâu mà cả hộp bảo trang hoàng thế này?
- Dạ, hình như trong ba-lô của một bạn cố vấn Mỹ đó anh Ba. Các đồng chí bên dưới báo cáo, như có cả hóa đơn. Nhưng như anh Ba biết đó, những loại giấy má của binh lính tịch thu được, mình có giữ chỉ giữ những loại như chứng minh thư, căn chân, hình ảnh thư từ, tài liệu chứ ba thứ quỷ quái đó, liệng đi chứ làm gì.
- Còn mới quá! Không cần cậu Mỹ này nó mới mua chưa dùng nữa là khác!
Sáu Khâm cười
- Thằng này có ý thức phục vụ mạng đó anh Ba!
Tiếng Sáu Khâm càng lớn hơn như để tung hô câu nói dí dỏm của mình.
Tôi nhớ đến trước đây, những ngày còn ở chung với Cường trong Ban Chỉ huy Tiểu đoàn 1 Dân Công, Cường kể cho tôi nghe về công việc quản lý và xử lý sản phẩm chiến lợi ích.
Chiến lợi phẩm không phải có vũ khí súng đạn, quân nhu, quân dụng. Bên cho biết, tất cả những gì có được đều là chiến phẩm. Từ sợi thắt lưng, cái ca, cái kềm đến radio, bút máy, đồng hồ, tiền bạc, đồ cắt móng tay lấy được trong người binh sĩ vô địch, nhất nhất từ ​​cái nhỏ đến cái lớn, cái gì cũng là chiến lợi phẩm. Mà đã là chiến lợi phẩm thì đều là của Đảng, do Đảng quản lý, xử lý. Không có một cá nhân nào có thể quản lý được quyền riêng tư của chiến dịch nào.
Nó trở thành thành nguyên tắc, thành kỷ luật, điều lệ bắt buộc. Sau mỗi trận chiến, các chiến sĩ về căn cứ phải báo cáo với chính trị viên trung đội mình, mình sẽ nhận được những gì và cống hiến hết mình cho chính trị gia trung đội. Trung đội mang phụ cho Đại xô. Đại đội Phó cho Tiểu đoàn, rồi đến Trung đoàn. Trung đoàn phải dành cho hội đồng kiểm nhận lợi ích của Khuủ hay Quân đội.
Tại đây, có một bộ phận chuyên môn phân loại, nghiên cứu cách xử lý, chuyển đi đến các nơi liên hệ. Nếu là Căn Chân, thư từ, giấy má cá nhân, tài liệu vv.. chuyển qua Cục Chính Trị hoặc Phòng Chính Trị Quân khu, Sư đoàn vv.. Nếu là tiền nông, thuốc men, thực phẩm chuyển qua Cục Hậu Cần. Vũ khí dược phẩm, quân dụng thì trao cho Cục Tham mưu.
những loại bất bình thường như radio, đồng hồ, cà rá, máy, tư trang, vòng vàng vv.. cho đến kính đeo mắt, đồ chơi... hoặc sẽ chuyển sang Cục Chính Trị làm quà, làm giải thưởng, tặng vật cho những người quản, chiến sĩ có công vv... hoặc đưa ra Cục Hậu Cần để giao tiếp cho những cơ sở kinh doanh, thu mua vùng «địch các
Kiểm tra giọng nói của Đảng đối với các chiến sĩ về vấn đề này rất chặt chẽ, ghét gao. Đoàn thành viên Thanh niên, thành viên có nhiệm vụ đánh giá hàng ngày trong tiểu đội mình, đã phát hiện ra một chiến sĩ nào khác thường được báo cáo lên trên. Sống chung với nhau ngày này qua ngày khác, đồng đội mình có bao nhiêu tiền, có được món gì, sinh hoạt ra sao là biết ngay. Có tiền tất cả phải dùng, có của tất cả phải dùng dù có giấu dút đi nữa cũng lòi ra.
Bởi cuộc sống lưu động, gia sản chỉ có vài bộ quần áo với cái bồng bềnh trên lưng, thiên hạ bao nhiêu ánh mắt nhìn vào những chuyện chuyện lục tình nhau là chuyện thường thì có thánh cũng không giấu được nỗi buồn 1 cây kim.
Tuy nhiên, «tinh thần cách mạng» dù có cao đến đâu, «giác ngộ giai cấp» có cao đến mấy, không ai không thích thụ hưởng, và sâu ai thấy vàng bạc, của cải đến tay mà không động lòng «trần tục»
Vì vậy, mỗi người, mỗi cách, mỗi người áp dụng mỗi kho lưu trữ riêng của mình, dựa trên phương tiện tiện lợi và vấn đề "hợp lý" nào để biến "của gian" thành giải pháp. Cán bộ tính toán theo bộ não. Chiến đấu tính theo chiến sĩ!
Phương thức thông thường nhất là «đồ cũ» đổi mới đồ họa. Có bình tấn (bidon) cũ, thắt lưng cũ, chộp được cái mới, nếu «giác ngộ» một chút thì mang đi cái phó cũ, giữ lại cái mới để dùng. Thông thường, thì kiếm cái cũ vào rừng cho nợ miễn phí, khỏi mất công. Đôi lúc, có chư vị cả gan thay những món đồ lớn hơn như đồng hồ cũ đổi đồng hồ mới, cây viết Pilot đổi viết Parker vv.. Những trường hợp như vậy dĩ nhiên được kiểm thảo, phê bình sát ván, áp dụng kỷ luật, ghi lý lịch những món đồ cũ «lỡ» bổ sung lên trên rồi, chuyển đi mất rồi, khó có thể đổi lại nên đơn vị bị buộc phải để chọn «đồng chí ta» sử dụng. Bị kiểm thảo, kỷ luật nhưng được đổi của quý cũng thiệt thiệt đi đâu.
Kế đến là cái «mốt» xin nghỉ phép đi «móc» gia đình. Nghĩa là xin phép đến một địa phương ở vùng xôi đậu hoặc gần những trục giao thông, mướn người đi liên lạc với gia đình, đón cha mẹ anh em hay vợ con đến thăm vài ngày. Dĩ nhiên «móc' được gia đình đến tham quan, làm sao gia đình không cho món này, vật nọ hay tiền nông?
Sau một trận đánh nào đó, lấy được món đồ đáng giá nào, hoặc năm ba ngàn, một vài đêm ngàn, đồng chí ta ẩn giấu dưới đáy bồng hay trong quần áo, đáy vỏ bình ton, hoặc trong những bao khó vũ. Khi về căn cứ nghỉ quân hoặc đi ngang địa phương nhà, «đồng chí ta» lướt đơn xin thăm nhà hoặc «móc» gia đình. Nếu đơn vị cho thì tốt, không cho cũng giỡ trò chơi «nhớ gia đình quá» hấp đơn vị đi ngang (nhận hấp điểm sau mà!)
Như vậy, chiến lợi phẩm kể trên, hoặc chuyển về cho gia đình gọi là chút quà kỷ niệm hoặc nó trở thành thành hợp pháp hóa, tự làm xài. Dù Đảng nghi ngờ, cũng không có cách nào sử dụng giây phút để mã số lại hay thi hành kỷ luật. Lý do: «món này của gia đình cho».
Thế là xong.
Những sự việc ở đây thường xảy ra ở hàng ngũ cán bộ cấp dưới và binh lính «đơ dèm cùi bắp». Bên cạnh có nhiều lý do để chứng minh hơn. Ngoài gia đình cho, còn có bạn bè tặng, hoặc cung cấp Đảng «đồng ý». Bởi, là cán bộ chỉ huy, tất nhiên đều thuộc về ngũ cán bộ lãnh đạo Đảng, có chân trong cung cấp. Có thể cung cấp đồng ý cho đồng chí bí thư lần này, lần sau sẽ đến lượt xem bí mật thư rồi ủy quyền người dùng. Công bằng mà! Dọc đường, Đảng rất «sáng trong suốt», đồng chí quản lãnh đạo nào cũng được chiếu cố gắng, «có thể Đảng bộ là đảng quý của Đảng» thì Đảng phải có chính sách cố gắng chứ sao! Đó là nguyên tắc.
Hồ hồ trường hợp Chiếc đồng hồ Longines hôm nay của Sáu Khâm. Ban Chỉ huy Trung đoàn Q762 Vua Ba Đình, Tư lệnh Bộ chỉ huy Tiền Phương một thiếu tướng, quản bộ cao cấp của Lãnh đạo quân đoàn quân đội là một phận cấp, một nhiệm vụ chăm sóc của dưới đối với cấp cao. Là một chiếc cân bộ cao cấp, khi cần, muốn những gì khó khăn hơn, quý giá hơn, «Đảng» còn phải tìm đủ mọi cách hợp lý, sá gì một chiếc đồng hồ, một vật dụng nhỏ nhoi.
Hãy nhớ đến lời Cường nói, xuyên qua những diễn đàn trước mắt tôi đây trước đây cũng như hôm nay, tôi nghĩ mình đã có thể làm được một cách hoàn toàn có thể cấp cao cho bữa tiệc vui vẻ của mình.
Định nghĩa nhất là không có chế độ nào trên ngày thế giới có thể so sánh được.
By không chế độ tôn giáo ti trật tự, có những đặc quyền hơn chế độ vô sản chính. Hễ là cấp dưới phải có bổn phận phục vụ cấp trên, bất kỳ đi đến địa phương nào, ngành nào, dân sự hay quân sự vv.. chỉ có mỗi tôn giáo ti duy nhất là cấp đảng mà thôi.
Ngay chế độ cần thiết, chắc chắn trên thế giới không có bất kỳ loại nước nào, ngoài những nước phe «Xã hội chủ nghĩa». Từ cấp Tỉnh ủy trở lên, về quân sự thì từ cấp trung tá và Đảng ủy Trung Đoàn trở lên, Đảng quy định bị ảnh hưởng ở chế độ cần phục vụ dịch vụ, làm Đảng cấp cho. Đó là nguyên tắc.
Đồng chí cần thiết của một nhân viên vệ sĩ có thể vừa làm nhiệm vụ vừa là một người giúp việc tại nhà, vừa là một người thứ hai có thể làm đủ mọi công việc bất cứ khi nào bạn muốn, kể cả khi đã chết để có thể sống sót.
Từ việc săn sóc giấc ngủ... miếng ăn, giặt quần áo chạy đầu này, đi phòng nọ vv. trăm nghìn công việc, lúc nào cần việc cũng phải chu đáo, Xung quanh có thể có bất kể ngày đêm. Ngay như con lo cho cha cũng không sao đạt được một phần trăm.
Điều hệ trong đáng nói, đáng quan tâm bậc nhất là cần nhiệm không có quyền buồn, lúc nào cũng phải bày tỏ ra sung sướng, vui vẻ, tinh thần phục vụ cao, vinh hạnh được chỉ định làm cần vụ. By Party có tín nhiệm, tin cậy mới cho công tác đó. Bên dạy rằng công tác cán bộ "vinh quang" cũng nằm ngang với công tác lãnh đạo của cán bộ. Đồng chí giữ ngựa của Võ đại tướng cho dù chăm sóc ngựa "vinh quang" ngang hàng với công sứ lãnh đạo toàn quân của Võ đại tướng. Nhiệm vụ của các Đảng giao cho khác nhau, cấp bậc chức năng khác nhau nhưng nếu đồng chí giữ công việc tròn công tác đối với Đảng có khác gì công tác của Võ đại tướng đối với Đảng. Giữ ngựa cho Võ đại tướng, phục vụ cho Võ đại tướng không phải là phục vụ cho cá nhân Võ đại tướng mà chính là giữ ngựa cho Đảng, phục vụ cho Đảng.
Nếu nghĩ khác đi, dù bất mãn là sai lầm, là xuyên xạ, là chưa giác ngộ, thì tinh phục vụ Đảng còn thân mật, còn dư điểm phải sửa chữa ngay. Có đầy đủ như vậy, có quan niệm như vậy mới là... chiến sĩ đúng cách cách mạng.
Trời đất ơi! Những điều ở đây trong thời gian 9 năm kháng chiến chống Pháp tôi đã được nghe Hà Huy Giáp, một Ủy viên Trung Ương Đảng thuyết trình trong một buổi đại hội về công tác Tuyên văn toàn Nam Bộ. Và vài tháng trước, lúc còn ở trạm giao liên Suối Đá, trong một buổi uống trà nói chuyện tào lao với mấy «cán bộ mùa thu» từ Hà Nội về tôi lại được nghe thêm... Chủ «cán bộ mùa Thu» đó vừa lập luận vừa cười ha hả, nhướng mày với tôi, phê một câu:
- Lý luận hết sức đúng nhưng... là... là... cỏ nhận điểm với Đảng không bảo tôi vinh quang hơn cả Võ đại tướng tôi cũng xin thôi giữ ngựa. Đồng ý chớ, anh Hùng?
Tôi đang nghĩ lan man, nhìn ra sân, câu nói của Ba Đình Người tôi về thực tại:
- Cảm ơn các đồng chí nhé! Kìa! Cà-phê sữa xong rồi đấy, mời các đồng chí! Đồng chí Hùng!
- Dạ! Tôi giật mình quay vào. Và ngồi xuống ở góc băng.
Bóng Tối Đi Qua Tập 3 Bóng Tối Đi Qua Tập 3 - Kim Nhật Bóng Tối Đi Qua Tập 3