Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Lloyd Alexander
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Lê Minh Đức
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 77 / 11
Cập nhật: 2020-06-12 14:05:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1 - Hoàng Tử Rhun
ilonwy với mái tóc đỏ ánh vàng, Công chúa Eilonwy, con gái của Angharad, con gái của Regat, thuộc dòng dõi vương gia Llyr, sắp sửa rời khỏi Caer Dallben. Chính cụ Dallben đã ra lệnh như vậy; và mặc dù tim Taran đột nhiên trở nên trĩu nặng một cách kỳ lạ, cậu vẫn hiểu là không thể làm trái lời vị pháp sư già.
Vào cái buổi sáng mùa xuân khi Eilonwy chuẩn bị lên đường, Taran đóng yên cho mấy con ngựa và dẫn chúng từ chuồng ngựa ra. Nàng công chúa, đang cố hết sức tỏ ra vui vẻ, đã gói những đồ dùng ít ỏi của mình vào một chiếc bọc đeo trên vai. Quanh cổ cô là một sợi dây chuyền mảnh với một vầng trăng lưỡi liềm bằng bạc; ngón tay cô đeo một chiếc nhẫn cổ được chế tác rất khéo léo và giữa những nếp gấp áo choàng, cô mang theo một trong những món đồ quý giá nhất của mình: quả cầu vàng có thể phát sáng mỗi khi cô ra lệnh, với ánh sáng còn chói lọi hơn cả một ngọn đuốc đang rực cháy.
Cụ Dallben, gương mặt tiều tuỵ hơn mọi khi và lưng còng xuống như đang phải mang một gánh nặng, ôm chặt lấy cô trước cửa căn nhà tranh. “Con sẽ luôn có chỗ ở Caer Dallben này,” cụ nói, “và một vị trí còn lớn hơn trong tim ta. Nhưng than ôi, nuôi dạy một tiểu thư là một bí ẩn thậm chí còn vượt quá khả năng của một pháp sư. Ta đã gặp phải đủ khó khăn,” cụ nói thêm với một nụ cười, “khi nuôi dạy một anh chàng Phụ - Chăn lợn rồi.
Ta chúc con một cuộc hành trình thuận buồm xuôi gió đến đảo Mona.” Dallben nói tiếp. “Vua Rhuddlum và hoàng hậu Teleria đều là người tốt và hoà nhã. Họ rất sẵn lòng thay mặt gia đình con để làm người bảo hộ con, và nhờ hoàng hậu Teleria, con sẽ học được cách cư xử tương xứng với một nàng công chúa.”
“Sao cơ!” Eilonwy kêu lên. “Con đâu có quan tâm đến chuyện làm công chúa! Và vì con đã là một tiểu thư rồi, thì còn phải cư xử như thế nào khác được nữa ạ? Thật chẳng khác nào bắt cá phải học bơi cả!”
“Hừm!” Cụ Dallben nói vẻ châm biếm. “Ta chưa bao giờ thấy một con cá có đầu gối đầy vết chai, chiếc áo rách te tua và chân không mang giày cả. Những thứ đó không thích hợp với một con cá, cũng như chúng không thích hợp với con.” Cụ nhẹ nhàng đặt một bàn tay xương xẩu lên vai Eilonwy. “Cô bé ơi, con không hiểu sao? Với mỗi chúng ta, sẽ luôn có một thời điểm khi chúng ta phải trở thành một ai đó hơn là bản thân mình.” Lúc này cụ quay sang Taran. “Hãy để ý trông chừng cô bé cho cẩn thận.” cụ nói. “Ta rất lo vì để cho con và Gurgi đi cùng với cô bé, nhưng nếu nó khiến cho các con chia tay được dễ dàng hơn thì đành vậy.”
“Công chúa Eilonwy sẽ đến được Mona một cách an toàn thưa thầy.” Taran trả lời.
“Còn con,” cụ Dallben nói, “hãy quay về một cách an toàn. Trái tim ta sẽ chưa được nhẹ nhàng chừng nào con chưa trở về.” Cụ lại ôm lấy cô gái một lần nữa rồi quay vào trong nhà.
Họ đã quyết định là bác Coll sẽ đi cùng họ đến cảng Đại Avren và dẫn hai con ngựa về. Người chiến binh già to khoẻ đã lên ngựa và đang kiên nhẫn chờ đợi. Gurgi, với bộ lông bờm xờm, trèo lên lưng con ngựa nhỏ của mình, trông rầu rĩ như một con cú bị đau bụng. Quạc, con quạ được thuần hoá, đậu trên yên cương của Taran một cách im lặng khác hẳn ngày thường. Taran đỡ Eilonwy lên Lluagor, con chiến mã yêu thích của cô, rồi trèo lên lưng Melynlas, con tuấn mã bờm bạc của cậu.
Bỏ Caer Dallben lại phía sau, nhóm bạn lên đường vượt qua những ngọn đồi thấp về phía sông Avren. Taran và Coll cưỡi ngựa bên nhau đi trước dẫn đường, trong khi đó thì Quạc đã đậu thoải mái trên vai Taran.
“Cô ấy không ngừng nói một phút nào.” Taran rầu rĩ nói. “Giờ thì ít ra ở Caer Dallben sẽ được yên tỉnh hơn.”
“Đúng thế.” Bác Coll nói.
“Và cũng sẽ có ít chuyện phải lo hơn. Lúc nào cô ấy cũng vướng phải một rắc rối nào đó.”
“Đúng vậy.”
“Đây chỉ là để cho điều tốt đẹp nhất mà thôi.” Taran nói. “Dù sao thì Eilonwy cũng là một công chúa dòng họ Llyr. Cô ấy đâu phải chỉ như một tên Phụ - Chăn lợn.”
“Rất đúng.” Bác Coll đáp, nhìn lơ đãng về phía những ngọn đồi lờ mờ đằng xa.
Họ im lặng đi tiếp một hồi lâu.
“Cháu sẽ nhớ cô ấy.” Cuối cùng Taran bật ra, vẻ gần như giận dữ.
Người chiến binh già nhe răng cười và xoa xoa cái đầu hỏi nhẵn bóng của mình. “Cháu đã nói điều đó với cô bé chưa?”
“Không… không hẳn ạ.” Taran lắp bắp. “Cháu nghĩ là háu nên nói. Nhưng mỗi khi bắt đầu nói về chuyện đó thì cháu… cháu cảm thấy rất kỳ cục. Hơn nữa, ai mà biết được cô ấy lại nghĩ ra những nhận xét ngốc nghếch nào trong khi người ta đang tìm cách nói chuyện nghiêm chỉnh.”
“Có thể là như vậy.” bác Coll trả lời và mỉm cười. “Điều ta quý trọng nhất thì ta lại ít để ý đến nó nhất. Nhưng chúng ta sẽ có rất nhiều việc để luôn được bận rộn cho tới khi cô ấy quay về. Và cháu sẽ học được rằng, cậu bé của ta, để cho trái tim được thư thái thì không có gì tốt bằng lao vào làm việc cả.”
Taran buồn bã gật đầu. “Cháu đoán là vậy.”
Sau buổi trưa hôm đó, họ quay ngựa về phía Tây, nơi những ngọn đồi bắt đầu dốc xuống thung lũng Avren. Khi đến rặng đồi cuối cùng, Quạc nhảy khỏi vai Taran và vỗ cánh bay lên cao, kêu quàng quạc vẻ phấn khích. Taran thúc Melynlas vượt qua con dốc. Dưới chân họ, dòng sông hiện ra, rộng lớn hơn bao giờ hết. Ánh mặt trời lấp lánh giữa những gợn sóng ở khúc lượn được che chắn của bến cảng. Một con tàu dài hẹp đang bập bềnh được neo gần bờ. Taran có thể nhìn thấy những dáng người trên boong tàu đang kéo thừng để giương lên một cánh buồm vuông vắn, trắng muốt.
Eilonwy và Gurgi cũng đã phóng ngựa lên trước. Tim Taran nảy lên; và đối với cả nhóm bạn, bến cảng cùng với con tàu đang đợi sẵn chẳng khác nào một ngọn gió biển cuốn sạch những nỗi đau buồn. Eilonwy lại bắt đầu nói liến thoắng vui vẻ và Gurgi thì vẫy tay rối rít đến nỗi suýt ngã nhào khỏi yên.
“Vâng, ồ vâng!” nó reo lên. “Gurgi gan dạ, can đảm rất vui sướng được đi theo cậu chủ nhân từ và công chúa cao quý để bồng bềnh trôi nổi trên thuyền!”
Họ phi nước kiệu xuống con dốc và xuống ngựa ở bên mép nước. Nhìn thấy họ, các thuỷ thủ liền bắc một tấm ván từ con thuyền lên bờ. Họ vừa làm xong thì một chàng trai đã trèo ngay lên tấm ván và vội vã bước những bước dài hối hả về phía nhóm bạn. Nhưng mới đi được vài bước trên tấm ván tròng trành thì chàng ta đã mất thăng bằng, trượt chân và đâm đầu ngã nhào xuống chỗ nước nông đánh “ùm” một cái.
Taran và bác Coll vội chạy tới giúp cậu ta, nhưng chàng trai đã tự đứng dậy được và đang vụng về bì bõm lội vào bờ. Cậu ta khoảng bằng tuổi Taran, với một khuôn mặt tròn như trăng rằm, cặp mắt xanh nhạt và mái tóc màu vàng rơm. Cậu đeo một thanh gươm và một con dao găm nhỏ trang trí cầu kỳ, trên một chiếc thắt lưng làm bằng các mắt xích bạc. Chiếc áo choàng và áo vét của cậu thêu thùa bằng những sợi chỉ vàng và bạc, đang nhỏ nước tong tong; nhưng chàng trai lạ mặt hoàn toàn không tỏ ra bối rối chút nào vì cú ngả cũng như bộ y phục ướt sũng của mình. Thay vào đó, cậu ta nhe răng cười vui vẻ như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra với mình.
“Chào, chào!” cậu gọi, giơ một bàn tay còn ròng ròng nước lên vẫy. “Có phải tôi vừa thấy công chúa Eilonwy không nhỉ? Tất nhiên rồi! Còn là ai khác được nữa!”
Không chần chừ thêm, và thậm chí con không dừng lại để vắt nước ra khỏi áo choàng, cậu ta cúi chào thấp đến nỗi Taran sợ là cậu ta sẽ lại mất thăng bằng; rồi cậu ta đứng thẳng lên và tuyên bố bằng một giọng trang nghiêm: “Thay mặt Rhuddlum, con trai của Rhudd và Teleria, con gái của Tannwen, vua và hoàng hậu đảo Mona, xin đón chào công chúa Eilonwy của dòng họ vương gia Llyr, và xin chào… ờ… chào tất cả các vị.” cậu ta nói thêm, mắt chớp chớp lia lịa trong khi một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu. “Lẽ ra tôi nên hỏi tên các vị trước khi bắt đầu mới phải.”
Taran, ngạc nhiên và không phải là không có phần hơi khó chịu vì cách xử sự đãng trí này, bước lên trước và giới thiệu cả nhóm. Cậu chưa kịp hỏi tên người mới tới thì chàng trai đã ngắt lời cậu.
“Tuyệt vời! Lát nữa các vị phải tự giới thiệu lại mới được, từng người một. Không thì tôi sẽ quên hết mất - ồ, tôi thấy vị thuyền trưởng đang vẫy chúng ta kìa. Chắc chắn là có chuyện liên quan đến thuỷ triều rồi. Ông ta lúc nào cũng quan tâm đến việc đó. Đây là lần đầu tiên tôi được chỉ huy một cuộc hành trình đấy.” cậu ta tự hào nói. “Thật đáng ngạc nhiên là hoá ra mọi việc lại rất dễ dàng. Chỉ việc bảo các thuỷ thủ…”
“Nhưng ngài là ai?” Taran bối rối hỏi.
Chàng trai chớp mắt nhìn cậu. “Thế tôi quên chưa nói sao? Tôi là hoàng tử Rhun.”
“Hoàng tử Rhun?” Taran lặp lại với giọng không tin nổi vào tai mình.
“Đúng vậy.” Rhun đáp lại, mỉm cười vui vẻ. “Vua Rhuddlum là cha tôi; và tất nhiên, hoàng hậu Teleria là mẹ tôi. Chúng ta lên tàu thôi chứ? Tôi không muốn làm ông thuyền trưởng bực mình đâu, vì ông ta quả thực là rất lo lắng về những con nước thuỷ triều ấy.”
Bác Coll ôm chặt lấy Eilonwy. “Khi chúng ta gặp lại cháu,” ông bảo cô bé, “bác không biết chúng ta có còn nhận ra cháu được không nữa. Cháu sẽ trở thành một công chúa quý phái rồi.”
“Cháu muôn được nhận ra cơ!” Eilonwy kêu lên. “Cháu chỉ muốn là chính mình thôi!”
“Đừng sợ.” bác Coll nói và nháy mắt. Ông quay sang Taran. “Còn cháu, cậu bé của ta, tạm biệt. Khi nào cháu quay về, hãy gửi Quạc về trước để báo tin, và bác sẽ ra bến cảng Avren đóng cháu.”
Hoàng tử Rhun chìa tay ra cho Eilonwy khoác và dẫn cô lên tấm ván. Gurgi và Taran theo sau họ. Đã sẵn có thành kiến về sự khéo léo của Rhun nên Taran thận trọng để ý chàng hoàng tử cho đến khi Eilonwy đã lên tàu được an toàn.
Còn tàu rộng rãi và được đóng một cách khéo léo lạ thường. Boong tàu rất dài, hai bên có ghế cho các tay chèo. Ở đuôi tàu vươn lên một gian buồng cao, vuông vắn, trên nóc là một cái bục.
Các thuỷ thủ hạ mái chéo xuống vè rẽ nước cho con tàu ra giữa sông. Bác Coll cưỡi ngựa đi dọc bờ sông và vẩy thật lâu. Người chiến binh già khuất khỏi tầm mắt khi con tàu lượn qua một khúc quanh trên dòng sông rộng mênh mông. Quạc đã vỗ cánh bay lên đậu trên đỉnh cột buồm và trong khi làn gió nhẹ vi vu lướt qua bộ lông của nó, nó đập cánh vẻ tự đắc đến nỗi trông nó giống một chú gà trống đen hơn là một con quạ. Bờ sông ở đằng xa chuyển thành màu xám, và con tàu tăng tốc hướng ra biển.
Nếu như Rhun đã khiến cậu bối rối và hơi bực mình một chút trong lần gặp đầu tiên thì giờ Taran bắt đầu ước là mình chưa bao giờ phải nhìn thấy chàng hoàng tử này. Taran đã định nói chuyện riêng với Eilonwy, bởi vì trong lòng cậu có rất nhiều điều muốn thổ lộ. Thế nhưng mỗi khi cậu định bắt đầu thì hoàng tử Rhun lại xuất hiện như đội đất chui lên, khuôn mặt tròn mỉm cười toe toét, miệng gọi to “Chào, chào!” – cái lời chào mà Taran càng trở nên khó chịu hơn mỗi lần nghe nó.
Một lần, chàng hoàng tử xứ Mona đã hăm hở xông tới để khoe với nhóm bạn một con cá cậu ta vừa bắt được – Eilonwy và Gurgi rất thích thú, nhưng Taran thì không; chỉ một lát sau, Rhun lại chuyển sự chú ý của mình sang cái gì đó khác và chạy biến đi, để mặc Taran ôm con cá ướt nhẹp trơn tuột. Một lần khác, trong khi nghiêng người bên mạn tàu để chỉ một đàn cá heo, chàng hoàng tử suýt nữa đánh rơi thanh gươm của mình xuống biển. May là Taran đã bắt được nó trước khi lưỡi gươm vĩnh viễn biến mất.
Sau khi con tàu ra đến mặt biển rộng, hoàng tử Rhun quyết định thử lái tàu xem sao. Nhưng cậu ta vừa cầm vào bánh lái thì nó đã tuột ngay khỏi những ngón tay của cậu. Trong khi Rhun túm chặt lấy cái tay cầm bằng gỗ, con tàu tròng trành và xoay mạnh đến nỗi Taran bị ném đập vào thành tàu. Một thùng nước tuột ra lăn xuống dọc sàn tàu, cánh buồm đập phần phật vì hướng đi bị đổi bất ngờ và một bên mái chèo suýt gãy làm đôi trước khi người lái tàu kịp giật lấy bánh lái từ tay chàng hoàng tử. Cậu ta vẫn không hề tỏ ra nào núng. Cái bướu đau đớn trên đầu Taran không khiến cậu thán phục hơn sự thành thạo nghề biển của hoàng tử Rhun hơn chút nào.
Mặc dù chàng hoàng tử không tìm cách lái tàu nữa, cậu ta lại trèo lên chiếc bục và đứng đó hét to ra lệnh cho các thuỷ thủ.
“Kéo buồm lên!” Rhun sung sướng gào lên. “Giữ bánh lái cho chắc!”
Tuy chính cậu cũng không phải là người đi biển, nhưng Taran vẫn có thể nhìn thấy cánh buồm đã được kéo lên và buộc chặt, còn con tàu thì đang lướt đi hết sức êm ái trên mặt biển; và cậu nhanh chóng nhận ra rằng các thuỷ thủ đang lẳng lặng làm phần việc của mình để giữ cho con tàu đi đúng lộ trình mà chẳng hề để ý gì đến chàng hoàng tử cả.
Đầu Taran nhức nhối vì cú đập, chiếc áo của cậu vẫn còn ẩm và bốc mùi cá tanh rình, và đến khi rốt cuộc cậu cũng tìm được cơ hội để nói chuyện với Eilonwy thì cậu đâm ra hết sức bực bội.
“Hoàng tử xứ Mona ấy à!” cậu lầm bầm. “Hắn chẳng là gì hơn một… một ông vua con, một thằng nhóc vụng về, đần độn. Chỉ huy cuộc hành trình ư? Nếu các thuỷ thủ nghe theo hắn thì chúng ta đã mắc cạn từ lâu rồi. Tôi chưa bao giờ điều khiển một con tàu, nhưng tôi không hề nghi ngờ rằng mình có thể làm tốt hơn hắn. Tôi chưa thấy ai vô dụng đến vậy.”
“Vô dụng ư?” Eilonwy đáp lại. “Đúng là thỉnh thoảng anh ta cũng có vẻ hơi ngốc thật. Nhưng tôi dám chắc anh ta chỉ có ý tốt thôi, và tôi có cảm giác là anh ta có một trái tim tốt lành. Thật ra, tôi nghĩ anh ta khá dễ thương đấy chứ.”
“Tôi đoán vậy.” Taran trả lời, càng bực bội thêm vì những lời của Eilonwy. “Bởi vì hắn đã chìa tay cho cô khoác chứ gì? Một cử chỉ ga lăng, vương giả gớm nhỉ. May mà hắn không lôi cô lao đầu xuống nước.”
“Ít ra thì đó cũng là một cử chỉ lịch thiệp,” Eilonwy nhận xét, “điều mà các gã Phụ - Chăn lợn không hay làm cho lắm.”
“Một gã Phụ - Chăn lợn.” Taran cắm cảu đáp. “Phải, đó là số mệnh của tôi. Tôi sinh ra đã là Phụ - Chăn lợn, cũng như ông vua con của Mona được sinh ra cho địa vị của mình vậy. Hắn là con trai của một vị vua, trong khi tôi… tôi còn không biết tên cha mẹ mình nữa.”
“Anh không thể trách Rhun vì anh ta sinh ra là hoàng tử được.” Eilonwy nói. “Ý tôi là, anh có thể làm vậy, nhưng nó chẳng thay đổi được gì hết. Thật chẳng khác nào dùng chân trần đá vào một tảng đá vậy.”
Taran phì một tiếng. “Tôi dám cá là hắn đang đeo thanh gươm của cha hắn, và tôi dám cá là hắn chưa bao giờ rút nó ra ngoại trừ để doạ thỏ. Ít ra thì tôi cũng đã giành được quyền đeo thanh gươm của mình. Vậy mà hắn vẫn tự gọi mình là hoàng tử cơ đấy. Dòng dõi của hắn có làm hắn xứng đáng với địa vị của hắn không? Xứng đáng như Gwydion con trai của Don vậy.”
“Ông hoàng Gwydion là người chiến binh vĩ đại nhất trên toàn xứ Prydain này.” Eilonwy đáp. “Anh không thể mong đợi có ai khác sánh nổi với ông ấy. Và tôi nghĩ rằng nếu một anh chàng Phụ - Chăn lợn cố làm hết sức mình, và một chàng hoàng tử cũng làm hết sức mình, thì chẳng có khác biệt nào giữa họ cả.”
“Chẳng có khác biệt nào!” Taran giận dữ kêu lên. “Cô chỉ nói tốt cho Rhun thôi!”
“Taran xứ Caer Dallben,” Eilonwy tuyên bố, “quả thực tôi tin là anh đang ghen tức đấy. Và tự thương thân nữa. Và điều đó thật nực cười, chẳng khác nào… chẳng khác nào tự sơn xanh mũi mình cả!”
Taran không nói gì nữa mà chỉ quay đi và rầu rĩ nhìn xuống mặt nước.
Mọi chuyện càng thêm tồi tệ khi gió nổi lên mạnh hơn, biển nổi sóng đập vào hai bên mạn tàu, và Taran gần như không đứng vững nổi. Đầu cậu quay cuồng và cậu chỉ sợ con tàu sẽ bị lật. Eilonwy mặt tái mét như xác chết, bám chặt lấy thành tàu.
Gurgi rền rĩ hú lên thê thảm. “Cái đầu yếu ớt khốn khổ đang quay mòng mòng! Gurgi không thích con tàu này nữa! Nó muốn được ở nhà cơ!”
Hoàng tử Rhun không hề tỏ ra lo âu chút nào. Cậu ta vẫn ăn uống ngon lành và có vẻ hết sức phấn khởi trong khi Taran co rúm lại một cách thảm hại trong chiếc áo choàng của mình. Mãi đến lúc nhá nhem tối biển mới ngừng động, và đến đêm thì Taran lấy làm biết ơn là con tàu đã thả neo ở một vịnh nhỏ êm ả. Eilonwy lôi quả cầu vàng của mình ra. Nó bắt đầu toả sáng trong bàn tay cô và những tia sáng của nó lấp lánh trên mặt nước tối sẫm.
“Này cái gì thế?” Hoàng tử Rhun kêu lên, cậu ta vừa trèo từ trên cái bục của mình xuống.
“Quả cầu của tôi đấy.” Eilonwy nói. “Tôi luôn đem nó theo mình. Không thể biết được khi nào thì cần dùng đến nó.”
“Thật đáng kinh ngạc!” Chàng hoàng tử reo lên. “Cả đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy cái gì như thế.” Cậu ta xem xét quả cầu vàng thật kỹ, nhưng khi cậu ta cầm nó lên tay thì ánh sáng vụt tắt. Rhun chán nản ngẩng lên nhìn. “Tôi e là tôi đã làm hỏng nó mất rồi.”
“Không đâu.” Eilonwy an ủi cậu. “Chỉ là vì nó không có tác dụng với những người khác mà thôi.”
“Thật không thể tin được!” Rhun nói. “Cô phải cho cha mẹ tôi xem nó mới được. Tôi ước là chúng có vài quả như thể ở quanh lâu đài.”
Sau khi liếc nhìn quả cầu một lần cuối vẻ tò mò, Rhun trả nó lại cho Eilonwy. Khăng khăng nói rằng cô công chúa phải được ngủ trong gian buồng an toàn, Rhun dọn cho mình một chỗ nằm giữa một đống lưới. Gurgi cuộn mình nằm gần đó, còn Quạc thì không thèm để ý đến lời dỗ dành của Taran gọi nó xuống chỗ đậu cao chót vót mà ngủ lại trên đỉnh cột buồm. Rhun ngủ thiếp đi ngay lập tức và ngáy to đến nỗi Taran, vốn đã bực mình, không sao chịu nổi. Cậu lại phải tìm chỗ nằm trên sàn tàu càng xa chỗ chàng hoàng tử càng tốt. Khi cuối cùng Taran cũng thiếp đi, cậu mơ thấy nhóm bạn chưa bao giờ rời khỏi Caer Dallben.
Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr - Lloyd Alexander Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr