People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lý Thành
Upload bìa: Lý Thành
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1075 / 94
Cập nhật: 2020-09-30 11:01:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Đồng Hồ Báo Thức Đặt Ở Đâu Đây?
húng ta đặt những chiếc đồng hồ này ở đâu bây giờ?
Đã xong bữa ăn tối và ngài Oswald đề nghị chơi một ván bài bridge. “Đề nghị” không phải là một từ chính xác vì ngài Oswald như một ông “Vua kĩ nghệ” chỉ cần tỏ ra ý muốn của mình là tất cả mọi người xung quanh vội vàng đáp ứng.
Rupert Bateman và ông là đồng minh chơi với cặp phu nhân Coote và Gerald Wade thật xứng.
Ngài Oswald chơi bài bridge cũng như làm tất cả mọi việc có nghĩa là cực tốt và ông muốn liên minh với người nào ngang tài với mình. Thế mà Bateman chơi bài cũng giỏi chẳng kém gì công việc thư ký riêng. Cả hai đều thông thạo những câu ngắn gọn như “Hai không chủ”, “Bắt!” “Ba Pic”... Trong khi phu nhân Coote và Wade thân mật chuyện trò. Chàng trai không bao giờ bỏ lỡ để nói sau mỗi cú ra bài: “Đồng minh của tôi, bà chơi thật tuyệt!” làm cho bà Coote thật phấn khởi, hơn nữa họ cũng có bài đẹp.
Người ta cứ tưởng là đám thanh niên nam nữ đang ôm nhau nhảy trong phòng khách lớn trong tiếng nhạc của đài truyền thanh nhưng không phải. Tất cả bọn họ tập trung trước cửa phòng ngủ của Gerald Wade.
- Bày thành hàng dưới gầm giường ấy. - Jimmy đáp sau câu hỏi của Bill.
- Và để chuông đánh vào lúc mấy giờ? Tất cả cùng một lúc hay lần lượt?
Chi tiết này được bàn cãi sôi nổi. Người này thì bảo đối với một người ngủ say như Wade thì cả tám cái chuông đổ cùng một lúc là cần thiết. Người khác thì bảo lần lượt cho chuông đổ kéo dài sẽ có hiệu quả hơn và phe này thắng. Thế là các đồng hồ được điều chỉnh kim báo thức làm sao cho chuông đổ cái nọ sau cái kia, bắt đầu từ 6 giờ 30.
- Tớ mong. - Bill nói. - Đây sẽ là một bài học tốt cho nó.
Họ đang lần lượt đặt những chiếc đồng hồ dưới gầm giường thì bỗng Jimmy kêu:
- Xụyt! Có người đang bước lên thang gác... Ồ! Đó là Pongo.
Bateman (Pongo) lợi dụng thời gian bị “chết” (loại ra khỏi cuộc chơi) nên về phòng ngủ của mình tìm chiếc khăn mùi-soa. Anh dừng bước, hiểu câu chuyện và cho một nhận xét rất thực tế:
- Nó sẽ nghe thấy những tiếng tíc tắc khi lên giường ngủ.
Đám âm mưu nhìn nhau.
- Tớ đã luôn bảo là Pongo rất thông minh mà. - Jimmy nói đầy vẻ thán phục.
Con người thông minh bước đi.
- Đúng đấy. - Ronny Devereux nói. - Tám cái đồng hồ chạy rất ồn, bất cứ ai cũng nhận thấy ngay chứ không nói đến Gerry nữa...
- Tớ tự hỏi là nó có đến nỗi như người ta tưởng không. - Jimmy Thesiger nói.
- Đến nỗi gì cơ?
- Ngu ngốc như chúng ta thường gán cho nó ấy.
Ronny ngạc nhiên nhìn anh:
- Sao! Tất cả chúng ta đều biết rõ nó mà.
- Có chắc thế không? - Jimmy hỏi. - Đôi khi tớ nghĩ là... ít khi có những người mà đầu óc lại hạn chế như Gerry muốn làm ra vẻ thế.
Tất cả nhìn anh chăm chú và khuôn mặt Ronny trở nên nghiêm nghị bảo:
- Jimmy, cậu có một bộ não...
- Như Pongo. - Bill thêm.
- Ồ! Tớ chỉ vừa mói nghĩ đến chuyện như tớ vừa nói đó thôi. - Jimmy nói như để bào chữa.
- Nào, thôi! Đừng có làm như tất cả chúng ta là những người thông minh ấy! - Socks kêu lên. - Chúng ta quyết định thế nào đây?
- Này, Pongo nó trở lại. Chúng mình hãy hỏi nó phải làm gì bây giờ. - Jimmy đề xuất.
Batemam được hỏi, đáp ngay:
- Các cậu hãy chờ nó lên giường và ngủ say rồi nhẹ nhàng đi vào trong buồng của nó, đặt những cái đồng hồnày trên sàn nhà.
- Có lý đấy. - Jimmy nói. - Chúng ta hãy đem tất cả cất vào buồng riêng rồi đi xuống và chú ý đừng để mọi người nghi ngờ.
Ván bài bridge chưa kết thúc nhưng lần này ngài OswaId cặp cùng với vợ và kiên nhẫn chỉ bảo cho bà những nước đi sai. Phu nhân Coote vui vẻ tiếp nhận nhưng ít chú ý và lại nhắc đi nhắc lại nhiều lần:
- Tôi hiểu, mình ạ. Mình thật đáng yêu khi cho tôi những lời khuyên đó.
Nhưng rồi vẫn tiếp tục làm y như cũ.
Thỉnh thoảng, Gerald lại bảo Pongo:
- Chơi hay! Bạn đồng minh chơi rất hay!
Bill Eversleigh hỏi Ronny Devereux:
- Nếu vào nửa đêm nó mới đi ngủ, thì sau đó bao lâu chúng ta mới có thể vào? Một giờ ư?
Bill ngáp và thêm:
- Thật lạ, thường thường thì mình chẳng bao giờ đi ngủ trước ba giờ sáng. Nhưng tối nay vì biết là bắt buộc phải thức nên mình lại thấy rất buồn ngủ. Mình có thể cho ai bất cứ cái gì để được quyền đi ngủ!
Tất cả tuyên bố cũng đều có cảm giác như vậy.
- Maria thân yêu, - Ngài Oswald hơi có vẻ bực mình nói. - Tôi đã nhiều lần nhắc mình là chớ có tỏ ra lưỡng lự khi muốn giương một cái bẫy vì như thế chẳng khác gì “lạy ông tôi ở bụi này” cả.
Phu nhân Coote lẽ ra có thể hãnh diện trả lời là chồng bà ta đã “chết” (bị loại ra ngoài cuộc chơi) thì chẳng có quyền gì mà cho nhận xét về cách chơi của mình, nhưng bà chẳng nói gì cả mà nghiêng người về phía trước nhìn vào bài của Gerald Wade ngồi bên tay phải mình. Nhìn thấy con Q, bà hết lưỡng lự đánh ra con J và reo lên:
- Tôi thật là số đỏ!
Phu nhân Coote thu vào mình những tờ giấy bạc và cả những đồng tiền lẻ.
- Tôi biết là chơi chưa được hay lắm. - Bà buồn rầu một cách khoái trá tuyên bố. - Nhưng luôn luôn gặp may.
- Mình sẽ không bao giờ trở thành được một người chơi bài bridge lọc lõi.
- Không đâu, ông bạn. Mình luôn luôn nói với tôi như vậy. Thế mà tôi đã hết sức cố gắng đấy!
- Tôi biết là mình rất cố gắng để tiến bộ trong cuộc chơi. - Ngài Oswald trịnh trong nói. - Nhưng đúng là mình không có khiếu chơi bài bridge.
- Đúng đấy, ông bạn của tôi ạ... Nhưng mình hãy còn nợ tôi mười shillings nhé.
- Thật thế ư?
- Vâng. Mười bảy trăm điểm vị chi là tám livres mười shillings, mà mình mới trả tôi tám livres.
- Ô! Tôi xin lỗi mình!
Phu nhân cười buồn bã và cầm lấy tờ bạc chồng đưa. Bà rất yêu chồng nhưng chẳng tội gì mà biếu không ông mười shillings.
Ngài Oswald bước tới gần chiếc bàn, rót rượu Whisky và Soda mời khách. Đã quá nửa đêm, họ chúc lẫn nhau ngủ ngon.
Buồng ngủ của Ronny Devereux cạnh ngay buồng Gerald Wade. Ronny được trao nhiệm vụ là gọi các bạn đồng mưu khi tới giờ hành động. Vì vậy lúc hai giờ kém mười lăm, anh đi tới từng phòng bí mật gõ cửa. Bọn trẻ vận quần áo ngủ tập hợp lại cười nói lao xao nhưng thật khẽ khàng.
- Nó đã tắt đèn được hai mươi phút rồi. - Ronny bảo. - Tớ mở hé cửa phòng nó và thấy như nó đã ngủ say.
Mỗi người cầm chiếc đồng hồ của mình và môt câu hỏi mới được đặt ra: Ai là người vào và đặt chiếc đồng hồ trên sàn nhà?
Ba cô gái bị gạt ra vì chắc chắn là họ sẽ cười ré lên. Bill Eversleigh cũng bị loại vì nặng cân, chân bước thiếu nhẹ nhàng. Jimmy và Ronny được đem ra cân nhắc, nhưng cuối cùng nhiệm vụ đặc biệt rơi vào Bateman.
- Nó đi êm nhẹ như mèo. - Jimmy nói. - Thêm nữa, nếu Gerry bất ngờ mở mắt thì nó tìm ngay được cớ để thanh minh.
- Đúng là cái gì đó thật thông minh. - Socks trịnh trọng thì thầm...
Pongo thi hành công việc thật khéo léo; anh khẽ mở cửa không một tiếng động, lách vào trong mang theo hai đồng hồ, rồi quay ra, đứng bên trong ngưỡng cửa đón hai chiếc khác và làm như thế hai lần nữa.
Cuối cùng anh đi ra. Mọi người nín thở lắng tai nghe. Tiếng thở đều đều của Gerald Wade vẫn nghe rõ nhưng hầu như bị chìm lẫn trong những tiếng tíc tắc của tám chiếc đồng hồ báo thức mua tại quầy hàng ông Murgatroyd.
Bảy Mặt Đồng Hồ Bảy Mặt Đồng Hồ - Agatha Christie Bảy Mặt Đồng Hồ