Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2025-11-08 21:47:04 +0700
Chương 2
K
hanh đến vừa Lúc Quỳnh tắm xong, những giọt nước mắt khiến Quỳnh thoải mái và dễ chịu làm sao!
Khanh ngồi chờ Quỳnh trên những quần áo bừa bãi của căn phòng vắng.
Quỳnh cười với Khanh:
- Sao ngồi buồn thế?
Khanh chớp chớp mắt:
- Nhìn bừa bãi của căn phòng mày, tao nhớ tao... thời con gái ghê! Ước gì được trở về nhà nằm dài trong phòng đọc truyện thì nhất.
Quỳnh lau tóc trêu Khanh:
- Yên phận rồi bồ ơi, tiếc cũng đã muộn. 'Hắn' đâu?
- Đi chơi với bạn.
- Ghê vậy đó. Hôm nay 'thả' chồng đi riêng à?
Khanh nhăn mặt:
- Mày làm như tao 'giữ' ông ấy không bằng vậy. Đi đâu thì đi chứ, ăn thua gì.
Quỳnh nheo mắt:
- Khanh... dại. Tao mà lấy chồng là giữ luôn, không cho đi chơi riêng một bước.
Khanh cười:
- Thì lấy chồng đi. Tao cầu mày lấy chồng để nếm mùi buồn khổ như tao.
Quỳnh lắc đầu:
- Rất tiếc, chưa có bồ thì làm sao có chồng.
- Tại mày 'kén' quá.
Khanh trách Quỳnh, Quỳnh thở dài bâng khuâng:
- Tao đâu có kén. Vì chưa gặp đó thôi chứ kén gì. Người yêu tao đâu cần phải có địa vị, miễn sao yêu nổi là mừng rồi.
Khanh nghĩ đến Hải cùng những ngày tháng còn là tình nhân. Quả thật, tình yêu đẹp quá sức, tưởng chừng có thể yêu nhau cả đời bằng những hẹn hò thú vị vậy. Nhưng rồi cũng tan biến mất. Bây giờ thì có nhau đời đời nhưng những cảm giác thưở tình nhân không còn nữa. Cuộc sống vợ chồng nhiều lúc xảy ra những đụng chạm thực tế không mấy đẹp làm Khanh nản. Khiến Khanh thèm trở lại thời con gái quay quắt. Nhớ những hẹn hò lén lút. Nhớ những lần nói dối Bố Mẹ đi chơi với người yêu. Những buổi sáng buổi chiều đùa phá như giặc với lũ em. khanh sống êm đềm suốt thời con gái cho đến ngày lấy chồng. Thời gian chỉ mới một năm mà Khanh tưởng chừng như lâu lắm vậy.
Quỳnh thường bảo Khanh:
- Sao mày 'già' mau quá thế Khanh ơi.
Khanh cười nhẹ:
- Vì tao có chồng -- có chồng không già cũng phải già, Quỳnh ạ
Quỳnh nhún vai, le lưỡi:
- Thôi, nghe mi nói ta 'cóc thèm' lấy chồng nữa cho trẻ hoài, đẹp hoài. Cho con trai theo tao hàng đàn, hàng đống. Cho mi nhìn tao mà buồn tủi khóc thầm đó Khanh.
Khanh dài giọng:
- Ừ! Tao cầu, tao mộng mị sống như thế mãi để trở thành... bà cô già khó tính xem có tên con trai nào theo mi nữa không cho biết.
Quỳnh đấm lên vai Khanh, la:
- A! Mi rủa tao ở già phải không con quỷ. Bạn bè chơi với nhau bấy nhiêu năm như thế đó hả?
Khanh cười ròn:
- Ờ! Tại mi nói nghe 'lối' quá, kén kỹ quá ta rủa cho bõ ghét. Ở đó cho mi xem. Mai mốt ta sanh xong ta vẫn mặc mini jupe đi dạo phố cho con trai chết ngất như thường.
Quỳnh nhảy cẫng lên, vỗ tay reo:
- Ủa, Khanh có bầu hả?
- Ừ.
- Mấy tháng rồi?
- Chừng hai ba tháng gì đó.
Quỳnh sờ soạng lên bụng Khanh:
- Bụng mi nhỏ xíu à. Ừ, sanh lẹ lên cho ta làm... má nuôi.
Khanh đùa:
- Sanh xong tao cho mi luôn đó.
Quỳnh nhổm người lên, móc tay Khanh:
- Mi mà nói láo ta bẻ gẫy răng nghe chưa.
Khanh cười cười. Quỳnh rủ:
- Đi Khanh.
- Đi đâu?
- Đâu cũng được. Bát phố mừng ngày mi có... bầu.
Khanh đỏ mặt mắng đùa bạn:
- Con khỉ. Chồng tao không ăn mừng thì thôi. Cớ chi mi dành quyền một cách trắng trợn như thế chớ.
Quỳnh nhăn mặt nhún vai:
- Dẹp ông chồng qua một bên dùm đi, mi mà nhắc hoài ta bắt cóc mi về làm... vợ liền liền.
Khanh đấm Quỳnh túi bụi:
- Nhảm quá đi mất, đầu óc con nhỏ này không khá được. Ăn nói 'loạn' quá thể.
Quỳnh chạy vụt vào trong màn gió cười khúc khích...