Số lần đọc/download: 2349 / 47
Cập nhật: 2015-05-24 22:35:19 +0700
Chương 2/14
K
hôi và Việt là đôi bạn thân thiết từ những năm còn đá dế, bắn bi, lội mưa ở sân trường cấp một. Niên học nào chúng cũng gắn bó với nhau như trang vở mở đôi, luôn luôn chung một lớp, ngồi sát nhau một bàn. Tuy có những năm vì sự sắp xếp ngoài ý muốn chúng phải xa lớp xa bàn nhưng ít khi gặp chúng đi đâu lại có một mình hay tham dự trò chơi nào có đứa lại đứng ngoài hoặc phe bên kia. Cũng có năm chúng được chung phần thưởng. Nhưng thưởng là nếu xướng tên phạt một đứa thì không thể nào thiếu đứa kia là thủ phạm đồng lõa.
Cấp 3 có nhiều xáo trộn đổi bạn đổi lớp, chúng tạm xa nhau trong các trò nghịch ngợm nổi tiếng, nếu không xáo động được sân trường thì cũng tung cả bàn ghế, sách vở, bút thước trong lớp. Năm nay chúng lại xáp với nhau một lớp một bàn và xuất hiện trước mắt Ngà và Uyên như hai cái gai.
- Thưa các bạn, trong giờ chơi tôi có lượm được cái này, nếu bạn nào mất lên đây nhận lại.
Toàn lớp giương mắt lên nhìn cái vật lượm được Khôi đang đưa lên cao trên hai ngón tay. Cái gì đó nhỏ quá không nhìn rõ khiến các bạn ở cuối lớp thắc mắc.
- Cái ngòi bút à?
- Không phải.
- Phải cái bông tai không?
- Không.
- Nếu là một cái khâu vàng thì là của tớ.
- Chắc chắn là không.
- Thế là cái gì mới được chứ?
- Tôi cũng không biết nữa.
- Ðề nghị bạn Khôi đem xuống cho các bạn coi.
Việt hăng hát giúp bạn đưa vật rơi lượm được triễn lãm dài dài xuống cuối lớp trước các con mắt tò mò của hai dãy bàn con trai con gái. Bọn con trai chịu thua không biết là cái gì và dĩ nhiên chẳng có ai là khổ chủ của vật rơi bé tí xíu ấy.
- Tôi đoán là của các bạn gái. Vậy bạn nào mất cứ mạnh dạn nhận lại, chúng tôi cam đoan không đòi hậu tạ.
Vật rơi được đưa trước mặt các bạn gái và ai cũng nhận ra ngay nó là cái gì. Nhiều bạn đỏ mặt quay đi. Có bạn không dám thở mạnh. Có bạn cảm thấy nhồn nhột trong lưng áo. Có tiếng xì xào trong bọn con trai và khi điều bí mật được khám phá đã òa ra hàng chuỗi những tiếng cười hoan hỉ thích thú hướng về đám con gái đang như mếu co cụm lại với nhau.
- Ðề nghị các bạn gái cứ nên mạnh dạn nhận lại.
- Nếu không bạn nào nhận lại thì cho tôi xin về làm... kỷ niệm.
Các bàn con gái phản ứng:
- Yêu cầu bạn Khôi và bạn Việt chấm dứt cái trò đùa vô ý thức ấy đi.
- Trả lại vật tại sao lại gọi là vô ý thức.
- Chúng tôi sẽ trình lên cô chủ nhiệm.
- Cô chủ nhiệm sáng nay chưa hề bước vào lớp này thì làm sao mà đánh rơi được?
Cả lớp lại cười lên rần rần. Ngà và Uyên nhìn nhau tức tối. Chỉ một cái móc lưng áo bé tí xíu mà làm trò đùa cho cả lớp. Ngà giằng lấy nó từ tay Việt và ném ra ngoài cửa sổ.
Uyên đứng lên tuyên bố:
- Nếu bạn Khôi còn mẹ thì bạn Khôi đã mắc tội ăn cắp.
Những lời đanh thép ấy của Uyên chỉ là tự vệ, không ngờ đã như cây kim vô tình găm vào ngực Khôi đau nhói.
Cô Chi bước vào lớp. Sau đó, cả bọn lại im phăng phắc. Ðám con trai lấm lét nhìn nhau và đám con gái không biết phải thưa cô như thế nào nên mọi chuyện đều qua. Giờ văn qua đi với cái kim trong ngực, Khôi cố gắng như rất chăm chú vào những dòng chữ, dấu chấm, dấu phết nhưng thực sự tất cả đã không ráp được câu nào trong đầu Khôi, ngoại trừ âm vang câu nói vô tình của Uyên. Nếu bạn Khôi còn mẹ thì bạn Khôi đã mắc tội ăn cắp. Nỗi đau buốt ấy toàn lớp không hề ai biết, ngoại trừ Việt. Những buổi học sau Khôi Việt vẫn vui đùa ồn ào vậy nhưng hình như Khôi né tránh phải chạm mắt Uyên, dù là vô tình khi vào học hay tan học.
Một buổi tối Khôi và Việt rủ nhau tới tụ điểm bóng bàn chúng vẫn thường chơi, mới chơi được nửa "xéc" thì Uyên, Ngà và Hằng tới.
Ríu rít tiếng chim ngoài cửa:
- Chúng cháu chào chú.
Một người đàn ông đứng tuổi, đầu bạc trắng, vui vẻ ra đón các cô gái.
- Chào các cháu. Học ở nhà trẻ nào mà ngoan thế này?
Nhao nhao tiếng con gái:
- Ngoan thôi hả chú?
- Ngoan lại xinh nữa. Xinh đáo để là xinh.
Giọng người đàn ông đầy kịch tính giữa sân khấu con gái, tiếng cười đầy như tiếng nói.
- Chú dạo này mạnh giỏi chứ ạ?
- Có mạnh mà chẳng giỏi bao giờ.
Khói thuốc từ cái píp ôm lấy khuôn mặt dường như vẫn còn là bạn cố hữu của nhân vật đứng tuổi, phà ra giữa những mái đầu xanh vui vẻ.
- Cháu thấy đầu chú bạc hơn trước nhiều.
Chú Thuyên vờ vò đầu, thống thiết bi ai:
- Ðời bạc tình bạc thì cái đầu không bạc làm chi cũng uổng.
Uyên nhập vai:
- Bao giờ đến bao giờ chú vẫn cái giọng khinh bạc thế không trách gì chú cứ mãi trăm năm cô đơn.
Chú Thuyên nhìn cô cháu:
- Trường cháu bộ không có cô giáo nào ở không sao chẳng đoái hoài gì đến chú cả vậy?
- Các cô ở không cũng có cả đấy, chú. Hiềm một nỗi là cô thì thích bóng rổ, cô thích bóng chuyền, cô lại ham bóng đá. Các cô đều chê cái quả bóng bàn nó bé tí xíu tì xiu, chú ạ.
Bọn con gái cười thích thú. Người đàn ông với khói thuốc và vai kịch ngán ngẩm:
- Bởi thế cái quả ping-pong muôn đời nó cứ mãi bạc trắng như vôi.
Từ phía trong một quả bóng lăn tới chân Uyên. Uyên lẳng lặng cúi xuống nhặt lấy.
- Vào trong chơi đi, chú Thuyên nói, hình như có các bạn cùng lớp các cháu đang chơi đấy.
Ðám con gái dàn hàng ngang đùa vào. Khôi đang cúi tìm trái bóng vội gác vợt, lúng túng.
- Chào các bạn, tiếp tục đi chứ.
Việt cài lại nút áo:
- Chơi nãy giờ mệt rồi, nhường bàn cho các bạn.
- Bọn này chỉ tới xem thôi, chơi dở lắm.
- Ðừng khiêm nhượng, tụi tui biết rồi.
- Biết sao?
- Chú Thuyên nói các cô múa vợt nghề lắm.
Cả bọn đều cười. Ngà cầm lấy vợt như một con dao gõ xuống mặt bàn thành nhịp:
- Cứ cho là đúng thế đi. Bây giờ các bạn muốn chấp mấy?
- Chả dám.
- Năm nhé.
Việt nhìn Khôi và cảm thấy hơi nóng mặt. Ngà lại xẹt lửa tiếp:
- Hay các bạn muốn chấp 10.
Nóng tới tận tai, Việt cầm vợt lên:
- Ðánh đồng.
Hoan hô tinh thần thể thao lành mạnh. Ðề nghị có độ chè để tăng thêm bổ béo. Ai không là vận động viên thì là trọng tài, ai không là trọng tài thì vào hàng ngũ cổ động viện, tất cả đều có quyền lợi ngang nhau. Nào, tung bóng lên.
Nhưng quả bóng đâu mất rồi? Khôi hơi chút ngỡ ngàng khi thấy nó từ trong tay Uyên cầm chắc nãy giờ đặt lên bàn.
Thỏa thuận năm trái dợt. Ngà cầm chắc vợt thủ thế sẵn đợi trái "xẹc vít" của Việt một cách căng thẳng. Trái banh nảy qua lưới tới vợt của Ngà rồi vụt lên trần nhà. Uyên và Hằng bụm miệng cười. Ngà thản nhiên nhìn các bạn:
- Ðể ý xem có con thằn lằn rắn mối nào bị trúng thương không?
Việt hăm hở nhặt trái banh và cố gắng giao thật nhẹ nhàng tới vợt của Ngà. Lần này trái banh đổi địa chỉ, chui tọt xuống gầm bàn.
- Nói gì đi chứ Ngà?
Uyên cười lớn. Ngà vẫn tỉnh bơ, phân trần:
- Trái banh nhẹ quá. Hay nói khác đi là mình quá sung sức.
Sung sức quá, trái banh tiếp theo bay vèo qua tai đối phương không kịp có phản ứng. Bắt tội Việt lại phải đi nhặt banh ở một điểm rơi không bao giờ có trên sách vở. Các bạn thích thú cười nghiêng ngả. Hằng bảo: Thôi, đừng phát ngôn nữa Ngà. Ngà cãi: Thôi sao được, mi có thấy trái nào đối phương cũng hết đường đỡ không, mình chơi độc lắm chứ. - Việt ơi, bạn bị hợm nhỏ Ngà rồi, buông vợt chịu thua sớm đi khỏi phải nhặt banh đỡ mệt.
Uyên bảo vậy, Ngà không chịu:
- Việt đừng nghe xúi dại, bạn có đồng ý là chơi với tôi vui không?
Có lẽ vui thật. Việt đưa cánh tay áo lên gạt những hạt mồ hôi trên trán và sãn sàng nhặt những trái banh ở địa chỉ xa hơn.
Mải theo dỏi cuộc đọ sức (không đọ tài), các bạn không để ý Khôi đã lẩn đâu mất trong đám đông. Nhìn ra cửa Uyên thấy Khôi đang đứng ở đấy, gác chân lên một chiếc xe đạp, cái đầu tóc dài của hắn rũ xuống.
- Tưởng Khôi về rồi?
Hơi lúng túng khi ngửng lên thấy Uyên, Khôi vội đứng thẳng người.
- Còn chờ Việt nữa chứ.
- Mới có bàn trống sao Khôi không vào chơi?
- Bọn này mới tập chơi, chơi chán lắm.
Chợt Uyên nhận ra có những tàn thuốc lả tả dưới chân Khôi tự lúc nào làm cô ta giật mình. Cái anh chàng này đã tập hút thuốc bao lâu rồi nhỉ, thật không ngờ. Không thể chấp nhận nổi những ngón tay cầm bút thường ngày lại có những lúc kẹp điếu thuốc, đáng kinh tởm. Không chừng hắn còn biết nốc rượu và đánh lộn nữa. Tất cả những trò đùa nghịch ngợm trong lớp của Khôi có phải nằm trong một chuỗi những điều có thể ấy? Và có phải vì một lần nặng tiếng của Uyên mà từ đó Khôi thường hay tránh chạm mặt Uyên? Tất cả những điều ấy có một cái gì như sự quyến rũ đối với tính tò mò con gái, Uyên muốn tự mình hiểu rõ.
- Hình như các bạn đang gọi Uyên kìa.
- Khôi không vào cứu bồ, để con Ngà nó quần Việt bò ra mất.
Việt trật cúc áo ngực, mồ hôi vã ra trán, bết lấy tóc. Tiếng thở lẫn với tiếng cười:
- Ngà chơi bóng bàn mà tạt như cầu lông ấy, ai mà đỡ cho nổi.
Khôi gom lại những cây vợt, vui vẻ:
- Ai thắng?
Hằng tuyên bố với trái banh đưa lên cao:
- Ai cũng thắng cả, chỉ có trái banh là thua, dập banh rồi.
Những người bạn chia tay nhau bên xe nước mía, còn hẹn những cuộc đụng độ sau. Việt hứa sẽ chịu khó lượm banh tiếp cho đến khi Ngà... đập hết chục mười hai trái banh. Còn Uyên thì nghĩ tới một cái kéo cho mái tóc bù xù của Khôi trên đường về, lúc mỗi người ngoái lại chỉ còn thấy lưng áo nhau.