Số lần đọc/download: 201 / 19
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:02 +0700
Chương 2
Chúng tôi phát hiện ra rằng cả hai đều thích nhạc cổ điển. Thậm chí là opera. Rằng cả hai đều thích phim kinh dị và đều nhắm tịt mắt khi đến cảnh máu me. Cả hai cùng thích món ăn Pháp, rượu ngon, đặc biệt khi có người nấu nướng, bày biện và dọn dẹp giúp.
Tôi phát hiện ra David thực sự thích mua sắm, và theo thống kê thì phải bảy triệu đàn ông mới có một người như vậy. Anh không phật lòng khi tôi đánh quần vợt thắng anh, và tỏ ra thích thú khi không phải lúc nào tôi cũng ngay ngáy lo bảo toàn lớp son phấn trang điểm hoàn hảo.
Giống tôi, anh cũng là con một, nhưng đến đây thì hết tương đồng. Bố mẹ anh, bác Martin và Estelle, đã nghỉ hưu tại Monterey. Anh nói về bố mẹ một cách rất xa xăm, kể nhiều về sự nghiệp - bố Martin là giáo sư ngành khoa học chính trị, mẹ Estelle làm tư vấn giáo dục - hơn là về chính con người họ. David kể chuyện gia đình mà nghe như đang đọc sơ yếu lý lịch. Anh nghe tôi kể những câu chuyện màu hồng về bố tôi với một chút hoài nghi và ghen tị.
Buổi tối nọ trong một nhà hàng nhỏ ở Santa Monica, tôi biết được quan điểm của anh về một vấn đề gia đình khác - và, ngạc nhiên hơn, quan điểm của chính tôi nữa. David vừa khoe vốn hiểu biết sành sỏi về rượu với người bồi bàn, thì một đôi vợ chồng trẻ đưa một bé lẫm chẫm và một bé sơ sinh vào, ngồi xuống bàn ngay cạnh chúng tôi.
David liếc nhìn họ rất nhanh, còn họ hầu như không nhận ra sự để ý của anh. Anh quay lại nhìn tôi và cả hai tiếp tục câu chuyện đang nói về một triển lãm ảnh đen trắng mới mở tại bảo tàng nghệ thuật Los Angeles. Người bồi bàn vừa mang rượu lại cho chúng tôi thì ở bàn bên, chị vợ đưa đứa con lớn đang vặn vẹo như sâu cho chồng, rồi nhỏ vài giọt sữa trong bình lên cổ tay mình kiểm tra độ ấm. Đột nhiên David đứng dậy, cầm lấy áo khoác và chỉ một bàn ở phía bên kia căn phòng.
- Anh không chịu được mùi sữa cho trẻ con à? - Tôi hỏi khi chúng tôi lách qua các bàn ghế, anh bồi theo ngay phía sau.
- Anh chỉ biết chuyện gì sắp diễn ra thôi, - anh đáp khi chúng tôi đã yên vị.
Chúng tôi chạm ly, và như chỉ chờ có thế, em bé ở phía bên kia căn phòng bắt đầu khóc toáng lên. David ghé mũi sát miệng ly, ngửi mùi rượu, nhấp một ngụm nhỏ, chủ ý giữ trong miệng chừng năm giây rồi mới nuốt xuống.
- Anh từng thử hình dung mình làm bố, - David nói. - Chẳng hiểu sao không hình dung ra nổi. Có lẽ phải một thời gian nữa. Sau khi anh đã làm hết những gì muốn làm.
Thời khắc đó là một lễ Hiển linh* nho nhỏ đối với tôi. Tôi nhận ra tôi chưa từng hình dung mình làm mẹ. Không biết tại sao. Có lẽ có chút tác động từ công việc dạy học ở trường. Nhiều lần giữa các tiết dạy, tôi đứng ở ngưỡng cửa phòng giáo viên, trong sảnh của trường hay căng-tin khi tôi ăn trưa một cách nghĩa vụ; những lúc ấy tôi quan sát đám học trò náo loạn gần như không tài nào kiểm soát nổi quanh mình. Cái lũ nhất quỷ nhì ma thứ ba chúng nó này, cơ thể lớn nhanh quá, bộ não không phát triển theo kịp được, và với một số đứa, sẽ là không bao giờ kịp. Khi quan sát như vậy, tôi cố gắng xác định những giai đoạn phát triển trong cái quá trình biến hình kinh khủng từ những đứa trẻ tóc tơ mũm mĩm thành những cậu chàng lúc lầm lì, lúc bốc đồng, những cô nàng tâm tư rối như mì sợi luôn khúc kha khúc khích.
Cũng tốt khi tự nhắc mình nhớ rằng chính tôi và CM đã từng có thời tâm tư rối như mì sợi, rồi cũng đã đứng đắn chín chắn lên. Chỉ là viễn cảnh làm mẹ không phải là điều khiến tôi quan tâm, dù chỉ chút ít mơ hồ.
Tôi đặt ly của mình xuống. Câu hỏi chưa đặt ra vẫn đang treo lơ lửng đâu đây. Tôi khẽ nhún vai.
- Khá thật lòng, em chưa từng nghĩ nhiều đến chuyện này.
Biểu cảm của anh gần như một kiểu thở phào.
Nhưng tôi nghĩ mấu chốt của những gì tôi muốn biết là quan điểm của anh về tính dục. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình bị hối thúc hay ép buộc gì. Kể từ khi rút cục cũng thu xếp được màn hết-giữ-trong-trắng với Giles, anh họ của Sylvie, chỉ vài ngày trước khi rời Pháp về Mĩ; tôi đã kết luận được rằng tính dục là một hoạch định rất hên xui - xui nhiều hơn hên. Tôi luôn thích khúc dạo đầu hơn là phút cao trào, gần như xác định rõ được rằng tất cả chỉ có thế, dù mấy cô bạn tôi tâm sự như thể đó là điều gì đặc biệt lắm.
Tôi cũng kết luận rằng tính dục có thể hoàn toàn phá hỏng một mối quan hệ. Một khi đã chung giường với bạn gái, các anh chàng mặc nhiên cho rằng mọi buổi hẹn hò tiếp theo sẽ kết thúc ở trên giường. Nếu đó không phải là nơi cô gái muốn đến, thì cô sẽ phải mất cả buổi tối vắt óc tìm cớ từ chối một cách duyên dáng. Không thể tránh được những cuộc thảo luận xem có nên làm chuyện đó hay không, kèm theo đủ thể loại lý do. Đôi khi ta muốn thử “chỉ là bạn thôi nhé” nhưng điều đó không bao giờ xảy ra một khi đã bước qua cái giới hạn kỳ diệu. Rút cục sẽ không bao giờ gặp lại anh chàng nữa, dù ta có thể rất thích sự bầu bạn của chàng.
Tôi lưỡng lự phải bắt đầu chặng đường ấy, hình như David cũng cảm nhận được. Thậm chí còn như hiểu được. Tôi cho phép bản thân nghĩ rằng anh không giống những người khác.
o O o
Cơ mà, tôi không hình dung được chuyện lại trở nên nghiêm túc. Một cảm giác là lạ - không phải là không dễ chịu - đối với tôi khi cùng đi với một người đàn ông có thể khiến mọi phụ nữ phải ngoái nhìn. Thỉnh thoảng khi nhìn nụ cười của anh, tôi có linh cảm phải quay người lại ngay, như thể đối tượng thực sự của nụ cười ấy đang đứng sau lưng tôi. Tự nhủ chuyện này rồi sẽ kết thúc, nếu không phải tuần sau thì sẽ là tuần sau nữa, tôi cố gắng không quá bận tâm, và dù không làm được thì cũng cố không để lộ ra. Điều này trở nên ngày một khó hơn, khi thu chuyển mình sang đông.
David tiếp tục là một đấng mày râu hoàn hảo, sâu sắc và chu đáo. Mối quan hệ của chúng tôi cứ du dương như thế, dù chẳng có vẻ gì là sẽ du dương về đâu. Tôi nhớ lại tất cả từ những ngày đầu và bắt đầu lo lắng tại sao anh không tìm cách ngủ với tôi. Anh hôn rất nồng nàn, nhưng không bao giờ vượt quá giới hạn. Rồi một hôm, anh đưa tôi đi ăn tối ở Beau Rivage, một nhà hàng nhỏ lãng mạn ban sơ treo mình trên bờ đá nhìn xuống bãi biển Malibu. Chúng tôi uống champagne, ngắm mặt biển đen huyền như nhung, thi thoảng nhấp nhánh đốm sáng từ những con tàu chạy qua, và những dải sóng xa xa cuộn lên từng hồi, mềm mại như ren dưới ánh trăng. Sáu tuần qua chúng tôi chẳng khi nào thiếu chuyện nói với nhau, giây phút này bỗng trở nên yên ắng quá.
Sau đó, anh chạy chiếc T-Bird đen từ từ dọc cao tốc Pacific Coast, tắt radio và lơ đãng mở cửa sổ, dù khi ấy là đầu tháng Mười hai, gió ẩm và lạnh. Đã muộn và chỉ còn lác đác xe chạy trên đường, những con sóng lớn sát mép nước vỗ ì ầm trong không gian tĩnh lặng. Anh không nói gì trong khi lái xe, chỉ tập trung vào những khúc cua ẩn hiện trước mặt. Tôi co ro trong áo khoác, trong lòng tin chắc rằng tất cả thế là hết. Lúc trước anh đưa tôi đến cái nơi đáng yêu ấy chỉ cốt để tình thế trở nên nhẹ đi. Hẳn là anh sắp nói với tôi rằng tất cả đã kết thúc.
Chúng tôi chạy xe theo một dải đường cheo leo chết người dẫn vào ngôi nhà nhỏ của anh ở Hollywood Hills. Khi anh tắt động cơ và rút chìa khóa, tôi quay mặt ra cửa sổ, không nhúc nhích để ra khỏi xe.
- Anh cứ nói đi.
- Vào nhà đi, ngoài này lạnh lắm, - anh nói.
- Chính anh mở cái cửa sổ quái quỷ ấy ra còn gì. Anh cứ nói đi.
- Nói gì cơ...?
- Đừng ngây ngô thế, cứ nói đi. Rồi anh có thể đưa em về nhà.
- Ý em muốn nói gì thế?
- Còn chuyện gì được nữa, thế là hết.
- Hết ư?
Tôi quay ngoắt lại.
- Chỗ này là phòng giữ tiếng vọng hay sao ấy nhỉ? Anh xem, em sẽ không sướt mướt ủy mị khóc lóc lôi thôi trong cái xe sạch như lau như ly này đâu. Anh chỉ việc nói gọn rằng anh không muốn gặp em nữa, rồi có thể đưa em về nhà. Em sẽ vẫn sống thôi.
Tiếng cười của anh phá vỡ bầu im lặng.
- Em đang nghĩ thế sao?
Không đợi nghe câu trả lời, anh ra khỏi xe, đóng cửa, đi sang phía bên kia và mở cửa xe phía tôi ngồi. Tôi mặc cho anh nắm tay và nhẹ nhàng kéo tôi ra khỏi chỗ ngồi.
- Em không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, - tôi nói. - Và khi...
- Anh biết. Khi không biết chuyện gì đang xảy ra, em rất dễ mất bình tĩnh. Thôi nào, muốn mất bình tĩnh thì cũng vào nhà cho ấm đã.
Tôi đã vào nhà anh vài lần, nhưng luôn là ban ngày. Ấn tượng của tôi là căn nhà lạnh ấy lạnh lẽo, giống chỗ ở tạm, dù trên tường treo những bức ảnh nghệ thuật đen trắng và trong phòng kê chiếc xô-pha bọc da màu caramel. Giống một nơi để chụp ảnh làm mẫu hơn là nơi thực sự có người ở. Tất cả đều ngăn nắp, không có lấy một hạt bụi. Không có những tờ báo cũ, hoặc những cuốn sách nằm úp đánh dấu chỗ đọc dở. Không có ly cốc trong bồn rửa. Không có tiền xu lẻ trên bàn ăn. Không thư tín xếp thành chồng cạnh điện thoại.
Buổi tối, ngôi nhà hoàn toàn khác. Những ngọn đèn tỏa sáng từ những vị trí rất hợp lý, khiến các căn phòng đầy hình khối và rất có chiều sâu. Lửa đã được cơi trong lò sưởi, một băng ghi âm của Oscar Peterson được bật sẵn, thêm rượu vang ướp lạnh trong xô đá. Tất cả đều được chuẩn bị đâu ra đấy. Dành cho tôi. Anh đang quyến rũ tôi. Tôi thấy phấn chấn, cảm động và lâng lâng sung sướng.
Gần ngôi nhà nhỏ của ông bà tôi bên bờ sông Russian, có một eo nước trong vắt, mát lạnh và sâu. Những chiều hè nóng nực, tôi thường ngoi lên từ mặt nước, ướt nhẹp và run run, tới nằm trên phiến đá ưa thích. Mặt trời ấm áp và làn nước mát mượt, tôi thích cảm giác mép nước êm ái ngay dưới tay mình. Cơ thể anh cũng như vậy. Sự gần gũi của anh thiếu chút ngẫu hứng, nhưng anh đền lại bằng sự nồng nàn. Từng phân trên cơ thể tôi chưa bao giờ được âu yếm đến vậy.
o O o
Chẳng rõ lúc nào, trời đổ mưa. Thoạt đầu nghe êm êm, rồi ràn rạt tầm tã, đến mức tôi ngỡ như ngọn đồi sẽ nhão ra, căn nhà có anh và tôi ở trong sẽ trôi xuống Sunset Boulevard. Rút cục tang tảng sáng, trời cũng thôi làm mưa, chúng tôi mệt nhoài ngủ thiếp đi.
Trong ánh ngày, tôi phát hiện ra đôi mắt xanh như đại dương của anh hóa ra là màu xám. Anh nhìn tôi đang chăm chú ngắm anh và mỉm cười.
- Bắt quả tang nhé, - anh nói, kéo tôi lên trên anh.
Mười ngày sau, vào sinh nhật thứ hai mươi tư của tôi, anh ngỏ lời cầu hôn. Tôi đã sửng sốt và cảm thấy biết ơn, gần như bằng mẹ tôi.
o O o
Sau khi cưới, tôi đã có một năm ngoạn mục buôn bán bất động sản - tệ hại một cách ngoạn mục. Cuối cùng, công ty đồng ý không tính chi phí đã bỏ ra đào tạo chuyên môn cho tôi, với điều kiện tôi hứa không bao giờ quay lại ngành bất động sản nữa. Tôi lừng chừng tìm công việc nào đó khác, vì tôi muốn có thu nhập của mình, nhưng rồi David đã chỉ ra rằng nếu xét hết cái lợi cái hại khi đóng thuế, thì tôi không làm việc lại hơn. Và tôi sẽ có thêm thời gian làm những việc anh muốn tôi làm. Khi ấy tôi chẳng cần anh phải thuyết phục nhiều hơn.
Những gì anh muốn tôi làm cũng đủ dễ chịu. Tôi là Cô Vợ Điều Hành - nữ chủ nhà duyên dáng, biết giữ các mối quan hệ. Anh đưa tôi các loại sách để đọc, đăng ký mua Nhật báo Wall Street, Thời báo New York số Chủ nhật, và Tạp chí Los Angeles. Anh đảm bảo chắc chắn rằng tôi có đọc các số Thời đại Quảng cáo của anh. Anh kể tỉ mỉ cho tôi nghe những gì diễn ra ở văn phòng, họ đang làm gì với khách hàng nào, và theo quan điểm của anh, họ có thể sẽ bị tuột mất đối tác này, đang nhắm đến đối tượng kia.
Ba hoặc bốn tối một tuần, chúng tôi tổ chức tiệc, đi dự tiệc, ăn tối, chiêu đãi, hòa nhạc, khai trương phòng trưng bày nghệ thuật, xem kịch. Còn có những giải đánh golf nửa chuyên nghiệp nửa nghiệp dư, những sự kiện gây quỹ mang màu sắc chính trị, những cuộc đi bộ đường dài, đấu giá rượu vang. Tôi làm việc cho các ủy ban của dàn nhạc giao hưởng, bệnh viện Cedars-Sinai, câu lạc bộ Sierra. Tôi rèn luyện thân thể nghiêm túc như hành lễ tại trung tâm thể chất Los Angeles, đánh quần vợt tại câu lạc bộ mà công ty JMP đã trả phí hội viên cho chúng tôi. Và những lúc rảnh, tôi ăn trưa với “bạn bè”, đa phần là những phụ nữ có chồng ở các vị trí chiến lược mà David muốn quen biết.
Tôi sớm nhận ra rằng trước đây anh đã không đùa khi nói anh bận đến mức không có thời gian để hẹn hò. Dường như anh hăm hở hào hứng với mọi hoạt động, nhưng tôi thì bị kiệt sức, mơ hồ cảm thấy chẳng dễ chịu gì, như thể tôi là kẻ hai mặt siêu hạng, sớm muộn cũng sẽ bị bóc mẽ. Tôi thấy có lỗi khi xây dựng tình bạn trên cơ sở họ có tiềm năng giúp đỡ chúng tôi về mặt kinh tế. Nhưng David giải thích rằng đây là công việc của tôi, tôi là cộng sự của anh. Và bất cứ công việc nào cũng có những khía cạnh kém phần thú vị, thậm chí còn gớm ghiếc, nhưng lại hết sức cần thiết. Trong những lúc quá ít ỏi và quá chóng vánh chúng tôi có thể giãn ra bên nhau, anh đều khiến mọi thứ trở nên ổn thỏa.
Một thời gian, đã là như vậy.
Sáng hôm ấy, thức dậy và thấy cổ họng đau rát, toàn thân rã rời như thể mình là tấm thảm chùi chân cho một đàn bò dậm qua, tôi nằm trên giường, vật vờ nửa tỉnh nửa mơ chừng như muốn ốm, trong đầu vơ vẩn vài suy nghĩ vụn vặt về cuộc đời mình. Tôi thoáng sững lại khi nhận ra mình đã lấy chồng được năm năm. Rằng hàng tháng nay tôi không gặp cô bạn thân nhất, và không nhớ nổi lần cuối nói chuyện với mẹ là khi nào. Hoặc là đọc một cuốn sách chỉ để cho vui.
Hoặc là làm một ổ bánh mì. Thứ chef mà tôi đã mang theo lên máy bay từ Pháp về nhà, dùng suốt sáu năm - hay bảy năm ấy nhỉ - đã bị hỏng từ lâu vì tôi quên không cho nó ăn. Tôi đã buồn và khóc suốt mấy ngày khi nghĩ rằng đám nấm men bé bỏng trung thành của mình đã đói đến chết, chết đuối trong chính chất a-xít mà chúng tạo ra. Thấy tôi như vậy David đã phát hoảng. Anh sẵn sàng đưa tôi đến gặp bác sĩ tâm lý ở Beverly Hills để theo một phác đồ điều trị bằng thuốc Prozac, nhưng tôi không muốn đi. Từ khi bố qua đời, tôi đã nuôi lòng hoài nghi sâu sắc với thể loại bác sĩ đó.
Chắc David đã hết cách, tôi nghĩ vậy, nên một tối anh mang về nhà cái máy làm bánh mì. Thoạt đầu, anh thích món đồ gia dụng ấy, thích cả ý tưởng sản phẩm. Thích cái quy trình chỉ việc lẳng nguyên liệu vào, đặt thời gian và a lê hấp - qua một đêm đã có bánh mì mới nóng hổi. Không việc gì phải nhọc công. Không lo làm hỏng các móng tay tôi. Nhưng tôi không tài nào chịu đựng được.
Anh kiên nhẫn nghe tôi giải thích rằng làm bánh là một quá trình, chứ không chỉ là thành phẩm. Anh thật thà thừa nhận rằng anh không hiểu thế thì có gì khác nhau, và điều đó khiến cả hai chúng tôi đều không vui. Tôi không chịu dùng cái máy, thế là anh bắt đầu chơi đồ hàng với nó. Anh đều đặn làm bánh mì - nếu có thể gọi đó là làm bánh - gần như mỗi tối. Nhưng sáng ra, anh thường quá tập trung vào công việc và vội lao đến một cuộc họp nào đó, nên luôn hối hả đi mà không đợi bánh.
Khi ấy anh được cho là người sẽ kế nhiệm vị trí giám đốc marketing - ở tuổi hai mươi chín, anh có thể sẽ là giám đốc trẻ nhất trong công ty - và mọi thứ bắt đầu thay đổi rõ rệt. Bắt đầu có thêm nhiều cuộc họp hơn, gặp gỡ cuối tuần, đôi khi gồm cả gia đình. Tôi muốn ủng hộ anh, nhưng những chuyện này chán ngoài sức tưởng tượng, tôi xoay xở không được tốt cho lắm. Những lúc tôi cùng đi, David xa cách và làm bộ làm tịch. Chúng tôi bất đồng suốt trong khi chọn trang phục, ngồi trong xe hay trong phòng riêng, nếu là tiệc qua đêm. Nhưng rồi phải dự tiệc cocktail và chiêu đãi, thế là chúng tôi giả vờ rằng mọi chuyện đều ổn.
Tôi nhìn David qua bờ vai ai đó đang nói với tôi về ca phẫu thuật xương chậu của anh ta. Có cảm giác như tôi đang nhìn một người xa lạ, hoặc một người nổi tiếng quá quen mặt qua những tấm ảnh chụp, đến mức ta có thể nhận ra được ngay tức khắc, nhưng hoàn toàn không biết gì về tính cách của họ. Vẻ hào hoa quyến rũ của David chưa bao giờ làm anh thất vọng. Một trong số những vị quan chức, giám đốc kia sẽ khoác vai anh, chắc hẳn trong lòng đang coi David là đứa con trai họ không bao giờ có, hoặc đang tự hỏi sao con họ không được như anh mà lại bỏ học đi lướt ván lông bông. David khiến mỗi người trong cánh đàn ông nghĩ rằng anh coi họ như người hùng, như cha chú, mà tôi nghĩ có khi anh muốn thế thật cũng nên. Anh không bao giờ tỏ ra quá nổi bật, quá thách thức, quá có uy.
Và các bà vợ - Chúa ơi, những bà cao tuổi nhất sẵn lòng đưa anh về nhà cho uống sữa và ăn bánh quy. Mấy cô trẻ hơn thì chỉ muốn đưa anh về tổ. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có máu ghen, nhưng đã vài lần tôi chỉ muốn đổ toẹt thứ đồ uống trên tay mình lên khe ngực khiêu khích của cô nàng nào đó. Nếu David không tuyệt đối giữ chừng mực, dám là tôi đã làm như vậy lắm.
Nhưng điều dễ nhận ra nhất là anh trở nên khó chịu và xấu hổ vì sự thẳng thắn của tôi, và vì tôi không mặn mà tham gia những màn đấu đá tranh giành ảnh hưởng - chính những điều anh từng nói đã khiến anh yêu tôi. Tôi cố gắng làm những gì mình nghĩ sẽ khiến anh vui, nhưng tôi bắt đầu có cảm giác như đang đi trên vỏ trứng. Cơ mà, khi mọi giao tế đã xong, được yên ổn ở nhà, thì sự dễ chịu quen thuộc quay trở lại, và chúng tôi lại đâu vào đấy ngay.
Không có gì thực sự có vấn đề. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp dần lên. Chỉ cần buổi họp này, dự án kia, hoặc mục tiêu tiếp theo trôi qua. Đợi đến khi anh trở thành giám đốc marketing. Hai vợ chồng sẽ có thêm thời gian. Chúng tôi sẽ đi nghỉ cuối tuần dài hơn, tâm sự với nhau lâu hơn. Chúng tôi sẽ lại được như những ngày đầu.
o O o
Trong các bộ phim, khi sắp có Chuyện Xấu Xa xảy ra, nhạc nền thường chuyển tông. Khi ông chủ trang trại đã thu hoạch hết mùa màng và trữ ở trong kho, mọi người quây quần hát múa rộn ràng mừng vụ mùa bội thu, thì tiếng cello giật bùng bùng cảnh báo khán giả rằng đám lâu la của gã trùm buôn gia súc sắp xuất hiện và nã đạn vào vài người vô tội. Tôi luôn nghĩ rằng ngoài đời thật bất công khi không có thứ nhạc nền ấy. Không có nghĩa là nhạc có thể thay đổi cục diện, nhưng chí ít chút báo trước cũng vẫn hơn.
Một buổi chiều thứ Sáu, tôi về nhà sau cuộc họp với Hiệp hội Không gian Xanh Hancock Park thì thấy một chiếc Lexus vàng kim đỗ trên lối vào, ngay sau xe Mercedes đen của David. Tôi đành đỗ chiếc Mazda của mình bên vệ đường. Tôi chưa đi đến hiên thì cửa trước mở và Kelly Hamlin - một trong các nhân viên quản lý khách hàng - bước ra. Không phải chỉ quản lý những khách hàng truyền thống, mà cả công ty MVP trong hai năm vừa qua. Tôi mới vài lần nói đôi câu với cô ấy trong những sự kiện xã giao ở công ty của David, nhưng có nghe mấy chị bên quản lý nói rằng cô ấy rất xuất sắc. Tháo vát, có mục tiêu. Cũng rất xinh đẹp.
- Chào chị Wyn, - Kelly mỉm cười với tôi, vuốt mái tóc vàng ra sau vai.
David đứng ngay sau cô ấy, tay cầm một tập tài liệu.
- Cảm ơn Kelly đã mang cái này qua.
Một tiếng binh mơ hồ vâng lên trong đầu tôi, khẽ đến mức tôi gần như đã bỏ qua. Tôi nhìn David, anh nhìn vào mắt tôi và mỉm cười. Nhưng không có ý trao đổi điều gì. Như nhìn một người đang đeo kính râm phản quang vậy. Tất cả những gì có thể thấy được là ảnh phản chiếu của chính mình.
Sau bữa tối lặng lẽ chừng như kéo dài vô tận, tôi ngồi đọc Tạp chí Los Angeles trong căn phòng tôi gọi là phòng làm việc nhưng David luôn gọi là “thư viện”. Anh đi vào, ngồi xuống cạnh tôi trên chiếc xô-pha bọc da đen.
Bản thân hành động ấy đã đảm bảo rằng anh muốn gây chú ý, vì gần đây vợ chồng tôi chỉ như hai người thỉnh thoảng nằm ngủ cạnh nhau trên cùng một chiếc giường. Anh ngồi bên mép ghế, mỉm cười có vẻ bối rối, như thể anh sắp bắt đầu nói chuyện gì đó ngoài việc đi lấy đồ giặt khô.
Tôi vẫn nhớ đã từng có lúc như vậy. Còn có thể tái diễn. Tôi mỉm cười lại với anh. Giảm bớt căng thẳng.
Rồi anh lên tiếng:
- Wyn à, anh không thể tiếp tục được nữa.
- Tiếp tục gì cơ ạ? - Nói ra điều không thích hợp mất rồi. Nó khơi mào ánh nhìn nửa như bị tổn thương nửa như thất vọng của anh.
- Anh không thể tiếp tục giả vờ rằng mọi chuyện đều ổn.
- Em biết mọi chuyện không ổn. Anh làm việc quá nhiều và chắc chắn căng thẳng...
- Ừ, anh vẫn luôn bận bịu, và luôn phải chịu áp lực. Nhưng chuyện này không phải chỉ có thế.
Một hình ảnh bùng lên. David lăn lộn cùng người khác trên giường của chúng tôi. Không nhận ra được, chỉ là dáng hình lùng bùng dưới chăn. Hình ảnh lập tức tan biến, nhưng vẫn lưu lại một khoảng trắng, như ngọn lửa ở đầu que diêm để lại bóng ma của chính nó trong mắt ta.
Chúng tôi nhìn nhau chừng một phút, rồi tôi lên tiếng:
- Anh đang gặp ai phải không?
Anh nhăn trán:
- Gặp ai cơ? Ý em là gặp bác sĩ tâm lý à?
- Không, ý em là một người đàn bà. Có điều gì anh muốn nói với em không?
Anh rút tờ tạp chí ra khỏi tay tôi, ném bừa lên mặt bàn khắc nhôm.
- Tất nhiên là không. Tức là, có, anh có chuyện muốn nói với em, nhưng không liên quan gì đến phụ nữ cả.
Anh không nhìn tôi.
- Anh thực sự không thoải mái. Anh thậm chí không biết tại sao, nhưng có điều anh cảm thấy mình như đông cứng, không tài nào nhúc nhích được. Đôi khi, trong ngày làm việc, anh ngồi ở văn phòng và có cảm giác bị ngộp thở.
Tôi chạm vào mặt David, nhưng anh gỡ tay tôi ra, đặt bàn tay trở lại lòng tôi.
- Có lẽ anh nên đến bác sĩ Geary xem sao... - tôi nói với anh.
- Anh vừa khám sức khỏe tổng thể hồi tháng Giêng. Hoàn toàn không có vấn đề gì.
- Thế thì là chuyện gì?
Anh chớp mắt hai lần.
- Là toàn bộ cuộc đời bức bối của anh. Nhà cửa, công việc, - anh ngừng lại, chỉ một giây rồi tiếp tục nói - chúng ta. Mọi thứ. Một người anh quen ở câu lạc bộ tuần trước đã qua đời trong một trận quần vợt. Anh ấy mới bốn mươi lăm tuổi, trời đất quỷ thần ơi. Việc ấy khiến anh tự hỏi mình đang làm cái quái gì đây? Chúng ta đang làm gì đây.
Dạ dày tôi chợt quặn lại.
- Anh cho em biết điều gì khiến anh không hài lòng với... mọi thứ đi. Em cứ ngỡ đây là những gì anh muốn. Em tưởng...
- Anh cũng tưởng như vậy. - Mắt anh không còn ánh linh hoạt mà trở nên lạnh lẽo như đá xanh. - Anh chẳng biết liệu mình có thực sự thuộc về JMP hay không. Hay là anh nên tìm một công ty lớn hơn. Hoặc thậm chí một công việc hoàn toàn khác. Anh muốn ở vào vị trí nào trong mười, hai mươi năm tiếp theo? Cũng có thể có việc gì đó, nơi nào đó mà anh chưa từng nghĩ đến.
Trong khi anh họa ra những nguyên nhân khả dĩ dẫn đến tình trạng hoang hoải của mình, thì những suy nghĩ trong đầu tôi như chạy đua với nhau. Tôi chỉ muốn hét vào mặt anh rằng anh còn quá trẻ, chưa đến lúc trải qua khủng hoảng tuổi trung niên. Tôi gắng kiềm nén không chồm lên nhìn anh thật kỹ, hàng lông mày sẫm màu, sống mũi thẳng hoàn hảo và cạnh má cân đối. Tôi nhớ lại cảm giác khuôn mặt anh sát bên tôi, mùi nước hoa Polo dậy lên tinh tế, và mái tóc anh suôn giữa những ngón tay tôi như râu ngô non vàng óng.
- David, hãy tin em, em hiểu cả rồi mà. Anh làm việc vất vả quá. Đối với em thực ra tiền không quan trọng đến mức ấy đâu. Em muốn anh làm những gì mà anh thích. Em không cần...
- Em chẳng nghe anh nói gì cả. - Trong giọng anh nghe có sự thiếu kiên nhẫn cố hữu. - Tất cả những gì anh cố gắng nói với em chỉ là anh cần một quãng nghỉ tuyệt đối, tránh xa tất cả... - Hai bàn tay anh xòe ra, rồi co lại như nắm đấm. - Anh cần có sự tự do về mặt tư tưởng để chấp nhận rủi ro, chấp nhận thất bại. Anh không muốn cảm thấy em phụ thuộc vào anh, cần anh chăm sóc.
- Em không muốn anh cảm thấy em phụ thuộc vào anh. Em thấy không sao nếu anh dựa vào em thêm chút nữa. Em sẵn sàng quay trở lại làm việc, nếu anh cần...
- Wyn, - anh hắng giọng. - Em đang bỏ qua vấn đề mấu chốt. Tất cả những gì anh cần là được hoàn toàn độc lập. Khỏi em.
Một ánh chớp muộn mằn rạch ngang tâm trí tôi. Chuyện không phải về chúng tôi, mà về anh. Những gì anh muốn. Những gì anh không muốn.
David nói tiếp:
- Lâu nay anh vẫn muốn nói với em, nhưng không biết chính xác nên giải thích thế nào. Và một vấn đề khác là em xử lý không tốt những thực tế bất di bất dịch.
Nước mắt bỗng dưng dâng lên trong mắt tôi và tràn mi, rồi từng giọt xuống lòng. David đưa tôi chiếc khăn tay bằng lanh trắng mà anh tình cờ bỏ trong túi.
- David ơi, thực tế bất di bất dịch là em yêu anh. Chẳng lẽ anh không...
- Không phải là anh không yêu em. - Từng từ cắt rất ngọt vào mớ cảm xúc hỗn loạn trong lòng tôi. - Anh chỉ nghĩ có lẽ hôn nhân là một sai lầm. Như mình đã cưới nhau. Qụá vội vàng. Có lẽ cả hai chưa thực sự hiểu rõ về nhau. Và anh cần... - Anh nhặt chiếc khăn tôi làm rơi xuống sàn lên, đưa lại cho tôi. - Anh cần phải tìm hiểu xem điều gì thực sự quan trọng với anh.
Nghe có vẻ lo lắng đấy, nhưng không phấn khích.
- Nếu lâu nay anh đã cảm thấy như vậy, sao anh chưa từng nói gì với em?
Trông anh có vẻ đau khổ.
- Cần gì anh phải nói với em rằng mình đang chật vật. Chẳng lẽ chính em không nhận ra rằng chúng ta không vui sao?
- Em biết thời gian gần đây không phải là hạnh phúc trào dâng, nhưng mình đã có bảy năm hôn nhân tốt đẹp. Đừng ném tất cả qua cửa sổ chỉ vì...
- Wyn, nghe anh nói này. - Anh thả lòng người sát lại, cầm hai bàn tay tôi. Tôi ghét cái ánh mắt sục sôi khí thế trên mặt anh. -Anh đang bị ngạt thở, không phải tại em, - anh vắn tắt nói rõ. - Tại tất cả. Có cảm giác như mọi cơ hội của anh đều đang nhỏ lại.
Bên ngoài, còi báo động gần ở ô-tô bắt đầu rít lên. Xe nhà tôi ư? Tôi nhớ dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ mưa, chúng tôi nên đóng cửa sổ mé hướng tây. Ngày mai cô giúp việc sẽ đến. Tôi đã viết séc cho cô ấy chưa nhỉ? Có phải tôi cần gọi cho Lisa Hathaway nói chuyện cuộc họp ban truyền thông gây quỹ cho dàn nhạc giao hưởng không?
Cuộc đời mình đang trôi vào toa-lét mà trí óc tôi lại chọn đúng lúc này để đình công.
- Anh không biết nữa. - Anh thu tay về, thận trọng, như thể anh không dám chắc tôi sẽ để yên tay mình trong tay anh.
- Vậy anh sẽ nói gì? Rằng anh muốn một cuộc...
- Không. - Anh cắt lời quá nhanh, rồi nói tiếp. - Anh không biết nữa. Có lẽ cả hai chúng ta cần chút thời gian, chút không gian một mình.
- David, em không cần ở một mình thêm nữa. Ta đang nói về tất cả những gì em hiện đang có.
Dường như anh không nghe tôi nói.
- Có lẽ em nên dọn đi một thời gian. Hôm nọ anh thấy có căn hộ được lắm. Cách đây không xa lắm. Mình vẫn có thể gặp nhau.
Anh hơi lên giọng. Giống như ta thường nói khi dỗ trẻ con uống thuốc: Sao nào? Sao lại không nào? Như thế sẽ tốt hơn cho đôi bên.
Một thoáng bực mình như giật lên trong cổ họng tôi. Anh đã đi tìm căn hộ cho tôi ư?
- Nếu anh là người cần không gian một mình thì sao em lại phải dọn đi? Sao anh không tìm căn hộ cho chính mình?
Anh thẳng người dậy, ánh mắt nhìn xa xăm qua đỉnh đầu tôi.
- Vì đây là nhà anh, - anh nói.
Tôi nhớ có chị bạn đã bị thôi miên ở một buổi biểu diễn ảo thuật nên phải làm đủ trò nực cười. Khi trò vui đã hết, chị trở lại bình thường, nhận thấy khán giả đều đang cười mình, bạn tôi đã thấy mình rất ngốc mà không biết tại sao. Lúc này đây tôi cũng có cảm giác tương tự, không biết mình đã bỏ qua điều gì hệ trọng.
o O o
David ngủ trong phòng khách. Từ mấy tháng nay chúng tôi không gần gũi nhau lần nào, nhưng ngủ một mình trên chiếc giường đôi mà không có cả hình dáng cơ thể anh ở gần, tôi cảm thấy sự hụt hẫng quá đột ngột. Nếu có phải ngủ trong một cái hố trên mặt trăng, chắc tôi cũng chẳng thể thấy cô đơn hơn được.
Cuối tuần dài như vô tận. Hầu hết thời gian anh ở văn phòng. Hoặc chí ít là anh nói như vậy. Chiều Chủ nhật, tôi gọi đến số văn phòng của anh, nghe sáu, bảy hồi chuông liên tiếp, rồi giọng nói trong hộp thư thoại tự động. Như thế không có nghĩa là anh không ở đó. Biết đâu anh ở trong nhà vệ sinh, bếp, phòng họp, hoặc phòng trình chiếu. Biết đâu anh bận nghe một đường điện thoại khác. Tôi biết nếu có hỏi thì anh sẽ trả lời rằng, “Lúc ấy anh đang nói chuyện với Hank”. Hoặc Tom. Mà cũng có thể là Grady.
Tôi lưỡng lự một giây, rồi gọi đến tổng đài. Khi hộp thoại tự động bắt đầu hướng dẫn chọn các đường dây, tôi chuyển cuộc gọi vào số của Kelley Hamlin. Chuông đổ hai hồi trước khi tôi đặt ống nghe xuống. Tôi sẽ không kiểm tra hay theo dõi anh. Tôi tin David. Nếu anh nói đang làm việc thì tức là anh đang làm việc.
Nghe theo một bản năng muôn thuở, tôi ngâm mình rất lâu trong bồn tắm. Quá lâu. Những ngón tay nhăn lại. Tôi mặc chân váy màu đen cổ điển và sơ-mi lụa màu ngà mà anh vẫn thích. Chăm chú nhìn khuôn mặt mộc trong gương, tôi hơi yên tâm rằng người phụ nữ này vẫn còn đẹp, không có gì tàn phai hết. Đang độ rực rỡ, tôi nói với cô ấy. Tôi với tay lấy đồ trang điểm.
Tôi thừa hưởng của mẹ đôi mắt sẫm màu và nước da sáng. Sống mũi thẳng và khuôn miệng rộng của bố. Nhưng tóc tôi là cả một vấn đề. Sao tôi không có được mái tóc của mẹ, đen và óng như bút vẽ của họa sĩ? Hay tóc bố tôi - dày, vàng kim và suôn như tóc một vị thuyền trưởng Thụy Điển vậy. Thay vào đó, tóc tôi giống bà và bác gái bên nội - nâu đỏ nhạt, dày và xoăn, tuyệt đối bất trị. Cơ mà tôi cũng đã khắc phục được, những lọn xoăn được là mượt bằng lược nóng.
Tôi ướp lạnh một chai Puligny-Montrachet anh vẫn thích. Bật nhạc anh vẫn ưa, bản “Brandenburg Concertos”. Và tôi đợi.
Tôi ngồi trên giường với cuốn sách và một ly rượu, uống nhiều hơn đọc, khoảng mười một giờ rưỡi thì anh về.
- Anh có đói không ạ? Nhà có súp đấy.
Anh mỉm cười lịch sự.
- Không, cảm ơn em. Mấy người ở công ty đang triển khai một dự án tiềm năng. Bọn anh gọi đồ Trung Quốc, ăn ở văn phòng rồi. Em thay váy ra treo lên đi không sẽ nhàu đấy. - Anh liếc nhìn chai rượu trên bàn có vẻ không bằng lòng. - Chẳng lẽ em nghĩ...
Anh chưa nói hết, tôi đã thêm đầy ly với sự bướng bỉnh rất trẻ con, nhưng anh vào phòng tắm mất rồi. Tôi buông cuốn sách sang một bên, uống thêm chút rượu, xem qua loa mấy trang tạp chí, lắng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm. Anh đi ra, kéo gối nằm. Mùi ngọt ngào sạch sẽ của anh xiết lấy trái tim tôi.
- Anh ơi...
David quay lại, nhưng không xoay hẳn người nhìn tôi. Giống như anh sắp có việc quan trọng mà tôi níu anh lại.
- Wyn, thôi đi mà. Đã khó lắm rồi, đừng làm khó thêm nữa.
- Mình có thể đi tư vấn tâm lý. - Tôi lùa ngón tay mình giữa những nếp chăn. - Anh có biết đã bao nhiêu lâu rồi mình không yêu nhau không?
Anh thở dài qua mũi.
- Việc ở văn phòng bận như điên. Anh làm cật lực. Trong đầu còn lùng bùng bao nhiêu thứ, chẳng biết có ngủ được không. Anh về nhà thì em kỳ vọng anh sẽ biểu diễn như một chú hải cẩu được huấn luyện thuần thục...
- Em không kỳ vọng gì cả. - Giọng tôi vỡ ra một chút cáu kỉnh. - Em chỉ nhớ những gì mình đã có. Em muốn anh ôm em. Không chỉ là chuyện chăn gối. Anh còn chẳng đụng vào em. - Tôi nuốt khan. - Anh không nhận ra điều đó ư?
- Em có nghĩ đến chuyện anh nói với em hôm thứ Sáu không?
- Mai em sẽ đi tìm việc làm.
Một nụ cười tán thành lạnh lẽo.
- Ý hay đấy.
Tôi gấp tờ tạp chí trên lòng lại.
- Nhưng em không dọn đi đâu.
Nụ cười biến mất. Anh mở miệng toan nói gì đó, rồi thôi, khuôn hàm cứng nhắc. Anh quay đi và ra khỏi phòng, gối kẹp dưới cánh tay, như một cậu bé bỏ nhà ra đi.
Tôi co chân lại, khiến tờ tạp chí tự mở ra. “Những sự nghiệp danh giá nhất cho phụ nữ trong thập kỷ tới”. Tôi cầm tờ tạp chí lên, đọc lướt qua, phấp phỏng hi vọng. “Tài chính”. Tôi không tự tính được cuốn séc của mình. “Sư phạm”. Đã qua và thấy quá đủ. “Cảnh sát”. Không đâu. “Xây dựng”. Đừng đùa chứ? “Chăm sóc trẻ”. Không đời nào.
Tôi uống thêm rượu, suy đi tính lại những viễn cảnh khi đi làm trở lại, gập cuốn tạp chí và quăng bừa qua phòng. Tôi đứng dậy định đi thay váy áo, nhưng hai đầu gối tê nhừ trụ không vững nổi. Tôi thụp xuống giường, vùi mình vào gối.
Còn phải chuẩn bị mấy thứ trước khi ngủ. Tôi muốn chọn sẵn bộ vest và giày cho buổi phỏng vấn ngày mai. Còn cả túi xách. Nữ trang. Nhưng đầu tôi nặng trịch. Váng vất. Chợp mắt chút vậy.
Chỉ một phút thôi.