Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
2. Bắt Cóc
D
ứa tớ gái ngừng gọt khoai, ngẩng đầu lên.
- Hôm nay bé Lệ có vẻ về muộn hở bà?
- Vâng, hơi muộn so với những hôm trước nó chơi ở nhà thằng Thúc đấy, Châu gọt xong khoai nhớ rước nó về nhé.
Hạ Chi không quên Tiểu Lệ, nhưng nàng nhớ đến lời nó đòi mách bố và vẻ thù hằn đối với Lâm Tịnh Phu.
Nhìn đồng hồ. Gần năm giờ rưởi rồi, thế mà tại sao Châu vẫn chưa mang bé Lệ về? Trời tháng bảy ngày dài, đã năm giờ nhưng vẫn chưa sụp tối. Chuyện gì xảy ra rồi đây? Hạ Chi băn khoăn, choàng áo vào ghế salon xong, thì Châu cũng vừa về tới.
- Bà ơi, cháu Lệ về chưa ạ?
- Chưa thấy về, bộ không có ở nhà thằng Thúc chơi à?
- Vâng. Khoảng hai giờ chiều tới giờ không thấy đến.
- Khoảng hai giờ?
Gương mặt Hạ Chi trắng ra. Khoảng hai giờ không phải là lúc Tiểu Lệ buớc vào phòng khách đó ư? Lúc ấy đến bây giờ, đứa bé mới Iên ba tên Tiểu Lệ đã đi đâu? «Con ghét ông Lâm, con cũng ghét mẹ không ai chịu chơi với Tiểu Lệ cả - Câu nói khi nãy của Tiểu Lệ khiến Hạ Chi không an lòng.
Có tiếng chân bước nhẹ trên đá sỏi. Hạ Chi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đứa bé bước vào không là Tiểu Lệ mà là thằng Xá, gương mặt đỏ gay.
- Mẹ ơi, Tiểu Lệ bỏ quên cái này nè.
Đó là con búp bê vải cao khoảng năm tấc mà Hạ Chi đã làm cho Tiểu Lệ. Hạ Chi cầm lấy con búp bê, lòng rối loạn bước nhanh ra ngoài. Thằng Xá lúc nãy vừa cùng cô Châu đi tìm Tiểu Lệ vẫn còn ngơ ngác đứng bên hàng dậu Thủy Tòng.
- Con đói quá mà vẫn chưa tìm được bé Lệ.
- Bảo chị Châu xúc cơm cho con ăn đi.
Nói xong, Hạ Chi chạy nhanh về phía nhà thằng Thúc.
Mẹ của Thúc là một giáo viên Tiểu học, đang chùi tay vào áo hỏi.
- Tim được bé Lệ không? Có đến tìm trong vườn cây chưa?
- Chưa đến, nhưng con bé ít khi vào đấy lắm.
- Nhưng vườn cây là nơi trẻ con vẫn thích vào chơi mà!
Xỏ chân vào đôi guốc cây, mẹ của Thúc bước về phía khu rừng.
Không nói cho Khỡi Tạo biết…nhưng cũng không trể lắm, tốt nhứt là làm sao tìm được bé Lệ trước khi Khởi Tạo trở về. Hạ Chi men theo những hàng cây tòng bước vào khu rừng, bên trong thật vắng, không có tiếng của trẻ con cũng không có một bóng dàng trẻ nít nào.
Khu rừng này là thuộc quyền quản hạt của sở Thủy Lâm Khởi Xuyên, chuyên trồng các loại Tòng lá kim của ngoại quốc và các loại tòng nhân tạo, bao gồm mười lăm mười sáu loại kết thành một khu rừng lớn, rộng khoảng 18,42 mẫu. Ngôi nhà của lão giữ vườn và chiếc nhà kho ngói đỏ đều nằm khuất trong ấy.
Nhà của gia đình họ Lại, nằm sát khu rừng với một hàng dậu Thủy Tòng bao quanh.
Đi vào khu rừng khoảng ba trăm thước, là đến ngay khe nước chảy róc rách có tên là Mỹ Anh, dòng suối trong vắt chảy tận ra suờn núi Y Trạch một nơi được dùng làm sân trượt tuyết của mùa đông và ngọn đồi đất với những cụm tuyết to mang một vẻ đẹp tinh khiết của phương Đông. Trẻ nhỏ thường chơi trò cút bắt trong rừng Tòng, hay bơi lội bắt cá ở suối. Hôm nay, ngày cúng thần mùa Hạ, khu rừng cây rậm rạp không một tiếng động không có lấy một bóng người.
- Tiểu Lệ ơi!
- Tiểu Lệ ơi!
Không một tiếg trả lời. Hạ Chi phập phồng lo sợ. Lão coi sóc vườn thò đầu ra cửa sổ:
- Bà Lại đấy à! Chuyện gì thế. Hôm nay tôi không thấy trẻ nít vào đây.
Lão gác viườn là một người đàn ông yêu trẻ con, ông ta thường đưa tay xoa đầu Tiểu Lệ.
Hạ Chi chạm mặt với mẹ thằng Thúc, vội rẽ sang một ngã khác tìm kiếm, đứng dưới bóng cây. Có tiếng chim cu rừng hót nho nhỏ:
- Con ghét ông Lâm, ghét cả mẹ, không ai chơi với Tiểu Lệ cả.
Hạ Chi bước đi run rẩy, những tia nắng chiếu qua tàng cây, rọi trên đường mòn ẩm ướt trơ ntrợt, nàng phải bấm mạnh chân xuống đất, bước đi một cách khó nhọc, bỗng chân nàng như vừa va phải một vật gì, cúi xuống nhìn, ra là bộ xương quạ cánh còn rải rác chung quanh. Hạ Chi linh cảm một điều không hay xảy đến. Những giọt nắng xuyên qua rừng cây, trắng đục như sa mù, nghiêng nghiêng xuyên xuống.
- Vẫn chưa tìm được Tiểu Lệ à?
Có tiếng nói nặng nề, nhưng không kém phần nghiêm nghị của Khởi Tạo vọng lại từ phía sau, Hạ Chi giật mình.
- Không thấy nó từ lúc nào?
Giọng nói của Khởi Tạo đột nhiên bén nhọn. Hạ Chi sợ hãi Ién nhìn chồng. Đó là một gương mặt xa lạ mà nàng chưa hề nhìn thấy bao. giờ, nếu là lúc trước, thì có lẽ nàng sẽ nói:
- Làm gì mà mặt mày khó chịu đến dễ ghét thế kia?
Nhưng hôm nay thì Khởi Tạo có vẻ làm nàng áy náy làm sao ấy, bây giờ Tiểu Lệ vẫn tìm không ra, nàng chỉ còn biết lắp bắp:
- Hình như khoảng hai giờ trưa nay...
- Thế tại sao không bảo tôi biết?
Thái độ của Khởi Tạo làm Hạ Chi không biết gì hơn là cúi đầu xuống không đáp.
- Có ngờ bị người ta đưa đi xem đám rước cúng thần rồi không?
Hạ Chi ngẩng mặt lên, có thể Lâm Tịnh Phu đã dẫn Tiểu Lệ đi xem cúng thần rồi đấy. Tìm khắp nơi mà vẫn không gặp thì chỉ còn nơi đông đúc kia thôi Tiểu Lệ tuy nói là ghét Lâm Tịnh Phu nhưng dù sao nó vẫn là đứa con nít, nhất định dễ quên lắm. Tiểu Lệ lại dễ thương, với ai nó cũng thân thiện được, chỉ cần Lâm Tịnh Phu nắm tay là nó sẽ theo ngay. Nhưng lại sao Lâm Tịnh Phu dẫn Tiểu Lệ đi mà không nói cho nàng biết một lời nào cả vậy?
Hạ Chi buột miộng:
- Đúng ra Lâm Tịnh Phu không nên làm như thế!
Khởi Tạo hỏi:
- Lâm Tịnh Phu à? Hắn làm gì đấy?
- Buổii sáng nay Lâm Tịnh Phu có đến.
- Hắn đến, tại sao cô không nói cho tôi nghe?
- Tại vì...
Hạ Chi nhìn Khởi Tạo dò xét, bỗng nàng nói:
- Tại em quên.
- Hừ
Khởi Tạo "hừ" một tiếng. Hạ Chi hiểu câu nói dối vừa rồi của mình đã làm chàng giận. Nhưng Khởi Tạo đã cố nén xuống vì đây là bản tính của chàng, lấy giọng bình tĩnh, Khởi Tạo hỏi:
- Được rồi,nhưng mấy giờ hắn mới về chứ?
- Trước khi anh về khoảng mười, mười lăm phút, vì vậy em nghi là Lâm Tịnh Phu đã dẫn Tiểu Lệ đi.
Hạ Chi nghĩ đến việc Lâm Tịnh Phu dẫn Tiểu Lệ đi xem lễ nàng cảm thấy yên tâm.
Lâm Tịnh Phu biết Khởi Tạo ngày mai mới về, nên có lẽ chàng lợi dụng cơ hội dẫn Tiểu Lệ đi xem lễ, để được dịp trở lại thăm mình chiều nay chớ gì?
Có lẽ chàng muốn làm mình ngạc nhiên - À! Có lẽ chàng muốn làm lành với Tiểu Lệ, nhưng mà nếu chàng cho mình hay trước một chút thi có lẽ mình đã không khổ tâm như bây giờ.
Hạ Chi theo Khởi Tạo bước ra khỏi khu rừng. Đến bìa rừng, Khởi Tạo bỗng có vẻ nghi ngờ, chàng quay lại hỏi:
- Có thật là Lâm Tịnh Phu đã dẫn bé Lệ đi không?
Mẹ của thằng Thúc từ bìa rừng bước ra, bà có vẻ không hiểu gì cả, hỏi:
- Chuyện gì thế?
- Thật có lỗi với bà. Khiến bà nhọc công tìm cả buổi. Tiểu Lệ có lẽ đã được ông khách nhà tôi dẫn đi xem lễ rồi đấy.
- Vậy à? Vậy thì tốt. Tìm cả buổi mà vẫn không gặp thì chỉ có thể đến nơi đông người kia thôi. Lúc nãy tôi nghĩ, có thể đã bị dụ dỗ bắt đi. Khiến tôi lo hết sức.
- Dụ dỗ ư? Sao lại không có thể được,
Khởi Tạo mĩm cười. Mẹ thằng Thúc vẫn nói:
- Chuyện dụ dỗ này thường xảy ra lắm chớ phải không có đâu? Chuyện của thằng Bình An xảy ra còn chưa đến một năm mà. Nhưng dù sao cũng phải mừng là Tiểu Lệ chưa hề gì.
Mẹ thằng Thúc bỏ đi, Hạ Chi lại thấy hồi hộp. Về đến nhà, thằng Xá đã dùng xong cơm tối, nằm bên bàn cơm ngủ khò. Nàng vội đánh điện thoại cho Lâm Tịnh Phu, nhưng chàng không có ở nhà.
- Anh ấy chưa trở về.
Có lẽ đã dẫn Tiểu Lệ đi đâu đấy? Hạ Chi lo lắng nhìn ra ngoài. Ngày mùa hạ thật dài. Đã hơn mười giờ tối rồi mà vẫn còn sáng. Ngọn gió thổi qua hàng cây tạo nên những âm thanh xào xạc. Bước trở về phòng, nàng nhìn thấy Khởi Tạo gương mặt có vẽ bồn chồn lo lắng ngồi bên bàn ăn.
- Anh ăn com không’?
- Không, tôi muốn điện thoại cho cảnh sát trước.
Khởi Tạo cố đè nén những tiếng rủa thầm Hạ Chi, chàng đứng dậy, đang muốn cầm ống nghe thì chuông reo.
- Có điện thoại của Lâm Tịnh Phu đấy.
Nghe câu nói của vợ, Khởi Tạo quay mặt lại liếc mắt nhìn Hạ Chi, xong đặt ốn nghe vào tai.
- Alo! Alo! Cô Hạ Chi đấy ư?
Tiếng nói của Lâm Tịnh Phu. Nhưng tại sao lại cô mà không là bà? Lúc nào mà biến từ bà sang cô đấy? Khởi Tạo cắn chặt môi.
- Alo! Tôi nghe họ bảo cô gọi điện thoại đến? Cô giận rồi đấy à?... Hôm nay tôi thật có lỗi...
Có lẽ Lâm Tịnh Phu tưởng Hạ Chi đang cầm ống nghe mà không thèm lên tiếng.
- Alo! Cô Hạ Chi! có có nghe tôi nói gì không? vẫn giận tôi đấy à?
Khởi Tạo buồn bã không đáp, chàng đưa ống nghe cho Hạ Chi đang đứng ở phía sau.
- Vẫn giận tôi đấy à?
Hạ Chi thở nhẹ, thì ra Khởi Tạo đã nghe được câu này.
- Vâng thưa ông Lâm, thật lúc nãy tôi có lỗi. Mà ông... có thấy Tiểu Lệ đâu không?
Hạ Chi cố ý dùng những danh từ thật khách sáo, thật xa lạ, nàng muốn cho Khởi Tạo nghe thấy những lời nói ấy.
- Hả? Sao? Tiểu Lệ ra sao?
Gương mặt Hạ Chi biến sắc, thì ra Lâm Tịnh Phu không có dẫn Tiểu Lệ đi!
- Tiểu Lệ đi đâu mất rồi.
- Lúc nào thế?
Ngay trong lúc Hạ Chi cùng Lâm Tịnh Phu còn ngồi trong phòng khách thì Tiểu Lệ đã chạy ra mãi đến giờ.
- Vâng. Lúc... Hạ Chi lắp bắp, nàng quay lại nhìn chồng, xong nói:
- Nếu anh không biết thì thôi, phiền anh quá.
Lâm Tịnh Phu hình như còn muốn nói điều gì nữa, nhưng Hạ Chi đã gác máy.
- Ông Lâm cũng không biết nữa à?
Khởi Tạo lo lắng. Lâm Tịnh Phu cũng không biết, vậy thì Tiểu Lệ đi đâu?
Khởi Tao vội vàng lách mình qua khỏi Hạ Chi đang đứng chết lặng, chàng gọi điện thoại cho ty cảnh sát.Khi chàng báo cáo việc mất con thì viên cảnh sái cỏ vẻ không chú tâm lắm.
- Hôm nay là ngày lễ tế thần,trẻ nít thất lạc nhiều lắm hơn gấp đôi năm rồi, chúng tôi muốn điên đây.
Khởi Tạo có vẻ tức giận, chàng nói:
- Không thể có chuyện Tiểu Lệ bị thất lạc được.
Đoạn kể lại tất cả sự kiện cho viên cảnh sát nghe.
- Hay là nó đi ra phố một mình rồi?
- Nó thường chơi quanh quẩn đây thôi, ít dám đi xa lắm.
- Nhưng hôm nay là ngày lễ tế thần mà, có lẽ nó thấy những đứa bé khác ra phố thì đi theo rồi đấy.
Hôm nay ngày lễ tế thần, cảnh sát có lẽ bị làm rộn lắm nên nói chuyện cũng có vẽ vô vị làm sao đấy.
- Chúng tôi ngại rằng nó bị bắt cóc.
Hai chữ bắt cóc vừa thoát ra khỏi miệng Khởi Tao bỗng bàng hoàng, cảnh sát cũng có vẻ ngạc nhiên.
- Bắt cóc à? Thế có ai nhìn thấy con ông bị dẫn đi hay không?
- Không, không ai thấy cả.
- Thế thì, có nhận được điện thoại đe dọa không?
- Cũng không.
- Như vậy theo tôi đoán chỉ có thể đi lạc mà thôi.
Viên cảnh sát cũng cho biết sẽ thông báo cho các đơn vị liên hệ tìm kiếm dùm. Hạ Chi có vẻ không tin.
- Bây giờ là ban ngày, nếu có chuyện bắt cóc; xảy ra thì nhất định phải có người trông thấy chứ?
Giọng nói của Khởi Tạo có vẻ nặng nề.
- Nhưng nếu họ bắt rồi họ dẫn qua khu rừng đi về phía bờ đê thì sao có người thấy được.
Tuy đã báo cảnh sát, sự lo lắng vẫn không nguôi trong lòng Hạ Chi và Khởi Tạo, họ không tin tưởng lắm. Khới Tạo vội gọi điện thoại đến bệnh viện báo tin. Viên bác sĩ trực hoảng hốt:
- Vâng, tôi sẽ liên lạc thêm vài người bạn nữa đến ngay lập tức.
Khởi Tạo, Hạ Chi lẫn đứa tớ gái tên Châu đều rơi vào trạng thái im lặng nặng nề.
Khởi Tạo lại đứng lên, chàng thở dài đau khổ. Chàng yêu vợ nhưng không thể tha thứ được việc nàng tiếp Lâm Tịnh Phu trong lúc vắng mặt chàng. Đó là chưa nói trong nhà thằng Xá, bé Lệ lẫn cô Châu đều vắng cả, thế mà dám dẫn sói vô nhà thì.. Chàng cố gắng đè nén những hình dung từ dâm đãng xuống. Nhưng mà Tiểu Lệ đã mất tích, Khởi Tạo biết rằng nếu bây giờ mình mở miệng thì sợ không ngăn chận những câu nói oán trách, độc ác, vì thế chàng cố câm nín.
Lúc nào cũng thế Khởi Tạo nghĩ rằng việc chửi mắng kẻ khác là một sự xấu hổ đáng khinh bỉ.
Một phút sau, hai người lao công lớn tuổi từ bệnh viện đế, đi cùng với bác sĩ Điền, một vị bác sĩ chuyên về ngoại khoa và Lâm Tịnh Phu. Bên ngoài trời đã bắt đầu tối. Khởi Tạo có vẻ xúc động, chàng gật đầu chào từng người một
- Xin lỗi, dđã làm phiền quí vị nhiều quá!
Nhưng chàng cũng không nén được cái nhìn sắc như dao về phía Lâm Tịnh Phu.
Đám người đàn ông này, mỗi người trên tay đều thủ một cây đèn bấm, bước vào khu rừng. Ban đêmn, vườn cây có vẻ quái đản, những thân cây như di động được. Nhưng lúc ngọn đèn lóe lên, nó vội đứng yên lại ngay.
dũng yên lạt ngay.
Trời tối như thế này, Tiểu Lệ làm sao có thể ở trong rừng được? Nếu nghĩ thế sẽ thấy rằng việc sục sạo trong rừng là một việc làm hoài công? Hay là Lâm Tịnh Phu biết chắc rằng Tiểu Lệ đang ở trong ấy? Sự tưởng tượng trên thoáng qua óc Khởi Tạo.Chàng có vẻ dùn chân lại.
Một lúc, bước đến cạnh dòng suối, chàng mở to mắt ra nhìn, bên trên bầu trời những dãy sao trời lóng Iánh, chiếu rọi chiếc bóng trên giòng suối. Nhưng mà Tiểu Lệ nó ít khi vào rừng, thì việc tự nói đến giòng suối cũng khó có thể xảy ra được. Khởi Tạo vội hướng về phía khác, chàng lại bước về rừng cây, chiếc đèn bấm trên tay tạo một vệt sáng, chàng quét thấy chiếc bóng cao gầy mà chàng suýt gọi to lên, đó là Lâm Tịnh Phu với gương mặt trắng xxanh, gã có vẻ hoảng hốt:
- Làm tôi hú hồn.
Khởi Tạo cố đè nén cơn sợ hãi, chàng nói với một giọng thật bình thản:
- Xin lỗi anh.
Rồi giả vờ hỏi:
- Ờ, đúng rồi nghe nói lúc sáng nay khi tôi không có ở nhà, anh đã đến viếng, có chuyện gì thế?
Lâm Tịnh Phu không đáp đưa đèn quét ngang qua chân.
Tìm khắp khu rừng, luôn cả những vùng lân cận và những con đường đưa đến chợ vẫn không thấy bóng Tiểu Lệ đâu, mệt mỏi trở về nhà họ Lại, bây giờ đã ba giờ khuya rồi. Đêm mùa hạ bắt đầu lờ mờ sáng.
Hạ Chi nghĩ lại những câu chuyện xảy ra ở ngày qua, nàng tự trách mốc, Phải chi lúc ấy ta ôm Tiểu Lệ vào lòng là được rồi. Tiểu Lệ đưa tay muốn ôm lấy mình, thật tội cho nó quá. Nều không có chuyện gì xảy ra thì Tiểu Lệ giờ này đã nằm yên trên giường với giấc mơ thật đẹp. Thế mà bây giờ chiếc gói đỏ nhỏ nhắn vẫn phải chờ đợi cô chủ của nó. Khi nói câu: Con ghét mẹ quá, Tiểu Lệ trông có vẻ cô độc làm sao đấy. Nghĩ lại trong đêm tối đen như thế này. Tiểu Lệ làm gì? Ở đâu? Đôi mắt đầy lệ của Hạ Chi bỗng mở to ra, trừng trừng nhìn về phía chân trời trắng nhạt của buổi bình minh.
Gió thổi qua hàng cây, tạo nên những âm thanh dễ chịu, tiếng xào xạc kia như gợi lại cho Hạ Chi ngày nàng bước về nhà chồng. Đã sáu năm qua rồi ngày đầu tiên ngủ trong ngôi nhà lạ, mẹ của Khởi Tạo đã khuất núi từ lâu, gia đình này lúc ấy chỉ có cha, Khởi Tạo chàng vẫn bận thực tập tại phòng thí nghiệm của Viện Đại Học, do đó lúc đầu nàng phải đến Chấp Quang sống cùng chồng.
Sau tuần trăng mật tại co bể Tầng Văn họ trở về và ghé qua ngôi nhà này. Hôm ấy, gió thổi thật to, những hàng cây già trong khu rừng như trở thành những sinh vật sóng động đang thè lưỡi ra réo gọi với những tiếng xào xạc. Đêm càng khuya gió càng lớn, tiếng rít càng to, lúc ấy không hiểu tại sao, Hạ Chi lại trực giác rằng ngọn gió nầy sẽ tiêu biểu cho cuộc sống gia đình nàng sau này, nàng sợ hãi nép sát vào ngực của chồng.
Bây giờ những điều mà Hạ Chi cảm thấy đã xuất hiện. Đàn đứt dây! Có phải chăng là một điềm ứng trước! Từ ngày còn bé học đàn cho đến nay nàng chưa hề làm đứt dây đàn qua một lần nào cả, phải chi thời gian có thể đảo ngược lại, trở về cái lúc Tiểu Lệ bước vào phòng khách thì Hạ Chi nghĩ nàng sẽ không ngại đánh đổi tất cả sắc đẹp, tài sản và cả sinh mạng chính mình nữa. Chuyện chỉ mới xảy ra có mười tiếng đồng hồ mà thôi, nếu có thể lôi kéo thời gian trở lại lúc Tiểu Lệ bước vào phòng khách và ngay lúc Tiểu Lệ hỏi.
- Mẹ ơi! Ai làm gì mẹ đấy? Thì ta sẽ nhất định ôm chặt nó vào lòng, không buông ra nửa. Nhưng mà, lúc đó sao ta không ôm lấy nó... Những giọt nước mắt rơi xuống má Hạ Chi - Thế mà, tại sao tôi nở nhẫn tâm bảo con - "Đi ra ngoài chơi đi!"...Lúc đó sao ta chỉ mong được đơn độc ở cạnh Lâm Tịnh Phu? Ta là một con đàn bà thế nào đây!
Hạ Chi bỗng cảm thấy như mình đang bị trời phạt. Vì ngay lúc sa ngã với một người đàn ông khác ngoài người chồng của mình ra, thì hình phạt đến ngay lập tức. Như thế không phải bị trời phạt là gì?
Không lẽ không có cách nào mang thời gian trở về chăng? Hạ Chi nghĩ, nàng bỗng sựt nhớ đến một câu trong quyển sách nào đó. Thời gian đã trôi qua, thần thánh cũng không kéo về được.
Hạ Chi quay sang, nhìn về phía Lâm Tịnh Phu, hắn đang ngả người trên chiếc ghế dựa, thản nhiên nhả khói. Nàng bỗng thấy gương mặt đó có vẻ đĩ thỏa và bệnh hoạn làm sao. Ta có thể vì một người đàn ông như thế này mà đuổi Tiểu Lệ ra được sao? Hạ Chi bỗng cảm thấy hối hận một cách đau khổ về hành động ấu trị, ngu xuẩn của mình
Khởi Tạo, Lâm Tịnh Phu, và Hạ Chi, không một ai chợp mắt, trời bắt đầu sáng, đồng hồ gõ năm tiếng, mặt trời nhô lên khỏi đỉnh núi và cô tớ tên Châu bắt đầu nhúm lửa trong bếp.
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa thật to, thật gấp. Khởi Tạo, Lâm Tịnh Phu và Hạ Chi đều đứng bật dậy. Khởi Tạo chạy nhanh về phía cửa, mở vội. Một gã đàn ông mặc áo dạ đứng trước cửa, đó là ông Trưởng Ty bưu điện ở cận nhà, gương nìặt ông ta trắng bạch, miệng lấp bấp:
- Bé Tiểu Lệ nhà ông đã chết
- Sao? Chết rồi à? Ở đâu?
- Ở bờ suối. Tôi vừa đi câu cá ở đó thì bắt gặp.
Khởi Tạo quơ vội chiếc xách tay xem mạch ngày qua, bước ra khỏi nhà, trong khi Hạ Chi đã chạy tung đi, còn lại Lâm Tịnh Phu, gã quay đầu lại đánh thức bác sĩ Điền và hai người lao công dậy.
Khới Tạo chạy băng qua rừng, khoảng cách đến bở suối chỉ khoảng vài trăm thước mà dài như mười cây số, trừ truờng hợp tận mặt trông thấy chớ bằng không thì không thể tin là Tiểu Lệ đã chết. Không, nó không chết đâu, chẳng qua chỉ là một sự bất tỉnh. Khởi Tạo vừa chạy vừa tưởng tượng cảnh mình ôm Tiểu Lệ trong lòng, chàng sợ rằng nếu mình tin rằng chuyện đó có thậi, thì tia lửa hy vọng lẻ loi cuốỉ cùng trong lòng mình sẽ tắt. Cứ nghĩ thế không biết từ lúc nào Khởi Tạo đã chạy qua mặt Hạ Chi băng qua rừng chạy men theo con đường nhỏ cạnh bờ suối nhảy qua những vũng nước, đôi lần chàng muốn ngã xấp vì vắp phải những hòn đá trên bờ khe nước. Xa xa, trên dòng nước một vật màu trắng nổi bềnh bồng.
- Ồ, đàng kia rồi!
Khởi Tạo hướng về phía có những tia nắng đầu tiên hắt lên kia, đôi chân chàng thật nặng, như những lần chạy đuổi trong cơn ác mộng.
Chạy đến gần, nhìn vật màu trắng sáng kia, thì ra đó là chiếc thắt lưng của Tiểu Lệ