Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Lysany Sands
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Ichono87
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 5
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1813 / 14
Cập nhật: 2016-06-09 04:34:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ọi việc tôi làm là vì Joan.”
Brinna nén một tiếng thở dài ngao ngán khi Sabrina tiếp tục tràng chỉ trích của cô nàng. Người thiếu nữ này dường như có rất nhiều điều để nói về chuyện này. Brinna chỉ ước rằng nàng không phải lắng nghe chúng. Thật không may, nàng còn hơn là một thính gia bị canh giữ, không có khả năng trốn thoát khỏi cô gái. Sabrina bám dính lấy Brinna mọi lúc kể từ khi cô nàng rời phòng Lady Joan, và không rời nửa bước cho tới khi họ trở lại phòng.
Đây là ngày sau Giáng sinh, ngày mà Lord Thurleah đã tới Menton và lên phòng của Lady Joan để hộ tống nàng tới nhà thờ Mass. Và đó là khoảnh khắc bình yên cuối cùng của Brinna. Con đường tới Mass dài hơn bình thường, vì đây là Ngày Giáng sinh, và Brinna đã giành toàn bộ thời gian cho phép những lời giáo huấn của linh mục bao trùm lên nàng khi nàng ngạc nhiên khám phá Lord Thurleah qua hàng mi. Chàng thực sự là một người đàn ông đẹp, và Brinna có thể tiếp tục ngắm chàng cả ngày, nhưng tất nhiên, Lễ Mass cũng đến hồi kết thúc và Lord Thurleah quay lại mỉm cười với nàng và hỏi rằng liệu nàng có thích đi dạo bộ một vòng sau buổi lễ dài lê thê.
Brinna mỉn cười đáp lại và vừa mở miệng để trả lời, thì bất ngờ tiếng nạt của Sbrina vang lên bên tai nàng khiến nàng ngừng lại, từ chối lời đề nghị. Như một kẻ khó chịu, nàng ta bám dính lấy cánh tay Brinna và kéo nàng đi từ nhà nguyện quay lại chỗ đại sảnh, đồng thời rì rầm những lời nhắc nhở nàng cúi đầu xuống để che giấu đôi mắt xám, và cả để che giấu bớt chiều cao khác biệt với Joan thực sự.
Brinna dành thời gian nghỉ ngơi trong hôm đầu tiên với tư cách là Lady Joan, luôn nhìn xuống chân nàng và giữ cho vai nàng khom xuống như Sabrina đã dẫn dắt nàng trong trò chơi cái gì sắp xuất hiện trên đường đi tới những chiếc ghê nghỉ. Nàng ta yêu cầu họ ngồi cạnh nhau, dành thời gian thì thào về “mọi việc tôi làm là vì Joan,” rồi bất thần lôi và kéo nàng ra một chỗ khác để không ai dám tới gần họ hoặc là có khả năng nói chuyện với nàng. Mặc dù vậy, tất nhiên, chẳng thể nào qua mắt nổi tất cả mọi người, và Sabrina đã ngừng di chuyển, hoán đổi vai trò của cô nàng để đơn giản là ngăn cản bất kỳ sự giao tiếp nào với Brinna/Joan bằng cách trả lời mọi câu hỏi dành riêng cho Brinna như thể là nàng bị câm vậy. Hầu hết những câu hỏi được đặt ra là từ Lord Thurleah, người đã theo sau họ lòng vòng trong đại sảnh, rồi ngồi cạnh Sabrina trong bữa tối. Chàng đã cố gắng để ngồi cạnh Brinna – người mà chàng nghĩ là vị hôn thê Joan của mình – nhưng Sabrina đã chen ngang và khiến Brinna phải đổi chỗ ngồi với vài lý do ngớ ngẩn mà Brinna thậm chí là không thể hiểu được. Nàng đã quá điên cuồng bởi sự thất vọng và giận giữ mà nàng nhìn thấy trên khuôn mặt Lord Thurleah bởi trò hề của Sabrina. Quá tốt khi đồ ăn được mang lên và Sabrina đã dự đoán, một cách đầy ý nghĩa và khá lớn rằng nàng trông thật mệt mỏi và cần phải đi nghỉ sớm.
Bỏ lại Sabrina phía sau rõ ràng là đang cười với một Lord Thurleah đang rành rành giận dữ, Brinna trở lại phòng của Joan thì thấy căn phòng trống không. Sau một chút bối rối, Brinna khẽ nhún vai mặc kệ và sắp xếp lại căn phòng, thấy rằng nàng đã thực sự thích thú với công việc. Làm việc trong bếp, và luôn ngủ ngon trên chiếc giường rơm cùng với một người giúp việc khác, khiến sự cô độc là hiếm hoi và đáng giá đối với Brinna. Nàng đã tận hưởng sự tĩnh lặng và yên bình khi nàng bận rộn với căn phòng, sắp xếp các thứ, rồi cởi bỏ chiếc áo dài đẹp đẽ của Lady Joan và đặt lưng xuống chiếc giường rơm dành cho người hầu ở cạnh cửa ra vào. Nàng mới chỉ lơ mơ ngủ được khoảng mấy giờ thì chợt tỉnh dậy khi cánh cửa đột ngột hé mở đủ để Joan trượt vào trong.
Đôi mắt Brinna mở to đầy kinh ngạc khi những tia sáng yếu ớt của đám tro tàn trong lò sưởi hắt bóng bộ đồ cũ kỹ của chính nàng đang mặc trên người cô gái và đoạn vải nàng dùng để quấn đầu đã được Joan dùng để che đi những lọn tóc vàng óng của cô nàng. Nhưng nàng không nói gì cả, để mặc Joan tự thay đồ. Nàng chẳng có quyền gì mà hỏi tiểu thư xem nàng ta đã đi đâu. Bên cạnh đó, sự lén lút trong mọi hành động của cô nàng, ngay cả việc trườn vào chính chiếc giường của mình đã cảnh báo Brinna rằng câu hỏi của nàng sẽ chẳng được chào đón. Giả vờ như chẳng nhìn thấy gì, Brinna khép hờ đôi mắt và cố dỗ giấc ngủ.
Joan vẫn đang ngủ khi Lord Thurleah đến gõ cửa phòng vào buổi sáng, nhưng Brinna đã dậy và thay dồ và sẵn sàng tiếp tục vai diễn. Lại một lần nữa, chàng hộ tống nàng tới Mass, và lại một lần nữa khi họ chuẩn bị rời nhà nguyện thì Sabrina đã huých nàng gia nhập trò chơi với những chiếc ghế âm nhạc của cô nàng. Cho tới tận bữa trưa, khi Lady Menton tuyên bố cần thêm nữa những nhánh tầm gửi. Christina nhanh chóng sắp xếp một nhóm những người trẻ tuổi ra ngoài để tìm kiếm “những cành cây đặc biệt” đó. Hầu hết các vị khách, cả Lord Royce cũng tham gia, chàng cưỡi ngựa, nhưng một chiếc xe ngựa kéo đã được mang theo suốt cuộc tìm kiếm những nhánh tầm gửi và Sabrina đã thu xếp với một lý do nào đó với Lady Christina tại sao nàng và “Joan” nên đi trên chiếc xe kéo. Và giờ đây, Brinna mắc kẹt phía sau chiếc xe kéo với Sabrina, cùng với những lời cường điệu của cô nàng về người chị họ.
Ai có thể nghĩ rằng là một quý cô thật quá tẻ nhạt, nàng nghĩ vẩn vơ, đôi mắt xa xăm nhìn nhóm người đang cưỡi ngựa phía trước xe kéo. Ôi, ít nhất thì nàng chỉ buồn tẻ và không nghèo nàn như Lady Gibert đáng thương, nàng nhăn nhó nghĩ khi nhìn người phụ nữ kia.
Eleanor là tên cô gái. Cô đã cố gắng giới thiệu bản thân với Brinna/Joan ngày hôm qua, và Sabrina đã ngăn chặn cô nàng như với tất cả những người khác. Trong thoáng chốc, Brinna thực sự nổi giận với người em họ của Joan và không chỉ là sự cáu tiết. Eleanor rành rành là không hạnh phúc khủng khiếp và rất cần một người bạn, và Brinna cảm thấy Sabrina cần tử tế hơn một chút.
Nàng lướt tới người đàn ông đang cưỡi ngựa bên cạnh Lady Eleanor, và Brinna chợt cau mày. James Glencairn. Hắn là vị hôn phu của cô gái và cũng là người chịu trách nhiệm về sự nghèo khó của Eleanor. Gã đàn ông đã tới gia đình Menton từ khi còn nhỏ, và có một vết rách trên vai hắn, rộng như cái hào của nhà Menton ngay khi hắn xuất hiện. Chẳng ngạc nhiên gì vì, dù được che giấu rất khéo, hắn là và vẫn là một con tin, được giữ lại và rèn giũa tại nhà Menton để đảm bảo cho những hành vi tốt đẹp của cha hắn tại Scotland. Đáng buồn thay, với điều đó hắn đang mang đến cho Lady Eleanor không may mắn chỉ là sự nghèo khó.
“Cô không nghe tôi nói,” Sabrina đột nhiên rít lên, huých khuỷu tay cô nàng để nhắc nhở Brinna.
Bị bất ngờ bởi sự lộn nhào của bụng mình, Brinna cố gắng ngồi lại chỗ của nàng trên chiếc xe kéo, nhưng mất thăng bằng, và lộn nhào khỏi chiếc xe cùng với tiếng thét của Sabrina. Nàng đáp lưng xuống nền tuyết dày trên con đường làng và thở hắt ra bởi cú va đập và những lời trấn an của Sabrina líu lo bên tai nàng. “Không, không, tất cả đều ổn. Lady Joan và tôi vừa mới quyết định là sẽ đi bộ. Mọi người cứ đi tiếp đi.”
“Nhưng – ” giọng nói lo lắng của người lái xe vang lên trước khi Sabrina cắt ngang.
“Đi ngay đi. Không liên quan đến ông.”
Thở hắt ra khi cuối cùng nàng cũng có thể hít lấy một hơi vào trong phổi, Brinna từ từ ngẩng đầu lên để nhìn thấy những người cưỡi ngựa chẳng hề chú ý đến sự không may của nàng và chỉ có người đánh xe kéo là ném cái nhìn lo lắng qua vai lão về phía nàng trong khi miễn cưỡng điều khiển những con ngựa quay trở lại con đường. Sabrina đang cố gắng di chuyển trong tuyết để tới chỗ nàng, vẻ mặt hầm hầm giận giữ.
“Cô đang cố làm cái gì vậy trời? Giết chết tôi vì xấu hổ? Hủy hoại Joan?”
“Em?” Brinna ngạc nhiên bối rối.
“Phải, cô. Các quý cô không đi lêu lổng dưới trời tuyết, có biết không.”
“Em –”
“Tôi không muốn nghe cô xin lỗi,” Sabrina tàn nhẫn cắt lời, chống hai tay lên hông với một cái nguýt ghê tởm, “Đồ nông dân! Thật đấy! Đứng dậy đi –”
“Mọi chuyện ổn chứ, các quý cô?”
Cái miệng quát nạt của Sabrina ngay lập tức ngậm lại dù cô nàng đang chuẩn bị tuôn ra một tràng, đôi mắt mở to đầy kinh hãi khi giọng nói của Lord Thurleah vang lên bên cạnh. Họ đều cuống cuồng khi nhật ra chàng và người của chàng đã chú ý tới tai nạn của họ và đã cưỡi ngựa quay lại để giúp đỡ. Cố gắng nặn ra một nụ cười rành rành là căng thẳng trên môi, Sabrina xoay ngoắt lại, đối mặt với cả hai người đàn ông khi họ ngừng lời. “Oh, vâng. Mọi thứ đều ổn. Tại sao các ngài lại nghĩ là không ổn chứ?”
Brinna đảo tròn mắt khi nghe cái giọng run rẩy của cô gái và cái cách đôi tay cô nàng trượt xuống, túm lấy thân váy và xòe rộng ra như thể cô nàng nghĩ có thể giấu đi tư thế vụng về của Brinna trong tuyết vậy. Vươn người lên, Brinna chỉ có thể trông thấy khuôn mặt của Lord Thurleah khi chàng rướn cong một bên lông mày, đôi môi chàng đang cố nén một nụ cười tủm tỉm. “Có lẽ là Lady Joan bị ngã trên tuyết chăng?”
“Ngã?” sự kinh hãi chân thành của Lady Sabrina đối với giả định là các quý cô đơn giản là không làm bất kỳ điều gì đáng xấu hổ như là việc ngã khỏi chiếc xe kéo và rơi vào tuyết… Và nếu là có như vậy đi nữa, thì các quý ông cũng không nên cố tình chú ý hay là nhắc tới nó. Những ngón tay của Sabrina trở nên xiết chặt hơn cái váy của cô, rồi đột nhiên cô dang rộng hơn và thở gấp, “Oh, không. Ngài nhầm lẫn đó thôi, thưa ngài. Tại sao chứ, Lady Joan chưa bao giờ bị ngã. Chị ấy là hiện thân của sự trang nhã và vẻ đẹp. Chị ấy nhanh nhẹn như một chú nai, và duyên dáng như một con thiên nga. Chị ấy – ”
“Hiện tại thì đang nằm trên tuyết,” Lord Thurleah lạnh lùng thêm vào.
Sabrina xoay ngoắt lại, giả vờ ngạc nhiên khi nhìn Brinna. “Oh, chị yêu! Chuyện gì xảy ra vậy? Đó chắc chắn là lỗi của người đánh xe. Oh, đứng dậy đi, chị yêu quý.” Đứng thẳng lên, cô nàng nắm lấy cánh tay Brinna và nó trở nên không hữu dụng ngay khi Lord Thurleah cúi xuống, đỡ Brinna đứng thẳng dậy với đôi tay của chàng, và nhanh chóng giúp Sabrina phủi tuyết trước khi nhìn thẳng vào Brinna mà mỉm cười thân ái với nàng. “Tốt hơn rồi chứ?”
“Oh, vâng, tốt hơn rất nhiều rồi,” Sabrina đảm bảo với chàng, cắt ngang bất cứ câu trả lời nào mà Brinna có thể đưa ra. “Cám ơn sự giúp đỡ của ngài, thưa ngài. Lady Joan thường –”
“Hiện thân của sự trang nhã,” Royce lầm nhẩm chế giễu.
“Vâng. Chính xác.” Cô nàng rạng rỡ với chàng như thể chàng là một cậu học trò vừa tìm ra đáp án của một bài toán khó. “Vì chị ấy đã tập khiêu vũ.”
“Thật ư?” chàng hỏi lịch sự, xoay nụ cười về phía Brinna.
“Vâng. Và đó không phải là tất cả,” Sabrina đảm bảo với chàng, rồi đứng xen vào giữa chàng và Brinna để ngăn chàng có thể nhìn cô gái. Hăm hở chứng minh cho chàng thấy rằng cái sự cố bé tẹo kia chỉ là một chút sai sót, cô nàng bắt đầu ca ngợi không ngớt về những khả năng của Lady Joan. “Chị ấy có thể nói tiếng Pháp, tiếng Latin và tiếng Đức. Chị ấy nắm rõ các loại thảo mộc và các vị thuốc như lòng bàn tay. Là một người cẩn thận khi trông nom nhà cửa. Thành thạo chơi đàn hạc và thổi sáo –”
“Đàn hạc?” Lord Thurleah cắt ngang, đưa mắt ngang qua người thiếu nữ da ngăm để nhìn Brinna.
“Oh, vâng. Chị ấy chơi như là mơ ấy,” Sabrina tuyên bố chắc nịch, vượt lên để ngăn tầm nhìn của chàng lần nữa.
“Thật sao?” Thẳng thắn, chàng mỉm cười với Brinna. “Vậy có lẽ nàng có thể vui lòng biểu diễn cho chúng ta nghe tối nay, sau bữa ăn chứ? Có thể sẽ rất tuyệt nếu một nghệ sỹ hát rong sẽ tham dự để hát cho chúng ta tối nay nữa.”
“Vâng, có thể được, hay là không?” Sabrina cười vui vẻ.
Miệng của Brinna há hốc kinh hãi khi cô nàng da ngăm tiếp tục. “Tại sao, anh ta tuyệt đối là kinh khủng. Joan có thể làm tuyệt vời hơn thế.” Cô nàng nhìn sang, tưởng như hãnh diện vì Brina, rồi cau mày khi nàng thấy biểu hiện của cô gái. “Chị sao thế này – ” cô nàng bắt đầu lo lắng, xoay hẳn người sang. Rồi chính mắt của cô nàng đảo tròn khi cô nàng đột ngột đưa ra một lý do cho sự khiếp sợ khốn khổ của Brinna. Khuôn mặt của cô nàng cứng đơ, quay lại phía Lord Thurleah, cô nàng lắc đầu quầy quậy. “Oh, không. Không! Chị ấy không thể chơi. Bởi vì chị ấy … er … chị ấy …”
Khi Sabrina nhìn đôi mắt hoang mang của nàng, Brinna thở hắt ra và di chuyển lên một chút, lí nhí, “Em sợ rằng tay của em bị thương một chút. Em không thể chơi tốt lúc này được. Có lẽ để lần khác.”
“Đúng vậy,” Sabrina nhanh chóng kết lại, và quay lại hào hứng với Royce. “Chị ấy đau tay.” Nhận ra là mình đi quá xa khi nói thế, Sabrina khẽ nhíu mày. “Khinh khủng, thực vậy. Một tai nạn tồi tệ. Thật đáng buồn. Một nỗi đau khủng khiếp. Chị ấy gần như là không thể sử dụng được tay của mình.”
Brinna đảo tròn mắt khi cô gái say sưa nói, chẳng nhận ra được sự ngạc nhiên kinh khủng khi những lời lẽ của cô nàng khiến Lord Thurleah đứng lại và chăm chú nhìn vào đôi tay mà nàng đang giấu trong áo choàng của Lady Joan “Nghe thật kinh khủng. Chuyện đó như thế nào?” chàng hỏi.
“Như thế nào?” Sabrina ngỡ ngàng với câu hỏi, khuôn mặt cô nàng trở nên trống rỗng, rồi trở nên tuyệt vọng. “Chị ấy … er … chị ấy … er … ngón tay chị ấy bị đâm khi đang thêu!” cô nàng kết thúc đầy thắng lợi, và Brinna gần như rên lên khi Lord Thurleah chợt thốt lên một tiếng kêu đầy nghi hoặc, và rồi chàng phải lấy tay che miệng. Quay đi, chàng ho một tràng dữ dội, rồi đằng hắng vài lần trước khi trang trọng quay về phía họ.
“Vâng. Quả thật là bi kịch.” Giọng chàng vỡ ra ở từ cuối cùng, và chàng lại phải quay đi lần nữa để ho như là cười giòn giã. Khi chàng xoay lại, Brinna đang cắn môi dưới để giữ tiếng cười của chính nàng với câu chuyện quá sức kỳ cục. Không nhận ra rằng đôi mắt nàng đang lấp lánh tươi vui khi bắt lấy cái nhìn của chàng, gò má nàng hồng lên rạng rỡ, và nàng dường như cũng cảm thấy tràn đầy sức sống, nàng chớp mắt bối rối khi chàng đột ngột thở hắt ra và đứng sững.
Trở nên cau có, Sabrina nhìn chằm chằm người đàn ông, cái miệng cô nàng lại tiếp tục làm việc để đảm bảo với chàng, “Vâng, đúng thế, nó nghe có vể là hơi quá, nhưng đó thực sự là một vết đâm nghiêm trọng.”
Royce chớp chớp mắt, như để xua đi vẻ mơ mộng trong mắt chàng. Khoảnh khắc đó, Brinna nghĩ chàng nhất định sẽ quay đi kèm theo một cái đằng hắng thích hợp, nhưng chàng đã trấn tĩnh lại bản thân và nói nhỏ, “Vâng, tốt thôi, và chúng ta không được để cho cô ấy chơi đàn hạc. Có lẽ nên là một thứ gì đó ít nguy hại hơn tới ngón tay bị đâm của cô ấy. Chơi cờ chẳng hạn?”
“Tôi rất tiếc, thưa ngài,” Sabrina trả lời. “Tôi sợ rằng chơi cờ nằm ngoài vấn đề. Joan có một … er… khuynh hướng có thể dẫn tới … er… sự đau đầu.” Trước cái nhìn chằm chằm của chàng, cô nàng gật đầu trang trọng. “Chúng có thể tới bất cứ khi nào chị ấy suy nghĩ quá nhiều.”
Brinna nhắm mắt lại và kêu lên một tiếng. Nàng không thể làm gì được. Thật sự vậy! Thật khó mà tưởng tượng được cô gái được cho là đi kèm với Lady Joan.
“Vậy là, việc suy nghĩ nằm ngoài vấn đề?” nàng nghe Lord Thurleah nói nhỏ với sự thích thú không thể nhầm lẫn.
“Tôi e là vậy.”
“Vâng. Vậy, đó hẳn là một căn bệnh của gia đình.”
Brinna tròn xoe mắt. Nàng thật khó có thể tin điều chàng vừa nói. Đối với nàng, nó nghe như thể là chàng chỉ châm biếm Sabrina. Chắc chắn chàng không có ý như vậy, nàng nghĩ, nhưng khi nàng nhìn lên khuôn mặt chàng, chàng nháy mắt với nàng để nói với nàng rằng nàng tuyệt vời hơn những gì Lady Sabrina muốn chàng tin. Chàng chỉ châm biếm cô nàng đó. May thay, Sabrina rõ ràng là chẳng hề nắm bắt được ẩn ý. Làm một khuôn mặt rầu rĩ, cùng với cái cắn môi, cô nàng gật đầu trang trọng và nói nhỏ, “Vâng, tôi tin là bệnh đau đầu là căn bệnh của gia đình.”
“Ah,” Lord Thurleah lẩm nhẩm, rồi hướng về phía những người khác đang dần biến mất sau hàng rào của đường làng. “Có lẽ ta nên nhanh chóng bắt kịp mọi người?”
“Oh, trời.” Sabrina cau mày. “Họ đã bỏ rơi chúng ra xa vậy sao?”
“Vâng, nhưng người của ta và ta có thế cùng cưỡi ngựa với hai nàng và ta sẽ nhanh chóng bắt kịp họ, ta chắc chắn,” chàng nói dịu dàng, đỡ lấy cánh tay Sabrina và dẫn nàng ta thêm vài bước tới chỗ người của chàng đang chờ bên cạnh những con ngựa. Brinna theo sau chậm hơn, cái nhìn của nàng để quên trên tấm lưng mạnh mẽ của chàng, cái hông chắc chắn của chàng, và đôi chân cơ bắp khi chàng đỡ Lady Sabrina lên ngựa của chàng.
Ít nhất thì nàng cho rằng đó là ngựa của chàng. Sabrina cũng cho là vậy, Brinna nhận ra khi chàng đột ngột bước lùi lại để người của chàng lên ngựa, ngồi sau cô nàng da ngăm đang thở hắt ra đầy lo lắng. “Oh, nhưng – ”
“Lady Joan và ta sẽ đi ngay bên cạnh nàng,” Lord Thurleah vui vẻ nói át đi sự phản đối của cô nàng, gật đầu ra hiệu với người của chàng, rồi vỗ vào mông ngựa để ra hiệu cho nó chạy nước kiệu, mang theo Lady Sabrina đang vùng vẫy phản đối. Cô nàng gào lên và quơ quơ hai cánh tay chẳng khác gì con gà của bà Bếp khi bị túm lấy hai cẳng lúc bà đang nói chuyện với nàng hôm trước, và Brinna cắn nhẹ môi của nàng nén một tiếng cười vì sự so sánh tinh nghịch của nàng. Lord Thurleah quay lại đối diện với nàng.
“Bây giờ,” chàng bắt đầu, rồi ngừng lại, chàng như chẳng thể nghĩ thêm được gì khi thấy biểu hiện tức cười của nàng.
“Thưa ngài?” nàng hỏi dịu dàng sau khi khoảnh khắc không thoải mái đã trôi qua.
“Ta đã nghe mọi người nói về đôi mắt cười lấp lánh nhưng chưa bao giờ thực sự thấy cho tới tận hôm nay,” chàng khẽ nói “Đôi mắt nàng lấp lánh tươi vui và khi nàng cười chúng cũng cười theo. Nàng biết điều đó không?”
Brinna nuốt xuống và lắc lắc đầu. Điều này hẳn là những lời tán tỉnh quê kệch mà Joan đã nói đến, nàng nhận ra, nhưng đối với nàng nó chẳng hề như thế. Giọng nói của chàng và thậm chí là cả từ ngữ của chàng dường như quá mềm mại khiến nàng lâng lâng.
“Thật vậy,” chàng quả quyết đầy hào hứng với nàng, khiến má nàng ửng hồng. “Và mái tóc nàng … Nó mềm mại như lông tơ, và dường như óng ánh dưới tia nắng mặt trời với cả ngàn lần lấp lánh ánh váng. Nó, đơn giản là rất đẹp.”
“Gor– ” Brinna lí nhí yếu ớt đủ để chàng không thể nghe thấy, rồi ngừng lại do dự và nuốt xuống khi chàng chú mục vào khuôn miệng nàng.
“Và đôi môi nàng. Tất cả ta có thể nghĩ khi ngắm nhìn chúng là cảm giác được hôn nàng.”
“Oh,” nàng thở hắt ra, màu hồng lan khắp khuôn mặt nàng thậm chí cả ngực nàng dường như bị co thắt khiến nàng cảm thấy khó thở.
“Đúng thế, nàng sẽ ửng hồng nếu nàng biết được suy nghĩ của ta. Sao ta có thể hình dung được khuôn miệng nàng bằng miệng ta, nhấm nháp bờ môi nàng, mút lấy môi dưới của nàng bằng miệng ta, rồi trượt lưỡi ta – ”
“Oh, Đức mẹ,” Brinna thở gấp, bắt đầu quạt cho khuôn mặt đang nóng bừng của nàng như đang giữa ngày hè oi ả dù nàng đang đứng giữa đất trời mùa đông tuyết giá. Giọng của chàng và những điều chàng vừa nói đã mang tới chấn động tuyệt diệu trong cơ thể nàng, khiến nàng nóng ran, và chảy tràn hơi nóng khắp cơ thể. Có lẽ nàng đang sụp xuống cái gì đó, nàng đã nghĩ với một chút đau buồn khi khuôn mặt chàng bắt đầu tiến sát tới nàng.
“Joan! Oh, Joan!”
Royce và Brinna cùng đứng thẳng lại ngay lập tức và quay nhìn Lady Sabrina đang sải từng bước chắc chắn về phía họ, người hầu của Lord Thurleah đang đi theo phía sau, khuôn mặt đầy vẻ xin lỗi khi anh ta thấy ông chủ của mình.
“Em họ của nàng thật biết cách xuất hiện,” Royce thầm thì khô khan, và Brinna thở dài.
“Vâng. Cô ấy còn hơn là chú chó chạy theo khúc xương, phải không?”
“Nhóm người đã dừng lại tại chỗ rẽ,” Sabrina kêu lên ầm ĩ khi tới gần. “Đó dường như là chỗ có nhiều cây tầm gửi. Như em nói, người hầu đang trèo và rung những cái cây để mang những dây leo xuống.”
Túm lấy họ, Brina luồn cánh tay của của nàng vào tay của Brinna và quay đầu lại phía cô nàng vừa chạy tới, liến láu, “Đó là điềm may, phải không? Và chị có thể tách ra khỏi nhóm và không bắt kịp. Rồi chị có thể bỏ lỡ mất tất cả những trò vui. Tưởng tượng mà xem.”
“Uh, chỉ tưởng tượng thôi.” Royce thở dài khi nhìn cô nàng da ngăm đang kéo vị hôn thê của chàng đi về phía lối rẽ.
“Ngài ấy là – ”
“Uh, ta biết,” Joan lạnh lùng ngắt lời Brinna. “Hắn là một người đàn ông đẹp. Cô đã nói ít nhất mười lần kể từ khi vào phòng này.”
“Ôi, thật mà,” Brinna khẳng định. Họ đã trở lại dinh thự Menton khoảng nửa tiếng trước. Sabrina đã kéo nàng lên gác, rồi bắt Brinna đợi ngoài hành lang trong khi cô nàng tới và nói chuyện với Joan một mình. Brinna đứng đó, lo lắng về những điều được nói trong phòng và bứt rứt làm sao nàng có thể giải thích tại sao nàng lại loanh quanh ở hành lang nếu có ai trông thấy nàng. May thay, chẳng có ai đi qua chỗ này trước khi Sabrina trở ra. Bước ra hành lang, cô nàng ra dấu cho Brinna đi vào phòng, rồi bước đi với một cái liếc lại phía sau.
Một lát sau, Brinna thẳng vai và lướt vào trong phòng và thấy Joan đang ngồi trên ghế cạnh lò sưởi đợi nàng. Brinna chẳng hề do dự, tiến lại phía cô nàng. Sau khi nhập lại với nhóm người, nàng đã dùng phần tốt hơn của buổi chiều xem xét mọi điều mà nàng đã học từ việc hẹn hò. Và đúng là như thế, trong khi Lady Joan lại từ chối cưới Royve, chắc chắn phải có hiểu lầm gì đó. Ai đó đã khiến nàng ta hiểu sai. Lord Thurleah không phải một gã yêu tinh ngu ngốc hay một tên nhà quê đần độn với những lời tán tỉnh ngớ ngẩn. Chàng đơn giản là lịch sự và tao nhã như bất cứ quý ông nào. Và dường như Brinna được sắp xếp để chỉnh lại sự hiểu lầm này. Tất cả những gì nàng phải làm là nói với Lady Joan sự thật về bản chất của Lord Thurleah và cô gái sẽ chấp nhận trở thành cô dâu của chàng. Lady Joan, tuy nhiên, không mong muốn lắng nghe những gì mà nàng đang cố nói với cô ta. Kiên trì, nàng quyết định là phải cố gắng. “Ngài không như tiểu thư nói. Ngài ấy không tán tỉnh những lời ngớ ngẩn. Ngài – ”
“Brinna, làm ơn.” Joan cười, ấn tay vào ngực vì Đức ngài biết những điều mà nàng đang dịu dàng đề cập. “Cô gái của tôi, cô thực sự đang phán xét. Nó không phải nếu như cô đã có một khoảng thời gian đẹp đẽ xung quang lớp quý tộc.”
“Vâng, nhưng, ngài – ngài ấy nói thực sự dễ nghe. Ngài –”
“Ý cô là hắn đã rất tán dương?” Joan hỏi, cau mày ngừng lại nhìn Brinna gật đầu nhanh chóng. “Vậy, sau đó, nói xem. Các quý cô không nói những thứ như là ‘ngài ấy nói thực sự dễ nghe.’ Và cố nói chậm lại. Nó sẽ giúp cô đỡ mắc lỗi.”
Brinna thở dài thất vọng, rồi thêm một chút để lấy can đảm trước khi tiếp tục với tông giọng đã được sửa như Joan đã dành cả đêm đầu tiên để nhồi nhét vào đầu nàng. “Tiểu thư nói đúng, tất nhiên rồi,” nàng thốt lên quả quyết. “Em xin lỗi. Nhưng ngài thực sự không như tiểu thư nghĩ. Ngài rất là lịch duyệt. Ngài đã nói đôi mắt tiểu thư sáng lấp lánh, mái tóc tiểu thư mềm mại như tơ, và đôi môi tiểu thư – ”
“Đó không là gì hết. Ta sẽ không lấy hắn,” Joan rõ ràng là kiên quyết, rồi khoanh tay trước ngực thở dài và xoay đi. “Và, Sabrina đã nói với ta về tai nạn nhỏ khi cô ngã khỏi xe kéo.”
Brinna thấy ngượng chín người và không vui vẻ. “Vâng. Tiểu thư đã huých khuỷu tay vào em và – ”
“Đó không là gì hết. Tất cả những gì ta muốn nói là lần tới phải cẩn thận hơn. Và cố gắng nhớ rằng cô là một tiểu thư trong khi đóng giả là ta và nên hành xử cho phải phép.”
“Vâng, thưa tiểu thư,” nàng lí nhí.
“Cô tốt nhất là nên thay đồ nhanh lên và xuống ăn đi.”
Đôi mắt Brinna mở lớn. “Em sẽ không xuống nhà và mang cho tiểu thư chút đồ ăn trước ạ?”
Joan nhướng một bên lông mày “Sẽ thật là kỳ quặc, cô không nghĩ sao? Một quý cô mang đồ ăn cho người hầu?”
“Không, ý em là em có thể mặc lại đồ của mình và – ”
“Không cần đâu. Ta vừa ăn rồi.”
Brinna lặng người trước tin đó, bối rối hiện lên trên mặt khi nàng băn khoăn làn cách nào điều đó có thể xảy ra. Nhìn biểu hiện khép kín của Lady Joan, nàng không dám hỏi. Thở dài, nàng lắc đầu. “Vậy thì, em nên ít nhất là xuống bếp một chút. Mọi người sẽ thắc mắc nếu họ mãi không thấy em.”
“Họ đã thấy cô hôm nay rồi.” Khi Brinna chớp mắt trước thông tin này, cô gái mỉm cười rạng rỡ và thêm vào, “Ta đã mặc váy của cô và quấn khăn trùm đầu phòng trường hợp ai đó đến tìm cô trong khi cô đang đi tìm những nhánh tầm gửi với tư cách là ta. Vài người đã thấy. Ta nghĩ đó là Aggie của cô. Ít nhất cô không giống bà cụ đó nhiều như cô đã tả cho ta.”
“Chuyện gì đã xảy ra?” Brinna thở gấp.
Joan nhún vai. “Chẳng có gì. Bà ta nói với Bếp trưởng rằng chẳng có gì sai khi bà ta mang cho cô ít đồ ăn và kiểm tra cô. Ta đã nói với bà là ‘Lady Joan’ đã đưa ra một danh sách những việc vặt trong khi đi vắng và cám ơn bà vì đồ ăn. Họ sẽ chẳng trông đợi cô ngày hôm nay nữa đâu. Và vì ta nói với họ rằng ta muốn cô ngủ trong phòng ta. Nên họ sẽ không mong thấy cô nhiều đâu.”
“Và bà ấy đã không nhận ra rằng tiểu thư không phải là em?” Brinna hỏi vẻ không tin.
“Ai mà bà ta có thể nghĩ tới chứ?” Joan cười khô khốc. “Chẳng ai có thể nhận ra một quý cô của tầng lớp quý tộc lại muốn ăn mặc như một tên đầy tớ.”
“Không, em cho rằng không,” Brinna chầm chạp đồng ý, nhưng vẫn cảm thấy điều gì đó kỳ lạ vướng mắc trong ngực nàng. Aggie đã nuôi lớn nàng. Luôn luôn trông nom nàng trong suốt cuộc đời bà. Chắc chắn bà có thể nói ra những điểm khác biệt giữa cô con gái và một kẻ mạo danh?
“Nhanh lên nào.” Joan vỗ vỗ tay. “Thay đồ và xuống gác đi, không thì cô sẽ muộn bữa ăn đó.”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
Ba Con Gà Mái Pháp Ba Con Gà Mái Pháp - Lysany Sands Ba Con Gà Mái Pháp