Nguyên tác: Animorphs - 7: The Stranger
Số lần đọc/download: 1108 / 0
Cập nhật: 2018-01-21 11:35:00 +0700
Chương 2
N
gười ta nói rằng tôi xinh đẹp. Tôi cũng chẳng quan tâm đến chuyện đó lắm. Nhưng sẽ chẳng có ai chứng kiến cảnh tượng tôi biến đổi thành một con voi mà lại xài hai từ “xinh đẹp” để tả tôi đâu.
Tôi cảm thấy chân tay bắt đầu dày cui.
Tôi ngắm làn da của mình đang trở nên khô và xám như bùn.
Tôi cảm thấy cái vòi đột nhiên mọc ra khi mũi và môi trên của tôi dường như bung ra ngoài.
Tôi cảm thấy mấy cái răng cửa bắt đầu mọc ra dài hơn, dài hơn nữa, trở thành những cái ngà dài và nhọn hoắt. Dù gì đi nữa thì đó cũng là cái cảm giác rùng mình sởn gáy luôn đó. Hổng có đau, nhưng mà ớn lắm.
Tôi đang bự ra. Thiệt là bự và đang đạt đến trọng lượng vài ngàn kí.
Vài ngàn kí lận đó.
Tôi cao khoảng ba mét sáu hay ba mét chín gì đó, và có đôi tai giống như cái khăn tắm tổ chảng. Ngoài ra tôi còn có một cái đuôi nhỏ tí xíu. Giờ đây tôi đã là một con voi châu Phi trưởng thành và sẵn sàng, ừm, nói chuyện đôi chút với cái lão Josep Gì Gì Đó.
“Hhhhuuuuhhhrrrooooooommm!”
Tôi đưa vòi lên và bắt đầu nổi một hồi kèn. Đó là tiếng kêu của một con voi đang giận cành hông.
“Lẽ ra bồ nên báo cho mình biết trước.” Tôi nghe tiếng Cassie thì thào. “Mình toát hết cả mồ hôi rồi đây nè.”
Khoảng ba phút sau, tay huấn luyện thú vội vã lao vào bãi quây. Trong bóng tối, những gì lão ta thấy chỉ là những cái bóng xám xịt của những con voi… Chính xác thì tôi không hề lẩn trốn, bởi vì, khi bạn là một con voi thì bạn không thể không gây ra tiếng động và cũng không thể thu mình lại được. Nhưng tôi đứng ở phía đằng sau cho tới khi lão ta đã vô hẳn trong bãi quây.
Rồi…
Tôi tiến lên phía trước, vẹt hai con voi khác sang bên cạnh.
Tay huấn luyện thú há hốc miệng ra nhìn tôi chằm chằm: “Cái gì? Cái gì thế này…?”
Đột nhiên, bằng một chuyển động cực kỳ mềm mại, trong lúc lão ta đang đứng như trời trồng, tôi nhẹ nhàng quấn cái vòi quanh thắt lưng lão.
“Hây! Hây! Mày đâu có thuộc đàn voi của tao!”
Tiện đây xin nói về mấy cái vòi voi. Chúng khéo léo đến nỗi tôi có thể dùng vòi nhấc một hột gà lên mà không làm bể nó. Hoặc bứng nguyên cả một cái cây và quẳng nó qua sân.
Lão Josep Gì Gì Đó rành điều này quá mà.
Tôi quấn vòi chặt quanh thắt lưng lão ta và nhấc bổng lão lên khỏi mặt đất. Đôi chân lão đập loạn xạ trong không khí, còn hai tay thì đập một cách yếu ớt vào cái vòi của tôi.
Tôi nhấc lão lên ngang tầm mắt.
“Chào ông, Josep.” Tôi nói bằng ý nghĩ.
“Cái gì vậy…? Ai? Ai nói thế? Tôi nghe ai đó nói mà!”
“Tui.” Tôi đáp. “Tui nói đó. Coi đây, Josep, tui là Voi Cảnh sát Quốc tế. Chúng tôi nhận được một số đơn than phiền về ông”
“Thật điên rồ! Chuyện này thật điên rồ! Mày là ai? Đây là một trò đùa phải không?”
Tôi liền xiết chặt lão ta thêm một chút nữa. Chỉ vừa đủ để lão cảm thấy khó thở thôi.
“Nè, ông biết là tôi có thể xiết ông dễ dàng như bóp một ống kem đánh răng vậy. Cho nên, hãy nghe đây. Hiện nay ông đang dùng cây chích điện đối với mấy con voi của ông. Việc này phải chấm dứt ngay.”
“Nhưng…” Ông ta thở khò khè. “Chúng nó… là… tài sản… của tôi mà!”
Người đàn ông này vẫn chưa nhận thức được vấn đề. Vì vậy tôi nới vòi ra một chút và nâng lão ta lên ngay phía trên đầu ngà bên trái của tôi. Trông lão hệt một con giun sắp bị móc vô lưỡi câu vậy.
“Chỉ một cú giật là tôi có thể biến ông thành món thịt nướng xiên đó. Bây giờ thì ông lắng nghe tôi nói chứ?”
“Dạ! Dạ! Tôi xin nghe.” Lão ta rối rít. “Tôi đang chăm chú lắng nghe mà.”
“Không được dùng cây chích điện nữa. Không được dùng thứ gì gây đau như thế nữa. Hiểu tôi nói gì chứ?”
“D… d… d… dạ.”
“Tôi sẽ canh chừng ông đó. Nếu ông còn tái phạm, tôi sẽ gặp lại ông đấy. Lúc đó tôi có xiết ông toét ra như một cái xúc xích nướng quá lửa thì cũng đừng có mà trách nhe. Ông hiểu rồi chứ?”
“D… d… d… dạ.”
“Josep, ông bay được chứ?”
“Cái gì? Bay á? Không, không, dĩ nhiên là không rồi.”
“Tôi cá là ông biết bay đó.” Tôi nói, và rồi… với một cái hất đầu và xoắn vòi khéo léo, tôi đã khiến cho cái lão Josep Gì Gì Đó bay thật sự.
Lão ta hạ cánh an toàn xuống nóc một chiếc lều. Xa khoảng, ồ, sáu mét lận.
“Giờ thì chúng ta có thể về nhà rồi chứ?” Cassie hỏi.