Nguyên tác: Animorphs - 4: The Message
Số lần đọc/download: 806 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:13 +0700
Chương 2
T
obias bay vào qua tầng trần nhà kho.
Thật không may, với tâm trí của loài sóc, trong đó ý thức người chỉ trụ lại được chút đỉnh, tôi đã không nhận ra đó là Tobias.
Tôi chỉ thấy nó giống y một con diều hâu đuôi đỏ. Một con chim săn mồi. Mà con chim này lại không ở trong lồng.
Đúng thế, con diều hâu này đang vỗ cánh bay quanh những cái rui của nhà kho ở trên cao. Nó có bộ vuốt như thể bằng thép và một cái mỏ quặp có thể bửa tôi ra chẳng khác gì bửa một hộp đậu.
Tôi cảm thấy đôi mắt diều hâu của nó xoáy vào tôi.
CHẠY, CHẠY! CHẠY ĐI! CHẠY ĐI!
Tôi không biết làm gì bây giờ. Ý tôi muốn nói, tôi đây, cái con nhỏ có tên Cassie này. Tôi không biết phải làm gì bây giờ. Tôi biết mình phải kiểm soát con sóc. Nhưng bây giờ việc đó thật quá sức tôi!
Tuy nhiên, con sóc biết nó phải làm gì.
VÙÙ!
Tôi chạy tuốt lên tường. Những chiếc vuốt nhỏ của tôi bấu vào những chỗ gỗ bị nứt và tước, và chạy bắn lên với một tốc độ kinh hoàng. Nếu bạn chưa từng là một con sóc - và nói cho ngay là chưa - bạn sẽ không cách chi hình dung nổi chạytuốt lênlà như thế nào đâu. Bức tường bằng gỗ giống như một cái sàn nhà dưới chân tôi, nhưng đồng thời tôi lại phân biệt được rõ trên cao và dưới thấp. Tôi biết nếu mình té thì mình sẽ rớt xuống dưới. Giống như bạn chạy băng qua sàn nhà, nhưng nếu bạn trượt chân thì bạn sẽ rớt bịch trở lại chân tường vậy.
Rất là quái chiêu.
Con diều hâu đã đậu lên một thanh rui để nghỉ xả hơi. Nhưng tôi cảm thấy được ánh mắt của nó trên người mình. Tôi lạnh cứng cả người. Lạnh như đá. Toàn thân, ngay cả cái đuôi cũng không dám giật giật. Tôi bấu chặt vào tường mà lạnh cứng người.
Nhưng tôi cũng không thể giữ mái như vậy được. Cái dòng thác năng lượng của loài sóc không để cho tôi bất động được lâu.
Đột nhiên, vừa liếc rất nhanh sang bên cạnh, tôi vừa tung người qua khoảng không. Tôi bay. Tôi muốn nói là tôi nhảy và vút qua không trung dường như cả nửa dặm, nhưng thực ra chỉ có ba mét.
PHÂẬP! Tôi hạ xuống chiếc xà gỗ bắc ngang phía trên tàu ngựa.
Cú nhảy chết tiệt. Con diều hâu đã trông thấy chuyển động của tôi. Từ khóe mắt, tôi thấy hai cánh lớn của nó dang rộng. Nó sà xuống, những chiếc vuốt lia ra trước.
Nhưng rồi... có một chuyển động mới. Vật gì đó to lớn và vụng trộm. Một tấm ván bên sườn của nhà kho bị đẩy tung ra. Một cái đầu thò vào, ngay bên dưới tôi. Cái mặt thông minh, láo liên, nhìn lên tôi và tự hỏi liệu có nên biến tôi thành bữa tối không nhỉ.
Một con chồn! A ha! Hóa ra đó là cái kẻ bí ẩn đã giết chim chóc của tôi!
Tôi cố kiểm soát trí óc của loài sóc. Trong mỗi lần biến hình, luôn luôn phải mất ít nhất một phút để kiểm soát những bản năng của thú hoang, nhưng tôi chưa có nổi một phút.
Tobias sà xuống.
Đột nhiên khắp nơi như phát rồ phát dại. Chim chóc trong các lồng kêu chí choé. Hai con chó sói ở phòng bên bắt đầu hú lên. Những con ngựa thì hí vang.
Tobias giật mình quay ngoắt đi.
Quá trễ. Tôi đã nhảy một lần nữa, và bây giờ thì tôi đang rơi về phía cái sàn phủ đầy rơm của một tàu ngựa. Rơi về phía con chồn.
Tôi chạm mặt đất và phóng đi, để lại đằng sau mù mịt những bụi cùng rơm.
Con chồn đuổi theo tôi. Nó chạy mới lẹ chứ. Rất lẹ.
“Tobias! Cứu mình với!” tôi la lên trong óc.
“Cái gì... Hóa ra bồ đó hả, Cassie?”
Tôi ngoặt sang trái. Con chồn ngoặt theo.
Nó lẹ hơn tôi và linh hoạt cũng ngang ngửa. Nếu như tôi không tìm được một chỗ để leo lên và chuồn đi, thì coi như tiêu đời!
“Đúng rồi, là mình đây!”
“Sao không bảo cho tui biết trước?!” Tobias cáu kỉnh kêu lên trong đầu tôi. “Tui đang định xơi tái bồ đó.”
“Mình vừa mới biến hình mà, vừa mới kiểm soát được cái trí óc sóc điên khùng này. Bây giờ bồ có LÀM ƠN cứu mình không thì bảo?”
Hàm của con chồn bập vào đuôi tôi. Tôi cảm thấy răng nó lướt trên bộ lông của tôi.
“Toi rồi,” Tobias kêu lên, cậu ta dang rộng hai cánh nhắm thẳng con chồn mà lao vụt xuống.
Con chồn trông thấy bóng của con diều hâu to tổ chảng. Nó đứng sững lại.
Trễ rồi. Tobias quào nó một cái và lướt qua.
Con chồn thấy sự thể quá rắc rối, liền nhào vào lối chui bí mật của nó.
Tobias bay tới đậu trên một cái xà và nhìn xuống tôi bằng đôi mắt trừng trừng hung hãn của loài diều hâu.
“Cassie? Tại sao giữa đêm hôm khuya khoắt bồ lại ra đây để biến thành sóc thế hả?”
Tôi đã bắt đầu hoàn hình lại. “Ờ, là vì mình có vài còn chim bị bắt đi mấy bữa nay rồi. Mình đoán thủ phạm là một con lửng hay gấu, chồn gì đó, nhưng không hiểu nó vào bằng cách nào. Thế là mình quyết định biến hình để đợi nó chường mặt ra.”
“Được, mình ủng hộ bất cứ ai muốn cứu chim chóc,” Tobias nói. Cậu ta xù cánh và bắt đầu rỉa vài cái lông rối.
Tôi đang hoàn hình được nửa chừng, cao dần lên trên mặt đất, và cảm thấy hai chân mọc ra ở bên dưới. Nhưng cái miệng người thì chưa thành hình trở lại. “Thế còn bồ thì làm gì ở đây vậy, Tobias? Kiếm một bữa sandwich sóc hả?”
Tobias đã gần như chấp nhận sự thật là mình bị kẹt cứng trong thân xác một con diều hâu đuôi đỏ. Gần đây cậu ta đã bắt đầu săn mồi và ăn uống như một con diều hâu chính hiệu. Cậu ta vẫn còn đôi chút ngại ngần về chuyện đó, nhưng tôi nghĩ nếu mình chỉ nói giỡn chút chơi chắc Tobias cũng hiểu là tôi không có ý gớm ghiếc hay gì gì hết.
“Sandwichsóc hả?” Tobias nói. “Không, mình đang nghĩ tới thịt nướng xiên kìa. Xin lỗi vì đã làm bồ sợ.”
“Không sao đâu,” tôi nói bằng giọng thật của mình. Miệng tôi đã thành hình. Tôi gần như đã trở lại bình thường, chỉ còn cái đuôi lớn vẫn thò ra đằng sau bộ đồ biến hình.
“Bình thường” đối với tôi nghĩa là một chiều cao trung bình, tôi nghĩ vậy. Còn “trung bình” là thế nào thì tôi chẳng biết. Tôi là một con nhỏ có vóc người chắc, không ốm không mập, tóc cắt ngắn vì tôi không thích rắc rối với nó. Rồi các bạn tôi sẽ cho bạn hay, tôi đâu có phải là Hoa hậu Thời trang. Nhìn chung, nếu bạn muốn biết người ngợm tôi ra làm sao thì hãy mường tượng một con nhỏ vận đồ bảo hộ lao động, tay đeo găng da và đang cắn môi khi ráng nhét thuốc viên vào họng một con lửng.
Jake đã có lần chụp hình tôi đúng y xì cái điệu bộ đó. Cậu ấy để tấm hình cạnh cái máy vi tính trong phòng riêng. Đừng có hỏi tôi vì sao nha. Tôi rất sẵn lòng tặng Jake một tấm hình tôi mặc đầm hay một thứ đồ kiểu cọ nào đó. Rachel có thể cho tôi mượn đầm của nhỏ mà. Nhưng Jake bảo cậu ấy thích tấm hình đó mới lạ chứ.
“Mình nghe có tiếng gì đó,” Tobias đột nhiên cảnh giác.
Tôi căng tai ra. Tai người kém thật đấy. Hầu hết các con thú đều có thể nghe thính hơn. Nhưng rồi tôi cũng nghe thấy. Một giọng nói.
“Có ai ở trỏng không?”
“Ba mình!”
“Bồ vẫn còn cái đuôi kìa!”
Trễ nữa rồi. Cửa nhà kho bật mở. Ba tôi đứng đó, mắt chớp chớp ngái ngủ, tay cầm một cây đèn pin. “Cassie hả? Con làm gì ở đây thế?”
Tôi chụm hai bàn tay ra sau lưng, giữ cho cái đuôi sóc to xù cụp xuống trong khi ráng làm nó biến đi thật nhanh. “Kh... kh... không... có... gì, thưa ba. C... c... on mất ngủ ấy mà.”
Ba tôi gật đầu. “Ờ, vậy con đi ngủ đi,” ông nói giọng bực dọc. Ba tôi thuộc loại người mất một tiếng đồng hồ với ba ly cà phê mới thức dậy nổi.
“Thưa ba, vâng.” tôi nói.
Ba tôi ngập ngừng: “Cassie, quay lưng lại cho ba coi.”
“Quay lại hả ba?” tôi nhắc lại với giọng the thé.
“Ờ. Quay lại. Chỉ... chỉ việc quay lại thôi mà.”
Tôi quay lại chầm chậm. Trong khi tôi quay, thì mẩu chót của cái đuôi đã tụt vào cột xương sống của tôi.
“Hừ,” ba tôi nói. “Ba đi ngủ lại đây. Ba ngỡ là đã thấy con có một cái đuôi cơ đấy.”
“Hề hề...” tôi cười một cách yếu ớt.
Khi ông đi khỏi, tôi sụp xuống đống rơm. “Đáng lẽ mình nên nằm trên giường thì hơn,” tôi nói với Tobias. “Mơ hay không mơ cũng mặc.”
“Mơ hả?” Tobias gắt. “Mơ kiểu gì kia chứ?”
Tôi nhún vai: “Mình cũng chẳng biết nữa. Kiểu những giấc mơ kỳ lạ về biển.”
“Biển,” Tobias lặp lại. “Và một giọng nói gọi bồ từ dưới lòng nước?”
Trong nhà kho rất ấm nhưng đột nhiên tôi cảm thấy lạnh toát cả người.