Nguyên tác: Animorphs - 1: The Invasion
Số lần đọc/download: 1295 / 25
Cập nhật: 2018-01-16 00:02:25 +0700
Chương 2
Chương 2
“Đĩa bay hả?” Marco cười nhạo. Nhưng nụ cười vụt tắt khi nó ngước mắt lên.
Tim tôi nhảy loạn xạ trong lồng ngực. Tôi cảm thấy vừa hoang mang, vừa hồi hộp mà lại vừa sợ hãi.
“Nó bay lại phía tụi mình!” Rachel nói.
“Chưa chắc,” khó khăn lắm tôi mới thều thào đáp, miệng khô khốc.
“Đúng nó đang bay lại đây mà,” Rachel vẫn khăng khăng. Giọng nhỏ này lúc nào cũng như phán, làm như nó biết mười mươi hết cả mọi thứ.
Nhưng Rachel nói không sai. Cho dù đó là cái gì thì rõ ràng rằng nó đang tiến lại phía chúng tôi. Lúc này nó đang giảm tốc dần. Bây giờ thì tôi thấy rõ mồn một đó là cái giống gì.
“Không hẳn là đĩa bay,” tôi thốt lên.
Trước hết, nó chẳng lấy gì làm lớn. Chiều dài của nó giỏi lắm chỉ cỡ xe buýt đưa rước học sinh. Đầu nó vo lại, bầu bầu như cái hột vịt. Tiếp sau cái đầu này là phần thân dài và thuôn. Có hai khối mập bè, cong cong trông tựa như đôi cánh, và ở cuối mỗi “cánh” có gắn một ống dài phóng ánh sáng xanh lè ra phía sau.
Chiếc tàu vũ trụ tí xíu này trông cũng xinh xinh, chừng như là vô hại. Duy có vật gì trông như cái đuôi, nhọn hoắt như cây kim, uốn chĩa ra phía trước đầy vẻ hăm he.
“Coi cái đuôi kìa. Chắc là vũ khí của nó,” tôi thốt lên.
“Ừ, chắc vậy,” Marco gật gù.
Chiếc tàu vũ trụ bé tí tiếp tục sáp lại gần, càng lúc càng chậm rãi.
“No ́đang ngừng lại!” Rachel thều thào. Giọng nó nghe lạ hoắc và lạc hẳn đi, y như giọng tôi. Mấy đứa tôi như không dám tin hay có lẽ không muốn tin những gì đang nhìn thấy.
“Tớ nghĩ nó đã thấy bọn mình,” Marco nói. “Hay là ta chuồn? Có khi phải chạy gấp về nhà bê máy quay phim lại đây. Các cậu có biết tụi mình ‘lượm’ được bao nhiêu nếu quay phim được một đĩa bay thứ thiệt không?”
“Nhưng nếu mình chạy, biết đâu chúng... Tớ cũng chẳng biết nữa... chúng xả tia lazer bắn mình thì sao?” Tôi cố ra vẻ như đang nói đùa.
“Ngốc ơi, tia lazer chỉ có trong trò chơi Star Trek,” Marco nói, mắt nheo lại theo kiểu nó hay làm khi nghĩ tôi là thằng thộn. Hừ, làm như nó là chuyên gia về tàu vũ trụ của người ngoài hành tinh không bằng.
Chiếc tàu dừng lại, lơ lửng ngay trên đầu bọn tôi, cách đâu chừng dăm ba chục mét. Tôi cảm thấy tóc tai mình dựng ngược. Ngó sang Rachel thì, trời ạ, trông nó tếu hết biết. Mái tóc dài vàng óng của cô nàng giờ đây cứng còng, đâm lĩa chĩa đủ mọi hướng. Duy chỉ mỗi Cassie trông còn bình thường.
“Các cậu bảo nó là cái gì?” Marco hỏi. Giọng nó hơi run run, nghe chừng hết dám huênh hoang khi vật lạ đã ở quá gần. Thật thà mà nói, cả tôi cũng hơi hoảng. Chỉ hơi hoảng thôi, nhưng cũng đủ khiếp đến mức không cục cựa được. Thế nhưng, xen lẫn vào đó lại là một cảm giác khoái trá chưa từng có. Chẳng gì thì đó cũng là một con tàu vũ trụ! Và con tàu đó đang ở ngay trên đầu tôi!
Riêng có Tobias là còn nhăn nhở cười, nhưng cái thằng Tobias này thuộc loại ngoại hạng. Chẳng có trò bí hiểm nào làm nó sợ. Đây chẳng qua chỉ là một trò lạ mà đối với nó chẳng nhằm nhò gì. “Tớ nghĩ nó đang chuẩn bị đáp,” Tobias nói, nụ cười nở toét trên khuôn mặt hớn hở. Mắt nó long lanh đầy háo hức, còn mái tóc vàng thì dựng lên cả đám.
Chiếc tàu bắt đầu hạ xuống. “Nó đáp xuống đầu mình kìa!” tôi hét lớn.
Phải đấu tranh lắm tôi mới không vắt giò chạy thục mạng qua cánh đồng để chuồn về nhà, rúc sâu vào trong giường và trùm chăn kín mít. Nhưng tôi cũng ý thức được rằng đó là một vật thể rất lý thú và quan trọng. Tôi hiểu rằng tôi cần phải ở lại để xem cho tường tận.
Chắc mấy đứa kia cũng suy nghĩ như tôi, bởi cả đám vẫn đứng đực ra đấy ngó chiếc tàu kêu ro ro, đang lắc lư đáp xuống khoảng đất trống giữa đống xà bần và mấy bức tường xiêu vẹo. Tôi nhận thấy có những vết cháy đen dọc phần đỉnh của chiếc tàu. Ở đó, đôi chỗ vỏ đã bị nóng chảy. Khi nó vừa chạm đất thì những tia sáng xanh lập tức tắt ngủm. Mái tóc của Rachel cũng đổ cái rụp xuống cổ nó...
“Nó cũng không lớn lắm nhỉ!” Rachel thì thào.
“Cỡ độ...” tôi cố vắt óc. “Cỡ gấp ba hay gấp bốn chiếc xe đưa rước của bọn mình.”
“Phải báo cho ai đó mới được,” Marco lên tiếng. “Ý tớ, đây là chuyện rất trọng đại. Các cậu thấy sao? Đâu phải ngày nào cũng có tàu vũ trụ đáp xuống khu công trường này. Phải gọi công an, quân đội, tổng thống hay ai đó. Bọn mình sẽ nổi danh là cái chắc.”
“Phải đó,” tôi hùa theo. “Phải đi báo cho ai đó.” Miệng nói thế nhưng chẳng đứa nào chịu nhúc nhích. Ai dại gì rời khỏi con tàu vào lúc này.
“Hay thử lại gần nói chuyện với nó xem sao,” Rachel gợi ý. Nó đứng chống nạnh nhìn con tàu cứ y như đó là một trò đánh đố mà nó phải giải. “Ý tớ là phải đối thoại với nó nếu như có thể được.”
Tobias gật đầu. Nó bước tới, chìa hai tay ra trước. Tôi đoán chừng nó đang chứng tỏ với sinh vật nào đó trên tàu rằng nó không mang vũ khí hay bất cứ thứ gì khác. “Đừng sợ! Chúng tôi không hại các bạn đâu,” Tobias hét lớn, rành rọt từng chữ một.
“Lỡ họ không biết tiếng Anh thì sao?” tôi thắc mắc.
“Trong Star Trek mọi người đều xài tiếng Anh,” Cassie nói với một nụ cười bồn chồn.
Tobias thử gọi tiếp: “Rađi. Chúng tôi không làm hại các bạn đâu!”
“Tôi biết rồi.”
Tôi rùng mình. Rõ ràng tôi vừa nghe thấy ai đó nói “tôi biết rồi,” chỉ có điều là... không hề có âm thanh vọng ra. Có nghĩa là tôi đã nghe thấy một tiếng nói nhưng lại không thực sự nghe thấy gì.
Chẳng lẽ tôi đang mơ? Tôi liếc sang Cassie. Nó cũng nhìn lại tôi. Bốn mắt gặp nhau. Nó cũng đa ̃“nghe” thấy. Quay sang Rachel, tôi thấy nó ngơ ngáo ngó ngược ngó xuôi như đang tìm kiếm nơi phát ra cái âm thanh kì lạ ấy. Có thể gọi nó là âm thanh không nhỉ? Tôi chợt thấy nôn nao, bao tử bỗng như muốn thót lại.
“Các cậu nghe thấy gì không?” Tobias thì thầm.
Cả bọn đồng loạt gật đầu.
“Các bạn ra đi chớ!” Tobias lớn tiếng mời bằng cái giọng chỉ dành riêng cho người ngoài hành tinh.
“Được! Nhưng các bạn đừng sợ nhé!”
“Chúng tôi không sợ đâu,” Tobias đáp.
“Cứ nói cho sướng miệng đi!” Tôi làu bàu. Mấy đứa còn lại đều bồn chồn ngọ nguậy.
Một vòng cung sáng chợt xuất hiện, rồi cánh cửa từ từ hé mở bên phần đầu tàu còn lành lặn. Tôi đứng đực ra như bị thôi miên. Mắt trợn tròn, chờ đợi.
Cánh cửa mở rộng dần, thoạt đầu trông như một vầng trăng khuyết, rồi dần dần chuyển thành một vòng tròn sáng chói.
Và rồi người ngoài hành tinh xuất hiện.
Cảm giác đầu tiên của tôi là ai đó đã lai tạo ra một giống nửa người nửa hươu. Sinh vật này có đầu, có vai, có hai cánh tay ít nhiều ở đúng vị trí của nó, mặc dù lớp da có màu xanh tái. Thế nhưng, phần thân dưới - phủ một lớp lông xen kẽ giữa nâu vàng và xanh nước biển - lại có đến bốn cái cẳng, na ná như cẳng hươu hay cẳng ngựa con.
Người ngoài hành tinh thò cái đầu ra khỏi khung cửa. Bấy giờ, tôi có thể thấy rõ rằng ngay cả những phần trông bình thường của ông ta thật ra cũng chẳng bình thường chút nào. Trước hết, ông ta không có miệng mà thay vào đó là ba cái rãnh thẳng đứng. Sau đó là đến mắt. Hai con mắt có vẻ ở đúng chỗ, mặc dù chúng ánh lên màu xanh lè trông đến rợn người. Các con mắt còn lại mới thật sự gây sốc. Ông ta có những bộ phận trông như những cái vòi và ở mỗi đầu “vòi” là một con mắt. Mà các “vòi” này thì lại ngọ nguậy liên tục. Chúng cứ đua nhau lắc lư, hướng các con mắt lên trên, xuống dưới, qua trái, qua phải.
Tôi tưởng mấy con mắt này đã đủ ớn rồi, thế mà cái đuôi lại còn hãi hơn thế. Nó trông như đuôi con bò cạp, dày cui mà lại khỏe. Ở chót đuôi là một thứ nửa sừng nửa cựa trông xấu xí nhưng sắc lẻm. Cái đuôi này khiến tôi liên tưởng đến con tàu vũ trụ. Nó có vẻ hiền hòa vô hại cho đến khi bạn nhận ra cái đuôi. Người ngoài hành tinh này thoạt trông cũng có vẻ vô hại. Thế nhưng chỉ cần nhìn thấy cái đuôi, bạn tất sẽ nghĩ “Khiếp thật, gã này mà muốn quậy thì phải biết.”
“Xin chào,” Tobias lên tiếng. Miệng nó cười toác, giọng thỏ thẻ như đang dụ con nít.
Tôi chợt phát hiện mình cũng đang nhoẻn cười. Nhưng đồng thời, mắt tôi lại ngấn lệ. Tôi không thể diễn tả những cảm xúc của mình, ngoại trừ cái cảm giác như đã từng quen biết người ngoài hành tinh này từ đời thuở nào. Có cảm giác như ông ấy là một người bạn cũ mà lâu lắm tôi chưa gặp lại.
“Xin chào,” người ngoài hành tinh đáp bằng thứ ngôn ngữ câm lặng mà bạn chỉ nghe được từ sâu thẳm trái tim.
“Chào ông!” chúng tôi đồng thanh đáp lễ.
Tôi sửng sốt thấy người ngoài hành tinh bước lạng quạng. Từ con tàu, ông ta rơi đánh phịch xuống đất. Tobias vội lao tới đỡ, nhưng ông ấy lại tuột khỏi tay cậu ta, ngã lăn quay.
“Coi kìa!” Cassie thảng thốt. Nó trỏ vào vết bỏng phủ hết nửa phần thân bên phải của người ngoài hành tinh. “Ổng bị thương.”
“Phải, tôi đang hấp hối,” ông ta nói.
“Chúng tôi giúp ông nhé! Chúng tôi sẽ kêu xe cứu thương hoặc làm gì đó.” Marco quả quyết.
“Chúng tôi sẽ băng bó vết thương” Cassie phụ họa. “Jake, làmơn cởi áo cho tớ mượn. Ta xé nó ra làm băng đi!” Cha mẹ Cassie đều là bác sĩ thú y nên nó rất yêu thú vật. Nhưng đây không phải là một con thú. Nói đúng hơn, không hẳn là như thế.
“Khỏi. Tôi sắp chết rồi. Vết thương nặng lắm.”
“Không!” Tôi gào lên. “Ông không thể chết. Ông là người ngoài hành tinh đầu tiên đến Trái đất, Ông không được chết.”
Chẳng hiểu vì sao tôi cảm thấy tuyệt vọng đến thế. Chỉ biết là tôi rất đau đớn khi nghĩ rằng ông ấy đang sắp sửa chết.
“Tôi không phải là người đầu tiên. Còn nhiều, rất nhiều kẻ khác nữa.”
“Những người ngoài hành tinh khác? Giống như ông ấy à?” Tobias hỏi dồn.
Người ngoài hành tinh nặng nề lắc lư cái đầu. “Không giống tôi.”
Rồi ông ta rên lên vì đau, một thứ âm thanh câm lặng văng vẳng trong đầu tôi một cách khủng khiếp. Trong khoảnh khắc, tôi thực sự cảm thấy rằng ông ta sắp chết.
“Không giống tôi,” ông ta lặp lại. “Chúng khác rất nhiều.”
“Khác ư? Khác ra sao?” tôi vặn hỏi.
Tôi sẽ mãi mãi chẳng bao giờ quên câu trả lời của ông ấy.
Ông ta nói, “Chúng đến đây để hủy diệt các bạn.”