Nguyên tác: Smythe-Smith Quartet 2
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2024-09-01 17:39:05 +0700
Chương 1
Đ
ối với một phụ nữ đã cố gắng suốt tám năm qua để không bị chú ý, Anne Wynter đang ở một tình thế khó xử.
Trong khoảng một phút, cô buộc phải bước lên sân khấu dựng tạm, nhún gối chào ít nhất là tám mươi thành viên ưu tú của xã hội London, ngồi xuống đàn piano và chơi nhạc.
Việc cô sẽ biểu diễn chung với ba cô gái khác là một điều an ủi. Những nhạc công khác – là thành viên của nhóm tứ tấu tai tiếng của nhà Smythe–Smith – tất cả họ đều chơi nhạc cụ có dây và sẽ phải đối mặt với khán giả. Anne, ít nhất thì, có thể tập trung vào phím đàn và cúi đầu xuống. Nếu may mắn, khán giả sẽ tập trung vào chuyện tiếng nhạc khủng khiếp như thế nào và không để ý đến người phụ nữ tóc đen bị buộc phải tham gia vào phút chót để thay thế cho cô gái chơi đàn piano, cô ấy mắc phải ( như mẹ cô ấy sẽ thông báo với bất kì ai chịu lắng nghe ) một căn bệnh khủng khiếp – không, thê thảm mới chính xác.
Anne không tin một tẹo nào chuyện tiểu thư Sarah Pleisworth bị bệnh, nhưng cô không thể làm gì được, không nếu cô còn muốn làm gia sư cho ba cô em gái của tiểu thư Sarah.
Nhưng tiểu thư Sarah đã thuyết phục mẹ cô tin rằng buổi hòa nhạc phải được diễn ra, và rồi, sau khi phát biểu tỉ mỉ đến khó tin về buổi hòa nhạc nhà Smythe-Smith có lịch sử mười bảy năm, bà thông báo rằng Anne sẽ thế chỗ con gái bà.
“Có lần cô nói với ta rằng cô biết chơi bản hòa tấu số 1 của Mozart,” phu nhân Pleisworth nhắc cô.
Bây giờ Anne hết sức hối hận về chuyện đó.
Dường như không quan trọng khi Anne đã không chơi bản nhạc đó hơn tám năm rồi, hay cô không bao giờ chơi toàn bộ bản nhạc. Phu nhân Pleisworth sẽ không thích tranh cãi, và Anne bị kéo đến nhà-chị-dâu của phu nhân Pleisworth, nơi buổi hòa nhạc được tổ chức, và cô có tám tiếng để luyện tập.
Thật lố bịch.
Điều đáng mừng duy nhất đó là phần còn lại của nhóm tứ tấu tệ đến nỗi sai lầm của Anne hầu như không đáng chú ý. Thật sự, mục đích duy nhất tối nay của cô là không bị chú ý. Bởi vì cô không muốn chuyện đó. Bị để ý. Vì bất kì lí do nào.
“Gần đến giờ rồi,” Daisy Smythe – Smith thì thầm hào hứng.
Anne khẽ cười với cô. Hình như Daisy không nhận ra rằng cô chơi nhạc rất tệ.
“Chị thật vui mừng,” giọng ngang phè đau khổ của Iris chị Daisy. Người nhận thức được mình chơi rất dở.
“Thôi nào,” tiểu thư Honoria Smythe – Smith nói, chị họ của bọn họ. “Mọi chuyện sẽ tốt thôi. Chúng ta là một gia đình.”
“Ừm, không phải cô ấy,” Daisy chỉ ra, hất đầu về phía Anne.
“Đêm nay cô ấy là vậy,” Honoria tuyên bố. “Và một lần nữa, cảm ơn, Cô Wynter. Cô thực sự đã cứu lấy đêm nay.”
Anne thì thào vài lời vô nghĩa, vì cô không thể bắt mình nói rằng không có chuyện gì cả, hay cô cảm thấy rất vinh hạnh. Cô khá thích tiểu thư Honoria. Không giống Daisy, Honoria biết họ dở tệ thế nào, nhưng không như Iris, cô vẫn muốn biểu diễn. Tất cả đều vì gia đình, Honoria khẳng định. Gia đình và truyền thống. Mười bảy cặp chị em họ đã biểu diễn trước khi đến bọn họ, và nếu Honoria làm theo cách của mình, họ phải biểu diễn. Không quan trọng âm nhạc nghe giống thứ gì.
“Ôi, nó quan trọng,” Iris lầm bầm.
Honoria chọt nhẹ em họ bằng cây vĩ. “Gia đình và truyền thống,” cô nhắc Iris. “Đó là những gì quan trọng.”
Gia đình và truyền thống. Anne sẽ không ngại một vài thứ đó. Tuy nhiên, thực sự, lần đầu tiên điều này đối với cô nghe có vẻ không tốt lắm.
“Chị có thấy gì không?” Daisy hỏi. Cô đang nhảy chân sáo như một con chim ác là kích động, và Anne đã lùi về sau hai lần, chỉ để bảo vệ ngón chân của mình.
Honoria gật đầu, cô đứng gần sân khấu hơn, chỗ mà họ sẽ bước vào. “Có vài chỗ trống, nhưng không nhiều.”
Iris rên rỉ.
“Mọi năm đều giống thế này à?” Anne hỏi mà không kềm lại được.
“Giống cái gì?” Honoria hỏi lại.
“Ừm, ờ…” Có một vài chuyện đơn giản là người ta không nói chuyện với cháu gái của ông bà chủ thuê mình. Ví dụ, người ta không có bất kì loại bình luận nào về kĩ năng âm nhạc nghèo nàn của một tiểu thư. Hay hỏi rằng liệu buổi hòa nhạc đã luôn tệ hại như thế này hay chỉ đặc biệt tệ vào năm nay. Và một người chắc chắn không hỏi, nếu buổi hòa nhạc luôn luôn kinh khủng như vậy, tại sao người ta cứ duy trì chúng?
Ngay sau đó Harriet Pleisworth lướt vào từ cánh cửa bên hông, “Cô Wynter?”
Anne quay lại, nhưng trước khi cô kịp nói gì, Harriet thông báo, “Em ở đây để lật trang nhạc giúp cô.”
“Cảm ơn, Harriet. Điều đó giúp ích rất nhiều.”
Harriet cười toe với Daisy, người đang nhìn cô khinh khỉnh.
Anne quay sang chỗ khác để không ai thấy cô đảo mắt. Hai cô gái này chưa bao giờ ở cùng nhau được cả. Daisy quá nghiêm túc, còn Harriet thì không nghiêm túc chút nào.
“Đến giờ rồi!” Honoria thông báo.
Họ lên sân khấu, và sau một màn giới thiệu ngắn, họ bắt đầu biểu diễn.
Anne, mặt khác, bắt đầu cầu nguyện.
Chúa tôi, cô chưa bao giờ làm việc cật lực trong đời mình. Ngón tay chạy trên bàn phím, cố gắng hết sức để theo kịp Daisy, người đang chơi vi-ô-lông như thể đang chạy đua.
Chuyện này thật lố bịch lố bịch lố bịch, Anne ngâm nga trong đầu. Đây là một chuyện kì là, nhưng cách duy nhất để vượt qua nó là tiếp tục nói chuyện với chính mình. Đây là một bản nhạc khó không tưởng, ngay cả đối với những nhạc công có tài.
Lố bịch lố bịch - Ặc! Nốt Đô! Anne vung ngón út phải lên bàn phím vừa kịp lúc. Điều đó có nghĩa là, trễ hơn hai giây so với bình thường.
Cô liếc nhanh về phía khán giả. Một phụ nữ ở hàng ghế đầu trông muốn bệnh.
Quay lại với công việc, quay lại với công việc. Ôi trời, sai phím đàn. Không sao hết. Không ai để ý hết, thậm chí cả Daisy.
Và với phần biểu diễn của mình, hơn phân nửa thời gian cô tự hỏi liệu cô có nên sáng tạo ra phần của mình. Điều đó không thể làm bản nhạc tệ hơn nữa. Daisy đang phiêu qua đoạn của cô ấy, âm lượng âm vang giữa lớn và cực lớn; Honoria đang ì ạch theo sau, mỗi nốt nhạc như một tiếng bước chân kiên quyết; và Iris…
Ừm, Iris thật sự rất giỏi. Không phải chuyện đó quan trọng đâu.
Anne hít một hơi, duỗi ngón tay ra trong quãng dừng ngắn của phần piano. Rồi quay lại với bàn phím và—
Lật trang, Harriet.
Lật trang, Harriet.
“Lật trang đi, Harriet!” cô rít lên.
Harriet lật trang.
Anne đánh hợp âm đầu tiên, rồi nhận ra rằng Iris và Honoria đã đi trước hai nhịp. Daisy – chà, trời ạ, cô không biết Daisy đang ở chỗ nào.
Anne bỏ qua và chơi phần tiếp theo, nơi cô hi vọng đó là đoạn bọn họ đang chơi. Nếu không có gì khác, cô hẳn đang ở chỗ nào đó ở giữa.
“Cô lỡ vài nhịp rồi,” Harriet thì thào.
“Không thành vấn đề.”
Và thật sự, đúng như vậy.
Và rồi cuối cùng, ôi cuối cùng, họ cũng tới đoạn mà Anne không cần phải chơi suốt ba trang. Cô ngồi lùi lại, thở ra một hơi mà cô kiềm nén nãy giờ, ôi, có cảm giác như đã mười phút, và…
Nhìn thấy ai đó.
Cô đông cứng. Ai đó đang theo dõi họ từ căn phòng phía sau. Xuyên qua cánh cửa mà họ đã lên sân khấu – cánh cửa mà Anne chắc chắn cô đã đóng lại – giờ đang mở hé ra. Và bởi vì cô là người gần cánh cửa nhất, không nói đến chuyện cô là nhạc công duy nhất không quay lưng về phía cánh cửa, cô có thể thấy một phần khuôn mặt lộ ra của người đàn ông.
Hoảng sợ.
Nó đột nhiên xộc vào người cô, nén chặt phổi cô, hun đốt da cô. Cô biết cảm giác này. Nó không hay xuất hiện, tạ ơn Chúa, nhưng đủ thường xuyên. Mỗi khi cô nhìn thấy ai đó ở nơi người đó không nên ở…
Dừng lại.
Cô bắt bản thân hít thở. Cô đang ở trong nhà nữ bá tước thừa kế Windstead. Cô đang an toàn nhất có thể. Những gì cô cần làm là—
“Cô Wynter!” Harriet nghiến răng.
Anne tập trung trở lại.
“Cô lỡ phần dạo đầu rồi.”
“Chúng ta đang ở đâu?” Anne hỏi điên cuồng.
“Em không biết. Em không thể đọc nhạc phổ.”
Khinh miệt chính mình, Anne nhìn lên. “Nhưng em chơi vi-ô-lông mà.”
“Em biết,” Harriet khốn khổ nói.
Anne đọc lướt các nốt nhạc trên giấy nhanh nhất có thể, mắt cô nhanh nhẹn nhảy từ nhịp này qua nhịp kia.
“Daisy liếc chúng ta kìa,” Harriet thì thào.
“Shhh.” Anne cần tập trung. Cô lật trang giấy, cố gắng ước chừng, rồi nhấn ngón tay vào nốt son thứ.
Sau đó lướt đến phần nhạc chính. Tốt hơn rồi.
Tốt hơn là một giới hạn có liên quan.
Suốt phần còn lại của màn trình diễn, cô cúi đầu xuống. Cô không nhìn lên, không nhìn khán giả, không nhìn người đàn ông đang quan sát cô từ căn phòng phía sau. Cô nện mạnh xuống các nốt nhạc với vẻ cực kì khéo léo như các cô gái còn lại của nhà Smythe – Smith, và khi họ kết thúc, cô đứng dậy và nhún gối chào với cái đầu cúi xuống, lẩm bẩm gì đó với Harriet về việc cô cần nghỉ ngơi, và cô bỏ chạy.
Daniel Smythe – Smith không có ý định về London ngay ngày diễn ra buổi hòa nhạc thường niên của gia đình, và quả thật, tai anh có ước muốn mãnh liệt là anh đã không về, nhưng trái tim anh…ừm, đó là một chuyện khác.
Về nhà thật tuyệt. Thậm chí với những âm thanh chói tai.
Đặc biệt là với những âm thanh chói tai. Không có thứ gì nhắc một người đàn ông Smythe – Smith nhớ đến “nhà” giống như một bản nhạc được chơi dở tệ.
Anh không muốn bất kì ai nhìn thấy anh trước buổi hòa nhạc; anh đã bỏ đi được ba năm, và anh biết việc anh quay về sẽ ảnh hưởng đến buổi hòa nhạc. Khán giả có lẽ sẽ cảm ơn anh, nhưng điều cuối cùng anh muốn đó là chào gia đình anh trước mặt các đức ông và phu nhân, hầu hết trong số họ có thể nghĩ rằng anh vẫn nên bị lưu đày.
Nhưng anh muốn nhìn thấy gia đình mình, và ngay khi anh nghe thấy tiếng nhạc cất lên, anh âm thầm lướt vào phòng luyện tập, nhón chân đến cửa, và mở hé cửa.
Anh mỉm cười. Là Honoria, đang nở nụ cười rạng rỡ của riêng cô khi cô tấn công cây đàn vi-ô-lông bằng cây vĩ của mình. Cô không biết là cô chơi rất dở. Những người chị gái khác của anh cũng từng như vậy. Nhưng anh yêu họ vì đã cố gắng.
Cô gái chơi đàn vi-ô-lông khác là – chúa ơi, có phải là Daisy không? Con bé không còn đi học nữa sao? Không, anh cho rằng con bé ắt hẳn chỉ mới mười sáu tuổi, chưa đủ tuổi ra mắt xã hội nhưng không còn là một cô bé nữa.
Iris đang chơi đàn xen-lô, trông rất khốn khổ. Còn chơi đàn piano là—
Anh dừng lại. Ai đang chơi piano vậy? Anh nghiêng người tới gần hơn. Cô đang cúi đầu xuống, anh không nhìn rõ mặt cô, nhưng có thể chắc chắn một điều – cô dứt khoát không phải là em họ anh.
Ừm, giờ thì, đây là một bí ẩn. Anh biết một sự thật ( vì mẹ anh đã nói với anh, rất nhiều lần ) là nhóm tứ tấu nhà Smythe - Smith gồm có các quý cô chưa chồng của nhà Smythe – Smith, và không có ai khác nữa. Gia đình anh khá tự hào về điều này, rằng họ đã sinh ra nhiều chị em họ có khuynh hướng chơi nhạc ( lời của mẹ anh, không phải của anh ). Khi một cô gái kết hôn, luôn có một người khác chờ đợi để thế chỗ cô ấy. Họ không cần người ngoài tham gia vào.
Nhưng quan trọng hơn, người ngoài muốn tham gia vào làm cái gì cơ chứ?
Một trong mấy cô em họ của anh chắc bị bệnh. Đó có thể là lời giải thích duy nhất. Anh cố gắng nhớ ai có thể phải chơi piano. Marigold? Không, giờ con bé kết hôn rồi. Viola? Anh nhớ anh nhận được một bức thư bảo rằng cô cũng đã kết hôn. Sarah? Nhất định là Sarah.
Anh lắc đầu. Anh có quá nhiều chị em họ tàn bạo.
Anh quan sát cô gái chơi đàn piano với sự quan tâm. Cô đang cố gắng hết sức để theo kịp. Đầu cô đang nhấp nhô khi cô liếc nhìn vào nhạc phổ, và mỗi khi làm vậy, cô lại nhăn mặt. Harriet ngồi bên cạnh cô, lật trang không đúng thời điểm.
Daniel cười thầm. Cho dù cô gái tội nghiệp này là ai, anh hi vọng gia đình anh sẽ trả tiền kha khá cho cô.
Và rồi, cuối cùng, cô nâng ngón tay khỏi phím đàn khi Daisy bắt đầu phần độc diễn vi-ô-lông đau đớn của con bé. Anh nhìn cô thở hắt ra, duỗi ngón tay, và sau đó…
Cô ngẩng lên.
Thời gian dừng lại. Nó chỉ đơn giản là dừng lại. Đó là cách nói sáo rỗng và ủy mị nhất để diễn tả, nhưng vài giây ít ỏi đó khi cô ngẩng mặt về phía anh…thời gian căng ra và co lại, tan biến vào cõi vĩnh hằng.
Cô thật xinh đẹp. Nhưng điều đó không giải thích được chuyện này. Anh đã nhìn thấy nhiều phụ nữ xinh đẹp. Thậm chí anh đã ngủ với nhiều người trong số họ. Nhưng người này…của cô…cô ấy…
Ngay cả suy nghĩ của anh cũng đông cứng lại.
Tóc của cô dày và đen mượt, và không quan trọng khi nó đã được bới thành một búi tóc nhỏ tiện dụng. Cô không cần kẹp uốn hoặc băng nhung. Cô có thể kéo tóc ra sau như một diễn viên múa ba lê, hoặc cạo sạch tóc, cô vẫn là tạo vật tinh tế nhất mà anh từng thấy.
Là khuôn mặt cô, chắc chắn là vậy. Khuôn mặt hình trái tim và hơi nhợt nhạt, với lông mày hình cánh cung có màu sẫm đáng kinh ngạc. Trong ánh sáng mờ mờ, anh không biết mắt cô màu gì, và dường như đó là một bi kịch, nhưng môi cô…
Anh thiết tha hi vọng người phụ nữ này chưa kết hôn, bởi vì anh sẽ hôn cô. Câu hỏi duy nhất là khi nào.
Sau đó – anh biết ngay khi nó xảy ra – cô nhìn thấy anh. Mặt cô giật giật với một hơi thở dốc nhỏ, cô sững người, mắt cô mở to đầy cảnh giác. Anh cười nhăn nhở, lắc lắc đầu. Có phải cô nghĩ anh là một thằng điên, lẻn vào nhà Winstead để theo dõi buổi hòa nhạc không?
Ừm, anh cho rằng nó có ý nghĩa. Anh đã có đủ thời gian cảnh giác với người lạ để nhận ra đặc điểm của người khác. Cô không biết anh là ai, và nhất định không tưởng tưởng được là bất kì ai ở phòng phía sau trong suốt màn trình diễn.
Điều đáng mừng là, cô không nhìn ra chỗ khác. Mắt cô giữ lấy mắt anh, và anh không di chuyển, thậm chí không thở cho đến khi giây phút đó bị cắt ngang bởi em họ của anh Harriet, chọc vào người phụ nữ tóc đen, có lẽ để báo cho cô biết cô đã lỡ mất khúc dạo đầu của mình.
Cô không nhìn lên lần nữa.
Nhưng Daniel nhìn cô. Nhìn cô qua mỗi lúc lật trang, qua mỗi hợp âm cực mạnh.Vài lúc anh nhìn cô rất chăm chú, thậm chí anh còn không nghe thấy tiếng nhạc. Tâm trí anh chơi bản giao hưởng của riêng mình, tươi mới và chan chứa, tiến về đỉnh cao hoàn hảo quen thuộc.
Mà anh không bao giờ đạt được. Bùa mê bị phá hỏng khi nhóm tứ tấu nã ra những nốt nhạc cuối cùng và bốn cô gái đứng dậy nhún gối chào. Người đẹp tóc đen nói gì đó với Harriet, người đang cười tươi với khán giả như thể con bé chính là người chơi đàn, sau đó cô bước đi nhanh chóng đến nỗi Daniel rất ngạc nhiên là cô không để lại dấu vết trên sàn nhà.
Không quan trọng. Anh sẽ tìm cô.
Anh nhanh chóng di chuyển xuyên qua hành lang phía sau của nhà Winstead. Anh từng tự mình lẻn ra rất nhiều lần khi anh còn nhỏ; anh biết chính xác đường nào người ta có thể thoát ra mà không bị phát hiện. Và chắc chắn, anh sẽ chặn đường cô ngay trước khi cô quẹo qua khúc quanh cuối cùng để đến lối đi của người hầu. Dù vậy, cô không nhìn thấy anh ngay lập tức, cô không nhìn thấy anh cho đến khi–
“Em đây rồi,” anh nói, mỉm cười như thể chào một người bạn lâu năm mới gặp. Không có gì giống như một nụ cười không mong đợi để làm người khác bối rối.
Cô lảo đảo vì sốc, một tiếng thét kéo dài thoát ra từ môi cô.
“Chúa ơi,” Daniel, che miệng cô lại. “Đừng làm vậy. Ai đó nghe thấy em mất.”
Anh kéo cô vào người anh – đó là cách duy nhất để chặn miệng cô chặt hơn. Cơ thể cô khá nhỏ và nhẹ so với anh, và run rẩy như một chiếc lá. Cô rất sợ hãi.
“Tôi sẽ không làm em đau,” anh nói. “Tôi chỉ muốn biết em đang làm gì ở đây.” Anh chờ một lát, điều chỉnh lại vị trí của mình để anh có thể nhìn thấy mặt cô kĩ hơn. Mắt cô gặp mắt anh, chúng đen và cảnh giác.
“Vậy bây giờ,” anh nói, “nếu tôi để em đi, em sẽ im lặng chứ?”
Cô gật đầu.
Anh cân nhắc chuyện này. “Em đang nói dối.”
Cô đảo mắt, như thể để nói, Anh mong đợi điều gì chứ, và anh cười khúc khích. “Em là ai?” anh trầm ngâm.
Và sau đó điều lạ thường nhất xảy ra. Cô thư giãn trong vòng tay anh. Dù sao thì cũng có một chút. Anh cảm thấy một ít căng thẳng vơi đi, cảm thấy hơi thở của cô khi nó phả vào tay anh.
Thật thú vị. Cô không lo lắng khi anh không biết cô là ai. Cô đã lo lắng rằng anh biết.
Chầm chậm, với sự thận trọng đủ để chắc chắc cô biết anh có thể thay đổi suy nghĩ bất kì lúc nào, anh bỏ tay khỏi miệng cô. Tuy vậy anh không bỏ tay ra khỏi eo cô. Anh biết, anh ích kỉ, nhưng anh không thể bắt bản thân mình thả cô đi.
“Em là ai?” anh thì thào, nghiêng người nói vào tai cô.
“Anh là ai?” cô hỏi lại.
Anh cười. “Tôi hỏi em trước mà.”
“Tôi không nói chuyện với người lạ.”
Anh bật cười vì câu đó, sau đó xoay cô trong vòng tay anh để họ có thể mặt đối mặt. Anh biết anh đang hành xử đáng ghê tởm, tất cả mọi thứ ngoại trừ gạ gẫm cô gái tội nghiệp này. Cô không phải là người hư hỏng. Vì Chúa, cô đã chơi trong nhóm tứ tấu của gia đình anh, anh phải cảm ơn cô.
Nhưng anh cảm thấy choáng váng – gần như toàn thân nhẹ bẫng. Có điều gì đó về người phụ nữ này làm mạch máu anh sôi sục, và anh có hơi chóng mặt khi cuối cùng cũng về tới nhà Windstead sau chuyến hành trình một tuần.
Anh ở nhà. Nhà. Và có một người phụ nữ xinh đẹp trong vòng tay anh mà anh khá chắc là không có ý định giết anh.
Đã là một thời gian kể từ khi anh được thưởng thức cái cảm giác đặc biệt đó.
“Tôi nghĩ…” anh nói vẻ tư lự. “Tôi nghĩ tôi cần phải hôn em.”
Cô giật lùi lại, trông không sợ hãi lắm, nhưng khá bối rối. Hoặc có lẽ là băn khoăn.
Người phụ nữ thông minh. Anh nghe khá giống một thằng điên.
“Chỉ một chút thôi,” anh cam đoan với cô. “Tôi chỉ cần nhắc nhở mình…”
Cô im lặng, và rồi, như thể cô không thể ngăn mình lại, cô hỏi. “Về cái gì?”
Anh cười. Anh thích giọng cô. Một giọng nói thoải mái và sang sảng, giống rượu randy hảo hạng. Hoặc một ngày hè.
“Của lòng tốt,” anh nói, và anh chạm vào cằm cô, nghiêng mặt cô về phía anh. Hơi thở của cô bị tắt lại – anh có thể nghe tiếng kêu nhè nhẹ của không khí trượt khỏi môi cô – nhưng cô không kháng cự. Anh chờ, chỉ một phút, vì nếu cô chống cự anh biết anh phải thả cô đi. Nhưng cô không làm vậy. Mắt cô giữ lấy mắt anh, như bị thôi miên bởi giây phút này như anh vậy.
Vậy nên anh hôn cô. Ngập ngừng vào lúc đầu, gần như lo sợ cô sẽ biến mất trong vòng tay anh. Nhưng như vậy không đủ. Niềm đam mể quay cuồng với sự sống trong anh và anh kéo cô đến gần hơn, thích thú khi cơ thể cô chạm nhẹ vào anh.
Cô mảnh dẻ, nhỏ nhắn theo cái cách khiến cho một người đàn ông muốn giết những con rồng. Nhưng cô cũng có cảm giác như một người phụ nữ, ấm áp và đầy đặn ở đúng chỗ. Bàn tay nhức nhối của anh ôm lấy ngực cô, hay có lẽ là khum lấy đường cong hoàn hảo ở phía dưới. Nhưng thậm chí cả anh sẽ không quá táo bạo, không với một người phụ nữ bí ẩn trong nhà mẹ anh.
Tuy nhiên, anh chưa sẵn sàng để cô đi. Cô có mùi giống như nước Anh, của mưa phùn và nắng trên đồng cỏ. Cô có cảm giác như loại thiên đường tuyệt vời nhất. Anh muốn quấn lấy xung quanh mình, chôn mình vào trong cô, và ở lại đó suốt phần đời còn lại. Anh không uống một giọt rượu nào trong ba năm qua, nhưng giờ anh đang say, lâng lâng với niềm vui mà anh chưa bao giờ nghĩ anh sẽ cảm nhận được lần nữa.
Thật điên rồ. Chắc chắn vậy rồi.
“Em tên gì?” anh thì thầm. Anh muốn biết. Anh muốn biết cô.
Nhưng cô không trả lời. Cô có thể đã mệt lử; cho anh thêm thời gian và anh chắc là mình có thể phủi sạch nó ra khỏi người cô. Nhưng hai người họ nghe thấy ai đó đang đi xuống cầu thang phía sau, ngay dưới hành lang chỗ họ đang khóa nhau trong vòng tay.
Cô lắc đầu. Mắt cô mở to vẻ trách móc. “Tôi không thể bị nhìn thấy trong tình trạng này,” cô khẩn nài nho nhỏ.
Anh để cô đi, không phải bởi vì cô yêu cầu anh. Đúng hơn, anh nhìn thấy ai đang đi xuống cầu thang – những gì họ đang làm – và anh quên hết mọi thứ về người phụ nữ tóc đen của mình.
Một tiếng kêu giận dữ thoát ra từ cổ anh, và anh đi xuống hành lang như một kẻ điên.
Trang 2
Dịch & edit: Sunday_Crystal & themythkyra
Mười lăm phút sau, Anne thấy mình quay lại đúng chỗ mà cô vừa đi qua mười lăm phút trước, khi cô vội vã lao xuống hành lang và nhào mình qua cánh cửa không khóa đầu tiên mà cô bắt gặp. Vận may ( tệ hại ) của cô là kết thúc ở một căn phòng chứa đồ tăm tối và không có lấy một cái cửa sổ nào.Với sự thăm dò ngắn và mờ mịt cô nhanh chóng khám phá ra được 1 cây xen-lô[1], 3 cây kèn clarinet[2], và có thể còn có 1 cây kèn trombone[3] nữa.
[1] Đàn cello
[2] Kèn clarinet
[3] Kèn trombone
Có điều gì đó phù hợp ở nơi này. Cô ắt hẳn đã đến căn buồng chứa nhạc cụ hỏng của nhà Smythe-Smith. Và giờ thì cô bị kẹt ở đây, ít nhất là cho đến khi cơn hỗn loạn ngoài hành lang chấm dứt. Cô không biết chuyện gì đang diễn ra ngoài kia, ngoại trừ có rất nhiều tiếng thét cuộn vào nhau, khá nhiều tiếng càu nhàu, và một vài tiếng ồn kinh người nghe như tiếng đấm nhau.
Cô không tìm được chỗ nào trên sàn để ngồi cả, nên cô thả người xuống sàn gỗ lạnh lẽo không có thảm trải, dựa lưng vào một mảng tường trơn nhẵn gần cửa, và chuẩn bị chờ một trận ẩu đả. Dù chuyện gì đang diễn ra, cô không bao giờ muốn can dự vào đó, nhưng quan trọng hơn, cô không muốn ở gần đó khi họ bị phát hiện. Mà chắc chắn là sẽ thế, dựa theo sự om sòm mà họ đang tạo ra.
Đàn ông. Họ là một lũ ngốc, phần lớn bọn họ là vậy.
Mặc dù hình như cũng có một người phụ nữ ngoài kia – cô ấy chắc hẳn là người đã hét lên. Anne nghĩ cô nghe thấy tên của Daniel, rồi có lẽ là Marcus, cô nhận ra đó là Bá tước Chatteris, và cô đã gặp anh trước đó vào tối nay. Rõ ràng là anh đang yêu say đắm tiểu thư Honoria…
Ngẫm lại thì, nghe hơi giống tiểu thư Honoria thét lên.
Anne lắc đầu. Đây đâu phải là chuyện của cô. Không ai có thể trách cô vì đã đứng ngoài cuộc. Không ai hết.
Ai đó đâm sầm vào bức tường ngay sau lưng cô, làm cô nhảy bật lên khoảng hai inch trên sàn. Cô rên rỉ và úp mặt vào lòng bàn tay. Cô sẽ không bao giờ thoát khỏi căn phòng này mất. Nhiều năm sau người ta sẽ tìm thấy cơ thể quắt queo và bất động của cô, đổ nhào trên một cây kèn tuba[4], và hai cây sáo[5] tạo thành hình thánh giá.
[4] Kèn tuba
[5] Flate ( sáo )
Cô lắc đầu. Cô cần phải ngừng đọc các vở kịch mêlô của Harriet trước giờ đi ngủ thôi. Cô học trò của cô tự coi mình là một nhà văn, và những câu chuyện của cô ấy đang ngày càng trở nên khủng khiếp hơn.
Cuối cùng thì vụ xô xát trong hành lang cũng chấm dứt, và những người đàn ông đang trượt xuống sàn (cô cảm thấy thế; qua bức tường). Một trong hai người ở ngay đằng sau cô, họ chắc hẳn sẽ dựa lưng vào nhau nếu không có bức tường ở chính giữa. Cô có thể nghe thấy họ đang thở nặng nhọc, rồi sau đó nói chuyện đúng kiểu đàn ông thường làm, với những câu ngắn gọn và súc tích. Cô không cố ý nghe trộm, nhưng cô không kìm lòng được, bị kẹt ở đây như cô thế này.
Và đó là lúc cô biết.
Người đàn ông đã hôn cô -- chính là anh trai của tiểu thư Honoria -- Bá tước Winstead! Cô đã nhìn thấy chân dung của anh từ trước; đáng lẽ cô phải nhận ra mới phải. Hoặc có lẽ là không. Bức vẽ đã khắc họa được những nét cơ bản của anh -- mái tóc màu nâu đậm và khuôn miệng đẹp đẽ -- nhưng không lột tả được anh hoàn toàn. Anh rất điển trai, không có gì phải bàn cãi, nhưng không có màu sơn hay nét vẽ nào có thể làm toát lên được vẻ tự tin ung dung, tao nhã của người đàn ông biết rõ vị trí của mình trên thế giới này và lấy làm thỏa mãn về điều đó.
Ôi Chúa ơi, cô đã lún quá sâu rồi. Cô đã hôn quý ngài Daniel Smythe-Smith tai tiếng. Anne, cũng như tất cả những người khác, biết mọi điều về anh. Vài năm trước anh đã có một trận đấu tay đôi và bị săn đuổi khỏi đất nước bởi cha của đối thủ. Nhưng hình như họ đã đạt được một vài thỏa thuận nào đó. Phu nhân Pleinsworth đã đề cập đến chuyện ngài bá tước cuối cùng cũng sắp trở về nhà, và Harriet đã nhồi vào đầu Anne tất cả chuyện ngồi lê đôi mách này.
Harriet khá có ích theo cách đó.
Nhưng nếu phu nhân Pleinsworth biết được những gì xảy ra tối hôm nay… Ừm, điều đó sẽ kết thúc sự nghiệp làm gia sư của Anne, với các cô gái nhà Pleinsworth hay bất kì ai khác. Cô đã có đủ khoảng thời gian khó nhằn để có được vị trí này, không có ai thuê cô nữa nếu việc cô kết giao với một bá tước bị truyền ra ngoài. Những bà mẹ hay lo lắng thường không thuê gia sư có vấn đề về đạo đức.
Và đây không phải là lỗi của cô. Lần này, rõ ràng là không phải.
Cô thở dài. Ngoài hành lang đã hoàn toàn yên tĩnh. Có phải cuối cùng họ cũng rời đi rồi không? Cô nghe thấy tiếng bước chân, nhưng thật khó để biết được tổng cộng có bao nhiêu người ngoài kia. Cô đợi thêm một vài phút nữa, rồi khi cô chắc chắn rằng tất cả hoàn toàn yên lặng, cô vặn nắm đấm cửa và cẩn trọng bước ra ngoài hành lang.
“Em đây rồi”, anh nói. Lần thức hai trong cùng một buổi tối.
Cô chắc hẳn đã nhảy dựng lên cả foot. Không phải bởi vì Đức ngài Winstead đã làm cô giật mình, mặc dù đúng là anh có làm vậy thật. Đúng hơn, cô ngạc nhiên vì anh ở ngoài hành lang trong sự im lặng đến như vậy. Thực sự, cô không nghe thấy gì cả.
Nhưng đó không phải là điều làm quai hàm cô trễ xuống.
“Trông ngài ghê quá”, cô buột miệng trước khi có thể tự dừng lại. Anh đang ngồi một mình trên sàn với đôi chân dài duỗi ra ngang qua hành lang. Anne không nghĩ một người lại có thể trông loạng choạng đến vậy khi đang ngồi, nhưng cô khá chắc chắn nếu ngài bá tước không dựa vào tường thì anh nhất định là đã ngã lăn ra rồi.
Anh giơ 1 tay lên để chào cô: “Marcus trông còn tệ hơn.”
Cô nhìn mắt anh, đang bị bầm tím ở xung quanh và áo anh lốm đốm máu từ chỗ nào thì có Chúa mới biết được. Hoặc là máu của ai đó. “Tôi không chắc làm thế nào chuyện này lại xảy ra.”
Đức ngài Winstead thở hắt ra: “Cậu ấy đã hôn em gái ta.”
Anne chờ anh nói tiếp, nhưng rõ ràng là anh thấy giải thích như thế là đủ rồi. “Uhm…” cô ngập ngừng, bởi vì chẳng có cuốn sách nghi thức nào hướng dẫn cho một đêm như thế này. Cuối cùng cô quyết định đặt cược vào việc dò hỏi kết quả của trận ẩu đả hơn là nguyên nhân của nó. “Vậy thì, mọi chuyện đã được giải quyết rồi chứ?”
Anh nghiêng cằm vẻ trịch thượng. “Sớm thôi sẽ có một hàng dài những lời chúc mừng.”
“Ồ, ừm.Vậy thì tốt quá.” Cô cười, sau đó gật đầu rồi đan tay vào nhau ngay trước người với một nỗ lực buộc mình phải đứng yên. Tất cả chuyện này thật khó xử quá chừng. Người ta nên làm gì với một bá tước đang bị thương nhỉ? Người vừa mới trở về sau ba năm tha hương? Và lại còn khá nổi tiếng ăn chơi trác táng trước khi anh ta bỏ chạy khỏi đất nước.
Đấy là còn chưa kể đến toàn bộ vụ hôn hít mới vài phút trước nữa chứ.
“Em biết em gái ta chứ?” anh hỏi, giọng anh có vẻ rất mệt mỏi. “Ồ, tất nhiên là em biết rồi. Em vừa chơi đàn cùng con bé mà.”
“Em gái ngài là tiểu thư Honoria?” Dường như xác minh lại thì tốt hơn.
Anh gật đầu. “Ta là Winstead.”
“Vâng, tất nhiên rồi. Tôi đã được nghe về sự trở về của ngài.” Cô nở một nụ cười ngượng nghịu, nhưng nó chỉ giúp cô thư giãn được chút xíu. “Tiểu thư Honoria là người tử tế và nhã nhặn nhất mà tôi được biết. Tôi rất mừng cho cô ấy.”
“Con bé chơi nhạc dở tệ.”
“Trên sân khấu cô ấy chơi vi-ô-lông khá nhất.” Anne thành thật nói.
Nghe vậy anh cười phá lên. “Em sẽ là 1 nhà ngoại giao giỏi đấy, cô…” Anh ngừng lại, chờ cô, rồi chỉ ra, “Em chưa nói cho ta biết tên.”
Anne lưỡng lự, bởi cô luôn do dự khi được hỏi về tên họ mình, nhưng rồi cô tự nhắc mình anh là bá tước Winstead và là cháu trai của chủ cô. Cô không việc gì phải sợ anh cả. Ít nhất là không nếu không có ai nhìn thấy họ đang ở cùng nhau. “Tôi là Wynter,” cô nói. “Tôi là gia sư cho các cô em họ của ngài.”
“Em nào cơ? Nhà Pleinsworth ấy à?”
Cô gật đầu.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô. “Ôi tội nghiệp em, cô gái tội nghiệp.”
“Không phải! Họ rất đáng mến!” cô phản bác. Cô yêu quý các học sinh của mình. Harriet, Elizabeth và Frances có hơi quá sôi nổi so với các quý cô cùng lứa tuổi, họ thực sự rất tử tế và đáng yêu. Và họ luôn luôn cư xử rất tốt.
Anh nhướn lông mày. “Đáng yêu thì đúng, còn cư xử đúng mực thì chưa chắc.”
Chuyện đó cũng có phần đúng, nên Anne không thể kìm lại một nụ cười. “Tôi chắc chắn rằng họ đã trưởng thành lên rất nhiều kể từ lần cuối ngài gặp họ,” cô nói nghiêm túc.
Anh nhìn cô đầy hoài nghi rồi hỏi: “Làm thế nào em lại chuyển sang chơi piano thế?”
“Tiểu thư Sarah bị ốm.”
“À.” Chỉ một từ “À” đó thôi cũng mang cả đống nghĩa. “Hãy chuyển lời của ta đến con bé rằng ta mong nó nhanh bình phục.”
Anne khá chắc chắn là tiểu thư Sarah đã bắt đầu thấy khỏe hơn ngay khi được mẹ mình miễn cho không phải tham gia trình diễn, nhưng cô chỉ gật đầu và đảm bảo với anh cô sẽ làm thế. Mặc dù cô sẽ không làm vậy. Không đời nào cô đi kể cho bất kỳ ai nghe rằng cô đã vô tình gặp bá tước Winstead.
“Gia đình ngài có biết là ngài đã trở về không?” Cô hỏi anh. Cô nhìn anh kỹ hơn một chút. Anh thực sự trông khá giống em gái mình. Cô tự hỏi liệu anh có cùng đôi mắt ấn tượng đó không - một màu xanh nhạt chói lọi, gần như màu hoa oải hương. Thật khó mà chắc được trong ánh sáng mờ ảo ngoài hành lang. Đó là còn chưa kể đến một bên mắt của anh đang nhanh chóng sưng vù lên. “Dĩ nhiên là ngoài tiểu thư Honoria ấy,” cô thêm vào.
“Vẫn chưa ai biết thêm.” Anh liếc nhìn về phía khu vực tiếp khách của toà nhà và nhăn mặt. “Dù ta vô cùng cảm kích tất cả những người trong đám khán giả đó vì đã tử tế tham gia buổi trình diễn, ta không định loan báo với cả thế giới rằng ta đã trở về.” Anh nhìn xuống tình trạng lộn xộn của mình. “Đặc biệt là trong tình trạng này.”
“Dĩ nhiên là không rồi,” cô nhanh chóng nói. Cô thậm chí còn không thể tưởng tượng được sẽ chấn động thế nào khi anh đi vào tiệc chiêu đãi sau buổi hòa nhạc với vết bầm và dính đầy máu như thế này.
Anh khẽ rên rỉ khi chỉnh lại thế ngồi trên sàn, sau đó lầm bầm điều gì đó mà Anne khá chắc rằng cô không có ý định muốn nghe. “Tôi phải đi đây,” cô thốt lên. “Tôi thực sự rất tiếc, và…ừm…”
Cô buộc bản thân phải di chuyển, và đúng là cô đã di chuyển thật. Từng ngóc ngách trong đầu cô đang la hét bảo cô hãy làm theo linh tính của mình và ra khỏi chỗ này ngay trước khi có ai đó đi ngang qua, nhưng tất cả những gì cô nghĩ được là – anh đã bảo vệ em gái mình.
Làm sao cô có thể bỏ mặc một người đàn ông đã làm như thế được?
“Để tôi giúp ngài,” cô nói, chống lại mọi quyết định tốt hơn.
Anh mỉm cười yếu ớt. “Nếu em không phiền.”
Cô cúi xuống để nhìn rõ hơn các vết thương của anh. Cô đã tự chăm sóc những vết cắt và xây xước của mình, nhưng chưa từng có gì giống như thế này. “Ngài đau ở đâu?” cô hỏi. Cô hắng giọng. “Ngoài những chỗ nhìn thấy rõ ràng ấy.”
“Rõ ràng à?”
“Thì..” Cô thận trọng chỉ vào một bên mắt của anh. “Ngài có một vết thâm ở đây. Và ở đây nữa…” cô thêm vào, chuyển tới quai hàm trái của anh trước khi chỉ tới vai anh, có thể nhìn rõ được qua áo sơ mi rách vấy máu của anh. “… và cả đó nữa.”
“Marcus trông còn tệ hơn,” anh nói.
“Vâng,” cô cố kiềm lại một nụ cười. “Ngài đã nói thế rồi.”
“Đó là một chi tiết rất quan trọng đấy.” Anh cười toe toét với cô, sau đó nhăn mặt và đưa tay lên má.
“Răng ngài có sao không?” cô lo lắng hỏi.
“Có vẻ như vẫn ở đúng vị trí,” anh lầm bầm. Anh há miệng ra như thể đang kiểm tra hàm răng, rồi ngậm lại và rên lên. “Ta nghĩ thế.”
“Ngài có cần tôi tìm ai đến giúp ngài không?”
Lông mày anh nhướn lên. “Em muốn có người biết em ở một mình với ta à?”
“À không, đương nhiên là không. Tôi đã không sáng suốt cho lắm.”
Anh mỉm cười lần nữa, nụ cười nửa miệng nhăn nhở đó làm cô cảm thấy khá lúng túng ở bên trong. “Ta có ảnh hưởng như thế đến phụ nữ.”
Một vài câu trả đũa xẹt qua đầu cô, nhưng cô giữ chúng lại hết. “Tôi có thể giúp ngài đứng lên,” cô đề nghị.
Anh nghiêng đầu qua một bên. “Hoặc em có thể ngồi xuống đây nói chuyện với ta.”
Cô nhìn anh chòng chọc.
Lại điệu cười nửa miệng đó nữa. “Chỉ là một ý kiến thôi mà,” anh nói.
Một ý kiến tồi, cô nghĩ ngay lập tức. Vì Chúa, cô vừa mới hôn anh. Cô không nên ở bất cứ đâu gần anh, và chắc chắn là không phải ngay bên cạnh anh trên sàn, nơi mà cô có thể dễ dàng quay sang anh và nghiêng mặt mình về phía anh…
“Có lẽ tôi sẽ tìm ít nước,” cô thốt lên, từ ngữ tuôn ra ra nhanh đến nỗi cô suýt phát ho. “Ngài có khăn tay không? Tôi nghĩ ngài sẽ muốn lau mặt đấy.”
Anh cho tay vào trong túi quần và lôi ra một mảnh vải vuông nhàu nhĩ. “Vải lanh Ý thượng hạng,” anh mệt mỏi châm biếm. Rồi anh cau mày: “Hoặc ít nhất đã từng như thế.”
“Tôi chắc rằng nó sẽ được việc thôi,” cô nói, lấy chiếc khăn và gấp lại theo cách ưa thích của mình. Cô vươn tới anh và chấm nhẹ lên gò má. “Có đau không?”
Anh lắc đầu.
“Giá mà tôi có ít nước ở đây, vì máu đã khô lại hết rồi.” Cô cau mày. “Ngài có brandy chứ? Có lẽ trong một cái chai dẹt ấy?” Các quý ông thường mang theo loại bình này, và cha cô cũng vậy. Hiếm khi ông ra khỏi nhà mà không có nó.
Nhưng đức ngài Winstead nói, “Ta không uống rượu mạnh.”
Có gì đó trong tông giọng của anh làm cô giật mình, và cô ngẩng đầu lên. Anh đang nhìn cô, và hơi thở của cô ngưng lại. Cô không nhận ra là cô đã nghiêng người đến gần anh như vậy.
Môi cô hé ra. Và cô muốn…
Quá nhiều. Cô lúc nào cũng muốn quá nhiều.
Cô lùi lại, bối rối bởi sự thật rằng cô dễ dàng bị anh cuốn hút đến thế. Anh là người đàn ông dễ cười và rất hay cười. Không mất nhiều thời gian bầu bạn với anh để biết điều đó. Đó cũng là lý do tại sao tông giọng sắc bén và nghiêm trọng của anh làm cho cô sững sờ.
“Nhưng em có thể tìm được một ít xuôi theo hành lang đấy,” đột ngột anh nói, và cái bùa chú lạ lùng đang ếm lên cô bị phá vỡ. “Cánh cửa thứ ba phía bên phải. Đó từng là phòng đọc sách của cha ta.”
“Ở đằng sau ngôi nhà à?” Dường như là một nơi không tưởng.
“Có hai lối đi. Lối còn lại mở ra sảnh chính. Không có ai ở đó cả, nhưng em sẽ vẫn muốn cẩn thận khi đi vào đấy.”
Anne đứng lên và đi theo chỉ dẫn của anh tới phòng đọc. Ánh trăng tràn vào qua cửa sổ, nên cô dễ dàng tìm thấy bình rượu. Cô mang nguyên cả bình theo và cẩn thận đóng cánh cửa lại.
“Ở trên kệ gần cửa sổ đấy à?” Đức ngài Winstead lẩm bẩm.
“Đúng vậy.”
Anh cười nhẹ. “Một vài thứ không bao giờ thay đổi.”
Anne mở nắp ra và để khăn lên miệng bình, đổ vội một lượng vừa đủ lên khăn. Mùi rượu mạnh ngay lập tức lan tỏa. “Thế này có làm ngài thấy phiền không?” cô hỏi với sự quan tâm đột xuất. “Mùi rượu ấy?” Trong công việc gần đây nhất của cô - ngay trước khi đến làm việc cho gia đình Pleinsworth - ông chú của học trò của cô đã từng uống rất nhiều rượu và sau đó cai rượu. Ở gần ông ta thực sự khó đến phát khiếp. Tính tình ông ta thậm chí còn tệ hơn khi không có hơi men, và nếu mà ông ta có ngửi được dù chỉ một tí ti mùi rượu thôi thì ông ta cũng gần như nổi điên lên.
Anne đã phải rời đi, bởi vì lý do đó và những lý do khác.
Nhưng đức ngài Winstead chỉ lắc đầu. “Không phải là ta không thể uống được rượu mạnh. Ta không muốn uống thôi.”
Chắc hẳn sự bối rối của cô đang hiện rành rành trên mặt, bởi vì anh thêm vào, “Ta không có mong muốn uống rượu, chỉ có căm ghét.”
“Tôi hiểu,” cô thì thầm. Hình như anh có những bí mật của riêng mình. “Chắc chắn sẽ rát đấy,” cô cảnh báo.
“Dứt khoát sẽ… ow!”
“Tôi xin lỗi,” cô lẩm bẩm, áp khăn nhẹ nhàng vào vết thương của anh.
“Ta hy vọng họ sẽ đổ mấy thứ nước trời đánh thánh vật lên Marcus,” anh càu nhàu.
“Thì, ngài ấy trông tệ hơn ngài,” cô nhận xét.
Anh bối rối nhìn lên cô, rồi chầm chậm nở một nụ cười. “Đúng là như thế đấy.”
Cô chuyển sự chú ý tới các khớp ngón tay xây xước của anh, rồi thì thầm, “Tôi biết chuyện đó qua một nguồn tin đáng tin cậy.”
Anh cười khúc khích, nhưng cô không ngẩng đầu lên. Có gì đó rất thân mật và gần gũi trong hoàn cảnh này, khom người trên tay anh, chăm sóc vết thương của anh. Cô không biết gì về người đàn ông này, không thật sự, và lúc này cô miễn cưỡng để giây phút này trôi qua. Cô tự nhủ, không phải bởi vì đó là anh. Chỉ là… đã quá lâu rồi…
Cô đơn độc. Cô biết vậy. Đó chẳng phải là ngạc nhiên gì lớn lắm.
Cô nhìn vào vết cắt trên vai anh và giơ khăn tay ra. Mặt anh và tay anh là một chuyện, nhưng cô không thể chạm vào người anh được. “Có lẽ ngài nên…”
“Ồ không, đừng để ta làm em dừng lại. Ta khá là thích cách chăm sóc dịu dàng của em.”
Cô nhìn anh, “Châm biếm không hợp với ngài chút nào.”
“Không,” anh nói với một nụ cười thích thú. “Không bao giờ.” Anh ngắm cô khi cô đổ thêm ít rượu ra chiếc khăn. “Nhân tiện đây, ta không mỉa mai em.”
Đó là một câu nói mà cô không cho phép bản thân mình kiểm chứng, nên cô ấn chiếc khăn lên vai anh và cứng rắn nói, “Quả này chắc chắn sẽ đau đấy.”
“Aaaaaaaa - aaaaaaaaaa,” anh rống lên, và cô bật cười. Anh nghe như một ca sĩ opera dở tệ, hay như một trong những anh hề của vở diễn Punch-và-Judy[6].
[6] Punch and Judy show
“Em nên làm thế thường xuyên hơn,” anh nói. “Ý ta là em nên cười nhiều hơn.”
“Tôi biết.” Nhưng như thế thì buồn quá, mà cô thì không muốn phải buồn, nên cô thêm vào, “Dù vậy, tôi không thường xuyên tra tấn các quý ông trưởng thành đâu.”
“Thật vậy sao?” Anh thì thầm. “Ta lại nghĩ là em luôn làm thế.”
Cô nhìn anh.
“Khi em bước vào một căn phòng,” anh nói dịu dàng, “ bầu không khí thay đổi.”
Tay cô bất động, lơ lửng khoảng một inch bên trên da anh. Cô nhìn khuôn mặt anh- cô không thể ngăn bản thân được- và cô thấy nỗi khát khao trong mắt anh. Anh muốn Cô. Anh muốn cô nghiêng người về trước và chạm môi vào môi anh. Điều đó thật dễ dàng làm sao; cô chỉ cần đu người tới trước. Cô có thể tự nhủ thầm rằng cô không hề cố ý làm thế. Tất cả chỉ là vì cô đã mất thăng bằng, thế thôi.
Nhưng cô biết rõ hơn thế. Đây không phải là khoảnh khắc của cô. Và đây cũng không phải là thế giới của cô… Anh là một bá tước, còn cô… Ừm, là người mà cô cố tình trở thành như thế, và đó là một người sẽ không kết giao với một vị bá tước, đặc biệt là vị bá tước đó có quá khứ đầy rẫy những cuộc ăn chơi trác táng.
Sẽ có rất nhiều sự chú ý trút lên người anh, và Anne không hề muốn ở bất cứ đâu gần anh khi điều đó xảy ra.
“Tôi thực sự phải đi bây giờ,” cô nói với anh.
“Đi đâu cơ?”
“Về nhà.” Và sau đó, bởi vì dường như cô phải nói thêm,“Tôi rất mệt. Đã là một ngày rất dài.”
“Ta sẽ hộ tống em.”
“Điều đó là không cần thiết.”
Anh liếc nhìn cô rồi nhăn mặt khi phải dựa lưng vào tường để đứng dậy. “Em định sẽ ra về bằng gì?”
Anh đang điều tra cô đấy à? “Tôi sẽ đi bộ.”
“Tới nhà Pleinsworth sao?”
“Không xa lắm mà.”
Anh quắc mắt với cô. “Quá xa với một quý cô không có người hộ tống.”
“Tôi là một gia sư.”
Dường như điều đó làm anh thích thú. “Một nữ gia sư thì không phải là phụ nữ à?”
Cô thở dài thất vọng mà không hề che giấu. “Tôi sẽ cực kì an toàn,” cô đảm bảo với anh. “Ngoài đường rất sáng. Và chắc chắn có xe ngựa xếp hàng trên suốt quãng đường.”
“Dù sao điều đó vẫn không làm ta yên tâm.”
Ồ, như anh quá ngoan cố. “Thật là vinh dự khi được gặp ngài,” cô quả quyết. “Tôi chắc chắc rằng gia đình ngài đang rất nóng lòng được gặp ngài đấy.”
Anh nắm lấy cổ tay cô. “Ta không thể để em đi về mà không có ai hộ tống.”
Môi cô hé ra. Làn da của anh thật ấm áp, và giờ da cô đang nóng bừng ở những nơi anh chạm vào. Có gì đó lạ lẫm và hơi quen thuộc bừng lên trong cô, và cô khá sốc khi nhận ra đó là sự kích thích.
“Chắc chắn là em hiểu,” anh thì thầm, và cô đã suýt bỏ cuộc. Cô muốn điều đó; Cô của ngày xưa khao khát muốn điều đó, và đã rất lâu rồi kể từ khi cô mở rộng trái tim mình đủ để cô gái đó thoát ra.
“Ngài không thể đi đâu mà trông như thế này được,” cô nói. Đó là sự thật. Anh trông như thể vừa mới trốn khỏi nhà giam. Hay có thể là địa ngục.
Anh nhún vai: “Thế này càng khó bị nhận ra mà.”
“Thưa ngài…”
“Daniel,” anh sửa lại.
Mắt cô mở lớn vì sốc. “Gì cơ?”
“Tên ta là Daniel.”
“Tôi biết. Nhưng tôi sẽ không gọi ngài bằng tên đâu.”
“Thế thì tiếc thật. Nhưng vẫn đáng để thử đấy. Đi nào…” Anh chìa tay ra nhưng cô không nắm lấy. “Chúng ta đi chứ?”
“Tôi sẽ không đi với ngài đâu.”
Anh cười tự mãn. Kể cả với một khóe miệng sưng lên và đỏ tấy, trông anh vẫn đẹp trai như quỷ. “Thế có nghĩa là em sẽ ở lại với ta à?”
“Ngài vừa mới bị đánh vào đầu xong,” cô nói. “Đó là lời giải thích duy nhất.”
Anh cười lớn, rồi sau đó đánh trống lảng, “Em có áo khoác chứ?”
“Vâng, nhưng tôi để quên nó ở phòng tập rồi. Tôi- Đừng có mà cố đổi chủ đề chứ!”
“Hử?”
“Tôi đi đây,” cô tuyên bố, rồi nắm tay lại. “Ngài sẽ ở lại.”
Nhưng anh chặn cô lại. Cánh tay anh mạnh mẽ vươn thẳng ra với bàn tay áp lên tường. “Có thể ta đã không nói rõ ràng,” anh nói, trong giây phút đó cô nhận ra rằng cô đã đánh giá anh quá thấp. Anh có thể trông vô tư lự, nhưng đó không phải là tất cả của con người anh, và ngay lúc này anh đang cực kỳ nghiêm túc. Với giọng trầm thấp và kiên định, anh nói với cô, “Có một vài điều ta sẽ không thỏa thuận gì hết. Một trong số đó là sự an toàn của một quý cô.”
Và thế là xong. Anh nhất định sẽ không đổi ý. Vì thế, với một lời cảnh cáo rằng họ nên đi trong bóng tối và qua các ngõ ngách để không bị nhìn thấy, Anne để anh hộ tống cô tới cửa dành cho người hầu của nhà Pleinsworth. Anh hôn tay cô, và cô cố gắng giả vờ như chẳng thích thú gì cử chỉ đó.
Có thể cô đã lừa được anh, nhưng chắc chắn cô không thể lừa được chính mình.
“Ta sẽ đến thăm em ngày mai,” anh nói, vẫn nắm lấy tay cô.
“Cái gì? Không được!” Anne giật tay lại. “Ngài không thể.”
“Thế à?”
“Đúng vậy. Tôi là một nữ gia sư. Tôi không thể để đàn ông đến thăm. Tôi sẽ mất việc.”
Anh cười như thể giải pháp cho chuyện này không thể nào dễ hơn được nữa. “Vậy thì ta sẽ đến thăm các em họ của ta.”
Có phải anh hoàn toàn lờ đi cách cư xử đúng đắn không? Hay chỉ đơn thuần là ích kỷ?
“Tôi sẽ không có ở nhà,” cô trả lời chắc nịch.
“Ta sẽ đến nữa.”
“Tôi sẽ tiếp tục không ở nhà.”
“Trốn việc như vậy à. Ai sẽ hướng dẫn các em họ ta đây?”
“Không phải tôi, nếu ngài cứ lảng vảng gần đó. Dì của ngài chắc chắn sẽ đuổi việc tôi.”
“Đuổi việc à?” Anh cười khùng khục. “Nghe ghê rợn quá.”
“Đúng là vậy đấy.” Lạy Chúa lòng lành, cô phải làm cho anh hiểu ra. Vấn đề không phải ở chỗ anh là ai, hay anh đã khiến cô cảm thấy những gì. Sự háo hức của tối nay… nụ hôn họ đã chia sẻ… chỉ là phù du mà thôi.
Vấn đề là cô cần có một mái nhà. Và thức ăn. Bánh mỳ với pho mát, bơ và đường, và tất cả những thứ thật đáng yêu mà cô đã có được trong suốt tuổi thơ mình. Giờ cô đang có chúng, ở cùng nhà Pleinsworth, cùng với sự ổn định, một công việc, và được kính trọng nữa.
Cô không hề xem nhẹ những điều ấy.
Cô nhìn lên Đức ngài Winstead. Anh đang quan sát cô chăm chú, như thể anh nghĩ anh có thể nhìn thấu tâm can cô.
Nhưng anh không biết cô. Không ai biết cả. Vì thế, khoát bộ mặt lịch sự như một vỏ bọc, Anne rút tay lại và khẽ nhún gối cúi chào, “Cám ơn ngài đã hộ tống tôi về. Tôi rất cảm kích sự quan tâm của ngài cho an toàn của tôi.” Cô quay lưng lại với anh và đi qua cổng sau.
Phải mất một lúc để sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy khi cô đã vào trong. Nhà Pleinsworth về sau cô chỉ vài phút, nên có vài lời xin lỗi cần phải thực hiện, cô cầm bút trong tay khi giải thích rằng cô đã định gửi một lời nhắn về việc cô rời đi khỏi buổi hòa nhạc. Harriet cứ liên tục nói về sự náo động tối nay- hình như, Đức ngài Chatteris và tiểu thư Honoria đã thực sự hứa hôn với nhau, theo một cách ly kỳ nhất - rồi sau đó Elizabeth và Frances chạy xuống tầng dưới, bởi vì có vẻ như cả hai cô bé đều không hề đi ngủ.
Phải đến hai tiếng đồng trước khi Anne cuối cùng cũng về được phòng mình, thay váy ngủ, và trèo vào giường. Và phải thêm hai tiếng nữa trước khi cô thậm chí có thể cố gắng ngủ. Tất cả những gì cô làm là nhìn chằm chằm lên trần nhà, và nghĩ ngợi, và thắc mắc, và rồi thì thầm.
“Annelise Sophronia Shawcross,” cuối cùng cô tự nói với mình, “mày đã vướng vào chuyện gì thế này?”