Số lần đọc/download: 1068 / 7
Cập nhật: 2017-06-11 10:57:34 +0700
Kỳ 1 - Mật Mã Kỳ Lạ
B
a cái đầu chụm vô màn hình. Hải khòm ra lệnh:
- Kim Thú Y đưa dĩa install vào!
“Kim Thú Y” có tên thật là Kim Thúy. Nghe Hải khòm kêu mình bằng cái tên “bác sĩ... gia súc” như vậy bèn cả giận, không đút dĩa vô ổ máy tính mà lại đút vô túi áo đầm. Thằng Minh móm năn nỉ:
- Thôi các ông các bà làm phước cho con nhờ. Con phải đi lùng sục khắp các cửa hàng dịch vụ vi tính ở thành phố mới chép được cái game này, bây giờ đút vô túi làm hư dĩa của con thì khốn nạn cho đời con lắm! Thôi, Kim Thúy đưa đây. Cái trò Little Prince là trò mới nhứt, độc đáo lắm...
Kim Thúy móc túi áo đầm lấy ra cái dĩa mềm không phải vì nàng ta nghe lời năn nỉ của tên nam nhi móm sọm mà xiêu lòng, chỉ vì nàng cũng rất khoái chơi game! Hải khòm gõ lệnh “Install” xong, chăm chú nhìn màn hình chờ đợi... Kim Thúy sốt ruột... Minh móm thì chĩa cái cằm nhọn hoắt vô màn hình... Chợt Hải khòm thét lên:
- Được rồi!
Trên màn hình xuất hiện chân dung một hoàng tử giống hệt chàng Hoàng Tử Bé của văn hào Saint Exupéry, nhưng nhờ màu sắc của trò chơi nên chàng hoàng tử trên màn hình rất đẹp và rất giống thật. Chàng nghiêng mình khẽ chào ba cái mặt đang chĩa sáu con mắt hao háo vào mình, chàng nói: “Hoàng Tử Bé xin cảm ơn các bạn đã chọn trò chơi này. Sau khi trò chơi được cài vào máy vi tính của bạn, bạn sẽ phải cùng tôi đi vào thế giới mộng du, nơi mà bố tôi, nhà văn S.Exupéry, đã sinh tôi ra. Các bạn hãy chú ý giải mật mã ở cuối mỗi vòng chơi để có thể đi tiếp vào cuộc phiêu lưu khác. Bíp, bíp, bíp... Trò chơi đã cài đặt xong, nếu các bạn muốn du hành cùng tôi, hãy gõ phím Enter ngay vào lúc này...”. Kim Thúy reo lên:
- Trời ơi chàng Hoàng tử dễ thương quá! Để tui gõ enter cho.
Bàn tay nhỏ nhắn của Kim Thúy chưa kịp đặt lên bàn phím thì đã bị giữ lại bởi năm ngón tay cứng ngắc của Minh móm:
- Để đó cho trẫm, vì trẫm là người đem Hoàng Tử Bé vô đây.
Chưa dứt lời, nó đập ngay ngón tay lên phím enter. Hải khòm nức nở:
- Mày gõ như búa tạ vậy! Hư bàn phím của tao làm sao!
Khi màn hình hiện ra chàng Hoàng Tử Bé sinh động thì cả sáu bàn tay thi nhau gõ búa xua lên bàn phím. Năm phút sau, sáu bàn tay đột ngột dừng lại và sáu con mắt trợn lên ngó nhau:
- Ê, chơi bằng phím nào vậy?
Đúng lúc đó, từ cặp loa stéréo vang lên tiếng “bíp” báo động cho cả ba biết rằng ở mạng Kidnet của máy họ vừa nhận được một bức thư điện tử của một máy khác trong mạng gởi đến. Hải khòm lập tức thoát khỏi Little Prince để xem thư. Ở cửa sổ Kid-mail của Kidnet, ba người đọc được thông tin: “Báo động cùng tất cả các bạn trẻ. Trò chơi Little Prince hiện đang có mặt và được các bạn yêu thích, nhưng tất cả các đĩa cài đặt của bộ trò chơi này đều bị nhiễm một loại virus boot vô cùng nguy hiểm, chưa có chương trình chống virus nào diệt được. Vậy các bạn không nên đưa trò chơi này vào máy PC của mình, có thể toàn bộ đĩa cứng của bạn sẽ bị xóa trắng chỉ sau một lần chạy Little Prince. Ký tên: Một người tốt bụng!”. Cả ba cái miệng cùng hét lên:
- Chết cha rồi!
Hải khòm chú thích thêm:
- Thôi rồi, tiêu cái đĩa cứng của tao rồi. - Hải khòm dí nắm đấm vô mũi Minh móm - Cũng tại mày... ờ, bây giờ tao mới hiểu tại sao mày không cài trò này vô máy mày mà lại đem qua đây cài máy tao... Thằng bạn khốn... khốn...
Minh móm biết tội ác của mình khi xóa trắng đĩa cứng của Hải khòm, bèn xuống nước, thật thà khai báo:
- Khòm ơi, tại vì hôm trước tao nghe mày nói ước gì con nhỏ Tú Anh lớp mình biến thành công chúa thì mày sẽ làm hoàng tử để cứu nàng khỏi tay thằng quỷ dữ Lân mập ở lớp 11A5. Bởi vậy tao mới sưu tầm trò Little Prince cho mày làm Hoàng Tử Bé trên màn hình cho đỡ buồn, ai dè...
Kim Thúy chẩu môi nguýt dài:
- Hứ... hóa ra các người chơi trò hoàng tử là để đi cứu “công chúa” Tú Anh đó hử? Thôi, tui xin kiếu hai ngài hoàng tử dỏm...
Nói xong, nàng Kim “Thú Y” giũ váy đầm đánh phạch một cái, ngúng nguẩy bỏ đi một nước ra cửa. Minh móm lật đật chạy theo, giả nai:
- Kim Thúy ơi, thằng Hải khòm nó khoái cứu công chúa Tú Anh, còn mình thì chỉ muốn được diệt bạo trừ gian để cứu công chúa... Kim Thúy mà thôi.
Kim Thúy chợt đứng sững lại, nhìn Minh móm từ đầu tới chân, từ đằng trước ra đằng sau, nàng buông ra một câu ca ngợi:
- Thánh thần thiên địa ơi, nghe ông tán tỉnh tui cứ tưởng nghe Vũ Linh ca sáu câu vọng cổ chớ...
Không hiểu sao Minh móm lại cảm thấy khoái trá vì cái “huy chương vàng cải lương” vừa được “công chúa” Kim “Thú Y” gắn lên ngực mình. Đợi Kim Thúy đi khuất, Minh móm trở lại chỗ Hải khòm đang ngồi vò đầu bứt tai:
- Khòm ơi, lỡ rồi, dù sao thì cái con virus gì đó cũng chui vô máy mày rồi. Cùi đâu còn sợ lở, mình chơi tiếp đi, rồi tính sau...
Hải khòm vác cái mặt đám ma tới trước màn hình, hai thằng “hoàng tử” lại chụm đầu vô Little Prince, chỉ năm phút sau, Hải khòm đã quên mất cái đĩa cứng đang bị đe dọa nặng nề, nó nhập hồn vô chàng Hoàng Tử Bé trên cái tinh cầu nhỏ xíu xa lắc xa lơ nào đó. Khi hai thằng “đi” hết vòng một với biết bao gian nan, màn hình hiện ra một bài toán đố. Rất khó khăn hai cái đầu dốt đại số mới giải được bài toán, Little Prince liền hiện ra dòng chữ: “Hoan nghênh các bạn đã hoàn tất vòng 1 của Little Prince. Mật mã của vòng 2 là: TÔI... Bây giờ mời các bạn tiếp tục”. Hai thằng “hoàng tử” lạp tiếp tục tỉ thí trí óc với màn hình. Họ thu được mật mã của vòng ba là: “ĐANG...”. Một giờ vật lộn nữa, hai chàng hoàng tử biết được mật mã vòng bốn: “BỊ...”, hai giờ sau màn hình hiện lên mật mã vòng thứ năm: “BẮT...”. Bài toán đố cuối vòng thứ năm thật hóc búa, hai chàng hoàng tử Hải khòm và Minh móm không tài nào giải được, cuối cùng họ quyết định chép lại bài toán để tìm người giải. Minh móm nói:
- Để tao ghi lại mấy cái mật mã, mai mốt đỡ mất công chơi lại từ đầu.
Hắn lấy giấy hí hoáy ghi chép: Vòng 2: “TÔI”, vòng 3: “ĐANG”, vòng 4: “BỊ”, vòng 5: “BẮT”... Bỗng Hải khòm la lên:
- Ê, Minh móm, mấy cái mật mã của trò chơi Little Prince coi bộ kỳ cục à nghe.
Minh móm nhìn vô hàng chữ mình mới ghi, một lát sau cũng công nhận như Hải khòm: ghép những cái mật mã lại sẽ thành: “TÔI... ĐANG... BỊ... BẮT...”. Hải khòm nhăn trán cho ra vẻ Archimède lúc đi tắm:
- “Tôi đang bị bắt...”, “Tôi đang bị bắt...”. Nè, Minh móm, cái câu này coi bộ hơi giống câu kêu cứu... như hồi xưa người bị đắm tàu bỏ thư kêu cứu vô chai rượu thả trên biển may ra có người nhặt được.
Minh móm cũng nhăn trán cho giống Archimède lúc nhảy ra khỏi bồn tấm mà chưa kịp... mặc đồ:
- Trời! Phải chi giải được bài toán cuối vòng năm mình sẽ có mật mã vông sáu thì mới biết được “Tôi đang bị bắt...” rồi tiếp chữ gì nữa. Tao sốt ruột quá.
Hải khòm mơ:
- Ước gì bây giờ mà có Kim Thúy ở đây tao chắc chắn bài toán này sẽ giải xong cái rụp, bọn mình sẽ biết ngay cái mật mã vòng sáu.
- Ờ, tao không biết Kim Thúy học cách nào mà môn gì nó cũng giỏi...
Hải Khòm nhìn quanh một lúc rồi thở dài:
- Mày thấy đó, tao lúc nào cũng chúi mũi vô học, nhưng có cái kỳ lạ là hễ trả bài xong là tao quên bài đó liền, học bài sau là quên bài trước... Tao không hiểu nổi sao bọn con gái chúng nó nhớ bài học dai như đỉa. Nhỏ Tú Anh tới bây giờ còn thuộc vanh vách bài lịch sử hồi mấy lớp trước lận.
- Ủa, bộ nó mới trả bài hồi lớp cũ cho mày nghe hả?
Hải khòm sửng cồ:
- Nói chuyện với mày chán như nói với cái đầu gối. Ai đời nam nữ ngồi với nhau mà trả bài lịch sử. Có điều, hôm đi mua sách với nó trên đường Lê Lợi tao dại mồm dại miệng nói quê nội nó là Bình Định có anh hùng áo vải được đặt tên cho con đường lớn nhất Sài Gòn thì thật là vinh dự.
Minh móm cười hô hố, chảy nước mắt:
- Rồi Tú Anh của mày nó nói sao?
- Nó cũng cười giống như mày đang cười vậy. Nó nói quê nội nó trước giờ chỉ có Quang Trung Nguyễn Huệ nay mới có thêm Lê Lợi; vậy là Bình Định có tới hai vị anh hùng dân tộc nổi tiếng mà nó không biết. Tao bèn cãi với Tú Anh: ba vị chớ sao hai?
Minh móm ngạc nhiên:
- Ủa sao lại ba?
- Mày với Tú Anh sao giống nhau quá, nó cũng hỏi tao như vậy, tao giải thích: thì một là ông Quang Trung, hai là ông Nguyễn Huệ, ông Lê Lợi nữa là ba...
Minh móm lại đưa cái cằm nhọn hoắt vô mặt Hải khòm mà cười văng cả nước bọt:
- Thiện tai, thiện tai... Cái sở học của nhà ngươi có thể giúp dân giúp nước làm tăng gấp mười lần các vị anh hùng dân tộc...
Hải khòm đỏ mặt gân cổ nổi lên như dây leo xanh:
- Nhưng sau vụ đó tao lục sách giáo khoa đọc lại thì thấy mình quê quá. Nguyễn Huệ với Quang Trung chỉ là một ông, Trần Quốc Tuấn với Hưng Đạo Vương cũng là một, còn Lê Lợi là anh hùng áo vải Lam Sơn chớ hổng phải Bình Định!
Minh móm giải thích:
- Mày là chủ cái máy vi tính này, đầu óc mày bị virus cỡ đó nên cái máy cũng bị lây là đúng rồi, đâu phải tại tao, thấy chưa?
Ngay lúc ấy, bỗng có tiếng gõ cửa và tiếng bước chân đi qua đi lại của ai đó ngoài cửa có vẻ nóng ruột lắm. Hai chàng hoàng tử giật mình bước ra khỏi giấc mơ lịch sử bị virus của Hải khòm, cùng sung sướng hét lên:
- Nàng Kim “Thú Y” trở lại, bài toán sẽ được giải, chúng ta sẽ biết mật mã vòng thứ sáu!
Minh móm lật đật chạy ra mở cửa rồi hoảng hốt chạy trở vô, mặt mày xanh lét.