Số lần đọc/download: 105 / 21
Cập nhật: 2020-06-17 09:38:03 +0700
Chương 1 - Đường Về Chín Suối…
Vèo….
Văn Bình vượt qua khúc rẽ hiểm nghèo nhanh như làn chớp xẹt. Chàng có cảm giác kỳ diệu như đang cưỡi mây ngũ sắc lên Thiên Thai chứ không phải ngồi trước vô-lăng tròn trịa, xinh xắn, bằng gỗ bọc da sù sì của chiếc xe đua xì-gà Lotus 3000 phân khối kiểu 49 nữa.
Vèo…
Vèo….
Vèo, vèo… Văn Bình chẳng nhìn thấy gì hết. Chàng không còn nhìn thấy những lá cờ đuôi nheo nhiều màu sặc sở quảng cáo, bay phất phới một bên đường vòng chảo. Chàng cũng không còn nhìn thấy cái khán đài hai từng đông đặc khán giả mộ điệu, trong số có hằng hà sa số người đẹp tứ phương lần lượt kéo tới để theo dõi cuộc đua xe hơi nghẹt thở và ngoạn mục của đảo Macao.
Thật là lạ lùng, vì Văn Bình không nhìn thấy gì hết song lại nhìn thấy con đường phía trước. Dường như con đường dài 228 dặm Anh đã in sâu vào tiềm thức chàng, mỗi đoạn gồ ghề, mỗi khúc quanh đều được máy điện tử vô hình trong óc ghi nhớ, không quên một mét, và báo hiệu trước chàng chàng để bẻ tay lái sang tả hay hữu, để sang số, xả ga, đạp thắng, đúng răm rắp, không sai một phần ngàn của giây đồng hồ.
Vì trong những cuộc đua xe hơi tối tân, không cần sai nhiều, nhà quán quân chỉ sai một phần ngàn của giây đồng hồ cũng đủ phóng về chín suối. Phương chi chiếc Lotus 49 của Văn Bình lại là một trong các siêu báu vật về tốc độ. Động cơ phi thường của công ty Ford Hoa Kỳ nằm gọn trong cái đầu thuôn tròn, xòe ra như miệng cá ngão, ít khi chịu ngốn đường dưới 220 cây số một giờ, và khi cần có thể vọt tới 315 cây số, nghĩa là phá kỷ lục về tốc độ.
Lại một khúc rẽ khác, Văn Bình mỉm cười một mình. Chàng sắp sửa cho một chú Porsche 911S ăn bụi. Tuy nhiên, chàng mỉm cười không phải vì qua mặt chiếc Porsche gần 2.000 phân khối, mà vì vừa bám sát chiếc Ferrari P-3, trong nhiều năm khét tiếng đàn anh của làng xe đua.
Màu đỏ máu của chiếc P-3 sáng rực trước mắt chàng. Mọi con đẻ của nhà Ferrari đều sơn màu đỏ máu duy nhất, dường như bảo thẳng cho đối thủ trên vòng đua biết rằng tất cả chỉ là đồ bỏ.
Vèo….
Vèo vèo…. Trong nháy mắt, Văn Bình đã vượt qua chiếc P-3 dẫn đầu. Chàng đã tính toán kỹ lưỡng, có lẽ còn kỹ lưỡng hơn các nhà bác học khi bố trí cho hai phi thuyền vũ trụ nối ráp vào nhau trên quỹ đạo. Hơn 4.000 phân khối, chia thành 12 xi-lanh của chiếc P-3 phát ra những tiếng nổ sấm động qua bốn ống xắp-măng. Song tiếng nổ của chiếc Lotus đã lấn áp một cách hách dịch.
Tốc độ được gia tăng cực độ. Tay chân Văn Bình cử động đều hòa, và chắc nịch. Bàn tay đeo găng da đen của chàng vừa riết chặc lấy vô-lăng thì tay phải hạ xuống, kéo cần số. Trong khi ấy, bàn chân trái đạp lút ăm-ba-da, và bàn chân phải ấn ga xăng và đạp thắng.
Bí quyết của nghề đua xe hơi nằm trong cách ấn ga xăng và đạp thắng bằng một bàn chân. Hoa tiêu phải ấn ga xăng bằng đầu ngón, và đạp thắng bằng gót. Nghĩa là phóng thật nhanh qua khúc rẽ, song đến nửa chừng thì hãm lại, rồi tăng ga. Nhà y sĩ tài ba mổ óc bệnh nhân phải có ngón tay mềm mại và chính xác tuyệt vời, nhưng nếu so sánh với bàn chân của Văn Bình thì còn thua một vực một trời. Vì đạp thắng quá nhẹ, chiếc xe bất kham sẽ vọt ra khỏi đường lộ. Vì đạp thắng quá mạnh thì chiếc xe nhẹ bỗng sẽ mất quân bình, lộn ngược và gây tai nạn tử thương.
Văn Bình không mỉm cười từ tốn nữa mà là phá lên cười ròn rã. Mặc dầu gió thổi vù vù, chàng vẫn nghe rõ tiếng cười ngạo mạn. Chàng vừa nhớ lại mẩu chuyện lý thú với người đàn bà đẹp khác thường mà định mạng đồng lõa xô vào tay chàng hồi đêm trong thành phố Macao.
Thoạt đầu, nàng phản đối. Phản đối, tuy có cảm tình đặc biệt với chàng. Chàng mời nàng về phòng khách sạn thì nàng gỡ tay ra, giọng khinh bạc:
- Thôi anh….
Chàng còn bỡ ngỡ về thái độ khó hiểu của giai nhân - vì giai nhân Á đông thường khó hiểu nhất thế giới - thì nàng nói luôn một hơi, khiến chàng bàng hoàng như bị đánh atémi:
- Thôi anh…. Chúng mình nên dừng ở đây thú hơn. Em yêu anh lắm. Từ nhiều năm nay, em mới gặp được người đàn ông đẹp trai và lịch thiệp như anh. Nhưng anh ơi, vì em yêu anh nên em không muốn bị vỡ mộng.
- Vỡ mộng?
- Phải. Đàn ông đẹp trai môi đỏ như thoa son, mắt sáng như điện, miệng cười như hoa nở, thường làm đàn bà vỡ mộng. Đàn ông thể thao, bắp thịt tròn lẳng, ngực bụng cân đối chỉ là con số dêrô vĩ đại đối với phụ nữ. Anh vừa đẹp trai lại vừa có bộ mã thể thao nên dầu yêu anh em cũng không thể… Anh ơi, em không phải là nữ tu sĩ…
Văn Bình phá lên cười ròn rã (cũng ròn rã như tiếng cười trên xe đua):
- Tưởng gì… chứ đơn giản như vậy, thì anh có thể làm em mãn nguyện.
Và người đẹp đã mãn nguyện.
Gần sáng, nàng thỏ thẻ tâm sự với chàng:
- Thảo nào anh là vô địch đua xe hơi….
Đúng ra, Văn Bình có nhiều nghề tay trái, chứ không riêng nghề đua xe hơi, và đặc biệt là nghề nào, chàng cũng thành công rạng rỡ. Chàng bèn hôn vào đôi môi cong cong và ươn ướt của nàng:
- Anh chẳng hiểu em định nói gì. Vì đua xe hơi và tình yêu có liên hệ với nhau đâu.
- Ồ, đàn ông các anh chỉ biết một mà ít khi biết hai. Đàn bà chúng em không những biết một mà còn biết cả mười nữa. Đây này, em cắt nghĩa anh nghe. Người lái xe đua phải có biệt tài hòa hợp cử động giữa bộ óc, đôi mắt, tay và chân. Trong cuộc đua, khúc rẽ là quan trọng nhất, vì tai nạn chết người thường xảy ra ở nơi này nhất. Mỗi khi đến khúc rẽ, người lái vừa phải hòa hợp các bộ phận của cơ thể với động cơ xe hơi, lại vừa phải xử dụng bàn chân bên mặt một cách thật linh động và tài tình…. Anh nhớ không? Mũi giày ấn ga thì gót giày đạp thắng… Đàn bà đẹp muôn thuở cũng giống như chiếc xe xì-gà phóng nhanh 300 cây số một giờ ở khúc rẽ, làm nhẹ thì chẳng ăn thua gì, còn làm mạnh thì ôi thôi….
Văn Bình giơ hai tay lên trời, tỏ dấu đầu hàng:
- Anh hiểu rồi….
Người đẹp đấm thùm thụp vào bả vai tròn trịa và dày cộm của chàng, giọng nũng nịu:
- Anh lại bị thua. Nào, anh nộp tiền cho em đi.
Văn Bình tuân lệnh giai nhân nên tứ chi bị mỏi rừ như người chạy việt dã mấy chục cây số. Chàng vốn có đồng hồ vô hình trong óc, muốn thức dậy giờ nào cũng được, ít khi sai dăm ba phút. Tuy nhiên, sáng nay, đồng hồ vô hình mà tạo hóa phú cho chàng đã đứt giây thiều và hỏng chuông, không chịu reo nữa.
Thậm chí chàng vặn cái đồng hồ báo thức đặt trên bàn đêm, và chuông đã reng reng đúng giờ đã định (chao ôi, tiếng reng reng này đủ sức đánh thức một con voi bị chích thuốc mê trong đường kính một trăm thước) vậy mà chàng vẫn tiếp tục ngáy o o.
Suýt nữa chàng bỏ lỡ cuộc thi xe hơi. Chàng chỉ kịp tung mền, nhảy xuống giường rồi ba chân bốn cẳng như bị ma đuổi, vọt lên xe hơi xì-gà, phóng thục mạng ra bãi đua. Trước khi dự đua thật sự, chàng đã đua trong thành phố, với tốc độ kinh hồn.
Macao, thuộc địa Bồ Đào Nha, đối diện bờ biển Hoa-Lục, và sát nách Hồng Kông, là một thành phố nửa cựu, nửa tân, gồm những tòa nhà khật khưỡng thiếu cảm tình, phân nửa đường phố đều trải đá, xe cộ lại thưa thớt. Nhờ sự giao thông lười biếng của Macao mà Văn Bình bất chấp đèn hiệu xanh đỏ và còi tu huýt.
Đến nơi, sửa soạn khởi hành, chàng mới nghĩ ra sự ẩu tả của mình. Xương sống của chàng như bị gãy lìa. 33 khớp xương tròn như rủ nhau làm loạn trong lưng, còn tay chân chàng thì biểu tình cùng một lúc với đôi mắt lờ đờ còn nguyên tia đỏ, và nhất là cái miệng khô đắng vì tiêu thụ gần ba chai huýt-ky uống xếch.
Không phải lần đầu chàng dự đua xe hơi quốc tế. Cũng phẩi lần đầu chàng la cà với người đẹp có thân thể cao su mút trước giờ so tài. Nhưng đây là lần đầu chàng xài phí gần hết sức lực. Hầu hết, nếu không muốn nói là toàn thể, tay đua vô địch đều đi ngủ rất sớm, cả tuần trước ngày trọng đại, ăn uống tẩm bổ, rượu chè, và đàn bà là không nữ sắc.
Vậy mà đề-ma-rơ vừa nổ là Văn Bình đã tỉnh lại như sáo sậu. Tiếng bum bum của ống xắp-măng gieo vào tai chàng một âm điệu vui vẻ và yêu đời.
Vèo vèo….
Bum bum….
Chiếc Ferrari sơn đỏ đang bám sát sau lưng, như bóng với hình. Văn Bình nghiến răng ấn lút ga xăng.
Xe chàng bay qua khán đài giữa bụi mù trắng xóa. Trời mùa đông xuống thấp hơn mọi ngày, những đám mây trắng đục là là trên thành phố đìu hiu và bí mật.
Tiếng người xướng ngôn bằng Anh ngữ nổi lên trong máy khuếch âm:
- Đây là xe hơi của Nôvitê, tay đua Phi-Luật-Tân lừng lẫy…. Nôvitê không lái cho hãng xe nào mà chỉ lái với tư cách riêng… Tuy vậy, sau nhiều năm lăn lộn trên vòng chảo, Nôvitê đã đoạt được những thành tích vẻ vang… Hiện chiếc Lotus-Ford của Nôvitê đang dẫn đầu. Tiếp theo là chiếc Ferrari P-3 của tay đua quốc tế Tsi-Yeh, người Trung Hoa…
Văn Bình chỉ nghe loáng thoáng hai tiếng Nôvitê và Tsi-Yeh. Lần này chàng đội tên Nôvitê và quốc tịch Phi-Luật-Tân. Như thường lệ, sau hai công tác nguy hiểm, ông Hoàng cho phép chàng trèo lên phi cơ, rời Tân Sơn Nhất ra ngoại quốc đổi gió. Lẽ ra chàng tới một xứ có nhiều ánh nắng mặt trời nhiệt đới, nhiều bãi cát trắng xóa, và khóm dừa xanh biếc, để bơi lội vẫy vùng với người đẹp. Chàng lại chọn Macao, địa ngục của thần Cờ Bạc giữa mùa đông rét ngọt.
Khi chàng đến Nha Chuyên Môn sửa soạn giấy tờ thì Nguyên Hương gọi điện thoại phản đối:
- Anh lấy quốc tịch Phi-Luật-Tân không được đâu. Đàn ông Phi đen sì như củ súng, còn anh thì như bạch diện thư sinh thế kia….
Văn Bình phản đối lại:
- Anh là người Phi, nhưng không phải Phi thuần túy, đen sì như củ súng, mà là Phi lai Tây Ban Nha. Em biết là người Phi lai da trắng… Macao cũng là….
Nguyên Hương gạt ngang:
- Vâng, Macao cũng là nơi có nhiều người lai như Phi-Luật-Tân, đàn bà lai ở Macao lại đẹp như tố nữ trong tranh vậy. Em xin báo anh biết, phen này anh đến Macao để gặp một tiếp xúc của Sở, và nhân tiện để đổi gió. Công việc là chính, còn đổi gió là phụ. Ông Hoàng chỉ cho phép anh dự cuộc đua xe hơi Macao Grand Prix cho gân cốt anh khỏi nhức mỏi. Chỉ có thế thôi…. Ngoài ra, anh không được nhăng nhít thêm nữa. Macao ở một bên Quốc Tế Tình Báo Sở, anh vừa chơi họ một vố đau điếng ở đảo Hoàng Sa[1], họ sẽ không tha anh đâu. Em nói thật đấy, không nói đùa.
[1] xin đọc Phi tuần vĩnh biệt đã xuất bản để tìm hiểu cuộc so tài trên đảo Hoàng Sa giữa Z.28 và tình báo Bắc Kinh.
Văn Bình gật đầu, giọng nhỏ nhẹ:
- Vâng, hạ thần xin tuân lệnh nữ hoàng.
Trên thực tế, chàng chỉ "tuân lệnh nữ hoàng" lấy lệ. Trong tuần lễ đầu tiên, chàng ngoan ngoãn nằm nhà, tối tối ra sòng bạc, và chỉ vuốt má, bẹo đùi người đẹp chứ không dám tiến xa hơn nữa.
Định mạng trớ trêu và quái ác lại bắt chàng rơi vào giếng mắt xanh của một nữ hoàng khác. Nàng là người Tàu trăm phần trăm, tên là Yên Hà. Yên Hà theo chữ Hán là thân thể nàng cũng dật dờ như khói á phiện làm những ai có trái tim biết đập thình thịch phải say sưa. Mắt nàng xanh lạ lùng, còn xanh hơn nước xanh bốn mùa ở hồ Động Đình bên Tàu. Còn chân nàng thì trời đất ơi, chân nàng còn dài hơn cả những cặp chân dài nhất thế giới nữa. Riêng bộ giò thuôn thuôn và trắng tuyết của Yên Hà là đủ nhà quán quân hoàn vũ về môn chạy dai sức phải long đầu gối. Còn nếu liệt kê các báu vật của nàng lên giấy thì binh chủng nhảy dù - nghĩa là binh chủng có trái tim thép, đánh giặc quanh năm ngày tháng không bao giờ biết mệt - sẽ trở thành thanh niên quân dịch chưa học cầm súng…
12 giờ đồng hồ trước khi cuộc đua xe hơi Macao Grand Prix khởi đầu, Văn Bình gặp Yên Hà.
Gặp nàng ở lữ quán Trung Ương, thiên đường (đúng hơn, là địa ngục) của thần Đổ Bác.
Văn Bình vừa ăn tối ở phạn điếm Macao về, miệng và tay còn thơm mùi bồ câu quay, mặc dầu chàng đã dùng hết một chai huýt-ky và nửa miếng sà bông sửa, thứ dành riêng cho phụ nữ rửa mặt. Trong thời gian ở Macao, tối nào chàng cũng la cà ở lữ quán Trung Ương.
Thật ra, đây không phải là khách sạn. Mà là một tòa nhà chọc trời 9 tầng, có bộ mặt khả ái, được liệt vào hạng lớn nhất thành phố, chứa đựng bên trong mọi thú vui của con người trên mặt đất. Đặc điểm của nó là càng lên tầng trên, thú vui càng tăng thêm vẻ thần tiên, đàn bà càng mỹ miều hơn và dĩ nhiên là đắt tiền hơn. Khách vào sòng bạc cũng đặt nhiều tiền hơn, và lạ lùng hơn nữa là âm nhạc cũng êm tai và khoái nhĩ hơn bên dưới.
Mọi túi tiền đều thích hợp với Trung Ương lữ quán. Ít tiền thì đỏ đen ở các tầng dưới. Đỏ đen xong thì tiêu khiển với thần Vệ Nữ bình dân. Còn muốn hưởng lạc thú Thiên Đường thì lên tầng sáu. Từ từng sáu trở lên là phòng ngủ.
Với ví da cá sấu dầy cộm, Văn Bình là khuôn mặt quen thuộc của tầng sáu. Tầng lầu này rộng thênh thang và thắp đèn sáng quắc. Khách vừa ra khỏi thang máy đã nghe tiếng xúc xắc, tiếng bàn cãi ồm oàm, và tiếng hô đặt tiền mở bát của nhân viên sòng bạc.
Như thường lệ, Văn Bình vào sòng phán-thán để chiêm ngưỡng những cô gái căng phồng nhựa sống.
Và chàng gặp Yên Hà.
Nàng mặc sườn sám ngắn đến nách, và cao trên đầu gối hai gang tay, bằng hàng đen mỏng, dán chặt vào da, một làn da trắng như sữa. Tuy mặc đủ y phục, Yên Hà vẫn tạo cho mọi người nhìn nàng cái cảm tưởng xuất phàm là nàng khỏa thân.
Nàng đang ngồi sau sòng thì chàng bước vào. Dường như hai người có duyên nợ khắn khít với nhau từ kiếp trước trên thiên đình nên Văn Bình ngước nhìn nàng không chớp mắt, và nàng cũng ngước đôi làn mi cong vút lên nhìn lại, và tủm tỉm cười.
Chàng nổi danh trong giới điệp báo là đánh bạc nhà nghề, món nào cũng biết chơi, và món nào cũng hốt tiền như nước. Song phán thán - một lối chơi me của người Tàu - lại không thích hợp với chàng.
Mỗi lần đến trước bàn phán-thán, chàng lại dờm dợm cuống họng như khi uống lầm rưọu huýt-ky hạng bét của một số snack-bar Sàigòn. Giữa bàn lớn chễm chệ một cái hình vuông, chia làm bốn phần đều nhau, ghi chữ số 1, 2, 3 và 4. Khách chơi có thể đánh từ 1 đến 4.
Sau khi khách đặt tiền xong xuôi, cô gái sòng bạc - bao giờ cũng là giai nhân mang bộ ngực và bờ mông hỏa diệm sơn - vục cái ly nhỏ bằng đồng vào đống hột nhỏ xinh xắn bắng lát-tích màu trắng trước mặt. Rồi dốc hột me xuống bàn, lấy cái que gỗ mỏng dài nửa thước, gạt ra đếm, cứ 4 hột một. Còn thừa bao nhiêu, thừa 1, 2 hoặc 3 hoặc 4 hột, thì người đặt ở ô 1, 2, hoặc 4 hoặc 4 được ăn.
Chơi phán-thán dễ thua hơn được, và được cũng gần như thua, vì phải khấu chiết 10 phần trăm cho chủ sòng.
Văn Bình ghét phán-thán, còn ghét hơn uống sữa thay huýt-ky nữa, song nụ cười đa tình của cô gái Tàu bỗng làm chàng mê phán-thán hơn bao giờ hết.
Chàng vốc tiền ra, vứt xuống bàn. Dĩ nhiên là trong chốc lát, đống bạc của chàng đã không cánh mà bay. Chàng tươi cười đứng dậy, quay sang vũ trường.
Yên Hà bám gót phía sau mà chàng không thấy. Đến lúc nàng nện gót giày bằng nhom xuống sàn gác, chàng mới quay lại. Chàng chưa kịp chào hỏi làm quen thì nàng vội nói:
- Em là Yên Hà. Theo nội quy, em không được trò chuyện riêng. Em muốn cho anh biết một điều quan trọng. Anh đừng chơi phán-thán nữa.
Văn Bình hỏi:
- Tại sao?
- Vì anh sẽ thua. Chắc chắn thua. Nếu anh không muốn thua thì đợi đến mai, tối mai.
- Tối mai, em ngồi hốt?
- Vâng. Em sẽ tìm cách cho anh thắng.
- Tại sao?
- Em rất ghét đàn ông hay hỏi tại sao. Anh là người thông minh, chắc đã hiểu nguyên nhân.
- Thú thật là chưa hiểu.
- Nghĩa là anh giả vờ. Tối mai, giờ này, anh đến đây nhé!
- Mai anh không đến được.
- Trời ơi, không đến ư? Em vừa thấy anh thua hơn 500 đô-la. Anh đặt cả thảy 4 lần, và lần nào cũng thua.
- Anh không cần ăn.
- Hừ, anh điên. Không ai đến sòng bạc mà thích thua cả. Thôi, chào anh. Em không ưa làm bạn với người điên.
- Anh không điên chút nào hết. Anh bảo thẳng em biết, nếu anh muốn thắng, thì nhất định sẽ thắng.
- Nói khoác.
- Vậy ư? Anh sẽ thắng, em chịu đánh cuộc với anh không?
- Chịu. Điều kiện ra sao?
- Anh quay lại sòng, và đặt thêm 4 lần nữa. Và anh sẽ ăn cả 4 lần. Nếu anh được cuộc, em sẽ phải đi chơi với anh đêm nay. Nhược bằng thua cuộc, anh sẽ sang Hồng-Kông.
- Không cần phải được cuộc nữa. Từ phút này, anh đã là người được cuộc. Anh chờ em trước đường. Trong 15 phút nữa, em sẽ xuống với anh. Chìa khóa xe của em đây, anh cầm lấy. Cái xe Ford Mustang sơn vàng, đậu cách lữ quán 100 thước.
Không đợi chàng trả lời, Yên Hà quay lưng trở vào sòng bạc. Văn Bình đứng lặng một phút, tâm thần bàng hoàng. Chàng đã trải qua nhiều trường hợp ly kỳ với đàn bà đẹp, song chưa trường hợp nào lại ly kỳ bằng tối nay tại Macao. Vì giai nhân tự ý tìm chàng, ngoan ngoãn rót vào tai chàng ba tiếng thánh thót "em yêu anh". Chàng không mất một lời tán tỉnh nào. Chàng cũng không ngờ giai nhân lại rung động trái tim một cách dễ dàng như vậy.
Nệm xe Mustang của Yên Hà thoang thoảng mùi thơm. Đây không phải mùi thơm của son phấn, hoặc nước hoa mà là mùi thơm độc đáo của tóc và da thịt đàn bà tràn trề sức sống yêu đương. Chàng nổ máy êm ái và lướt nhanh trên đường nhựa lấp lánh ánh sáng. Trong những giây đồng hồ đầu tiên, Văn Bình đã biết đây là loại Mustang máy trên sáu ngàn phân khối, chạy nhanh kinh khủng. Yên Hà là phụ nữ ham tốc độ, tất trong tình trường nàng còn bị nhiều khát vọng ray rức.
Yên Hà không nói nửa lời. Lên đến xe là nàng ngồi xích lại gần Văn Bình như vợ mới cưới sau đêm hợp cẩn, bắt đầu nhơ nhớ hơi nóng đàn ông, hoặc như đàn bà trung niên góa chồng hàng chục năm mới tìm được ý trung nhân hòa hợp. Rồi nàng dựa đầu vào vai chàng, hai mắt lim dim.
Văn Bình lái một tay, còn tay kia ôm nàng, giọng êm ái:
- Anh yêu em lắm.
Yên Hà bỗng choàng dậy:
- Hừ, em không dè một người lăn lộn như anh lại tỏ tình ngây thơ như cậu sinh viên mới ra trường. Em đã 26 tuổi rồi, không còn là trẻ nít nữa.
- Nhưng khuôn mặt em, thân thể em trông như thiếu nữ mười tám.
- Tâm hồn em lại như bà lão năm mươi.
- Em biện luận hùng hồn như luật sư trước vành móng ngựa. Suýt nữa anh quên hỏi tại sao em yêu anh?
- Tại sao, tại sao? Em đã nói là ghét cay ghét đắng đàn ông hỏi vớ vẩn mà anh cứ hỏi.
- Vậy em muốn anh ngậm miệng ư?
- Im lặng là vàng. Em vốn yêu đàn ông ít nói.
- Nghĩa là em yêu đàn ông hành động?
- Vâng. Nhưng anh đừng nói nữa thì hơn. Vì em sợ lắm. Em sợ bị vỡ mộng…
Gặp chàng nàng yêu ngay nhưng không dám đòi hỏi, tuy trong lòng ham muốn ghê gớm vì sợ vỡ mộng với chồng, quán quân quyền Anh và vô địch đua xe.
Chàng đậu xe gần một quán rượu kín đáo, cách đại lữ quán Bela Vista, một quãng. Chàng ngụ trong một căn phòng đôi ở Bela Vista, có bao lơn nhìn xuống biển và sòng Châu Giang, ngày đêm thuyền bè san sát từ Quảng Châu thuộc Hoa-Lục tới lui như đèn cù. Thâm ý của chàng là mời nàng uống rượu rồi kéo về khách sạn.
Chàng hơi sửng sốt khi thấy nàng nhìn người bồi bằng cặp mắt mất thần. Giọng nàng như cuộn tròn thành cục trong cổ họng:
- Anh uống gì?
Chàng cười hỏi lại:
- Em uống gì?
- Tùy anh.
- Anh cũng để tùy em. Đàn ông lịch sự bao giờ cũng nhường cho đàn bà chọn thức uống. Có người thích rượu, người lại thích nước ngọt. Hầu hết đàn ông đều thích rượu mạnh. Nếu anh kêu rượu mà em chỉ uống được nước trái cây thì thật vô lễ.
Trước khi đáp, nàng ưỡn ngực thở một hơi dài như từ nãy đến giờ bị chặn nghẹt vì xú-chiêng chật một số:
- Ồ, anh uống rượu ư? Thật là may mắn cho em.
Văn Bình hỏi dồn:
- Em cũng thích rượu hả? Em thích gì?
- Huýt-ky.
- Té ra chúng mình là đồng khí tương cầu. Huýt-ky đối với anh cũng như nước trà đối với người Anh. Anh thường uống như hũ chìm, càng uống càng tỉnh, càng uống càng khỏe. Nhưng đêm nay, có giai nhân một bên, anh đề nghị không nên uống xếch, mà là pha cốc-tay. nếu em chấp thuận, anh sẽ gọi huýt-ky trộn với một muỗng nước ép thơm, hai muỗng Marasquin trộn với lòng đỏ trứng gà.
Yên Hà reo lên:
- Gớm thật, anh vừa kín đáo tỏ tình với em. Cốc-tay này của người Anh, mang tên Tình yêu toàn mỹ[2]. Vâng, để tiến tới tình yêu hoàn mỹ, tình yêu không gặp trở ngại như em vẫn gặp từ bao năm nay, em xin nghe lời anh.
[2] tiếng Anh là Perfect Amour.
Giọng Văn Bình trầm hẳn:
- Anh biết rồi… Từ bao năm nay em không vui vì chồng em không phải là đệ tử của rượu.
Yên Hà thở dài sườn sượt:
- Anh nói rất đúng. Mỗi lần vợ chồng vào quán, chồng em chỉ có thể kêu một ly Tăng-gô[3]. Ở Hồng Kông, có người đã mệnh danh chồng em là ông Tăng-gô. Thật nhục nhã cho em…. ai đời đàn ông khỏe mạnh, cao lớn, khôi ngô lại chỉ biết uống sữa trộn với nước trái cây như con nít. Ngược lại, bọn đàn ông biết uống rượu thì lại xấu như ma mút, tay gầy đét, ngực lép hơn đồng hồ Oméga, da dẻ sần sùi, miệng cười nham nhở, ngôn ngữ sống sượng… Anh là người đàn ông đẹp trai biết thưởng thức rượu mạnh em được gặp lần thứ nhất trong đời.
[3] muốn pha cốc-tay Tăng-gô (Tango) thì trộn 1/10 lít sữa với 2 cục đá tủ lạnh, 2 muỗng xi-rô (hoặc si-rô grenadine, cassi, dâu, thơm, cam….) Trộn hồi lâu cho nhuyễn. Cốc-tay sữa còn có ít nhất 4 thứ khác là négrillonne, Brésilien, Tessinois và Montespan
Rồi nàng sụt sùi:
- Em khổ lắm, anh ạ. Có chồng cũng như không… Vậy mà hắn lại ghen một cách kinh khủng. Không tuần nào hắn không kiếm chuyện với em. Em muốn thoát ly mà không được.
- Chồng em làm nghề gì?
- Thương gia. Cũng là người Tàu như em. Chồng em rất giỏi võ, không ai dám đụng tới. Còn anh, anh làm nghề gì?
- Giang hồ. Nơi nào vui thì anh tới. Nhân tiện Macao có đua xe hơi nên anh từ Hồng Kông sang dự.
- Trời ơi, chồng em cũng đua xe hơi….
Câu chuyện gẫu của hai người đến đó thì ngừng. Văn Bình rủ nàng về khách sạn.
Sáng hôm sau, tỉnh dậy, chàng mới nhớ ra một điều tối quan trọng: chồng nàng. Chàng hỏi Yên Hà:
- Em đi cả đêm chắc chồng em ăn thịt em mất.
Nàng lắc dầu:
- Ồ, ghen tuông là việc quá thường đối với em. Vả lại, em đã dứt khoát với hắn rồi.
Chàng nhìn nàng ngạc nhiên:
- Hồi đêm, em vừa nói là muốn thoát ly mà không được kia mà?
Nàng nhún vai:
- À, hắn dọa nếu em thoát ly hắn sẽ thủ tiêu cha mẹ em còn ở trên lục địa. Nhưng em dọa lại là nếu hắn ràng buộc em như phạm nhân, em sẽ tự tử. Sợ mất em, hắn đành phải nghe lời. Hắn vốn biết em không mê ai. Vì như anh đã biết, em rất khó khăn về tình ái. Trên quả đất này, chỉ vó một số rất ít đàn ông có thể làm em mãn nguyện.
- Trong số đó có anh.
- Đó là lý do em ở lại với anh một đêm. Bây giờ em đi nhé. Tối mai, chúng mình sẽ gặp nhau.
Thế rồi chàng ra trường đua. Phần nào vì tinh thần ganh đua nghệ thuật - nhưng phần khác, cũng vì muốn cho gã đàn ông mọc sừng một bài học chua cay trong lúc Yên Hà ngồi trên khán đài theo dõi - Văn Bình đã qua mặt chiếc Ferrari P-3 sơn đỏ của Tsi-Yeh.
Tsi-Yeh, gã đàn ông mọc sừng.
Người xướng ngôn vẫn ong ỏng:
- Như quý vị đã biết, chiếc P-3 theo sau chiếc Lotus Ford do Nôvitê dẫn đầu là của tay đua quốc tế Trung Hoa Tsi-Yeh. Vô địch Yeh đã tham dự cuộc đua Macao nhiều lần và đây là lần thứ tư. Ba lần trước, trong ba năm liên tiếp, Yeh đều chiếm giải nhất trên xe đua Ferrari. Mọi lần trước, Yeh lái loại P-2. Loại P-3 này mạnh hơn P-2 gấp bội. Động cơ lớn hơn, được chế tạo tinh vi hơn, hộp số lại hoàn toàn mới, thắng cũng là thắng dĩa có dụng cụ thổi nguội, giúp cho xe đạt tới những tốc độ ghê gớm. Yeh là hoa tiêu giàu kinh nghiệm, luôn luôn chạy sau, chỉ đến giây phút quyết định mới xả ga, vọt lên hàng đầu. Nôvitê là tay đua lừng lẫy, nhưng chưa hề lập thành tích đặc biệt ở Macao. Từ đầu cuộc đua tới giờ, Nôvitê đã chạy nhanh hơn Tsi-Yeh, tuy nhiên, không biết Nôvitê sẽ còn dẫn đầu đến khi nào. Kìa….
Giọng người xướng ngôn trở nên rồn rập như sóng vỗ ngoài đại dương một ngày bão lớn:
- Kìa… Tsi-Yeh, tay đua bách chiến bách thắng đang sửa soạn phản công… Lịch sử là sự tái diễn không ngừng… Có thể Tsi-Yeh sắp diễn lại thành tích sáng chói của quá khứ, chờ đến phút chót mới dũng mãnh chuyển bại thành thắng….
Đúng như người xướng ngôn tiên đoán, chiếc Ferrari của Tsi-Yeh đã dính sát chiếc Lotus của Văn Bình - Nôvitê. Mọi tay đua khác đã bị bỏ rơi phía sau. Văn Bình thấy rõ chiếc xe xì-gà bẹp đầu với Tsi-Yeh mặt che khuất trong mũ đua và kiếng an toàn to tướng. Kể ra Yeh không đến nỗi xí trai. Hạng đàn ông như hắn bước vào vũ trường vẫn có thể ôm nhảy rạc chân mà không phải mua tích-kê. Song điều đáng buồn là hắn không được đàn bà ham sống của thế kỷ 20 nuông chìu.
Vì hắn thiếu bùa phép mạnh mẽ duy nhất. Bùa phép mà nam giới không thể thiếu trong công cuộc chinh phục Vệ Nữ bất kham.
Yeh đã thua chàng sát ván trong phòng the. Chàng sẽ làm Yeh thua sát ván trên vòng đua. Nghĩ vậy, chàng lái đảo sang bên, cố tình chặn đường vượt lên của xe Ferrari, đồng thời sang số, đạp lút ga xăng, tận dụng những mã lực hùng hậu cuối cùng của động cơ Lotus-Ford quý báu.
Bum… bum….
Bum bum….
Văn Bình ngạc nhiên vì Tsi-Yeh không tìm cách vượt lên, mà chỉ bám vào sau xe chàng. Là tay đua thượng thặng, hắn phải hiểu rằng ống xắp-măng nổ lớn như sấm sét của chiếc Lotus sẽ phóng ra một làn gió dữ dội, chặn bớt tốc độ của chiếc Ferrari.
Hắn ngoan ngoãn theo đuôi chàng chắc hắn có một mục đích nào khác.
Bỗng Văn Bình giật mình, toát bồ hôi.
Vô-lăng của chàng đột nhiên nặng chĩu. Chàng lái vội sang trái thì chiếc xe nghiêng sang phải. Rồi chàng có cảm giác như một sức mạnh ngàn cân níu chặt lấy vô-lăng, khiến chàng không thể nào điều khiển đưọc nữa. Chiếc Lotus-Ford lắc lư như người say rượu mặc dầu Văn Bình thi thố hết tài năng để giữ đường thẳng.
Chàng bắt đầu khám phá ra nguyên nhân.
Lớp sau của chiếc Lotus-Ford vừa bị bể. Và chàng không bể một bánh. Mà là cả hai.
Nổ hai bánh sau trong cuộc đua cùng một lúc là chuyện ít khi - hoặc chưa bao - giờ xảy ra.
Nổ hai bánh cùng một lúc nghĩa là cuộc đua xe hơi trở thành con đường ngắn nhất về chín suối…
Xe hơi của chàng đã được xem xét kỹ càng trước giờ lâm cuộc. Rút kinh nghiệm, chàng dùng vỏ Good Year, nổi tiếng nhất thế giới, hơn hẳn các loại hữu danh khác như Firestone và Dunlop. Vỏ Good Year này lại được chế tạo theo công thức riêng, bảo đảm cho người lái được an toàn tối đa.
Tại sau lốp sau của chàng lại nổ tung cùng một lúc? Văn Bình không có thời giờ đào sâu vào sự thật nữa, vì mặc dầu toàn lực của chàng được dồn vào cánh tay lực lưỡng cái vô-lăng bé bỏng và mảnh khảnh vẫn không chịu chuyển động, và chiếc xe đua bướng bĩnh bắt đầu rời khỏi mặt lộ, phóng nhanh như viên đạn đại bác.
Một phần giây đồng hồ khi ấy đối với Văn Bình dài giằng dặc như một giờ. Chàng đảo mắt nhìn hai bên đường. Bên hữu là khán đài, còn bên tả là một dãy cọc sắt và bê-tông. Chiếc Lotus-Ford đang hướng về phía khán đài, nơi đông đảo du khách chen chúc nhau theo dõi cuộc đua đã tới hồi nghẹt thở.
Văn Bình không nghe được tiếng nói rồn rập của người xướng ngôn:
- Xin toàn thể quý vị khán giả chú ý…. một biến cố quan trọng có lẽ sắp sữa diễn ra.. Không rõ vì lý do gì, chiếc Lotus-Ford của tay đua Nôvitê đang phóng nhanh bỗng chậm lại, và đảo sang bên hữu, đúng ra phải trườn sang bên tả để vượt lên, tiếp tục dẫn đầu….
… À, đây là lý do… trời ơi, hai bánh sau của chiếc Lotus-Ford đã bị bẹp dí… Nôvitê đang cố gắng điều khiển chiếc xe bất kham… Yêu cầu quý vị đừng nhốn nháo, nếu bị gặp nạn, Nôvitê vũng không thể đâm vào khán đài… Trời ơi….
Thảm kịch đã xảy ra trong chớp mắt.
Bằng bất cứ giá nào, Văn Bình cũng không thể lái về bên hữu. Chàng mím môi vòng vô-lăng sang trái.
Như có phép mầu, chiếc Lotus-Ford đột nhiên bỏ thái độ ngoan cố, quay ngang giữa đường, rồi đâm sầm vào hàng rào bê-tông.
Rầm rầm….
Hai âm thanh sấm sét kế tiếp nhau, chiếc xe đua trị giá 20.000 đô-la bị bẹp dúm, động cơ bằng kim khí nhẹ vỡ nát, cửa xe, bánh xe bay tứ tán.
Xăng đổ lênh láng trên mặt đường. Và chỉ mấy giây đồng hồ sau, lửa cháy rần rần.
Tuy vậy, Văn Bình không chết. Trước đó, chàng đã bấm nút táp-lô, ghế ngồi của chàng văng qua mui lát-tích xe hơi vọt ra ngoài, cách nơi tai nạn 25 thước. Ghế Lotus-Ford được trang bị như ghế phi công.
Văn Bình bay bổng lên cao, một cây dù trắng xòe ra, từ từ đáp xuống.
Chàng vừa đáp xuống đất thì tiếng kèn xe cứu hỏa và hồng thập tự rú lên. Thân thể đau nhừ, chàng cố gắng mở thắt lưng da buộc vai và lưng chàng vào ghế an toàn, đoạn đứng dậy.
Cuộc đua xe hơi Macao đã ngừng lại, Văn Bình không thấy chiếc Ferrari P-3 đỏ chói của Tsi-Yeh đâu nữa.
Nhưng chàng lại thấy Yên Hà, tuy nàng ở xa. Nàng đang rẽ đám đông lố nhố chạy lại. Chàng nhận ra nàng dễ dàng vì nàng mặc đồ din đen, quần và áo chỉ gồm một miếng, giống như loại áo nịt của nữ diễn viên vũ nhạc, ở giữa có cái thắt lưng to bản màu đỏ tươi.
Trong số du khách, người đẹp không hiếm vì toàn là kẻ tiền rừng bạc bể từ bốn phương kéo tới. Song Yên Hà vẫn là người đẹp nhất. Đi bên nàng, mọi phụ nữ đẹp trở thành bóng đen tiêu điều, khác nào phong cảnh đất trời một ngày nhật thực mùa đông.
Kỳ lạ thay, Văn Bình lại thấy miệng nói lắp bắp của nàng và dường như nghe được cả âm thanh thánh thót từ hàm răng ngà ngọc ấy thốt ra nữa:
- Tsi-Yeh, đồ khốn kiếp!