The multitude of books is making us ignorant.

Voltaire

 
 
 
 
 
Tác giả: An Tĩnh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 706 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 04:50:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
nh cảm thấy sợ hãi
Nhiệt độ cơ thể của cô gái trong lồng ngực đang từ từ trôi đi, đầu ngón tay lạnh buốt, anh muốn ôm lấy cô thật chặt, để cho nhiệt độ cơ thể của chính mình truyền sang cô, nhưng anh lại sợ động tác quá lớn, sẽ làm tổn thương thân thể cô, như vậy cô càng đau đớn hơn.
"Đáng chết, chạy nhanh lên một chút!" Lý trí của anh hoàn toàn tan biến, mất khống chế rống to với thuộc hạ vô tội
Khi anh vén y phục của cô lên, nhìn thấy vết thương trên người cô thì tim anh đau đớn giống như bị người khác hung hăng cào xé, máu tươi đầm đìa
Lúc trước anh tàn nhẫn đến đau lòng, biết rõ nếu cùng cô hủy bỏ hôn ước, cô sẽ chịu tổn thương, cô sẽ hận anh, nhưng anh vẫn cố chấp như cũ, bởi vì anh rất rõ ràng, nếu như anh không làm vậy thì sẽ mang đến rất nhiều nguy hiểm cho cô
Anh, Long Tĩnh, nhị thiếu gia của Long Môn, nắm trong tay mọi quyền hành của Long Môn trong bóng tối, thứ anh có được, chính là tàn sát khốc liệt để tồn tại, anh không nghĩ tới, cũng không hi vọng cho cô đi theo anh bởi cuộc sống của anh trải qua hôm nay nhưng đến ngày mai cũng không biết còn nhìn thấy mặt trời hay không
Nhưng mà, anh đã sai lầm rồi sao? Bàn tay run rẩy, xoa nhẹ gương mặt không chút màu máu của người trong lòng ngực
Ai có thể nói cho anh biết, anh thật sự đã sai rồi sao?
"Nhị thiếu gia, đã đến bệnh viện"
Nghe vậy, anh không nói gì chỉ ôm lấy người trong lòng bước xuống xe, ở ngoài xe đã có các nhân viên chữa bệnh và chăm sóc chuyện nghiệp được bố trí ổn thỏa từ trước, không lãng phí từng giây từng phút chuẩn bị cấp cứu cho người bị thương
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường bệnh, nhìn cô bị đưa vào phòng phẫu thuật, hai cánh cửa ảm đạm chậm rãi đóng lại, ngăn cách ánh mắt của anh, tay anh nắm chặt thành quyền, đè xuống kích động muốn mở ra hai cánh cửa kia
Thời gian dường như không hề trôi qua, có một loại cảm xúc không thể gọi tên, hung hăng nhéo lấy tim của anh, làm cho anh không cách nào hít thở
Có người đi qua đi lại, có người khuyên anh nên nghỉ ngơi, lại có người vì anh mà đem cả thức ăn tới, nhưng anh cũng chẳng quan tâm, nhất quyết đứng ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đèn đỏ vẫn chớp sáng
Không biết qua bao lâu, cuối cùng ánh đèn đỏ chói mắt kia cũng tắt, hai cánh cửa đóng chặt cũng được mở ra, anh theo phản xạ bước lên phía trước
Bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật đi ra với vẻ mặt mệt mỏi:" Yên tâm, phẫu thuật thành công, bệnh nhân không bị thương tổn đến nội tạng nhưng phải tịnh dưỡng một thời gian mới có thể tốt lên"
Nghe vậy, trong phút chốc Long Tĩnh còn tưởng rằng bản thân sẽ trở nên trống rỗng, sẽ khụy chân rồi ngã xuống, nhưng anh cũng không như thế chỉ vì anh muốn gặp cô, để xác định cô đã an toàn rời khỏi Quỷ môn quan, anh còn muốn xác định, anh không có mất đi cô
"Nhị thiếu gia, sau khi hết tác dụng của thuốc mê, bệnh nhân tỉnh lại có nói một câu". Bỗng nhiên, bác sĩ nói với sắc mặt như gặp nạn
"Cô ấy nói gì?" Giọng nói lạnh lùng, không có một chút dư thừa trong lời nói
" Cô ấy nói....." Đối diện là khuôn mặt cứng rắn, lạnh lùng giống như được điêu khắc, bác sĩ đã gặp qua không ít trường hợp như vậy nên cũng chỉ sợ hãi trong chốc lát
" Nói cái gì?"
Không hề đề cao nửa phần ngữ điệu trong giọng nói, nhưng không hiểu vì sao làm cho vị bác sĩ cảm thấy bị uy hiếp, ông ta khiếp đảm, cố hít một hơi nói:" Cô ấy nói, cô ấy không muốn nhìn thấy cậu."
Cô biết, cha của cô không thương cô
Lúc còn bé xíu, cô lén lút trốn ở phía sau cánh cửa, cái đầu nhỏ lén thăm dò, muốn nghe người ở trong phòng khách đang nói những gì
"Ha ha, lão Minh Chủ, con trai của ông quả thực có phúc, cả đời sinh được bốn đứa con trai, không giống như tôi, chỉ sinh ra một món hàng lỗ vốn." Cha cô lớn tiếng nói
Cô biết "món hàng lỗ vốn" đó nghĩa là gì, bởi vì cha thường mắng cô như thế, mặc kệ cô có làm sai chuyện gì hay không, dù cho cô đạt hạng nhất một cuộc thi, là quán quân thi đấu thể thao, thì từ trước đến nay cha chưa từng khen ngợi cô, thậm chí, còn không ôm cô một lần
Cô cúi đầu, đặt tay ở phía sau, có chút không vui đá cái chân nhỏ
Cô đã làm sai cái gì, mà khiến cho cha không thích cô, chán ghét cô như vậy? Hay bởi vì cô không phải con trai, không thể giúp ba tiếp tục nối dõi sao? Nhưng mà, cô tin tưởng mình có khả năng nuôi con tốt hơn cả cha.
Nhớ tới người kia thường hay ức hiếp cô, gương mặt xinh xắn đáng yêu của cô không khỏi nhăn lại
Cô thật sợ người đó
"Cậu ở chỗ này làm cái gì?"
Bỗng dưng, một giọng nói mang theo chất vấn vang lên từ phía sau lưng cô, cô hoảng sợ, trước tiên vội vàng ngẩng đầu nhìn xem, có phải quấy rầy đến người lớn ở trong phòng hay không
Thấy bọn họ không có phát hiện sự tồn tại của cô, cô quay người lại, không mở miệng chỉ dắt người đã hù dọa cô chạy nhanh về phía vườn hoa
"Cậu muốn kéo tôi đi đâu?" Bị cô dắt đi, bạn nam không có cách nào thoát khỏi, vừa mở miệng nghi ngờ, vừa cố gắng đuổi theo cô thật nhanh
Mãi khi bước vào một góc vườn hoa mà bình thường không có ai đến, Hàn Bích La mới nhìn bạn nam chưa từng gặp đang đứng trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cậu ta thật khiến người khác không đoán được chính xác bao nhiêu tuổi, làm cho cô không thể xác định cậu ta có nhỏ hơn cô hay không
"Cậu là ai? Vì sao lại ở trong nhà của tôi?" Cô quay đầu lại, tỉ mỉ quan sát cậu ta
"Tôi?" Bạn nam lộ ra nụ cười rạng rỡ, "Tôi là Long Tĩnh, tôi theo ông nội tới nơi này chơi đùa."
"Ông nội của cậu?" Chính là ông lão vừa mới nói chuyện cùng ba của cô sao? Nhìn ánh sáng rực rỡ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ta khi nhắc đến ông nội, cô đoán, cậu ta chắc chắn rất thích ông nội của mình
"Còn cậu là ai? Vì sao trốn ở phía sau cửa?" Long Tĩnh bắt chước cô quay đầu đi, cẩn thận quan sát bạn nữ nhìn có vẻ không vui này
Cô không giống với các bạn nữ trong trường học, các bạn nữ đó đều thích được vây quanh, đồng thời muốn kết bè kết phái. Còn cô, trên mặt luôn cười thoải mái, giống như chưa từng có phiền muộn, thế nhưng cô lại đơn độc, tự mình lẻ loi đứng ở phía sau cửa, nhìn thấy cặp lông mày xinh đẹp kia khẽ nhíu lại, dường như có vẻ rất đau lòng, thì rất khó bỏ qua những chuyện đã xảy ra.
Làm cho cậu không tự chủ muốn nói chuyện phiếm với cô, hi vọng cô không cau mày nữa
"Tôi là Hàn Bích La." Cô suy nghĩ trong chốc lát, mới chậm rãi nói ra; tuy rằng mẹ đã nói, không được tùy tiện nói tên của mình cho người lạ biết, nhưng bạn nam trước mắt này, làm cho cô không cảm thấy sợ hãi chút nào
Cô nghĩ, bọn họ có thể trở thành bạn bè, nhưng điều kiện trước tiên là "Người kia" sẽ không đột nhiên xuất hiện, dùng lời nói, dùng hành động để hù dọa bạn nam này
Có nhiều lần, "Người kia" cứ dùng phương thức này, đến đuổi đi các bạn mới của cô, mặc kệ là bạn nam hay là bạn nữ, người đó đều đuổi bọn họ đi hết, lại còn đe đọa bọn họ không được làm bạn bè của cô.
Cô không hiểu vì sao người đó phải làm như vậy, chỉ cảm thấy đó là người luôn làm cho cô không vui vẻ.
"Hàn Bích La.........Bích La............" Cậu ta lại gọi tên của cô, giống như chơi đùa rất vui
"A ha, nếu ở phía sau tên của cậu thêm một chữ "xuận", sẽ biến thành tên trà giống như tôi rồi!"
Nghe cậu ta nói vậy, cô mới giật mình nhận thấy, hóa ra tên của mình giống tên một loại trà, hơn nữa tên của cậu ta cũng như thế
"Hình như là vậy" Cô không nhịn được, nở nụ cười đáng yêu thẹn thùng với người trước mặt
"Được rồi, sau này tôi sẽ gọi cậu là Xuân nhi, như vậy cậu liền trở thành bích la xuân, về sau cậu đi với tôi, chúng ta cùng lắm thì bị mọi người cười là lá trà thôi." Cậu ta tiếp tục nói, nhìn đôi môi nhỏ xinh đỏ hồng của cô mỉm cười ngọt ngào mà cảm thấy thật vui vẻ.
Cô cười lên nhìn rất xinh đẹp, vì sao không cười?
"Cái gì mà bích la xuân, thật muốn người khác cười đến chết!" Lời nói trào phúng rất thích thú, một giọng nói bén nhọn vang lên trong tiếng xé gió khiến người ta cảm thấy chói tai
Hàn Bích La cả kinh, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn biến mất trong nháy mắt không còn thấy tăm hơi, làm cho Long Tĩnh cảm thấy thật đáng tiếc.
Cậu nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của cô, không tự giác nhíu mày lại, xoay người, nhìn về phía "Hung thủ" đã làm mất vẻ tươi cười đáng yêu của cô, đó là một thiếu niên cao hơn cậu khoảng một cái đầu, hai tay bắt đầu nắm lại, hai chân mở rộng đứng ở phía sau cậu, vẻ mặt không hiền lành trừng mắt nhìn bọn họ.
Nhất là cô gái sau lưng cậu, chỉ cần liếc mắt một cái, Long Tĩnh dễ dàng xác định, cậu tuyệt đối sẽ không làm bạn với người kia.
"Chúng ta đến chỗ khác chơi đi, Xuân nhi." Cậu dắt tay cô gái nhỏ bỏ đi coi như không nhìn thấy thiếu niên kia.
"Chờ một chút, tôi có nói là cho phép cô đi chưa?" Không nghĩ tới, thiếu niên không phân biệt nặng nhẹ nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Hàn Bích La, làm cô phải kêu đau
"A!" Lực đạo quá lớn, giống như muốn bẻ gãy cánh tay của cô, cô đau đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, thiếu chút nữa là nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt.
"Cậu buông ra!" Long Tĩnh hoảng sợ, vội vàng buông tay cô, tự mình đến tách bàn tay của thiếu niên ra, không cho cậu ta tiếp tục làm cô đau.
Thiếu niên lắc lắc cổ tay bị ép phải buông ra, nhìn người trước mặt nhỏ gầy như vậy nhưng không ngờ sức lực của cậu ta còn lớn hơn mình, lập tức thiếu niên cảm thấy thẹn quá hóa giận, tung một cú đánh hướng về phía Long Tĩnh.
Long Tĩnh nhất thời không phản ứng kịp, miễn cưỡng chịu một quyền, ngã ngồi trên mặt đất.
"Trần Hoàng!" Hàn Bích La kinh hãi thét lớn, bước lên đỡ lấy Long Tĩnh, tức giận trừng mắt với người kia, "Cậu làm sao có thể đánh người khác, thật quá đáng!" Cô ghét nhất lúc cậu ta như vậy, tâm tình không tốt thì tùy tiện đánh người.
"Thế cậu dựa vào cái gì mà muốn trông nom tôi?" Thiếu niên bị mắng thì nhịn không được, cánh tay duỗi ra, dùng sức đẩy cô, không cho cô tới gần Long Tĩnh quá mức.
Cô không hề phòng bị nên bị đẩy ngã xuống, bàn tay bị cát đá thô ráp trên mặt đất làm trầy da, chảy ra tơ máu hồng hồng.
"Cậu dám!" Thấy thế, Long Tĩnh vốn không muốn gây sự ở nhà người khác, trừng mắt nhìn về phía Trần Hoàng, tấn công về phía cậu ta giống như bị xúc phạm
Trần Hoàng không nghĩ tới người kia sẽ ra tay, y cao lớn hơn cậu, bất cứ chỗ nào cũng tốt hơn, nhưng miễn cưỡng chỉ có thể đánh không phân thắng bại với cậu ta, việc này làm cho y càng thêm tức giận.
Hàn Bích La lúng túng nhìn hai người đánh nhau, muốn tiến lên ngăn cản nhưng lại bị đẩy ra, chỉ có thể sốt ruột mà chạy ra ngoài tìm người giúp đỡ.
Nhưng mới chạy không tới hai bước, đột nhiên đụng phải một người đi ngang qua, nếu đối phương không có đưa tay giữ vững cô, có khả năng cô lại ngã trên mặt đất lần nữa.
"Cô bé này, chắc chính là tiểu thư của nhà này?" Long lão gia có mái tóc bạc hỏi Hàn Viêm đi theo ở phía sau.
Hàn Viêm trừng mắt liếc cô một cái, trách cô lại xuất hiện ngay lúc này, "Đúng vậy, đây là con gái của tôi, gọi là Bích La." Ông cười trừ, Hàn Bích La chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của cha mình.
Trong ấn tượng, cha cô đều là cao cao tại thượng không thể với tới, chưa từng thấy thái độ cung kính như vậy của ông ấy, chắc chắn, ông lão này có địa vị rất cao, lập tức, cô kéo tay Long lão gia, dẫn ông tới chỗ Long Tĩnh và Trần Hoàng đánh nhau.
"A Hoàng, con đang làm cái gì?" Hàn Viêm vốn định mở miệng mắng, vừa xoay lại thì thấy hai người đánh nhau, lập tức chuyển sang mắng Trần Hoàng, "Còn không mau buông nhị thiếu gia ra!" Hàn Viêm lập tức tiến lên tách hai thiếu niên ra, lúc ông ở giữa hai người còn ăn phải vài quyền.
"Cha nuôi?" Trần hoàng bị bức lui về một bên, trợn mắt khó tin nhìn Hàn Viêm, không hiểu vì sao ông lại làm như vậy, trước kia cha nuôi không bao giờ quản việc cậu đánh ai, chỉ hỏi cậu có đánh thắng hay không.
"Còn không mau xin lỗi nhị thiếu gia!" Hàn Viêm trực tiếp giáo huấn, thậm chí bắt ép cậu phải cúi đầu với Long Tĩnh, "Nhị thiếu gia, thực xin lỗi, là do ta không dạy dỗ con trai cẩn thận nên nó mới đi đánh cậu, cậu hãy rộng lượng bỏ qua cho nó."
"Không cần, cháu cũng có lỗi, cháu không nên nóng nảy như vậy." Long Tĩnh chịu đựng vết thương đau đớn ở khóe miệng, cũng không có ép buộc người kia phải xin lỗi với vẻ mặt không cam lòng, "Nhưng mà, cậu ta không nên đẩy Xuân Nhi." Làm cô ấy bị thương.
"Xuân Nhi? Ai là Xuân Nhi?" Vẻ mặt của Hàn Viêm đầy nghi hoặc.
"Là cô ấy." Long Tĩnh đi đến bên cạnh ông nội, ngón tay chỉ về phía cô gái nhỏ bé đang quan sát.
"Ông nội, đây là bạn mới của con, tên của cô ấy cũng giống như con, đều là tên trà đó nha!"
Long lão gia nhìn thật sâu vào mắt Hàn Bích La, thấy cô cố nhịn đau đớn do miệng vết thương gây ra, vẫn giữ dáng vẻ như cũ trước mặt cha mình, cô bé này, rất quật cường.
"Lại là mày gây phiền phức!" Vừa nghe thấy người khởi xướng mọi chuyện hóa ra là con gái của mình, Hàn Viêm khôn nói hai lời rống to với cô: "Mày ít gây phiền toái cho tao không được sao?"
Hàn Bích La không lên tiếng trả lời, chỉ là cúi đầu xuống, tùy cha mình chữi mắng.
Trước kia có lẽ cô còn muốn giải thích, nhưng chỉ đổi lại bị mắng càng hung ác hơn, thậm chí kết quả còn bị đánh, khiến cô hiểu ra rằng, lúc cha đang mắng cô, tốt nhất cô nên im lặng, ngoan ngoãn chịu đựng.
Nhưng, lòng của cô không phục, cô không làm sai, người sai là Trần Hoàng.
Long lão gia quan sát, nhìn thấy vẻ không cam cam lòng của cô thì trên khuôn mặt nghiêm nghị của ông lộ ra nụ cười hiếm thấy, " Bang chủ Hàn."
"Vâng, lão Minh Chủ có gì phân phó?" Vừa nghe Long lão gia gọi to, Hàn Viêm lập tức ngừng mắng, vội lên tiếng trả lời.
"Tôi có một thỉnh cầu, hi vọng bang chủ Hàn đồng ý."
"Lão Minh Chủ không nên khách sáo, có lời gì, ngài nói thẳng là được rồi, nếu năm đó không phải lão Minh Chủ cứu tôi, Hàn Viêm này đã không thể sống đến ngày hôm nay?"
"Tôi hi vọng, con gái của bang chủ Hàn có thể đính hôn với cháu trai của tôi" Long lão gia thoải mái nói ra những lời khiến người khác kinh ngạc.
"Đính, đính hôn?" Hàn Viêm rõ ràng bị dọa đến nơi, "Lão Minh Chủ, con gái của tôi không có ưu điểm gì, làm sao xứng với nhị thiếu gia?" Tuy nói như thế, nhưng trên mặt Hàn Viêm lại không dấu được vẻ mừng rỡ như điên.
Có thể đính hôn với thiếu chủ Long Môn, đây là trời ban ơn lớn, đỉa vị của Hàn Viêm ngày sau cũng sẽ tăng lên, không nghĩ tới một món hàng lỗ vốn như cô, lại mang đến cho ông ta vận may lớn như vậy.
"Bang chủ Hàn không đồng ý sao?"
"Không.....không phải, có thể trở thành thông gia với lão Minh Chủ, đó là vinh hạnh lớn nhất, tôi làm sao laị không muốn được chứ?" Hàn Viêm chỉ thiếu chút nữa quỳ xuống, cảm tạ liệt tổ liệt tông phù hộ.
"Cháu gái." Long lão gia đi tới trước mặt Hàn Bích La khẽ gọi, " Cháu có đồng ý trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Long hay không?"
Hàn Bích La khẽ cắn môi.
"Lão Minh Chủ, con bé còn nhỏ làm sao biết cái gì tốt nhất cho nó? Tôi làm chủ là được rồi." Hàn Viêm trừng mắt nhìn Hàn Bích La không biết điều, cố nói lấy lòng Long lão gia.
"Ta muốn nghe ý kiến của con bé, cậu không nên ép buột nó." Long lão gia cúi đầu, nhìn vào đôi mắt trưởng thành sớm quá mức, ông biết, cô bé này hiểu bọn họ đang nói những gì.
Hàn Bích La chăm chú nhìn vẻ mặt tốt của cha, cô biết, nếu cô đồng ý rồi, cha cô nhất định rất cao hứng.
Nhưng mà, cô vẫn do dự.
"Cha nuôi, không phải cha nói, sau này muốn gả Bích La cho con sao?" Cô còn chưa trả lời, Trần Hoàng không cam lòng bỗng nhiên nói chen vào.
"A Hoàng, câm miệng!" Hàn Viêm tức giận tát con nuôi một cái, sau đó nói với Long lão gia: "Chuyện này chỉ là từng nói qua thôi, tôi chưa bao giờ cho là thật"
Đúng vậy, cô biết, cha muốn cô sau này lớn lên phải gả cho Trần Hoàng, nhưng cô lại không thích Trần Hoàng chút nào, thậm chí, cô còn cảm thấy sợ cậu ta, so với Trần Hoàng thì bạn nam tên Long Tĩnh kia tốt hơn, xuất sắc hơn rất nhiều.
Cô nhìn về hướng Long Tĩnh, muốn xem trên mặt cậu ta có phải không đồng ý hay không.
Suy nghĩ lần cuối, cô gật đầu nói " Con bằng lòng." Từ trong ánh mắt của cha, cô biết nếu cô chấp thuận, cha sẽ yêu thương cô nhiều hơn so với trước kia, sẽ không vờ như không nhìn thấy cô, sẽ không đánh hoặc mắng cô nữa, mà bản thân cô cũng không muốn sau này phải gả cho Trần Hoàng, như vậy, đáp ứng yêu này cũng có lợi cho cô.
"Tốt lắm." Nhìn vào mắt Hàn Bích La, đọc được suy nghĩ của cô, Long lão gia chậm rãi gật đầu, cô bé này, nếu được bồi dưỡng thêm chút nữa, nhất định sẽ còn xuất sắc hơn cả Hàn Viêm, chỉ là Hàn Viêm xem thường thân phận nữ nhi của cô bé, coi cô là một món hàng lỗ vốn.
Cô thông minh, trưởng thành sớm, biết cân nhắc tình thế có lợi đối với mình, mới đưa ra quyết định.
Muốn cô đính hôn với cháu trai, là để kiểm tra xem cô có ưu tú giống như ông nghĩ hay không, kết quả, phản ứng của cô làm cho ông rất vừa lòng.
"A Tĩnh, mau lại đây." Ông gọi cháu trai, sau đó cầm tay cậu đặt lên bàn tay nhỏ bé của Hàn Bích La, "Sau này Bích La sẽ là vợ chưa cưới của cháu, cháu phải bảo vệ và đối xử thật tốt với nó."
Long Tĩnh nắm chặt lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé, gật đầu.
Cậu sẽ tốt với cô, bởi vì, cậu không muốn trong mắt cô lại xuất hiện sợ hãi hoặc là đau khổ, cậu sẽ làm cho nụ cười luôn hiện diện trên khuôn mặt của cô.
Cậu nhất định sẽ làm được.
Trước lúc sinh nhật mười hai tuổi, anh đã có một người vợ chưa cưới, một cô gái không hiểu tại sao luôn cười thoải mái.
Đó là lí do mà sau ngày hôm đó, anh không tiếc giả vờ ngây ngô, dốc hết toàn lực dùng mọi phương pháp có được để chọc cô cười, cho nên dần dần, nụ cười trên mặt anh càng ngày càng nhiều, cũng càng lúc càng đáng yêu.
Anh không biết phải cư xử với vợ chưa cưới như thế nào, nên quan tâm đến cái gì, thể hiện thái độ ra sao, nhưng đúng lúc này anh lại nghĩ đến cha mẹ, đó là loại ràng buộc lẫn nhau không thể nào cắt đứt, vì vậy, cậu thực hiện lời hứa của mình lúc trước, là bảo vệ cô, đối xử tốt với cô, làm cho cô luôn luôn vui vẻ.
" A Tĩnh" Tiếng cười khẽ kèm theo tiếng gọi nhẹ nhàng, đã xóa bỏ sự trầm tư của anh.
Anh nâng mắt nhìn lên, lại thấy khuôn mặt dịu dàng tươi cười như nữ thần mùa xuân, trái tim bình ổn phút chốc chấn động, trống ngực đập dồn dập.
"A Tĩnh, anh đang ngẩn người sao?" Hàn Bích La đưa tay vỗ vỗ mặt của anh, như đang trêu đùa trái tim không yên ổn của anh
Cô ấy đã mười sáu tuổi, đang ở trong thời kì tuổi xuân dạt dào, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, thân hình thon thả, làm cho không ít bạn nam cùng tuổi si mê, tranh nhau theo đuổi, mỗi ngày đến trường, sẽ nhận được một đống hoa tươi và quà tặng.
Cho dù cô từ chối không nhận, cự tuyệt ý tốt của những bạn nam đó, thậm chí nhiều lần nhấn mạnh, bản thân đã có chồng chưa cưới, nhưng vẫn không thể dứt khoát được khỏi đám người này.
Mãi đến khi, có một người đã mạnh mẽ hăm dọa, vào học chung trường với cô, người đó đã giúp cô giải quyết tất cả rắc rối, nhưng đồng thời, cũng mang đến cho cô những phiền phức khác.
Trần Hoàng rõ ràng đã qua tuổi học cấp ba, nhưng lại cố tình lựa chọn ở cùng trường với cô, lòng dạ Tư Mã Chiêu, hiển nhiên có thể thấy rõ (tức là có lòng dạ thế nào người ta nhìn là biết)
"A Tĩnh, anh đang nghĩ gì vậy?" Duỗi tay vuốt lên lông mày đang nhíu lại của Long Tĩnh, Hàn Bích La dựa vào người anh, không thích nhìn bộ dáng cau mày của anh.
Trở thành vợ chưa cưới của anh đã sáu năm, cô vẫn luôn có cảm giác thật may mắn.
Từ ngày đó trở đi, cha xem cô như một hòn ngọc quý, đối xử với cô vô cùng tốt, cô sẽ không phủ nhận đây là nguyên nhân để nịnh bợ Long Môn, cô chỉ là muốn tận hưởng một chút tình thương lâu ngày của cha.
Cũng từ ngày đó, Long Tĩnh đối với cô rất tốt.
Thường ngày luôn hỏi han ân cần những chuyện nhỏ nhặt, anh càng cố hết sức cưng chiều cô, chọc cô cười, làm cho cô mỗi ngày đều thật sự hạnh phúc, cô thích anh, thích dáng vẻ khi anh đùa giỡn với cô, thích những lúc anh gọi cô thật ngọt ngào, càng yêu thích dáng vẻ lẳng lặng an ủi của anh khi cô buồn và thất vọng.
Cô không thể xác định mình đã thích anh từ khi nào, chỉ có thể khẳng định mình thật sự rất thích anh.
"Không có gì?" Không muốn cô phải nhớ tới người kia, Long Tĩnh nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cô, "Hôm nay tan học sớm vậy? Không phải nói có hoạt động sao? "
"Hôm nay thầy giáo ngã bệnh, cho nên tất cả mọi người được phép tan học sớm hơn, thế nào, anh không muốn gặp em sao?" Cô cố tình nói như vậy, còn làm bộ đứng lên, muốn rời đi.
Long Tĩnh duỗi ra bàn tay to, kéo cô vào lòng ngực của mình, ôm chặt lấy.
"Thật ngốc" Anh khẽ mắng, đôi tay siết chặt lại, làm cho cô rúc vào trong ngực của anh.
Cô nhăn mặt, cái mũi khéo léo cũng nhíu lại, nhưng không hề giãy dụa, ngoan ngoãn để mặc anh ôm lấy, "A Tĩnh, tuần sau là sinh nhật của anh, anh muốn quà sinh nhật gì?" Cô ghé vào trước ngực của hắn trước ngực của anh, ngẩng đầu lên hỏi.
"Có ai lại hỏi trực tiếp như vậy?" Anh bật cười, ngón tay dài điểm lên chóp mũi của cô, "Nếu nói thẳng cho em biết, không phải anh sẽ mất đi ngạc nhiên vui mừng sao?"
Quà cô có thể tặng cũng đã tặng hết, cô thật sự vò đầu cũng không nghĩ ra nên tặng cái gì cho anh, nên phải buộc lòng hỏi thẳng, "Nói đi, mau nói đi mà! Đừng nhỏ mọn như vậy." Cô bắt đầu làm nũng, giống như mèo con đang cọ xát lồng ngực của anh.
Nhìn cô ngây thơ đáng yêu như thế, Long Tĩnh không khỏi động lòng, cúi đầu xuống, khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Hai gò má của Hàn Bích La đỏ lên, vì đây là lần đầu tiên Long Tĩnh hôn lên môi của cô, trước kia, nụ hôn của anh chỉ dừng lại ở trên trán hoặc ở trên mặt của cô, chưa bao giờ anh hôn môi của cô, làm cho cô có cảm giác mình hoàn toàn không giống là vợ chưa cưới của anh, trái lại còn cảm thấy giống em gái của anh, nhưng hôm nay, không ngờ tới anh lại hôn lên môi của cô, vậy có phải thể hiện quan hệ của bọn họ đã tiến thêm một bước hay không?
Mặc dù cô không có thân thiết với các bạn nữ trong lớp, nhưng nghe họ bàn tán nói không lựa lời, nên cô cũng biết được phần lớn chuyện giữa nam và nữ.
Cô ngượng ngùng nhìn anh, nửa là chờ mong, nửa là thẹn thùng, chờ đợi chuyện kế tiếp sẽ xảy ra.
Bất quá, ngoài dự đoán của cô, Long Tĩnh không có hôn xuống tiếp, cũng không có tiến thêm một bước làm ra chuyện gì với cô, đơn giản giống như trước đây, hôn lên trán của cô, dịu dáng mà ấm áp.
"A Tĩnh, vì sao anh không hôn em?" Cảm xúc thất vọng bao vây lấy cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, có chút buồn bực hỏi
"Em vẫn còn nhỏ." Long Tĩnh thở dài một tiếng, cô gái nhỏ này thật là ngây thơ, hay là đang giả ngốc để chọc ghẹo anh? Chẳng lẽ cô không cảm nhận được, anh nhẫn nại có bao nhiêu khốn khổ sao?
Người mình yêu luôn ở trước mặt, lại không hề phòng bị, anh đã cố kìm nén không được hôn cô, chạm vào cô, không được làm những chuyện muốn làm, đó chính là sự thống khổ nhất, vì sao cô vẫn không hiểu mà nói ra những lời như thế?
"Người ta không còn nhỏ, người ta đã mười sáu tuổi rồi!" Cô nũng nịu phản bác, đối với lý do của anh là hoàn toàn không chấp nhận, "Trước kia, lúc ở mười sáu tuổi, không phải người khác đều đã sinh con rồi sao?"
Nghe vậy, anh thật không biết là nên khóc hay nên cười? "Nói ra những lời như thế, em còn chối là mình không nhỏ? Còn nữa, em nghĩ muốn sinh con cho anh sao?" Lời nói nhẹ nhàng, anh không nhịn được lại trêu chọc cô.
Hàn Bích La không chịu, đấm anh một cái, "Ai nói sẽ sinh con cho anh chứ? Anh chỉ tự mơ mộng hão huyền thôi!"
"Phải không? Thật không muốn sao?"
"Phải! Anh ôm gối nằm mơ đi" Cô nhăn chóp mũi lại.
"Cũng có thể vậy, dù sao gia đình anh vẫn còn anh cả và hai đứa em trai, bắt họ sinh em bé thì được rồi, chúng ta không cần sinh, dù sao trải qua thế giới của hai người cũng rất tốt, không ngờ Xuân Nhi của anh thật biết hưởng thụ, còn hiểu rõ sinh con, dạy con là chuyện không dễ dàng."
"Người ta nói không sinh hồi nào? Em thích nhất là trẻ con, sau này em muốn sinh ít nhất ba cục cưng!" Ngây ngốc tự nhảy vào bẫy mà anh bố trí, vừa nói ra, cô liền hiểu, "Long Tĩnh, anh thật đáng ghét!" Lại dám dụ cô nói ra những chuyện mắc cỡ đến chết người.
Anh lấy tay chống cằm, bật ra tiếng cười nhẹ, có cô ở bên cạnh, quả nhiên có được không ít hứng thú.
"A Tĩnh đáng ghét, em không để ý tới anh nữa!" Thấy anh hoàn toàn không nể mặt cười lớn, cô buồn bực tựa vào người anh, nhưng không có quyết định bỏ đi nơi khác.
Cô thích ỷ lại vào anh, ở bên cạnh anh, cô cảm thấy cái cảm giác an toàn không thể nói rõ, giống như, anh có thể vì cô mà chống đỡ một phần trời đất, bất luận chuyện gì đáng sợ, dường như cũng sẽ không tìm đến cô.
"Xuân Nhi" Anh ngừng cười, hai cánh tay siết chặt, đem cô giam lại ở trước ngực.
"A Tĩnh, hôm nay em ở lại đây có được không?" Cô đem mặt mình chôn ở trước ngực của anh, buồn rầu hỏi, trước kia cô cũng từng ngủ lại ở nhà họ Long, nhưng số lần không nhiều lắm, phần lớn là bởi vì cô ở chơi quá muộn, anh không muốn cô bị mệt, cho nên mới để cô ngủ lại trong nhà mình.
Nhưng hôm nay, cô muốn ở lại.
"Làm sao vậy?" Nghe giọng nói của cô thay đổi, anh nâng mặt cô lên, con ngươi màu đen nhìn vào đôi mắt ngấn nước của cô.
Cô đối với anh, chưa bao giờ giữ bí mật, nhưng lúc này đây, cô không biết phải nói từ đâu.
"Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?"
"A Tĩnh......." Muốn nói nhưng lại thôi, khẽ cắn cánh môi đầy đặn, sau một lúc khá lâu, ánh mắt của anh vẫn nhìn xuống, cô mới chậm rãi nói ra: "Hôm nay Trần Hoàng sẽ trở về, em không muốn trở về nhà."
Từ sau khi cô tốt nghiệp cấp hai, Trần Hoàng liền rời khỏi nhà cô, khi đó cô nghĩ rằng, rốt cuộc cô cũng có thể thoát khỏi Trần Hoàng, nhưng không ngờ, nữa năm sau hắn lại trở về.
Nhưng lần này trở về, ánh mắt của Trần Hoàng không khỏi làm cho cô run sợ, cô không ngốc, cô nhìn thấy được cảm xúc trong mắt Trần Hoàng nghĩa là gì, nhưng cô đã là vợ chưa cưới của Long Tĩnh, hơn nữa.......tính cách của Trần Hoàng rất thô bạo, vui buồn thất thường, như vậy càng khó để cô thích ứng.
Cô rất muốn tách rời khỏi hắn ta.
Ở trường học đã trốn không thoát, cô không muốn ngay cả ở nhà, cũng không có không gian để hít thở.
May mà, Trần Hoàng không có chuyển vào nhà cô ở, mà là nghe cha cô phân phó, quay về một chuyến thôi, cô chỉ cần đợi ở chỗ này một đêm là được.
"A Tĩnh, có thể không?" Cô ngẩng đầu, đáng thương hỏi.
Cô sợ hãi, anh càng lo lắng.
Nhưng cô vẫn còn quá nhỏ, anh không thể cưỡng ép cưới cô để cô trở thành con gái đã xuất giá.
"Em thích thì cứ việc ở lại, chỗ này của anh, vĩnh viễn sẽ giữ lại một vị trí cho em." Anh nói, khẽ hôn lên trán cô, dẹp yên nỗi sợ hãi trong mắt cô.
Không muốn anh vì cô mà lo âu, cô bỏ qua cảm xúc xấu đang quanh quẩn trong lòng, nở một nụ cười ngọt ngào với anh, lại bắt đầu tiếp tục nói đến chuyện lúc nãy: "A Tĩnh, anh thật không chịu nói cho e biết, anh muốn quà sinh nhật gì sao?"
"Đồ ngốc, tự mình suy nghĩ mới tốt." Hiểu được ý nghĩ của cô, anh cũng nở nụ cười, nói đùa với cô.
Nhưng anh biết rõ, anh phải có biện pháp giải quyết chuyện của Trần Hoàng thật tốt, nếu không, Xuân Nhi sẽ không có vui vẻ thật sự.
Chỉ cần Trần Hoàng còn ở lại một ngày, cô cũng sẽ cảm thấy sợ hãi
Trần Hoàng, là bóng ma của cô, cũng là một cái gai trong lòng anh
Truy Nã Vị Hôn Thê Truy Nã Vị Hôn Thê - An Tĩnh