Số lần đọc/download: 1162 / 14
Cập nhật: 2016-06-17 07:56:01 +0700
Chương 1
K
hi từ phòng trọ của tình nhân bước ra, Liên bắt đầu xuống thang gác thì một sợ hãi đột ngột và vô cớ lại chiếm đoạt lấy nàng.
Một chấm đen cứ quay tít trước mắt nàng...
Đầu gối nàng như liệt hẳn; và nàng bắt buộc phải níu lấy tay vịn cầu thang để khỏi thình lình ngã lao đầu xuống trước.
Lần đến thăm nguy hiểm này chẳng phải lần thứ nhất. Và cái run sợ kia, nàng chẳng phải đã từng qua.
Có điều, cứ từ lúc ra về, mặc dầu sự gắng gượng trong lòng, Liên vẫn bị những hoảng hốt nực cười và xuẩn ngốc kia làm cho quỵ liệt.
Ấy thế là những phút cuối cùng của nàng bên người yêu, đã bị đầu độc bởi nỗi lo âu về những cái nó chờ đợi nàng ở ngoài đường.
Khi Liên đã sẵn sàng ra đi, hai bàn tay nàng bắt đầu run lẩy bẩy.
Đi! Tất cả trong người Liên chỉ còn muốn có đi, rời khỏi căn phòng này, cái nhà này, thoát ra ngay ngoài cuộc phiêu lưu này để trở lại cái thế giới trưởng giả, yên tĩnh của nàng.
Bây giờ mới đến những câu vỗ về sau trót nó chẳng yên được lòng nàng, và Liên trong cơn thảng thốt, cũng chẳng kịp để tai nghe nữa.
Sau cùng là cái phút mà Liên lắng nghe sau cánh cửa để xem có ai lên xuống cầu thang chăng.
Bên ngoài, cái hãi hùng đã đợi nàng.
Nó đợi chờ nàng, và nóng ruột muốn chiếm đoạt lấy nàng, và bóp mạnh tim nàng đến nỗi ngay từ những bậc thang trên cùng Liên đã thấy đuối hơi.
Liên đứng nhắm mắt lại như thế trong một phút...
Nàng thở say sưa cái mát rượi của hoàng hôn nó phảng phất ở cầu thang.
Bỗng trên tầng thượng, cánh cửa phòng ai sập đánh sầm một tiếng.
Liên choáng hồn, nàng bước xuống như một cái máy, tay run run kéo cái khăn choàng che mặt.
Bấy giờ, lại còn một cái sợ nữa: đi từ một nhà lạ ra tới đường.
Liên cúi đầu như một tay thể thao lấy đà để nhảy và thình lình đâm bổ ra cổng sắt hé mở.
Liên va phải một người vừa hay muốn đi vào.
Nàng luống cuống. Miệng nói xin lỗi mà chân vẫn lăm le bước ra. Nhưng, người lạ đã lấy cả bề ngang mình chắn lấy cổng và trắng trợn nhìn Liên, vẻ giận dữ và khinh bỉ, đoạn nói toang toang lên, không chút kiêng nể nào hết:
- Có thế chứ! Trăm bó đuốc cũng vớ được con ếch! Ối chào! Có chồng rồi, còn quyến rũ bạn yêu của một gái giang hồ...
- Trời ơi, cô... nhầm rồi!
Liên vừa lúng búng vừa chịu gỡ chân, nhưng chị chàng to lớn đã lấp mất cả lối đi và tru tréo:
- Nhầm, người ta cứ nhầm như chị tưởng thế thì vừa!... Đây đã nhẵn cái mặt ấy rồi... Rõ ràng chị vừa ở nhà anh Đàm ra mà lại. Anh Đàm ấy là bạn tôi. Tôi vớ được chị lần này, tôi mới vỡ lẽ tại sao ít lâu nay anh ấy cứ lẩn mặt tôi như rắn mồng năm.
Giọng đuối như một hơi thở, Liên ngắt:
- Tôi xin cô đi, làm gì mà bù lu bù loa lên thế.
Liên bất giác thụt vào trong cổng.
Chị chàng lạ mặt nhìn Liên, vênh váo.
Càng thấy vẻ sợ hãi luống cuống và nỗi túng bí của Liên, chị này càng khoái chí. Chị ta nhìn kỹ Liên với một nụ cười giễu cợt ngụ ý vô cùng thỏa mãn. Giọng nói của chị ta trở nên xởi lởi, gần như vui đùa.
- Cái chị này mới hay chứ!... Chị muốn gì nào? Tôi có quen biết chị bao giờ... Tôi còn có việc của tôi, không rỗi hơi mà lôi thôi với chị được.
- Việc gì? Cái việc đi về nhà ông chồng bà trong một căn phòng ấm áp, để đóng cái vai đài các kiêu điệu. Cái đồ đạo đức giả, các người ấy à, đến ngay cái gì là cái cuối cùng của bọn ta, các người cũng bóc hết ấy...
Liên cố sức trấn tĩnh.
Một ý mơ hồ khiến Liên thọc tay vào ví đầm và vơ lấy một nắm tiền dúi vào tay người lạ:
- Thôi đây, chị làm ơn cầm lấy... Bây giờ chị tránh để tôi đi... Tôi không bao giờ còn trở lại đây nữa. Tôi xin thề với chị điều ấy.
Cặp mắt nanh ác, chị chàng vồ lấy món tiền, miệng lẩm bẩm:
- Đồ đĩ rạc!
Liên run người lên trước câu lăng mạ. Nhưng, khi thấy chị chàng nhường lối, nàng vội lao đầu ra ngoài, như ai từ một lầu cao đâm xuống để tự tử.
Vừa chạy, Liên vừa nhận thấy cái bộ mặt như những cái nạ nhăn nhó nó thoáng thoáng hai bên nàng.
Nàng khó nhọc lắm mới đến được cái xe đỗ ở góc phố. Nàng gieo mình xuống đệm êm như một xác thịt. Hết thảy trong người nàng đều biến thành yên lặng và cứng quèo.
Ngạc nhiên, anh phu xe hỏi bà khách lạ xem kéo đi đâu.
Liên ngơ ngác nhìn anh ta một lúc mới nói được:
- Ra ga!
Và, đột ngột, Liên nảy ra cái ý nghĩ rằng: con đàn bà độc ác kia có thể theo dõi nàng được. Nàng hoảng kinh, giục phu xe:
- Mau, mau lên, xe!
Xe vùn vụt chạy được một quãng, Liên mới nhớ ra rằng sự gặp gỡ con đàn bà lạ mặt kia đã khinh động nàng ghê gớm như thế nào?
Nàng chắp hai bàn tay để lên lòng, hai bàn tay từ nãy vẫn buông thõng hai bên như hai vật chết. Rồi Liên run bắn người lên.
Một vị đăng đắng gí vào cổ nàng; Liên ghê tởm đến lộn mửa được. Cùng lúc, một cơn giận dữ mù quáng, cuồng nộ làm cho ngực Liên phập phồng rung chuyển.
Liên muốn gào lên, muốn quát mắng, đập phá một cái gì để xua đuổi sự ám ảnh của tấn kịch vừa rồi, nó ăn sâu vào trí nhớ nàng như một cái lưỡi câu, để xua đuổi cái bộ mặt nó cứ phảng phất trước mắt nàng với một vẻ giễu cợt; xua đuổi cái miệng thối tha và đầy thù oán nó đã phỉ nhổ vào giữa mặt nàng, và cái nắm tay đỏ lòm nó giơ ra để dọa nạt nàng.
Lại nữa, cái xe chạy nhanh và xóc cứ làm cho Liên nghiêng hết bên phải lại nghiêng bên trái. Sự buồn mửa của Liên càng khiến bụng nàng rạo rực.
Giữa lúc ấy, giữa lúc Liên sắp toan bảo anh phu xe chậm lại, nàng chợt nhớ ra rằng khi nãy có bao nhiêu tiền đã vơ vét cho con đàn bà kia cả, giờ có lẽ nàng thiếu tiền xe cũng nên.
Liên vội vàng bảo xe dừng lại; nàng nhảy tót xuống đất. May sao số tiền còn sót vừa đủ trả cho anh phu xe.
Thì lúc này, Liên lại cảm thấy mình trơ vơ ở một phố lạ, giữa cái tấp nập của một đám đông bận rộn mà mỗi cử chỉ, mỗi cái nhìn đều khiến Liên cảm thấy như một sự đau nhói về nhục thể. Thế rồi, hai gối nàng bị mềm ra vì sợ, không còn muốn đưa nàng đi xa nữa; ấy vậy mà nàng phải về.
Thu thập hết sức thừa, gắng gượng một cách ghê gớm, Liên cứ rạch ra mà đi, đi khó khăn như người vượt qua một cánh đồng lầy.
Sau cùng, Liên cũng tới nhà.
Nàng cố sức đè nén cái xúc động lẩy bẩy để khỏi bị chú ý và nhảy tót lên thang gác.
Con sen đã nhắc bỏ cho nàng chiếc măng tô.
Liên thoáng nghe thấy thằng con trai nàng đương đùa với em gái út nó ở phòng bên cạnh.
Hai mắt Liên đã bớt hoảng hốt, nhìn chỗ nào cũng thấy những vật quen thuộc. Liên dần dần lấy lại được cái bề ngoài ung dung, mặc dầu những rạo rực của sự cảm xúc làm cho ngực nàng đau đớn.
Liên sửa lại cái chúle, vuốt hai bàn tay lên mặt. Nàng cố muốn trở lại tự nhiên như không xảy ra sự gì rồi bước sang phòng ăn.
Cơm canh đã sẵn.
Chồng nàng ngồi đọc báo để chờ nàng.
- Hơi trễ một chút, mình ạ!
Hai vợ chồng ngồi vào ăn; chồng lại sát vợ hỏi, tâm trí còn bận về tờ báo:
- Mình la cà đâu mà muộn thế?
- Em ở đàng... chị... Lý... chị ấy đi sắm mấy thứ lặt vặt... và cố rủ em đi cho có bạn.
Liên thêm mẩu sau, nhưng nàng ngầm cáu với mình, bởi nàng đã nói dối một cách vụng về.
Mọi khi, Liên bao giờ cũng thủ thân bằng những câu đã dự bị từ trước và đã suy tính kỹ để có thể đối phó với hết thảy mọi sự tra vấn có thể xảy ra.
Hôm nay, vì sợ hãi, nàng đã quên giữ mình. Do thế, mới có câu ứng khẩu vụng dại kia. Nếu bây giờ, chồng nàng quay máy nói để hỏi Lý, như trong một vở kịch mà chàng cùng Liên xem hôm nào!
Trọng, chồng Liên, hỏi:
- Mình sao thế?... Trông mình có vẻ sảng sốt hay đáo để... Tại sao mình vẫn cứ tùm hụp cái khăn san trên đầu vậy?
Liên choáng người.
Nàng lại bối rối và lật đật qua phòng ngủ đi tháo chiếc khăn san. Nàng đứng trước gương cho đến lúc tia mắt nàng trở lại bình tĩnh và chắc chắn. Rồi sau nàng mới lộn về phòng ăn.
Con sen đứng hầu sai vặt.
Buổi tối nay cũng như mọi buổi tối khác, có lẽ im lặng hơn một chút, lạnh lẽo hơn một chút, câu chuyện giữa hai vợ chồng có vẻ nhạt nhẽo, thiếu thốn và đểnh đoảng.
Ý nghĩ của Liên luôn luôn quay lại phía sau, và bối rối lên mỗi khi nàng nhớ đến cái lúc nãy chạm trán với con giang hồ thảm hại.
Muốn chắc chắn rằng mình đã thực ở trong chỗ yên lành, Liên ngẩng đầu nhìn mơn trớn mọi vật quanh mình.
Mọi cái đều gợi cho Liên một kỷ niệm hoặc có một ý nghĩa thân mật.
Liên dần dần dịu lòng lại.
Và cái tiếng tích tắc bằng phẳng của chiếc đồng hồ treo, cái tiếng nghe qua sự lặng lẽ dần dần thấm vào tim nàng một nhịp điều hòa thư thái...