Số lần đọc/download: 308 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:01:36 +0700
Chương 1
N
hà các nàng rất nghèo ── từ nhỏ đến lớn, tỷ tỷ luôn không ngừng nói cho nàng một câu này.
Bởi vì phụ thân nàng cái gì cũng không biết, chỉ biết chi, hồ, giả,(*) dã thư sinh yếu đuối, tay không thể cầm, vai không thể gánh, càng không phải nói kiếm tiền nuôi gia đình.
chi, hồ, giả,(*):dung trong văn ngôn ý những từ này khi người ta ngâm thơ hay đối đáp.
Về phần nương, sau khi hạ sinh nàng vì sinh khó mà chết, cho nên có thể nói tỷ tỷ lớn hơn nàng năm tuổi là người nuôi lớn nàng, tỷ như mẫu thân, cho nên lời nói của tỷ tỷ, nàng đều nghe.
Hơn nữa tỷ tỷ phụ giúp cho sinh kế của gia dình, thực cố gắng kiếm tiền nuôi sống nàng cùng thư sinh vô dụng như phụ thân, cho nên Viên Tiểu Nhi đối tỷ tỷ là thực sùng bái.
Bởi vậy, lời nói của tỷ tỷ chính là thánh chỉ.
Thánh chỉ thứ nhất là ── nhìn thấy nguy hiểm phải tránh, không cần mang mấy thứ hỗn tạp về nhà. Động vật có thể đem trở về ăn, về phần người, bởi vì trong nhà nghèo túng, không có tiền cứu người không quen biết, nếu gặp được coi như cái gì cũng chưa nhìn đến!
Viên Tiểu Nhi thực ngoan, lời nói của tỷ tỷ nàng đều nhớ rõ, cũng thực cố gắng thi hành theo.
Bởi vậy, khi nàng lên núi hái rau dại, trên đường gặp được người đang đánh nhau, nàng lập tức tỉnh táo trốn đi, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, bịt lỗ tai, làm cho chính mình cái gì cũng đều nghe không được.
Tuy rằng nàng rõ ràng sợ phát run, cũng sợ tới mức mau khóc, nhưng nàng đây chịu đựng sợ hãi, ngoan ngoãn trốn hảo, thậm chí ở trong lòng không ngừng mặc niệm ── làm ơn! Trăm ngàn không cần phát hiện nàng, nàng cũng không muốn gặp tai họòn muốn về nhà nhìn đến tỷ tỷ cùng phụ thân.
Ô…… Nàng như thế nào lại xui như vậy, chính là lên núi tìm xem có rau dại hay không, như thế nào lại gặp gỡ loại sự tình này? Ô ô…… Nàng không muốn chết!
Cắn cánh môi, Viên Tiểu Nhi sợ hãi thẳng phát run, lỗ tai bịt quá chặt chẽ, sợ hãi lại khẩn trương lui vào trong bụi cỏ.
Không biết qua bao lâu, nàng cảm thấy bốn phía giống như bình tĩnh trở lại, mới chậm rãi buông hai tay đang bịt lỗ tai.
Bốn phía im ắng, không có thanh âm…… Đã xong sao?
Khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, Viên Tiểu Nhi chậm rãi đứng dậy, hai chân không ngừng run, thiếu chút nữa chân mềm đến đứng dậy không được. Nàng gắt gao ôm cái rổ trúc trong lòng chậm rãi thò đầu ra……
“A…… Ô!” Nàng vươn tay bịt miệng, ngừng thét lên tiếng choi tai, mở to mắt ra, nhìn thi thể phía trước.
Mùi máu tươi vươn vào chóp mũi làm cho nàng thật muốn nôn, nước mắt nhẹ nhàng thi nhau rơi xuống.
Thở sâu, nàng chậm rãi đi đến hướng thi thể. Không trả lời, hẳn là đã chết đi?
Đứng ở trước thi thể nàng mới nghĩ như vậy, một cái tay máu chảy đầm đìa phút chốc bắt lấy chân của nàng.
“Oa ──” Nàng rốt cuộc nhịn không được lên tiếng kêu to “Tránh ra ── không nên đụng ta a ──”
Nàng khóc hô dùng sức đá chân, muốn bỏ ra cái tay kia.
“Tiểu, tiểu cô nương……” Thanh âm đứt quãng mỏng manh phát ra “Ngươi, ngươi đừng sợ…… Ta
Nghe được có thanh âm, Viên Tiểu Nhi phút chốc chớ có lên tiếng, trừng mắt kia cổ thi thể.
“Ngươi, ngươi còn sống?” Nàng nhẹ nhàng thở ra. May mắn không phải là thi biến (*).
“Tiểu, tiểu cô nương……” Thanh âm suy yếu cho nàng đáp án, nam nhân chậm rãi nâng lên mặt đầy máu, ánh mắt vẩn đục nhìn nàng.
“Đại, đại thúc, ngươi có khỏe không?” Nuốt nuốt nước miếng, Viên Tiểu Nhi ngồi xổm xuống thân, nhìn đến trên người đại thúc có vết thương thật to đến nho nhỏ, kia không ngừng chảy ra máu, có điều là biểu tình cầu xin, và làm cho trong lòng nàng có dự cảm không hề tốt.
Quả nhiên……
“Tiểu cô nương…… Có thể hay không phiền toái ngươi…… Một chuyện……” Nam nhân khó khăn thở dốc, đưa ra yêu cầu.
“Không thể!” Viên Tiểu Nhi không chút nghĩ ngợi liền nhanh chóng cự tuyệt, nghĩ thôi cũng biết người bị đuổi giết nhất định là có đại phiền toái, nàng mới không nghĩ đem người phiền toái mang về nhà.
Tỷ tỷ cùng nàng nói qua, yêu cầu của người trước khi chết, chết cũng không thể đáp ứng, bởi vì kia tuyệt đối là phiền toái.
“Ta phải đi, đại thúc chính ngươi bảo trọng.” Viên Tiểu Nhi không muốn nghe bất cứ loại yêu cầu nào, nhanh chóng xoay người, nam nhân lại mở miệng.
“Tàng, tàng bảo đồ……”
Phía sau truyền đến lời nói suy yếu vô lực, Viên Tiểu Nhi sửng sốt lên, tâm cũng thật to nhảy lên
Tàng bảo đồ?! Kia…… Đó không phải là bạc sao?
Nghe được có bạc, nàng liền chần chờ. Từ nhỏ bị tỷ tỷ giáo dưỡng, nàng biết bạc rất trọng yếu, phi thường phi thường trọng yếu, trọng yếu đến nàng vừa nghe đến hai chữ “Bạc” ánh mắt sẽ tỏa sáng.
“Cầu, cầu ngươi……” Nam nhân khó khăn đem ngọc bội trên cổ nhổ xuống, cường thế nhét vào trong tay Viên Tiểu Nhi.
“Ngọc bội…… Giao…… Minh trang……” Chưa kịp nói hoàn chỉnh, nam nhân ngạnh khẩu khí, nhắm mắt lại, không còn có hô hấp.
“Này! Này! Đại thúc……” Viên Tiểu Nhi ngây ngẩn cả người, nhìn đến đại thúc không còn khí, lại nhìn ngọc bội trên tay.
Ngọc bội nho nhỏ, không thế nào thu hút, nhan sắc thực đạm, vừa thấy sẽ không cảm thấy là cái loại bảo vật khiến người ngạc nhiên nào cả.
Không phải nói tàng bảo đồ sao? Đại thúc đưa nàng một cái ngọc bội một chút cũng không đáng giá là làm sao?
Không đúng! Viên Tiểu Nhi trừng lớn mắt “Xong rồi!”
Nàng cầm ngọc bội, cầm đồ của người chết, còn nghe được cái di ngôn không minh bạch kia…
Mặc kệ “Minh trang” là cái gì đi chăng nữa, dù sao nhất định là chuyện phiền toái, nếu bị tỷ tỷ biết, nàng nhất định sẽ bị chết thực thảm!
Làm sao bây giờ? Nàng muốn đem ngọc bội vứt bỏ, làm như chuyện gì cũng chưa phát sinh sao?
Nhưng là tàng bảo đồ…… Bạ
Tuy rằng không biết ngọc bội này có quan hệ gì đó, nhưng nếu như trong lời nói kia là cùng bạc có quan hệ, vậy vứt bỏ không phải thực đáng tiếc sao?
Viên Tiểu Nhi cắn môi, khi đan do dự, lại nghe thấy phía trướctruyền đến tiếng người.
Nàng cả kinh, sợ lại là đám sát hại đại thúc trở về, nếu như bị bọn họ nhìn đến, vậy thì mạng nhỏ của nàng nhất định khó giữ được!
Khẩn trương làm cho nàng không rảnh tự hỏi, theo bản năng đem ngọc bội bỏ vào trong lòng, ôm rổ trúc chạy nhanh mà đi.
Chỉ chốc lát sau, một gã hắc y thăm dò đi vào trước thi thể, cung kính đối một gã thân nam tử y phục đen nói: “Thiếu chủ, tìm được Lưu tổng quản!”
Nam tử nhìn thi thể, tuấn mi nheo lại.
“Thiếu chủ, thi thể bên cạnh có này.” Thám tử đưa tay dâng lên khăn tay trắng đưa cho hắn.
Nam tử tiếp nhận khăn tay, nhìn đến góc khăn tay có thêu đóa hoa nhài, ngón cái khẽ vuốt quá đóa hoa nhài kia, trầm ngâm một cái.
Thuộc hạ bên cạnh không dám quấy rầy, đứng im lặng.
Một hồi lâu, nam tử mới mở miệng “Đem Lưu tổng quản mang về trang an táng thật tốt.”
Về phần này khăn tay……
Hắn quay đầu nhìn thành trấn ở dưới núi, ngón tay tiếp tục vỗ về hoa nhài thêu trên đó, một cổ hương hoa nhài thản nhiên từ khăn lan tỏa ra
“Phái người đến thành trấn phía dưới điều tra xem, có người nào đã từng lên ngọn núi này.” Hắn nghĩ ngọc bội hẳn là không bị cướp đi, mà là Lưu tổng quản đã giao cho người khác.
Nếu hắn không đoán sai, là chủ nhân của chiếc khăn tay này.
Con ngươi đen thâm trầm híp lại, nam nhân khẽ cười.
Xa xa, Viên Tiểu Nhi đang vội vàng chạy đi, bất giác rùng mình một cái, dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn về phía sau một cái. Không biết vì sao, trong lòng nàng mơ hồ dâng lên một loại dự cảm không tốt….
Mấy ngày nay Hoan Hỉ thành đột nhiên trở nên thực náo nhiệt, không giải thích được có rất nhiều võ lâm nhân sĩ, càng không ngừng dũng mãnh đi vào trong thành.
Người tới đều có đủ hạng người, tràn đầy hai gian khách sạn trong thành, thậm chí còn có người cùng các hộ gia đình trong thành tá túc.
Loại tình hướng khác thường này làm cho cư dân trong thành hoảng sợ, nhưng mà vừa sợ hãi lại tò mò, nơi nơi khe khẽ xì xào bàn tán, đàm luận với nhau.
Kỳ quái, rốt cuộc là ra chuyện gì? Như thế nào đột nhiên có nhiều nhân sĩ võ lâm chạy vào thành?
Viên Tiểu Nhi ngoan ngoãn ngồi ở quầy trước quầy sách nhà mình, nháy mắt to, chậm rãi cắn bánh bao trên tay, một đôi mắt to linh hoạt nhanh như chớp nhìn vài tên lưng hùm vai gấu, xem ra lại thêm một bọn đại hán không dễ chọc đi vào trong thành.
Đếm, đây là khuôn mặt thứ năm mươi ba mà sáng nay đếm được, xem ra không cần vài ngày, người trong thành hẳn là sẽ chật ních đi?
Viên Tiểu Nhi một bên cắn bánh bao, vừa nghĩ, đôi mắt to chớp chớp, nhìn qua nhìn lại nhóm nhân sĩ giang hồ, nàng thật sự tò mò đầy mình, rất muốn xông lên phía trước hỏi: “Rốt cuộc các ngươi đến trong thành là làm gì? Là có chuyện gì đã xảy ra ở trong thành sao?”
Nhưng mà nàng không dám.
Hơn nữa nàng cũng không cho rằng bọn họ sẽ ngoan ngoãn giảng cho nàng nghe, nếu nói không khéo, rất có khả năng nàng sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Nói giỡn! Những người đó thoạt nhìn đều là hung thần ác sát, vừa thấy đã biết không dễ chọc; Hơn nữa gần nhất mấy ngày nay không khí trong thành căng thẳng đến không thở được, những người giang hồ động này động một chút đều dùng ánh mắt chém giết.
Nếu một lời không hợp, tránh không khỏi một trận ẩu đả, việc gặp máu là khó tránh khỏi, may mắn là việc đại loạn này chưa có dẫn đến tai nạn chết người, bằng không liền thật sự khủng bố.
Cho nên Viên Tiểu Nhi cho dù tò mò như thế nào đi nữa, cũng không dám hỏi, hơn nữa gần đây tỷ tỷ cũng bề bộn nhiều việc, việc làm của tỷ tỷ đương nhiên là đề tài bát quái của tuần này rồi. (Giống như báo chí thời nay)
Không hiểu nhiều người giang hồ đến đây như vậy, nhất định là c tin tức cực lớn, gần đây tỷ tỷ chính là tra chuyện này, phải có tin tức; thư tứ mới có thể xuất ra, người trong thành mới có thể đến mua, đến lúc đó các nàng mới có ngân lượng trắng bóng.
Mấy ngày nay, người trong thành không ngừng tới hỏi các nàng có phải hay không tra được tin tức gì từ các nhân sĩ giang hồ, sẽ chờ mua thư tứ bát quái của các.
Ai! Yêu thích bát quái thật sự là thiên tính của người nha! Nghĩ đến này, Viên Tiểu Nhi không khỏi lắc đầu. (Bát quái: là báo lá cải, là đề tài được mọi người đưa ra để 8, còn được gọi là nhiều chuyện)
“Tiểu Nhi, ngươi đang lẩm bẩm cái gì?”
Hoa Hỉ Nhi phẩy phẩy quạt hoa đào, quần áo đỏ tươi xiêm y lụa mỏng, mặt mày như họa, bộ dáng xinh đẹp, rước lấy rất nhiều ánh mắt của mọi người, nhưng nàng sớm có thói quen, chân rất nhanh đi tới quầy, liếc mắt nhìn Viên Tiểu Nhi ở quầy sau lầm bầm lầu bầu.
“Không có a!” Cắn miếng bánh bao cuối cùng, Viên Tiểu Nhi vỗ vỗ tay, tay vụng trộm chỉ vào cửa thành “Hỉ Nhi tỷ tỷ, ngươi xem, đây là người thứ sáu ngươi ba của buổi sáng này.”
Lại một đám người giang hồ vào thành!
Hoa Hỉ Nhi liếc nhìn lũ người giang hồ một cái, lại nhìn đến thư tứ một vòng “Viên Nhật Sơ đâu? Lại chạy đi lấy tin tức?”
“Đúng a! Không thể được chạy tới nhiều người giang hồ như vậy, đây là lần đầu tiên, mọi người đều tò mò gần chết, tin tức lớn như vậy, tỷ tỷ đương nhiên muốn đi thám thính ra.” Viên Tiểu Nhi mở to mắt, nói xong, vừa nói đến tỷ tỷ nhà mình, mâu nhi đều sáng rực lên.
Trên đời này, người nàng sùng bái nhất chính là tỷ tỷ!
Nhìn đến cặp mắt tỏa sáng kia, Hoa Hỉ Nhi nhìn cũng đã quen, đỉnh quạt hoa đào khẽ gõ nhẹ cái trán bạch ngọc của Viên Tiểu Nhi “Ngươi a! Vừa nói đến Viên Nhật Sơ liền lộ ra vẻ mặt sùng bái, cẩn thận bị nữ nhân kia bán đi.”
“Mới sẽ không! Tỷ tỷ thương ta như vậy, tỷ mới không làm chuyện này!” Viên Tiểu Nhi bĩu môi đẩy cây quạt ra, xoa cái trán ửng đỏ.
“Hừ! Cái này thì không đảm bảo đâu.” Hoa Hỉ Nhi gợi lên cánh môi, mắt đẹp khôn khéo nhìn một vòng, hạ giọng “Tiểu Nhi, ngươi biết vì sao nhiều người giang hồ đột nhiên đến trong thành chứ?”
“Không biết.” Viên Tiểu Nhi lắc đầu, xem vẻ mặt thần bí của Hoa Hỉ Nhi, cùng hề hề biểu tình, cũng đi theo nheo mắt lại, hạ giọng “Hỉ Nhi tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi biết?”
“Đúng vậy.” Phe phẩy quạt hoa đào, Hoa Hỉ Nhi cười đến nên ý.
“Là cái gì? Là cái gì?” Vừa nghe đã có tin tức bát quái, Viên Tiểu Nhi chạy nhanh truy vấn, mâu nhi hưng phấn tỏa sáng, hai má bạch ngọc dường như cũng đỏ lên.
Buôn chuyện là thiên tính của con người! Hơn nữa tin tức này có thể bán, đến lúc đó có ngân lượng trắng bóng, nàng nghĩ đến tâm liền nở hoa.
“Hừ!” Hoa Hỉ Nhi ôm lấy cười, mặt quạt nhẹ nhàng sượt qua hai má của Viên Tiểu Nhi, mặt chậm rãi tới gần nàng “Tiểu Nhi, ngươi muốn biết a……”
“Ừ!” Viên Tiểu Nhi dùng sức gật đầu, mặt phấn nộn, đôi mắt tròn tròn, bộ dáng đáng yêu làm cho Hoa Hỉ Nhi cực kỳ yêu thích, càng muốn đụng nàng.
“Tiểu Nhi, ngươi thật đáng yêu.” Chậc chậc! Khuôn mặt trắng noãn, phấn nộn kia làm cho người ta rất muốn cắn một ngụm……
“Hoa Hỉ Nhi, ngươi cách xa Tiểu Nhi một chút cho ta!” Thanh âm lạnh lùng từ bên ngoài truyền đến.
“Chậc! Ngươi không có việc gì làm sao về sớm đến như vậy? Ta còn không chơi đã đâu!” Hoa Hỉ Nhi tức giận trừng mắt nhìn Viên Nhật Sơ.
Ai! Trình Giảo Kim đến đây,cũng không phải là lần đầu tiên.
“Tỉ!” Vừa thấy đến Viên Nhật Sơ, Viên Tiểu Nhi lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười.
“Tỉ đã về rồi!
“Tiểu Nhi, tỉ không phải cùng muội nói qua, gặp nữ nhân này cách xa ra một chút sao?” Bằng không, không cẩn thận sẽ bị ăn luôn cũng không biết!
“Nhưng là Hỉ Nhi tỷ tỷ nói nàng biết vì sao mấy ngày nay lại có nhiều người giang hồ vào thành nha!” Chớp con mắt to, Viên Tiểu Nhi chạy nhanh giải thích.
“Nga?” Viên Nhật Sơ nhìn về hướng Hoa Hỉ Nhi, ánh mắt có điểm hoài nghi.
“Ánh mắt kia của ngươi là ý gì? Ta giống như là sẽ hù người sao?” Hoa Hỉ Nhi phe phẩy quạt hoa đào, liếc mắt nhìn Viên Nhật Sơ.
“Ngươi đúng là như thế!” Viên Nhật Sơ không chút nghĩ ngợi lập tức trả lời.
“Khụ!” Hoa Hỉ Nhi trừng mắt nhìn Viên Nhật Sơ, cây quạt khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Tiểu Nhi một chút “Tiểu Nhi, so với tỷ tỷ ngươi, vẫn là ngươi đáng yêu hơn! Xem ngươi đáng yêu như vậy, ta liền nói cho ngươi tin tức ta vừa mới nghe được ở tửu lâu.”
“Cái gì? Cái gì?” Viên Tiểu Nhi chạy nhanh truy vấn.
“Ta vừa mới ở Long Đằng tửu lâu không cẩn thận nghe được vài cái người giang hồ nói chuyện, hình như là nói tới đây tìm cái gì bảo tàng……” Hoa Hỉ Nhi phe phẩy cây quạt nhẹ giọng n
“Bảo tàng?” Viên Nhật Sơ nhíu mày.
Viên Tiểu Nhi cũng đi theo sửng sốt, trong óc đột nhiên hiện lên một cái trí nhớ xa xôi.
“Nghe nói bảo tàng ở tòa sơn của thành sau…… Còn có cái gì tàng bảo đồ…… Ngay tại trong thành chúng ta, đám người kia chính là đang tìm tàng bảo đồ……”
Tàng bảo đồ?!
“A!” Viên Tiểu Nhi kinh hô, “Khối ngọc kia……”
Lời còn chưa dứt, Viên Nhật Sơ nhanh tay bịt miệng nàng.
“Làm sao vậy?” ánh mắt Hoa Hỉ Nhi trở nên sâu sắc nhận thấy hai người có điểm không thích hợp.
Viên Nhật Sơ không nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trầm xuống, vẻ mặt ngưng trọng; Mà Viên Tiểu Nhi đã trắng cả mặt, mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra.
Nàng nghĩ tới! Cái đại thúc chết thảm kia, còn có khối ngọc bội trước khi hắn chết, lúc này đang ở trong lòng nàng……
“Tỉ, người nói nên làm cái gì bây giờ?”
Viên Tiểu Nhi hé ra khuôn mặt khốn khổ, khẩn trương nhìn Viên Nhật Sơ, tay nhỏ bé nắm chặt một khối ngọc bội không tầm thường chút nào.
Nhìn ngọc bội, mặt của nàng càng khổ.
Nàng sớm đã quên chuyện này!
Một năm trước, nàng gặp được một cái đại thúc bị người đuổi giết, đại thúc trước khi chết cho nàng khối ngọc bội này, nói ra một ít lời nói không rõ ràng cho lắm, nàng căn bản nghe không hiểu.
Sau lại, có mấy cái người đến hỏi người trong thành ngày đó có phải hay không có người đã lên núi, may mắn thay người trong thành tuy rằng thích buôn chuyện, bất quá cũng như người một nhà, huống chi, Hoan Hỉ thành cái gì không có, ác thế lực là có nhiều nhất.
Vừa vặn tỷ tỷ nàng Viên Nhật Sơ chính là ác thế lực thứ nhất, cho nên, cho dù có người biết người lên núi ngày đó chính là nàng cũng không ai dám nói ra, bởi vậy làm cho nàng tránh được một kiếp.
Chính vì chuyện này, nàng bị tỷ tỷ chửi bới một chút, chỉ tại nàng nghe được có tàng bảo đồ, lập tức liền như bị ma quỷ ám, tự nhiên lại đem phiền toái mang về
May mắn lúc ấy bình yên tránh được một kiếp, nàng cũng nhẹ nhàng thở ra, hơn nữa thời gian lâu dần, nàng sớm đem chuyện này quên sạch.
Không nghĩ tới, gần đây nhiều người giang hồ vào thành, lại là vì tàng bảo đồ, làm cho nàng nhớ tới chuyện một năm trước, còn có khối ngọc bội này……
Nhìn ngọc bội trong tay, Viên Tiểu Nhi mím cái miệng nhỏ nhắn, đáng thương hề hề nhìn Viên Nhật Sơ.
Viên Nhật Sơ không nói chuyện, chính là mím môi nhìn khối ngọc bội kia.
“Chậc chậc, không phải ngươi nói cho ta biết khối ngọc bội này chính là cái tàng bảo đồ kia chứ?” Hoa Hỉ Nhi một bên không cho là đúng nhìn ngọc bội.
“Ta cũng không tin tưởng nha! Khối ngọc bội này thoạt nhìn tuyệt đối không chút thu hút, hơn nữa căn bản không có đồ nha! Nhưng là cái đại thúc kia chính là nhét khối ngọc bội này cho ta.” Viên Tiểu Nhi cũng hiểu được rất kỳ quái, nàng thậm chí hoài nghi đại thúc kia có phải hay không lừa nàng.
“Bất quá mặc kệ là thật là giả, võ lâm nhân sĩ vì tàng bảo đồ cùng bảo tàng mà đến, nếu cho bọn họ biết tàng bảo đồ ở trên người Tiểu Nhi……” Hoa Hỉ Nhi dừng lại không nói.
“Hắn, bọn họ sẽ giết ta sao?” Viên Tiểu Nhi kinh hoảng
“Không chỉ muốn đi! Nói xui một chút sẽ giết chết cả nhà các ngươi.” Hoa Hỉ Nhi nhún nhún vai, nói một cách = nhẹ nhàng bình thản.
“A!” Viên Tiểu Nhi nghe được toàn thân như nhũn ra, quang quác quang quác kêu to (giống gà quá =)) ) “Không cần! Ta không muốn chết! Ta cũng không muốn tỷ tỷ chết, không cần cha chết……”
“Tiểu Nhi, câm miệng!” Viên Nhật Sơ xoa cái trán khẽ quát một tiếng “Hoa Hỉ Nhi, ngươi không cần dọa Tiểu Nhi.”
“Ha ha, ai bảo chơi rất vui!” Hoa Hỉ Nhi hì hì cười. Ai bảo Viên Tiểu Nhi phản ứng trực tiếp như vậy, thật sự là đáng yêu.
“Ô…… Tỷ tỷ, ngươi nói làm sao bây giờ?” Viên Tiểu Nhi cầm lấy ống tay áo Viên Nhật Sơ, mở to ánh mắt hồng hồng, bất lực nhìn nàng.
“Đừng hoảng hốt, để cho ta nghĩ cách.” Viên Nhật Sơ xoa nhẹ đầu muội muội, cúi đầu trầm tư.
“Các ngươi lúc trước làm sao không vứt bỏ ngọc bội này? Vì sao biết rõ là phiền toái vẫn còn muốn lưu trữ?” Hoa Hỉ Nhi khó hiểu hỏi.
Viên gia tỷ muội cùng nhau nhìn nàng một cái, chính ánh nhìn này làm cho nàng tức khắc sáng tỏ, khóe miệng khẽ run, tức giận nhẹ gắt một tiếng “Khư! Cho dù sợ phiền toái, các ngươi vẫn là đối với bảo tàng kia tâm động, phải không?” Đôi tỷ muội này, mặc kệ lớn hay nhỏ, đều yêu tiền giống như nh
“Bởi vì…… Bảo tàng nha! Nguyên núi* cũng chỉ toàn là vàng bạc châu báu nha!” Viên Tiểu Nhi nhỏ giọng nói, tuy rằng sợ hãi, có thể tưởng tượng đến kim quang lòe lòe hoàng kim, đôi mắt vẫn là tỏa sáng.
(*Vàng bạc trồng chất lên nhau)
“Cẩn thận vì tiền mất mạng, các ngươi không thấy bọn nhân sĩ võ lâm bên ngoài sao? Bộ dáng người người cũng đều không tốt chọc, các ngươi làm sao thắng nổi người ta?” Hoa Hỉ Nhi hừ lạnh.
“Đúng là vậy……” Viên Tiểu Nhi cúi đầu, nghĩ đến võ lâm nhân sĩ kia, người lại lớn, quyền đầu* lại thô, một quyền có thể đánh chết nàng.
(Nắm đấm)
Nghĩ vậy, nàng không khỏi sợ run cả người.
“Vậy thì……Phải làm sao bây giờ?” Viên Tiểu Nhi nâng mắt bất lực ngắm hai người, cuối cùng tầm mắt đặt ở trên người Viên Nhật Sơ.
“Nhật Sơ, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?” Hoa Hỉ Nhi cũng nhìn về phía Viên Nhật Sơ.
Viên Nhật Sơ híp lại mắt đẹp, đầu ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, một hồi lâu, cánh môi mới chậm rãi gợi lên một chút ý cười “Đơn giản! Phát hành ra tàng bảo đồ không phải rồi sao?”
“Cái gì?!” Hoa Hỉ Nhi nghe được sửng sốt.
“Nhưng là tỉ, chúng ta không có tàng bảo đồ?” Viên Tiểu Nhi cũng vẻ mặt khó hiểu.
“Ngọc bội của không phải đúng rồi sao?” Viên Nhật Sơ chỉ vào ngọc bội trên tay Viên Tiểu Nhi “Đem ngọc bội phác họa, vẽ ra, rồi bán ra, bọn họ muốn tàng bảo đồ, chúng ta liền cho bọn hắn, mỗi người đều có, xem bọn hắn tự xử như thế nào!”
“Hơn nữa có thể kiếm một khoản tiền lớn!”Viên Tiểu Nhi sáng tỏ vỗ tay, khuôn mặt nhỏ nhắn nở lên nụ cười. “Muốn tàng bảo đồ, phải mua thư tứ từ chúng ta”
“Đúng vậy.” Viên Nhật Sơ gật đầu.
“Ông trời! Ngay cả tiền này các ngươi cũng muốn kiếm” Hoa Hỉ Nhi bất lực không còn lời nào để nói “Vậy thì nếu có người hỏi đến, hình này từ đâu đến, các ngươi làm sao trả lời?”
Viên Tiểu Nhi nháy mắt to, giơ lên một chút vô tội lại hồn nhiên tươi cười. “Bát quái thôi! Luôn truyền đến truyền đi, đồ này cũng là do chúng ta trong lúc đó vô ý biết được, tin hay không thì tùy họ!” Nàng cười đến vô tà, nhưng đôi mắt lại nhanh như chớp chuyển, hiện lên một chút giảo hoạt.
Thư tứ tuy rằng là do tỷ tỷ quản lý, bất quá chưởng quầy là nàng nga! Mà nàng chính là dựa vào này nụ cười hồn nhiên không tỳ vết này, làm cho liên can bị các nàng đà tin tức cũng không có cách trách oán nàng.
Cũng không có người đối với sự tươi cười kia tức giận được!
Nghĩ đến lại sẽ có ngân lượng tiến vào túi, lại có thể giải quyết vấn đề khó giải, Viên Tiểu Nhi cười đến ánh mắt đều nheo lại.
n, nhất định sẽ không có việc gì! Nàng ngây thơ tin tưởng như vậy.
*
Ô…… Không có việc gì mới có quỷ!
“Các ngươi muốn làm gì?” Chân Viên Tiểu Nhi không ngừng lui về sau, mà phía sau cũng hết đường lui, chỉ còn có bức tường.
Nàng đã không thể lui, kinh hoảng lùi về góc tường, sợ hãi nhìn hai gã đại hán đang hướng tới nàng.
“Nói! Tấm tàng bảo đồ này, là từ đâu đến?” Một gã đại hán giơ ra tờ giấy, hung tợn ép hỏi.
“Ta…… Ta nói a, liền, liền do bát quái* mà đến a! Tin hay không tin tùy các ngươi nha!” Viên Tiểu Nhi lắp bắp, cầm lệ sợ hãi
(*buôn chuyện)
Ô…… Nàng sai lầm rồi! Võ lâm nhân sĩ căn bản không giải quyết tốt như vậy!
Ngay từ đầu, thư tứ có ghi tin tức tàng bảo đồ được phát ra quả thật đã kiếm được rất nhiều tiền lời, một đám người vội vả lên núi lấy bảo tàng.
Nhưng vài ngày qua đi, tìm tìm không thấy bảo vật, bọn họ nóng nảy, bắt đầu truy vấn nàng là tàng bảo đồ từ đâu mà đến, cùng với ngọc bội rơi xuống.
Một đám người ở bên ngoài quán tranh chấp, vì ngọc bội, đánh đánh giết giết túi bụi, nàng sợ tới mức đều hoảng.
Cố tình, tỷ tỷ lại tạm thời xa nhà, đem quán giao cho nàng quản lý, gặp chuyện không may do nàng phụ trách, nếu quán bị sụp đổ, nhất định nàng sẽ bị tỷ tỷ lột da! (Này thì ham tiền)
Nhưng là…… Nàng không biết phải xử lý như thế nào!
Võ lâm nhân sĩ đều cậy mạnh, chạm một cái liền đánh tới đánh lui, dọa cho nàng sợ muốn chết!
Mấy ngày nay nàng đều trốn ở nhà, căn bản không dám ra cửa, hôm nay nhà lại thiếu thức ăn, làm nàng đói chết khiếp, mới xuất môn mua chút đồ ăn, không nghĩ tới bị bắt đi!
Ô…… Làm sao có thể xui như vậy!
“Nói láo! Tin tức do các người phát ra, các ngươi sao lại không biết? Ngọc bội đâu? Ở trên người ngươi có phải hay không? Mau giao ra đây!” Đại hán đưa đao hướng gần tới Viên Tiểu Nhi.
“Oa! Đại ca, cẩn thận đao của ngươi! Không cần quơ loạn! Nếu quơ đến ta thì phải làm sao bây giờ?” Viên Tiểu Nhi oa oa kêu to, bị ánh đao trắng muốt làm sợ tới mức chân mềm.
“Tiểu Oa Nhi, nếu không muốn chết, đem ngọc bội giao ra đây, nói cách khác……” Đại hán cười lạnh, đại đao chậm rãi đụng tới nàng.
“Oa! Cái gì ngọc bội? Ta không biết!” Viên Tiểu Nhi phát run rẩy, nhìn chằm chằm cây đao kia.
Hay nói giỡn! Nếu nàng thực sự đem ngọc bội giao ra, mạng nhất định cũng không còn, nàng cũng không phải ngu ngốc, hủy thi diệt tích, nàng sẽ không hiểu sao?
Nhưng…Nếu không giao ra, bọn họ nhất định sẽ thương tổn nàng, ô…… Làm sao bây giờ? Nàng rất sợ!
Thấy nàng cứng rắn cãi lại, đại hán lạnh giọng nở nụ cười “Tiểu Oa Nhi, xem ra ngươi là tự tìm lấy, hừ! Xem bộ dạng ngươi cũng không tệ lắm, hay là muốn đại gia ta cho ngươi sung sướng một chút, ngươi mới bằng lòng nói a
Đại hán cùng đồng lõa liếc mắt nhìn nhau, dâm thanh nở nụ cười.
Viên Tiểu Nhi sợ hãi thân mình phát run, đối với ánh mắt dâm uế của đại hãi cảm thấy kinh hãi, nàng co rút thân mình một cách nhanh chóng “Ngươi…… Các ngươi không cần làm xằng bậy nga!”
“Hắc hắc……” Hai gã đại hán chậm rãi nới đai lưng, không có hảo ý nhìn Viên Tiểu Nhi.
“Ngươi, các ngươi không phải muốn ngọc bội sao? Ta…… Ta cho các ngươi……” Viên Tiểu Nhi thanh âm run rẩy, thân mình chậm rãi ngồi xổm xuống “Không, không cần lại đây……”
“Hừ! Chờ đại gia trước thích, lại lấy ngọc bội sau cũng không muộn a! Ngươi nói, ai muốn lên trước…… A!” Lời còn chưa dứt, một đoàn cát hướng ánh mắt bọn họ.
“Chết đi!” Viên Tiểu Nhi nắm lên hạt cát hướng tới ánh mắt bọn họ dùng sức vẩy tới, thân mình lưu loát hướng tới ánh sáng giữa hai người đại hán, nhanh chóng chạy đi.
“Chết tiệt đồ đàn bà thối!” Hai gã đại hán rống giận, bước nhanh đuổi theo.
“A!” Dù sao cũng không phải người luyện võ, Viên Tiểu Nhi lập tức bị đuổi theo, nàng thét chói tai, khi sắp bị họ nắm lại, đột nhiên đụng vào Âm bức tường.
“Oa!” Đột nhiên bị va chạm làm cho thân mình nàng không xong mà văng ra một chút, mà đại hán phía sau cũng vừa mới đuổi tới.
“Đàn bà thối, xem ngươi có thể chạy đi đâu!”
“Cứu ta!” Viên Tiểu Nhi theo bản năng hướng tới người trước mặt, sốt ruột cầu cứu. “Cầu cầu ngươi, cứu cứu ta……”
“Xú tiểu tử, khuyên ngươi đừng nhiều quản chuyện…… Ách!” Lời còn chưa dứt, hai gã đại hán rốt cuộc chưa nói xong “Ba!” một tiếng thân thể ngã xuống đất.
Viên Tiểu Nhi nhìn sửng sốt. Phát sinh chuyện gì?
Nàng xem mấy đại hán ngã ở đất, còn chưa sờ tới họ, nàng bị nam nhân bị nàng giữ lại mở miệng nói “Ngọc bội ở ngươi trên người sao?”
Cái gì?! Viên Tiểu Nhi cả kinh. Không thể nào? Người này cũng muốn ngọc bội?
Nghĩ tới đây, theo bản năng nàng muốn chạy trốn, nhưng trên gáy lại truyền tới một chút đau đớn, thân mình nàng mềm nhũn, ngã vào trong lòng nam nhân, trước khi hôn mê, chỉ thấy được một đôi mắt đen thâm trầm bình tĩnh ──
Đáng chết! Nàng cầu cứu nhầm người