When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ô thỏ Daphne đang ngắm nghía bộ móng sơn tím lóng lánh của mình thì cậu lửng Benny phóng đến vù vù trên chiếc xe đạp leo núi màu đỏ và đá văng vào chân cô.
"Ôi trời, cậu đúng là một con lửng phiền phức!” cô kêu lên. “Phải có ai đó xì hơi cái lốp xe của cậu ra mới được.”
Daphne Ngã Nhào
Cái ngày Kevin Tucker suýt thì giết chết cô, Molly Somerville đã thề sẽ không bao giờ yêu đơn phương anh ta nữa.
Cô đang cố tránh những chỗ có băng trên bãi đỗ xe của trụ sở đội Ngôi sao Chicago thì Kevin không biết từ đâu tới, phi ầm ầm trên chiếc Ferrari 355 Spider đỏ với động cơ tên lửa mới cóng giá 140,000 đô la. Chiếc xe gầm thấp lượn qua góc phố, lốp xe rít lên và động cơ gầm vang, bắn ra đầy tuyết bẩn. Khi đuôi xe bay về phía Molly, cô liền nhảy bổ ra đằng sau, va mạnh vào cái hãm xung của chiếc Lexus vốn thuộc về ông anh rể, mất đà và ngã trong cảm giác kiệt quệ dữ dội.
Kevin Tucker thậm chí không hề giảm tốc.
Nhìn chằm chằm vào những chiếc đèn hậu đang nhạt dần, Molly nghiến chặt răng, rồi gượng đứng lên. Tuyết bẩn và rác rưởi dính đầy một bên ống quần cô – chiếc Comme des Garcons đắt tiền đến nhức nhối, cái túi Prada của cô trở thành một mớ hỗn độn, và đôi bốt Ý thì xước cả một mảng. “Ôi trời, anh đúng là một thủ quân phiền phức,” cô lẩm bẩm. “Phải có ai đó thiến anh đi mới đúng”.
Anh ta thậm chí còn không nhìn thấy cô, chưa nói gì đến chuyện ý thức được việc mình gần như đã giết cô! Tất nhiên, điều này chẳng có gì mới mẻ cả. Kevin đã dành trọn sự nghiệp của mình với đội Ngôi sao Chicago mà không hề để ý gì tới cô.
Daphne phủi bụi trên chiếc đuôi bông trắng mượt mà của mình, lau chỗ đất cát ở đôi giày xanh dương lóng lánh, và quyết định phải mua ngay cho mình một đôi Rollerblade [1] nhanh nhất hành tinh. Như vậy cô có thể nhanh chóng đuổi kịp Benny và cái xe đạp leo núi của cậu ta…
Molly dành chút thời gian cân nhắc xem có nên đuổi theo Kevin bằng chiếc Volkswagen Beetle cũ màu lục nhạt cô đã mua sau khi bán đi chiếc Mercedes hay không, nhưng thậm chí những tưởng tượng phong phú nhất của cô cũng không thể nào dựng được một cái kết thỏa mãn cho cảnh tượng đó. Vừa đi về hướng cửa chính của trụ sở đội Ngôi sao Chicago, cô vừa lắc đầu, tự cảm thấy ghê tởm. Người đàn ông đó quá liều lĩnh và nông cạn, thứ duy nhất mà anh ta quan tâm là bóng bầu dục. Thế là đủ rồi. Cô phải chấm dứt tình yêu đơn phương này.
Thật ra nó cũng không hẳn là tình yêu. Thay vào đó, có thể nói rằng, cô đã mê đắm một cách đáng thương cái con người ngu ngốc đó; điều này hẳn có thể tha thứ được nếu như cô mười sáu tuổi, nhưng đối với một người phụ nữ hai mươi bảy tuổi có chỉ số IQ gần như thiên tài thì nó quả là lố bịch.
Một vài loại thiên tài nào đó.
Một luồng không khí ấm nóng phả vào người cô khi cô bước vào hành lang, đi qua hàng cửa kính được trang trí bằng biểu tượng của đội bóng, gồm ba ngôi sao đan vào nhau trong một hình ô-van màu xanh da trời. Khác với hồi học phổ thông, giờ đây cô không còn dành nhiều thời gian tại trụ sở đội Ngôi sao Chicago nữa. Thậm chí ngay cả hồi đó, cô cũng cảm thấy mình như một người xa lạ. Là một người lãng mạn thâm căn cố đế, cô thích đọc một cuốn tiểu thuyết thú vị hoặc đắm mình trong bảo tàng hơn là xem bất cứ môn thể thao nào. Tất nhiên cô là một người hâm mộ trung thành của đội Ngôi sao, nhưng sự trung thành đó là kết quả của nguồn gốc xuất thân hơn là thiên hướng tự nhiên. Mồ hôi, máu me và cú va chạm thô bạo giữa những miếng đệm vai, cũng như… Kevin Tucker, tất cả đều xa lạ với bản chất của cô.
"Dì Molly!"
"Chúng cháu đợi dì mãi!"
"Dì không đoán được chuyện gì đã xảy ra đâu!"
Cô mỉm cười với hai đứa cháu gái mười một tuổi đang chạy như bay vào hành lang, đằng sau chúng là suối tóc vàng bay phất phơ.
Tess và Julie trông như những bản sao thu nhỏ của Phoebe, mẹ chúng, đồng thời là chị gái của Molly. Hai đứa trẻ là một cặp sinh đôi cùng trứng, nhưng Tess thì mặc quần bò và áo ngắn tay rộng thùng thình của đội Ngôi sao, trong khi Julie diện quần ngố đen với áo len hồng. Cả hai đều có vóc dáng thể thao, nhưng Julie chỉ thích ballet còn Tess thì chơi giỏi những môn thể thao đồng đội. Bản tính vui vẻ và lạc quan của cặp sinh đôi nhà Calebow khiến chúng rất hòa đồng với các bạn cùng lớp, nhưng lại là nỗi vất vả đối với cha mẹ chúng, bởi cả hai chưa từng từ chối bất kỳ thách thức nào.
Cặp sinh đôi chợt phanh kít lại. Chúng quên hết những gì đang định nói khi nhìn chằm chằm vào mái tóc của cô.
"Ôi Chúa ơi, nó màu đỏ!"
"Đỏ thực sự!"
"Tuyệt quá đi mất! Sao dì không kể cho chúng cháu?"
"Đó là một ý định bốc đồng mà," Molly đáp.
"Cháu cũng sẽ nhuộm tóc mình giống thế này!" Julie tuyên bố.
"Ý tưởng đó không hay đâu," Molly đáp nhanh. “Thế các cháu định kể gì cho dì đấy?”
"Bố đang giận dữ lắm,” Tess thông báo, đôi mắt mở lớn.
Mắt của Julie thậm chí còn mở lớn hơn. “Bố với chú Ron lại đang cãi nhau với chú Kevin.”
Tai của Molly lập tức vểnh lên, cho dù cô đã mãi mãi quay lưng lại với tình yêu đơn phương. “Anh ta đã làm gì? Ngoại trừ việc anh ta gần như đã chẹt chết dì vậy.”
"Chú ấy đã làm thế á?"
"Đừng để ý đến chuyện đó. Kể cho dì đi nào."
Julie hít một ngụm không khí. “Chú ấy đã đi nhảy dù ở Denver trước hôm diễn ra trận với đội Broncos.”
"Ôi trời…” Trái tim Molly chùng xuống.
"Bố vừa mới biết, và bố đã phạt chú ấy mười nghìn đô la!”
"Wow." Theo như những gì Molly biết, đây là lần đầu tiên Kevin phải nộp phạt.
Tính liều lĩnh không hề nằm trong bản chất của chàng cầu tiền vệ này bắt đầu xuất hiện từ trước khi trại hè huấn luyện vào tháng Bảy diễn ra, khi một cuộc đua xe mô tô đường trường khiến cho anh ta bị bong gân cổ tay. Thường thì anh ta không bao giờ làm bất kỳ điều gì có thể gây tổn hại đến thành tích của mình trên sân cỏ, thế nên khi đó mọi người đều rất thông cảm, đặc biệt là Dan, người vốn coi Kevin là một vận động viên chuyên nghiệp tuyệt vời.
Tuy nhiên, thái độ của Dan bắt đầu thay đổi, sau khi anh nghe nói rằng Kevin đã đi nhảy dù ở Thung lũng Monument trong suốt mùa giải. Không lâu sau đó, cậu chàng thủ quân này lại mua một chiếc Ferrari Spider công suất lớn, chính là chiếc đã đốn ngã Molly ở bãi đỗ xe. Rồi đến tháng trước, tờ Sun-Times lại đưa tin Kevin đã rời Chicago khi kết thúc cuộc họp sau trận đấu hôm thứ Hai, bay tới Idaho và dành nguyên một ngày cho môn trượt băng có sử dụng trực thăng ở sau một lòng chảo hẻo lánh tại Thung lũng Sun. Do Kevin chưa hề bị thương tích gì nên Dan chỉ đưa ra vài lời cảnh cáo. Nhưng việc xảy ra gần đây với cái trò nhảy dù đó hẳn đã khiến ông anh rể của cô thực sự tức giận.
"Bố suốt ngày quát thét, nhưng cháu chưa bao giờ thấy bố quát lên với chú Kevin cho đến tận hôm nay,” Tess báo cáo. “Và chú Kevin cũng hét lên với bố nữa. Chú ấy bảo chú ấy biết mình đang làm gì, và chú ấy không hề bị thương, và Bố đừng nên xen vào việc riêng của chú ấy nữa.”
Molly rụt cổ. "Dì cá là bố cháu không thích như thế đâu."
"Sau đó bố cháu đã thực sự hét lên,” Julie nói. “Chú Ron cố làm cho họ bình tĩnh lại, nhưng rồi Huấn luyện viên lại đi vào, và ông ấy cũng bắt đầu quát thét.”
Molly biết chị gái Phoebe của cô luôn ác cảm với mấy trò quát thét. "Thế mẹ cháu đã làm gì?”
"Mẹ về văn phòng và bật nhạc của Alanis Morissette lên nghe ạ."
Có vẻ là một việc hợp lý.
Cuộc nói chuyện bị gián đoạn bởi tiếng giày thể thao uỳnh uỵch khi Andrew, đứa cháu trai năm tuổi của cô, chạy như bay tới, hệt như chiếc Ferrari của Kevin. “Dì Molly! Đoán xem?” Cậu bé lao như tên bắn vào đầu gối cô. “Mọi người đều la hét, làm cho tai cháu đau quá.”
Do Andrew không chỉ thừa hưởng vẻ ngoài đẹp trai của ông bố mà còn cả chất giọng oang oang của Dan Calebow, thế nên Molly thực sự nghi ngờ những gì cậu bé nói. Dù vậy, cô vẫn xoa đầu cậu bé. “Dì rất tiếc về điều đó”.
Cậu bé ngẩng lên nhìn cô với con mắt buồn khổ. "Và chú Kevin quá điên lên với Bố và chú Ron và cả Huấn luyện viên tới mức chú ấy đã văng tục."
"Anh ta lẽ ra không nên làm vậy chứ."
"Hai lần liền!"
"Ôi trời." Molly cố nhịn cười. Đám trẻ nhà Calebow đã dành quá nhiều thời gian trong trụ sở của một đội bóng thuộc Liên đoàn Bóng bầu dục Quốc gia, thế nên điều không thể tránh khỏi là chúng đã nghe quá nhiều lời lẽ tục tĩu hơn là chúng có thể chia sẻ; tuy nhiên những nguyên tắc trong gia đình vẫn rất rõ ràng. Ngôn từ không phù hợp trong nhà Calebow luôn đồng nghĩa với những mức phạt rất nặng, cho dù vẫn không nặng bằng án phạt mười nghìn đô la của Kevin.
Cô không thể hiểu nổi. Một trong những điều cô ghét nhất về việc cô phải lòng – đã từng phải lòng - Kevin là cái sự thực rằng cô đã phải lòng Kevin, người đàn ông nông cạn nhất thế giới. Bóng bầu dục là tất cả những gì quan trọng đối với anh ta. Bóng bầu dục và một hàng dài không bao giờ hết những cô nàng người mẫu quốc tế với gương mặt trống rỗng, vô hồn. Anh ta đã tìm thấy họ ở đâu chứ? KhongTinhCach.com chăng?
"Chào dì Molly."
Không giống như các anh chị em của mình, cô bé Hannah tám tuổi bước về phía Molly chứ không chạy. Mặc dù Molly yêu cả bốn đứa trẻ như nhau, nhưng trái tim cô luôn giữ một vị trí đặc biệt cho đứa cháu dễ bị tổn thương này. Cô bé không có nhiều năng lực thể thao hay sự tự tin vô biên như các anh chị em khác của mình. Thay vào đó, cô bé rất lãng mạn, hay mơ mộng, nhạy cảm quá mức, là một con mọt sách chính hiệu với khả năng vẽ kỳ tài, hệt như dì cô bé.
"Cháu thích tóc của dì."
"Cảm ơn cháu."
Đôi mắt xám sâu sắc của cô bé nhận ra những gì các chị mình đã bỏ lỡ, đó là vết bụi bẩn trên quần Molly.
"Có chuyện gì thế ạ?"
"Dì trượt chân ở trong bãi đỗ xe thôi. Không có gì nghiêm trọng đâu."
Hannah cắn môi dưới. “Mọi người đã kể với cô chuyện chú Kevin và Bố cãi nhau chưa?"
Trông cô bé có vẻ bối rối, và Molly biết rõ tại sao. Kevin thường xuyên đến nhà Calebow, và cũng như người dì ngốc nghếch của mình, cô bé tám tuổi này cũng phải lòng anh ta. Nhưng tình cảm của cô bé hoàn toàn trong sáng, chứ không như Molly.
Vì Andrew vẫn quấn quanh chân Molly, cô liền đưa tay ra phía Hannah, cô bé đến ôm cô. “Người ta luôn phải chịu hậu quả từ những gì họ đã gây ra, cháu yêu ạ, và Kevin không phải ngoại lệ. "
"Dì nghĩ chú ấy sẽ làm gì?" Hannah thì thầm.
Molly khá chắc rằng anh ta sẽ tự giải khuây cho mình bằng một cô người mẫu khác có vốn tiếng Anh ở mức tối thiểu nhưng kỹ nghệ tình dục lại ở mức tối đa. “Dì chắc là sau khi hết giận thì anh ta sẽ ổn thôi.”
"Cháu sợ chú ấy sẽ làm điều gì đó ngu ngốc."
Molly khẽ đẩy một món tóc màu nâu sáng của Hannah ra phía sau. "Như là nhảy dù trước hôm diễn ra trận đấu với đội Broncos à?"
"Chắc lúc đó chú ấy đã không suy nghĩ kỹ."
Cô nghi ngờ việc bộ não bé tý của Kevin liệu có khả năng suy nghĩ về bất kỳ vấn đề gì ngoài bóng bầu dục hay không, nhưng cô đã không chia sẻ quan điểm đó với Hannah. “Dì muốn nói chuyện với mẹ cháu một lúc, sau đó dì cháu mình có thể đi.”
"Sau chị Hannah là đến lượt cháu đấy,” Andrew nhắc cô khi cậu bé cuối cùng cũng thả chân cô ra.
"Dì không quên đâu." Đám trẻ lần lượt ngủ đêm tại căn hộ nhỏ xinh của cô ở North Shore. Thông thường, chúng ở với cô vào cuối tuần chứ không phải một buổi tối thứ Ba, nhưng ngày mai các giáo viên sẽ có một buổi đào tạo tại chức, và Molly nghĩ rằng Hannah cần một chút quan tâm hơn nữa.
"Cháu xếp đồ đi nhé. Dì sẽ không đi lâu đâu."
Cô để bọn trẻ lại đằng sau và đi xuống một hành lang treo đầy những bức ảnh ghi lại lịch sử của đội Ngôi sao Chicago. Chân dung của cha cô xuất hiện đầu tiên, và cô nhận thấy chị mình đã làm mới lại cặp sừng dài màu đen mà cô vẽ lên đầu ông ta cách đây đã lâu. Bert Somerville, nhà sáng lập đội Ngôi sao Chicago, đã mất cách đây nhiều năm, nhưng sự tàn nhẫn của ông ta luôn sống mãi trong ký ức của cả hai cô con gái.
Sau đó là bức chân dung trang trọng của Phoebe Somerville Calebow, bà chủ hiện thời của đội Ngôi sao, và tiếp nữa là bức ảnh của Dan Calebow, chồng cô, được chụp từ những ngày anh còn làm huấn luyện viên trưởng của đội bóng, thay vì vị trí chủ tịch hiện nay. Molly nghĩ tới ông anh rể tính khí thất thường của mình và nở một nụ cười trìu mến. Dan và Phoebe đã nuôi nấng cô từ khi cô mới mười lăm tuổi, và kể cả trong những tháng ngày tồi tệ nhất, hai người họ vẫn là những bậc cha mẹ tuyệt vời hơn nhiều so với Bert Somerville ở thời kỳ đỉnh cao.
Ngoài ra còn có một bức ảnh của Ron McDermitt, tổng giám đốc lâu đời của đội Ngôi sao, và ảnh của Chú Ron chụp với bọn trẻ. Phoebe, Dan và Ron đã làm việc vô cùng vất vả để cân bằng giữa cuộc sống gia đình riêng với công việc điều hành một đội bóng của Liên đoàn Bóng bầu dục Quốc gia (NFL) ngốn quá nhiều thời gian. Trải qua nhiều năm tháng, đã có một số cải tổ diễn ra, một trong số đó đã đưa Dan trở lại với đội Ngôi sao sau một thời gian vắng bóng.
Molly đi nhanh vào phòng vệ sinh. Sau khi vắt áo khoác lên bồn rửa, cô nhìn chằm chằm vào mái tóc của mình một cách đầy phê phán. Cho dù mái tóc tỉa không đều đã làm tôn đôi mắt của cô lên, cô vẫn không chịu để yên. Thay vào đó, cô đã nhuộm mái tóc nâu tối của mình thành màu đỏ chói. Cô giờ trong như một hồng y giáo chủ.
Ít nhất màu tóc này đã điểm thêm một chút sinh động bù đắp cho những đặc điểm khác khá bình thường ở cô. Không hẳn là cô đang than thở về ngoại hình của mình. Cô có một cái mũi tạm ổn và một cái miệng tạm ổn. Chúng cân xứng với một vóc dáng tạm ổn, không quá gầy mà cũng không quá béo, nếu không nói là rất khỏe mạnh và hữu dụng, và cô cảm thấy thực sự biết ơn điều đó. Cô liếc nhìn đường cong của vòng ngực và xác nhận một sự thực mà cô đã chấp nhận từ lâu – với tư cách là con gái của một vũ nữ, rõ ràng là cô đã bị đánh tráo.
Dù vậy, cô có đôi mắt rất đẹp, và cô thích tin rằng tia nhìn nghiêng nghiêng nhẹ nhàng khiến cho cô có một vẻ ngoài bí ẩn. Khi còn nhỏ, cô từng tròng một cái áo choàng lên nửa dưới của khuôn mặt, giả vờ đó là một tấm mạng che và rằng cô là một cô nàng gián điệp người Ả Rập xinh đẹp.
Thở dài một tiếng, cô chùi mạnh vào chỗ đất cát bám trên cái quần Comme des Garcons già cỗi, sau đó tiến hành lau cái túi xách Prada yêu dấu đã mòn vẹt. Sau một hồi cố gắng hết sức, cô nhặt cái áo khoác nâu chần mua được trọng dịp hạ giá ở Target và bước về phía văn phòng của chị gái.
Lúc ấy là tuần đầu tiên của tháng Mười hai, thế nên một vài nhân viên đã bắt đầu treo lên những vật trang trí cho Giáng sinh. Cánh cửa vào văn phòng của Phoebe có dán một bức tranh hoạt hình mà Molly đã vẽ, đó là hình ông già Santa mặc đồng phục của đội Ngôi sao. Cô ló đầu vào trong. “Dì Molly đến đây.”
Có tiếng vòng vàng kêu leng keng khi một quả bom tóc vàng dưới hình dạng người chị gái của cô buông bút. “Ơn Chúa. Một giọng nói sáng suốt chính là những gì chị… Ôi Chúa ơi! Em đã làm gì với tóc của mình thế?”
Với mái tóc vàng nhạt, đôi mắt màu hổ phách và một cơ thể chết người, Phoebe nhìn khá giống với Marylin Monroe nếu như cô ta sống đến tuổi bốn mươi, cho dù Molly không thể tưởng tượng được Marylin sẽ trông như thế nào nếu có một vết bẩn do thạch nho ở đằng trước cái choàng lụa, như chị cô hiện giờ. Cho dù Molly có làm gì thì cô cũng không bao giờ có thể trở nên xinh đẹp như chị mình, nhưng cô cũng chẳng lấy đó làm phiền. Rất ít người biết được thân hình mơn mởn và vẻ đẹp quyến rũ đó đã từng gây đau đớn cho Phoebe như thế nào.
"Ôi Molly… không phải nữa chứ.” Cảm xúc thất kinh trong đôi mắt của bà chị khiến Molly ước gì mình đã đội một cái mũ.
"Thoải mái đi, được không chị? Chẳng có chuyện gì sẽ xảy ra nữa đâu.”
"Làm sao mà chị thoải mái được chứ? Mỗi lần em làm gì đó nghiêm trọng với tóc của mình là chúng ta lại có thêm một rắc rối."
"Em đã không còn gây ra những chuyện rắc rối từ lâu rồi.” Molly khịt mũi. “Đây hoàn toàn là làm đẹp thôi.”
"Chị không tin. Em lại đang có ý định làm điều điên khùng gì đó phải không?"
"Không mà!" Nếu cô không thốt lên cái câu đó quá thường xuyên, chắc cô đã có thể tự thuyết phục được chính mình.
"Khi em mới mười tuổi," Phoebe lẩm bẩm. “Là học sinh sáng giá và đạo đức nhất của trường nội trú. Sau đó, chẳng hiểu tại sao em cắt tóc ngang trán và gài một quả bom thối trong phòng ăn.”
"Đó chỉ là thí nghiệm hóa học của một đứa trẻ tài năng thôi."
"Rồi thì em mười ba tuổi. Trầm tính. Chăm chỉ. Không hề có một bước đi sai lầm nào kể từ cái vụ bom thối đó. Cho tới khi em bắt đầu chải bột rau câu nho Jell-O vào tóc của mình. Và đùng một cái! Em nhặt hết tất cả các cúp giải thưởng của Bert hồi đại học, gọi cho công ty dọn rác và bảo họ chở đi.”
"Khi em kể cho chị về vụ đó, chị đã thích mà. Thừa nhận đi."
Nhưng Phoebe vẫn đang ở trên một con lăn, nên cô không thừa nhận gì cả. "Bốn năm trôi qua. Bốn năm với tấm gương đạo đức kiểu mẫu và thành tích học tập cao ngất ngưởng. Chị và anh Dan đã chào đón em vào gia đình chị, em đã thực sự ở trong trái tim anh chị. Em đang là học sinh năm cuối, sắp trở thành đại biểu của đám học sinh. Em có một gia đình yên ấm và em được mọi người thương yêu… Em là phó chủ tịch của Hội đồng Học sinh, thế nên tại sao chị phải lo lắng khi em tự dưng highlight tóc mình bằng màu cam với màu xanh dương chứ?"
"Đấy là màu biểu tượng của trường mà," Molly đáp một cách yếu ớt.
"Chị nhận được điện từ phía cảnh sát, thông báo rằng em gái chị - đứa em gái chăm chỉ, thông minh, là Công dân của Tháng – đã cố ý rung chuông báo cháy trong bữa trưa tiết thứ năm! Molly của chúng ta đã không còn gây ra những trò tinh quái nho nhỏ nữa! Ôi, không… Cô ấy đã thẳng tiến thực hiện một hành vi vi phạm trọng tội cấp độ hai!”
Đó là vụ việc thảm hại nhất mà Molly từng làm. Cô đã phản bội những người yêu thương mình, và thậm chí sau một năm bị tòa án quản thúc cùng với rất nhiều giờ lao động công ích, cô vẫn không thể nào giải thích được lý do cho chuyện đó. Đến khi học năm thứ hai ở trường Northwestern, cô mới hiểu ra được.
Lúc đó là mùa xuân, ngay trước đợt thi cuối kỳ. Molly không thể ngủ được và cũng không tập trung được. Thay vì học bài, cô ngồi đọc một đống tiểu thuyết tình cảm, vẽ vời, hoặc nhìn chằm chằm vào mái tóc của mình trong gương và mong mỏi một cái gì đó giống như ở thời kỳ tiền Raphael[2]. Cho dù đã tiêu hết tiền tiêu vặt của mình vào việc duỗi tóc, cô vẫn không bớt bồn chồn đi tý nào. Sau đó ít lâu, khi bước ra khỏi cửa hàng sách của trường đại học, cô thấy một cái máy tính bỏ túi nhét trong túi xách của mình, mà cô thì vẫn chưa hề trả tiền cho nó.
Lần này cô đã khôn ngoan hơn so với thời phổ thông. Cô vội vã quay lại cửa hàng, trả lại nó và tới thẳng văn phòng tư vấn của trường Northwestern.
Phoebe cắt ngang suy nghĩ của Molly, làm cô bừng tỉnh. "Và lần cuối cùng…"
Molly co rúm lại, dù cô biết rõ Phoebe cuối cùng sẽ đả động tới chuyện này.
"… Lần cuối cùng em làm điều gì đó nghiêm trọng với mái tóc của mình… hai năm trước, cái mái tóc tém khủng khiếp đó…”
"Đấy là mốt chứ không phải cái gì khủng khiếp cả.”
Phoebe nghiến răng. "Lần cuối cùng em làm một việc nghiêm trọng thế này, em đã cho đi mười lăm triệu đô la!”
"À, phải… Cái mái tóc tém đó hoàn toàn chỉ là trùng hợp thôi.”
"Ha!"
Molly giải thích có lẽ đến lần thứ mười lăm triệu lý do tại sao cô đã hành động như vậy. “Tiền của bố khiến cho em cảm thấy bị bóp nghẹt. Em cần phải cắt đứt mối liên hệ cuối cùng với quá khứ để có thể trở về với chính con người mình.”
"Một kẻ nghèo kiết xác!"
Molly mỉm cười. Phoebe không bao giờ thừa nhận, nhưng rõ ràng cô hiểu chính xác tại sao Molly đã từ bỏ quyền thừa kế. “Hãy nhìn vào mặt tốt của vấn đề đi chị. Hầu như chẳng ai biết em đã đem cho đi tiền của mình. Họ chỉ nghĩ rằng em thật kỳ cục khi lái chiếc Beetle đã qua sử dụng và sống ở nơi có kích cỡ bằng một tủ quần áo.”
"Em thích chỗ đó à."
Molly thậm chí không cố phủ nhận điều đó. Cái gác xép của cô là tài sản đáng giá nhất, và cô thích cái thực tế là hàng tháng cô phải kiếm tiền để trả tiền thế chấp cho nó. Chỉ những ai đã lớn lên mà không có lấy một mái nhà thực sự của riêng mình thì mới hiểu được nó có ý nghĩa với cô như thế nào.
Cô quyết định thay đổi chủ đề trước khi Phoebe bắt đầu thuyết giáo cô lần nữa. “Bọn trẻ nói với em là anh Dan vừa nện cho Quý ông Nông cạn một khoản tiền phạt mười nghìn đô la.”
"Chị ước em đừng gọi cậu ta như thế. Kevin không phải là người nông cạn, chỉ là cậu ta…”"
"Có vấn đề về sở thích?"
"Molly à, thành thật mà nói, chị không hiểu sao em lại ghét cậu ta đến vậy. Trong suốt những năm qua em và cậu ta thậm chí còn không nói được với nhau nổi chục từ nữa.”
"Em cố ý đấy. Em luôn muốn tránh xa những người chỉ nói chuyện về Sân bóng.”
"Nếu em biết cậu ta rõ hơn, em sẽ thích cậu ta nhiều như chị thôi."
"Việc anh ta chủ yếu chỉ hẹn hò với phụ nữ có vốn tiếng Anh hạn hẹp không hay ho sao? Nhưng em đoán là như vậy sẽ tránh được những điều ngớ ngẩn làm cản trở tình dục, ví dụ như một cuộc đối thoại chẳng hạn."
Phoebe không thể nhịn được cười.
Mặc dù Molly chia sẻ hầu như mọi chuyện với chị gái, nhưng cô chưa hề đả động tới cảm giác cuồng dại của mình đối với chàng cầu thủ tiền vệ của đội Ngôi sao. Điều đó không chỉ làm cô bẽ mặt, vì Phoebe sẽ giãi bày với Dan, và anh chắc chắn sẽ biến thành một quả tên lửa đạn đạo ngay sau đó. Anh rể cô phòng vệ hơi quá mức đối với mọi mối quan tâm của Molly, và anh không muốn Molly ở gần bất kỳ vận động viên nào, trừ khi hắn ta đang có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, hoặc là hắn ta bị đồng tính.
Vừa lúc đó, đối tượng mà cô đang nghĩ đến xộc ngay vào phòng. Dan Calebow có một dáng người cao lớn, tóc vàng, và rất đẹp trai. Tuổi tác đối xử với anh khá tử tế, vì trong suốt mười hai năm quen biết Dan, Molly thấy những nếp nhăn hằn thêm trên khuôn mặt rắn rỏi đó chỉ càng khiến anh trông cá tính hơn. Sự hiện diện của anh luôn lấp đầy bất kỳ căn phòng nào, phản ánh sự tự tin tuyệt đối của một con người luôn hiểu rõ mình đang bảo vệ cho cái gì.
Khi Phoebe bắt đầu thừa kế đội Ngôi sao, Dan đang là huấn luyện viên trưởng. Thật không may, chị gái cô không có chút kiến thức nào về môn bóng bầu dục, và Dan ngay lập tức đã tuyên chiến với Phoebe. Những cuộc chiến ban đầu giữa hai người họ ác liệt đến nỗi Ron McDermitt một lần phải đình chỉ Dan vì hành động lăng mạ Phoebe, nhưng không lâu sau đó nỗi tức giận của họ đã chuyển biến thành một thứ gì đó hoàn toàn khác.
Molly coi chuyện tình của Dan và Phoebe như một huyền thoại, và từ lâu rồi cô đã quyết định rằng nếu như cô không thể có được một tình yêu như chị gái và anh rể mình thì cô cũng chẳng cần thứ gì khác. Chỉ có một Câu chuyện tình Vĩ đại mới có thể làm Molly hài lòng, mà khả năng chuyện đó xảy ra cũng tương đương với việc Dan sẽ hủy bỏ án phạt của Kevin.
Anh rể cô tự động vòng tay ôm lấy vai Molly. Khi Dan ở bên gia đình mình, lúc nào anh cũng vòng tay che chở ai đó. Molly chợt cảm thấy trái tim mình đau nhói. Trong suốt những năm qua, cô đã hẹn hò với rất nhiều chàng trai đứng đắn, và thậm chí cô đã tự thuyết phục mình yêu một hay hai người trong số đó, nhưng rồi chính khoảnh khắc cô nhận ra rằng họ không thể lấp đầy cái bóng khổng lồ mà anh rể cô đã đổ khuôn, tình yêu trong cô lập tức cạn kiệt. Cô bắt đầu ngờ rằng sẽ chẳng ai làm nổi điều đó.
"Phoebe này, anh biết em thích Kevin, nhưng lần này cậu ta đã đi quá xa." Thứ âm sắc kéo dài vùng Alabama của anh luôn trở nên lớn hơn khi anh cảm thấy lo ngại, và giờ thì anh đang làm đống mật đường chảy nhỏ giọt.
"Lần trước anh cũng nói thế," Phoebe đáp. "Mà anh cũng thích cậu ta còn gì."
"Anh chẳng hiểu nổi nữa! Chơi cho đội Ngôi sao là việc quan trọng nhất trong cuộc đời cậu ta. Sao tự dưng cậu ta lại cố làm rối tinh hết mọi thứ lên không biết? "
Phoebe nở một nụ cười ngọt ngào. “Có lẽ chính anh lại có thể trả lời câu hỏi đó tốt hơn bất kỳ ai trong số chúng ta, vì anh luôn là một kẻ phá đám chuyên nghiệp cho tới khi em xuất hiện đó thôi.”
"Chắc chắn là em nhầm anh với ai đó rồi.”
Phoebe cười vang, và cái quắc mắt của Dan đành phải nhường chỗ cho nụ cười thân mật mà Molly đã chứng kiến hàng ngàn lần, và lần nào cô cũng cảm thấy ghen tị. Nhưng rồi nụ cười của anh nhạt dần. “Nếu anh không hiểu rõ cậu ta đến thế, chắc anh đã cho rằng cậu ta đang bị một con quỷ đi theo ám.”
"Nhiều con quỷ chứ," Molly xen vào. “Tất cả đều có ngực to và âm giọng nước ngoài.”
"Nó gắn liền với việc trở thành một cầu thủ bóng bầu dục, và anh không bao giờ muốn em quên điều đó.”
Cô không muốn nghe thêm chút gì về Kevin, thế nên cô hôn vội vào má Dan. “Hannah đang đợi em. Em sẽ đưa con bé về chiều tối mai.”
"Đừng có cho con bé đọc mấy tờ báo buổi sáng đấy."
"Vâng." Hannah luôn trở nên ủ ê khi mấy tờ báo tỏ ra không tử tế với đội Ngôi sao, và án phạt của Kevin chắc chắn sẽ là tin tức gây nhiều tranh cãi.
Molly vẫy tay chào tạm biệt, tới đón Hannah, hôn các anh chị em của cô bé, rồi lên đường về nhà. Đoạn đường cao tốc Đông-Tây lại đang chịu cảnh tắc đường giờ cao điểm, và Molly biết là sẽ phải mất khoảng hơn một tiếng đồng hồ mới tới được Evanston, một thị trấn lâu đời ở North Shore, là nơi cô đã từng theo học trung học và cũng là nơi cô đang ở hiện giờ.
"Slytherin!" Cô gọi với theo một gã dở hơi vừa chặn đầu xe mình.
"Đúng là một gã Slytherin bẩn thỉu đáng ghét!" Hannah bắt chước.
Molly mỉm cười một mình. Slytherin là những đứa trẻ hư trong câu chuyện về Harry Potter, và Molly đã biến nó thành một câu chửi thề hữu dụng có độ tục tĩu ở mức độ vừa phải. Cô thấy rất vui khi Phoebe, và rồi Dan, cũng bắt đầu sử dụng cái từ đó. Khi Hannah bắt đầu líu lo kể về những gì đã xảy ra trong ngày, Molly thấy mình lại đang nghĩ ngợi về cuộc nói chuyện với Phoebe, và cả về những năm tháng ngay sau khi cô bắt đầu được thừa hưởng khoản thừa kế.
Bản di chúc của Bert để lại đội Ngôi sao Chicago cho Phoebe. Những tài sản mà ông ta còn lại sau một loạt vụ đầu tư tệ hại được chuyển giao cho Molly. Vì lúc ấy Molly đang còn ở tuổi vị thành niên nên Phoebe đã giữ chỗ tiền đó cho tới khi nó nở ra thành một khoản lên tới mười lăm triệu đô la. Cuối cùng, khi đến tuổi hai mươi mốt, cùng với tấm bằng mới toanh về du lịch, Molly được kiểm soát hoàn toàn khoản thừa kế đó, và bắt đầu cuộc sống vương giả trong một căn hộ đắt tiền tại Gold Coast ở Chicago.
Đó là một nơi thật khô khan với hàng xóm toàn là người già, nhưng phải qua một thời gian dài cô mới nhận ra rằng mình đang phạm sai lầm. Thay vào đó, cô nuông chiều bản thân bằng những bộ quần áo thiết kế ưa thích, mua rất nhiều quà cáp cho bạn bè và một chiếc xe hơi đắt tiền cho chính mình. Tuy nhiên, cuối cùng sau một năm, cô đã phải thừa nhận rằng cuộc sống vô công rồi nghề của một kẻ giàu có không dành cho cô. Trước đây cô đã từng làm việc rất chăm chỉ, kể cả ở trường cũng như với những công việc mùa hè mà Dan cứ nhất định bắt cô phải nhận, thế nên cô đồng ý vào làm ở một tờ báo.
Công việc giữ cho cô luôn bận rộn, nhưng nó vẫn không có đủ tính sáng tạo như cô muốn, và cô bắt đầu cảm thấy như thể mình đang chơi đùa với cuộc đời chứ không phải là đang sống nữa. Cuối cùng cô quyết định từ bỏ tất cả để quay về với những quyển tiểu thuyết lãng mạn lâm ly dài tập mà cô vẫn luôn mơ mộng tới mỗi khi viết văn. Cô thấy mình chắp vá chúng với những câu chuyện cô viết cho đám trẻ nhà Calebow, như truyện ngắn về một con thỏ nhỏ, dũng cảm, luôn diện những bộ cánh thời thượng nhất, sống trong một ngôi nhà tranh bên rìa Rừng Nightingale, và không lúc nào tránh khỏi những rắc rối.
Cô bắt đầu đưa những câu chuyện đó lên trang giấy, và minh họa bằng những bức hoạt hình vui nhộn mà trước nay cô vẫn luôn vẽ nhưng chẳng bao giờ coi chúng là nghiêm túc. Cô dùng bút và mực, rồi lấp đầy những bức phác họa bằng màu acrylic sáng, để ngắm nhìn nàng thỏ Daphne và bạn bè cuối cùng đã thực sự tồn tại.
Cô cảm thấy rất hãnh diện khi Birdcage Press, một nhà xuất bản nhỏ ở Chicago, đã mua bản quyền cuốn sách đầu tiên của cô, Daphne Nói Xin Chào, cho dù số tiền ứng trước chỉ vừa đủ để bao phí tem thư. Cuối cùng cô đã tìm thấy hướng đi cho mình. Nhưng sự giàu có khiếp đảm của cô khiến cho công việc đó có vẻ giống một sở thích hơn là nghề nghiệp thực sự, nên cô vẫn tiếp tục cảm thấy không thỏa mãn. Nỗi bồn chồn trong cô cứ lớn dần lên. Cô ghét căn hộ của mình, ghét tủ quần áo của mình, và thậm chí cả tóc mình… một cái đầu tém nho nhỏ tức cười chẳng thể nào giải quyết được vấn đề đó.
Cô cần phải rung một cái chuông báo cháy.
Vì những năm tháng đó của cô đã qua rồi, nên một ngày kia, cô thấy mình ngồi trong văn phòng luật sư, bảo với ông ta rằng cô muốn đem tất cả chỗ tiền của mình cho một quỹ từ thiện giúp trẻ em nghèo. Ông ta đã lặng đi kinh ngạc, nhưng đối với Molly, đó lại là lần đầu tiên cô cảm thấy hoàn toàn hài lòng kể từ khi bước sang tuổi hai mươi mốt. Phoebe đã có cơ hội tự khẳng định mình khi cô thừa kế đội Ngôi sao, nhưng Molly thì chẳng bao giờ có được cơ hội như thế. Giờ thì cô sẽ có. Khi ký chỗ giấy tờ, cô cảm thấy mình tự do và nhẹ tựa lông hồng.
"Cháu yêu nơi này." Hannah thở dài khi Molly mở cánh cửa dẫn vào căn hộ tầng hai bé nhỏ của cô, cách xa chỉ vài phút đi bộ từ khu buôn bán Evanston. Molly thở dài mãn nguyện. Dù mới ra khỏi nhà chưa lâu, nhưng cô luôn yêu thích cái khoảnh khắc mỗi khi bước vào ngôi nhà của chính mình.
Tất cả đám trẻ nhà Calebow đều coi căn hộ của Dì Molly là nơi tuyệt vời nhất thế giới. Tòa nhà này được xây vào năm 1910 cho một đại lý xe hơi của hãng Studebaker, sau đó được dùng làm văn phòng và cuối cùng là một nhà kho trước khi được cải tạo lại vài năm trước. Những cửa sổ công nghiệp trong căn hộ của cô kéo dài từ chân tường cho đến tận trần nhà, phơi bày tất cả hệ thống ống dẫn và bức tường gạch cũ kỹ, nơi có treo một vài bức vẽ và tác phẩm hội họa của cô. Trong tòa nhà này, nó vừa rẻ nhất vừa nhỏ nhất, nhưng cái trần cao mười bốn feet đã gợi nên một cảm giác khá rộng rãi. Mỗi tháng, khi trả khoản tiền thế chấp cho căn nhà, cô đều hôn lên cái phong bì trước khi nhét nó vào hòm thư. Một nghi lễ ngớ ngẩn, nhưng lần nào cô cũng không bỏ qua.
Hầu hết mọi người đều tưởng rằng Molly có tiền góp vốn trong đội Ngôi sao. Chỉ một số rất ít bạn bè thân thiết với cô biết rằng Molly không còn là một nữ thừa kế giàu có nữa. Cô bổ sung vào chỗ thu nhập ít ỏi từ cuốn truyện về Daphne bằng việc viết báo cho Chik, một tạp chí tuổi teen, với tư cách là một nhà báo tự do. Mỗi cuối tháng, cô không còn nhiều tiền để mua những bộ cánh sang trọng yêu thích hay những cuốn sách bìa cứng, nhưng cô chẳng lấy đó làm phiền. Cô mua sắm ở những nơi có thể mặc cả, và sử dụng thư viện.
Cuộc sống trôi qua thật êm ả. Có thể cô sẽ không bao giờ tìm được một Tình Yêu Vĩ Đại như Phoebe, nhưng ít nhất cô cũng có một khả năng sáng tạo tuyệt vời và đời sống tưởng tượng sinh động. Cô không thấy có gì đáng phàn nàn và chắc chắn là cũng không nhận thấy bất kỳ lý do gì để phải e ngại rằng thứ cảm giác bồn chồn khi xưa có thể đang dần dựng nên một ngòi nổ không thể đoán trước được. Kiểu tóc mới của cô chỉ là một tuyên ngôn thời trang không hơn không kém.
Hannah cởi bỏ áo khoác và cúi xuống hỏi thăm Roo, con chó xù lông xám của Molly, khi nó chạy vụt ra cửa đón họ. Cả Roo và Kanga, con chó xù nhà Calebow, đều là con của Pooh, con chó xù yêu dấu của Phoebe.
"Này đồ hôi hám, mày có nhớ tao không?” Molly quẳng bức thư của mình xuống và đặt một nụ hôn lên cái đầu màu tro mềm mại của Roo. Roo đáp lại bằng cách thè lưỡi liếm mạnh vào cằm Molly, rồi thu mình và gầm gừ một cách hung dữ nhất có thể.
"Phải rồi, chúng tao bị ấn tượng đấy, đúng không Hannah?”
Hannah cười khúc khích và ngước nhìn Molly. "Nó vẫn thích giả vờ là một con chó cảnh sát, phải không dì? "
"Con chó cảnh sát kém nhất trong lịch sử. Đừng bảo nó chỉ là một con chó xù nhé, điều đó sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của nó mất.”
Hannah ôm chặt con Roo thêm lần nữa, rồi bỏ nó lại và hướng về nơi làm việc của Molly, nơi chiếm nguyên một đầu khu vực sinh hoạt mở của cô. "Dì đã viết thêm bài báo nào chưa? Cháu rất thích bài ‘Đam mê trong Đêm Dạ hội Tốt nghiệp’.”
Molly mỉm cười. “Sớm thôi.”
Để đáp ứng nhu cầu thị trường, những bài báo cô viết cho tờ Chik hầu như lúc nào cũng được ra lò với những cái tựa khêu gợi, cho dù nội dung của chúng cực kỳ buồn tẻ. Bài “Đam mê trong Đêm dạ hội Tốt nghiệp” thực ra nhấn mạnh về hậu quả của việc quan hệ tình dục trên ghế sau ô tô. “Từ Trinh Nữ thành Người Đàn bà Lăng loàn” là bài viết về mỹ phẩm, còn “Gái Ngoan Hoang Dại” kể về cuộc cắm trại của ba cô bé mười bốn tuổi.
"Cháu có thể xem những bức vẽ mới của dì không?"
Molly treo áo khoác lên. “Dì không có ở đây. Dì chỉ mới có ý tưởng thôi.” Đôi khi những cuốn sách của cô khởi đầu bằng những bản phác họa vu vơ, hay có khi lại là một đoạn văn nào đó. Hôm nay, khởi đầu đó đến từ một cảm hứng của đời thực.
"Kể cho cháu đi! Đi mà!"
Thông thường trước khi làm bất kỳ việc gì, hai dì cháu đều uống vài cốc trà Constant Comment, thế nên Molly liền bước vào khu bếp nhỏ xinh nằm đối diện chỗ làm việc và bắt đầu đun nước. Cái gác xép bé xíu cô dùng làm chỗ ngủ nằm ngay phía trên, và ở đó cô có thể bao quát được toàn bộ khu sinh hoạt phía dưới. Vài cái giá sách kim loại đóng trên tường chỗ cầu thang chật ních những tác phẩm cô ưa thích: bộ tiểu thuyết yêu dấu của Jane Austen, những bản copy rách nát các tác phẩm của Daphne Du Maurier và Anya Seton, tất cả các tác phẩm hồi đầu của Mary Stewart, cùng với Victoria Holt, Phyllis Whitney, và Danielle Steel.
Mấy cái kệ hẹp hơn chứa hàng dãy double-deep[3] sách bìa mềm - tiểu thuyết lịch sử dài tập, tiểu thuyết lãng mạn, tiểu thuyết kỳ bí, sách hướng dẫn du lịch và sách tham khảo. Các tác giả yêu thích của cô cũng rất tiêu biểu, cùng với tiểu sử của những người phụ nữ nổi tiếng và một vài câu lạc bộ sách ít gây thất vọng do Oprah chọn lựa, hầu hết trong số đó đã được Molly biết tới trước khi Oprah chia sẻ với cả thế giới.
Cô giữ những quyển sách thiếu nhi yêu thích trên giá sách ở gác xép. Bộ sưu tập của cô bao gồm tất cả truyện về Eloise, Hary Potter, Phù thủy Hồ Blackbird, một số truyện của Judy Blume, truyện Đám trẻ trên Toa chở hàng của Gertrude Chandler Warner, Anne tóc đỏ dưới Chái nhà xanh, một quyển Valley High Ngọt Ngào dùng để giải trí, và những quyển sách rách nát của Barbara Cartland mà cô đã biết đến từ khi mới mười tuổi. Đó là bộ sưu tập của một con mọt sách hoàn hảo, và tất cả lũ trẻ nhà Calebow đều thích nằm cuộn trên giường cô với đống sách chất đầy quanh chúng, cố nghĩ xem nên đọc cuốn nào tiếp theo.
Molly lôi ra một cặp cốc uống trà Trung Quốc có cái miệng màu vàng tinh xảo và một ít hoa bướm màu tía. "Hôm nay dì đã quyết định sẽ đặt tên cho cuốn sách của mình là Daphne Ngã Nhào.”
"Kể cho cháu đi!"
"À… Cô thỏ Daphne đang đi dạo trong khu Rừng Nightingale ngâm ngợi chuyện riêng tư của mình thì bụp một cái, cậu lửng Benny không biết từ đâu hiện ra trên chiếc xe đạp leo núi của cậu ta, rồi đá văng vào chân cô.”
Hannah lắc đầu tỏ ý không tán thành. “Thật là một con lửng phiền phức.”
"Chính xác."
Hannah xem xét cô một cách kín đáo. "Cháu nghĩ phải có ai đó lấy trộm đi cái xe đạp leo núi của Benny. Có vậy thì cậu ấy mới tránh khỏi rắc rối được.”
Molly mỉm cười. "Trong Rừng Nightingale không có chuyện trộm cắp đâu. Dì cháu mình chẳng đã nói về chuyện đó khi cháu muốn ai đó trộm cái mô tô nước của Benny đi đó thôi?”
"Cháu đoán thế." Cái miệng cô bé xuất hiện một đường nét ương bướng rõ ràng thừa hưởng từ ông bố. “Nhưng nếu trong Rừng Nightingale có xe đạp leo núi và mô tô  nước thì cháu không hiểu tại sao lại không thể có ăn trộm chứ. Mà Benny thì không cố tình làm điều xấu đâu. Cậu ấy chỉ hơi tinh quái thôi."
Molly nghĩ tới Kevin. "Có một ranh giới rất mong manh giữa cái được gọi là trò tinh quái với sự ngu ngốc đấy.”
"Benny không ngu ngốc!"
Hannah trông có vẻ buồn, và Molly ước gì cô đã không thốt lên những lời đó. "Tất nhiên là không rồi. Cậu ta là con lửng thông minh nhất ở Rừng Nightingale mà.” Cô xoa đầu đứa cháu gái. “Chúng ta dùng trà thôi, rồi sau đó sẽ dắt con Roo đi dạo quanh hồ nhé.”
Molly không có thời gian kiểm tra đống thư từ cho tới tận tối muộn hôm đó, sau khi Hannah đã ngủ thiếp đi bên cạnh một bản copy rách nát cuốn Điều ước của Jennifer. Cô kẹp lại hóa đơn điện thoại, rồi lơ đãng mở một cái phong bì cỡ chuẩn. Cô ước mình đã không cảm thấy khó chịu đến thế khi ngó thấy tiêu đề của nó.
Trẻ em Khỏe mạnh cho một nước Mỹ Giàu mạnh.
Một chương trình nghị sự về tình dục đồng giới cấp tiến hướng đến con cái bạn! Những công dân trong trắng nhất của chúng ta đang bị cám dỗ bởi những tội ác đồi bại từ sách báo khiêu dâm và chương trình truyền hình thiếu tinh thần trách nhiệm, tất cả đều tô điểm thêm cho cách cư xứ lệch lạc và đáng ghê tởm về mặt đạo đức…
Trẻ em Khỏe mạnh cho một nước Mỹ Giàu mạnh (Straight Kids for a Straight America – SKIFSA) là tên một tổ chức có trụ sở tại Chicago, ngôi nhà của những thành viên với đôi mắt điên cuồng luôn xuất hiện trên các buổi nói chuyện tại địa phương và mửa ra tình trạng hoang tưởng cá nhân của họ. Giá mà những người đó có thể sử dụng nguồn năng lượng đó để làm gì đó mang tính xây dựng hơn, như là giữ cho mấy khẩu súng luôn tránh xa đám trẻ con chẳng hạn, vừa nghĩ, cô vừa quẳng bức thư vào sọt rác.
Cuối buổi chiều hôm sau, cô thấy mình đang ngồi trên xe, một tay khẽ buông ra khỏi vô lăng và ve vuốt cái đầu đầy lông của con Roo. Trước đó, cô đã trả Hannah về cho bố mẹ cô bé, và giờ đây cô đang trên đường tới Door County, bang Wisconsin, ngôi nhà nghỉ dưỡng của gia đình Calebow. Khi cô tới được nơi thì chắc cũng đã muộn, nhưng quãng đường cũng không xa lắm, mà Molly cũng không ngại lái xe khi trời tối.
Cô đã quyết định thẳng tiến về hướng bắc một cách bốc đồng. Cuộc đối thoại với Phoebe ngày hôm qua đã phơi bày một thứ gì đó mà trước nay cô luôn cố hết sức để phủ nhận. Chị gái cô nói đúng. Việc nhuộm tóc thành màu đỏ là triệu chứng của một rắc rối còn lớn hơn. Cảm giác bồn chồn ngày xưa cô từng trải qua, nay đã trở lại.
Đúng, cô không cảm thấy bị ép buộc khi rung chuông báo cháy, và việc cô đã cho đi đống tiền của mình cũng không còn là một lựa chọn đúng đắn. Nhưng điều đó không có nghĩa là tiềm thức của cô không thể tìm ra cách nào đó tự hủy hoại mình. Cô thấy trào lên một cảm giác không mấy dễ chịu rằng cô đang bị kéo lại về một nơi mà cô tưởng chừng đã có thể bỏ lại phía sau.
Cô vẫn nhớ những gì nhà tư vấn đã nói nhiều năm trước đây khi còn ở đại học Northwestern.
“Khi còn nhỏ, cô đã tin rằng nếu cô làm theo tất cả những gì được yêu cầu thì bố cô sẽ yêu cô. Nếu cô đạt điểm số tối đa, luôn quan tâm đến cách cư xử của bản thân, tuân thủ tất cả các nguyên tắc, thì ông ấy sẽ chấp thuận cô theo cái cách mà tất cả bọn trẻ con đều muốn. Nhưng bố cô lại không thể yêu thương cô kiểu đó. Cuối cùng một thứ gì đó sâu trong cô đã vỡ vụn, thế nên cô làm bất kỳ điều gì tồi tệ nhất mà cô có thể nghĩ ra. Sự nổi loạn của cô hoàn toàn lành mạnh. Nó giúp cơ thể cô không ngừng hoạt động."
"Điều đó không thể giải thích được những gì tôi đã làm ở trường phổ thông,” cô bảo với ông ta. “Lúc đó Bert đã mất rồi, còn tôi thì đang sống với Dan và Phoebe. Họ đều yêu thương tôi. Rồi còn chuyện ăn trộm trong cửa hàng thì sao?"
"Có lẽ cô đã muốn sử dụng một phép thử đối với tình cảm của Dan và Phoebe."
Một điều gì đó kỳ quặc dấy lên khiến bên trong cô run rẩy vì kích động. “Ý ông là sao?”
"Cách duy nhất khiến cô có thể chắc chắn rằng họ yêu cô vô điều kiện là phải làm một điều gì đó kinh khủng và xem xem họ có còn ở bên cô nữa hay không.”
Và họ quả thật đã ở bên cô.
Vậy thì tại sao những rắc rối xưa cũ của cô lại quay về ám ảnh cô thế này?
Cô không muốn tự phá hoại cuộc sống của mình thêm nữa. Cô muốn viết sách, vui vẻ với bạn bè, dắt chó đi dạo, và chơi đùa với những đứa cháu. Nhưng suốt những tuần qua cô luôn cảm thấy bồn chồn, và một khi đã nhìn vào mái tóc đỏ của cô, một mái tóc cực kỳ kinh khủng, thì có thể nói lên rằng cô lại sắp sửa làm điều gì đó liều lĩnh.
Từ giờ cho tới khi cảm giác bồn chồn đó biến đi, cô sẽ chỉ làm những việc đúng đắn và ẩn mình ở Door County trong khoảng một tuần hoặc hơn. Sau tất cả những gì đã xảy ra, liệu cô có thể gặp rắc rối nào ở một nơi như vậy được cơ chứ?
Kevin Tucker đang mơ về Red Jack Express, một gã hèn hạ có nhiệm vụ đánh chặn cầu thủ tiền vệ, thì có gì đó đánh thức anh. Anh lăn mình, rên rỉ, và cố xác định xem mình đang ở đâu, nhưng chai Scotch mà anh đã bầu bạn trước khi đi ngủ khiến cho việc đó thật khó khăn. Thông thường anh sử dụng adrenalin như một thứ thuốc giải, nhưng tối nay chất cồn dường như là một giải pháp thay thế hoàn hảo.
Anh lại nghe thấy tiếng động lần nữa, một âm thanh sột soạt ở cánh cửa, và anh trở về với hiện thực. Anh đang ở Door County, bang Wisconsin, đội Ngôi sao không phải đấu trận nào trong tuần này, và Dan thì vừa đập vào mặt anh một án phạt mười nghìn đô. Sau khi tung ra tuyên bố đó, anh ta lại yêu cầu anh đi đến ngôi nhà nghỉ dưỡng của gia đình mình và ở nguyên đó cho tới khi đầu óc tỉnh táo lại.
Đầu anh chẳng sao hết, nhưng rõ ràng đã có vấn đề với hệ thống an ninh công nghệ cao của nhà Calebow – bởi vì có ai đó đang cố đột nhập vào trong căn nhà.
This Heart Of Mine (Tiếng Việt) This Heart Of Mine (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips This Heart Of Mine (Tiếng Việt)