Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: hoac huu
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 879
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2094 / 27
Cập nhật: 2015-07-31 11:48:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Thời Buổi Rối Loạn.
hượng tuần tháng 10 năm 1986, trên con đường nhựa nối liền giữa thị xã Ngạn Hoa và thị xã Hồng Châu của tỉnh Thanh Sơn, một chiếc xe jeep quân dụng cũ kỹ đang chạy một cách rất gian nan trên con đường đầy những ổ gà.
Phạm Hồng Vũ ngồi ngẩn người trong xe jeep.
Phạm Hồng Vũ tướng mạo tuấn tú, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mày rậm mắt to, mũi thẳng. Tuy tuổi tác không lớn, nhưng lại toát ra vẻ khí phách rất riêng biệt. Cộng thêm dáng người cao to, nếu như trên mặt không lưu lại vẻ ngây ngô của trẻ con thì bất cứ ai gặp cũng thốt lên “ Một người đàn ông tốt “ từ tận đáy lòng.
Nhưng hiện tại, “ Người đàn ông tốt “ này lại dường như đang gặp phải chuyện khiếp sợ nào đó vậy, sắc mặt khác hẳn so với bình thường.
Từ trong xe nhìn ra bên ngoài, cảnh sắc vừa quen thuộc mà lại vừa lạ lẫm kia không khỏi khiến cho Phạm Hồng Vũ cảm thấy mơ hồ.
Hình như, mình đã trở về rồi.
Hay nói cách khác mình đã được sống lại!
Phạm Hồng Vũ nhớ rất rõ ràng, khoảnh khắc trước, bản thân mình đang ở trong phòng riêng của quán Karaoke Đêm Thượng Hải bắt tội phạm, tại sao bỗng nhiên giờ lại ngồi trong xe jeep quân dụng như thế này? Hơn nữa, còn là một chiếc xe quân dụng cũ kỹ nữa chứ!
Phạm Hồng Vũ hai mắt hí lại!
Hắn là một con nghiện thuốc lá, bất luận là đọc sách, xem ti vi, viết báo cáo hay là đang thẩm vấn tội phạm thì đều không tách rời được điếu thuốc. Lâu dần hình thành cái thói quen hí mắt như vậy. Một số phạm nhân rất sợ hắn hí mắt như vậy, nói là trong con mắt của hắn có “ hung quang “. Chỉ cần hắn hí mắt thì phạm nhân đều sợ xanh mắt mèo.
Phạm Cảnh Quan vốn cũng không phải là người nhân từ gì.
Chỉ là tên giảo hoạt Phạm Cảnh Quan của đội Hình sự công an huyện Vũ Dương, thành phố Ngạn Hoa, tỉnh Thanh Sơn (1), không thể tưởng tượng được rằng, việc bắt mấy tên tội phạm lại có thể bỗng chốc khiến mình trở về hai mươi năm trước.
Phạm Hồng Vũ bây giờ cũng đang lẩm bẩm trong lòng.
Không phải chứ?
Đây là trò đùa gì vậy?
(1) Phân cấp hành chính ở Trung Quốc gồm 4 cấp chính như sau:
+ Cấp tỉnh gồm: Tỉnh, khu tự trị, đặc khu hành chính, thành phố trực thuộc TW.
+ Cấp địa khu gồm: Địa khu, thành phố trực thuộc tỉnh, châu tự trị, minh.
+ Cấp huyện gồm: Huyện, huyện tự trị, thị xã, khu, kỳ, kỳ tự trị.
+ Cấp xã gồm: xã, thị trấn…
Như vậy huyện và thành phố trực thuộc tỉnh không cùng cấp như ở Việt Nam ta, mà dưới các thành phố trực thuộc tỉnh gồm các huyện, thị xã…Ví dụ như ở đây huyện Vũ Dương thuộc thành phố Ngạn Hoa. Khi Phạm Hồng Vũ trùng sinh, quay trở lại thời điểm năm 1985 thì thời điểm đó vẫn chỉ là địa khu Ngạn Hoa chứ chưa được “nâng cấp” lên thành phố.
Dưới địa khu Ngạn Hoa còn có thị xã Ngạn Hoa, giống như thành phố Thái Bình, thuộc tỉnh Thái Bình ở VN vậy.
Sở thích của Phạm Hồng Vũ, thực ra vẫn còn “ văn hóa “ chán, tuy rằng hắn là một võ phu oai phong, hai mươi năm hắn đều sống một cách rắn rỏi, nhưng trong những lúc nhàn rỗi thì hắn lại thích lên mạng đọc sách.
Loại sách gì cũng đọc.
Còn nhớ cách đây mấy năm, trên mạng rất thịnh hành loại tiểu thuyết “ Trùng sinh “.
Phạm Hồng Vữ vừa đọc, vừa nghe nhạc, vừa hút thuốc, vừa mắng:
- Mẹ kiếp, đúng là vớ vẩn. Trên đời này mà có chuyện trùng sinh thật thì ông đây không đến nỗi phải làm một cảnh sát cỏn con cả đời như thế này.
Tính cách của Phạm Hồng Vũ là như vậy, vừa 'thối' vừa 'cứng'. Bất luận là người có nên đắc tội hay không thì sẽ làm tất.
Sau khi tốt nghiệp đại học, vốn hắn được phân công về công tác tại Văn phòng Địa ủy Ngạn Hoa, kết quả là chẳng bao lâu đã bị người ta đá sang phòng Công an của địa khu, sau đó lại bị đá tiếp đến công an huyện Vũ Dương, coi như được trở về quê nhà.
Nếu như thật sự được quay ngược thời gian, ít nhất những người không nên đắc tội thì Phạm Hồng Vũ chắc chắn sẽ không đắc tội.
Không ngờ rằng, trong trận đấu ác liệt với bọn tội phạm thì danh tiếng của hắn nổi như cồn.
Mấy tên kia cũng là những kẻ liều mạng, Phạm Hồng Vũ lớn tuổi, lại là ở nơi lộn xộn như phòng hát Karaoke, cho nên không dám động súng mà chỉ có thể dùng tay bo. Trong lúc hỗn loạn đã bị trúng đạn của một tên…
Bản thân mình sẽ không trở thành liệt sỹ chứ?
Nghĩ đến điều này Phạm Hồng Vũ liền xắn tay áo, giơ cổ tay lên.
Không sai!
Thật sự đã trở lại rồi.
Đúng là khốn khiếp.
Phạm Hồng Vũ trong lòng mắng thầm một câu, trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc trở nên mịt mờ. Chuyện quỷ dị này sao lại xảy ra đối với mình chứ, Phạm Hồng Vũ cảm thấy, ông trời đang muốn đùa giỡn với mình.
Phạm Hồng Vũ tuy rằng đã đọc qua không ít tiểu thuyết trùng sinh, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc, có một ngày mình lại tái sinh như vậy.
Hắn căn bản không hề có sự chuẩn bị tâm lý nào.
Nghĩ đến đây, Phạm Hồng Vũ lại cảm thấy buồn cười.
Còn chuẩn bị tâm lý cái gì chứ.
Tính tình Phạm Hồng Vũ cương nghị, nhưng đôi khi lại kích động giống như một thiếu niên, cả đời đã làm không ít chuyện sai lầm, nhưng hắn chưa từng hối hận, vì vậy cho tới bây giờ đều chưa từng ảo tưởng chuyện tái sinh này.
Hiện tại, ông trời lại cố ý để hắn được sống lại, trở lại hơn hai mươi năm trước.
Còn có chuyện gì kỳ dị hơn?
- Tiểu Phạm, nghĩ ngợi gì thế? Nào, làm điếu thuốc cho tỉnh người đi.
Phạm Hồng Vũ đang suy nghĩ miên man, người đàn ông trung niên ngồi bên ghế phụ quay đầu sang, đưa cho hắn một điếu thuốc lá.
- Haiz, được, cảm ơn Chủ nhiệm Lưu.
Phạm Hồng Vũ vội vàng giơ tay ra nhận thuốc lá, thuận miệng gọi cả chức vụ của người đàn ông trung niên kia.
Vị Chủ nhiệm Lưu này, Phạm Hồng Vũ không thể không biết được.
Phó chánh văn phòng Địa ủy Ngạn Hoa, từng là lãnh đạo trực tiếp của Phạm Hồng Vũ, sau đó cũng là người đá hắn từ Văn phòng Địa ủy đến Phòng Công an địa khu.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Chủ nhiệm Lưu là ‘kẻ thù’ lớn nhất của cả đời Phạm Hồng Vũ.
Bởi vì “cú đá” chẳng chút lưu tình của Chủ nhiệm Lưu mà khiến cho một cán bộ của phòng Thư ký 2, văn phòng địa ủy Ngạn Hoa trở thành một kẻ lõi đời của đội Hình sự, công an huyện Vũ Dương. Kể từ đó chẳng thể chuyển mình được.
Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ cũng chẳng biết phải ghi hận Chủ nhiệm Lưu như thế nào. Chủ nhiệm Lưu tuy là kẻ đã đá hắn ra khỏi cơ quan Địa ủy, nhưng cũng chỉ là phụng mệnh của cấp trên mà thôi. Nguyên nhân sâu sa của việc Phạm Hồng Vũ bị ‘đá’ đi là vì việc Khâu Minh Sơn thất thế.
Khâu Thanh Sơn, bắt đầu đảm nhiệm chức Phó bí thư Địa ủy Ngạn Hoa, tỉnh Thanh Sơn, là nhân vật số 3 của Địa ủy. Sau khi Phạm Hồng Vũ tốt nghiệp từ trường công an Hồng Châu, vẫn chưa được phân công đến cơ quan công an công tác, mà là được Khâu Minh Sơn ‘nhét’ vào Văn phòng Địa ủy, trở thành một thành viên trẻ tuổi nhất của phòng Thư ký 2, Văn phòng Địa ủy. Những đồng chí già ở đây đối xử với đồng chí mới đến chưa đầy hai mươi tuổi này đều rất khách khí.
Bởi vì cha của Phạm Hồng Vũ là Phạm Vệ Quốc, là Phó chủ tịch huyện Vũ Dương, là tâm phúc của Bí thư Khâu. Bí thư Khâu muốn đem con trai của Chủ tịch huyện Phạm đến phòng 2 của Văn phòng Địa ủy là có ý muốn bồi dưỡng Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ tuy tuổi còn nhỏ, nhưng có tiền đồ vô lượng.
Nhân viên công tác ở cơ quan đều rất thực tế.
Nghe nói, trong thời kỳ đại động loạn (2), nguyên Chánh văn phòng UBND tỉnh Khâu Minh Sơn bắt cải tạo lao động ở trường Phạm trang Vũ Dương, mà khi đó, Phạm Vệ Quốc đang đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Khoa Hành chính Tổng hợp ở trường này, rất chiếu cố Khâu Minh Sơn. Sau khi thời kỳ “Đại động loạn” chấm dứt, đất nước thái bình, Khâu Minh Sơn được khôi phục chức vụ, sau đó lại từ Văn phòng UBND tỉnh được điều đến làm Ủy viên Địa ủy Ngạn Hoa, Trưởng phòng Tổ chức Địa ủy. Khâu Minh Sơn liền đề bạt Phạm Vệ Quốc làm lãnh đạo cấp huyện. Hiện giờ, Phạm Vệ Quốc đã là Ủy viên Thường ủy Huyện ủy Vũ Dương, Phó Chủ tịch thường trực huyện. Ở cả địa khu Ngạn Hoa, cũng được tính là một nhân vật lớn rồi.
(2) Thời kỳ “Đại động loạn”: Chỉ giai đoạn 1949-1976, khi mà TQ chìm trong hỗn loạn với những cuộc đấu tranh chính trị và hàng loạt những chính sách sai lầm như kế hoạch Đại nhảy vọt, cách mạng Văn hóa…
Trong khoảng thời gian này, các đồng chí ở các cơ quan đều âm thầm nghị luận, nói là không lâu sau Khâu Minh Sơn sẽ đảm nhiệm chức Chủ tịch Địa khu, mà Phạm Vệ Quốc cũng có khả năng sẽ lên đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Vũ Dương.
Hai nhà Phạm – Khâu có giao tình sâu đậm như vậy, tiền đồ của Phạm Hồng Vũ không thể hạn định…
- Tiểu Phạm, không thể tưởng tượng được học sinh của trường công an các cậu mà viết lách cũng lợi hại như vậy. Văn phòng chúng ta nhiều người từng tốt nghiệp khoa Văn ra như vậy, nhưng so về tài viết lách còn kém cả câuk. Ha ha, đúng là xưa nay anh hùng xuất thiếu niên.
Chủ nhiệm Lưu vừa hút thuốc, vừa cười ha hả nói. Giọng điệu rất khoa trương, thậm chí còn có thể nói là nịnh nọt nữa.
Những nhân viên lâu năm đều biết rằng, nếu như muốn ngồi vào được vị trí vững vàng, thì việc tạo quan hệ tốt với những người thân cận bên cạnh lãnh đạo là một việc hết sức quan trọng. Những người này, không nói việc có thể “hô phong hoán vũ” nhưng sức ảnh hưởng của họ đối với lãnh đạo thì người bình thường không thể so sánh được. Chỉ cần lúc nhân tiện nói giúp vài câu trước lãnh đạo thì hiệu quả cũng đã cao lắm rồi.
Phạm Hồng Vũ cười cười, không nói gì.
Đó chính là tính cách của hắn. Đối với những lời nịnh hót này, hắn cảm thấy vô cùng phản cảm. Khả năng viết lách của hắn tuy rằng không tệ, nhưng nếu nói là xuất sắc nhất Văn phòng Địa ủy thì phóng đại quá. Chủ nhiệm Lưu hơn bốn mươi tuổi, lại là lãnh đạo trực tiếp của hắn, đường đường cũng là cán bộ cấp phó phòng lại nói với cán bộ mới đi làm như vậy, thì Phạm Hồng Vũ cảm thấy rất khôi hài.
Thấy Phạm Hồng Vũ cười thản nhiên như vậy, vẻ tức giận hiện lên trong ánh mắt của Chủ nhiệm Lưu.
Một tên hậu sinh, mà kiêu ngạo cái nỗi gì chứ?
Nếu như phải cha cậu có quan hệ tốt với Khâu Minh sơn thì đến lượt cậu ngồi ở vị trí này sao?
Cậu là cái thá gì chứ?
May mà Chủ nhiệm Lưu này cũng là một kẻ lọc lõi, việc kiềm chế thì người bình thường không thể so sánh được. Sự không hài lòng tuyệt đối không để lộ ra bên ngoài, ông ta tiếp tục cười nói:
- Bí thư Khâu không hổ hanh là một người trí thức, không những làm lãnh đạo có trình độ mà tài viết lách cũng rất tuyệt vời. Thường xuyên có vài viết trên báo tỉnh và tạp chí ‘Hiệu Giác’. Bao nhiêu năm nay vẫn là người đứng đầu ở địa khu Ngạn Hoa chúng ta. Tiểu Phạm, lần này đi tỉnh thì cậu tốt nhất là nghĩ cách xem có thể mời phóng viên của báo tỉnh đến địa khu chúng ta, để đưa tin về những thành tựu mới trong việc phát triển kinh tế của địa khu chúng ta. Nghe nói Chủ nhiệm Văn ở tòa báo tỉnh là bạn cùng học với Bí thư Khâu.
Câu cuối cùng này, mang theo giọng điệu thăm dò.
- À, được thôi, tôi sẽ thử xem sao.
Phạm Hồng Vũ nói.
Cái kiểu trả lời cợt nhả này khiến cho Chủ nhiệm Lưu cảm thấy rất không thoải mái, sắc mặt hơi trầm xuống, lập tức quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía trước, không nói gì với Phạm Hồng Vũ nói.
Mặc dù Phạm Hồng Vũ có tính cách khó ưa, nhưng lần này đúng là Chủ nhiệm Lưu đã ‘làm oan’ cho hắn rồi.
Chủ nhiệm Lưu đâu biết rằng, trong lúc này Phạm Hồng Vũ trong lòng đang kêu loạn, giống như sông cuộn biển gầm, đúng là không có tâm tư nói chuyện tào lao với ông ta nữa.
Bài viết…
Bài viết!
Phạm Hồng Vũ thuận tay cầm lấy chiếc cặp tài liệu, mở ra, lấy trong đó một đống văn bản dày cộp ra. Đó là một bài viết tay, hình thức kết cấu chỉnh tề, đúng là bút tích của Phạm Hồng Vũ.
Bởi vì vấn đề kinh nghiệm lý lịch, Phạm Hồng Vũ tạm thời còn không phải là thư ký chuyên trách của Khâu Minh Sơn, mà chỉ là một thư ký bình thường của phòng 2, nhưng từ khi hắn đến cơ quan Địa ủy, toàn bộ các bài viết của Khâu Minh Sơn đều do Phạm Hồng Vũ ghi chép, các đồng nghiệp đều gọi hắn là “Thư ký thứ 2” của Phó bí thư Khâu.
Đương nhiên, Phạm Hồng Vũ lúc này lấy ra bản thảo của Khâu Minh Sơn, cũng không phải là để tự thưởng thức bản viết của mình.
Hai mắt của Phạm Hồng Vũ chăm chú vào tiêu đề của bài viết, hai hàng lông mi nhíu lại.
Nếu hắn nhớ không nhầm, thì bài viết này là ngòi nổ để khiến cho Khâu Minh Sơn bị mất chức, đồng thời cũng đẩy bố hắn là Phạm Vệ Quốc, thậm chí là cả Phạm gia xuống vực sâu.
Quyền Lực Tuyệt Đối Quyền Lực Tuyệt Đối - Hãm Bính Quyền Lực Tuyệt Đối